Autumn rain 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi! Để em kể anh nghe một bí mật nhé"
"Ừm"
"Hình như em thích một người rồi"
"Ừm"
______________________

Kể từ lúc cậu kể cho anh nghe bí mật của cậu, cái lãng mạn của mùa thu trong anh bỗng chốc trở nên u buồn đến lạ.

Có lẽ người ta nói đúng, mùa thu buồn lắm nó chẳng hề ngọt ngào như những bản tình ca anh từng viết. Những bản tình ca mà anh viết cho riêng cậu, rằng anh yêu cậu nhiều bao nhiêu hay nụ cười cậu đã làm anh xao xuyến thế nào.
Nhưng làm sao nhỉ... dù anh có cố tình đưa cậu nghe đầu tiên những bài hát anh viết và giải thích vì em đặc biệt trong mắt anh mỗi khi cậu thắc mắc về điều đó thì cậu vẫn chỉ cười khúc khích một cách ngây thơ bằng đôi mắt híp tuyệt đẹp của mình.

Dù cậu có thường nói rằng cậu thích nghe tình ca anh viết và cậu ước chi có người tỏ tình cậu bằng một trong những bài hát ấy thì cậu cũng chẳng nhận ra, từng câu từ trong những bản tình ca kia... anh đều dành cho cậu.

Cậu ngốc quá nhưng anh chẳng thể giận cậu nổi. Có lẽ anh yêu cậu nhiều hơn anh nghĩ. Anh thừa nhận mình chẳng khác gì mấy gã nhạc sĩ si tình cả.

Anh định sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn cho tối nay, sáng hôm sau và cả ngày mốt vì những ngày sắp tới anh sẽ chẳng còn tâm trạng để ra ngoài như mọi khi. Anh đoán vậy, nhớ không lầm thì vào tầm này mỗi chiều, Quang Anh cũng thường đi mua đồ. Phải, ra ngoài mua đồ cũng chỉ là cái cớ, dù lòng anh có đang muốn phát điên vì cái bí mật cậu vừa nói khi nãy, anh vẫn mong được gặp cậu một chút, một chút thôi.

Và có vẻ như ông trời cũng không ủng hộ anh nên vừa xỏ xong đôi giày bước ra ngoài thì trời đổ mưa. Anh bực dọc tự chửi thề một câu, vào trong nhà lấy chai Soju vừa khui hôm qua uống một hơi rồi bỏ ra ngoài hiên trước ngồi mặc cho chai rượu vừa đổ nằm lăn lóc trên bàn cùng với vài giọt rượu nhiễu xuống.

Anh nhớ.

Mọi khi trời đổ mưa, cậu sẽ sang rủ anh ra trước nhà ngắm mưa rồi luôn miệng kể anh nghe bất kì điều gì cậu nghĩ đến. Nhưng hôm nay, hiên nhà vắng cậu, không gian im lặng đến khó chịu dù trước đây anh luôn tìm mọi cách để có sự yên tĩnh cho riêng mình.

Nhìn từng hạt mưa nặng nề rơi tõm xuống mặt đất lại nhìn sang hiên nhà bên cạnh. Anh hy vọng sẽ có bóng hình của người kia.

Nhưng mãi đến khi mưa gần tạnh, chủ nhân của ngôi nhà kia cũng chẳng thấy đâu. Và đột nhiên, anh thấy ghét mưa một chút.

Ngồi cạnh cửa số ngẩm đi ngẩm lại vài bài ca anh viết mà cậu đã thuộc lòng từ lâu, gục đầu lên đầu gối với đôi mắt nhắm nghiền, cậu vẫn không thôi hoài nghĩ về chuyện kia.

Tiếng nhạc chuông từ điện thoại kêu ầm ĩ làm anh không tài nào ngủ tiếp, mệt mỏi dùng toàn bộ sức lực ra khỏi phòng làm việc ăn, anh nhận ra mình đã ở suốt trong studio tận 3 ngày.

Tựa vào cạnh cửa sổ nhìn về phía xa xăm vô định nào đó, tưởng chừng cái vẻ lơ đễnh nhàn hạ khiến cho bất kì ai bận rộn nhìn vào cũng phải ghen tị kia, lại được phủ đầy bởi những nỗi buồn rệu rã nhiều như hàng ngàn lớp bụi dày chưa được dọn từ rất lâu, mặc dù 'đống bụi' của Đăng Dương chỉ mới có từ 3 ngày trước.

Rồi cậu xuất hiện trong tầm mắt anh, anh thấy cậu đi cùng một gã nào đó. Người đó cao hơn cậu 1 chút, dáng vẻ dễ thương dịu dàng phô bày được nét đẹp trai của anh ta. Hai người hình như khá thân mật, chắc hắn là người cậu thích. Nhìn cái vẻ háo hức của cậu khi nói chuyện cùng anh ta thì chắc là như vậy.

Anh tự cười bản thân mình. Quang Anh sao lại là của anh được chứ.

Người đang đi cạnh cậu, xứng hơn anh nhiều. Sau cùng, anh cũng chỉ là một tên nhạc sĩ rởm không tên tuổi . Anh tự hỏi, rốt cuộc trong lòng cậu anh ở vị trí nào?

Dẫu vậy, anh vẫn không thể rời mắt khỏi hai người. Bọn họ dừng lại trước cửa nhà của Quang Anh, cậu chào người đó bằng nụ cười rạng rỡ và anh ta ra về, không quên để lại một cái xoa đầu dịu dàng lên mái tóc xanh lá chuối của cậu. Anh tặc lưỡi, xấu xa nghĩ 'phô trương'

Khóe miệng của cậu vẫn không ngừng cong lên cho đến khi anh ta khuất bóng, cậu quay sang thấy anh rồi gọi tên một cách gượng gạo kèm theo một nụ cười cũng gượng gạo không kém.

Anh lơ đãng "ờ" lại một tiếng rồi quay gót vào trong mặc cho khuôn miệng của người kia đang méo xệch đến mức nào. Lạ thật, ban nãy anh còn mong mỏi được nhìn thấy cậu, vô thức lo lắng tự nghĩ hàng trăm lý do để bắt chuyện, điều mà trước đây anh chẳng hề bận tâm, vậy mà lúc cậu gọi tên anh như một người xa lạ mới quen khiến tâm trạng hồi hộp khi nãy bay sạch, chỉ để lại một nỗi hụt hẫng nặng nề và cái cách cậu trao người kia nụ cười thương nhớ rồi ra vẻ như cả hai sinh ra đã dành cho anh lại càng làm anh phát cáu.

Anh ghét cái tình yêu mùa thu chết tiệt này, nó khiến anh đau khổ nhiều hơn cả cái lãng mạn nhất thời nào đó.

Anh ghét mưa, ghét mùa thu, ghét tình yêu và chắc là ghét luôn cả cậu.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro