Chapter 45: tôi phải làm sao đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi ngồi nghe mà tim đau nhói như vừa bị Trúc khứa ra từng mãnh , cô biết Trúc sẽ không bao giờ chấp nhận đứa bé này và sẽ không tha thứ cho cô khi mọi chuyện bị phê bài nên chỉ còn cách cắn răng chịu đau.

Trúc uống hết ly nước đi lại giường ngồi xuống nắm lấy tay Chi

« tôi biết để em sống ở một nơi như vậy thì bất tiện lắm nhưng bây giờ chúng ta đang chốn chạy nên chỉ có ở đây là an toàn thôi ...lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ đi tìm việc gì đó để làm vì tiền cũng không còn bao nhiêu nữa...»

Chi lau nước mắt : em không phải chê chỗ này

Trúc: tôi biết mà, thôi em đừng khóc nữa mắt xưng cả rồi...

Chi: lấy nhẫn cưới của em bán luôn đi, mình không đeo em đeo làm gì, còn nữa em ngán vịt quay rồi...mình mua gì ăn cho qua bữa thôi

Trúc cằm lấy chiếc nhẫn : được rồi, em đang bị bệnh thì nằm nghỉ đi tôi đi nấu cơm

Chi: để em nấu cho

Trúc: em bị cảm mà, chỉ có nấu nồi cơm thôi không mất nhiêu sức đâu
Em nghe tôi nằm ngủ một giấc đi

Chi kéo tay cô lại: hôm nay mình có thấy khó chịu không?

Trúc: lúc sáng có một chút thôi

Chi: mình về thăm má em không cấm cản nhưng tuyệt đối cẩn thận còn nữa nếu lên cơn nghiện thì không được uống bất cứ thuốc gì mà đưa có biết không?

Trúc nhéo mũi chi mà cười: dạ vâng

Chi: khó khăn lắm mới cai được mình đừng để tái nghiện lại

Trúc : nếu như tôi bị nghiện lại em có phải sẽ bỏ mặc tôi không?

Chi đưa tay bóp cổ Trúc: em sẽ giết mình rồi tự tử theo sau

Trúc: nói thật tôi muốn em chết trước tôi cơ

Chi đánh vào đầu cô: mình ác quá đa, vậy mà bảo thương em

Trúc : sau sự việc vừa rồi tôi mới muốn như vậy, em đã phải sống khổ sở như thế nào khi tôi mất , nên tôi hy vọng ông trời hãy để tôi nhận lãnh hết những đau khổ đó

Chi nghe liền kéo người cô lại hôn

Trúc cười tươi không cần tưới vì từ lúc gặp nhau tới giờ đây là lần đầu tiên chi chủ động hôn cô

« em mau ngủ đi , khi nào cơm chính tôi sẽ gọi»

Chi : dạ

Trúc đi vo gạo rồi bắt lên lò không quên nấu cho Chi thang thuốc luôn

Chồng của chị cát tên là Lực và một vài người khác đi làm vừa về tới thấy Trúc lạ mặt nên anh hỏi

« nè, cậu là ai , dọn về đây khi nào vậy?»

Trúc: dạ , tôi tên là Duy , hai vợ chồng tôi vừa mới dọn về đây thôi , còn anh là

Chị cát bỏ thao đồ xuống: là chồng chị đó

Trúc: sao qua nay không thấy anh

Lực: tôi đi mần kho vài ba hôm mới về nhà một lần

Cát: hai vợ chồng cậu ấy cũng khổ lắm, mình xem có việc gì làm không thì cho cậu ấy làm với

Trúc: dạ phải, việc gì cũng được hết

Lực: trong cậu mặt hoa da phấn , đàn ông con trai gì mà nước da trắng bóc như thế này thì làm gì nổi mà làm

Trúc: thấy vậy chứ tôi khỏe lắm, anh cứ cho tôi làm thử đi

Cát : phải đó mình , giúp cậu ấy đi

Lực: trong cậu chắc là người có ăn có học phải không?

Trúc: dạ chẳng dấu gì anh, tôi cũng có biết chút ít về tính toán , giao tiếp bằng tiếng pháp cũng không giỏi lắm

Lực: vậy cậu gặp mai rồi đó đa, ông chủ của tôi đang cần người biết tính toán đó đa

Trúc vô cùng mừng rỡ : thế thì may mắn thật rồi

Cát: vậy thì hay quá rồi đa

Lực: sáng ngày mai , cậu đi theo tôi ,à tôi nói trước chủ có nhận hay không còn phải xem cậu thể hiện như thế nào nữa

Trúc: tôi hiểu rồi, cám ơn anh nhiều lắm

Lực: thôi tôi đói lắm rồi mình (cát) mau đi làm cơm tôi ăn đi, lũ nhỏ về chưa?

Trúc vội dọn cơm lên bàn, thì cơn nghiện lại trổi dậy nên cảm thấy châm chích khó chịu , ngồi xuống ghế hai tay bấu chặt vào nhau

Mồ hôi bắt đầu xuất hiện , người run lên , chi thức dậy nhìn thấy liền đi lại ôm lấy người Trúc mà vỗ vỗ đều tay sau lưng cố nói thật nhiều để trúc tập trung nghe không để ý gì tới cơn nghiện nữa

« em tính rồi, mình sẽ xuống cà mau mà ở, nơi đó vô cùng hoang sơ, chưa có nhiều người ở, mình sẽ khai hoang lập nhà...sống một cách yên ả thanh bình ở đó ,mình thấy sao ?»

Trúc cố gắng nói : được, tôi sẽ đi khai hoang mở đất cấy cài còn em thì lo việc nhà, à tôi dự định sẽ nhận thêm hai ba đứa con về nuôi ...sáng cùng tôi ra đồng chiều thì xum họp bên mâm cơm, tối thì ra sân ngắm sao...em xem có phải là tuyệt vời lắm không? (Cười)»

Chi nghe cô nói mà chua xót: mình cũng muốn có con sao?

Trúc: ừ, như vậy sẽ vui hơn...

Chi buông cô ra: mình có thấy khá hơn chưa?

Trúc: em rót dùm tôi ly nước

Chi đưa ly nước rồi ngồi xuống ghế bới cơm : mình ăn đi, xem ra mình đã cai nghiện thành công rồi

Trúc: tất cả đều là nhờ em, nếu không có em thì tôi đã chết rồi

Cô gắp miếng thịt bỏ vào chén cho Chi, thì Chi lại cảm thấy buồn nôn lần này nôn rất dữ dội

Trúc: em bị gì vậy hả?

Chi nôn ối xanh cả mặt rồi ngấc đi , trúc vội chạy sang nhờ chị cát trông hộ Chi, còn cô thì chạy đi mời thầy lang

Một lát thì cô và thầy lang về tới nhà

Trúc: thầy xem cô ấy bị sao vậy?

Cát: cậu đừng lo

Thầy lang sao khi bắt mạch xong quay sang hỏi

« cô ấy có ăn hay uống gì không?»

Trúc: dạ, không à mà hình như là em ấy có uống thuốc cảm thì phải

Thầy lang: vậy thuốc đó đâu

Trúc chạy vội đi tìm mấy thang thuốc rồi đem ra cho ông coi

Thầy lang: hai thang thuốc này là thuốc bổ sau khi sinh nếu uống thì cũng không ảnh hưởng gì hết

Trúc kinh ngạc: thầy vừa nói gì thế?

Thầy lang: chẳng lẽ cậu không biết , vợ mình có thai rồi sao?

Trúc nghe như sét đánh ngang tai ngồi thất thần xuống ghế : không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó được, ông là thầy thuốc kiểu gì vậy hả? Có biết xem mạch không vậy

Cô vô cùng sốc và kích động nắm lấy người thầy lang mà hét lớn, Cát phải kéo cô lại

« cậu bình tĩnh đi, sao lại nói như vậy được hả , Hồng nghe sẽ buồn lắm đa»

Thầy lang: tôi hành y hơn hai mươi năm nay chưa từng xem lầm bệnh cho ai hết , cô ấy quả thật đã mang thai được một tháng rồi

Trúc: tôi không tin, ông mau cút đi , cút đi cho tôi...

Ông ta thấy thái độ giận dữ của cô nên bỏ về luôn.

Cát: cậu bị điên hả...ai đời biết vợ mình có thai mà hành động như cậu không?

Trúc cố lấy lại bình tĩnh : dạ không có gì tại em bất ngờ quá thôi...

Cát: cậu thật là, ai lần đầu được làm cha mà không bất ngờ đâu

Trúc: dạ phải, đã làm phiền chị rồi

Cát cười tươi: làm phiền gì đâu, giờ thì vui rồi phải không? Khi nào thì mời chị con heo quay đây?

Trúc nhìn Chi xong quay lại cố cười và đẩy người cô ra ngoài

« khi nào có tiền nhất định em sẽ biếu chị , cám ơn chị nhiều giờ em phải vào với cô ấy đây, cám ơn chị»

Cát: ừ, cậu vào đi, tôi về đây có gì thì gọi nha

Trúc: dạ, em biết rồi

Chi đã tỉnh lại và nghe thấy hết những gì trúc nói , nên nằm quay mặt vào trong mà khóc

Trúc đóng cửa rồi lại bàn ngồi nhìn sang Chi: em biết rồi phải không?

Chi kéo mền lên miệng mà cắn chặt không nói lời nào hết

Trúc: được một tháng rồi, cái thai được một tháng rồi (cười chua xót) em không giải thích gì đi, giải thích đi có được không?

Chi vẫn không nói vì cô không cho trúc biết mình bị sĩ cưỡng bức

Trúc quơ đỗ tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất mà đứng dậy

« sao, không nói nên lời hay là không có gì để nói với tôi...em có biết bây giờ tôi đáng thương đến mức nào không?»

Chi bước xuống giường đi lại nắm lấy đôi tay của cô

« mình, tin em có được không? Nó là ngoài ý muốn ....»

Trúc gạt tay cô ra : cha của đứa bé là ai?

Chi không muốn nhắc tới hắn, càng không muốn để cho trúc biết là sĩ đã cưỡng bức mình vì cô sợ Trúc sẽ đi tìm hắn thì chỉ có con đường chết thôi

« mình không cần biết làm gì, vì em thật sự không hề muốn có đứa con này, mình tin em đi...em xin mình (khóc)...»

Trúc: em muốn tôi tin sao đây hả? Bây giờ trái tim tôi đau lắm...khi chị cát nói em có thai...em có biết tôi mắc cười lắm không?

Chi nhìn cô mà khóc : em xin lỗi

Trúc : buồn cười lắm đa....vì cha của đứa con đó không phải là tôi...mà tôi trách ai được đây ...bản thân mình có ra gì đâu mà làm cha người ta ( cười trong nước mắt)...có phải không?

Chi ôm lấy người cô: mình đừng nói như vậy, em thương mình lắm ...

Trúc : tôi biết hết, tôi cảm nhận được hết...( cười chua chát) nên giờ tôi mới thấy đau xót hụt hẫng như thế này...(òa khóc đến run cả người)...em nói đi tôi phải làm sao đây?

Xô người Chi ngã xuống đất nhưng cô lại vội đỡ lấy người Chi : tôi không cố ý ...tôi...

Chi vội ôm chặt lấy người Trúc: mình đừng giận em có được không? Em xin mình (khóc)...bây giờ em chỉ có một người thân duy nhất là mình vì vậy đừng rời bỏ em có được không? Trúc .....em xin mình...

Trúc không nói gì mà ôm lấy người cô rồi cả hai cùng nhau khóc .

Được một lúc thì nước mắt không còn để chảy ra nữa cả hai mới lại ngồi trên giường

Chi: em sẽ phá cái thai này

Trúc: em cho tôi thời gian để suy nghĩ , giờ tôi rối lắm vì vậy em đừng làm gì hết...Chi tới khi tôi biết mình phải làm gì

Nói xong cô bỏ đi , chi ngồi nhìn theo mà không thể nói được lời nào

***
Trúc đi lang thang khắp nơi trên phố như người mất hồn ,

Tối đến ở nhà ông bá, phi tiếp khách cả ngày nên mệt lả ,lành đang chăm sóc cho anh

Lành: mình ngồi dậy uống một ít nước đi

Phi ngồi dậy uống hết cả một ly nước đầy, rồi kéo lành lại hôn

« hôm nay em đẹp lắm đa? »

Lành ngại ngùng hai má ửng hồng cả lên, phi nhìn thấy càng thích hơn

« em có yêu tôi không đa?»

Lành đẩy người phi ra: mình hỏi gì vậy? Em yêu sao làm vợ mình..

Phi cười khoái trá: tôi không phải mơ phải không? Sao tôi lại có thể lấy được một nàng tiên giáng trần thế này

Lành: rượu đang nói phải không? Chứ mình sao nói được những lời sến gai ốc thế kia

Phi: sến lắm sao? Vậy em có thích không?

Lành: không thích, em thấy không quen

Phi ôm cô : bình thường tôi không khan lắm ...em không cảm thấy buồn chán sao?

Lành: em thích tính cách ngay thẳng không gian trá của mình ...có những người nhìn bề ngoài ưu tú thanh cao nhưng bên trong thì mục nát

Phi: em đang muốn ám chỉ ai vậy?

Lành: mình đó , hãy cẩn thận đề phòng Sĩ , con người của anh ta gian xảo lắm đa

Phi cười : sĩ đã chọc giận em sao?

Lành: không phải, em chỉ cảm thấy anh ta là một con sói mình phải để mắt tới thường xuyên

Phi: em đừng nói vậy? Cậu ta nghe được thì buồn lắm đa

Lành: mình nghe em đi, hãy luôn luôn đề phòng anh ta...

Phi ghì người cô xuống giường : tôi sẽ nghe lời em có được chữa , giờ không nên lãng phí thời gian nữa

****
Trời đã tối lắm rồi thêm mưa dong đang kéo đến, sấm chớp liên tục sáng rực

Chi vẫn ngồi đợi với một mâm cơm trên bàn , thấy sấm chớp mà cô vô cùng lo lắng nên đi ra đi vô ở phía ngoài

Nhà chị cát cũng đã ngủ say văng vẳng đâu đó là tiếng sủa in ổi của những con chó càng làm cô đứng ngồi không yên

Trúc đang qùy gối trước tượng phật quan âm tại chùa Long Hoa Tự một ngôi chùa nhỏ nằm sâu trong hèm

Cô đang cố niệm phật cầu bình an cho bà ba nhưng đồng thời cũng muốn thân tâm sáng suốt để có thể thanh thản mà đối mặt với Chi với những chông gai trong tương lai

Cuối cùng thì mưa cũng đã ập xuống và ngày một lớn , Chi đứng ở cửa đợi , nhìn ra mưa rơi mà khóc vì nghĩ rằng trúc đã không tha thứ ...và có thể sẽ không quay về nữa

Cô khuy xuống đất mà bậc khóc và có lẽ ông trời đang khóc cùng cô .

« mình đừng bỏ em mà...Trúc...Trúc..»

Trúc cứ qùy đó suốt mãi cho tới khi sư trụ trì đi lại gần

« trời đã khuya rồi, hay con vào trong mà ngủ tạm »

Trúc đứng dậy với cái đầu gối tê cứng : dạ , cám ơn thầy

Sư trụ trì: xem ra con đang có nhiều nỗi ưu phiền

Trúc chấp tay: thầy có tin vào duyên số không?

Sư trụ trì nhìn cô mà cười từ bi: con người tồn tại được ở cõi ta bà này là nhờ vào chữ duyên , không phải khi không con lại đến và gặp được thầy ở đây bởi do căn duyên từ kiếp trước hoặc là những kiếp trước nữa giữa thầy và con có thể đã quen biết nhau..

.....nếu là thiện duyên thì khi gặp nhau sẽ vô cùng hoan hỷ , còn bằng ngược lại là nghiệp duyên thì đau khổ trùng lai vì những món nợ nần trong quá khứ mà hiện tại và tương lai sẽ phải thọ lãnh....

...mọi chuyện đều do một chữ duyên khởi đầu vì vậy hãy để những mối nhân duyên đó diễn ra một cách tự nhiên đến khi hết duyên thì con người tự khắc sẽ biết được đó là thiện hay nghiệp duyên.»

Trúc: cứ để nó tự nhiên diễn ra sao thưa thầy...

Sư trụ trì: không ai có thể biết được tương lai của mình...nên cứ thuận theo quy luật tự nhiên thì cuộc sống của con sẽ mỹ mãn ....sự cố chấp luôn là sợi xích rắn chắc xiết chặt lòng vị tha hỷ xả bên trong mỗi một chúng sanh...a di đà phật...duyên khởi duyên diệt là do chính con người tạo ra ...a di đà phật...

Nói xong ông đi vào trong, trúc nhìn ông rồi nhìn ra ngoài mới biết là trời đang mưa rất lớn nên vô cùng lo lắng, không biết chi có bị gì không?

Nên vội chạy về mà mặc kệ trời mưa luôn , còn chi ở nhà thì lấy một cây dù cũ bị rách đi dọc theo con phố vừa đi vừa gọi lớn tên của Trúc

« Trúc...Trúc...mình đi đâu rồi?...Trúc»

Cô đi dưới mưa mặc kệ mưa to hay là bão tố, trúc chạy rất nhanh về tới nhà thì không thấy Chi đâu nên vội chạy đi kiếm

«chi...Chi....em đâu rồi?....Chi (gọi lớn)

Cô gặp bất cứ ai đang đi đều kéo lại hỏi xem họ có gặp Chi không nhưng ngoài mưa thì con người cũng vô tình lướt qua ,

Trúc hét lớn trong cơn mưa, trong tim không phải mưa đang tràn ngập trên đường phố lúc này

« chi....»

Tiếng gọi đó đã xuyên thủng màn mưa đến tai Chi, cô đứng lại rồi nhắm mắt mà dùng con tim mình lắng nghe

Chi quăng cây dù xuống đất rồi hét lớn « em ở đây...Trúc...Trúc...mình có nghe thấy không?»

Trúc vừa nghe thấy liền chạy nhanh đến cuối con đường , thấy Chi đang đứng mà chạy ào lại ôm xiết lấy

« em đây rồi..., »

Cả hai đứng ôm nhau dưới mưa những giọt nước mắt mặn đắng đã trở nên ngọt ngào

Chi: em tưởng mình sẽ không cần em nữa

Trúc: em làm tôi sợ lắm có biết không? Sao lại đi khỏi nhà chứ

Chi: mình đừng đi nữa nha em sợ lắm rất sợ

Trúc: sẽ không đâu , em đừng lo

Cô nghiên đầu xuống mà hôn lên má lên môi Chi và rồi nụ hôn kéo dài đê mê .

« chúng ta có thể gặp và yêu đều là do duyên phận ....vì vậy hãy biết trân trọng mọi thời khắc có nhau....»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro