Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Thoại Mỹ chính thức bắt đầu làm việc tại tập đoàn, không khí trong văn phòng dần trở nên căng thẳng. Từ lúc cô bước vào, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô, một số nhân viên bàn tán xôn xao về việc cô đến làm việc tại đây. Nhưng Thoại Mỹ không quan tâm, cô tập trung vào công việc, quyết tâm chứng minh năng lực của mình.

Tại văn phòng làm việc:

Thoại Mỹ bước vào phòng làm việc của mình, không lớn nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái. Những ánh mắt xung quanh không ngừng nhìn về phía cô, đặc biệt là Ngọc Huyền, người từ khi biết tin Thoại Mỹ đến làm việc đã tìm mọi cách gây khó dễ.

Ngọc Huyền (Đứng từ xa, liếc nhìn Thoại Mỹ, cười mỉa mai):
"Ồ, hôm nay Kim phu nhân chính thức ra mắt rồi à? Không biết có phải đến để giữ chồng không nhỉ?" (Ngọc Huyền quay sang nói nhỏ với một vài đồng nghiệp)

Thoại Mỹ (Nhìn Ngọc Huyền, thản nhiên, không đáp):
Cô bước vào phòng làm việc mà không để tâm đến lời nói của Ngọc Huyền. Cô hiểu rằng mình sẽ phải đối mặt với những mâu thuẫn, nhưng cô quyết tâm không để chúng ảnh hưởng đến mình.

Giờ nghỉ trưa:

Thoại Mỹ ngồi ở góc phòng ăn của công ty, lặng lẽ dùng bữa. Một vài đồng nghiệp tiếp cận cô, tò mò về người phụ nữ đã khiến Kim Tử Long lạnh nhạt với Ngọc Huyền.

Hữu Quốc (Đồng nghiệp, nói khẽ với người bên cạnh):
"Nghe nói Kim phu nhân rất giỏi, lại xinh đẹp nữa. Không hiểu sao Kim Tử Long lại bỏ qua một người như cô ấy để chạy theo Ngọc Huyền."

Đồng nghiệp (Cười nhạt):
"Chắc là chuyện gia đình. Ai mà biết được nội tình bên trong."

Thoại Mỹ nghe được những lời bàn tán nhưng vẫn im lặng, cô không muốn gây sự chú ý. Tuy nhiên, cô biết mình cần làm gì tiếp theo. Bước đầu tiên của cô là phải hoàn toàn chuyên tâm vào công việc, vì chỉ có cách này, cô mới có thể khiến mọi người thấy được giá trị của mình và lấy lại niềm tin từ Kim Tử Long.

Cảnh tại văn phòng của Kim Tử Long:

Ngày hôm đó, Kim Tử Long ngồi trong văn phòng, mắt nhìn về phía cửa sổ, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về sự thay đổi của Thoại Mỹ. Cô không còn là người phụ nữ yếu đuối anh từng biết. Giờ đây, cô mạnh mẽ và quyết đoán hơn rất nhiều.

Kim Tử Long (Nghĩ thầm):
"Thoại Mỹ đã thay đổi... Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bối rối khi nhìn thấy cô ấy như vậy?" (Anh tự nhủ với bản thân, lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp)

Cánh cửa văn phòng bật mở, Ngọc Huyền bước vào với nụ cười quen thuộc trên môi, nhưng lần này, anh không còn cảm thấy ấm áp như trước.

Ngọc Huyền:
"Tử Long, hôm nay anh có vẻ mệt mỏi quá. Để em giúp anh thư giãn một chút nhé?" (Cô vòng tay ôm lấy anh từ phía sau)

Kim Tử Long (Đẩy nhẹ tay cô ra, giọng lạnh lùng):
"Ngọc Huyền, em ra ngoài đi. Anh cần thời gian để làm việc."

Ngọc Huyền (Ngạc nhiên, ánh mắt lo lắng):
"Sao hôm nay anh lạ vậy? Có chuyện gì không ổn à?"

Kim Tử Long (Nhìn thẳng vào mắt cô, giọng cứng rắn):
"Không có gì. Anh chỉ muốn yên tĩnh một chút."

Ngọc Huyền không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi văn phòng, lòng dấy lên cảm giác bất an. Cô nhận ra rằng Thoại Mỹ đang dần có ảnh hưởng lớn đến Kim Tử Long, điều mà cô không hề mong đợi.

Tại công ty:

Thoại Mỹ làm việc không ngừng nghỉ, mỗi ngày cô đều cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Dần dần, cô tạo được ấn tượng với đồng nghiệp nhờ sự chuyên nghiệp và tài năng. Những lời đồn thổi về cô bắt đầu lắng xuống, thay vào đó là sự tôn trọng và ngưỡng mộ từ mọi người. Ngọc Huyền, ngược lại, cảm thấy vị trí của mình dần bị lung lay.

Một ngày, Thoại Mỹ vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai nhân viên cấp cao của tập đoàn.

Nhân viên cấp cao 1:
"Thoại Mỹ thực sự rất giỏi. Không ngờ cô ấy lại có khả năng lãnh đạo tốt như vậy. Tôi nghĩ cô ấy hoàn toàn xứng đáng với vị trí này."

Nhân viên cấp cao 2:
"Đúng vậy, cô ấy không chỉ thông minh mà còn rất điềm tĩnh. Khác hẳn với những gì tôi từng nghe về cô ấy."

Tối hôm đó tại nhà Kim Tử Long:

Sau một ngày dài làm việc, Thoại Mỹ trở về nhà, thấy mẹ chồng đang ngồi chờ cô.

Bà Kim:
"Thoại Mỹ, hôm nay con làm rất tốt. Mẹ tự hào về con."

Thoại Mỹ (Cúi đầu, mỉm cười nhẹ):
"Cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."

Bà (Nhìn con dâu, ánh mắt đầy sự ủng hộ):
"Mẹ biết con sẽ làm được. Đừng lo, mẹ luôn đứng về phía con."

Trong khi đó, Kim Tử Long bước vào nhà, nhìn thấy mẹ và Thoại Mỹ đang nói chuyện với nhau. Anh cảm thấy lạ lùng trong lòng, không còn sự căm ghét như trước nữa, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.

Kim Tử Long (Nhìn thoáng qua Thoại Mỹ, rồi quay đi):
"Mẹ, con lên phòng trước đây. Con còn vài việc phải giải quyết."

"Được rồi, con lên nghỉ đi. Nhưng nhớ, con phải đối xử tốt với Thoại Mỹ, đừng làm mẹ thất vọng."

Kim Tử Long im lặng, trong lòng có chút bối rối. Anh không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Thoại Mỹ đang dần tác động đến anh, nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro