Chapter 19: con người thật của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc đẩy Chi xuống giường : tôi không chịu nổi nữa ...em có biết không hả?

Trúc bước xuống giường đi lại khóa cửa , Chi cũng bước xuống

« mình bị gì thì nói đi»

Trúc kéo cô lại giường rồi giật mạnh màn xuống làm Chi vô cùng hoang mang

« tôi không muốn lừa em càng không muốn lừa gạt bản thân mình nữa vì vậy xin em (ôm lấy người Chi mà khóc) xin em ...xin em...»

Chi thật sự không hiểu gì hết: mình đừng như vậy, em không hiểu gì hết

Trúc : nếu em muốn tôi chết thì tôi sẽ chết muốn tôi sống thì tôi sẽ sống

Chi đẩy người cô ra: mình có phải không khỏe ở đâu không? Để em đi gọi doctor

Trúc ghì người cô xuống giường : hãy để mọi chuyện kết thúc từ bây giờ

Chi nhìn thấy trong ánh mắt kia là cả một bầu trời đen tối nhưng đang ngập tràn nước mắt nó không rơi xuống ,nó làm cô cảm thấy đau xót

Nên ngốc đầu lên hôn lên môi Trúc như một cách để chấn an để xoa dịu nỗi đau đang lan tràn khắp cơ thể của chồng mình

Rất dịu dàng rất tha thiết làm cho Trúc xao xuyến và rồi nước mắt đã rơi .

Trúc lấy tay trái đang bị thương chống trụ xuống giường tay phải mở từng cái nút áo của mình ra

Chi : mình định làm gì?

Trúc nhìn cô vẫn không trả lời, Chi nghiên đầu qua thì thấy vết thương đang chảy rất nhiều máu nên hốt hoảng bật dậy

« tay mình chảy nhiều máu lắm rồi kià»

Trúc dùng tay phải đẩy vai cô xuống giường với ánh mắt kiên nghị lạnh lùng, rồi tiếp tục mở hết những cái nút áo còn lại

Chi không dám nhìn nên nhắm nghiền hai mắt dùng hai tay che mặt lại luôn

« mình đừng làm em sợ có được không?khi nào mình khỏe lại mình muốn làm gì cũng được ,em sẽ nghe theo hết»

Trúc đã bắt đầu cảm thấy choáng , hơi thở cũng đã yếu dần nhưng cố tháo mảnh vải bó ngực ra

« làm ơn ...em hãy nhìn tôi có được không?làm ơn...tôi xin em»

Chi nghe nên mới hé vài ngón tay ra nhìn thì thấy Trúc đang tháo mảnh vải ra do nó khá dài nên hơi lâu

Chi vừa trong thấy là như chết lặng đi đầu ốc như trống rỗng , không khóc nhưng nước mắt ở đâu lại trào ra

Trúc chống hai xuống trụ cho vững rồi nhìn cô mà thì thào

«đây mới chính là con người thật của tôi...»

Chi lắc nhẹ đầu : mình đang làm gì vậy hả? Sao lại có chuyện này chứ? Không đâu chắc em đang mơ ( liên tục tát vào mặt mình) ..tỉnh lại đi...tỉnh lại đi....

Trúc giữ hai tay cô lại: là thật không phải mơ là thật ...có nghe rõ không?

Chi: đừng nói nữa , xin anh đừng nói nữa

Cô liên tục đánh cào rất mạnh vào người Trúc,

« sao lại đối xử với tôi như vậy, nói đi, sao lại làm như vậy hả? (Khóc)»

Trúc vội ôm chặt lấy cô : tôi xin lỗi, xin lỗi

Chi vừa khóc vừa bấu mạnh vào vết thương làm cô đau kinh khủng vội lấy tay phải lên miệng cắn vào mà chịu đựng

Một hồi thấy Chi không cử động nữa cô mới buông ra nhìn, thì bị cô tát thẳng vào mặt

Trúc quay lại nhìn cô : tôi biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nên bây giờ em có quyền quyết định số phận của tôi, quyết định tất cả...mọi chuyện đều tùy em...

Chi: quyết định gì đây hả? ( Cười cười đánh vào người Trúc) tôi đúng là ngốc mà sống chung bấy lâu nay mà tôi không biết gì hết, không hề biết chồng mình là con gái...tức cười thật đó đa...(khóc)

Bà Phụng: Chi mau mở cửa cho bà đi có chuyện gì vậy con ?

Chi nghe rồi nhìn sang Trúc

Trúc: em hãy mở cửa đi ...Nên kết thúc ở đây ...tôi không thể chịu nổi nữa ...Vì tôi đã không còn là tôi ..trái tim ..lý trí..tất cả đã nằm trong tay em rồi...

Phi: mau mở cửa ra nghe không?

Chi: nếu bây giờ tôi mở ra thì anh sẽ chết...

Trúc: tội lỗi của tôi thì tôi phải chịu...tôi chỉ xin em đừng làm khó dễ gia đình tôi ...

Rồi cô cài lại áo xuống giường cố gắng đi lại mở cửa , Chi vẫn ngồi đó không nói gì

Bà Phụng: hai đứa con lại cải nhau sao?

Phi: dượng bị sao vậy? Chi em để chồng mình chảy nhiều máu như vậy sao?

Bà Phụng: Lam đâu rồi mau đi mời doctor

Trúc : không cần, không cần

Phi kéo cô lại ghế nhưng bị cô xô ra

Phi: cậu bị gì vậy hả?

Trúc : tôi không cần anh lo

Bà Phụng: Chi con làm gì vậy mau ra đi

Chi ngồi trong màn bịt tai lại , Trúc thật sự không đứng vững nữa nên ngã ngay xuống đất, phi qua đỡ thì cô lấy ngay cây súng dắt ở đay lưng của anh

Làm cho cả hai người họ phát hoảng

Bà Phụng: trúc con làm gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói

Trúc: xin hai người đừng qua đây

Chi nghe liền vén màn ra nhìn

Phi: cậu bình tĩnh đi, không đùa với súng được đâu...

Bà Phụng: là Chi làm gì con phải không? Có gì bà sẽ la rầy nó

Chi: anh làm gì vậy mau bỏ xuống đi

Trúc qùy gối xuống đất trước mặt Chi

« xin lỗi, xin lỗi...tôi biết không thể làm gì khác hơn là dùng cái chết để tạ lỗi với em...»

Chi nhìn Trúc mà không ngừng khóc: anh nghĩ anh chết đi thì sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa sao?

Phi: hai đứa đang nói cái gì vậy hả?

Bà Phụng: tụi con là vợ chồng son , chung đụng không bao lâu nên chuyện cải cọ, mâu thuẫn là chuyện bình thường đâu cần phải tới mức này chứ

Trúc: con xin lỗi nội ...con không còn mặt mũi nào nhìn nội và mọi người nữa

Trúc đưa súng lên đầu cánh tay bị thương không ngừng tuôn máu đỏ thẩm

Phi: cuối cùng là chuyện gì mà cậu phải chết mới được ...Chi ...em mau nói đi

Chi nhìn phi và bà Phụng vừa khóc vừa lắc đầu,

Trúc lên cò làm Chi hoảng hốt : đừng! tôi xin anh ,có gì chúng sẽ nói sau có được không?

Chi qùy xuống đất : nếu anh chết tôi cũng không muốn sống nữa...làm ơn đi

Phi nghĩ chắc là chuyện có liên quan tới phong nên cho là Trúc đang tức giận vì chuyện đó

Anh liền bước lại tát mạnh vào mặt Chi làm cô ngã xuống đất :

«nói có phải mày có gì với tên khốn đó không? Cho nên dượng Út mới không còn mặt mũi sống trên cõi đời này nữa»

Bà Phụng : có phải không con

Chi nhìn hai người họ mà cười như điên dại: thì ra trong mắt hai người con là hạn đàn bà dễ giải vậy sao

Trúc: hai người hiểu lầm rồi

Phi lại lên cơn nóng: biết vậy khi nảy tao dìm mày sống sông cho rồi

Anh bước lại nắm lấy người Chi, Trúc vội chạy lại kéo phi ra: không phải...anh đừng nói oan cho em ấy

Bà Phụng : trời ơi sao tôi sống nổi đây

Phi: cậu còn binh nó (giật cây súng từ tay cô) nếu nó đã không giữ phụ đạo ,khi con trinh tiết nữa thì chính tay tôi sẽ giết chết nó trước mặt cậu

Phi bắn một phát lên trần nhà rồi đưa xuống đầu Chi, bà Phụng ngất xỉu , tiếng súng nổ làm tất cả mọi người thức dậy chạy vào

Trúc vội ôm lấy người Chi : là lỗi của tôi không phải cô ấy ...tôi xin anh đừng bắn ...xin anh...

Phi: cậu tránh ra...có nghe không?

Lam và cuội vội qùy xuống ôm lấy người phi

« con xin cậu đừng nổ súng, cô không có làm những chuyện như vậy đâu»

Phi: nếu cậu không tránh ra thì đừng trách tôi

Lam: cậu hai ,con xin cậu...con lạy cậu

Chi xô người Trúc ra : cứ để anh ta giết tôi đi...giờ tôi cũng không muốn sống làm chi nữa

Trúc vội kéo người cô lại rồi cầm lấy cây súng trên tay phi để bóp cò vào trước trán mình

Phi: cậu điên rồi hả ( phi cố giữ cây súng không cho nó giật cò) muốn chết đến vậy sao?

Trúc: anh bắn đi ...làm ơn...

Chi vô cùng hoảng loạn cố kéo tay Trúc ra khỏi cò súng : anh làm gì vậy..mau bỏ ra

Phi thấy ba người cứ giằn co hoài cây súng cũng sẽ lên cò , nên đấm mạnh vào mặt Trúc, cánh tay bị đập mạnh vào bàn, cô lăn ngay xuống đất vô cùng đau đớn mà ngấc đi

Chi chạy lại : anh sao rồi, đừng làm em sợ

Phi : còn đứng đó làm gì gọi doctor nhanh lên

Cuội vội chạy đi , Lam lại đỡ bà Phụng về phòng

Doctor đến và đang băng bó cho Trúc, Chi ngồi bên cạnh mà không ngừng khóc

Xong thì cuội đưa ông ta về, bà Phụng cũng đã tỉnh cũng ráng qua phòng xem sao

Phi cho mọi người lui đi hết rồi dìu bà Phụng ngồi xuống ghế nói chuyện với Chi

Phi: Nói đi có chuyện gì?

Bà Phụng: con muốn ta tức chết phải không? Vừa mới lo chuyện kia xong giờ tới chuyện gì nữa hả ...?

Chi nhìn Trúc rồi lau nước mắt đi: con không biết gì hết, không biết sao lại có chuyện này nữa...con...( khóc)

Phi: em nín đi có được không? Chẳng phải khi ở bờ sông hai đứa vẫn còn vui vẻ lắm mà

Bà Phụng: có phải trúc đem chuyện thằng phong, ra mắng chửi gì con phải không?

Chi lắc đầu: không phải

Bà Phụng: hay là con thật sự đã không còn trinh tiết nữa nên thằng Trúc mới...

Chi : con không có, con trong sạch hay không thì anh ấy là người biết rõ nhất bởi con đã chung đụng với ảnh rồi

Bà Phụng: nếu không thì chuyện gì mà nó nghĩ quẳn như vậy

Phi: tao không muốn nói nhiều với mày nữa nếu không nói tao bắn chết cả hai đứa luôn

Chi nhìn Trúc vừa khóc vừa nói: anh ta không phải là đàn ông (Khóc )

Phi: gì?

Bà Phụng: con nói gì lạ vậy?

Phi tức sắp phát điên: cậu ta không phải đàn ông vậy là gì?

Chi đi lại ôm bà Phụng vừa khóc vừa nói : anh ta...lúc nào cũng sợ sệt...e dè khi ngủ với con nên con...

Phi ôm và tự vuốt mặt mình, rồi quay sang bảo

«trời ạ, hai đứa này muốn anh và nội tức chết có phải không? Chỉ có chuyện chung đụng thôi mà đòi sống đòi chết»

Bà Phụng vỗ lưng cô mà cười: tưởng chuyện gì kinh thiên động địa thì ra là chuyện chăn gối phòng the

Phi bực mình : nội coi mà xử đi con không chịu nổi nữa rồi...Cả đêm bị nó hành giờ phải đi ngủ đây

Nói xong phi bỏ về phòng, bà Phụng kéo chi lại ghế ngồi

Bà Phụng: thật ra chuyện vợ chồng là chuyện ăn đời ở kiếp với nhau...con là vợ người ta rồi thì biết vung vén giữ lửa cho chồng là một điều đáng khen...nhưng con cũng đừng quá đam mê chuyện đó ...quan trọng là hai vợ chồng có quan tâm yêu thương chăm sóc nhau không...có ăn đời ở kiếp với nhau không kìa?

Chi: nhưng là vợ chồng mà không chung đụng sao được hả bà...

Bà Phụng: vậy con đã chung đụng với nó rồi, cảm giác như thế nào?

Chi mặc đỏ cả lên: bà hỏi gì kỳ vậy,

Bà Phụng nhìn cô mà cười: nếu nó đã làm chuyện đó với con rồi thì chứng tỏ nó cũng đã là một người chồng hẳn hôi rồi còn gì...chỉ là nó không biết làm cô hạnh phúc hơn thôi có đúng không?

Chi : nhưng ...

Bà Phụng: Con xem thể chất nó không tốt nên chuyện chăn gối không như ý muốn thôi...chứ đâu phải là nó không làm được...Cái này để nội tìm thầy lang bốc vài thang thuốc bổ thì sẽ xong ngay thôi...không sao hết (cười)

Chi: nếu giống như nội nói thì con đâu có sốc như vầy.

Bà Phụng : gì mà sốc, con đó nói không sợ  thằng Trúc nghe được nó sẽ buồn sao, đàn ông người ta đặc biệt tự ái chuyện đó lắm...con cứ từ từ mà thuần hoá nó (Cười)

Lam mang nước ấm vào

Chi: em dìu bà về phòng dùm cô đi

Xong cô khóa cửa, lấy khăn lại lau mặt và người cho Trúc.

Cô hạ màn xuống cởi hết áo của Trúc ra mà lau nhẹ nhàng nhưng rất ngại ngùng nên không dám nhìn quay mặt chỗ khác

Được Chi lau nước ấm nên trúc cảm thấy vô cùng dễ chịu mở mắt ra nhìn nhưng Chi không hề biết là cô đang nhìn mình.

Trúc nắm lấy tay cô, làm cô giật mình rút lại

« em không giận tôi sao?»

Chi ngồi trên giường nhưng quay mặt chỗ khác

« bây giờ tôi phải xưng hô như thế nào đây là mình , là anh hay là cô»

Trúc cài áo lại : sao em không để tôi chết đi

Chi đứng dậy đi ra khỏi màn : tôi còn rất trẻ không muốn mang tiếng sát phu

Trúc : vậy em muốn sao?

Chi: nếu ông trời đã muốn tôi phải đối mặt với cuộc hôn nhân dối trá này thì tôi sẽ đấu với ông ta tới cùng

Trúc: tôi không hiểu

Chi: kể từ bây giờ, cô phải nghe theo tôi ,tất cả phải nghe tôi

Trúc: được , tôi sẽ nghe em

Chi: vì vậy hãy đóng tiếp vai một người con rể hoàn hảo đi, còn vai người chồng trước mặt mọi người cũng thể hiện cho tốt vào.

Trúc nghe Chi nói tới đâu là tim đau tới đó nước mắt rơi một cách vô thức làm môi mặn đắng.

Cô bước xuống giường nhìn Chi: tôi sẽ cố gắng làm như em nói

Rồi đi lấy chiếu trải xuống đất ,mà nằm co người lại .Chi đi lại giường mà nằm quay mặt vào trong .

Cả hai không nói không nhìn nhau nhưng nước mắt đã tuôn trào cùng một lúc. Chi cố không cho tiếng khóc thành tiếng ,tay bấu xiết vào lòng ngực vì nơi đó đang rất rất đau.

Sáng hôm sau khi Chi thức dậy thì đã không thấy Trúc đâu .

Lam: cô dậy rồi

Chi nhìn xung quanh nhưng không hề hỏi tới trúc: bà và anh tôi đâu rồi

Lam: dạ đang ở nhà lớn, còn cậu thì ở sau nhà với tiểu Chi

Chi: cô hơi đói em nấu gì ăn đi

Lam: cậu cũng chưa ăn để em mời cậu vào luôn

Chi: không ,tôi chỉ muốn ăn một mình thôi

Đang nói chuyện thì tiểu Chi chạy lại dưới chân cô

Chi: tiểu Chi ngoan quá ...có đói không hả?

Trúc đi lại : tôi cho nó ăn rồi

Chi vờ như không thấy cô: lam em mang thức ăn vào phòng cho cô luôn đi

Lam: dạ, cậu cũng ăn đi còn uống thuốc thay băng nữa

Trúc thấy Chi không muốn ăn chung nên: tôi chưa thấy đói ...em mang cho cô đi

Nói xong bỏ đi vào phòng, Chi cứ ngồi đó với chơi với tiểu Chi . Một lát sau lam dọn đồ ăn vào phòng Chi mới chịu đứng dậy đi vào

Thì trúc cũng vừa đi ra trên tay cằm theo cái cặp

Lam: cậu không được đi dạy , bị thương thế kia sao đi được

Chi nhìn Trúc nhưng không nói lời nào, rồi bỏ đi lại bàn ngồi ăn

Trúc: chỉ bị trầy sướt chút thôi, em đừng lo

Lam: cô, mau kêu cậu lại đi

Chi không nói gì hết ngồi ăn tỉnh bơ, Trúc vừa ra tới cổng thì gặp xe của ông bá mới về

Trúc: thưa cha con đi dạy

Ông Bá không để ý ừ một cái rồi đi vào nhà.

Phi: thưa cha mới về

Bá đi lại ôm vỗ vai đứa con trai đã lâu không gặp
« dạo này con khỏe không? Công việc thế nào?»

Họ nói chuyện uyên thuyên với nhau suốt cả buổi sáng. Trúc đi dạy buổi sáng xong là chạy về nhà

Cuội ra mở cổng : thưa cậu mới về, cả nhà đang đợi cậu kìa

Trúc đi vào : thưa nội , cha và anh hai con mới về

Chi đi lại lấy cái cặp : để em cằm cho

Bà Phụng: con mau vào tắm thay đồ đi rồi ra ...nhanh lên

Chi theo Trúc về phòng nhưng không nói câu nào rồi đi trở ra.

Lam: cô thay băng cho cậu chưa

Chi không nói gì rồi đi ra ngoài nhà lớn. Lam thật không hiểu tại sao cô lại có thái độ thờ như vậy luôn

Trúc thay đồ xong lại bàn lấy thuốc và băng để ra thì lam đi vào

«cậu để em làm cho»

Trúc: cảm ơn em

Lam ngồi băng bó rất tỉ mỹ : xong rồi, cậu uống thuốc luôn đi rồi hả ra ăn cơm

Trúc : ừ, cảm ơn em

Lam: hình như cô đang giận cậu phải không?

Trúc cười : không có, em đừng nghĩ vậy

Lam: nhưng em thấy thái độ của cô kỳ lạ ...

Trúc : thôi cậu ra ngoài đây

Cô vừa đi lên là phi kéo ngồi xuống cạnh chi

Bà Phụng: Chi con mau bới cơm cho chồng đi

Chi không nhìn Trúc lấy một cái ,bới chén cơm xong thì ngồi xuống ăn

Bá: sao trông con xanh xao vậy

Trúc: dạ, do con bị cảm

Phi : thể chất của dượng không tốt lắm nên dễ bị bệnh nhưng cũng nhanh khỏi ,cha đừng lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro