Chapter 20: Chiến tranh lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, hơn một tuần lễ mà chi không nói chuyện cũng để ý gì tới Trúc hết

Phi đã đi Long Xuyên nhận chức rồi, mọi chuyện về phong đều được giữ kín kẽ không để cho ông bá biết.

Ông đang ngồi nói chuyện với hai vợ chồng của Trang.

Trang: cha thật sự muốn dượng Út cai quản ruộng đất sao?

Bá: ừ, nó dù gì cũng là chồng của em con

Bảo là chồng của Trang : cậu ấy vốn ăn học ở sài gòn không biết chút gì về canh điền hơn nữa dáng vẻ thư sinh liệu cằm dao cằm cuốc được không?

Chi và Trúc được ông gọi cũng ra tới

Bá: chính vì vậy mà cha mới tập cho nó làm

Trúc: thưa cha con vốn không biết gì hết hay thôi đi

Chi vốn muốn dày vò cô nên : cha nói đúng không biết thì tập cho biết nhà ta ruộng đất bao la giao cho người ngoài sao yên tâm được

Trúc nhìn Chi: nhưng tôi đang dạy không xin nghỉ được

Chi: không được cũng phải được

Trúc: em nói lý có được không?

Chi tức giận : anh đừng có mà không biết nghe lời...cha cứ giao đất cho anh ta làm

Mọi người ngạc nhiên trước thái độ của cô đối với Trúc

Trúc nhìn Chi mà không nói được lời nào

Trang: dượng Út đã không thích sao em phải ép

Bá: chẳng lẽ bảo con làm việc cho gia đình lại khó khăn vậy sao?

Trúc nhìn Chi: được, nếu đã là ý của vợ con thì con sẽ không đi dạy nữa, mọi chuyện cứ làm như cha nói đi

Ông Bá cười tươi rói tỏ ý hài lòng: vậy mới tốt chứ, sau này cuội sẽ đi theo con

Trúc cười gượng rồi xin phép đi xuống nhà, Chi nhìn theo là biết Trúc đang rất buồn nhưng chính bản thân cô cũng không thấy vui vì điều đó.

Trúc ra sao ôm lấy tiểu Chi nhưng nó hôm nay cứ làm thinh không chơi giỡn với cô như mọi ngày nữa.

« sao? Ngay cả mày cũng hắc hủi cậu nữa hả?»

Nó cứ làm thinh ,Trúc bồng nó ôm vào lòng

« ở đây cậu chỉ còn có mình mày là bạn thôi...có biết không?»

Cuội đi ra : thưa cậu, cô bảo cậu đi cùng cô ra xã

Trúc đứng dậy vào phòng thay đồ rồi ra xe, Mực mở cửa cho cô vào ngồi cạnh chi nhưng cô lại ra ghế trước ngồi cùng anh

« tôi ngồi trước được rồi»

Mực nhìn Chi rồi chạy vào xe : vậy giờ mình ra xã hay đi đâu thưa cô

Chi: ra xã đi tôi muốn đi mua một vài thứ

Mực: dạ,tôi biết rồi

trên xe không ai nói cũng không nhìn nhau một chút nào, khi tới nơi Chi bảo Mực đợi rồi cùng Trúc đi mua đồ

Cô đi mua rất nhiều đồ rồi để Trúc cằm nhưng không hề nói năng , vẫn im lặng không nói gì hết. Trúc lâu lâu lại nhìn sang Chi

Chi: anh đi nhanh lên có được không?

Trúc không trả lời cố gắng đi nhanh hơn, Chi đi rất vội nên không quan sát đường

Khi thấy có một chiếc xe hơi đang chạy tới sợ nó cán lên vũng nước văng lên trúng người Chi nên ngay lập tức chạy lại ôm lấy cô mà hứng hết nước bẩn đó.

Chi bất giác được che chở nên cứ đứng yên nhìn Trúc.

Trúc: em có sao không?

Chi rõ biết lòng mình rất vui vì hành động đó nhưng sự kiêu hãnh đã khiến cô phủ nhận cảm giác đó.

Nên thay vì nở một nụ cười ấm áp cho Trúc thì cô lại xô mạnh vào người làm Trúc ngã xuống đất luôn

« đừng chạm vào người tôi»

Trúc nhìn Chi mà buồn không nói được lời nào, ngồi dậy lượm lại những túi đồ và số trái cây vươn vãi dưới mặt đất

Chi vẫn đứng đó nhìn mà không hề ngồi xuống nhặt tiếp. Trúc vẫn đang lom khom nhặt thì xuất hiện một người con gái cũng đang lượm giúp cô

Trúc ngước lên nhìn thì thấy Lành nên vô cùng bất ngờ không nói lên lời nào

Lành nhìn cô với đôi mắt ngầu ngầu đỏ, Chi thấy họ cứ mãi nhìn nhau

« nè anh có nhanh lên không?»

Trúc không hề nghe lời Chi nói , cô đi lại gần Lành thì bị Chi kéo mạnh lại
« anh không nghe tôi nói gì hả?»

Trúc : tôi xin lỗi

Lành vẫn đứng nhìn

Chi: mau đi thôi

Lành đem quả cam lại bỏ vào túi cho Trúc nhưng không nói lời nào rồi quay mặt bước vội đi

Nước mắt trúc đã rơi trong khi cả người đang đứng yên bất động.

Chi: anh còn đứng đó

Trúc vội bỏ hết đồ xuống đất rồi chạy thật nhanh theo hướng Lành vừa mới đi , cô liên tục tìm kiếm xung quanh với hy vọng là sẽ gặp được cô

Còn Chi thì vô cùng bất ngờ trước thái độ kỳ lạ đó của Trúc nhưng cũng vô cùng tức giận bỏ lại xe

Mực: cậu đâu thưa cô

Chi: chạy đi

Mực: còn cậu

Chi: mặc xác anh ta...mau về nhà đi...

Thấy chi đang giận dữ nên mực cũng không dám cãi lời, cho xe chạy về nhà.

Lành thật ra vẫn chưa đi khỏi cô đang đứng nép sang bên lén nhìn Trúc, cô nhìn rất kỷ rồi cảm thấy trái tim đang rất đau.

Trúc sau một hồi không tìm thấy Lành đâu cũng không thấy xe và Chi đâu hết nên đoán là họ đã về rồi

Cô mang hết đồ đi bộ về với cái đầu trống rỗng ,đến nỗi vết thương bị căng rách da cũng không hay.

Chi về nhà liền vào phòng lên giường nằm không nói gì hết cho tới khi giật mình tỉnh dậy.

Đi vội ra nhà lớn thấy nhà vắng tanh nên gọi Lam lên hỏi thì được biết là bà Phụng và ông bá đi sang nhà ông huỳnh rồi .

thật ra người cô muốn biết là Trúc nhưng không dám hỏi gì hết.

Lam: cô có muốn ăn trái cây không?

Chi: không ,tôi không muốn ăn

Lam: vậy em xuống nhà làm việc nha thưa cô

Chi : lam nè còn ....mà thôi đi...

Cô bỏ về phòng ngồi đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Trúc đâu nên sốt ruột đi tới đi lui

Thì nghe thấy tiếng của cuội : cậu đi đâu mới về vậy để con mang hộ cho

Trúc không nói câu nào làm cuội khó hiểu. Chi liền leo lên giường kéo màn xuống giả bộ đang ngủ.

Trúc vào phòng lại ghế ngồi nhớ lại chuyện khi nảy gặp Lành. Chi thấy im lặng quá nên lén nhìn ra, thì thấy Trúc cứ ngồi im lặng một chỗ không nhúc nhích gì hết

Cảm thấy khó hiểu mới lớn tiếng nói

« mau mang nước qua cho tôi uống»

Chi phải nói tới hai lần trúc mới nghe, rồi rót nước vào ly đi lại đưa vào màn cho cô

Chi cằm lý nước thì thấy tay áo bị thấm máu nên vén màn ra

« tay anh bị sao vậy?»

Trúc : không có gì hết

định bỏ đi ra ngoài thì bị Chi giữ lại : anh để tôi coi

Trúc gạt ra: chỉ chảy ít máu thôi, tôi tự lo được nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây

Cô bỏ đi ra khỏi phòng làm Chi lo lắng nên vội kêu Lam

« em mau đi xem tay cậu ,hình như vết thương bị chảy máu rồi »

Lam: sao cô không coi

Chi: tôi bảo em đi thì em đi đi

Lam : em biết rồi

Cô đi ra sau tìm Trúc: cậu ở không khỏe sao?

Trúc không trả lời cứ nằm nhắm nghiền hai mắt

Lam: cô bảo em ra xem cậu thế nào?

Trúc: nói với cô ấy tôi không sao hết, giờ thì để tôi yên

Lam: cậu đưa em xem ,nếu chảy máu thì nguy đó

Chi đứng phía trong nhà nhìn ra, thấy Trúc cứ làm thinh không cho Lam xem nên vô cùng lo lắng

Trúc nằm một hồi rồi cũng ngủ say , Lam nhẹ nhàng qua xoăn tay áo lên băng vết thương lại

Rồi trở vào báo lại với Chi

« em băng lại rồi, không có sao đâu thưa cô»

Chi: được rồi cảm ơn em

Chi thấy lam đi xuống bếp liền đi vội ra võng chỗ Trúc đang nằm.

Cô đi rất khẽ đến sát bên mà quan sát, được một hồi thì định đi trở vô thì nghe trúc nói mớ « Lành...Lành...»

Chi nghe nhưng không để ý tới , buổi tối đó Trúc đang ngủ thì bật dậy vì thấy Lành.

Cô lại bàn uống nước ào ào sau khi ổn định được tâm trạng ,đi lại giường ,vén màn lên mà ngồi nhìn Chi

Nhìn một cách say mê, đưa tay lên vuốt nhẹ lên gương mặt thiên thần và đôi môi quyến rủ của Chi.

Cô lấy trong túi quần ra sợi dây đeo tay bằng bạc nâng nhẹ tay Chi lên đeo nó vào

Rồi cuối xuống hôn lên má Chi một cái rất nhẹ.

Xong đứng dậy đi xuống chiếu nằm ngủ tiếp. Chi thật ra đã thức dậy khi nghe cô giật mình ngồi dậy khi nảy.

Cô đưa sợi dây đeo tay lên ngắm mà lòng vui như vừa lượm được vàng.

Sáng ra, Chi: lam cậu đâu rồi?

Lam: trời chưa sáng nữa là cậu đi cùng ông ra thăm ruộng rồi chắc tới chiều mới về

Chi nghe nói mà buồn trong dạ, bà Phụng đi ra

« con mau đi theo bà đi»
Chi: đi đâu vậy nội?

Bà Phụng: đi đi rồi biết

Cuội: dạ thưa cô có thư của cậu

Chi nhận lấy rồi bỏ vào túi rồi đi cùng bà Phụng đến gặp thầy lang

Chi: sao bà kêu con tới đây làm gì?

Bà Phụng: thầy năm ,là một lương y rất giỏi ,có gì thì con nói với ông ấy bà tính bảo trúc đến cho ông coi nhưng sợ làm nó tự ái

Chi : thôi mình về đi bà...

Bà Phụng: con ngại gì chứ, có sao thì nói vậy để thầy bóc thuốc cho chính xác

Thầy năm bước vào ngồi vào bàn: cô mau qua đây đi cho tôi bắt mạch

Bà Phụng kéo chi qua : ngồi đi nhanh lên

Chi đưa tay ra, ông ta liền coi mạch xong rồi nhìn một lượt từ đầu tới chân làm cô phát ngượng

T.Năm: mạch tượng đều rất ổn định, thể chất cũng rất tốt không có gì đáng ngại hết

Bà Phụng : vậy đường con cái thì sao?

T.Năm: tôi thấy tướng mạo của cô đây rất tốt có thể nói là đường con không ít đâu bà đừng lo

Bà Phụng nghe nói mà vui mừng: nếu nói như vậy thì vấn đề chắc là ở cháu rễ tôi rồi

Chi: nội nói gì vậy?

T.Năm: sao không kêu cậu ta đến luôn

Chi: dạ, anh ấy rất bận

T.Năm: lần sao thì đưa cậu ta đến luôn đi thầy xem cho

Bà Phụng : thầy cũng biết ,đàn ông khi mà nói tới chuyện này thường rất là ngại

T.Năm: thầy biết chứ nhưng chuyện sinh con nói dõi tông đường là cực kỳ quan trọng nên xấu hổ cách mấy cũng phải đến

Chi: dạ không được đâu, anh ấy sẽ không chịu đến đâu

T.Năm: vậy cô có thể nói tình trạng của cậu ta cho tôi biết không?

Chi: cái đó...tôi không thể nói được

Bà Phụng: con có sao thì nói vậy...Thầy năm là lương y mà...đừng ngại ngùng xấu hổ gì hết mau nói đi...để thầy cho thuốc

Chi: nội à ,hay thôi đi chuyện đó sao dám được

T.Năm: cô đừng ngại, tôi là thầy thuốc mà

Bà Phụng: con mau nói đi

Chi đành phải làm vậy thôi: thôi được

T.Năm: cô và chồng hòa hợp lâu chưa?

Chi: dạ, chỉ mới đây thôi

T.Năm: thể chất của cậu ấy thế nào?

Bà Phụng: nó trông tao nhã thư sinh lắm không thể khỏe như những thanh niên khác

T.Năm: vậy khi hòa hợp cậu ta có chủ động không?

Chi gật đầu nhưng rồi lắc đầu

T.Năm: vậy kéo dài lâu không?

Chi nghe hỏi mà còn căng thẳng hơn lúc làm chuyện đó nữa

« không biết...»

Bà Phụng: sao không biết

Chi: lúc đó sau để ý tới gì nữa mà biết

T.Năm nghe Chi nói mà mắc cười nhưng không dám cười ra mặt: vậy lực đụng chạm mạnh không?

Chi nghe mà ngượng chính cả người đứng dậy đi ra xe luôn .

Bà Phụng: thầy thông cảm nó mắc cỡ

T.Năm : không sao để tôi hốt cho cậu ấy 6 thang thuốc bổ , tráng dương kiện thể đảm bảo bà sẽ sớm có cháu ẩm bồng.

Bà Phụng: vậy ,cảm ơn thầy nhiều

Chi về tới nhà là đi ngay vào phòng

Bà Phụng: lam con mau mang thuốc này đi nấu ngay cho bà

Lam: dạ

Đến chập tối thì Ông Bá và Trúc cũng về. Trúc đi về phòng tắm thay đồ thì gặp Chi đang ngồi trên giường

« tôi mới về»

Chi không trả lời gì hết, nên cô đi tắm xong đi ra dùng cơm với cả nhà

Bà Phụng: trúc con ăn nhiều vào

Trúc: dạ con cảm nội

Bá: sáng mai con ra xem bọn dân phu cấy mạ rồi đi thua thuế của tá điền luôn đi

Trúc: dạ, con biết rồi

Chi vẫn cứ ăn không nói gì hết. Khi ăn xong bữa cơm Cả hai cùng về phòng

Trúc ngồi đằng bàn xem sách thì bà Phụng mang chén thuốc vào

« Trúc con mau uống đi

Trúc: gì vậy nội?

Chi nhìn bà Phụng mà không dám nói gì hết.

Bà Phụng: là thuốc bổ thôi con mau uống đi

Trúc : sao phải uống thuốc bổ, đắng lắm con không uống đâu

Bà Phụng: con xem con đi người thì ốm yếu như vậy thì làm gì có sức để...

Trúc: có sức để làm gì? Mà con khỏe lắm

Chi kéo màn xuống đắp mền lại kín mít. Bà Phụng thấy vậy liền ép chén thuốc vào miệng Trúc

« con mau uống đi, nhanh lên chi đang chờ kià»

Trúc bị ép nên cố uống hết vì quá đắng nên cô phải bưng bình trà uống thêm vô cho bớt đắng.

Bà Phụng vội kéo người cô lại giường : mau lên đừng để vợ con chờ lâu

Trúc cố né tránh: nội làm gì kỳ vậy

Chi nằm trong màn mà hai má ửng đỏ cả người nóng ran

Bà Phụng xô cô lên giường chạm vào người Chi : hai đứa cứ từ từ không cần phải vội

Nói xong bà đi nhanh ra khỏi phòng, Trúc liền đứng dậy đi ra khỏi màn trở lại bàn đọc sách

Chi ngồi dậy tốc mền ra dùng tay quạt quạt lia lịa cho bớt nóng. Sau chừng nửa canh giờ thuốc bất đầu có tác dụng làm cho Trúc cảm thấy rất khó chịu

Cả người đột nhiên nóng ran mồ hôi tuôn ra như mưa, cổ họng khô rát không sao tả nổi nên vội uống nước nhưng uống bao nhiêu cũng không đủ

Chi nghe tiếng động nên vén màn ra xem thì thấy Trúc đang cởi mở nút áo vội đóng màn lại mà căng thẳng.

Trúc đi vào nhà tắm liên tục tát nước vào mặt xong là cả người luôn. Chi nghe tiếng nước cứ đổ ào ào mà lo lắng không biết Trúc có bị làm sao không?

Được một lát thì Trúc trở ra với một cơ thể ướt đẫm, vội trải chiếu ra rồi nằm xuống lấy mền trùm lại

Chi : nè, anh có sao không?

Trúc cố gắng nói: không sao

Chi bước xuống giường lại chạm nhẹ vào vai cô: thật không sao

Trúc ngay lập tức bật dậy ôm lấy cô mà hôn

Chi: nè, buôn tôi ra

Trúc vội bỏ Chi ra chạy thật nhanh ra ao sau vườn nhảy xuống ngâm mình ở đó luôn.

Chi đi ra xem : anh sao rồi có đỡ hơn không?

Trúc không trả lời chỉ lo lặn hụp xuống nước, nhưng lặn rất lâu rồi không thấy trồi lên nên Chi

« nè, anh làm gì vậy mau lên đi, có nghe không?»

Không thấy tín hiệu nên cô nhảy xuống bơi nhanh ra lặn xuống thì thấy tối ôm , cố quơ tay xung quanh thì chạm được vào người Trúc nên kéo vội lên bờ.

Chi: nè tỉnh lại đi đừng hù tôi mà

Trúc vẫn cứ nằm yên ,Chi liên tục lay người

« làm ơn mở mắt ra nhìn tôi có được không? Nè...»

Cô liền kê miệng xuống thổi vào miệng Trúc xong lại vỗ mạnh vào mặt Trúc mà khóc

« đừng làm tôi sợ có được không?»

Trúc bị tát mấy cái thấy đau mà tỉnh dậy ho sặc nước ra ngoài , Chi vội ôm lấy người cô mà mừng rỡ

« sao không chết luôn đi hả»

Trúc : muốn tôi chết sao còn cứu tôi làm gì?

Chi xô cô ngã sang bên đứng dậy đi nhanh vào phòng. Trúc vẫn nằm ở đó cho đến khi cơ thể không còn cảm giác bức bối nữa

Mới đi vào phòng nhưng Chi đã lên giường đóng màn rồi , cô đi lại chiếu nằm một cách mệt nhọc

Chi: anh đi thay đồ đi rồi hả ngủ, mình ướt sao ngủ được

Trúc: đừng lo cho tôi

Chi : tôi không lo cho anh, tôi chỉ là không muốn anh chết trong phòng của tôi thôi

Trúc nghe liền ngồi dậy đi ra ngoài,

Chi vén màn ra đi ra kéo người cô lại: anh cố tình làm vậy phải không?

Trúc nhìn cô không nói gì rồi đẩy cô sang bên

Chi: anh tưởng làm như vậy thì tôi sẽ thương hại, tha thứ cho anh sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro