Chap 1: Số phận con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin ko ngừng cười..suốt ngày cứ khen trời đẹp lâu lâu lại bẹo má con bạn của mình rồi cười hí hửng....

- Yah!! Cậu đừng có bẹo má mình nữa được ko tớ còn phải lái xe nữa đấy _ người lùn nói vs người cao..

- Tớ thích đó được ko _ Hyomin nói xong lại beọ thêm 1 cái nữa

- Cậu dễ thương thiệt đó Sunny ah!!_ Hyomin cười tít mắt nhìn người lùn

- Thua cậu luôn áh bộ cậu thích đến thế àh? _ Sunny vừa hỏi vừa lái xe

- Ừm lâu lắm ùi mới dc đi du lịch đấy!! Cậu ko thấy ta đi học suốt ngày àh_ Hyomin lại cười

- Ừm cũng có lý_ Sunny cười 

- Thôi cậu khát nước ko tớ đi mua nước nhá_ Hyomin nói

- Ừm cậu khao nhá tớ hết tiền rồi _ Sunny cười gian

- Biết rồi ạ!! Keo thế ko biết_ Hyomin bĩu môi

Hyomin sang lề đường sang 1 cửa hàng...1 lúc sao trở về tay cầm 2 lon coca vừa đi vừa hát...Sunny bật cười với vẻ dễ thương của con bạn mình....

Bỗng lon coca rớt từ tay Hyomin xuống lăn giữa đường cô vội chạy đến để nhặt lon coca. Thấy thế Sunny hoảng hốt

- Hyomin coi chừng.........!!!

Thôi rồi vừa nói dứt câu chiếc xe tải từ đâu xông thẳng về phía Hyomin...Cơ thể của Hyomin bị hất tung lên...Máu từ đầu đến chân tuôn chảy ko ngơi...Sunny lặng người tiến về phía Hyomin chỉ biết ôm bạn mà khóc...

Hyomin lặng người nhìn người đàn ông mặc 1 bộ đồ đen tựa như thần chết...Rồi ông kéo cô đi đến 1 nơi nào đó...

- Ông là ai..._Hyomin hỏi

-..........

- Ông đang dẫn tôi đi đâu thế hả?? Tôi còn phải đi du lịch với bạn nữa đấy!!!

-...... 

Đáp trả Hyomin là 1 sự im lặng ko thể tả nổi.....

Lúc này người đàn ông ấy mới lên tiếng....

- Cô Park Hyomin!!!

- Sao ông biết tên tôi???_Hyomin ngạc nhiên

- Cô vẫn còn nhiều điều chưa làm xong ở Trần Gian nên tôi chưa thể đưa cô đi được..Bây h ở lại hay ra đi thì tùy vào ý của cô...hãy cố gắng tìm cuộc sống của riêng mình...tạm biệt cô

- Ông là ai...Tôi đang ở đâu...Ông nói cái gì thế??_Hyomin ngạc nhiên hỏi

Chưa kịp nói gì thì ông ta đã biến mất từ lâu....Cô bây h cảm thấy mình thật cô đơn có kêu gọi cha mẹ, Sunny trong vô vọng cko đến khi ko còn nhận thức dc điều gì nữa.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro