Chương 5 : Tức Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Thy đi vào phòng làm việc. Gần đây trong đầu cô toàn những ý nghĩ không dứt bỏ được. Cô lắc đầu thở dài.

Vừa vào phòng, điện thoại đã reo. Cô nhìn lên đồng hồ, vừa đúng thời gian. đứng trước điện thoại cô do dự nhưng cuối cùng vẫn phải cầm lên.

"Alô"

"Em nghe rồi." Tiếng cười của Lâm tổng từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Răng rắc!" Một tiếng, bàn tay nắm chặt.

An Thy nghe điện thoại mà cảm thấy đau đầu. Cô xoa xoa huyệt thái dương cho mình chút thư thái.

"Có việc sao? " Không chờ đợi, cô vào thẳng vấn đề.

" Không cần lãnh đạm vậy đâu. Em làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy." Anh làm ra vẻ đáng thương mong cô mủi lòng.

"Vậy anh chết đi!" Cô chính là lạnh lùng nói.

"Em thật nhẫn tâm!"

Là sao, mềm không thích cô lại thích cứng sao?

"Tôi tưởng ngày đó, em ở dưới thân tôi nhiệt tình như lửa..." Anh cố ý dùng âm thanh khiêu khích, gợi cô nhớ lại đêm đó.

"Im miệng! Lâm tổng tài, bất quá đấy chỉ là nhu cầu sinh lý là mà thôi!" Cô ngắt lời anh, cố ý coi đêm đó chỉ là chuyện thường tình. "Huống chi, Lâm tổng tài hoa tâm, việc này cũng không tính là gì."

Một câu nói của cô làm anh nghẹn lời. Quá một hồi, anh mói nói được: "Tôi biết trước đây tôi thật hoa tâm, nhưng mà..."

"Nhưng là gì thì cũng vậy mà thôi. Lâm tổng tài, anh sẽ không vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa đi." An Thy trào phúng nói tiếp: "Đối với anh mà nói lên giường không có nghĩa gì cả. Với tôi cũng vậy. Chỉ cần nhìn thuận mắt, tôi đều có thể lên giường được."

"Em không cần cố ý làm xấu mình để ngăn cản tôi. Hơn nữa tôi tin em không phải loại người đó."

Anh đau lòng phủ quyết.

Nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới thân người đàn ông khác ngâm nga kiều mị, anh hận không thể đem cô nhốt lại cho riêng mình.

"Tôi đúng là như vậy." Cố kích động anh, An Thy mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối.

Đêm hôm đó thật sự rất tốt đẹp. Nhưng điều đó không biểu hiện cái gì.

Cô không phủ nhận anh đã cho cô hạnh phúc, nhưng cô cũng không thể chấp nhận anh. Dời xa anh là điều tốt nhất.

" An Thy , em nói dối đúng không." Anh lo lắng muốn cô phủ nhận.

Chỉ tiếc đáp án lại không được như anh mong đợi.

"Tôi không lừa anh, cũng không cố ý lừa anh. Với tôi anh cũng như những người đàn ông khác."

"Không, tôi là người đầu tiên của em mới đúng!" Anh gầm nhẹ.

"Lâm tổng tài, thật tình của anh giá trị bao nhiêu. Quy tắc tình một đêm không phải anh không biết. Bất quá chúng ta chỉ là tình một đêm, có thể nào còn có tình cảm với nhau? Nếu chỉ vì ngủ với nhau một đêm mà đòi hỏi sợi dây tình cảm, vậy thì Lâm tổng tài anh có không biết bao nhiêu sợi dây rồi! Thật xin lỗi, tôi phải đi làm rồi. Xin chào!" Không đợi anh nói thêm, cô trực tiếp tắt điện thoại.

Anh ta... Sẽ không gọi lại chứ? Cô xuất thần nhìn điện thoại, trong lòng không ngừng hỏi chính mình. Cô làm vậy có đúng không?

Hai người không cùng một thế giới, nếu đã không thể cùng nhau, tốt nhất nên sớm rời xa.

Nhưng mà, lòng của cô thật đau .

Nhìn điện thoại trên tay, Lâm Hạo Quân ngạc nhiên đứng thẳng, vẫn không cách nào chấp nhận được lời cô nói.

Lâm tổng tài, tình một đêm của anh giá trị bao nhiêu?

Quy tắc tình một đêm? Này là sự thật... Là sự thật... Là sự thật...

Những lời cô nói vẫn không ngừng vang lên bên tai cô, giống như là muốn anh chết tâm, quên đi, coi như anh yêu nhầm người, dụng tâm không đúng nơi.

"Ha ha ha! Lâm Hạo Quân. Trước kia là anh không cần phụ nữ, hiện tại lại vì một phụ nữ mà phiền lòng, mà cầu xin. Đây là quả báo sao?" Anh nổi điên vừa cười vừa nói: "Thiệt tình, chân tình của ngươi dâng cho người ta, người ta lại khinh thường... Ha ha..."

Lâm Hạo Quân điên cuồng gạt tay lên bàn, đẩy tất cả đồ vật trên bàn xuống đất. Cả phòng làm việc đang ngăn nắp lập tức trở nên bừa bãi lộn xộn.

Âm thanh đổ vỡ trong phòng làm việc không ngừng vang lên, làm mọi người bên ngoài sợ hãi không ngừng nhìn nhau.

Có người bạo dạn hé cửa nhìn vào. Nhưng vừa hé cửa đã bị chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh bay thẳng đến. Người nọ sợ hãi vội đóng cửa lại chạy mất.

"Trời ạ! Tổng tài đang rất giận dữ!"

"Hai mắt đỏ ngầu. đầu tóc rối bù...Trông như quỷ ấy!"

Một đám người thảo luận xong liền quay lại với công việc mà không bị việc kia ảnh hưởng đến.

Thật vất vả chờ đợi đến lúc tan tầm, mọi người ai cũng vội vã ra về. Rất sợ tổng tài nổi điên bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng làm việc phát cuồng.

Chỉ có Liễu Thuần Đình vẫn nhàn nhã ngồi trong văn phòng, miệng tủm tỉm cười, rút điện thoại ra gọi.

Không lâu lắm, đầu dây bên kia bắt máy.

"An Thy sao? Mình nghĩ việc hợp tác không chắc thành công rồi!" Giọng cô đều đều không rõ ý.

"Thế nào rồi hả?" Bên đối tác chưa duyệt dự án sao? An Thy phân vân.

"Ha ha! Cậu không biết sao, sáng nay sau khi Lâm Hạo Quân nghe xong điện thoại liền nổi điên, đập phá hết phòng làm việc. Theo tớ thấy cứ tình hình thế này, việc hợp tác không biết đến khi nào nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro