Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tôi 7 tuổi , anh 12 tuổi

Có một gia đình chuyển sang sống kế bên nhà tôi .Từ lúc đó , hai bên gia đình đã làm quen với nhau và bắt đầu trở thành hàng xóm thân cận của nhau .

Tôi nghe ba mẹ nói là gia đình họ có một người con trai lớn hơn tôi tận 5 tuổi . Tuy lúc đầu tôi cũng hơi tò mò nhưng rồi cũng không quan tâm cho lắm.

Vào một hôm , tôi lén trốn ba mẹ và phục vụ ra khỏi nhà để chạy đến khu vườn hoa bí mật phía sau hai căn . Từ đó đến đây ngoài tôi ra thì chả có ai tới đây nên lúc phát hiện ra khu vườn này nên tôi tự nhận khu vườn bí mật của riêng tôi. Nhưng sao hôm nay khác lạ , từ ngoài đi vào tôi thấy bóng dáng ai đó đang nằm trên thảm cỏ xanh.

Nhìn anh ta nằm thoải mái đến thế tôi lại ấm ức tức giận vì anh đang ở khu vườn bí mật của tôi. Tôi chạy lại , đứng nghịch mái tóc đen huyền của hắn ta. Bất ngờ anh ta mở mắt ra và ngồi dậy , làm cả người tôi giật mình và té bịch xuống.

Anh ta đứng dậy , quay lại nhìn về phía tôi với đôi mắt hổ phách tỏ vẻ khó chịu. Chắc do tôi đã đánh thức giấc ngủ ngon của hắn ta . Anh đi lại chỗ tôi và đưa tay ra hướng tới mặt tôi.

"Em định không muốn ngồi dậy luôn à ?!"

"Em tưởng anh định đánh và la..em...chứ."

"Em yên tâm anh sẽ không bao giờ đánh con gái , mà vả lại với một cô gái dễ thương như em thì anh lại càng không thể !"

Đôi mắt khó chịu đấy từ từ hóa trở nên dịu dàng làm tôi bớt sợ và hồi hộp hơn. Tôi nắm lấy tay , anh đỡ tôi đứng dậy một cách nhẹ nhàng .

"Nhà của em ở đâu để anh dẫn về ."

"Thật ra nhà em ở trước khu vườn à anh , cũng không có xa lắm đâu. "

Anh nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi về . Trước đó giờ , ngoài gia đình tôi thì đây là lần đầu có người tốt với tôi như thế . Khiến tôi cảm thấy thích anh một tí.

"Anh ơi , anh tên gì vậy ?"

"Anh tên Lãnh Mạc Thần , còn cô bé dễ thương như em tên gì??"

"Em tên Cẩn Lạc Du ạ ."

".....vậy anh gọi em là tiểu Du được chứ !?"

"Tất nhiên được rồi !"

Anh đưa tôi đến nhà , đợi tôi vào rồi anh mới dám về nhà . Chắc là sợ tôi lén lút trốn người nhà để đi chơi nữa đây mà.

Tôi thật không ngờ Mạc Thần là người hàng xóm kế nhà của tôi

Năm tôi 10 tuổi , anh 15 tuổi

Bắt đầu từ cái gặp gỡ của 3 năm trước đã làm tôi và anh càng thêm thân thiết với nhau hơn . Anh dẫn tôi đi đến các khu vui chơi , rước tôi vào mỗi khi tôi tan trường.

Vào một buổi chiều tan trường, anh ấy đứng trước cổng chờ tôi . Vừa mới đi ra , anh liền đứng vẫy tay với tôi dù cả hai đứng cách xa nhau . Khi tôi ra khỏi cổng , bàn tay to lớn của anh với lấy nắm tay tôi . Đôi tay anh to lớn như thế còn tôi lại nhỏ bé đủ để anh nắm trọn cả bàn tay .

"Anh Mạc Thần ơi , sau này anh định dùng đôi bàn tay to lớn của anh để bảo vệ anh ?"

Anh ngồi khụy xuống và nhìn đối diện với khuôn mặt của tôi.

"Tất nhiên là anh sẽ bảo vệ gia đình và vợ của anh rồi!"

"Vậy sau này anh không ở bên tiểu Du nữa sao...Hay là sau này tiểu Du làm vợ anh nha ! Như vậy tiểu Du với anh Thần có thể bên nhau trọn đời rồi!!! "

"Phụt..ha...ha.."

"Sao anh lại đi cười em chứ ?!"

"Anh cười vì em dễ thương quá đấy tiểu Du à. Em yên tâm đi , mai sau em sẽ là vợ của Lãnh Mạc Thần anh!"

Vừa dứt câu nói đấy xong , anh tiến tới liền hôn lên trán tôi , làm tôi đỏ ửng cả mặt như trái cà chua . Thấy tôi như thế mà anh ấy lại còn cười gian nữa cơ.

Khi đến giờ tan trường , trời mưa đến nổi cả bầu trời bị bao chùm nhiều đám mây . Mưa đã nặng hạt , còn tôi vẫn ngồi đây chờ người đến rước tôi về . Ba mẹ tôi luôn trăm công nghìn việc ở công ty nên đôi khi lâu lắm họ mới rước hoặc tôi được anh Mạc Thần dẫn về.

Nhìn bạn bè được người thân đến đón mà tôi cảm thấy tủi thân , trong lòng có một sự buồn bã. Ngay giây phút đó tôi chả thèm suy nghĩ về điều gì , liền chạy vội ra mặc cho trời mưa nặng hạt . Kết quả , chạy ngay chỗ sân trơn nên tôi bị té và phải vô trường ngồi đợi tiếp.

Từ đằng xa , một bóng dáng ai đó cầm dù tiến lại gần . Phải chăng do mưa dày làm tôi không nhận ra? Khi người đó đi lại gần thì tôi mới nhận ra , chẳng ngờ đó lại là Mạc Thần.

Nhìn tôi với bộ quần áo xộc xệch ướt mưa và vết thương ngay chân chắc anh đã hiểu lí do tại sao tôi bị như vậy . Anh liền ôm tôi thật chặt.

"Anh sẽ không để em một mình đâu . Anh hứa đó!"

Nghe xong tôi tuôn rơi nước mắt và vội ôm chặt anh không buông ra . Sau đó anh thả tay và quay lưng lại cõng tôi lên tấm lưng to lớn của anh , còn tôi đỡ lấy cặp , cầm cây dù che mưa cho anh và tôi.

Trong lòng tôi rất vui và hạnh phúc , nhưng cũng khi đó tôi có một cảm xúc rất lạ , không muốn chia sẻ anh với ai , cũng không muốn anh ở bên cô gái nào ngoài bản thân tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro