Chapter 14: Sai càng sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến Trúc trở về phòng kiếm chiếc chiếu nhưng không thấy đâu hết, Chi mang chè vào

Trúc: ờ, em có thấy chiếc chiếu đâu không?

Chi: em bảo Lam đem bỏ rồi

Trúc: sao lại bỏ

Chi: anh lên giường ngủ đi...

Trúc : ờ, anh quen ngủ dưới đất rồi

Chi: vậy để em bảo lam đem vô

Trúc: em cứ ngồi đó đi, tôi đi lấy cho

Chi: anh lại đây ăn chè đi

Trúc đi lại ngồi vào bàn : em cũng ăn đi

Chi : anh ăn thêm đi, em đi lấy chiếu

Một lát sau cô đem chiếu vào trãi ra đất , Trúc khóa trái cửa rồi đi lại nằm xuống thì Chi để gối kế bên

Trúc: em làm gì vậy?

Chi: nếu anh không quen ngủ trên giường thì em sẽ tập làm quen với đất

Trúc bật dậy : em lên giường ngủ đi

Chi nằm xuống : anh mau nằm xuống đi

Trúc nhìn cô : sao em phải làm tôi khó xử mới chịu hả?

Chi: chúng ta là vợ chồng rồi nên ngủ chung với nhau thì có gì mà khó xử

Trúc nhìn cô mà cứng họng vội nằm xuống nhưng quay lưng lại .Chi nằm sát lại kéo mền lên đắp cho cả hai.

Sáng ra Trúc dậy trước trở mình thì gặp ngay gương mặt của Chi. Cô nhìn rất kỷ từng đường nét một mà lòng xao xuyến

Cô đưa tay gạt nhẹ vài sợi tóc trên má rồi chòm người lên hôn thì Chi mở mắt ra làm cô giật cả mình, bật ngồi dậy lấy hai tay che mặt lại

Chi nhìn thấy bộ dạng mắc cỡ của Trúc mà cười khoái trá, cô bèn ngồi dậy hôn lên má trúc

Rồi đứng dậy bỏ đi vào nhà tắm , Trúc thích ra mặt ,dọn dẹp đồ đạc xong cô đi ra ngoài sân tưới cây

Bà Phụng đi ra thấy tâm trạng của cô rất tốt nên cũng đỡ lo.

« con bỏ đó cho tụi nhỏ làm»

Trúc: không có gì hết, một chút nữa là xong rồi

Lam: cậu vào nhà ăn sáng đi

Trúc đi vào thì Chi cũng vừa ra tới ,cô lại ngồi gần trúc

« con mời nội »

Trúc: con mời nội

Bà Phụng nhìn cả hai mà cười tươi rói

« hai đứa cũng ăn đi »

Trúc: nội ơi lát nữa con có thể đi dạy không?

Bà Phụng: dĩ nhiên là được, nhưng không có xe con đi bộ sẽ mệt lắm

Trúc: dạ không sao, con đón xe ngựa đi cũng được rồi

Chi nhìn Trúc: hay ngày mai anh hả đi dạy lại, lát nữa em sẽ ra xã mua xe đạp

Trúc: không cần đâu, tôi nghỉ qua nay rồi giờ nghỉ nữa chắc bị đuổi việc mất

Bà Phụng: đuổi việc càng tốt, con nghe lời ta ở nhà mà trông coi ruộng đất đi

Chi: bà lại nữa rồi

Trúc: con sẽ đón xe ngựa đi nên bà không cần lo đâu

Bà Phụng: thôi tùy con vậy

Trúc ăn vội rồi đi vào phòng thay đồ , Chi đi theo

« anh cằm lấy ít tiền mà xài»

Trúc : tôi còn tiền...em cắt đi

Chi: trên người anh còn đồng nào đâu

Trúc :ờ, tôi còn mà

Cô đi nhanh ra ngoài làm chi chạy theo nhét tiền vào túi quần .Bà phụng và Lam cũng nhìn thấy nên cô hơi ngượng

« tôi mượn đỡ khi nào có tiền tôi sẽ trả em»

Rồi cuối chào bà Phụng: thưa bà con đi

Chi đi theo ra tới tận cổng mới chịu vào nhà

Bà Phụng: con có hỏi nó khi nào thì về không?

Chi: dạ không

Lam: cô mau mua cho cậu chiếc xe đạp mới đi

Chi: lát nữa em đi cùng cô ra xã nha

Lam: dạ

Trúc đi lên gặp hiệu trưởng xin lỗi vì đã không đi dạy mấy ngày qua kết quả là bị mắng một trận.

Xong cô vẫn lên lớp dạy bình thường ,khi hết giờ trên lớp cô lại chạy sang Hưng ký kết quả cũng bị mắng te tua

Cô đành phải nghe hết, và rồi bắt tay vào việc cho tới trời chiều tối. Cô đi bộ dài về thì gặp phong đang đứng gần nhà ông Bá

Trúc cứ đi qua mặt hắn mà không nói câu nào, anh liền gọi

« ê...»

Trúc không trả lời đi tiếp, hắn lấy một hòn đá nhỏ chội thẳng lưng cô rồi cười đắc ý

« đau không?»

Trúc cố chịu đau rồi đi tiếp anh liền ném tiếp

« bộ mày là gỗ đá hả?»

Trúc : làm ơn để cho tôi yên

Phong liền đi tới kéo người cô lại: tao nghĩ mày nên để cho Chi yên thì đúng hơn

Trúc đẩy hắn ra: anh đang muốn làm gì?

Phong: tức giận rồi sao? Chi là người đàn bà của tao , tốt nhất mày nên tránh xa ra

Trúc: nếu chặn đường chỉ để hù doạ thôi tôi không có gì để nói hết

Nói xong cô xô hắn sang bên mà đi

Phong: tối mai tao và Chi sẽ bỏ chốn

Trúc đứng lại: anh đang nói bậy gì đấy?

Phong: cô ấy bảo là muốn cùng tao cao bay xa chạy

Trúc: anh đang nói dối, đúng là hèn hạ

Phong: tao có nói dối hay không thì ngày mai người chồng hờ như anh sẽ biết, mấy ngày nay cô ấy có phải rất ngoan không? Chỉ là giả vờ để lấy lòng tin thôi

Trúc: nếu là vậy thì tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc

Chi đang ngồi đợi Trúc về ở nhà lớn

«anh về trễ vậy?»

Trúc nhìn cô: tôi bận việc ở hưng ký

Chi lấy cái cặp từ tay cô: anh đi tắm đi em đã để quần áo và khăn sẵn rồi đó

Trúc đi vào nhà tắm mà bên tai văng vẳng tiếng của phong, cô đập mạnh tay vào tường

Xong đi ra ngoài thấy Chi đang dọn cơm sẵn trên bàn

« anh ngồi đi em bới cơm cho»

Trúc đi lại ngồi xuống và ăn như không có chuyện gì xảy ra

« mai em có đi đâu không?»

Chi: dạ không

Trúc: thật không?

Chi nhìn Trúc có vẻ khó hiểu: em thì có thể đi đâu được

Trúc: ờ tôi chỉ hỏi vậy thôi

Cuội chạy vào báo: cậu ơi có ông hội đồng Kinh và bà ba lên thăm cậu kìa

Trúc nghe liền chạy ngay ra ,xe của ông Kinh cũng vừa dừng lại

Trúc chạy nhanh ra mở cửa xe: con thừa cha tha má mới lên

Kinh bước xuống xe ôm và vỗ vai cô: cha rất nhớ con, con trai của ta

Trúc: con cũng vậy

Bà ba vừa thấy Trúc là vui mừng khôn xiết bà nắm lấy tay cô mà khóc làm cho cô muốn khóc theo

Chi cũng vội đi ra cuối chào họ: thưa cha và má mới lên...Lam em mau vào báo laị với bà nhanh lên

Kinh : đây là vợ con phải không trúc?

Bà ba nhìn Chi từ đầu tới chân làm cô bối rối

Trúc: dạ...mình vào nhà đi ạ

Chi đợi họ đi trước rồi mới đi theo phía sau vào nhà, bà Phụng đi ra

« mời ông hội đồng và bà ba ngồi , tụi nhỏ mau mang trà bánh lên cho bà tiếp đãi thông gia »

Chi đi lại đứng gần bà Phụng, còn Trúc thì đứng sau lưng cha má mình đối diện với Chi

Kinh: thật xin lỗi bà, do lên đột ngột và vào lúc trời tối như vầy

Bà Phụng: sao ông hội đồng khách sáo quá, ông bà ghé thăm giờ nào cũng được, tôi đây rất vui lòng tiếp đãi

Bà ba: dạ , thật lòng cảm ơn bà đã không chấp nhứt...do ông nhà tôi đi công chuyện gần đây nên tôi đã năng nỉ ông ấy tiện đường ghé qua thăm thằng Trúc một lát rồi về

Lam bưng nước trái cây và bánh lên, Chi lấy tự tay mời ba má chồng như người cô dâu thật thụ

« con mời cha mời má dùng nước»

Trúc nhìn cô mà vô cùng hài lòng

Bà Phụng: ấy là lỗi của tôi, vì công việc ở nhà quá bận rộn, thằng bá thì đi đây đi đó hoài nên nhà cửa vắng tanh , tôi quên mất là vẫn chưa để Trúc dắt vợ nó về thăm ông bà được

Kinh: bà nói nặng lời rồi, khi nào rảnh hai đứa nó về thăm cũng được mà

Bà ba: dạ phải

Bà Phụng: chắc hai người cũng mệt rồi để tôi kêu người dọn dẹp phòng cho hai nghỉ ngơi

Kinh: vậy làm phiền bà rồi

Lam: dạ thưa con đã dọn dẹp xong cả rồi, mời ông và bà hội đồng đi theo con

Trúc nắm lấy tay bà ba đưa vào tận phòng, Chi vội dặn lam

« em nấu một vài món ngon cho cô rồi mang vào phòng biết chưa?»

Bà Phụng: con còn không mau bưng trà vào cho họ đi nhớ phải cung kính biết không?

Chi bưng hai tách trà mà vô cùng căng thẳng tay run liên tục vì đây là lần đầu tiên cô ra mắt cha mẹ chồng

Trúc : cha má ngồi đi

Bà ba cứ nắm tay giữ lấy người Trúc như sợ cô bay mất

Kinh: bà xem bà đi, nó lớn rồi có còn nhỏ nhích gì đâu à, mà vừa thấy nó là khóc không sợ thông người ta cười cho

Bà ba: nó là con tôi, đã hơn nữa năm rồi không gặp tôi nhớ tôi thương tôi mừng tôi khóc không được sao?

Trúc ôm lấy bà: má đừng khóc cô cũng nhớ má lắm

Kinh nhìn hai mẹ con họ mà cười: hai má con bà thôi đi

Chi bước vào rồi qùy xuống dâng trà : con mời cha ,mời má dùng trà

Ông Kinh nhìn cô cười tươi rói: con dâu ngoan ( lấy ly trà uống)

Bà ba nhìn Chi thấy Trúc lấy ly trà : má vợ con mời má dùng trà

Bà liền bưng ly trà uống: được rồi con mau đứng lên đi

Chi đứng dậy khép người sang bên hầu chuyện

Bà ba: hai đứa sống có hòa hợp không?

Trúc: dạ cũng tốt ạ

Kinh: con thấy con trai ta như thế nào?

Chi nhìn ông hơi rụt rè: dạ chồng con là người rất tốt

Kinh liền cười vừa ý đi lại nhìn cô một lượt

« lúc đầu ta nghe cha con bảo là con là người rất đẹp rất nhu mì, giờ gặp mặt quả không sai»

Chi nghe ông khen mà đỏ cả mặt,

Bà ba: nói vậy hai đứa đã có gì với nhau chưa?

Trúc: má hỏi gì vậy?

Kinh: bà lạ chưa , tụi nó lấy nhau lâu vậy rồi làm gì mà không chung đụng được...hai đứa rán sinh cho cha một thằng cháu nội bụi bặm có biết không?

Trúc: cha , vợ con có ở đây mà sao hai người nói gì vậy?

Chi ngại đến đỏ cả mặt : dạ con xin phép ra ngoài chuẩn bị thức ăn

Chi ra ngoài phòng mà thổi phào cố lấy lại bình tĩnh đi xuống bếp phụ Lam và cuội

Trúc cũng đi ra ngoài nhìn xuống bếp thấy Chi đang lây hoay giúp lam ,cô quan sát rất kỷ

Chi bưng mâm : em để chén nước mắm lên dùm cô đi

Lam: nặng lắm cô để em bưng cho

Trúc: để cho tôi

Cô bưng lấy mâm bưng ngay vào phòng Chi đi theo sau

Trúc: con mời cha mời má dùng cơm

Kinh: Chi con cũng ngồi xuống đi

Chi: dạ con không dám, con đứng hầu là được rồi ạ

Trúc: cha ăn đi tụi con ăn rồi...Chi em về phòng đi

Chi: dạ ...con xin phép

Cô ngoan ngoãn đi ra ngoài, ông kinh thấy vậy liền cười

« bà xem con trai tôi giỏi chưa, nó rất biết cách dạy vợ lắm phải không?»

Trúc: cha lại nữa rồi

Bà ba nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô mà lo lắng

Kinh: thôi cũng khuya rồi con mau về phòng với nó đi , đừng để vợ con đợi lâu

Trúc: dạ con xin phép

Trúc trở về phòng thì thấy Chi đang ngồi trên giường

« em ngủ đi»

Chi đi lại ôm lấy người cô: em xin lỗi

Trúc đẩy cô ra: sao tự dưng lại xin lỗi

Chi: em thật quá vô tâm với người nhà của anh...Lấy nhau lâu như vậy rỗi mà không về thăm nhà anh lần nào hết

Trúc: không có gì đâu,

Cô đi lại kẹt tủ định lấy chiếu , Chi vội nắm lấy tay kéo cô lại giường

« chúng ta ngủ trên giường đi»

Trúc nhìn Chi mà lo lắng khi chung giường sẽ bị bại lộ thân phận nên cố tránh

« được rồi em lên giường trước đi, tôi đi qua xem cha có cần gì không?»

Chi không hề biết sao trúc cứ tránh né không chịu ngủ chung với cô. Nên cho là chồng mình chỉ là chưa chịu tha thứ chuyện cô với Phong thôi.

Cô cứ ngồi dựa vào thanh giường đợi Trúc về nhưng lại ngủ gục trong khi Trúc đang ngồi ngoài sân nhìn bầu trời tối ôm không có lấy một vì sao mà buồn bã

Cô không biết phải nói sao với Chi , rồi nếu một ngày sự thật bị phơi bày mọi chuyện sẽ như thế nào cô thật không dám nghĩ.

Trúc liền nhớ đến lành, những gì mà người con gái ngây thơ ấy đã phải chịu chỉ vì phải lòng một đứa con gái giả trai như cô

Mà hối hận mà cảm thấy tội lỗi vô cùng, và rồi người kế tiếp sẽ là Chi nhưng điểm khác biệt ở hai người con gái ấy chính là cô đã thật sự phải lòng Chi rồi

Nên cô không muốn từ bỏ như đối với Lành, nếu đối với Lành là nghĩa thì đối với Chi là tình

Và cái tình đó đang ngày càng lớn , làm cô ngày càng lúng sâu ,mỗi khi ở gần Chi cô chỉ muốn sở hữu độc chiếm mà thôi nhưng lại bị cái định mệnh ngang trái làm cô trở nên tự ti lo sợ bất an

Giờ tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Mãi suy nghĩ cho đến khi có cơn gió thổi qua làm cô cảm thấy lạnh mới chịu đi về phòng

Vừa mở cửa ra đã thấy Chi ngồi ngủ gục nên đi lại định đỡ xuống giường thì Chi thức dậy

Trúc: em nằm xuống giường mà ngủ

Chi nắm lấy tay cô ánh mắt vô cùng dịu dàng thiết tha, làm cho trúc như bị cuốn hút vào nhưng lý trí vội lên tiếng

« đừng tiếp tục sai càng sai nưã»

Trúc vội đứng thẳng người dậy: tôi...tôi...không phải là người mà sao lại ích kỷ và điên rồ thế này chứ

Liên tục đánh mạnh vào mặt mình, Chi nhìn cô mà hoảng sợ

« anh làm sao vậy ?»

Trúc : làm ơn, tôi xin em đừng lại gần tôi, đừng làm tôi phải đau như thế này nữa...tôi xin em đó

Chi nhìn Trúc mà khó hiểu: anh bị gì thì phải nói ra? Có phải em lại làm gì cho anh giận không?

Cô chạm vào người Trúc: có phải anh còn giận chuyện em với Phong không?

Trúc vội giữ người cô lại rất chặt, làm chi đau : không phải ...tôi chỉ giận bản thân mình thôi...tôi hận ông trời...

Chi nhìn thẳng vào mắt cô mà lệ chảy dài xuống một bên má:

« vậy là do em có phải không?»

Trúc nhìn cô khóc, mà lòng cứ quặn thắt lại : em muốn biết là tại sao phải không?

Chi gật nhẹ đầu, cô liền nắm lấy tay kéo lại và xô mạnh người Chi xuống giường, hành động thô bạo đó làm cho Chi vừa sợ vừa đau nhưng cô không hề chống trả

Trúc như một con thú dữ đang hăng máu muốn xé nát con mồi ra thành trăm mảnh.

Cô đưa tay giật mạnh màn xuống ,rồi nằm đè lên người và cưỡng hôn lên , làm Chi vô cùng khó chịu vội đẩy người cô lên

« em xin anh đừng làm vậy, dừng lại đi »

Trúc nhìn cô mà nước mắt nhỏ xuống từng giọt một, ánh mắt không có một chút gì tức giận hay căm phẫn

« sao? Em không thích sao?»

Chi cũng đã khóc, cô đưa tay lên lau nước mắt cho trúc

« cuối cùng là vì cái gì đã làm anh trở nên đáng thương như thế này chứ hả»

Trúc: em hãy mở cúc áo tôi ra được không?

Rồi cuối người xuống hôn thật sâu vào hõm cổ kéo dài lên trái tai Chi

« tôi sẽ cho em quyết định số phận của tôi »

Chi vẫn chưa biết phải làm gì trong tình huống này, đúng là cô đang mong muốn được hòa hợp, được làm một người vợ đúng nghĩa với Trúc

Nhưng không phải là như vậy, nó không được bình thường, có cái gì đó đã làm cô lo sợ

Không phải sợ Trúc sẽ làm cô đau khi hòa hợp mà đau ở con tim, cô có thể cảm nhận được đó sẽ là một nỗi đau tột cùng

Nó sẽ phá hủy tất cả mọi thứ kể cả tình yêu mà cô đang cố vung đắp

Ngoài trời đột nhiên mưa giống kèm theo sét lớn làm cho tiểu Chi sợ mà cứ sủa ầm ĩ

Bà ba đang ngủ say ,mơ màng thấy Trúc nói rõ thân phận của mình nên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đỗ nhể nhảy

Ông Kinh thì ngủ như chết, bà đi xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời giông bão mà sợ hãi vô cùng, như một điềm linh cảm không tốt

Bà vội đi ra kiếm phòng của Trúc, trong khi đó chi đã bắt đầu ôm và đáp trả mãnh liệt nhưng tiếng sủa của tiểu Chi làm cô dừng lại có chút bất an

Trúc liền hôn lên môi cô : em không đừng dừng lại..

Chi giữ chặt đầu cô : em không muốn tiếp tục nữa ...em không biết sao lại thấy bất an ...anh để khi khác đi được không? Giờ em rối lắm

Trúc gỡ hai tay cô ra đè sát xuống giường:

«tôi không muốn dừng lại, tối nay nhất định là tối nay em phải quyết định số phận của tôi»

Chi nghe câu này đã hai lần rồi mà vẫn không hiểu: anh đang nói gì vậy?

Trúc mặc kệ tất cả đưa tay xuống mở hết nút áo của Chi.

« em xin anh đừng làm vậy, dừng lại đi (khóc)»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro