9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ là rời đi, nhưng tôi đâu phải mất trí."

"Lúc tôi và anh ở bên nhau, cô từng chặn tôi ở nhà vệ sinh, lời nói lúc đó, có còn nhớ rõ không?"

"Mày nói xem, Pháp, mày tốn bao nhiêu tiền cho Đăng Dương rồi."

Cô ta kinh hoảng không thôi: "Tôi, tôi không nhớ gì hết..."

"Về sau có người gọi Đăng Dương là con vịt, cái tên này cũng là cô đặt mà, nhớ không?

"Không, không có, cậu đừng đổ oan cho tôi."

"Tôi tuy không hiểu giới showbiz, nếu như có tin đại minh tinh đã từng bạo lực ngôn từ với bạn cùng lớp, fan sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"

"Nguyễn Thanh Pháp! "Cô ta cất cao giọng," Bây giờ cậu đang bịa đặt cái gì vậy!"

"Vậy muốn tôi tìm mấy người bạn học đến làm chứng sao?"

Trong phút chốc cô ta hạ mình.

"Cầu xin cậu, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cậu, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa? Cũng đừng nói cho Đăng Dương, tôi khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện làm tổn thương anh ấy, nhưng tôi hiện tại thật sự thích anh, tôi có thể bù đắp."

"Đến bây giờ cô vẫn nghĩ cô chỉ đơn giản chỉ làm tổn thương anh ấy thôi sao?"

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cô cũng làm tổn thương tôi."

"Vậy thì tôi xin lỗi cô."

Cô ta hoảng loạn không thôi, "Xin cậu, đừng nói cho Đăng Dương, đừng phá hư hình tượng của tôi trong lòng anh ấy..."

Lời còn chưa dứt, rèm cửa phòng khám đột nhiên bị kéo ra.

Đặt Dương đứng ở cửa.

Có vẻ như anh ấy đã ở đó lâu rồi.

Lúc cô ta bị đuổi đi, hồn bay phách lạc.

Trần Đăng Dương không phải là người rộng lượng.

Anh cực kì ghét lời đồn năm đó. Nên chắc chắn sẽ không ưa nổi cô ta nữa.

Đăng Dương bình thường không nói tục.

Nhưng anh là học bá, có thể không thô tục, khiến cho đối phương sinh ra bóng ma cả đời.

Cô ta phỏng chừng từ nay về sau cũng không dám gặp lại anh nữa.

Tôi nhìn Đăng Dương, miệng vết thương của anh rất nông, đều xử lý qua rồi, "Công ty của anh có bị ảnh hưởng gì không?"

"Yên tâm đi, vấn đề nhỏ thôi. Nhưng Tuấn Duy phải khâu mấy mũi đó."

"Khâu là may cho hắn, chúc hắn hỏng hết mặt."

Đăng Dương nở nụ cười: "Như vậy mới đúng."

"Cái gì?"

"Như vậy mới là em, đã bao lâu rồi em chưa nói mấy câu bốc đồng như vậy? Nói thêm vài câu đi, tôi muốn nghe."

"Con mẹ nó thương nhân, đều là một đám lừa đảo."

"Còn gì nữa?"

"Thịt heo lại tăng giá, cuộc sống này còn muốn cho người ta sống nữa hay không?"

"Rất tốt, tiếp tục."

"Tăng ca cái địt mẹ, tôi muốn ở nhà xem ti vi và ngủ trương mắt."

"Em đang phàn nàn với tôi sao?"

"Không có, em nào dám."

"Chỉ em mới được phép dám thôi."

Ánh mặt trời chiếu trên tuyết, hai chúng tôi cãi nhau một trận.

Bỗng nhiên thấy giống như trở lại thời học sinh.

Tôi đem cảm xúc đè nén mấy năm nay toàn bộ phát tiết ra, nói xong liền khóc.

"Anh chờ em một chút được không? Em sẽ đem tiền trả lại cho anh."

Đăng Dương lại bắt đầu luống cuống tay chân.

"Em nói cái gì nữa thế? Còn nữa, sao lúc trước đột nhiên lại tức giận? Anh tự tiện trả tiền cho em là anh sai, nhưng em cũng không thể không để ý tới anh như thế."

"Anh là gánh nặng của anh thì làm sao dám để ý đến anh nữa?"

"Gánh nặng gì? " Anh nhíu mày," Ai nói?"

"Cô bạn gái hợp đồng của anh ấy......"

Chờ một chút, không phải là cô ta châm ngòi ly gián chứ?

Nhưng ảnh chụp màn hình không phải là giả.

Tôi lật lại lịch sử trò chuyện.

Đăng Dương tức giận.

"Anh có nói em đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro