Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, lượng xe cộ dày đặc, Lục Châu đi gần con đường mới  đến đang triển lãm nghệ thuật. Khi bạn gái mới của anh tiến tới chào đón, thấy Lục Cẩn Thừa thì rất kinh ngạc,  ngay lập tức nói nhỏ với Lục Châu : " So với anh còn đẹp trai hơn nha!"

Lục Châu không có chút ghen tuông nào, thay vào đó, anh  rất vui vẻ, cười nói: " Còn là Alpha cấp cao nữa."
Bạn gái nhăn mày, nói: "Vậy à?"

Lục Châu ôm eo cô và dẫn đi vào triển lãm nghệ thuật.

Cô không kìm được, liên tục quay đầu nhìn Lục Cẩn Thừa,  nghi ngờ hỏi: "Nhìn có vẻ hắn có vấn đề tinh thần à?"

Lục Châu kéo bạn gái ra xa, tránh để gặp Lục Cẩn Thừa nghe thấy "Anh nói nói là học hành có chút áp lực, đôi khi có vấn đề tâm lý, làm sao mà lại bị em nói như vậy rồi?"

Bạn gái cười nói: "Em đùa thôi."

"Dù sao chị anh tái hôn, nhưng bố dượng của cậu ấy rất tốt với cậu ấy, so với bản thân mình, cậu ấy vẫn là một người con ngoan," Lục Châu nhìn xa xa Lục Cẩn Thừa, thở dài nói: "Đứa bé này luôn đặt kỳ vọng quá cao vào bản thân mình."

Lục Cẩn Thừa đi vào trung tâm triển lãm một mình.

Lục Việt hàng năm đều quan tâm đến các triển lãm và các phiên đấu giá nghệ thuật, tiếp xúc nhiều với các danh họa nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng Lục Cẩn Thừa không có chút di truyền nào về khả năng đánh giá và thưởng thức nghệ thuật, hắn dành mười phút trước một bức tượng họa, nhưng không thể hiểu rõ được các đường cong và viên gạch trên bức tượng biểu hiện gì về thời gian và nội dung của tác giả.

Lục Châu trò chuyện với bạn gái xong, cuối cùng nhớ đến cháu ngoại của mình, cười nhẹ nói: "Nếu cháu thích thì mua cái này nhé?"
Lục Cẩn Thừa ngửi thấy mùi nước hoa trên Lục Châu, nhăn mày xoay người   nói: "Kết thúc rồi ạ ? Vậy thì về nhà thôi cậu."

"Không ghé qua khu trò chơi điện tử à?" Lục Châu hỏi.

Lục Cẩn Thừa lắc đầu.

Trên đường về nhà, xe của Lục Châu chạy nhanh hơn, và khi mới dừng lại, Lục Cẩn Thừa đã lấy chiếc ô: "Chú ở đây ăn cơm chiều không?"

"Hôm nay chú có hẹn nói với mẹ cháu, trưa mai chú  lại đến" Lục Cẩn Thừa đẩy cửa xe đôi chân dài bước nhanh lên cầu thang . Lục Châu rời đi ngay sau đó.

Dưới mái hiên , Lục Cẩn Thừa cảm nhận điện thoại trong túi rung lên hai lần, hắn rút ra và kiểm tra, nhưng chỉ là thông báo nhắc nhở, không có gì đặc biệt. Lúc hắn quay đầu nhìn lại, một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi từ mái hiên, tạo thành một bức tranh tự nhiên thực đẹp.

Đột nhiên, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn.

Cách đó không xa đó, một chàng trai mặc áo lông vũ trắng và quần jean xanh nhạt bước nhanh tới gần, áo lông vũ hơi lớn so với cơ thể, và ngón tay của cậu miễn cưỡng lộ ra nắm lấy cổ tay áo.
Chàng trai cúi đầu, một nửa khuôn mặt che khuất bởi cổ áo, áo lông vũ của cậu có một cái mũ trùm màu trắng tinh, lông áo trắng tung bay theo bước chân khi cậu vội vàng di chuyển. Cậu đi nhanh nhưng vẫn cẩn thận tránh các vũng nước và đồng thời tránh làm ướt quần áo, đặc biệt là không làm dơ ống quần.

Cậu trông rất sạch sẽ.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Cẩn Thừa về Chung Diệp.

Cậu thanh niên lao thẳng về phía cổng lớn dưới mái hiên, chỉ còn vài bước nữa là sẽ va vào ngực Lục Cẩn Thừa, nhưng bất ngờ cậu dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Thừa một cái, sau đó nhanh chóng che giấu sự bối rối và hoảng loạn, lui lại vài bước, giọng nhỏ như muỗi nói: "Thật xin lỗi, đột nhiên trời mưa nên tôi muốn tránh mưa một chút."

"Không sao đâu," Lục Cẩn Thừa nhẹ nhàng nói hai tiếng, rồi quay lại nhìn phía trước.

Hai người đứng im lặng một lúc, Lục Cẩn Thừa từ từ nhìn Chung Diệp  hỏi: "Cậu đến đây tìm ai à?"

"Tôi đến tìm mẹ tôi là Diêu Diễm, bà ấy làm  ở đây, bà ấy bảo tôi đến lấy đồ ."

Ngay khi Chung Diệp nói xong, Diêu Diễm xuất hiện và xách một túi nilon đồ vật ra ngoài. Bà nhìn Lục Cẩn Thừa với vẻ ngạc nhiên nói "Cẩn Thừa? Cháu quay về nhanh thế?"

Lục Cẩn Thừa trả lời chậm rãi: "Ừ."

Diêu Diễm thấy Lục Cẩn Thừa nhìn vào túi nilon trong tay mình , bà nhanh chóng mở ra để cho hắn xem: "Đây là những thứ mà dì đi chợ hôm nay, lúc đi qua đường thấy tiện nên mua một ít bút lông và đồ ăn vặt cho con trai của dì."
Diêu Diễm lo sợ Lục Cẩn Thừa hiểu lầm mình lấy cớ mượn để trộm đồ trong biệt thự con trai mình dùng.

"Ồ, vậy à," khi thấy Lục Cẩn Thừa không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, Diêu Diễm mới thả lỏng. Bà bỗng nhớ ra là chưa giới thiệu con trai mình, vội vàng đẩy Chung Diệp ra trước mặt Lục Cẩn Thừa nói: "Cẩn Thừa, đây là con dì, Chung Diệp, đã mười tám tuổi."

Sau khi nói xong, bà mới nhớ, nhìn Chung Diệp và nói: "Con  và Cẩn Thừa bằng tuổi nhau đấy."

Chung Diệp có chút ngượng ngùng, cậu  nhẹ nhàng cúi đầu, không dám nhìn lên, lặng lẽ nói: "Chào cậu"

Cậu cười lên lộ má lúm đồng tiền.

Lục Cẩn Thừa nhìn không dời mắt ,phản ứng chậm nửa nhịp"Chào cậu"

Vì cái gì hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đột nhiên im lặng, thậm chí cả những đám mây đen trên trời cũng chuyển sang màu sắc khác?

Hắn khó lòng giải thích được tâm trạng lạ lùng lúc này, quyết định quay đầu rời đi. Nhưng chỉ mới bước ra khỏi hành lang, hắn nghe thấy giọng Diêu Diễm nói: "Sao không mang theo ô? Để mẹ lấy cho con một chiếc."

Lục Cẩn Thừa dừng lại, nhìn xuống chiếc ô trong tay mình, sau đó đưa cho Diêu Diễm: "Dì cầm lấy dùng đi."

Thiếu gia này từ trước đến nay luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không thích làm quen với người khác, đã nửa năm rồi hắn chưa nói chuyện với Diêu Diễm mấy lời. Diêu Diễm choáng váng, sau một lúc mới nhận lấy chiếc ô từ tay Lục Cẩn Thừa nói: "Ai nha, cám ơn con ,Cẩn Thừa."

Diêu Diễm quay lại bên cạnh Chung Diệp, hai mẹ con  nói chuyện nhỏ nhẹ, Lục Cẩn Thừa vẫn đứng im đó, ánh mắt đi nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy Chung Diệp mặc áo lông vũ trắng trông thật đẹp mắt.

Mềm mại như bông.

Lục Cẩn Thừa chớp mắt, không thể hiểu rõ tại sao hắn cảm thấy hoang mang hoảng hốt vào thời điểm này, trái tim như muốn chui ra khỏi lồng ngực, hắn nhanh chóng bước đi, dù rằng bình thường luôn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng lúc này hắn lại không để ý.

Chung Diệp nhận chiếc ô, bỗng nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi Diêu Diễm: "Mẹ ơi, vị kia là  thiếu gia mà mẹ nói bị vấn đề tâm lý sao?"

Diêu Diễm khẽ nháy mắt, quay đầu nhìn Lục Cẩn Thừa đi xa, mới lắc đầu trả lời: "Đúng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro