Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh, một con thỏ gấp từ khăn ăn đã hoàn thành. Tiểu Tây rất hưng phấn, dù cho con thỏ trong tay bé hơi xiêu vẹo, vừa thả tay đã tan ra thành từng mảnh. Diêu Diễm thấy đứa trẻ thích, nhớ đến mình còn giữ một ít đồ chơi bằng giấy mà Chung Diệp gấp.

Sau khi ly hôn với Chung Gia Minh, Diêu Diễm thường ở lại nhà chủ. Sợ nhớ con, bà mang theo các đồ chơi bằng giấy và tranh vẽ mà Chung Diệp từng làm, đặt trong một hộp sắt.

Bà trở lại phòng, lấy ra mấy con thú làm từ giấy đặt trước mặt Tiểu Tây. Tiểu Tây hưng phấn kêu "Oa" rồi cẩn thận ôm lấy.

Diêu Diễm nói với Lục Việt: “Những thứ này đều là con trai tôi gấp. Nó thích nhất là làm những thứ này, cả con thỏ kia cũng là nó dạy tôi gấp đó.”

Lục Việt cầm một bông hoa hồng giấy màu đỏ, ngắm nghía rồi kinh ngạc nói: “Con trai cô thật khéo tay, thật là giỏi. Không chỉ gấp tinh xảo, mà cả màu sắc cánh hoa cũng giống y như thật. Chắc là cậu ấy vẽ rất đẹp phải không? Còn có cả hoa văn nữa này.”

“Đúng vậy, ngoài học tập ra thì cái gì nó cũng giỏi.” Diêu Diễm bất đắc dĩ nói.

Lục Việt cười nói: “Hiện nay không thể đánh giá mỗi điểm số được, trẻ con cần phát triển nhiều mặt nữa.”

Diêu Diễm cười mỉa mai, nhưng trong lòng nghĩ: Nói thì dễ, con nhà nghèo ngoài điểm số ra thì còn có thể dựa vào cái gì?

Diêu Diễm đưa mấy con thú giấy cho Tiểu Tây chơi. Tiểu Tây leo lên đùi Lục Việt, nũng nịu nói chuyện . Thấy vậy, Diêu Diễm quay lại tiếp tục dọn dẹp vệ sinh. Khoảng 9 giờ, Lục Việt bế Tiểu Tây lên lầu ngủ. Diêu Diễm nhéo  bả vai đau nhức, đi vào bếp, dựa vào tường nói với dì Vương đang rửa bát: “Cái cổ của em chắc có vấn đề rồi, bây giờ cúi đầu hay khom lưng đều đau.”

“Ngày mai chị đi cùng em đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
“Không sao đâu, em tự đi được mà chị, chắc là bệnh từ  khi làm giúp việc nhà trước  mà ra, nhà đó mỗi người đều như vậy, không có ai trụ nổi quá hai tháng.”

Dì Vương  cười nói: “ Chị hiểu mà, chị cũng từng gặp qua. Bao nhiêu năm làm việc, gặp nhiều gia đình, mà nhà này là tốt nhất, ông Nghiêm và phu nhân đều tốt bụng, không bao giờ chê bai hay coi thường người khác.”

Diêu Diễm cũng đồng ý: “Đúng vậy, hơn nữa ông Nghiêm còn đối xử đặc biệt tốt với cậu Lục , điều này rất đáng quý.”

Vương tỷ lắc đầu, giọng thần bí: “Phu nhân không phải người thường, bà ấy xuất thân từ gia đình giàu có, tự mình có công ty và nhiều tiền. Mặc dù ly hôn và mang theo con, nhưng với nhan sắc và giá trị của bà ấy, người theo đuổi có thể xếp hai dãy phố. Ông Nghiêm vốn cũng là một trong số người theo đuổi bà ấy.”

Diêu Diễm rất ngạc nhiên: “Thật sao, vậy con trai của ông Nghiêm hiện giờ ở đâu? Tôi chưa từng gặp qua.”

“Cậu ấy đang du học ở nước ngoài, năm nay chắc sẽ về.”
“Vậy à.”

Dì Vương  rửa sạch giẻ lau và treo lên, lo lắng nói: “Đứa trẻ đó lớn hơn cậu Lục bốn tuổi, hai người không hợp nhau, luôn âm thầm so tài. Không biết khi cậu ấy trở về, ngôi nhà này sẽ ra sao.”

Vừa dứt lời, trên lầu truyền đến tiếng bước chân. Hai người lập tức im lặng. Lục Việt mặc váy ngủ bằng nhung mềm mại đi xuống, muốn lấy một ly nước. Cô hỏi Diêu Diễm: “ Chị Diêu , con trai chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay học lớp 11.”

Lục Việt gật đầu, không hỏi thêm, chỉ đùa rằng: “Tiểu Tây muốn anh trai gấp cho con bé một nhân vật hoạt hình. Tôi nói việc này cũng quá khó cho cậu ấy rồi.”

Diêu Diễm hiểu ý, nếu chủ nhà đã nói vậy, vì tiền lương, cô không dám trái lời. Cô đành cười nói: “Có gì đâu, ngày mai là ngày nghỉ, tôi sẽ để nó đến chơi với Tiểu Tây một lúc.”

“Vậy phiền chị quá.”

“Không phiền gì đâu.”

Lục Việt uống xong nước, nhìn đồng hồ rồi trở về phòng, để lại Diêu Diễm và dì Vương thu dọn trong bếp.Dì Vương  an ủi Diêu Diễm: “Đừng có lo lắng nếu không muốn con trai em đến, emcứ nói với phu nhân, cô ấy dễ nói chuyện lắm.”
"Không sao đâu, đúng lúc mai em đi bệnh viện, con trai emđến đây coi như thay em vậy.”

Dì Vương cắt rau bỏ vào hộp bảo quản, Diêu Diễm giúp lau khô bàn, sau đó tắt đèn bếp và vào phòng rửa mặt nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, Diêu Diễm gọi điện cho Chung Diệp. Chung Diệp vẫn đang làm bài tập, nghe mẹ nói, phản ứng đầu tiên là từ chối. Nhưng nghe giọng mẹ có vẻ khó xử, cậu đành phải đồng ý.

Chung Diệp lấy một xấp giấy màu và hộp màu, cho vào túi và đặt lên ghế ở cửa.

Chung Gia Minh về nhà lúc 11 giờ 5 phút.
Sáng hôm sau, thời tiết sáng sủa, mặt đất vẫn còn ướt. Chung Diệp đến trước cổng lớn, bấm chuông video. Tiếng Diêu Diễm từ bên trong vang lên: “Tiểu Diệp phải không? Mẹ ra đón con.”

Chung Diệp đứng chờ mẹ ở cửa.

Khi Lục Châu gọi điện, Lục Cẩn Thừa đang nghe bài giảng luyện thi. Lục Châu hào hứng nói: “Dẫn con đến chỗ chú con xem căn cứ bí mật của chú được không.”

Có thể là quán trò chơi hoặc sân bóng rổ. Lục Cẩn Thừa biết rõ kịch bản này, lãnh đạm đáp: “Con không có hứng thú.”

“ Chú con ngày kia về Mỹ, con có chắc không muốn đến để gắn bó thêm một chút tình thân chứ?”

Lục Cẩn Thừa không nói gì.

“Đến đi, học khi nào chẳng được?”

Lục Châu nhiệt tình mời. Lục Cẩn Thừa thở dài: “ Chú rảnh rỗi thật đó?”

“Đúng vậy, rất rảnh,” Lục Châu thản nhiên thừa nhận, thúc giục: “Nhanh thu xếp đi, 20 phút nữa chú đến đón cháu .”

Lục Cẩn Thừa tranh thủ viết nốt bài thi vật lý, kiểm tra lại đáp án. Đề cuối cùng có lỗi, khiến Lục Cẩn Thừa cảm thấy bực bội không thể kiềm chế. Gần đây, trạng thái của hắn ngày càng không ổn, thường xuyên phạm sai lầm dù trước đây chưa từng. Còn ba tháng nữa là thi đại học, Lục Cẩn Thừa nhớ lời cha ruột Triệu Minh Chi: “Cẩn Thừa, con không thể như mấy đứa con nhà giàu chơi bời được. Thi đậu đại học danh tiếng không phải mục tiêu của con. Gia cảnh và tố chất của con vượt trội hơn nhiều người, nên con  phải làm tốt nhất, mỗi bước đều phải hoàn hảo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro