Chapter 26: Trận đòn kinh hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi mang nước vào phòng bà liền đứng dậy đi qua nhúng khăn vào rồi vắt cho khô, trở đắp lên bụng cho Trúc

« con phải nhớ những gì má vừa nói đó»

Trúc: dạ

Bà ba: chi ,con qua với Trúc đi

Chi cuối đầu: dạ con chào má

Cô lại giường: mình còn đau không?

Trúc: hết rồi ....Chi này...mà thôi đi

Chi: mình có chuyện gì thì nói đi em nghe

Trúc vừa cười vừa nói: nếu như chỉ là nếu như thôi...tôi chết em sẽ thế nào?

Chi giả vờ đắng đo suy nghĩ: ờ, thì em sẽ tái giá

Trúc bực mình ngồi dậy: tôi vừa mới chết là đi tái giá liền hả...em là loại đàn bà gì vậy?

Chi: chứ em còn trẻ và đẹp thế này sao ở góa được

Trúc: em...được vậy tôi sẽ chết cho em vui...

Chi nhìn Trúc mà cười ha hả: mình giận thật hả? Em chỉ nói chơi thôi...

Trúc đẩy cô ra bước xuống giường: tôi thật sự rất thất vọng về em...

Chi : mình định thay đồ đi đâu?

Trúc: đi chết

Chi : nè , chỉ là giỡn thôi...sao mình hẹp hòi quá

Trúc thay đồ xong bước ra: con người tôi vốn là vậy mà...

Chi cản lại không cho đi: bị gì? Sao tự dưng lại

Trúc: em tránh ra đi...

Chi: nếu mình mà đi thì đừng trở về phòng nữa...

Trúc: em là vợ tôi, mà nói những lời đó mà nghe được hả?

Chi : mình định đi đâu?

Trúc không nói gì bước đi nước một ra đại sảnh

« dì năm »

Dì năm: dạ thưa cậu , dì vào phòng mời má cả và má Tư dùm tôi

Chi: mình định làm gì thế?

Trúc: không phải việc của em mau về phòng đi

Bà Tư ra tới bảo Chi: con không nghe chồng mình nói gì sao? Còn không mau đi

Chi: dạ con xin phép...(nhìn Trúc)

Bà cả cũng ra tới, Trúc : con mời hai má ngồi

Bà cả: có chuyện gì?

Trúc: con muốn bàn về việc giải quyết hậu quả cho anh hai

Bà Tư: con muốn làm gì?

Trúc: lát nữa con sẽ đích thân mang tiền và một chút lễ vật đến gặp người nhà của cô gái bị chết oán đó ...

Bà cả: cậu muốn bồi thường cho họ

Trúc: dạ phải, nói là vậy nhưng cho dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng khó mà bù đắp được tội lỗi của anh Trí

Bà Tư: ta không đồng ý, việc của hắn gây ra sao bắt cả nhà ra gánh

Bà cả: ta cũng không đồng ý, con nghĩ họ sẽ chịu nhận số tiền ít ỏi của mình sao?

Trúc: con muốn bồi thường cho họ thật đúng đạo nghĩa

Bà Tư: bao nhiêu gọi là đủ

Trúc: hai lượng vàng

Bà cả và bà Tư: cái gì? Hai lượng vàng

Trúc: bao nhiêu đó thì có thắm vào đâu so với sự mất mát của gia đình họ

Bà Tư: con điên hả? Bây giờ kiếm đâu ra hai lượng vàng...vài bữa không có tiền trả bọn họ sẽ đến xiết nhà kìa

Bà cả: thằng anh của cậu đã gom sạch rồi còn gì? Mấy tháng nay nhà mình còn cằm cự được là do đã bán đứt hết mẫu ruộng còn lại đó đa

Trúc: vậy chúng ta còn được bao nhiêu?

Bà Tư: ..tiền bạc không còn bao nhiêu nữa

Trúc: con muốn xem sổ sách có được không?

Bà cả: con có ý gì? Nếu con có hiếu thì mau về xin cha vợ con giúp đỡ gia đình mình đi

Bà Tư: phải đó , giờ chỉ còn căn nhà này thôi, không thể đụng tới

Trúc: chuyện đó thì...

Bà Tư: ông bá rất giàu quan hệ rộng chỉ cần ông ta bỏ ra chút tiền thu xếp với bọn quan lại để chúng đừng cố tình bắt ép chúng ta nữa

Bà cả: rồi bỏ mấy mươi đồng ra cho người nhà con nhỏ kia là êm thấm

Trúc: đó là mạng người ,sao có thể coi rẻ như vậy

Bà Tư: nếu không ,chẳng lẽ bán ngôi nhà này

Trúc: phải con sẽ bán ...chúng ta còn tay mà có thể gầy dựng lại

Bà cả: con ,nói nghe dễ quá, làm gì để sống, ông thì bệnh hoài ,nhà cửa chỉ toàn đàn bà con gái...

Bà Tư: qua nay ta đang tính cho đám người làm nghỉ việc hết

Trúc: con sẽ gánh vác cái nhà này

Bà Tư: con gánh nỗi không?

Bà cả: con đừng quên mình đang ở rễ nhà người ta, cái ăn cái mặc của con đều là do vợ con ban phát cho đó đa

Bà Tư: cái nhà này mà sụp đổ thì mọi người chết chứ con có bị gì đâu...vì con đã có bên vợ lo rồi còn gì

Trúc nghe họ nói mà có chút đau xót: con sẽ không ở rễ nữa...

Bà ba đi ra : con im đi...đừng có mà lớn tiếng ...trong nhà này con vẫn chưa đủ tư cách để lo...an phận chính là cách tốt nhất mà con có thể giúp rồi đó

Chi nghe họ nói chuyện lớn tiếng với nhau nên rất căng thẳng muốn ra xem nhưng sợ không đúng phép tắc

Trúc: con chỉ muốn giúp gia đình mình thôi

Bà ba: ta bảo con im đi có nghe không?

Bà Tư: nếu con thật muốn giúp thì mau nói với vợ con đi, kêu nó về nhà năng nỉ ông bá

Bà cả: phải đó đa, chỉ cần chi nói thì ông ta sẽ bỏ tiền ra giúp chúng ta

Bà ba: hai người nghĩ ông ta chịu bỏ tiền ra sao, Trúc chẳng qua là con rễ thôi, ông ta sẽ không bao giờ làm vậy..nên hãy thôi đi

Bà Tư: xem ra chị không muốn giúp nhà mình lúc khó khăn này phải hôn đa...

Bà ba: cô dám nói như vậy với tôi

Trúc: má Tư nặng lời rồi, má con không có ý đó

Bà ba: con còn nói, con nghĩ con là ai hả, là đứa con trai độc tôn ở nhà này sao...cái gì mà gánh vác ...chứ...

Trúc : con...

Bà ba : mau qùy xuống cho ta

Bà Tư và bà cả nhìn bà ba mà ngạc nhiên vì họ chưa bao giờ thấy bà nổi giận với Trúc như vậy bao giờ cả

Trúc : má ....con....

Bà Tư: chị bị gì vậy? Chỉ xin gia đình bên vợ giúp thôi có cần phải làm vậy không?

Bà ba: cô im đi, tôi đang dạy con mình

Bà cả: chỉ nó mới cứu được chúng ta thôi, thằng Trí thì khỏi nói đi, nhà này ngoài ông ra thì giờ chỉ nó là trưởng tôn ,nên nó đứng ra chống đỡ

Chi vội đi ra: dạ thưa má bớt giận

Bà ba không để ý tới chi: ta bảo con qùy xuống có nghe không?

Trúc liền qùy gối xuống trước mặt bà

Bà ba: ta nói con như thế nào hả? Sao con không chịu nghe lời ...

Trúc: con, không phải không nghe lời mà là đó là trách nhiệm của con

Bà ba: hay lắm, giờ còn nói lý với ta nữa....Dì năm đâu mang roi ra cho tôi

Chi vội qùy xuống: con xin má bớt giận, chồng con không có ý bất kính với má đâu

Bà ba: đây là chuyện nhà của tôi, cô mau tránh ra

Dì năm đưa roi cho bà

Trúc: em về phòng đi, nhanh lên

Chi nhìn cô mà hai mắt đỏ hoe rồi quay sang thưa : con sẽ xin cha con giúp ...mọi chuyện sẽ không có sao hết

Trúc: tôi bảo em vào phòng có nghe không?

Chi: mình nghe em đi, cha em sẽ giúp mình mà

Bà Tư: chi con nói thật không?

Bà cả: được đó đa, như vậy mới là vợ hiền dâu thảo chứ

Trúc: con không đồng ý...

Chi: mình à

Bà ba quắt mạnh roi xuống bàn làm mọi người giật mình

« ta bảo con an phận cho tới lúc đó (bỏ chốn) mà sao cứ cãi lời ta hả»

Trúc: con không dám làm trái ý má, nhưng ít nhất má cũng cho con làm tròn bổn phận con cái trong nhà...cha đang bệnh nặng nữa

Bà ba liền quắt mạnh vào cánh tay cô : con lo nỗi không?

Trúc đau nên nhìn bà mà nước mắt tuôn ra : tại sao? Má lại đối xử với con như vậy...tại sao?.....

Chi : má con xin má bớt giận...

Bà Tư: có gì thì từ từ nói, đánh Trúc như vậy tội lắm đa

Bà cả: riết rồi không biết nói gì luôn, con cái nó muốn giúp thì ngăn cản là sao?

Bà ba nhìn Trúc : con làm ơn nghe lời ta có được không?

Chi: mình nghe lời má đi...em xin mình...

Trúc lau nước mắt: từ khi trong bụng má cho tới bây giờ con luôn làm theo một mực nghe theo má, người bảo con đi đông con tuyệt đối không đi tây...thậm chí bảo con chết con cũng không dám sống...từ nhỏ tới lớn con chỉ biết có má thôi...cuộc sống của con đều là vì má (Khóc)...

Bà ba bật khóc ôm lấy người cô: nếu vậy thì má xin con nghe ta thêm lần này nữa có được không? Trúc...

Trúc: má con xin má, từ trước tới giờ đây lần đầu tiên của xin má, xin má để cho con tự quyết định chuyện này có được không?

Bà nghe rồi buông cô ra

«: nếu con cứ như thế này thì đừng nhận ta là má nữa ...sau này con chết hay sống cũng không liên quan gì đến ta nữa»

rồi bỏ đi về phòng, Bà Tư lại đỡ Trúc dậy: có đau không con

Ông Kinh nảy giờ đã chứng kiến hết sự việc nên chóng gậy đi ra không nói gì hết

Bà cả: mình dậy khi nào vậy?

Chi và Trúc đều cuối đầu chào ông

Ông đi lại đạp mạnh vào người Trúc làm cô ngã xuống đất làm mọi người ngạc nhiên kinh hãi

Bà Tư: ông điên rồi hả?

Chi vội đỡ Trúc: có sao không?

Kinh: tất cả các người lui xuống hết cho tôi

Trúc nhìn ông vô cùng sợ hãi và ho sặc sụa

Chi: cha có gì thì nói ..sao lại đánh anh ấy

Kinh: căm miệng lại ...ta bảo không nghe sao, đi ra

Ông cằm gậy dơ lên dọa, Trúc cố gắng qùy trước mặt ông

Trúc: cha bị gì vậy? Con đã làm gì sai chứ....

Kinh cười lớn : mày không biết mình sai ở đâu sao?

Bà cả: ông có bị gì không?

Chi vội qùy xuống kế trúc : cha không khỏe có phải không? Để con đi gọi doctor.

Ông Kinh nhìn Chi: con có thương nó không?

Chi: dạ,có con rất thương anh ấy

Kinh: vậy có muốn đi với nó đến một nơi nào đó thật xa mà sống không?

Chi và mọi người điều không hiểu gì hết

« cha nói gì con không hiểu»

Trúc: cha đừng làm em sợ...

Kinh: người đâu mau đưa mợ ba về phòng cho ta

Bà Tư: ông định làm gì vậy?

Kinh: bà và bà cả cũng về phòng cho tôi

Chi bị Tí kéo đi về phòng nhưng cô nhất quyết không đi

Trúc: nếu cha muốn giết con thì cũng phải cho con biết lý do chứ

Kinh vỗ vai cô mà cười đáng sợ: lý do sao? Con thật không biết?

Trúc nhìn ông lắc đầu: con thật không biết?

Chi cố nói: có phải chuyện khi nảy không, cha đừng lo con sẽ giúp

Kinh nhìn cô cười rồi dơ gậy quất mạnh liên tiếp xuống trúc :

« lỗi của mày là đã đầu thai nhằm chỗ, có biết bao nhà mày không đầu thai lên lại chọn nhà tao, tại mày khắc tao ra nông nổi như vầy...nếu biết trước tao đã không cho mày tồn tại trên cõi đời này....»

Tí nhìn ông ta đánh mà hoảng sợ nên buông chi ra , Trúc bị đánh khắp người vô cùng đau đớn nhưng không né mà cuối người chịu chi không ngừng khóc van xin ông ôm lấy người Trúc chịu được vài roi thì bị ông kéo đứng dậy giữ chặt lại

« con nhìn cho rõ, nó đã phải sống, phải chịu đựng những ngày tháng như vậy đó»

Chi: con xin cha tha cho chồng con đi

Trúc: cứ để ông ta đánh tôi chết đi,

Mọi người đều nghe thấy nhưng không ai dám ra can vì họ quá hiểu tính của ông .

Bà ba ngồi khóc rất nhiều nhưng bà không ra không phải vì không đau lòng xót dạ mà là vì muốn Trúc phải tuyệt vọng đối với cha mình mà làm theo kế hoạch bỏ chốn của bà

Trúc nhìn ông mà khóc như mưa: con khắc cha sao? Mọi bất hạnh đều do con tạo ra sao?

Kinh : phải đều do mày tạo ra vì vậy mày phải đi thật xa đừng để tao thấy mặt mày, cút đi ...cút đi...tao không có đứa con như mày...cút đi ...

Nói xong ông ngấc đi ,tí vội gọi lớn rồi đi kêu doctor...Trúc cũng đỡ hơn

Chi ôm lấy người cô mà đau xót vô cùng : mình về Tiền Giang đi đừng ở đây nữa

Trúc không nói gì hết nhưng nước mắt cứ chảy ra cả người đau buốt nằm bất động

Bà ba : con có sao không?tội cho con tôi quá ông ta có phải người không?

Chi đứng dậy để bà qua với Trúc : má con sẽ đưa Trúc về Tiền Giang ngay bây giờ ( Khóc)

Bà ba: phải con mau thu dọn đồ đạc đi má sẽ cho người đưa hai đứa ra bến đò

Dì năm dẫn doctor qua : thưa bà, tôi nghĩ ngày mai hả đi giờ trễ rồi sợ là không có đò hơn nữa nên để doctor xem cậu có bị sao không đã

Chi nghe nói cũng có lý: doctor ông mau qua xem đi

Bà ba nói với Chi: ta thấy nên đưa nó đi liền đi

Doctor: không nên, cậu ấy yếu lắm đi e là rất mệt

Chi nhì trúc: ngày mai con sẽ đưa anh ấy đi sớm

Bà ba: thôi được vậy để má đi lo mọi chuyện trước

Chi: con cảm ơn má

Bà ba liền đi tìm những người đã được bà mướn trước đó để bảo họ dời kế hoạch lại ngày mai

Ông Kinh sau khi uống thuốc đã tỉnh dậy

« thằng Trúc đã đi chưa (ho liên tục)»

Bà cả: ông đánh sắp chết luôn đi gì nổi mà đi

Bà Tư: ông bị gì vậy hả? Sao làm thế, cậu ấy đang cố giúp chúng ta mà

Kinh : hãy bảo nó đi nhanh lên nếu không tôi sẽ giết nó

Bà Tư : ông đúng là bị điên mà, dù sao cậu ta cũng là con ruột của ông có cần phải nhẫn tâm vậy không?

Bà cả: tôi vốn cũng không ưa nó, nhưng lần này tôi cũng phải nói ông đúng là đã mất hết tính người rồi

Kinh: cút đi...tất cả các người mau cút đi cho tôi...đi (hét lớn)

Bà Tư: ông nghĩ tôi muốn ở đây lắm sao? Tôi sẽ đi khỏi đây vì không thể sống với con quái vật như ông được nữa

Kinh cố bước xuống giường đi lại đánh bà ta: đồ khốn ...mau cút đi

Bà Tư xô ông ngã lăn xuống đất rồi đi về phòng , bà cả nhìn thấy cũng không thèm đỡ lấy mà bỏ đi luôn

Giờ trong phòng chỉ có mỗi một mình ông nên ông có thể khóc một cách thoải mái hơn

Vì hơn ai hết ông đang rất đau lòng khi phải đánh đứa con ruột của mình.

Thật ra ông đã nghe được những gì bà ba đã nói với cô hồi sáng, khi biết được sự thật đó ông đã vô cùng sốc

Ông không ngờ là đứa con trai của mình lại chính là một đứa con gái .ngay lúc đó ông đã vô cùng tức giận muốn bước vào giết chết hai má con họ

Nhưng khi nảy ông lại thấy được đứa con gái mà ông rẻ lạnh lại đang muốn gánh vác gia đình muốn ở bên chăm sóc cho ông.

Tấm lòng hiếu thảo đó đã làm cho ông vô cùng cảm động nên ông muốn cô phải làm theo kế hoạch của má mình để thoát khỏi nhà ông bá, để có cuộc sống mới tốt hơn...vui vẻ hơn...ông muốn cô có thể làm lại con người mới với đúng thân phận con gái của mình

Và giờ trái tim ông đang rất đau, đau lắm « cha xin lỗi con, xin lỗi»

Bên phòng Chi đang thu xếp quần áo mà cứ nhìn Trúc khóc.

Tí: cậu đã đỡ chưa mợ

Chi: anh nói cho tôi biết đi, Trúc có phải con ruột của cha không, sao có thể nhẫn tâm như vậy

Tí: nào giờ ông luôn nhưng vậy ...

Chi: tôi sẽ đưa ảnh đi và không bao giờ về đây nữa

Tí: thật ra tôi đến đây là cũng muốn tạm biệt cậu mợ

Chi: anh đi đâu sao?

Tí: cô chưa hay gì sao?

Chi: hay gì?

Bà Tư đã bỏ đi , ông đã đuổi hết người làm trong nhà luôn rồi hồi nảy cậu Trực cũng bảo là sẽ về quê nhà của cậu ấy

Trúc vừa nghe liền cố gắng ngồi dậy

« sao lại bỏ đi ? Không được đi ...»

Chi chạy đỡ: mình đừng xuống giường...

Tí: nghe ông nói ngày mai sẽ có rất nhiều người đến xiết nợ...có thể ngôi nhà này cũng bị....

Trúc đứng dậy : gì , anh vừa nói gì?

Chi: mình nghe em mau nằm xuống đi có được không?

Tí: cậu nên chấp nhận đi ...nhà này đã tan nát rồi...không còn cách nào khác nữa...

Trúc liền ngấc xỉu , sau khi để Trúc nằm lại giường

Chi: tôi có thể nhờ anh một việc không?

Tí: mợ nói đi

Chi: tôi viết một lá thư nhờ anh gửi cho anh của tôi là tổng đô đốc ở Long Xuyên , xin hãy nói với anh ấy là tôi đang ở đây...kêu anh sáng mai qua đây gấp có được không?

Tí: tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ gặp ngài ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro