Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Con không cần đi bác sĩ tâm lí.”

Nói xong lần thứ ba, Lục Cẩn Thừa rốt cuộc bắt đầu không kiên nhẫn, nhíu mày nhìn phía  Lục Việt, gằn từng chữ một nói: “Con  không  có bệnh.”

Lục Việt ánh mắt bất đắc dĩ,nói “ Mẹ biết, mẹ chỉ là cảm thấy con hiện tại cuối cấp ba có nhiều áp lực, con có thể tâm sự với mẹ hay với bạn bè, không thì có thể đi gặp bác sĩ tâm lí có thể giúp con giải toả chút áp lực."
“Con không có áp lực gì đâu mẹ .”
Lục Việt nhìn thùng rác chất đầy bài thi  thở dài một hơi.

Những cái đó đều là những bài mắc rất ít lỗi sai , khả năng chỉ là  một phần sai lầm rất nhỏ, nếu không quá chú ý thì có thể gọi là hoàn hảo, nhưng Lục Cẩn Thừa vẫn coi chúng nó như thảm họa vậy, chỉ có tràn ngập phẫn hận mà đem chúng nó xé nát ném vào thùng rác, mới có thể giảm bớt cảm giác thất bại của hắn.

“Một phép tính toán sai cũng không sao đâu con, lần sau chú ý là được con ạ, trên thế giới này không có ai không mắc sai lầm cả.”

“Lần sau chú ý, lại là lần sau chú ý,”.Lục Cẩn Thừa buông bút, giương mắt nhìn Lục Việt, “ Mẹ thật sự có thể làm được sao?  Con đã nói vô số lần rồi, trước khi vào phòng con mẹ  phải gõ cửa, khi đứng ở bàn làm việc của con  thì không được tùy tiện di chuyển ly nước của con, không được chạm vào cổ áo của con, mẹ mỗi lần đều nói lần sau chú ý, nhưng trước nay đều không sửa đổi.”

Lục Việt cứng họng.

"Còn nữa, mỗi lần Vương dì bày trái cây lên, còn đã nói rất nhiều lần rồi, bảo dì ấy lau khô bàn, không để nước dính lại, nhưng dì ấy chưa bao giờ nghe. Mỗi lần đều đặt thẳng trước mặt con, làm ướt hết sách vở của con.”

“ Thật ra, chúng ta nhiều lúc sơ xuất , nhưng là ——”

Lục Cẩn Thừa ngắt lời: “Nhưng mọi người chỉ cảm thấy con bị rối loạn nhân cách, không chỉ cưỡng bách bản thân mà còn cưỡng bách người khác đúng không. Mọi người đều cho rằng con có bệnh, con đều lười tranh cãi.”

“Cẩn Thừa, hiện tại trạng thái của con thật sự không ổn chút nào .”

Lục Việt muốn vỗ vai Lục Cẩn Thừa, nhưng nhớ đến con trai mình có thói quen sạch sẽ nghiêm trọng, liền kịp thời thu tay lại và chuyển sang chuyện khác: “Chú của con chẳng phải muốn mời còn đi triển lãm mỹ thuật sao? Để mẹ gọi điện thoại bảo chú đến đón con nhé.”

Lục Cẩn Thừa không hứng thú với triển lãm mỹ thuật, nhưng Lục Việt nói đúng, hắn đang  ở trạng thái bất ổn, và chính hắn cũng rõ điều đó. Hắn cần ra ngoài hít thở không khí.

Hai tháng trôi qua, thành phố vẫn còn ngập tràn không khí lạnh lẽo. Những cành cây trụi lá tô điểm cho ngôi biệt thự mang phong cách Trung Quốc đen trắng, tăng thêm phần u ám. Gió lạnh thổi qua hồ nước, mặt hồ như phủ một lớp sương, thâm sâu, trầm mặc, không còn cảnh cá lội từng đàn vui nhộn. Lục Cẩn Thừa nhìn cảnh mà không thấy gì, trong lòng chỉ ngập tràn cảm giác bực bội không thể xua tan.Hắn mặc áo khoác xuống lầu, đi ra sân . Dì Vương  đang nhặt rau trong bếp, còn  dì Diê người phụ trách quét dọn đang từ phòng chứa đồ đi ra. Thấy Lục Cẩn Thừa định ra ngoài, bà liền mang một chiếc ô sạch sẽ che mưa cho hắn: “Cẩn Thừa, bên ngoài đang mưa đó.”Diêu Diễm, 44 tuổi, là người giúp việc mới tới năm ngoái. Bà thành thật, chăm chỉ, rất được Lục Việt yêu thích.

“Cảm ơn.”

Lục Cẩn Thừa nhận ô rồi đi ra ngoài, băng qua con đường mòn, đến cổng vào để chờ chú mình đến đón. Hắn không muốn gọi điện thoại, mà quen chờ đợi. Hắn cho phép mình lãng phí một chút thời gian.Mười phút sau, xe của Lục Châu dừng trước mặt hắn. Cửa sổ xe hạ xuống, Lục Châu đeo kính râm, cười với Lục Cẩn Thừa: “ Tiểu Lục, sao không  gọi điện cho chú?”

Lục Cẩn Thừa im lặng lên xe, “ Cũng không phải việc gấp ạ .”Thấy thần sắc cháu mình buồn bực, Lục Châu thay đổi ý định: “Mang cháu đi khu trò chơi nhé ,thế nào? Bạn của chú mới khai trương, để cháu vào chơi thoải mái.”
Lục Cẩn Thừa lắc đầu: “Không cần, đi triển lãm mỹ thuật đi. Chú không phải nói phải đến để ủng hộ bạn gái chú sao?”

“Bạn gái nào ,cháu chú quan trọng?” Lục Châu duỗi tay xoa đầu Lục Cẩn Thừa, nhưng hắn né tránh. Lục Châu cười: “Cháu học đến choáng váng như vậy làm sao mà tốt được?”

“ Cháu không có.” Lục Cẩn Thừa không vui nói.Lục Châu xoay tay lái, nhìn sắc mặt Lục Cẩn Thừa rồi thử hỏi: “Cãi nhau với mẹ à?”

Lục Cẩn Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không trả lời.

“Kỳ thật chú cũng không tán thành để cháu đi gặp bác sĩ tâm lý, thứ này trị ngọn không trị gốc. Chú cảm thấy chỉ có một cách giải quyết trạng thái hiện tại của cháu rồi.”

Lục Cẩn Thừa quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc chờ Lục Châu nói tiếp. Lục Châu nhếch miệng cười, chậm rãi mở miệng: “Nói chuyện yêu đương.”

Lục Cẩn Thừa làm bộ muốn tháo đai an toàn để xuống xe. Lục Châu vội ngăn lại, vừa cười vừa châm dầu vào lửa: “Mười tám tuổi, thành niên rồi, có thể yêu đương. Đẹp trai thế này lại có cấp bậc tin tức tố cao, trường học có nhiều người theo đuổi cháu không?”

“ Chú có thấy nhàm chán không?”

Lục Châu cười cười đè tay lên vai Lục Cẩn Thừa, “Được rồi, được rồi, chú không đùa cháu nữa được chưa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro