chapter 29: cái chết thảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí kéo người Trúc lại với ánh mắt đáng sợ rồi đưa dao lên cổ cô, bà ba hoảng hốt định la

Trí: bà mà la thì tôi cắt cổ nó ngay tức khắc

Bà ba: được, được, con đừng làm vậy ...Trúc nó vô tội mà ...thả nó ra đi...con

Trí: bà im đi...

Kinh giả vờ như không quan tâm đến sống chết của Trúc thản nhiên đi lại giường ngồi nhìn bà cả

Trúc: anh ,em xin anh đừng gây thêm tội lỗi nữa...

Trí xiết chặt tay vào cổ cô: mày im đi, đừng khiêu khích tao...ông già (kinh)...mau đưa khế ước cho tôi...nếu không tôi sẽ giết nó...

Bà ba đi lại qùy xuống xin ông: tôi xin ông, đưa cho nó đi... xin ông cứu con tôi đi...

Trúc: anh đúng là hết thuốc trị rồi, chuyện bất hiếu vậy cũng làm sao hả mau thả tôi ra...

Cô giằn co với hắn ,bà ba nhìn thấy con dao sắp cắt vào da cổ của cô rồi nên vừa khóc vừa lay người ông kinh

« tôi lại ông , tôi xin ông đó tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi ..tôi dập đầu xin ông...»

Ông Kinh cố kìm lòng lại : cứ để nó giết đi, tôi vốn dĩ không cần có thằng con nào hết...toàn là lũ phá giá chi tử

Trí: ông đúng là máu lạnh mà

Ngay tức khắc Trí xô người Trúc ngã sang phía bà ba đi lại giường

Trúc: anh định làm gì?

Trí đi lại vừa chạm lên vai ông thì ông kinh xoay người lại đâm thẳng một nhát sâu vào bụng trí

Trúc và bà ba vừa nhìn thấy mà thất kinh hồn vía đơ người ra .

Trí tay ôm lấy bụng mà nhìn ông, máu bắt đầu nhỏ giọt xuống đất

« ông...ông ...thật độc...ác ...mà..»

Ông Kinh liền rút con dao ra rồi đâm thêm hai nhát nữa trí ngã gục xuống chân ông mà co giật rồi tắt thở.

Bà ba sợ đến cứng họng không thể la hay cử động nỗi nữa.Trúc cũng không đỡ hơn, cô nhìn cây dao dính đầy máu tươi trên tay cha mình mà kinh hãi

Cả người run lên giọng như tắt ngẽn

« cha....cha...sao...làm vậy hả?...( giọng run nhỏ sợ hãi)...anh là con cha...con ruột mà...»

Ông Kinh đi lại gần bà ba vội ôm lấy chân ông : tôi xin ông đừng giết nó ...

Trúc ngồi dậy ôm lấy đầu mình mà khóc không thành tiếng : đây không phải là sự thật...tôi đang mơ mà...( cười nhạt)...cha...cha...con không muốn mơ nữa ...con không muốn ...

Bà ba: ông ơi, xin ông tha cho nó đi...

Ông kéo mạnh người bà dậy , Trúc tưởng là ông định giết má mình nên cố đứng dậy giữ lấy tay ông

« cha...con xin cha....con xin cha»

Bà ba nhìn ông mà run bần bật , ông kinh cũng đã khóc khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Trúc

Trúc liên tục lắc đầu , tay bấu chặt vào tay ông mà run bần bật, nước mắt rơi một cách vô thức

Ông Kinh liền hất mạnh tay làm cả hai má con họ ngã xuống đất, Trúc nằm gục mặt xuống đất

Bà ba: tôi xin ông làm ơn tha cho nó đi...

Trúc nhìn thấy cái bóng to lớn của ông đang tới gần có cả bóng của con dao sắc nhọn nữa

Cô chắc là ông sẽ giết mình như giết anh hai, nên hai tay nắm chặt lại cuối đầu chờ đợi nhát dao đó

Ông vội đánh mạnh vào bả vai gần cổ làm cô ngấc đi. Rồi kéo bà ba lên

« bà nghe cho kỹ...đây...»

Bà ba gật gật đầu , ông buông bà ra đi lại chân giường lấy khế ước

Kinh: hãy giữ lấy nó cho con của tôi, hãy đưa nó đi thật xa ...rồi khôi phục con người thật của nó...hãy thay tôi bù đắp cho nó có biết không?

Bà ba nhìn ông mà rưng nước mắt: ông đã biết hết rồi sao?

Kinh ngồi xuống vuốt nhẹ gương mặt của Trúc : phải, tôi đã biết nó là con gái rồi...

Bà ba ôm lấy lòng ngực mình: vậy ông không giận tôi sao?

Kinh: lúc mới biết tôi giận lắm đa, thậm chí tôi đã nghĩ sẽ giết cả hai má con bà nhưng suy cho cùng thì cả bà và nó đều không sai...người sai là tôi..

Bà ba: tôi xin lỗi ông, ngàn lần xin lỗi ông

Kinh : bây giờ, gia tài sự sản cũng một tay tôi phá sạch ,tôi không còn mặt mũi gì để sống trên cõi đời này nữa..đều tôi lo lắng lúc này là nó...không biết nó sẽ sống sao với cái thân phận đó nữa...nên tôi muốn giải thoát cho nó

Bà ba: ý ông là gì?

Kinh: bà đi ra đánh lạc hướng chi và những người ngoài kia , rồi bảo dì năm vào đây lén cổng Trúc ra cửa sau mà chốn đi

Bà ba: vậy thì còn ông

Kinh bế trúc lên ghế ngồi : tôi sẽ là người kết thúc tất cả mọi chuyện ...bây giờ thì bà đi ra ngoài đi

Chi đang ở trước sân nói chuyện với phi , cô muốn nhờ anh cho người về báo lại tình hình ở đây để ông bá ra tay giúp đỡ

Phi: em định khi nào thì về

Chi: em cũng không biết nữa... Chồng em đang bị thương , nhà chồng thì loạn cả lên anh cũng thấy rồi ,sao em có thể về trong lúc này được

Phi nhìn cô mà cười : xem ra ,em gái tôi đã ra dáng người vợ đảm đang gánh vác nhà chồng rồi

Chi: ai rồi cũng phải lớn mà anh, từ lúc lấy trúc cho đến giờ ,em mới thấm thía hai chữ gia đình...

Phi ôm lấy cô: em đã lớn thật rồi, em là niềm tự hào của cả nhà

Bà ba đi ra ho ho vài tiếng, họ buông nhau ra

Chi cuối đầu chào bà: dạ thưa má, chồng con thế nào rồi

Bà ba: nó ngủ rồi

Chi : vậy con xin phép về phòng với anh ấy

Bà ba vội giữ chặt tay cô lại : con đừng vội ta có chuyện muốn nói

Phi: có gì xin bà cứ nói

Chi thấy tay bà đổ mồ hôi ướt đẫm thêm không hiểu sao bà lại nắm tay cô chặt đến đau luôn , dường như là bà đang cực kỳ lo sợ đều gì đó

Chi: má có thể buông tay ra không?

Bà vội buông tay cô ra: má xin lỗi

Chi: má đang lo gì phải không?

Bà ba cố gắng kìm chế lấy bình tĩnh

« ờ, phải má muốn biết con định giải quyết nợ như thế nào?»

Phi: bà yên tâm, chi nó mới nhờ tôi cho người về Tiền Giang nói lại với cha tôi...

Chi: dạ phải, má đừng lo chắc một hai ngày nữa cha con sẽ xuống đây

Ông Kinh giao trúc cho dì năm : dì hãy cổng nó đi ra đường sau ( đưa thổi vàng vào túi áo bà) ...tạm lánh ở quê dì một thời gian...

Dì năm: vậy còn ông và bà

Kinh: khi mọi chuyện ổn thỏa lắng dịu xuống ,bà ba sẽ đi tìm dì , hãy nhớ không được để nó trở về đây...cố gắng chăm sóc nó có biết không?

Dì năm nhìn ông: dạ, tôi nhớ rồi

Kinh: lát nữa nhân lúc náo loạn hãy đưa nó thật nhanh ra cửa sau ,xe ngựa đã đợi sẵn rồi...

Dì năm : dạ, tôi biết rồi thưa ông

Bà ba kiếm chuyện để giữ chân chi và phi, dì năm vừa đi ra khỏi phòng , ông kinh liền khóa trái cửa lại kéo bàn ghế chặn kín tất cả các cửa rồi

Đi lại bàn lấy cây đèn dầu hơ cháy tất cả màn mùng rồi ném nó vào cửa , do nhà bằng gỗ nên ngọn lửa bùng phát dữ dội

Phi vừa thấy khói bốc lên vội kêu người tới dập lửa , chi hốt hoảng chạy vào phòng

Nhưng không thấy Trúc đâu vội chạy xuống bếp nhưng cũng không thấy, lửa ngày càng lớn , phi và lính anh dập lửa quyết liệt nhưng không thấm đâu vào đâu hết

Chi nắm lấy người bà ba: má chồng con đâu rồi...Trúc đâu rồi

Cô không ngừng khóc , bà cũng hốt hoảng vì không biết ông kinh lại đốt lửa tự thiêu nên vừa khóc vừa run bần bật

« có thể nó trong phòng của cha nó»

Chi: má nói cái gì?

Cô vội chạy qua thì thấy lửa đã cháy hết căn phòng rồi

« Trúc...Trúc...mình có trong đó không....mau ra đây đi....»

Cô một hai bường vào , bà ba cố ôm cô lại: chi không được đâu con, lửa cháy lớn , nguy hiểm lắm...Trúc nó chết rồi....

Chi : không, không đâu ,chân anh ấy bị thương chắc không thể chạy ra được, ...con phải vào trong....

Cô dùng tay đẩy cửa nhưng do nóng quá làm tay cô bị bỏng , phi vội kéo cô ra :

« em bình tĩnh đi, Trúc sẽ không sao đâu....bình tỉnh đi..., mau mau phá cửa dập lửa cho tôi có nghe không? Nhanh lên..»

Chi cố xô anh ra : anh buông em ra đi, em phải vào đó mà...Trúc đang ở trong đó...

Bà ba nhìn Chi và cả khu nhà cháy nghi ngút lửa mà đứng lặng người đi nước mắt chảy ra không ngừng

Phi đang cố ôm chặt chi lại sức nóng ngày càng lớn, làm mọi người phải lùi lại ra ngoài sân

Ngọn lửa cháy cho đến chập tối mới được dập tắt chi đã thật sự đuối sức rồi nhưng cô cố gắng chạy vào căn phòng đã bị cháy rụi mà tìm Trúc

Mọi người đốt đuốc thắp sáng để tìm Trúc, bà ba vừa nhìn thấy cái xác cháy đen nằm dài dưới đất liền ngấc xỉu.

mọi người không ai dám nhìn hết vì thật sự nó quá khủng khiếp ,phi vội ôm lấy Chi không cho cô nhìn thấy những cái xác chết đã bị cháy đen đó

« em nghe anh đi, không có ai hết , mình ra ngoài kia đi...»

Chi xô mạnh người phi ra: em phải tìm chồng em

Phi cố giữ cô lại: trúc không có trong đó có thể cậu ta đi đâu đó rồi ( ôm chặt người cô mà nước mắt chảy dài trên má)...nghe anh đi...anh nhất định sẽ tìm cậu ấy về....

Chi không khóc : anh buông em ra đi , Trúc đang ở trong đó ...

Mọi người nhìn cô mà khóc nức nở , phi : em tin anh đi...Trúc không sao hết...

Chi đánh mạnh vào người phi : tránh ra có nghe không? Tránh ra ...tránh ra ( vừa khóc vừa hét lớn )

Phi đành để cô bước vào, cô nhìn thấy hai cái xác người cháy đen nằm trên cái giường đã cháy thành tro than

Thì chân đã không thể bước nổi nữa bịt miệng mình lại mà không thể tin nổi vào mắt mình,

Phi đi lại choàng lên vai cô: em bình tĩnh ...họ đã an nghỉ rồi...

Chi không dám nhìn tiếp vì sợ phải thấy thêm một cái xác chết nữa nhưng vì muốn biết chồng mình thế nào nên đưa mắt rất chậm để nhìn tiếp thị bị phi kéo người cô lại

« đừng nhìn...em đừng nhìn...anh xin em đừng nhìn nữa...»

Chi ôm anh mình khóc như chưa từng được khóc được một chút thì xô nhẹ phi ra quay lại nhìn sang phía gần cửa sổ thì thấy một cái xác cũng bị cháy đen không nhận dạng được hình hài

Chi cố lê từng bước chân vô hồn đi lại nhưng chưa tới thì đã ngấc lịm đi rồi. Phi vội cho người dựng liều rồi mời doctor đến chăm sóc cho cô và bà

Xong đích thân anh đi thu dọn hiện trường

Đội trưởng: báo cáo, có tổng cộng là ba xác người ,tất cả đều bị cháy đen biến dạng hoàn toàn không thể nhận diện được

Phi nhìn ba cái xác mà lòng đau nhói rơi nước mắt : anh có thể nói cho biết họ là ai không?

Đội trưởng mặt buồn: dạ, theo như tôi thấy thì hai cái xác trên giường là ông kinh và bà cả....còn cái xác còn là nam giới ...có thể là Cậu con trai thứ ba của ông Kinh...

Phi kéo vải đậy mặt lại cho ông Kinh và bà cả: cậu có chắc là Cậu Trúc không?

Đội trưởng: tôi đã cho người đi tìm kiếm xung quanh mà không thấy cậu ấy đâu hết, lúc đầu cũng nghi ngờ là bà dì năm giúp việc nhưng bà ba vừa rồi bảo là trước khi cháy ông kinh đã cho bà ấy thôi việc rồi....hơn nữa cái xác này đúng thật là đàn ông...chiều cao dốc người quả thật rất giống cậu Trúc

Phi thật ra đã nghĩ cái xác đó là trúc rồi chẳng qua anh muốn xác nhận lại thôi.

Anh nhìn mặt cái xác chết đó: cậu sao lại chết thảm thế này hả? ( Khóc) cậu chết rồi là hết còn em tôi thì phải làm sao đây? Cậu nói đi ....nói đi...( đạp mạnh vào cái miếng ván dưới cái xác

« cậu ngồi dậy cho tôi...ngồi dậy có nghe không? Em tôi sẽ sống sao đây hả? »

Đội trưởng thấy phi quá xúc động nên ôm giữ người anh ta lại

« ngài bình tĩnh đi, đừng làm vậy hãy để cho cậu ấy được yên nghĩ »

Phi dừng lại xô người anh ta ra: anh thì biết cái gì chứ, cậu ta chết đi là không còn gì hết...còn em gái tôi...nó thì sao ( đánh vào người đội trưởng)..nó còn quá trẻ...tuổi xuân của nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi...sao lại bắt nó chịu nổi đau lớn đến như vậy hả?...quãng đời còn lại của nó sẽ ra sao...?

Phi khụy xuống đất mà khóc , đội trưởng ôm lấy người anh : bây giờ ngài phải mạnh mẽ lên để làm chỗ dựa cho cô ấy nữa...đừng kích động như vậy...

Phi lau nhanh nước mắt đi ra khỏi liều : phiền anh chuẩn ba cái quan tài

Đội trưởng: vậy khi nào thì an tán họ

Phi nhìn rồi nói: tôi không muốn em tôi phải trong thấy những cái xác chết khủng khiếp đó ...sáng mai hãy làm luôn đi

Đội trưởng: nếu cô và bà ba không đồng ý thì sao?

Phi: đây là lệnh của tôi

Đội trưởng ngay lập tức đi mua quan tài, họ cố gắng tẩm lịm trong đêm , bà ba tỉnh dậy đã đến bên quan tài mà than khóc thảm thương

Làm ai nấy cũng khóc theo , khi họ hoàn tất mọi việc thì tiến hành lễ mai tán luôn

Chi nằm mơ thấy cả người trúc dính đầy máu không ngừng kêu cô nên giật mình tỉnh dậy , mồ hôi ướt đẫm cả trán vội chạy ra tìm Trúc

« mình....đang ở đâu vậy? Đừng đùa nữa ra đây đi....Trúc....anh có nghe không ...Trúc...»

Một người lính tên Sĩ được giao nhiệm vụ trông coi cô vội chạy lại

« cô út, cô tỉnh rồi sao? Mau vào liều đi »

Chi nhìn cảnh tượng đều hiu ,tan nát, hoang tàn của ngôi nhà mà không thể thốt lên được câu nào , vội chạy vào bới móc đóng đổ nát, tro tàn mà không ngừng khóc

« mình ơi...mình ơi....đang ở đâu vậy? Ra đi em không muốn chơi chốn tìm nữa ra đây đi....»

Sĩ cố kéo cô ra: cô đừng làm vậy vô ích thôi....cậu Trúc đã chết rồi...

Chi xô mạnh người anh ta ngã xuống đóng tro:

«ai cho phép anh nói bậy, Trúc chưa có chết...hôm qua tôi còn nắm tay ,ôm hôn nữa mà làm gì có chuyện hoang đường vậy hả...anh mau cút đi...»

Chi dường như điên loạn cứ cố tìm kiếm, Sĩ đã ngăn lại nhưng không thể, bất đắc dĩ phải tát vào mặt cô

« cô tỉnh táo lại đi, cậu ấy chết rồi, ngài tổng đốc đang ở ngoài kia chôn cất kìa...»

Chi nghe như sét đánh ngang tai vội vàng chạy thật nhanh ra phía sau thì thấy chỉ còn một chiếc quan tài đang chuẩn được hạ xuống đất nên chạy thật nhanh lại la hét

« không được, các người làm gì vậy? Mau để chồng tôi được yên...Trúc..Trúc....mình ơi....»

Phi chạy lại ôm giữ người cô lại: chi ,em nghe anh nói đi...Trúc đã chết rồi....em hãy để cậu ấy yên nghỉ dưới lòng đất đi

Bà ba nhìn Chi mà đau lòng đứt ruột mọi người chứng kiến cảnh tượng đó ai cũng khóc hết

Chi đưa tay giữ chặt đầu phi: không anh ơi, Trúc vẫn chưa chết...anh ấy chắc đang giỡn với em đó...anh mau kêu họ dừng lại đi

Phi nhìn cô mà đau xót: chi (hét lớn), Trúc chết rồi...thật sự đã chết rồi...em đừng tự gạt mình nữa

Chi đánh loạn xạ vào người phi: anh không thương em, anh là đồ xấu xa...buôn em ra...buông ra....

Phi cố ôm chặt lấy cô: em làm ơn hãy nghĩ đến nội ,đến cha của chúng ta có được không? Họ sẽ đau lòng biết dường nào khi thấy em như bây giờ hả? Chi...em tỉnh lại đi có được không?

Chiếc quan tài cuối cùng chưa hạ xuống là của Trúc ( thật ra là Trí), vì ông kinh và bà cả được chôn cất xuống đất trước còn Trúc là vai con nên hạ xuống sau

Chi nhìn thấy quan tài đang được hạ xuống nên nhân lúc phi sơ ý cô lấy cây súng bên người phi ra đẩy mạnh anh ngã xuống đất

Rồi cô nhanh chóng lên cò chạy lại chỗ nguyệt quan

Phi: em làm gì vậy hả? Mau đưa súng cho anh có nghe không?

Mọi người vội tiến lại gần mà vô cùng lo lắng

Bà ba: chi , con định làm gì vậy con?nghe lời má lại đây đi ...Trúc sẽ đau lòng lắm khi thấy con như thế này...Chi..con...

Chi giơ súng lên: không ai được qua đây...có nghe không? Lụi lại đi nhanh lên nếu không tôi sẽ tự sát cho các người xem

Phi hốt hoảng: tất cả lùi lại nhanh lên

Bà ba: con nghe ta nói có được không?

Chi chỉ súng về phía bốn người đang hạ quan tài : mau , kéo lên cho tôi ...

Bốn người họ nhìn phi

Chi liền đưa súng lên đầu mình : có nghe không?

Phi: làm theo lời em tôi đi nhanh lên



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro