Chapter 13: Quả tim biết nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi chưa kịp đi ra sau thì ông bá kêu lại , cô đành phải đi lên nhà lớn.

Bà Phụng: dạ thưa thầy, nó là cháu gái của con đấy ạ

Chi nhìn sang phía bàn thì gặp một ông lão mù đầu tóc trắng xóa bù xù đứng bên cạnh là hai tên thư đồng đi theo hầu việc

Chi: nội ,ông ta là ai vậy?

Bà Phụng: là thầy năm Hớn nổi tiếng ở rừng thiên U Minh đó con

Ông ta đứng dậy đi lại chỗ Chi mà không cần ai dắt

« làm phiền cô đưa tay cho tôi »

Chi nhìn bà Phụng rồi đưa tay ra, ông ta liền bắt mạch

« mạch tượng đều rất bình thường không có bệnh gì hết?»

Bá: ai đến xem bệnh cũng bảo vậy hết thưa thầy

Bà Phụng: nhưng thỉnh thoảng nó lại lên cơn điên, đánh phá đập đồ đạc rồi không chịu nói chuyện với ai hết...có phải nó bị trúng tà hay bị người ta thư yếm không thưa thầy

Chi: con không có bệnh gì hết cũng không phải trúng tà...(rồi chạy ra nhà sau)

Năm Hớn: theo tôi thấy cô đây đang có tâm bệnh thì đúng hơn

Bá: ý thầy là sao?

Hớn: tôi nghĩ bà và ông nên hỏi trực tiếp cô ấy sẽ rõ ...giờ không còn việc gì nữa tôi xin phép đi đây

Bá: dạ, để con cho người đưa thầy về

Trúc ngồi ôm tiểu Chi không nói lời nào hết, con chó như biết được tâm sự của chủ nên nó cũng nằm im không động đậy

Nhưng vừa nghe được tiếng chân của Chi nó liền ngóc đầu lên nhìn rồi chạy lại mừng rỡ

Chi bồng nó lên đi lại thì Trúc đứng dậy đi vào nhà, Cô vội bỏ tiểu Chi xuống

« anh nghe em nói có được không? Hôm nay em sẽ nói hết...»

Trúc : tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì giữa cô và anh ta hết

Chi vội ôm lấy người cô : nhưng em muốn anh biết người em thương bây giờ là anh không phải anh ta

Trúc đẩy cô ra mà cười : cô nói thương tôi mà đi ôm hôn người đàn ông khác ngay trước mặt tôi ? Đó gọi là thương sao?

Chi đã khóc : là anh ta cố ép ,em không hề muốn

Trúc: cô cho tôi là đồ ngốc hay là con bù nhìn ,cô đã vì anh ta mà giả điên suốt ba năm chứng tỏ tình cảm của cô dành cho anh ta là vô cùng sâu đậm

Chi : phải em đã từng yêu anh ta rất sâu đậm nhưng đó chỉ là tình cảm non nớt của một người con gái mới lớn chưa chín chắn mà thôi

Trúc: cô và anh ta cho tới bây giờ vẫn còn qua lại lén lút vậy mà còn bảo là chấm dứt , tình cảm ba năm qua mà cô phủi sạch như không ,thử hỏi chỉ mới mấy tháng như tôi thì sao?

Chi nắm lấy tay cô: em biết để anh tin ở em là một điều vô cùng khó nhưng chỉ cần anh cho em cơ hội quay đầu lại với hôn nhân của chúng ta thì em..

Trúc gạt tay cô ra: sẽ không có cơ hội nào hết, cô hãy cứ vui vẻ bên nhân tình của mình đi, người chồng hờ như tôi sẽ không để ý tới đâu

Nói xong cô bước đi ngang qua mặt Chi đi lên nhà, Chi như chết đứng trước những lời nói của Trúc.

Cô ôm lấy lòng ngực của mình mà khóc như mưa, bà Phụng đã nghe thấy tất cả nên đi lại trước mặt cô

Chi bất ngờ khi thấy bà cũng đang khóc, bà Phụng đưa tay lau nước mắt xong rồi lại tát thẳng vào mặt Cô

« tại sao con lại có thể làm ra chuyện xấu hổ gia môn như vậy hả Chi..tại sao...???»

Chi vội qùy xuống ôm lấy chân bà

« con xin lỗi ...con xin lỗi...xin nội tha tội cho con»

Bà Phụng xô người cô ra rồi ngất xỉu xuống đất, Chi phải gọi người ra đưa bà vào nhà

Bá nhìn Chi khóc : có chuyện gì vậy? Con có thôi khóc đi không

Lam đang xoa dầu cho bà Phụng, Trúc cũng hay nên đi qua phòng bà thấy Chi đang qùy dưới đất mà khóc không ngừng

Chi nhìn Trúc với đôi mắt ướt lệ, bà Phụng cũng đã tỉnh lại ,ông bá liền qua ngồi cạnh bên nắm lấy tay bà

« má bị sao vậy? Sao lại ngấc xỉu »

Bà Phụng nhìn Chi : má không sao chắc trúng gió thôi

Bá: Lam con ra bảo thằng Mực đi mời doctor ngay cho ông

Bà Phụng: không cần, má đỡ rồi nằm nghỉ một chút là không sao hết

Trúc: bà không khỏe thì nên cho doctor xem có bị gì không?

Bá: phải đó

Bà Phụng: thật không cần mà, má khỏe rồi

Bá nhìn sang Chi : con nói đi có chuyện gì ?

Bà Phụng: có gì đâu, tại chi thấy má xỉu nên nó khóc quýnh quáng lên vậy thôi...Trúc con mau đỡ vợ con dậy đi

Trúc bước lại đỡ cô dậy : nội không sao rồi em đừng lo nữa nín đi

Bá: có phải như bà nói không?

Chi nhìn ông gật đầu, Trúc vội lấy nước đưa qua cho bà Phụng

«nội uống nước đi ạ»

Bà Phụng: chẳng phải con có việc phải đi Long An vài ngày sao, cũng đã sắp xế chiều rồi mau đi đi.

Bá: má bị như vậy, sao con yên tâm đi được

Trúc: cha cứ đi đi con và Chi sẽ chăm sóc  cho bà ,cha đừng lo

Bá: thôi được, nhưng ta cảnh cáo con (Trúc) lúc ta đi vắng đừng có mà tự do bay nhảy đó nghe chưa

Trúc nhìn ông: dạ, con biết rồi thưa cha

Ông chào bà Phụng rồi đi ra xe với Mực.

Bà Phụng : Lam con ra ngoài đi rồi đứng ngoài không cho ai đến gần phòng bà hết có nghe không?

Lam: dạ con nghe rồi thưa bà

Chi vội qùy xuống đất : con không còn mặt mũi gì để nhìn bà nữa

Bà Phụng cố ngồi dậy trúc vội qua đỡ nhưng bà không cho

« suốt ba năm qua ta và cha con lo lắng đau lòng, ăn uống gì cũng không thấy ngon là vì cái gì hả Chi»

Chi khóc nức nở dập đầu xuống sát đất , Trúc không hiểu gì nhưng thấy vậy cũng qùy gối xuống đất

« con không biết bà đang giận Chi chuyện gì nhưng con mong bà đừng tức giận quá sẽ sinh bệnh»

Bà Phụng: chi nó giả điên và có quan hệ lén lút với người đàn ông khác con cũng biết hết rồi phải không?

Trúc ngạc nhiên nhìn bà: bà nghe ai nói vậy, làm gì có chuyện đó

Bà Phụng: là con rộng lượng hay là không hề quan tâm đến nó cho nên khi biết nó phản bội mà con không chút tức giận?

Trúc: nói vậy là nội biết hết rồi sao?

Bà Phụng: bây giờ, đừng nói là Chi không dám nhìn mặt con ngay cả bà cũng vậy xấu hổ vô cùng...

Chi: con xin lỗi nội là do con không tốt

Bà Phụng: giờ con không có quyền gì để nói để van xin sự tha thứ từ ta hay thằng Trúc hết

Trúc: bà đừng giận, thật ra chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng hết

Bà Phụng: chuyện tày trời vậy mà con bảo là không có gì nghiêm trọng ?

Trúc nhìn Chi: khi bà chọn con về làm chồng Chi đã là một sai lầm lớn rồi, bà đã vô tình tạo ra nghịch cảnh chớ trêu này, đáng lẽ cô ấy đã rất hạnh phúc bên người mà mình yêu rồi chứ không phải lén lút như bây giờ

Chi nghe tới đâu là đau tới đó ,cô nhìn Trúc mà nước mắt cứ trào ra như thác lũ

Bà Phụng cũng đã khóc: thật sự là sai sao?

Trúc: bây giờ vẫn còn kịp để tất cả mọi chuyện trở về vị trí vốn có của nó

Bà Phụng: ý con là sao?

Trúc nhìn Chi: xin bà hãy cho con hủy hôn với Chi ,rồi cho cổ được đến với người mà cô ấy yêu

Chi liên tục lắc đầu : không ,nội ơi con không muốn

Trúc: đó là cách tốt nhất rồi thưa bà

Bà Phụng nhìn Trúc: con thật sự dứt tình cạn nghĩa với nó như vậy sao?

Trúc cố không khóc: giữa con và con ấy chưa có làm gì vượt quá giới hạn nên cô ấy có thể ngẩng cao đầu mà đến với người đàn ông đó

Chi tát mạnh vào mặt Trúc: trong mắt anh tôi có thật là không có một chút giá trị nào sao?

Bà Phụng: sao tôi sống nổi đây...

Trúc: tôi vốn không xứng với cô

Chi: không ,là tôi không xứng làm vợ một người có phẩm chất tốt như anh đúng không? nên anh sẵn sàng đem tôi tặng cho người đàn ông khác mà không hề thấy tiếc nuối có phải vậy không?

Chi vô cùng kích động liên tục lay người Trúc

Bà Phụng: Chi con thôi đi, chưa đủ xấu hổ sao hả?

Chi: được tôi sẽ ly hôn với anh , anh có thể đi được rồi...đi đi ...

Trúc vội đi ra ngoài, Lam vội giữ lại

« cậu ơi, em xin cậu đừng đi...Cô sẽ chết mất...em xin cậu»

Trúc không nói gì xô người lam ra đi về phòng vừa dọn đồ vừa khóc .

Chi : bà ơi, con không còn mặt mũi gì để sống tiếp nữa ...con xin lỗi nội

Cô vội chạy ra ngoài ao sau vườn, Lam kêu lớn theo sau, Chi nhảy ngay xuống ao làm Lam hoảng hốt

« có ai không mau ra đây đi nhanh lên»

Cuội chạy ra thấy Lam và Chi đang giận co dưới ao nên chạy vội lên nhà bà Phụng cũng đang cố chạy ra không ngừng khóc

Trúc : có chuyện gì vậy?

Cuội: cậu ơi ,cô nhảy xuống ao tự tử rồi

Trúc nghe liền chạy ngay ra ao, cô nhảy xuống ao tiếp Lam, do ao rất sâu nên khi Chi cố xô đẩy rất khó tiếp cận

Trúc: cô điên rồi hả?

Chi: anh để tôi chết đi...tôi không muốn sống nữa

Lam: cô ơi có gì thì lên bờ rồi nói

Chi vội hụp xuống nước , Trúc vội lặn xuống nắm lấy tay cô kéo lên nhưng bị Chi gạt ra

Trúc ngay lập tức bơi áp sát lại ,mặc cho Chi đánh liên tục vào người, cô vội hôn lên môi Chi,

tay Chi đang cố đẩy, đánh mạnh vào vai trúc, Lam lặn xuống định tiếp một tay nhưng thấy cảnh đó liền trồi đầu lên khỏi mặt nước

Cuội: chị làm gì vậy mau kéo cô lên đi

Bà Phụng: con không mau lôi cô lên

Lam cười rồi bơi vào bờ: bà cứ yên tâm có cậu lo rồi, giờ có kêu mấy chục người xuống cũng không kéo cô lên được đâu

Cuội : chị đang nói gì vậy?

Sau một hồi thì Chi cũng bị Trúc khuất phục nên nụ hôn diễn ra êm dụi hơn nên mặt nước vô cùng tỉnh lặng

Trúc đưa tay ôm lấy cơ thể chi rồi trồi lên mặt nước mà môi vẫn chưa thể tách ra được

Lam ,bà Phụng và cuội nhìn thấy vui mừng khôn xiết nhưng vội quay lưng lại

Trúc nhẹ nhàng buôn tha cho môi Chi ,họ nhìn nhau rồi trúc lại từ từ tiến lại hôn tiếp nhưng lần này cô đưa lưỡi mình vào sâu trong khoang miệng của Chi

Chi không thể nào làm gì khác hơn là hòa nhập vào , tay cô bấu víu vào vai và lưng Trúc

Họ hôn nhau cho đến khi bà Phụng lớn tiếng: hai đứa định ở dưới đó luôn phải không? Không thấy có tụi nhỏ ở đây sao?

Cuội: con không thấy gì hết

Trúc vội buôn Chi ra, cả hai ngượng ngùng bơi vào bờ

Lam đưa tay kéo Chi lên , bà Phụng và cuội nhìn cô cười làm cô mắc cỡ chạy vội vào phòng trước

Trúc: con xin phép bà về phòng đây

Bà Phụng: khoan đã...hai đứa con đi vào nhà đi ( cuội và Lam)

Trúc không dám nhìn thẳng mặt bà

Bà Phụng: vừa rồi con đã hôn nó vậy là sao?

Trúc ngại ngùng: dạ ,chỉ là hôn thôi

Bà Phụng: sao con lại hôn nó, chẳng con muốn hủy hôn

Trúc: thật ra ,chuyện đó...

Bà Phụng: nếu giờ con muốn hủy hôn ta cũng không còn gì để nói

Trúc: dạ không, con không muốn hủy hôn nữa

Bà Phụng: vì con có lòng tốt, thương người ,sợ nó làm chuyện dại dột phải không?

Trúc : không phải, là do con đã thích em ấy rồi...

Bà Phụng: con có chắc không?

Trúc nhìn bà: khi nảy ,con đã chắc rồi

Bà Phụng: vậy còn chuyện nó không giữ phụ đạo thì sao? Có thể nó đã không còn trinh tiết nữa ...con cũng chấp nhận

Trúc: con...con....

Bà Phụng: sao rất khó chấp nhận phải không?

Trúc: nếu Chi thật sự không còn trong trắng nữa cũng chẳng sao...vốn dĩ con cũng không cần nó

Bà Phụng nhìn Trúc : con thật không chấp nhứt ...hay là bây giờ con nói vậy...đến khi vợ chồng gầy rà thì lôi nó ra hành hạ

Trúc: tuy con là người coi trọng lễ nghĩa đạo đức nhưng con tuyệt đối không phải là người ích kỷ hẹp hòi để bụng, chỉ cần cô ấy trung thủy với con thì con tuyệt đối không lấy chuyện cũ ra để áp chế cô ấy

Bà Phụng: chỉ cần con đối tốt với nó ta có thể đảm với con , sau này con muốn gì ta cũng sẽ cho con hết

Trúc: nội đang bệnh nên về phòng nghỉ đi con xin phép

Cô đi vào phòng lúc này Chi đã thay đồ xong rồi ,vừa gặp trúc

« anh đi thay đồ đi em đã để quần áo sẵn rồi »

Trúc không dám nhìn thẳng chi rồi đi vào nhà tắm luôn, khi trở ra cũng vậy cô lại bàn ngồi

Chi: em đã xếp đồ của anh bỏ vào tủ rồi

Trúc: ờ, cảm ơn

Lam mang nước mát vào: cô cậu uống nước đi ạ

Trúc: Lam ,chuyện cậu nhờ em

Lam: dạ em làm xong rồi

Trúc: cám ơn em

Nói xong Lam đi ra ngoài Chi liền tới bàn rót nước vào ly đưa cho cô, Trúc cầm lấy ly nước mà uống một hơi

« cô....à không phải em.... cũng uống đi ( trúc ngượng đến cả mặt)»

Chi nhìn mà cười: gọi em thôi có cần phải đỏ hết cả mặt không...trông anh cứ như con gái ấy

Trúc liền lúng túng làm đổ ly nước , Chi vội qua phủi

« anh có bị phỏng không?»

Trúc: được rồi, không sao hết cô đừng lo

Chi: anh cởi áo ra đi em lấy áo mới cho

Trúc vội nắm lấy tay cô : không cần...tôi không muốn thay áo khác

Chi nhìn Trúc : nhưng nó dơ rồi

Trúc ngay lập tức giật mạnh tay lại làm chi nhào người tới, cô giữ người Chi lại rồi cuối đầu xuống hôn khiêm tốn

Chi quá bất ngờ nên cứ mở to hai mắt nhìn cho tới khi đầu lưỡi của Trúc chạm nhẹ vào đầu lưỡi của cô tạo ra một dòng điện cảm xúc lan tỏa ra khắp thân thể

Chi mới bất đầu nhắm mắt lại để cảm nhận hai tay cũng bắt đầu nắm hờ lấy áo của Trúc

Trúc đã cảm nhận được sự thả lỏng không phòng vệ của Chi lại càng thêm kích thích ,vừa hôn vừa nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Chi mà rạo rực

Lửa không ai đốt mà đang cháy nghùng ngụt, cô di chuyển nụ hôn dài xuống hai bên cổ do Chi mặc áo bà ba nên mọi chuyện diễn ra rất dễ dàng

Chi thật không thể nào kìm chế được cảm xúc nên ôm lấy lưng trúc, nhưng Trúc đã giữ lấy hai tay cô

Môi trúc đã xuống tới vùng da nhạy cảm trước ngực làm Chi co rút thở thấp xong trúc lại trở về môi

Được một chút thì dừng lại cả hai nhìn nhau mà cười tươi , Trúc nắm tay cô đi lại giường ngồi

« em có thể cho anh thêm thời gian không?»

Chi : dạ, em sẽ không ép anh phải chấp nhận hay hòa hợp liền ...em sẽ đợi

Trúc hôn nhẹ lên môi cô: anh không biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra ,có thể nó rất khủng khiếp nhưng giờ anh không thể làm gì khác hơn được khi trái tim đã dập tắt mọi lý trí rồi

Chi nhìn Trúc mà khó hiểu: chuyện gì mà khủng khiếp...

Trúc thu người lại: rồi có một ngày em cũng sẽ biết

Chi: sao nghe anh nói mà tim em đập mạnh thế này...

Trúc: anh đã từng sai lầm và hậu quả là thật chua xót...cho nên anh sẽ cố gắng để nó không lặp lại nưã

Chi : em mặc kệ nó là chuyện gì chỉ cần anh thương em là được, những chuyện khác em sẽ không để ý đến

Trúc nhìn cô: có thật không?

Chi vội đặt lên môi cô một nụ hôn rất sâu và dài hơi cho đến khi không thể duy trì được mới buôn ra ,ôm và tựa đầu vào vai trúc

« em tin vào trái tim mình ,nó đã nói với em là nó đang rất thương anh»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro