Chương 25: Trăng thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tới đây rồi để xuồng tự xuôi đi." Trâm Anh đặt mái chèo lên xuồng, lại nói: "Thấy chị không có sức sống gì hết, đêm dẫn chị ra đây hưởng trăng thanh cho khỏe người."

"Chỉ vậy thôi hả?" Thi hơi nghiêng đầu, vì lúc này nàng ngồi phía trước nên không thể nhìn thấy được gương mặt của em. Nàng nói tiếp: "Mà công nhận đẹp thật."

"Chị, chị hò em nghe đi." Bỗng dưng suy nghĩ tới cái gì, Trâm Anh yêu cầu.

"Sao tự nhiên đòi chị hò? Chị hò dở lắm đó..." Thi hơi ngượng ngùng mà nói.

"Lần trước em nghe chị có hò vài câu cho mấy đứa nhỏ nghe, vậy mà em lại còn chưa được nghe chị hò bao giờ." Giọng điệu của Trâm Anh có hơi hờn dỗi.

"Đợi chị nghĩ đã." Thi nhìn khung cảnh yên bình của vuông tôm vào buổi đêm, trong đầu nhớ tới một giai điệu, khẽ ngâm nga:

"Hò... ơ.... ơ... sóng sâu sóng cả vỗ bờ. Phải duyên thì lấy à, hò... ơ... ơ... phải duyên thì lấy à, đợi chờ làm chi..."

Trâm Anh lắng nghe người nọ, ánh mắt chứa đủ loại tâm tình. Giọng hát chị đẹp quá, thì ra nàng thương chị nhiều đến vậy, rằng chỉ cần nghe chị hò thôi cũng đủ để khiến con tim mình rộn rạo.

"Hò... ơ... ơ... Chẳng may em rớt xuống bùn, Mình em lấm hết ờ, hò... ơ... ơ... Mình em lấm hết, anh hun chỗ nào..."

Trâm Anh cong môi, khẽ hò đáp lại:

"Hò... ơ... ơ... Chẳng may em rớt xuống bùn, Mình em lấm hết à, hò... ơ... ơ.... Mình em lấm hết à, chỗ nào anh cũng hun."

Thi vừa nghe người kia hát xong, có hơi giật mình quay đầu lại, nàng trách nhẹ: "Nè, ai cho em đáp lại vậy."

Nàng cứ nhớ bài nào thì hò lên bài đó, không ngờ cái bài kia vậy mà còn có câu đáp. Nghe ngại muốn chết.

"Bộ có mỗi chị biết hò hả." Trâm Anh cười khúc khích.

"Mà chị nè." Trâm Anh vịn lấy hai bờ vai Thi, lại nói: "Hồi chiều chú dì có ngoắc em vào phòng khách, họ có kể em nghe chuyện của chị rồi. Em có khuyên chú với dì vài câu, bây giờ đã ổn hơn chưa, hả chị?"

"Em biết chị không thích cưới người mà chị không yêu, cũng không cưỡng cầu bản thân phải có tình duyên làm gì. Em giúp được chị tới đó thôi, còn phải xem chú dì có nhận ra được rằng việc ép chị chỉ làm chị đau khổ thôi hay không."

"Ba với má đã không ép chị nữa rồi, dù sao cũng cảm ơn em." Thi nghe vậy liền trả lời, nàng vẫn còn vui mừng vì chuyện ấy khôn xiết.

"Vậy à." Trâm Anh nghe vậy, cũng vui mừng cho chị. Lát sau, nàng lí nhí mà nói: "Ừm... nếu sau chị thích cậu trai nào, chị có thể cưới người đó được rồi."

Dù mọi chuyện có thế nào thì nàng vẫn đau lòng. Nhưng chí ít nàng có thể để cho chị được cưới người mà chị yêu, chứ không mong nhìn chị đau khổ cả đời. Cùng lắm thì nàng sẽ rời khỏi huyện và đi làm ở Gia Định để không thấy cảnh chị thân mật với gã đàn ông khác, cùng lắm thì nàng sẽ lánh mặt chị cả đời...

Nghĩ đến đây, lòng nàng vẫn đau như cắt. Xa một tháng thôi mà nàng đã nhớ đến không muốn chịu nổi, huống hồ nói gì đến chuyện ấy.

Nhưng vì chị, nàng sẽ cố, để nàng đau khổ một mình vì đoạn tình yêu này là được rồi.

"Em nói gì vậy? Làm gì có cậu trai nào ở đây." Thi nghe Trâm Anh nói vậy, nàng quay đầu ra sau nhìn em, ánh mắt hơi híp lại. Dưới ánh trăng, đôi mắt ấy tựa như viên ngọc, lung linh thành vầng sáng bàng bạc.

Lần này nàng sẽ không muốn em lại đau khổ vì mình.

Trâm Anh mở to đôi mắt, nàng ngỡ ngàng. Ý chị là sao?

"Chị, chị..."

"Chị thích em, tưởng em đã biết rồi." Thi hơi nhướn mi mà nói.

"Nhưng mà... chị muốn mình, mình quen nhau được hả?" Từng ngón tay của Trâm Anh hơi run rẩy, tới cả cánh môi cũng run run. Nàng không dám tin vào lỗ tai của mình.

"Nếu không muốn thì sao chị lại từ chối mấy cuộc xem mắt, nhất quyết không chịu lấy chồng đây, hả?" Thi hỏi ngược lại Trâm Anh, và hình như nàng định nói tiếp cái gì đó, nhưng bất chợt nàng đã nằm trong một cái ôm dịu dàng.

Trâm Anh ôm lấy cả cơ thể nàng vào lòng em, đầu của em khẽ gục lên bờ vai nàng. Nàng có thể cảm nhận được từng ngón tay của em đằng sau lưng mình có hơi run run.

Thi khẽ nhắm mắt lại.

Cái ôm này ấm áp quá. Và rồi nàng cũng vòng tay ôm chầm lấy em.

"Không cho chị thích." Trâm Anh kéo cơ thể của Thi đến gần mình hơn, khiến cho chiếc xuồng có chút rung lắc.

"Chứ làm sao?" Cô út này lại nổi lên cái tính khó chiều rồi, nhưng Thi vẫn kiên nhẫn mà hỏi em. Ngón tay nàng không nhịn được mà đan vào làn tóc mềm mại của Trâm Anh, nhẹ nhàng, đây cũng là điều mà nàng đã muốn làm từ lâu.

"Phải yêu, không được thích." Trâm Anh vẫn như cũ ở yên bên bờ vai gầy guộc của Thi, nàng ôm chặt chị hơn một chút, xót xa nói: "Mới có một tháng chưa gặp thôi, chị gầy đi nhiều quá."

"Rồi nó khác gì nhau?" Thi buồn cười mà hỏi, sau đó đưa tay lên, khẽ áp tay lên má em: "Nhớ em nên gầy đó."

Cái này là nàng nói sự thật, đúng là cũng có đau buồn vì chuyện bị ép cưới, nhưng đa phần vẫn là nhớ đứa nhỏ trước mặt của mình.

"Khác chứ." Trâm Anh nghe chính miệng Thi nói nhớ mình, ruột gan như múa hết cả lên, nàng lại bắt đầu giở thói được voi đòi tiên: "Nè, chị phải nói chị yêu em nữa."

Nghe đến đây, gương mặt Thi có hơi đỏ: "Nói thẳng ra hả, nhưng mà ngượng lắm..."

"Có gì mà ngượng, em nói yêu chị thích chị biết bao nhiêu lần." Trâm Anh vờ như mình hờn dỗi.

"Rồi, nói là được chứ gì, chị... chị..." Thi hít một hơi thật sâu, nhưng làm thế nào thì vẫn không thể nói ra được.

"Chị làm sao?" Trâm Anh nghiêng đầu hỏi.

"Thì, thì yêu em." Dạ Thi không chịu nổi nữa, quay mặt ra đằng trước, thoát khỏi cái ôm của người nọ. Bàn tay của nàng cũng có hơi giận dỗi mà thu về, không ôm cái cô út đằng sau mình nữa.

Nhưng ngoài dự đoán, từ đằng sau, Trâm Anh lại vòng tay ôm lấy nàng. Chiếc cằm nhỏ nhăn của em tựa lên vai nàng. Thi có hơi giật mình vì những cử chỉ thân mật này, và hình như có chút không quen, nên cơ thể nàng cứ đơ như một khúc gỗ. Mặt nàng thì lại đỏ như gấc.

Mặt hồ lặng yên không một tiếng động, khiến cho từng nhịp đập nơi trái tim Trâm Anh càng thêm rõ ràng hơn. Tuy rằng qua hẳn một lớp áo dày nhưng Thi vẫn có thể cảm nhận được nó, và cả nhiệt độ ấm nóng từ nó nữa.

"Em có nằm chiêm bao không hả chị." Trâm Anh có hơi xúc động, nàng nắm lấy bàn tay của Thi, từng ngón tay nàng đan vào từng kẻ tay Thi, không để lại một chút kẽ hở nào.

Thi mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang đan vào nhau kia, khẽ hôn lên tay em. Trên gương mặt vẫn chưa thôi đỏ ửng.

Nụ hôn kia truyền đến da thịt Trâm Anh, khiến cho nàng cảm thấy lòng mình như có lửa. Nụ hôn của chị như mang một tia điện truyền tới, khiến cho cơ thể nàng giống như tê dại vậy. Nàng hạnh phúc mà nhìn chị, nàng biết chị đã ngại lắm rồi, nhưng để chiều chuộng nàng, chị vẫn làm điều ấy.

Và rồi Thi nắm lấy bàn tay còn lại của em, đưa bàn tay ấy áp lên má mình. Thi cảm nhận từng đầu ngón tay ấm áp mà dịu dàng kia di chuyển trên má, nàng nói: "Em cảm nhận đi, có phải chiêm bao hay không?"

Trâm Anh cảm nhận được hơi ấm của người kia, đôi mắt hơi đỏ lên, quả thật nàng rất muốn khóc rồi.

Vì sao chị có thể đáng yêu đến như vậy.

"Chịu quen em rồi thì phải quen em mãi, sau này không được bỏ em đi." Trâm Anh ôm chặt lấy Thi, giống như sợ chị sẽ rớt xuống xuồng vậy.

Thi cảm thấy buồn cười, nàng đáp lại: "Lỡ như em chán chị thì sao, ai biết được?"

"Không chán được." Trâm Anh rầu rĩ mà nói: "Chán chị được thì đã mừng, bốn năm ở Pháp nhớ chị muốn chết, muốn chán cũng có được đâu."

Thi nghe vậy, trái tim có hơi xúc động.

"Em nè. Em thích chị từ lúc nào vậy?" Thi nhẹ nhàng hỏi.

"Từ từ sẽ kể cho chị biết hết." Trâm Anh vuốt ve bờ vai nàng, bờ môi kia đến gần bên tai, khẽ thì thầm: "Mỗi ngày em đều kể chị nghe, rằng vì sao em thích chị, thích chị như thế nào, thích chị bao lâu, đau khổ vì chị ra sao... Tất cả những cảm xúc ấy em đều tham lam muốn chị biết được."

Thi hơi đỏ mặt, và rồi cũng đau lòng. Phải chi nàng nhận ra tình cảm của mình sớm hơn một chút thôi cũng được, để cho em đỡ phải khổ đau dài như vậy.

"Ừm, chị nguyện lắng nghe em, dài lâu." Thi mỉm cười, thoải mái ngả người vào Trâm Anh.

Dưới ánh trăng, một bên sườn mặt của Thi thôi cũng đủ làm lòng Trâm Anh rộn rạo.

"Chị nè." Trâm Anh hơi đỏ mặt, nàng vuốt ve má của Thi, dừng một chút rồi nói tiếp: "Em... em hôn chị được không?"

Thi hơi bối rối, nhưng rồi cũng nhắm mắt lại, đầu quay ra đằng sau, đưa một bên má đang ửng đỏ cho em hôn.

Nhìn nét mặt giống như cam chịu này, Trâm Anh càng cảm thấy hưng phấn. Tay của nàng vươn ra sau giữ gáy chị, sau đó cánh môi từ từ đặt lên môi người nọ.

Thi mở to mắt, khoan đã, nàng tưởng em đòi hôn má!

Nhưng hình như đã muộn rồi. Thi dùng sức lực yếu ớt gõ vào lưng Trâm Anh, nhưng hình như em cố tình không để ý tới. Đôi môi đang dừng ở môi nàng vẫn lì lợm không chịu rời.

Bỗng dưng, Thi cảm nhận được môi dưới của mình dần dần trở nên ẩm ướt. Nàng mở to mắt ra, Trâm Anh đã không còn kiên nhẫn mà đưa đầu lưỡi thăm dò vào bên trong miệng của nàng. Đầu lưỡi em cuồng nhiệt giống như một con sói gặp miếng mồi béo bở vậy, giống như nó cố bù đắp cho những tháng năm đau khổ vì tình.

Dù cho nó có mãnh liệt đến đâu, đối với Thi, nó vẫn dịu dàng như em vậy. Và rằng đầu lưỡi em tựa như dòng nước ấm rót vào trong miệng nàng, khiến cho cả linh hồn lẫn thể xác Thi đều trở nên mềm nhũn. Sức lực đang gõ vào tấm lưng Trâm Anh cũng đã yếu đi.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Trâm Anh rốt cuộc cũng chịu tách ra khỏi nàng.

Gương mặt em đỏ ửng, hơi thở cũng nóng hổi tựa như người say rượu. Dưới ánh trăng, nó càng thêm diễm lệ đến nao lòng.

Mà gương mặt của Thi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Lại một lần nữa, Trâm Anh đặt môi lên môi Thi. Thi chẳng biết làm gì khác hơn ngoài ngửa cổ đón nhận những nồng nhiệt từ em. Bầu không khí ái muội vô cùng.

Giữa êm trăng thanh, một chiếc xuồng nhỏ trôi giữa dòng nước êm đềm, hai người con gái dịu dàng quấn quýt lấy nhau.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro