Chapter 34: quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì năm: mợ đừng ép tôi nữa ,hãy để cậu ấy sống một cuộc đời mới đi...hãy chấm dứt mọi bất hạnh ở đây đi

Chi nhìn bà với ánh mắt da diết :

«dì nghĩ bất hạnh sẽ kết thúc hay sao? Không ...nó mới chỉ bắt đầu thôi ...cả tôi và Trúc chỉ mới bắt đầu thôi... Chúng tôi đang đau rất đau ... Dì có hiểu cái cảm giác đó không? »

Dì năm nhìn cô mà khóc:

« mợ nghĩ hai người có thể sống chung với nhau cả đời sao, cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra thôi...khi đó kết cục sẽ thê thảm hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần»

Chi : tôi mặc kệ, cho dù trời có sập xuống đi nữa chỉ cần trúc ở bên cạnh tôi là được...Dì (qùy xuống đất ) tôi xin dì...coi như là thương hại cho tôi có được không? Nói cho tôi biết Trúc đang ở đâu đi ..tôi xin dì

Bà vội đỡ người cô: xin mợ đứng lên đi, tôi không nhận nỗi đâu...

Chi: tôi biết dì rất thương trúc ,xin dì nói cho tôi biết có được không?

Dì năm: sao mợ phải tự làm khổ mình như vậy...nếu một tháng nay cậu ấy không về tìm mợ có nghĩa là Cậu ấy muốn kết thúc mọi chuyện rồi..

Chi: cho dù là vậy thì tôi cũng muốn gặp mặt để hỏi cho rõ

Dì năm : nếu mợ nói vậy thì tôi không còn gì để che dấu nữa...mợ đứng lên đi tôi sẽ tường thuật lại tất cả

Chi: cám ơn dì...

Dì năm: hôm đó bà ba xuống bếp bảo tôi vào phòng ông có chuyện sai bảo, khi vào phòng tôi thấy sắc mặt ông khó coi lắm ....nhìn phía xung quanh thì chỉ thấy cậu ba bất tỉnh ngồi trên ghế...ông kêu tôi cổng cậu đi ra cửa sau

Chi: cha tôi có nói gì không? Trong phòng lúc đó có ai nữa không?

Dì năm: không ai khác nữa hết nhưng hình như dưới đất có máu thì phải tôi cũng không dám chắc do cái giẻ lau phủ lên chỉ thấy một chút thôi...nên tôi không để ý tới nữa...

Chi: nếu nói vậy thì ngoài Trúc ra thì má tôi là người vào phòng đó trước rồi

Dì năm: đương nhiên vậy rồi, chính bà ba kêu tôi đi gặp ông mà ...

Chi: nói như vậy người chết kia là ai?

Dì năm: là Cậu hai...

Chi ngạc,: là anh hai sao? Trời ơi không thể tin nổi...nhưng tại sao lại chết...

Dì năm: sau khi đưa cậu ba về đây tôi mới biết , cậu ba nói là chính tay ông đâm chết cậu hai, sau đó còn muốn giết luôn cả bà ba và cậu ấy nữa ...lúc đó cậu ấy hoảng sợ lắm

Chi: cha tôi có bị điên không sao lại mất hết nhân tính như vậy chứ , họ là vợ và con ông mà...

Dì năm: thật ra ông không hề có ý muốn giết cậu ấy mặc dù đã biết con người thật của cậu....

Chi : dì nói có thật không?

Dì năm: chính đã kêu tôi đưa cậu về đây chăm sóc còn dặn dò rất kĩ là không được để cậu trở về nhà...(khóc)

Chi ngồi xuống giường: vậy sau đó tại sao Trúc không về tìm tôi

Dì năm: cậu ấy vốn không hề biết chuyện ông tự thiêu, tôi đã nói dối là ông đang rất tức giận vì biết được thân phận thật sự của cậu nên giữ người ở lại đây...

Nói xong bà đi lại lấy một cái hộp nhôm ra lấy thư

« cậu không yên tâm nên đã viết thư nhờ tôi đưa cho mợ...nhưng tôi đã không đưa»

Chi mở vội lá thư ra xem đúng là nét chữ của Trúc , cô đọc xong mà mừng đến phát khóc

« vẫn còn sống, Trúc vẫn còn sống ...Dì mau nói đi giờ Trúc đang ở đâu »

Dì năm: nói thật là tôi không biết, chỉ nghe bà ba nói là tạm thời sẽ đưa cậu về sài gòn

Chi: tạm thời , chẳng lẽ má tôi còn muốn đi đâu?

Dì năm: phải, bà nói là sau khi đám 49 ngày của ông xong thì sẽ đưa cậu đi thật xa

Chi: cho dù là vậy, tại sao lâu như vậy mà trúc không chịu về gặp tôi , chính ít cũng phải có thư từ chứ

Dì năm: làm sao mà về gặp mợ được ..cậu bị (bịt miệng mình lại)...à không có gì?

Chi : bị gì, sao dì không nói ...Dì nói đi

Dì năm: tôi không biết nói sao nữa

Chi lay mạnh người bà: Trúc bị gì hả

Dì năm: cậu bị điên rồi...

Chi: sao? Không thể nào dì biết mình vừa nói gì không? Sao có thể chứ

Dì gạt tay cô ra: tận mắt chứng kiến cha mình giết chết anh trai sau đó lại biết được nhà cháy tan hoang ông cũng chết cháy luôn thử hỏi ai có thể chịu đựng nổi cú sốc đó đã vậy còn bị chính má ruột mình ép đến hồn vía tiêu tán hết(khóc)...

Chi: dì vừa nói gì...má ép ai chứ

Dì năm khóc : là thật đó, cậu ấy tội nghiệp lắm đa...tôi là người ngoài còn bất nhẫn lắm lung đa...

Chi: sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này ... Tôi không hiểu gì hết? Dì nói tôi biết đi trúc có phải con ruột họ không? Sao lại đối xử như vậy...

Dì năm: tôi cũng giống như mợ cũng không hiểu gì hết? Khi thấy bà ba làm vậy tôi không thể nào tin đó là sự thật

Chi: sao dì không tìm tôi ...chứ dì nhẫn tâm xem như không có gì hết mà sống thanh thản ở đây

Dì năm: tôi cũng muốn tìm mợ nhưng tôi không hề biết là mợ cũng đã chấp nhận con người của cậu ấy rồi nên cho là mợ vẫn biết gì hết ...tôi sợ một khi nói với mợ thì cậu sẽ...gặp rắc rối hơn...

Chi: vậy giờ dì có thể đi cùng tôi lên sài gòn không?

Dì năm: đi giờ sao, trời tối rồi

Chi: tôi muốn đi liền nếu không má sẽ trúc đi mất...Dì mau đi theo tôi...

******

Nhà của bà ba, Trúc đang nằm ngủ thì bà ba mặc đồ của ông Kinh đi vào ngồi xuống sát bên cô

Bà đưa tay lên vuốt nhẹ trên gương mặt của cô, Trúc giật mình mở mắt ra, vô cùng hoảng sợ bật người dậy qùy lại

« cha ....con xin cha...tha cho con đi con lại cha...»

Bà ba cười lớn chòm tới : con ngoan , mau đến đây....

Trúc: không, không đừng đụng vào con....má ....má ơi cứu con với ....đừng mà ....(khóc cả người run bần bật kéo mền trùm đầu lại)....má ơi....cứu con với....

Bà ba giật mạnh cái mền ra nắm lấy người cô : cha rất đau cả người đều cháy rực lửa đau đớn lắm...

Trúc ôm lấy đầu chạy xuống giường nhanh lại cửa liên tục xua tay : đừng , cha đừng qua đây...con xin cha. ..con dập đầu xin cha ( dập mạnh đầu xuống đất)'....con sợ...má ....má ..mau đến đây đi...má....(khóc và gọi lớn nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra vô cùng dơ bẩn)....

Bà rút con dao dính đầy máu ra đi lại gần cô: cha sẽ không làm con đau đâu ...đến đây nào con của ta ( Cười rất lớn)

Cô nhìn con dao sắc nhọn đó mà bò lê ra cửa nhưng cửa đã khóa rồi

« đừng cha...cha tha cho con đi ...con không muốn chết ....cha...má ...má...ơi, (không ngừng đập mạnh tay vào cửa) ...đừng mà ...cha đừng qua đây...đừng mà...»

Bà giơ con dao lên cao đâm mạnh ngang hông cô trúng vào cửa , làm Trúc kinh hãi ngấc đi

Sau khi thấy Trúc bất tỉnh bà thay đồ lại rồi đi lại tạt nước vào mặt cô

« Trúc , con tỉnh lại đi... Má đây...con đừng sợ...»

Trúc ho sặc sụa mở mắt ra hoảng hốt bò lui lại kẹt giường : đừng...cha...đừng mà.....

Bà ba bước lại thấp sáng cây đèn lên : con lại thấy ác mộng phải không? Mau lại đây ...nhanh lên...

Trúc rụt rè mở mắt ra nhìn xung quanh không thấy cha mình nên bớt sợ

Bà ba nhìn cô cười : con thấy chưa ,cha con không có ở đây đâu...ngoan mau qua đây...

Trúc nhìn bà mà thấy yên tâm hơn vội bò qua ôm lấy người bà rất chặt cả người vẫn còn run một cách mất tự chủ

« má ...con sợ lắm cha muốn giết con ông ấy đâm vào người con...đau lắm.»

Bà vừa cười vừa vỗ về: có má ở đây cha con không làm hại con được đâu đừng sợ...

Trúc: má đừng bỏ con lại một mình nha...con sợ lắm...sợ lắm...

Bà ba: được rồi...con mau đi thắp nhang cho cha con đi

Trúc : không, con không đi đâu...ông ấy sẽ giết con ...con không đi...không...

Trúc chui xuống bàn : con không đi, không đi...không đi...

Bà ba: con mau ra đây nhanh lên ...có nghe không?

Trúc liền tục lắc đầu: không con không đi ...không đi đâu...

Bà ba ngồi xuống kéo người cô ra : con không nhớ những gì ta nói phải không?....

Trúc nhìn ánh mắt lạnh lùng của bà mà sợ: đừng...đừng ...má con không muốn đi....cha...cha...đáng sợ lắm..

Bà nắm chặt lấy đầu cô kéo sát lại : ông ta sẽ không làm gì con được hết vì có má rồi...

Trúc rất đau nên gật gật đầu, nắm lấy tay bà : má...con ...con...

Bà bỏ đầu ra mà ôm lấy người cô : ngoan ...chỉ cần con nghe lời thì má sẽ luôn bảo vệ con...

Trúc rụt rè nép vào người bà : con sẽ ngoan...Trúc sẽ ngoan mà...

Bà ba kéo người cô đi lại ngồi trước gương

« con xem con rất là xinh ...cha con chắc sẽ thích lắm ( giữ chặt đầu cô trước gương)...con nhìn đi ...»

Trúc không dám nhìn vào gương chỉ biết khóc , bà ba lấy lượt chải tóc cho cô

« con thích mái tóc dài này không? »

Trúc gật gù cái đầu, chải xong bà nắm lấy tay cô kéo ra sảnh , Trúc không muốn đi nên cứ ghì người lại
Nhưng bà kéo rất mạnh, vừa ra tới cô liền chui xuống gầm bàn hai tay ôm lấy đầu

Bà ba đi lại đốt nhang : ông xem tôi lại đưa con gái của ông đến thăm ông đây...

Bà đi lại kéo người cô ra : con mau ra thấp nhang cho cha đi ông đang chờ kìa

Trúc hai tay giữ chặt lấy chân bàn : không, không con không ra có chết cũng không ra...

Bà tức giận : ta bảo con ra có nghe không?

Trúc : không nghe....không nghe ...không nghe.....

Bà liền chăm nhang lên tay rồi kéo mạnh người cô ra , làm cô đau đớn hét lớn

« mau qùy xuống nhanh lên...»

Bà đè người cô qùy xuống trúc không dám nhìn lên bàn thờ : má con xin má đừng làm con đau mà...con sợ lắm (Khóc)

Bà ba ném ba cây nhang xuống trước mặt cô : mau cằm nó lên lại đi....ông ta đang nhìn con kìa

Trúc xô người bà ra nép sát người vào kẹt tủ : con không làm, con ghét ông ta...ghét ông ta ..ghét....ghét..

Bà ba nhìn cô mà cười : con nói gì vậy hả? Ghét ông ta ...ghét cha con sao...(nhìn lên bàn thờ) ông có nghe không con gái ông nó nói ghét ông kìa (Cười)

Trúc lại lên cơn đau đầu toàn thân bắt đầu co giật không tự chủ được bò lê lếch tới ôm lấy chân bà

« má ...thuốc...má thuốc.....con khó chịu quá...đau đầu quá má ...thuốc má con xin má....má ....»

Bà ba ngồi xuống vuốt tóc tai cho cô

« con mau thấp nhang cho cha đi...rồi uống thuốc....ngoan...»

Trúc vội nhặt lấy ba cây nhang nhưng tay cứ run bần bật không thể cằm được « má ...con....không thể....»

Bà ba ngồi xuống lấy nhang đứa vào tay cô nhưng nó lại rớt xuống đất

Bà ba: ông xem, tay nó run thế này chắc không thể thấp nhang cho ông được rồi, ông đừng giận nha

Trúc vô cùng khó chịu không ngừng co giật cả người như có ngàn cây kim đâm chích đau đớn không sao tả nổi

« thuốc....má....con.....xin ....má»

Bà ba dẫm đạp lên ba cây nhang

« được rồi , ngoan , giờ thì cuối lại cha con đi đừng để ông ta nỗi giận nếu không ông ấy giết con đó...( vỗ vai cô)»

Trúc liền cố gắng qùy lại lia lịa : cha con lại cha...con lại cha...lại cha...

Bà ba: ông xem con gái rất ngoan phải không?

Rồi ngồi xuống đua thuốc cho Trúc, cô vui mừng uống bỏ vào miệng nuốt lấy nuốt để

Bà ba đi lại rót ly nước : đừng gấp, con mau uống nước đi

Trúc uống rất vội nên không ngừng ho sặc sụa đến nổi muốn nôn cả gan ruột ra ngoài

Bà vỗ lưng : con xem bị sặc rồi mau đứng lên má đưa con về phòng ngủ nha

Cô cố bám vào người bà mà đi vừa tới giường là ôm chặt cái gối , do đã uống thuốc xong nên cô cảm thấy vô cùng thoải mái...đầu óc như lên tận mây xanh nên cứ cười suốt

Bà ba thấy vậy liền đi ra ngoài khóa cửa lại.

Xe của Chi đi được nữa đường thì bị hết xăng nên phải xin ngủ nhờ nhà người dân để đợi trời sáng

Dì năm : mở mau ngủ đi...đi cả ngày rồi

Chi: không hiểu sao trong lòng của tôi bồng chồn lắm đa...

Dì năm: mợ đừng lo , bà ba chắc chưa đi đâu...

Chi : dì ở nhà chồng tôi lâu như vậy có biết tại sao má tôi lại đối xử với Trúc như vậy chứ ...tôi nghĩ hoài mà không ra...

Dì năm: có một chuyện mà ngoài ông ra thì tôi là người biết về quá khứ của bà ba

Chi : là chuyện gì?

Dì năm: mợ phải hứa với tôi là không được nói với ai hết kể cả cậu Trúc

Chi : được '...tôi hứa với dì

Dì năm: thật ra tôi cũng chỉ tình cờ biết thôi, năm đó bà ba đang mang thai cậu Trúc được sáu tháng... Ông Kinh uống say đi về nhà

Ông Kinh: cô đứng lại đó...sao thấy tôi là bỏ đi hả? (Nắm lấy tay bà ba)

Bà ba xô ông ra: đừng đụng vào tôi...

Ông Kinh tức giận giữ chặt lấy bà mà cưỡng hôn thô bạo

« cô, dám xô tôi sao? Tôi là chồng của cô đó...đồ bẩn thiểu nếu không phải trong bụng cô là con trai tôi thì tôi đã mặc sát cô rồi...»

Bà ba chống trả quyết liệt kết quả là bị ông tát mạnh vào mặt ngã vào cạnh bàn ,

Bà ba vô cùng đau đớn la lớn , dì năm nghe thấy liền chạy lên

« bà có sao không? Ông ơi bà đang mang thai xin ông nhẹ tay thôi »

Bà ba: tốt nhất là ông giết chết tôi nếu không tôi sẽ không để cho ông được yên đâu....

Ông đi lại nắm lấy đầu bà mà tát liên tục vào mặt ,dì năm phải can lại

« ông con xin ông tha cho bà đi...Bà chết mất...con lại ông...»

Bà ba bị tát mà vẫn cứ cười to chọc tức ông : giết tôi đi....giết đi...

Dì năm: bà ơi đừng nói nữa ông đang giận đó ...xin ông nghĩ tới đứa bé trong bụng bà mà dừng tay lại đi

Ông Kinh nghe vậy nên bỏ bà ra đi loạn choạng lại bàn lấy bình trà uống rồi đổ lên cả đầu

Rồi ném cả bình trà đó bay thẳng tới cạnh tường sát người bà ba làm bà giật cả mình thoát chết trong gang tấc

Ông Kinh đi lại gần : cô vẫn chưa biết chuyện gì phải không?

Bà nhìn ông mà cười: ông sợ giết tôi thì giết luôn cả con mình sao?

Kinh cũng cười mà cười rất lớn : cô nên niệm phật vì điều đó...và giờ thì hãy cầu siêu cho người tình thanh mai trúc mã của mình đi...

Bà ba nắm lấy người ông: ông nói vậy là có ý gì, nói ...nói ngay đi....

Ông Kinh xô mạnh người bà: hắn đã tự tử trong tù chết rồi....

Bà ba dường như tắt thở hai mắt trắng mờ đi khi nghe tin đó...

Dì năm: bà ơi, bà sao vậy nè....

Ông Kinh vội bồng bà về phòng: mau gọi doctor đi nhanh lên...

Bà ba cố xô đẩy ông ra với sức vô cùng yếu

Kinh: cô nghe đây nếu cô muốn chết thì cũng phải sau khi sinh con trai tôi ra có nghe không?

Bà ba thở ngày càng yếu ,máu từ hạ thể chảy ra rất nhiều ông sợ bà bị xẩy thai nên rất lo lắng

Doctor đến vội : ông ra ngoài đi, dì mau lấy nước nóng rồi vào đây giúp tôi nhanh lên...

Dì năm: dạ, tôi đi liền đây

Ông Kinh đi đi lại lại ở ngoài vô cùng xót ruột khi thấy dì năm bưng thao nước đỏ ao (máu) ra ngoài đổ bỏ

« cô ấy sao rồi, đứa bé, con của tôi sao rồi hả?»

Dì năm: dạ, tôi không biết nữa

Ông liền chạy nhanh ra bàn thợ thấp nhang

« tổ tiên có linh thiêng xin hãy phù hộ độ trì cho con trai con bình an vội sự...con thành tâm qùy lại trước mặt tổ tiên ông bà...»






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro