Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự trở về của Vũ Luân đã làm thay đổi không khí gia đình Kim Gia. Dù bên ngoài mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng bên trong, những mâu thuẫn ngầm giữa các thành viên bắt đầu nổi lên. Kim Tử Long, người trước đây luôn lạnh nhạt với Thoại Mỹ, giờ bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ: ánh mắt của em trai Vũ Luân khi nhìn Thoại Mỹ không phải là ánh mắt của một cậu em trai nhìn chị dâu. Và quan trọng hơn, Thoại Mỹ dường như luôn hiểu Vũ Luân một cách sâu sắc, điều mà chính anh chưa từng có với cô.

Tại bàn ăn tối:

Những bữa cơm gia đình vốn bình dị, nhưng từ khi Vũ Luân trở về, Kim Tử Long bắt đầu để ý đến từng chi tiết nhỏ. Mỗi khi Vũ Luân ngồi gần Thoại Mỹ, ánh mắt của cậu luôn dịu dàng hơn bình thường. Anh còn thường xuyên trò chuyện với cô về những kỷ niệm xưa khi cả hai còn du học. Những câu chuyện này khiến Thoại Mỹ thoải mái cười nói, điều mà từ lâu Kim Tử Long không hề thấy ở cô.

Vũ Luân (Cười ấm áp, nhìn Thoại Mỹ):
"Chị dâu à, chị còn nhớ lần chúng ta lạc đường ở Tokyo không? Cả hai chúng ta đã tìm mãi mà không ra, cuối cùng phải vào một quán nhỏ để nghỉ chân, thật vui phải không?"

Thoại Mỹ (Cười khẽ, đôi mắt sáng lên khi nhớ lại):
"Em nhớ chứ, Vũ Luân. Đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất. Cảm giác đó thật sự rất đặc biệt, khi hai chúng ta cùng khám phá một thành phố xa lạ."

Kim Tử Long nhìn hai người, cảm giác ghen tức bắt đầu trỗi dậy trong lòng anh. Dù anh không còn yêu Thoại Mỹ, nhưng việc thấy em trai mình quá thân thiết với vợ khiến anh không thể chịu đựng nổi. Anh siết chặt đũa, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vũ Luân và Thoại Mỹ.

Kim Tử Long (Giọng lạnh lùng, đầy khiêu khích):
"Chẳng lẽ chỉ là những kỷ niệm đó mà hai người cứ mãi nhắc lại? Dường như có gì đó hơn cả tình bạn ở đây thì phải?"

Vũ Luân khẽ cau mày khi nghe lời nói châm biếm của anh trai, nhưng anh giữ bình tĩnh. Trong khi đó, Thoại Mỹ cúi đầu, không muốn làm tình hình thêm căng thẳng. Cô biết rằng Kim Tử Long đang cảm thấy khó chịu, và điều đó khiến cô cảm thấy nặng nề.

Vũ Luân (Giọng nhẹ nhàng, đáp lại):
"Anh hai, em và Thoại Mỹ là bạn học lâu năm, chúng em chỉ đang hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp. Chẳng phải những điều nhỏ nhặt đó cũng quan trọng sao?"

Kim Tử Long cười lạnh, ánh mắt đầy sự mỉa mai:
"Đúng là những điều nhỏ nhặt cũng có thể trở thành thứ quan trọng, đặc biệt khi người ta dành quá nhiều tình cảm cho nhau."

Sau bữa tối:

Kim Tử Long không thể che giấu sự bực tức và ghen tuông của mình. Dù anh không còn yêu Thoại Mỹ, nhưng ý nghĩ em trai mình có tình cảm với cô khiến anh thấy bị đe dọa. Sau khi mọi người đi nghỉ, Kim Tử Long bước vào phòng với Thoại Mỹ, lần này không phải để đóng vai vợ chồng hòa thuận trước mặt ba mẹ, mà để xả cơn giận.

Kim Tử Long (Giọng lạnh lùng, đứng đối diện Thoại Mỹ):
"Em thật giỏi lắm. Đóng vai người vợ ngoan hiền, nhưng lại âm thầm gây chú ý cho em trai của tôi. Em nghĩ rằng tôi không nhận ra sao?"

Thoại Mỹ ngước lên, cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của anh, nhưng cô không hề sợ hãi. Cô đã quen với những lời lẽ cay nghiệt của anh, nhưng lần này lại mang theo một tầng nghĩa khác.

Thoại Mỹ (Giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết):
"Tử Long, em chưa từng cố gắng thu hút sự chú ý của ai. Em chỉ sống đúng với trách nhiệm của mình. Em và Vũ Luân là bạn cũ, không hơn không kém."

Kim Tử Long (Cười mỉa mai, tiến tới gần cô hơn):
"Thật sao? Nhưng dường như em trai tôi có vẻ hiểu em hơn cả tôi, phải không? Hai người cứ tỏ ra thân thiết trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy như người thừa trong chính ngôi nhà này."

Thoại Mỹ vẫn bình tĩnh, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, không hề nao núng.

Thoại Mỹ:
"Nếu anh cảm thấy như vậy, đó là vấn đề của anh, Tử Long. Em không phải là người khiến anh cảm thấy thừa thãi, mà chính anh đã lựa chọn rời xa em từ lâu rồi. Em chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình với gia đình này."

Sự điềm tĩnh của cô càng khiến Kim Tử Long tức giận. Anh không thể chịu nổi việc Thoại Mỹ không còn phản ứng như trước, không còn cầu xin anh hay tỏ ra đau khổ.

Kim Tử Long (Giọng hằn học, ánh mắt đầy thù hận):
"Cô muốn đóng vai người vợ hoàn hảo đến bao giờ? Cô tưởng tôi không biết cô đang lợi dụng ba mẹ tôi để ở lại đây sao? Đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ để cô yên ổn!"

Anh bước tới, nắm chặt cổ tay Thoại Mỹ, khiến cô khẽ cau mày vì đau. Nhưng cô không kêu lên, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt kiên định.

Thoại Mỹ (Giọng điềm đạm, nhưng không giấu được sự đau lòng):
"Tử Long, anh có thể hạnh hạ em, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật. Anh đã không còn yêu em, và em cũng không còn mong chờ gì từ anh nữa."

Kim Tử Long buông tay cô ra một cách thô bạo, đôi mắt anh đanh lại, nhưng sự giận dữ của anh không thể phủ nhận được sự thật mà Thoại Mỹ đã nói. Anh quay lưng, rời khỏi phòng mà không nói thêm một lời.

Vài ngày sau, tại nhà Kim Gia:

Sự căng thẳng giữa Kim Tử Long và Thoại Mỹ ngày càng leo thang. Vũ Luân, dù cố gắng giữ khoảng cách, nhưng không thể che giấu tình cảm của mình dành cho Thoại Mỹ. Mỗi khi có cơ hội, anh lại quan tâm cô bằng những cử chỉ nhỏ, điều này khiến Kim Tử Long càng thêm tức giận.

Một lần, trong bữa ăn, khi Thoại Mỹ đưa ra ý kiến về một dự án mới của tập đoàn, Vũ Luân lập tức tán thành và khen ngợi cô trước mặt mọi người.

Vũ Luân:
"Thoại Mỹ thật sự có tầm nhìn rất tốt. Ý tưởng này chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận lớn cho tập đoàn."

Kim Tử Long không thể chịu đựng thêm nữa. Anh ném đũa xuống bàn, ánh mắt đầy lửa giận.

Kim Tử Long:
"Lúc nào cũng là Thoại Mỹ. Em có vẻ hiểu cô ấy hơn cả anh trai mình đấy, Vũ Luân."

Vũ Luân (Nhìn thẳng vào Kim Tử Long, giọng điềm tĩnh):
"Em chỉ đánh giá cao những gì Thoại Mỹ làm cho gia đình và tập đoàn. Nếu anh không nhìn thấy điều đó, thì có lẽ anh mới là người cần phải suy nghĩ lại."

Sự căng thẳng trong không khí khiến mọi người trong bàn ăn im lặng. Thoại Mỹ cúi đầu, không muốn mọi chuyện đi xa hơn. Nhưng cô biết rằng, sự xung đột giữa hai anh em nhà họ Kim đã bắt đầu không thể cứu vãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro