Bốn Vé Xem Phim(07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"T-thật sự.. Không cần em giúp sao?"

"Không cần, không cần! Em chỉ việc ăn thật ngoan"

Trần Đăng Dương vội lắc đầu, không cho đối phương có cơ hội nói thêm câu thứ hai. Sau khi thấy em không nói gì mới quay người lại làm việc của mình

Quang Anh ái ngại ngồi trên sofa nhìn đàn anh đang giúp mình lau nhà. Còn mình thì thảnh thơi ngồi ăn uống, nếu em không bị bệnh thì chắc chắn sẽ không để sàn nhà bẩn đâu.

Cẩn thận để cây lau nhà ở một góc, anh liền đi đến chiếc sofa. Trần Đăng Dương nhìn một cục bột đang chọc ngoáy đồ ăn, chẳng thấy có giấu hiệu sẽ đưa lên miệng

Dành lấy tô cháo trong tay của Quang Anh, anh dùng muỗng múc lấy một chút cháo rồi đưa đến gần miệng em :"Nói a đi nào"

"Này, em lớn rồi" Quang Anh quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn

"Không ăn thì sao uống thuốc?"

"Không phải không ăn"

"Vậy thì mau mở miệng"

"Kh-"

Chưa kịp phản bác, Trần Đăng Dương nhanh tay đút muỗng cháo vào miệng em. Anh biết em định nói gì, tuy hơi liều nhưng máu liều anh nhiều hơn máu não!

Anh hài lòng mỉm cười, cuối cùng Quang Anh cũng chịu ăn một miếng đầu tiên

"Anh này, dám-" Lông mày của em dường như muốn hợp lại thành một, đối phương vậy mà dám lợi dụng lúc em mở miệng ra nói mà nhanh tay đút đồ ăn tận hai lần

Giờ mà nhả ra thì sợ sẽ bẩn, em không thích. Đành hậm hực nuốt xuống

Trần Đăng Dương hả hê bật cười, chọc ghẹo người khác luôn là thú vui của anh. Nhất là Quang Anh. Nhìn em bất lực mà không làm gì được thì vừa thương vừa buồn cười. Dù gì anh cũng là đàn anh của nó, chắc chắn sẽ không dám tác động vật lý anh đâu

Quang Anh bật chế độ cảnh giác, một tay che miệng, một tay dành lấy tô cháo :"Em tự ăn được, em không tàn tật"

"Ahahaha.. Em tức sắp khóc đến nơi rồi, anh tha đấy"

Chẳng quan tâm con người bên cạnh, em ôm lấy rồi tự tay ăn thật nhanh. Em sợ con người kia sẽ lại hành động khiến em ngại. Nếu không phải em bị bệnh, chắc chắn anh sẽ nhừ xương tại đây

.

.

.

[Tùng.. Tùng.. Tùng!]

Tiếng trống báo hết giờ khiến cả lớp thở phào, mọi người vừa trải qua một tiết kiểm tra rất căng thẳng của giáo viên dạy toán. Chẳng ai có thể gian lận nên mặt ai nấy đều như vừa mới mất sổ gạo

Đặng Thành An lật đật đứng dậy, nhanh chóng chạy đến bàn của Trần Đăng Dương. Cậu rất không hài lòng với thái độ của anh, một tiết thì nằm ngủ hết nửa tiết rồi

"Ê, bộ mày mắc ngủ lắm hả"

Bị tác động và tra tấn bởi âm thanh chói tai từ đối phương, anh cắn răng ngẩng đầu lên. Đầu tóc vì nằm mà rối rung rối mù. Nể mặt bạn thân bé An mới cẩn thận chỉnh lại đầu tóc cho anh, sợ thằng bạn mất hình tượng nam thần trong mắt mấy em gái khối dưới. Vậy thì bánh kẹo quà cáp mỗi dịp lễ bé An sẽ không được ăn ké mất

Tay vừa chỉnh từng lọn tóc, miệng không ngừng líu lo :"Mẹ phải dạy mày tới bao giờ nữa, tóc tai nhìn mà muốn cạo trọc đấy"

"Hừ, để tao ngủ"

"Từ từ đã, có trò vui này"

Trần Đăng Dương nghe vậy thì tò mò, để ý thấy Đặng Thành An có vẻ như giấu diếm thứ gì đó ở sau lưng thì phải :"Mày giấu gì ở sau lưng?"

"Tada! May mắn lắm tao mới được tặng đó nha"

Giơ bốn chiếc vé đến trước mặt con người trước mặt, cậu tự hào nhếch môi cười. Hôm trước may mắn được tặng hẳn bốn chiếc vé xem phim, không sĩ không phải Út Khờ..

"Ghê, mày tính phân thân ra thành bốn người để xem à?"

"Điên khùng điên khùng, tính rủ mày đấy. Mày xem còn ai rủ thêm đi. Không thì phí lắm" Đặng Thành An cười cười nháy mắt

Trần Đăng Dương thừa biết thằng bạn của mình đang có ý gì, chuyện nó làm luôn luôn có sự tính toán từ trước :"Mày muốn tao rủ thêm anh Xái của mày chứ gì? Tao đi guốc trong bụng mày đấy An!"

"Đi mò.. Nha"

"Thôi, không muốn làm bóng đèn" Anh lắc đầu, mệt mỏi nằm gục xuống bàn

Đặng Thành An cau có, không vừa lòng với kết quả này. Cậu muốn được cùng crush xem phim, nhưng lại ngại mở lời. Vì một mùa đông có gấu, cậu không thể không bắt lấy cơ hội thơm phức này

"Đi cùng tao đi, mày không muốn tụi tao thành đôi sao?"

"Dương à~"

Anh vẫn lẳng lặng lắc đầu, nói gì thì nói. Làm bóng đèn không vui chút nào, anh còn chưa có cả người yêu cơ!

Bé An vuốt cằm suy nghĩ, bỗng đôi mắt sáng rực lên. Một ý tưởng hoàn hảo xuất hiện trong đầu cậu, chẳng nói chẳng rằng mà vắt chân lên cổ chạy ra khỏi lớp

. . .

"Hey, hỏi lần cuối. Có cùng tao đi không?"

"Không, mày nói nhiều quá rồi đấy An"

"Tiếc thật, vừa rủ được Quang Anh đi thì Dương lại không chịu đi. Thôi đi chơi với Quang Anh cũng được"

Trần Đăng Dương tròn mắt, ngồi bật dậy :"Gì? Có Quang Anh à"

Đặng Thành An nhếch mép, gật gù

"Tao sẽ đi! Rủ cả crush mày nữa"

Cậu hài lòng, quay người đi về chỗ ngồi của mình

Cậu mới biết Quang Anh dạo gần đây, tuy không trò chuyện hay gì. Nhưng cậu biết mối quan hệ giữa Trần Đăng Dương và Quang Anh rất thân thiết, thân hơn với cả cậu cơ đấy

Lần trước còn từ chối cùng mọi người đến quán bida, lí do là vì Quang Anh bị bệnh. Một người đam mê cầm cơ như Trần Đăng Dương mà thốt ra một câu từ chối đến cậu cũng phải bất ngờ cơ mà

Mà tại sao bé An biết nhiều đến thế á? Thật ra cậu khờ.. Khờ ôn KHÔN!

Vài lần xem lén lút xem trộm điện thoại của anh, thật không bõ công thót tim vì suýt bị phát hiện. Điều tra được rất nhiều thứ... Có thể khẳng định chắc nịch rằng cậu là người đầu tiên sau Trần Đăng Dương biết nội dung của những dòng chữ đó

Bạn bè thân thiết? Đặng Thành An không tin khi từ chính đôi mắt của mình nhìn thấy những điều bí mật trong chiếc điện thoại của Trần Đăng Dương!

.

.

.

"Trễ 15 phút rồi, thằng An ngủ luôn trên đường rồi hay sao vậy?" Trần Đăng Dương hết liếc chiếc đồng hồ trên tay của mình, rồi lại đưa mắt đảo xung quanh

Ba dáng người đứng ở trước rạp chiếu phim. Anh, Quang Anh và một người anh khá thân là Tuấn Tài. Nếu không phải vì Đặng Thành An cầm vé, anh sẽ lôi hai con người kia vào rạp từ lâu rồi

"Đợi chút thôi mà, anh chờ bé An được" Tuấn Tài cười xoà, nói giúp cho Út Khờ đang không biết chết trôi ở đâu

Trần Đăng Dương ngao ngán lắc đầu, chuyên gia đi trễ sướng tên Đặng Thành An. Mười lần đi trễ hết hẳn chín lần!

Đột nhiên ngớ ra con người bên cạnh mình là Quang Anh, anh mới nhớ ra chuyện cần nói :"Quang Anh, sao em quen được thằng An mà để nó rủ? Anh nhớ em đâu có quen ai ngoài anh"

Quang Anh gãi đầu, xoa cằm như cố gắng nhớ lại câu chuyện. Đôi mắt bất ngờ sáng lên, em nhớ rồi

"Em đi vệ sinh ra, đang rửa tay bị anh An tóm. Anh quỳ xuống sàn còn miệng thì cứ kêu tối cùng anh An đi chơi. Ngại quá em đồng ý luôn"

"Coi nó trơ trẽn chưa kìa" Trần Đăng Dương thầm thán phục, không ngờ cậu bạn còn có một tài năng nữa. Tài lanh. Thằng bạn thì dễ dàng dụ Quang Anh cái một, anh thì năn nỉ ỉ ôi mãi em mới gật đầu.

"Anh thấy An dễ thương mà" Tuấn Tài ngó đầu sang chen vào câu chuyện của đôi bạn

"Thương tâm" Anh đanh đá chửi thầm

Cục bột bên cạnh chỉ biết im lặng lắng nghe, lần đầu đi chơi với một nhóm bạn mà ngoài Trần Đăng Dương ra em không quen ai

Nếu lúc nó Đặng Thành An không giãy giụa, miệng gào thét dường như sắp khóc thì Quang Anh sẽ không đứng ở đây

Vừa ngẩng đầu lên thì Quang Anh liền thấy một con người đang lật đật chạy đến, nhìn vừa lùn vừa ú ú. À! Em nhớ rồi, người anh vừa sáng quỳ lạy xin em đi cùng đây mà. Đặng Thành An

"Phù.. Phù, mọi ng-"

[Cốc]

Bé An ôm đầu nhăn nhó, vừa mới chạy đến. Chưa kịp thở đã bị tác động vật lý :"Ui da.. Đau tao thằng kia"

"Cầm vé mà đến trễ, đáng bị ăn đòn đấy An ạ!" Chủ nhân của cú gõ đầu vừa rồi cho hay.

"Anh Xáiii, thằng Dương đánh em"

Tuấn Tài thì không cọc cằn như ai kia, hắn đi đến ôm vai bá cổ của bé An mà xoa đầu giúp cậu. Nhưng hắn không nói đỡ giúp An nữa, đến trễ bị đánh không oan cho lắm..

=====
04/08/24
Comment + Vote để tốc độ ra chap mới nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro