Breakfast

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   
    Dường như những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi đã trở thành những nét đặc trưng riêng có của mùa hè. Chợt đến rồi lại chợt đi, cứ như một đứa trẻ con, cứ giận hờn vu vơ rồi lại có thể tươi cười ngay vậy.

Có cả một thân hình nhỏ cuộn mình trong lớp chăn bông, say sưa đắm mình vào giấc ngủ dài miên man.

Mãi cho đến khi mặt trời đã chạm lên đỉnh và mũi kim giờ đồng hồ bước đến số "9" thì mới có dấu hiệu động đậy.

Cậu trai nhỏ thức giấc, chớp đôi mắt nhòa liên hồi rồi dụi mắt, cậu ngồi dậy với mái đầu bù xù phồng lên như một đám tơ nhỏ bị rối lại với nhau. Chàng quang anh nhỏ này đang đảo mắt quơ tay để tìm kiếm gì đó. Bất chợt cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng trong lòng. Dường như có cái gì đó đã biển mất khỏi mong đợi của cậu.

"- đăng dương , dương à, anh đâu rồi?"

Quang anh liên tục lặp lại thêm hai ba lần nữa trước khi cậu đặt đôi chân nhỏ bé xuống sàn và rời khỏi giường. Quang Anh nhíu đôi mắt hai mí lại tiếp tục lê từng bước đi tìm đăng dương của cậu.

"- Quang Anh em dậy rồi à? Em đã đánh răng chưa?"

Quang anh dụi đôi mắt nhắm tịt lại, mù mờ nhìn xuống một bàn đầy thức ăn, nhưng cậu lại chả để tâm đến. Lúc Đăng dương tháo tạp dề quay lại đã bất ngờ vô cùng vì cậu sa vào lòng anh, không chần chừ nũng nịu để anh bế lên cao, hai chân cậu quặp sát người Đăng Dương, tay bắt chéo quàng qua cổ và dụi mái đầu nhỏ vào ngực dương.

Anh đoán chắc cậu đã cảm thấy như nào khi không có anh bên cạnh.

"- um, dương, vào ngủ với em đi, em còn buồn ngủ, em muốn ôm anh ngủ."

"- Dậy ăn sáng, nắng chiếu tới mông em rồi còn lăn ra ngủ nữa, em không được bỏ ăn sáng đâu. Anh đã cất công chuẩn bị đấy."

Cậu phản đối ngọ nguậy người, rung lắc trên người đăng dương, nhất quyết ôm chặt lấy hắn miệng mè nheo đòi về phòng ngủ. Nhưng anh quyết rồi, nhất định vẫn đứng đấy, xóc nhẹ cậu lên cho tiện ôm ấp và cùng ngả xuống ghế sofa. Quang Anh cảm nhận được điều đó, không phải cảm giác chăn ga mềm mịn mà là cục thịt dư đang ma sát cạ vào da thịt.

"- Quang Anh dậy đi nào!"

"- khum muốn, em muốn ngủ nữa mà!"

Đăng dương nhanh chóng bế cậu đứng dậy thêm lần nữa, ôm thứ rái cá mềm nhũn thích bám người vào phòng tắm.

Thả cậu đứng xuống bất ngờ, nhưng quang anh nào có thế nên nghiêng ngả tựa hắn vào anh.

"- Được, anh cho em ngủ tới lúc đói meo biết đường dậy tự tìm đồ ăn thì thôi. Hay là em muốn nằm dưới thân anh ngay bây giờ ."

Dứt câu, anh cắn nhẹ lên vành tai cậu, quang anh mềm nhũn người run rẩy bám chặt lấy đăng dương . Không để anh kịp sà xuống môi mình, quang anh đã đấu tranh, tự thoát khỏi vòng tay quấn chặt lấy tấm thân nhỏ bé một mực đẩy anh ra ngoài và khóa chặt cửa phòng tắm lại.

"- được rồi em ăn sáng là được mà, anh ức hiếp em."

đăng dương bật cười, nghiêng đầu dựa vào cửa, tiếp tục buông lời chọc ghẹo cậu.

"- Anh không ức hiếp em, anh bảo là anh sẽ đặt em dưới thân ôm em ngủ mà, em suy nghĩ cái gì thế?"

"- anh..."

"-Không phải em thích thế sao? Mới tối hôm qua em quên anh luôn rồi nên muốn ôm lại cho nhớ mùi hương hả?"

đăng dương bật cười khúc khích vì nghĩ đã chọc cho quang anh đã sượng đến muốn nổ tung mặt mày, quang anh bật cửa đi ra

"- anh im đi, em đói ròii"

quang anh ngồi vào bàn thưởng thức món mà người yêu chuẩn bị cho mình

"-ùm,.. ngon á"

"-Vậy thôi hả!?"

"-chứ sao, ngon thì em nói ngon"

"-Không khen anh à"

"-anh có gì đâu mà khen, chỉ là hơi đẹp trai 1 tí, giọng hay 1 tí, nấu ăn ngon 1 tí,... hm quên ời" rhyder ngậm muỗng nói

"-1 tí thôi á"

"-ùmg"

" -Tú đị"

"-cmm, anh dương dâm v, em đang ăn nhó đừng có chọc"

đăng dương ngồi đối diện nhìn quang anh mà cười khúc khích, giống như đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro