Chương 2 : Bữa ăn la-de??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ tôi hồng hộc chạy ra, gào to :

- Cháu đến à? Đợi bác tí nhé!

Tôi quay mặt sang chàng trai đi mô-tô-bai ( motorbike ). Ơ? Là anh ta? Đôi má bầu bĩnh của tôi bỗng nóng dần lên. Ảnh nói :

- Dạ, đây có phải nhà x không bác? Nhà không có biển số nên cháu đếm từ nãy đến giờ ạ.

Lại ngoảnh sang mẹ :

- À đúng rồi đấy cháu! Làm khổ cháu quá!Cái biển gỗ ghi số nhà cô để dưới kia cơ(chỉ xuống đất). Thôi mai cô phải đi mua cái biển không thì thế này khách khứa nhầm nhà hết!

Quay sang anh kia :

- Có gì đâu cô. Lâu lâu phải tập đếm chứ không lại quên hết số cô ạ.

Tôi rên lên một tiếng nhỏ. Chỉ một tiếng NHỎ thôi nhé, mà bốn con mắt đang nhìn nhau quay lại nhìn tôi. Tôi bào chữa cho tiếng rên của mình :

- Không có gì đâu ạ.

Mọi thứ lại trở về bình thường, trừ cái cổ của tôi. Đã lâu rồi không hoạt động, giờ lại đột ngột "tập thể dục mạnh" thế này, nó đau, mỏi dữ dội.

Mẹ tôi cười trừ, rồi chạy ra mở cổng. Cơ mà, bây giờ tôi mới nhận ra : Từ nãy đến giờ, mẹ tôi và anh kia trông như hai người bạn tưởng như lâu ngày không gặp, thế nọ thế kia như đúng rồi,... ( hơi đú "Bạn đến chơi nhà" :v ). Còn tôi thì khỏi nói rồi, như một con kì đà cản mũi "đứng tập thể dục" chen ngang màn tình cảm bạn bè một trẻ, một già này. Ầy... Nhục như con trùng trục!

Mẹ dẫn ảnh vào, còn nháy mắt với tôi nữa? Là sao? Khóa cửa á? Khóa rồi mà nhỉ? Thế thì là gì nhỉ? Ặc! Với bộ não nhỏ bé của tôi thì hiểu được vấn đề là một điều không tưởng. Vì vậy tôi cũng không hi vọng là mình biết được mẹ nhắn nhủ điều gì qua cái nháy mắt ấy của mẹ. Tôi bỏ cuộc, theo sau mẹ và anh.

Vào bàn, tôi sấn đến ngồi cạnh mẹ, mặt đỏ tía tai, cúi gằm xuống nhìn dép. Mẹ thấy thế, thì thầm vào tai tôi :

- My! Mẹ con mình ngồi như này giống kiểu sắp tra khảo, moi thông tin từ cậu ta ý? Con sang ngồi với ảnh đi cho nó...

Mẹ bỏ dở câu nói cùng nụ cười nham hiểm kinh khủng! Tôi lê dép, lạch bạch sang chỗ anh, dù gì thì ảnh cũng... dễ xương! Á há há! Do sơ ý, tôi đã làm lộ nụ cười tà ác, nguy hiểm không khác gì mẹ của mình. Ui dồi! Mẹ nào con nấy mà! Hai người kia nhìn tôi với 4 con mắt chứa đầy sự kì thị a! Trồi ôi! Mồm tôi thì há ra cười, mặt ngửa lên, song song với trần nhà. Tay chứ, dang ra, bàn tay nắm chặt lại, hơi cong cong, có vẻ nguy hiểm. Hai chân tạo thành khoảng trống có độ dài bằng vai, lại còn khuỳnh ra, mông hơi đẩy về đằng sau. Hu hu! Trông tôi giờ chẳng khác siêu nhân ỉa đứng tí nào! Mặt tôi nóng ran...

- E hèm!

Tôi "e hèm" như thật trong khi mặt vẫn đang còn đỏ, rồi kéo ghế ra ngồi. Bỗng :

- RẦM!!!

  Mông tôi đau ê ẩm. Lấy tay xoa mông, định gượng dậy thì có một cái, à hai cái gì đó được "nhét" và nách tôi, nhấc bổng tôi lên. Quay mặt sang nhìn ân nhân, tôi mới biết đó là ảnh. Tôi lắp bắp vì ngượng nghịu :

- Cảm ơn anh.

Ảnh gãi đầu :

- Tôi phải xin lỗi cô mới đúng chứ! Ban nãy tôi kéo ghế cho cô ngồi nhưng không ngờ cô lại kéo tiếp nên... Hì hì! Tôi không cố ý đâu!

-  À không sao, không sao! He he! Xương chậu tôi còn cứng và tốt lắm!

- "Rắc rắc!"

Tiếng gì thế nhỉ? Á! Nó phát ra từ... mông tôi! Che mông, tôi cười trừ vì đã hiểu vấn đề. Ngồi lại vào ghế, tôi bắt đầu ăn. Định gắp miếng thịt, mẹ tôi lườm. Ồ! Ra là vậy! Tôi nhanh nhảu :

- Con mời mẹ ăn cơm ạ, tôi mời anh ăn cơm ạ, mình mời mình ăn cơm!

Tôi lại lanh chanh cầm đũa, xâm chiếm đĩa thịt . Mẹ nói :

- À! Nhắc mới nhớ. Cháu bao nhiêu tuổi vậy?

Ảnh đáp :

- Cháu năm nay 19 ạ!

- Ồ! Thế cháu hơn tuổi con nhà bác rồi! Nó mới 18 thôi. Vậy thì hai đứa xưng "anh em" đi! "Tôi với cả tiếc" nghe không thân mật lắm! Dù gì cũng là đồng bào mà, phải không?

- Dạ vâng ạ! Cháu mời cô ăn cơm, anh mời em ăn cơm. A! Suýt quên! Cháu trả bác cái điện thoại ạ!

Anh móc túi ra con cục gạch. Vừa thấy nó, tôi đã muốn khóc òa lên rồi! Hu hu! Lâu lắm mới gặp lại mày, tao vui quá!

- Cháu đưa cho con My ý! Điện thoại nó mà!

Ảnh quay sang tôi. Bốn con mắt nhìn nhau, cùng phóng la-de vào nhau, cùng nổ!
- Điện thoại em này! Lần sau nhớ cẩn thận nhé!

Anh nở nụ cười.

- Dạ. Tôi... Em cảm ơn anh.

Tôi giật lại chiếc phone, ôm hôn các kiểu trước hai cặp mắt chiếu la-de vào người mình. A!!! Đừng nhìn nữa! "Cháy" giờ? Ôi "cháy" thật rồi! Mặt tôi đàn "bùng cháy" và có thể "bùng nổ" bất cứ lúc nào!

Cất điện thoại vào túi, tôi lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Căn phòng trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng nhóp nhép phát ra từ miệng tôi. Cuối cùng, mẹ tôi phải lên tiếng phá tan bầu không khí này :

- À mà cháu tên là gì?

- Cháu ạ? Là gì ý nhỉ? Ừm... Vũ ạ! Đúng rồi, Long Vũ ạ!

Mỗi cái tên thôi mà cũng lắp bắp. Đúng là... Tôi liếc ảnh. Anh như biết được, quay sang tôi. Giật mình, tôi lại ăn lấy ăn để như đúng rồi mà không biết rằng, anh cũng đang nhìn tôi đắm đuối (dùng từ hơi bị nặng).

Mẹ tôi dường như đã thấy tất cả, bèn húp hết bát canh, cho vào chậu rửa rồi đi sang phòng khác cùng với câu nói :

- Hai đứa ăn vui vẻ nhé! Mẹ lên phơi quần áo đây!-quay sang anh Vũ-Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé

- Dạ vâng.

Tôi với anh, hai đứa trong một phòng. Bình thường, khi con trai và con gái ở chung một phòng với nhau, thường thì sẽ dẫn đến tình trạng... Các bạn biết đấy. Nhưng chúng tôi mỗi người một suy nghĩ, không ai nói với ai câu nào.

Tôi, sau khi ngâm đống bát đĩa vào chậu nước, tôi bắt đầu đeo găng để rửa. Không ngờ, khi tôi vừa mới chạm vào đôi găng, một bàn tay khác đã chạm vào tay tôi. Ấm quá! Tôi ngước lên, gặp ánh mắt anh... Cả hai nhìn nhau trong vào giây rồi anh bỏ tay ra, nói :

- Để anh.

Tôi giơ mới nhận thức dược chuyện gì vừa xảy ra, lí nhí :

- Anh cứ ngồi đi, em rửa cũng được...

- Vậy thì... Ừm.

Cả hai lại tiếp tục nhìn nhau. Bỗng nhiên, anh cúi xuống. Tim tôi bắt đầu nhảy, càng ngày càng nhanh, càng mạnh, như sắp chui ra khỏi lồng ngực. Mắt anh vẫn chưa rời khỏi tôi. Anh định làm gì? Hành động của anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Mặt tôi bắt đầu nóng lên...

Thình thịch... Thình thịch...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro