Chapter 18: Thử lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc xô cô ngã xuống đất : tôi không muốn nghe, dối trá tôi sẽ không tin cô nữa

Chi cố giữ lấy người Trúc : xin anh tin em , chỉ lần này thôi sau khi gặp anh ta em sẽ trở về nói rõ với anh.

Trúc: nếu đã vậy thì cô đi làm gì? Giờ về cùng tôi nói rõ ra

Chi: không được,không còn nhiều thời thời gian nữa

Trúc: giờ em chọn đi một là về cùng tôi hai là bỏ chốn theo hắn

Chi tát vào mặt cô: em đã là người của anh rồi, thì làm sao có thể bỏ chốn cùng anh ta được ( ôm mặt khóc)

Trúc ôm cô: em về cùng tôi đi, chúng ta sẽ bắt đầu lại

Chi ôm lấy cô: nhưng anh ta không chịu để em yên...

Trúc đẩy cô ra: anh ta làm gì em?

Chi: em không muốn mọi người biết chuyện giữa em và anh ta nên mới đi gặp

Trúc : tên khốn mà, tôi sẽ đi cùng em , tôi sẽ bảo vệ em...

Trúc lấy xe chở chi ra bến đò nhưng phong vẫn chưa đến. Phi và lính của anh ta đang mai phục xung quanh

Phi thấy Trúc chở chi đến mà ngạc nhiên : ôi trời ơi, cái con nhỏ này đang làm gì vậy không biết?

Chi và Trúc nhìn xung quanh không có ai hết

Trúc: em đừng lo

Chi cứ nhìn Trúc mà vô cùng hạnh phúc cô ôm lấy người Trúc

« em không phải mơ đúng không?»

Trúc hôn lên trán Chi làm cho phi và đám lính trông thấy mà ganh tị.

Phi: hai đứa này muốn ôm ấp gì thì về nhà mà làm chứ ,mất mặt quá đi

Đám lính nhìn phi mà cười nhưng không dám cười lớn, cười ra mặt

Trúc: khờ quá sao mơ được...

Phong xuất hiện với hai người khác nữa . Phi ra hiệu án binh bất động.

Phong vỗ tay đi lại gần: trời ôi, cảm động quá...tụi bây (đàn em của hắn) thấy chưa, người ta đích thân đưa vợ đến đây để bỏ chốn cùng tao kìa...

Tất cả bọn họ cười ầm lên, hắn vỗ vai trúc : tao kết mày rồi đó ông bạn

Trúc: tôi đưa cô ấy tới đây không phải để bỏ chốn cùng anh mà muốn anh đừng làm phiền vợ tôi nữa.

Chi nép sau người Trúc: anh làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa

Phong lại kéo người Chi thì bị Trúc xô ra: sao? Em chán tôi rồi hả...

Trúc: anh muốn sao mới chịu thôi hả?

Phong : xem tội chưa kìa, tức giận rồi sao?

Hai thằng đàn em cười nhạo rồi phun cả nước bọt vào người Trúc

« tội quá, người phong nhã thế này mà mang giày cũ của đại ca tụi tao»

Chi liền phủi : các người đừng quá đáng, tôi và anh ta trong sạch nên đừng nói càng

Trúc: anh muốn gì thì nói đi, tiền phải không?

Phong đạp mạnh vào người làm cô ngã xuống đất , Chi vội lại đỡ thì bị tên đàn em giữ lại

« anh có sao không? Buông tôi ra»

Trúc cố đứng dậy thì bị hắn đấm thẳng vào mặt tiếp tục ngã xuống đất

« em xem hắn đi, không có sức chói gà thì làm gì mà bảo vệ em được , ngoan ngoãn nghe lời anh »

Chi : anh là đồ khốn là tên xấu xa nhất tôi từng gặp

Lính theo hầu phi: để em ra

Phi cản lại: cứ từ từ

Chi : anh hai đang ở đâu vậy ra đi

Phi: cái con nhỏ này...không có lệnh của tôi không ai được phép ra

Phong nghe Chi nói liền nhìn xung quanh : em gọi ai vậy hả?

Chi: tôi nói cho anh biết anh tôi đã cho lính mai phục xung quanh đây rồi khôn hồn thì thả tôi ra

Phong: vậy sao? Vậy anh hai đâu em gọi ra đi ( Cười lớn) anh hai mau ra đi....ra đây đi...

Trúc đứng dậy : thả cô ấy ra, các anh cần tiền thôi đúng không?

Phong: mau đưa cái túi đó qua đây

Trúc: tôi sẽ đưa nhưng thả cô ấy ra trước đi

Phong rút ra con dao dí vào mặt Chi: mày không đưa thì đừng có trách

Chi: anh mặc em, mau chạy đi

Trúc quăng qua cho hắn,

Phong: tao ghét nhất là bị người ta uy hiếp

Hắn đi tới đánh và đá liên tiếp vào người Trúc,

Chi : đừng đánh nữa tôi xin anh đó, anh hai em xin anh ra đi

Phong dừng lại vỗ vào mặt Trúc: mày thương nó lắm phải không?

Trúc ho sặc sụa : làm ơn buông tha cho cô ấy đi

Phong: được thôi giờ tao cũng chẳng có hứng thú với cô ta nữa nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua được

Trúc: anh muốn sao? (Cố đứng dậy)

Phong phóng con giao xuống trước mặt cô

Chi: anh định làm gì?

Phong lại nựng mặt Chi: tuy anh không có hứng thú với em nữa, nhưng nghĩ tình mấy năm qua em yêu anh nhiều như vậy nên anh sẽ giúp em thử cái tên mọt sách kia, xem thử hắn yêu em có nhiều hơn anh không?

Chi: anh không được làm hại anh ấy, không được có nghe không?

Chi vùng vẩy mạnh nhưng bị hai tên đàn em giữ chặt và bịt miệng lại

Phong nhìn Trúc: mày yên tâm, tao vốn không muốn lấy cái mạng của mày đâu (Cười)

Trúc: anh muốn gì thì nói đi

Phong: tao nói gì thì mày phải làm cái đó nếu không làm thì hai thằng đàn em của tao sẽ vui vẻ với cô ta ngay trước mặt mày

Phi nghe mà máu đã dâng tới não rồi nhưng anh rán kìm lại để xem thử trúc có thật là thương em mình không?

Chi nhìn Trúc liên tục lắc đầu và khóc

Phong: sao hả, tao đếm tới ba mà mày không cằm con dao lên thì cô ta sẽ thảm lắm đó, 1....2.......

Trúc nhìn Chi rồi cuối xuống cằm con dao lên : nói đi

Phong vỗ tay cười đắc ý : xem ra mày cũng không làm tao thất vọng

Chi rất sợ nên cứ vùng vẩy mạnh

Trúc: anh mau nói đi

Phong: được trò chơi bắt đầu, giờ thì hãy đâm vào cánh tay trái của mày cho tao, nhớ phải mạnh mới tính

Chi nhìn Trúc liên tục lắc đầu, phi và đám lính đang hồi hộp muốn rớt tim ra ngoài

Trúc ngay lập tức đâm mạnh vào cánh tay và rút nhanh ra , cô cố gồng người lên chịu đau không kêu lấy một tiếng

Chi đã nhắm mắt lại vì sợ ,khi cô mở mắt ra thì thấy con dao đã dính máu rồi mà khóc không thành tiếng luôn,

Máu đang chảy xuống đất, phong nhìn mà vỗ tay hả hê

Trúc: còn gì nữa?

Phong: trời ạ, tao chỉ nói chơi thôi mà mày làm thiệt hả, tội ghê chưa ....Chi em thấy không, tuyệt lắm phải không?

Chi nhìn hắn với ánh mắt căm thù

Trúc: nếu anh không nói gì nữa thì thả cô ấy ra đi

Phong: chỉ mới có bắt đầu thôi ,mày gấp làm gì , giờ thì mày hãy bởi qua bờ bên kia sông rồi bơi trở lại đây cho tao nếu mày làm được thì tao sẽ thả cô ta ra và sau này cũng không làm phiền nữa.

Trúc: anh nói thì phải giữ lời đó

Phong: nhớ kĩ mày phải còn sống mà bơi vào bờ

Trúc bỏ con dao xuống , nhảy xuống sông , Chi thật không dám tin là Trúc sẽ vì cô mà làm vậy.

Phi đã rất rất kìm chế để thử lòng đứa em rể này. Chi nhìn Trúc bơi mà tim đau thắt lại

Trúc bơi tới bờ bên kia là đã thấm mệt rồi , nhưng vẫn cố gắng bơi thật nhanh trở lại ,do buổi tối con nước dâng lên cao thêm cánh tay bị thương nữa

Nên tốc độ bơi ngày càng yếu dần , thậm chí là cô bị hụt nước chìm xuống khi ở giữa sông

Chi nhìn thấy liền đẩy mạnh hai tên đàn em ra rồi nhảy xuống bơi nhanh ra chỗ Trúc.

Phi ra lệnh cho cả đội lính bao vây bắt phong và đàn em hắn lại. Rồi đích thân anh nhảy xuống bơi ra tiếp Chi

Chi bơi ra tới nhưng không thấy Trúc đâu hết nên lặn xuống mấy lần mà cũng không thấy

Trúc cố gắng bơi chồi lên mặt nước là vì cô sợ phong sẽ làm hại Chi , chính sức mạnh tình yêu đã biến thành lực đẩy đưa cô chồi lên mặt nước

Chi vừa nhìn thấy Trúc là bơi ào lại ôm chầm lấy cổ cô mà khóc nức nở

« anh là đồ ngốc mà...»

Trúc đã khóc theo cô vì vui mừng không tả nổi, phi và cả đám lính trên bờ hò reo vang dội

Chi cứ ôm lấy người Trúc không buôn trong khi cả hai vẫn đang ở giữa sông.

Phi: chi , em mau buông cậu ta ra đi định ở dưới đây luôn hả

Chi vội buông trúc ra ,kéo ngay vào bờ, vừa vào tới bờ là Trúc khụy xuống đất, Chi vội ôm lấy người cô không buông.

Phi thấy đám lính của mình cười hoài nên ho vài tiếng

« em có thể bớt bớt lại không? Ở đây có nhiều người lắm đó»

Chi vội bỏ trúc ra: anh có sao không?

Trúc nhìn cô lắc đầu: không sao

Một người lính đi lại băng bó vết thương ở tay cho cô. Phi đi lại thì phong và tụi đàn em của hắn qùy mộp xuống đất van lạy

« dạ ,con lại quan ...xin quan tha cho chúng con»

Phi ngay lập tức đánh đá liên tục vào người hắn ,làm hắn ngã lên té xuống nhưng vẫn cố gắng qùy lạy van xin

Phi: thằng khốn ngay cả em tao mà mày cũng dám đụng vào hả...chết đi chết đi ( đánh túi bụi)

Phong ngã lăn ra đất mặt mày thân thể máu me tùm lum. Hai thằng đàn em cũng không đỡ hơn.

Phi rút súng ra bắn tới tấp khiến hắn sợ đến tiểu ra quần.

« sao ,khi nảy tao thấy mày oai phong lắm mà »

Phong dập đầu mạnh xuống đất về phía Chi : Chi , anh xin em nghĩ chút tình cũ mà tha cho mạng chó của anh đi, anh xin em ,anh lạy em...

Chi nhìn hắn bị như vậy cũng không nhẫn tâm : anh hay nhiêu đó đủ rồi ..tha cho anh ta đi

Phi đạp mạnh đầu hắn xuống đất: em vẫn còn tình cảm với hắn sao?

Chi nhìn sang Trúc : dạ, không , không phải , anh đừng hiểu lầm em ...

Phi: hắn đã làm gì chồng em khi nảy hả? Giờ em lại muốn anh tha cho hắn

Trúc đứng dậy , Chi luống cuống : anh đừng nghe anh em nói bậy em không còn chút tình gì với hắn hết...

Phong: tôi xin anh tha cho tôi đi, tôi biết tội rồi tôi xin anh

Trúc nhìn Chi rồi nhìn sang phong: anh tha cho anh ta đi, chỉ cần anh ta đừng làm phiền chi nữa là được rồi

Phi: tha cho hắn dễ dàng vậy sao?

Phong: tôi thề là sẽ bỏ đi thật xa không làm phiền tới chi nữa

Phi: tên em tao để cho lũ chó chúng mày gọi sao?

Phong: dạ không phải, tôi sẽ không làm phiền cô út nữa.

Trúc: không còn gì nữa, em xin phép về trước đây

Phi: mau lấy xe đưa cô cậu về

Xe chạy lại, một người lính chạy lại mở cửa , Trúc đi lại xe còn Chi thì đi lại chỗ phong : tốt nhất đừng để tôi thấy mặc anh.

Xong quay qua đá thật mạnh vào chân phi làm anh la lớn « a đau...Cái con nhỏ này...làm gì vậy hả?»

Chi: đó là trừng phạt nhẹ cho anh, cái tội ra cứu chậm trễ hại chồng em bị thương

Cảm đám lính bật cười khi thấy bộ mặt nhăn nhó của phi khi bị em gái đá một cái quá mạng.

Chi nhanh chóng chạy vào xe với Trúc, phi đợi xe của họ đi khỏi rồi nói chuyện với phong

« giờ tao cũng muốn chơi cái trò khi nảy của mày vì nó thật sự rất vui»

Phong: tôi xin anh tha cho tôi đi

Phong lấy súng ra bắn vào tay phải của hắn rồi xô hắn và hai tên đàn em xuống sông luôn

Phi kêu lính đứng thành hàng rồi nhìn chúng mà nói

« ba thằng mày nhanh bơi sang bờ bên kia ...»

Xong quay sang lính của mình: nếu thấy thằng nào bơi sau cùng nhất thì bắn bỏ cho ta

Cả đội lính đưa súng lên nhắm làm cả ba cố bơi sống chết , phi nhìn mà cười khoái trá

Trúc và Chi vừa vào tới nhà là bà Phụng đi ngay ra

« mô phật, chuyện gì vậy con ,sao Trúc bị thương vậy»

Trúc: dạ không sao hết bà đừng lo

Chi: Cuội em mau đi mời doctor cho cô nhanh lên

Bà Phụng: con mau đưa chồng con về phòng đi

Trúc đi lại giường ngồi, trong khi Lam và Chi đang dọn dẹp lại phòng

Trúc át xì vì bị cảm , Chi liền qua đưa tay cởi nút áo ra cho cô, nhưng vẫn bị cô từ chối

« không cần em đừng đụng vào tôi , để tôi đi thay đồ»

Chi: chúng ta đã là vợ chồng rồi, mình ngại gì nữa...

Trúc đi lại tủ lấy đồ rồi đi vào nhà tắm . Chi vô cùng tức mình chuyện này

« Lam em đi nấu cháo cho cậu nha»

Lam: dạ, em biết rồi

Chi đi lại sát nhà tắm để đợi Trúc vì cô biết vết thương sẽ làm chồng mình rất đau rất khó khăn khi thay đồ

Đúng như vậy Trúc vô cùng đau đớn khi phải tự mình bận đồ vào, Chi thấy lâu nên

« mình không sao có phải không?»

Trúc cố gắng trả lời: không sao...

Chi lo lắng hơn: mình mở cửa cho em được không?

Trúc: sắp xong rồi

Doctor và phi cũng vào tới

Phi: dượng Út sao rồi

Trúc bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt , Chi vội dìu lại giường
« doctor ông mau qua xem đi»

Trúc nằm trên giường mà hai mắt nhắm nghiền trán đỗ rất nhiều mồ hôi , ông doctor tháo băng ra rồi dùng kim khâu từng mũi một

Chi thấy vẻ mặt đau đớn của chồng mình mà khóc, phi ôm cô an ủi

Chi: tất cả là tại anh, nếu anh xuất hiện sớm thì chồng em sẽ không bị như vậy rồi.

Phi: anh xin lỗi

Trúc: em đừng trách anh hai, tôi chỉ bị thương chút thôi

Băng bó xong ông ta đưa thuốc dặn dò vài câu thì ra về,

Bà Phụng: con nghe không? Phải nghỉ ngơi nhiều vào

Chi : để em tiễn doctor về

Chi đi theo rồi kéo ông sang bên hỏi nhỏ : chuyện là chồng của tôi ...ơ..mà không biết phải nói sao với ông nữa

Doctor: có gì xin cô cứ nói đừng ngại

Chi: ảnh ...mà thôi đi..xin phép tôi vào đây

Chi vừa bước vào gặp ngay bà Phụng

« con hỏi gì vậy?»

Chi: dạ không có gì?

Bà Phụng: chuyện khó nói sao?

Chi: nội nghe rồi sao?

Bà Phụng: con nói với ta không chừng ta giúp được

Chi: chuyện này khó nói lắm, mà cũng không biết nói sao

Bà Phụng: thằng Trúc bị gì

Chi kéo bà lại nói nhỏ: anh ấy hình như bị bệnh gì đó nên khi lên giường với con ...

Bà Phụng: nó không thích lên giường với con

Chi: không phải, nhưng ảnh ....con không biết nói sao nữa

Bà Phụng : nhưng hai đứa có hòa hợp chưa?

Chi mắc cỡ : dạ rồi

Bà Phụng nhìn cô mà cười: vậy thì tốt rồi, chắc thằng Trúc thể chất không tốt nên nhúc nhát khi ân ái với con thôi không có gì đâu

Chi: má chồng con cũng nói vậy

Bà Phụng: con mau về phòng chăm sóc tốt cho nó đi.

Vừa tới cửa phòng thì gặp Lam mang cháo

« em đưa cô rồi lui xuống đi»

Chi đi lại giường: mình ngồi dậy ăn miếng cháo đi

Trúc cố ngồi dậy dựa vào giường : em để tôi tự ăn

Chi: tay mình đau để em làm cho

Trúc nhanh chóng ăn hết chén cháo và uống thuốc, cô nhìn Chi suốt không rời mắt
Chi: mình nằm xuống đi

Trúc nắm lấy tay cô mà hôn : tôi rất thương em...thương nhiều lắm...

Chi ngồi sát lại nhìn Trúc mà cười : em cũng vậy

Cô chòm người tới hôn lên môi Trúc một cách nồng nàn

« em thương mình »

Trúc vội kéo cô sát lại : tôi sẽ chết mất nếu em cứ như thế này

Chi ôm lấy người cô: khờ quá sau này chúng ta sẽ luôn nhưng vầy mà

Trúc đẩy cô ra rồi hôn thật mạnh vào hõm cổ của Chi làm Chi cảm thấy đau buốt : em kéo màn xuống đi.

Chi sờ lên cánh tay bị thương : có thật là mình sẽ vì em mà không màng tới cái chết không

Trúc vẫn đang hôn và lại hôn mạnh hơn : em hạ màn xuống đi rồi tôi sẽ cho em biết

Chi đẩy đầu Trúc ra: mình nói đi

Trúc nhìn cô với một ánh mắt kỳ lạ làm cô khó hiểu

Chi: mình sao vậy? Em nói gì sai sao?

Trúc không nói gì vội dùng cả hai tay kéo người cô lại rất mạnh mà hôn .

Chi: mình dừng lại đi, sẽ làm vết thương chảy máu đó....mình nghe em nói đi...

Trúc: tôi không muốn

Chi: mình đừng làm vậy ....em...sẽ động vào vết thương...

Trúc đẩy Chi xuống giường : tôi không chịu nổi nữa ...em có biết không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro