chapter 33: Bất hạnh chỉ mới bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, Lành đã chấp nhận lời cầu hôn của phi, vì cô thật sự bị cảm động trước tấm chân tình của anh dành cho cô , mặc khác cũng đền đáp công ơn cưu mang của hai vợ chồng ông cai tổng

Nhưng điều quan trọng hơn hết mà cô quyết định lấy Phi đó là sự tuyệt vọng trong tình cảm mà cô đã dành cho Trúc .

Hơn tháng qua phi đã luôn bên cô an ủi động viên và phi cũng không chấp nhứt chuyện cô không còn trinh tiết nữa nên cô thật sự đã bị anh lay động

Hôm nay Phi đứa cô về nhà để ra mắt bà phụng và ông bá

Bà diệu: tuy Lành là con nuôi nhưng chúng tôi thật sự rất thương nó như con ruột

Bà Phụng nhìn Lành từ đầu tới chân tỏ ra vừa ý: con có thích cháu bà ở điểm nào?

Lành nhìn phi: dạ, ờ thì anh ấy rất tốt bụng...

Phi : chỉ có nhiêu đó hả...tôi có nhiều lắm mà

Chi sau nhà ra tới cuối đầu chào rồi lại ngồi cạnh bà Phụng

Lành: dạ

Mặt lành đỏ cả lên làm mọi người ai nấy cũng nhìn cô mà cười

Bà Phụng: mọi người thôi đi Lành ngại rồi kìa:)

Dinh: vậy chúng ta chọn ngày lành tháng tốt để tụi nhỏ về với nhau luôn đi không biết ông bà thấy sao?

Diệu: tôi thấy ngày 18 ,19 tháng sau là ngày tốt đó ông bà thấy được không?

Bá: nếu vậy thì cứ quyết định vậy đi...

Bà Phụng: thằng phi cũng lớn tuổi rồi lại là con trai duy nhất trong nhà nên lấy vợ sớm là hay quá rồi...việc thủ tục trước khi cưới không được xem nhẹ có biết không?

Bá: má yên tâm con sẽ tổ chức linh đình

Phi: cha hay là đợi khi mãn tan dượng Út hả tổ chức cưới,

Chi : anh đừng làm vậy,em không sao đâu , cưới vợ thì phải cưới liền tay để lâu ngày không tốt...

Diệu: thật ra tôi cũng có nghe nói về chuyện cậu Trúc, tôi nghĩ mà thương cho cô đây lắm đa...nhưng cô đây cũng đừng quá đau lòng ...

Chi: dạ, cám ơn bà...

Bá: em con cũng nói vậy rồi nên con đừng lo, mau chuẩn bị cho hôn lễ đi:)

Sau bữa cơm sáng, Chi ra phía sau Chi với tiểu Chi

Chi: tiểu Chi ngoan quá, biết làm nũng nữa nè :)

Lam: cô uống nước mát đi ạ

Chi lấy ly nước uống : ừ cám ơn em

Sĩ đi ra : xem ra tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều rồi

Chi : ở cần thơ có tin tức gì không?

Sĩ : không có tin gì hết, đã một hơn một tháng rồi cô vẫn chưa bỏ cuộc sao?

Chi bồng tiểu Chi lên hun: còn má chồng tôi thì sao?

Sĩ: cũng không có gì bất thường hết ...Cô nên dừng ở đây được rồi, tất cả đã chứng minh cậu Trúc đã chết

Chi bỏ tiểu Chi xuống: không, Trúc vẫn còn sống...anh nên tin điều đó

Sĩ : nếu cậu ấy còn sống sao không về tìm cô, tại sao lại mất tích một cách kỳ lạ như vậy, còn nữa cái xác kia là của ai...

Chi lớn tiếng : bởi vì có nhiều câu hỏi như vậy nên tôi mới muốn anh giúp tôi...nhưng xem ra tôi không nên nhờ anh ....

Sĩ bước lại nắm lấy tay cô: cô nghe tôi có được không? Quên đi , nổi đau nào rồi cũng sẽ nhanh chóng qua đi chỉ cần cô học cách chấp nhận

Chi : buông ra...

Sĩ vẫn không chịu buông: cô có biết tôi lo lắng cho cô lắm không?

Chi gạt tay sĩ ra : lo cho tôi, anh nghĩ mình đủ tư cách lo cho tôi sao?

Sĩ: tôi biết mình không đủ tư cách nhưng tôi không thể nào kìm chế được tình cảm của mình...

Chi liền tát vào mặt anh ta: im đi, nếu anh còn ăn nói lung tung như vậy nữa thì tôi sẽ anh tôi cho cậu chết đó đa

Sĩ  Vội ôm lấy người cô mà cưỡng hôn : nếu vậy thì cô giết tôi ngay bây giờ đi

Chi cố đẩy anh ta ra: buông tôi ra, anh điên hả

Lam đi ra thấy : anh làm gì vậy buông cô ra

Sĩ liền bỏ cô ra , lam đi lại tát vào mặt hắn : ăn gan hùm rồi phải không dám đụng tới cô ...tôi sẽ nói với cậu hai ngay bây giờ

Chi kéo Lam lại : đừng làm vậy, tôi không muốn làm lớn chuyện

Lam: tháng cho hắn dễ dàng vậy sao?

Sĩ: tôi thích cô là thật...

Chi: anh im đi, tôi không muốn nghe

Sĩ: tôi biết giờ cô đang đau lòng vì cái chết của cậu Trúc...nên tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi

Lam : anh chỉ là một tên lính quèn mà bài đặt mơ mộng hảo huyền ,sao không soi lại mặt mình đi

Chi: anh nghe rồi đó, cho nên tốt nhất đừng để tôi thấy mặt anh nữa ...đi đi

Sĩ bị Chi sĩ nhục nên vô cùng tự ái tức giận trong lòng không nói gì nữa bỏ đi nước một

Lam: cô có sao không? Sao không để cho cậu xử hắn

Chi: anh cũng không làm gì được tôi, nên bỏ đi để anh tôi biết là lớn chuyện, hơn nữa nhà đang có chuyện vui nữa ...

Lam: dạ em biết rồi

Chi: em chuẩn bị đồ đi mai mình đi cần thơ

Lam: đi làm gì?

Chi: ngày mốt là 49 ngày cha và má cả mất cô muốn xuống cúng họ sẵn tiện tìm Cậu luôn

Lam: cô vẫn muốn tìm Cậu sao?

Chi : em mau đi đi ...

Lam: vậy cô có nói với bà và ông chưa
Chi : nói rồi,mực sẽ đưa mình đi

Lam: dạ em biết rồi

Sĩ vô cùng bực bội nên đấm đá vào cây phi vô tình đi ngang thấy nên

« cậu bị gì vậy? Trông có vẻ tức tối quá đó đa»

Sĩ: dạ, không có gì? Tại cô út...

Phi: em tôi làm sao? À có phải nó lại bảo cậu đi tìm Trúc đúng không?

Sĩ: dạ phải, nhưng ngài biết rồi người chết thì sao sống lại được...cứ như vậy hoài cô sẽ điên mất...

Phi đi lại vỗ vỗ lên vai sĩ: xem ra cậu rất lo cho em gái của tôi thì phải?

Sĩ vội giải thích: dạ, tại tôi thấy cô cứ đau lòng nên...

Phi cười: trông cậu căng thẳng vậy, có tật giật mình sao?

Sĩ lúng túng: dạ...dạ không có...

Phi: vậy cậu có đi tìm không?

Sĩ : đã chết rồi thì tìm làm sao được nên tôi nói dối để cô không phải trông mong nữa

Phi: cậu làm tốt lắm ...nếu nó có kêu cậu đi tìm thì cứ nói không có gì là được

Sĩ: dạ, tôi biết rồi thưa ngài

Sáng hôm sau, mực đưa cô xuống cần thơ ,họ dừng lại một quán nước bên đường

Lam: Mực ,anh tính cho cô ngủ ở đâu?

Mực: khách sạn Ninh kiều ....nhưng mà lát nữa mình về khách sạn nghỉ hay về nhà ông hội đồng Kinh thừa cô

Chi: về nhà chồng tôi trước đi

Họ đang ngồi ăn thì có bốn người đi làm đồng ghé vào uống nước

Người 1: nghe nói ngày mai là đám 49 ngày của vợ chồng ông Kinh phải không?

N2: ừ ,hình như là vậy...không biết có ai về cúng kiến không nữa...

N3: nhà cửa thì tan hoang con cái thì ly tán, đứa chết thảm...đứa chốn chui chốn nhuỗi ...ai đâu mà cúng

N4: nhắc mới nhớ, cách đây một tháng mọi người có nghe thấy tiếng gào thét khóc lóc thảm thiết ở nhà ông kinh không? Thật ghê sợ...

Chi vừa nghe nói liền bỏ đũa xuống nhìn sang phía họ

N3: ừ, tôi cũng nghe nữa ,thằng con tôi sợ đến nổi tè ra quần luôn đó đa

Mực và lam cũng bắt đầu hiếu kỳ

N2: hình như là tiếng của cậu ba nhà ông hội đồng đó đa

N3: chắc cậu ấy chết thảm lắm nên hôm đó cứ la hét van xin ông hội đồng nghe mà lạnh cả xương sống

Chi đi vội qua kéo giữ lấy người ông ta  một cách mất tự chủ hai mắt đỏ hoe:

« bác nói có thật không? Chuyện đó xảy ra khi nào? Các người có thấy anh ấy không?»

Lam: cô bình tĩnh lại đi

N3: các người là ai chứ?

Mực: dạ, cô tôi là vợ của cậu ba con ông hội đồng Kinh nên xin mọi người nói rõ hơn chuyện vừa rồi có được không?

N1: thì ra là mợ ba

Chi: chuyện xảy ra khi nào?

N4: nếu nhớ không lầm thì cách đi một tháng , đêm đó trời mưa to dữ lắm đa...

N2: tuy tôi không thấy nhưng mà tiếng khóc lóc rất thể lương ...

N1: cậu ta cứ van xin cha mình ...hình như là ông kinh muốn giết cậu ta thì phải?

Mực: không thể nào họ là cha con mà, mọi người có nghe lầm không?

Lam: đúng rồi, mà sao ông ta lại muốn giết con trai mình chứ vô lý, có phải mọi người nói thêm không?

Họ nghe lam nói mà có chút bực mình: chúng tôi không có nói thêm ...

Chi: vậy sao mọi người không đi xem thử

N4: trời đang mưa to, sấm chớp dữ lắm với lại chúng tôi sợ ma lắm lung đa...

N3: mà hình như lúc trời gần sáng tôi có thấy một chiếc xe hơi chạy ra từ nhà đó

Chi : xe hơi sao?

N3: phải, à tôi cũng có gặp dì năm nữa

Mực: dì năm nào?

Chi: là người làm trong nhà chồng tôi, mà bà ấy về làm gì?

N3: tôi có hỏi thì bà ấy nói nghe tin ông Kinh mất nên về cúng thôi

Lam: xem ra bà ấy cũng trung thành lắm

Chi: Mực mau ra xe đi ...nhanh lên

Trên xe,

Lam: cô không nên tin những lời đồn thổi ...làm gì có ma chứ

Mực: lam nói đúng rồi đó cô, chắc bọn họ nói cho vui

Lam không nói gì chỉ muốn nhanh chóng tới nhà Trúc thôi

Lam: nếu có chuyện này sao anh Sĩ không nói gì hết chứ...chắc không có rồi...

Chi xuống xe ngay lập tức khi tới nơi, chạy thật nhanh ra phía sau ,

Cỏ mọc um tùm đồ cúng thì nằm ngổn ngang vương vải khắp nơi

Lam: trời ơi sao lại dơ bẩn thế này

Chi : là mình phải không? (Cười)  Trúc mau ra đây đi....em về rồi....có nghe không?

Lam: cô bị gì vậy? Ở đây thì có ai chứ

Chi nắm lấy tay Lam: cậu vẫn còn sống ...tốt quá rồi...

Lam nhìn mực mà không nói được lời nào vì cô nghĩ Chi lại không tin trúc đã chết

Chi vội đi dọn dẹp mọi thứ , mực và lam giúp một tay, tới tối cô cũng không chịu về khách sạn mà muốn ở lại đây hy vọng được gặp Trúc

Tới sáng hôm sau thì Trực và chị cả cũng về tới

Trực: mợ ở đây suốt đêm sao?

Chi: dạ, anh và chị cả định khi nào thì về

Chị cả: cúng xong thì đi...còn em

Chi: em sẽ ở đây thêm vài ngày nữa

Trực: trúc mà biết mợ nặng lòng như vậy chắc cậu ấy hạnh phúc lắm đa

Chị cả: em, cũng nên nghĩ cho mình đi, Trúc mất rồi em còn tuổi xuân nữa
Chi cười: em, biết rồi mà chị có biết quê của dì năm không?

Trực: mợ hỏi chi

Chi: à , tại em hỏi cho biết thôi

Chị cả: dì ấy ở u minh

Chi: dạ, chắc dì sống với người thân

Chị cả: dì ấy không còn người thân nào nữa nên chắc sống một mình

Trực :  cũng trễ rồi mình về thôi cho kịp chuyến đò

Chị cả bước lại ôm lấy Chi: chị xin lỗi em ...vì trước kia đã cư xử không phải với em

Chi : tất cả đã qua rồi, em cũng quên sạch rồi chị cố gắng sống cho vui vẻ hạnh phúc nha

Trực : mợ hãy bảo trọng nha

Chi cuối chào , rồi đi lại trước mộ

« con không biết, mọi chuyện xảy ra như thế nào nhưng con tin cha không bao giờ làm hại trúc ...nhưng cha có thể nói cho con biết cái người nằm đây là ai không? Tại sao Trúc không chịu gặp con...»

Lam : cô đừng như vậy em buồn lắm

Mực: mình nên về thôi thưa cô

Chi lau nước mắt : mình đi U minh ngay bây giờ đi...

Lam: sao phải đi U Minh

Chi: tôi muốn gặp dì năm hỏi một vài chuyện

Mực: hỏi chuyện gì?

Chi : từ khi cháy nhà tới nhà tôi chỉ mãi không nghĩ ra người đáng ngờ nhất là dì năm...

Lam: bà ấy chỉ là người giúp việc thôi có liên quan gì chứ...

Chi: tôi không biết phải nói sao nhưng tôi có linh cảm dì ấy biết hết mọi chuyện

Lam: hay là thôi đi cô, em nghĩ tìm được bà ấy chỉ mất công thôi

Mực: chưa gặp sao biết mất công, cứ thử đi

Lam: anh điên rồi hả?

Chi: cậu tin tôi sao?

Mực: không, nhưng nếu như thế này thì cô cũng không yên tâm nên cứ đi thử xem sao

Thế là họ hỏi thăm đường đến nhà dì năm, lúc này chi và Lam đi xuồng qua
Dì năm từ xa nhìn thấy cô mà ngạc nhiên, không hiểu tại sao Chi lại tìm tới đây nên hoang mang

Chi bước lên nhà là chạy lại nắm lấy tay bà : dì ,có biết nhà cháy rồi không?

Bà giả vờ như không biết: thật không? Sao lại xảy ra chuyện động trời như thế,

Lam: chuyện lớn như vậy mà dì không biết sao?

Dì năm: ờ , từ khi về quê tôi không đi đâu hết nên không hay...vậy ông và bà có sao không?

Chi: họ mất rồi...

Dì năm khóc mà ôm lấy Chi: sao lại như vậy,

Lam: họ chết thảm lắm

Bà khóc không ngừng : cậu ba là người tốt sao lại chết thảm như vậy chứ, ông trời không có mắt mà

Chi liền đẩy bà ra: sao dì biết là Trúc cũng đã chết chứ , chẳng phải dì bảo không gì hết mà...

Dì năm lung túng né tránh ánh mắt cô

« nảy giờ tôi không hề nói là Trúc đã chết, nói dì đã biết chuyện gì rồi phải không?»

Dì năm: không, không có tôi không biết gì hết

Chi nắm chặt lấy tay bà: dì đang run sao?

Dì năm: nào có

Chi: Trúc còn sống đúng không? Dì mau nói đi

Dì năm: tôi không biết

Lam: vừa rồi dì bảo là Cậu ấy chết thảm rồi còn gì...giờ bảo là không biết
Di gạt tay Chi ra: tôi không biết thật mà ...Cô về đi...

Chi: dì làm ơn đi có được không? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi ...

Dì năm: cô nên quên cậu ấy đi...

Lam: dì nói gì vậy hả? Bất vợ quên chồng mình là sao?

Dì năm nhìn Chi: tôi nghĩ cậu có linh thiêng cũng muốn cô làm như vậy...hai người không có kết quả gì tốt đâu

Chi : có phải gì đã biết con người thật của Trúc

Dì năm gật nhẹ đầu: nếu cái chết của cậu ấy là giải pháp tốt nhất để mọi chuyện kết thúc trong im lặng

Lam: hai người đang nói gì vậy? Con người thật của cậu? Em không hiểu gì hết?

Chi: xem ra tối nay tôi sẽ ở lại đây em ( lam) mau đi kêu mực kiếm chỗ ngủ đi rồi mua thức ăn cho tôi luôn

Lam: thôi được em đi đây

Thấy lam bơi xuồng đi, Chi và dì năm bước vào nhà. Cô nhìn xung quanh gian nhà một lượt

Dì năm: cô uống nước đi nhà không có gì ngon để đãi cô hết

Chi : dì biết Trúc là con gái khi nào?

Dì năm: tôi không biết gì hết

Chi: dì còn chối Trúc đã từng ở đây phải không?

Dì năm: cô nói gì vậy? Làm sao có thể

Chi cằm cây nạn gỗ: dì bị thương ở chân sao?

Dì năm: ờ , tôi chỉ làm để đó khi cần thôi

Chi cằm cây nạn lên nhìn mà nước mắt chảy không ngừng : trúc vẫn còn sống, cuối cùng thì dì đã làm gì Trúc rồi hả?

Dì năm: tôi, tôi không có làm gì hết? Cậu ấy đã chết trong đám cháy đó rồi

Chi : cái xác đó không phải là Trúc, và dì đã nhân lúc cháy nhà mà bắt ảnh đi có đúng không?

Dì năm: cô nói gì vậy? Sao tôi dám làm như vậy

Chi: trúc đã được dì đưa về đây chăm sóc đúng không?

Dì năm: tôi nói rồi không có...

Chi : dì nhìn đi, trên nạn gỗ này có khắc rất nhiều chữ ...toàn là tên tôi trên bàn kia và cả cái giường tre này nữa chỗ nào cũng có tên tôi ...Dì còn chối

Dì năm vốn không hề để ý tới nên không hề biết điều đó

« cái đó là...»

Chi vừa khóc vừa lấy tay sờ nhẹ lên từng né chữ : chắc trúc nhớ tôi nhiều lắm phải không dì?

Dì năm: cô đừng ép tôi nữa ,hãy để cậu ấy sống một cuộc đời mới đi...hãy chấm dứt mọi bất hạnh ở đây đi

Chi nhìn bà với ánh mắt da diết : dì nghĩ bất hạnh sẽ kết thúc hay sao? Không ...nó mới chỉ bắt đầu thôi ...cả tôi và Trúc chỉ mới bắt đầu thôi... Chúng tôi đang đau rất đau ... Dì có hiểu cái cảm giác đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro