Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Diệp sờ vào chiếc áo lông vũ của mình, nhỏ giọng nói thầm: "Trên người con đang mặc quần áo cũ của cậu ấy, cậu ấy vừa nhìn chằm chằm vào con, có phải là đã nhận ra không? Liệu như vậy có phiền phức gì không mẹ?"

"Chắc là không đâu, đây không phải là quần áo cũ của cậu ấy, mà là quần áo của chú cậu ấy mới mua cho tháng trước. Hắn không thích kiểu dáng này, chỉ mặc một chút rồi không chịu mặc nữa, nhãn còn chưa tháo đâu, mẹ hắn liền tặng lại cho mẹ."

Chung Diệp vuốt ve tay áo, trong đầu luôn hiện lên ánh mắt đánh giá của Lục Cẩn Thừa, lòng tự trọng có chút bị tổn thương.

"Vậy con về đây ạ." Anh nói.

"Ba con đâu? Còn ở tiệm mạt chược à?"

"Chắc ba sắp về rồi ạ, ông nói tối nay sẽ hầm sườn cho con ăn."

"Giả vờ giả vịt," Diêu Diễm khinh thường hừ một tiếng, đưa tay giúp Chung Diệp lau khô  mái tóc ướt nước mưa, "Ông ta ngày nào cũng  chơi mạt chược như vậy thì con ngày nào cũng có thể ăn sườn hầm à."

Chung Diệp mím môi, không nói gì thêm.

"Mẹ cho con tiền tiêu vặt còn đủ dùng không? Không đủ thì cứ nói với mẹ, muốn mua sách vở hay bút cứ việc mua, nhà chủ này rất hào phóng, mẹ hiện tại mỗi tháng lương tăng hơn một ngàn, đừng tiết kiệm cho mẹ."

" Con vẫn đủ dùng ạ, cảm ơn mẹ."

Khi Chung Diệp xoay người chuẩn bị rời đi, Diêu Diễm lại gọi lại, hỏi: "Tiểu Diệp, con còn vẽ tranh không?".Chung Diệp dừng lại một chút, không dám nói dối: “Thỉnh thoảng sẽ vẽ một chút ạ, con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học đâu mẹ ạ.”

“Không thể vẽ nữa, con lại không phải là học sinh nghệ thuật, vẫn phải tập trung vào các môn trên lớp là quan trọng nhất. Còn vốn đã vào học muộn hơn những người khác một năm, nếu thi đại học không đạt ——” Diêu Diễm nói đến giữa chừng liền dừng, hối hận nói: “Mẹ không muốn nói những lời làm con nản lòng đâu, dù sao con phải cố gắng lên.”

Chung Diệp ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ .”

“ Con đừng để ý đến vị thiếu gia vừa rồi tuy tính cách không tốt, nhưng thành tích của hắn đặc biệt xuất sắc, mỗi lần đều đứng nhất khối, còn đứng nhất toàn thành phố rất nhiều lần. Con nhà giàu cũng cố gắng như vậy, chúng ta càng không thể lơ là, con xem có đúng không?”

"Vâng ạ.” Chung Diệp lén mím môi nói.

“Trời không còn sớm nữa, mau trở về đi thôi. Trong túi có còn tiền xu không? Đi xe buýt về.”

Chung Diệp nói có, sau đó chào mẹ, cậu mở dù, một mình bước vào trong mưa.

Giọt mưa theo viền dù rơi xuống vai Chung Diệp, nhưng lần này cậu chẳng muốn bảo vệ chiếc áo lông vũ trắng muốt này chút nào. Tất cả là do chiếc áo lông vũ này, và người kia, đã làm tan biến hết tâm trạng tốt của cậu.Chẳng mấy chốc,mũ áo bị ướt nhẹp trong nháy mắt, Chung Diệp vẫn không nhịn được mà buộc chặt cổ áo, nghiêng cán dù, dùng gương mặt cọ cọ vào lớp lông mềm mại.
Về đến nhà, Chung Diệp sợ ô che mưa để ngoài cửa dễ bị trộm mất, nên cố ý đem ô đặt trên ban công. Khi đi ngang qua phòng bếp, Chung Gia Minh đang mặc tạp dề đi ra, “Đã về rồi? Mẹ con gọi con đến lấy cái gì vậy?”

“ Chút sách vở thôi ba ạ.” Chung Diệp đứng trên ban công trả lời.Chung Gia Minh lắc đầu buồn bã nói"Sách vở mà cũng cần mẹ con mua à? Bà ấy còn coi  ba già rồi như vậy sao?”

Chung Diệp dọn xong ô, không muốn cãi nhau với Chung Gia Minh, “Có thể mẹ sợ con lấy tiền đi mua dụng cụ vẽ tranh ạ.”
Chung Gia Minh xoa đầu Chung Diệp, cười nói: “Nghệ thuật cũng khá tốt, cũng có thể kiếm được nhiều tiền, ba không giống mẹ con, lạc hậu như vậy.”

Chung Gia Minh trước mặt Chung Diệp luôn tỏ ra là một người cha hiền từ, nhưng thực tế khi  hầm sườn xong, rau đã xào xong, nồi cơm điện đã chuyển sang chế độ giữ ấm, ông liền vội vàng tháo tạp dề, đi đến cửa mang giày để đi đánh mạt chược tiếp. Ông mang giày xong, cầm ô che mưa, cười nói với Chung Diệp: “Con từ từ ăn, ba  sẽ về sớm, trước 10 giờ chắc chắn sẽ về đến nhà.”

Chung Diệp đã sớm quen với điều này, không có bất kỳ phản ứng gì, một mình ngồi ăn cơm trên bàn, tay phải cầm quyển truyện tranh, lật hai trang xong lại ăn một miếng cơm. Cậu ăn rất chậm, dù không đọc truyện tranh, cậu cũng nhai kỹ nuốt chậm, Diêu Diễm thường phê bình cậu làm việc gì cũng chậm chạp.

Quyển truyện tranh này Chung Diệp đã đọc qua một lần, đến đoạn mà cậu không thích nhất, cậu mới chuyển sự chú ý lại vào bát cơm, lúc này mới phát hiện sườn đã nguội từ lâu, cậu đành phải đổ sườn vào nồi đun nóng lại rồi mới tiếp tục ăn.Sau khi ăn xong, Chung Diệp dọn dẹp chén đũa rồi trở về phòng. Đầu tiên là nằm trên giường đọc nốt quyển truyện tranh, đến khoảng 9 giờ hơn, cậu dụi mắt đi đến bàn học, bật đèn và bắt đầu làm bài tập.

Bên này, Lục Cẩn Thừa cũng đang học.

Mặc dù Lục Việt khuyên hắn nếu bài tập đã làm xong thì không cần làm thêm nhiều bài tập luyện nữa, có thể ra ngoài xem phim để thư giãn, nhưng Lục Cẩn Thừa từ chối đề nghị này, cũng như từ chối khay trái cây mà dì Vương  mang đến.Diêu Diễm đang giúp Lục Cẩn Thừa dọn dẹp phòng vệ sinh, sau khi thay khăn tắm và thảm mới, bà  hỏi lại Lục Cẩn Thừa có muốn thay khăn trải giường không.Lục Cẩn Thừa có thói quen sạch sẽ nghiêm trọng, cần thay khăn trải giường thường xuyên, hắn vốn định nói có, nhưng nhìn thấy Diêu Diễm cúi người, tay đấm lưng vì mỏi, Lục Cẩn Thừa nghĩ đến  cậu nam sinh buổi chiều, liền thay đổi ý định, nói: “Không cần đâu ạ cảm ơn dì.”

Diêu Diễm ngạc nhiên, nhưng vì cơ thể thật sự rất mệt, cũng không hỏi thêm gì nữa, nhẹ nhàng nói: “Vậy được, dì xuống lầu đây.”

Vừa ném khăn tắm vào máy giặt,dì Vương chạy tới gọi Diêu Diễm: “Tiểu Diêu, phu nhân gọi em đó.”

Diêu Diễm rửa tay rồi đi đến phòng khách, Lục Việt đang chơi với cô con gái nhỏ, bà vừa tắm xong, mái tóc xoăn tự nhiên còn hơi ẩm, rối tung xõa trên vai, làn da trắng như tuyết, không chút nào nhìn thấy dấu vết tuổi tác. Bà ngẩng đầu nói với Diêu Diễm: “ chị Diêu , cái khăn gấp hình con thỏ trên bàn là chị gấp sao?”Diêu Diễm nghĩ mình đã làm sai gì, vội vàng nói: “Dạ, tôi vừa mới nói chuyện với chị Vương mà mà thuận tay gấp ạ , tôi sẽ đi thay ngay.”

Lục Việt giơ tay ngăn lại, chỉ chỉ cô con gái ba tuổi bên cạnh, cười nói: “Không có không có, Tiểu Tây rất thích, còn bé còn muốn chị gấp lại một lần nữa đó .”

Tiểu Tây dễ thương vỗ tay nói: “Thỏ thỏ!”

Diêu Diễm thở phào nhẹ nhõm, lấy hai chiếc khăn sạch, đặt lên bàn trà, ngồi xổm xuống hướng dẫn Tiểu Tây, dịu dàng nói: “Đầu tiên là gấp thế này, rồi gấp hai cạnh này vào, đúng rồi, lại gấp vào giữa…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro