Chapter 46: vết nhơ trên người em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả hai người nắm tay về nhà , ngoài trời vẫn đang mưa ,

Trúc : tôi xin lỗi em vì đã bỏ mặc em

Chi: không phải là lỗi của em...mình đừng nói vậy

Trúc xoay người Chi lại : cám ơn em (cười) đã cho tôi được làm cha ...thật sự bây giờ tôi muốn nói cho em biết là tôi rất hạnh phúc

Chi nhìn Trúc mà rưng rưng nước mắt : mình à, đừng có như vậy được không? Em đau lòng lắm

Trúc đưa tay lau nước mắt cho cô: khờ quá , tôi nói thật lòng mà ...nó là con của em thì cũng là con của tôi...sau này nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai má con em...

Chi : không, em không cần đứa con này ...

Trúc vội bịt miệng cô lại : xì...! Em đừng nói vậy con nghe sẽ buồn lắm đa (ôm chi vào lòng) ông trời đã cho tôi gặp em và giờ là đứa bé này tất cả đã làm nên một gia đình hoàn hảo...

...có lẽ ông trời muốn bù đắp cho tôi ...cho một đứa trẻ bắt hạnh như tôi khi sinh ra đã không có một gia đình hoàn chỉnh...cám ơn em...( hôn lên trán Chi)»

Chi nghe mà cảm động vô cùng : là ông trời sao ?

Trúc: chi em không có lỗi gì với tôi hết mà là chính tôi nợ em , nợ em một mái nhà ấm cúng ...

Chi đẩy nhẹ người cô ra: mình thật sự chấp nhận cái thai này

Trúc : ừ, em là vợ tôi thì con em sẽ là con của tôi...

Chi : nhưng em không muốn giữ lại cái thai này , nó là rào cản là vết nứt trong mối quan hệ của chúng ta...cho dù mình có rộng lượng bỏ qua hết đi nữa thì trong thân tâm của mình , đó chính là vết nhơ trên người em...

....trong lòng mình em mãi mãi không phải là người vợ trong sáng thuần khiết như xưa được nữa ...(ôm mặt khóc) »

Trúc : không phải , em đừng nghĩ như vậy oan cho tôi lắm đa, trong lòng của tôi em mãi là một người vợ tuyệt vời biết chịu thương chịu khó biết hy sinh cho người chồng chẳng ra gì như tôi...

....vì vậy xin em hãy tin tôi đừng suy nghĩ lung tung rồi tự làm mình đau có được không? (Nắm lấy tay Chi)»

Chi: nhưng...

Trúc: em cũng biết thân thế của tôi như nào mà phải không? Đừng đi theo đường mòn đó nữa...cuộc đời bất hạnh của tôi là một minh chứng sống , vì vậy hãy để nó (đưa tay sờ lên bụng chi) được chào đời trong tình thương yêu của em và của tôi....nó sẽ lớn lên trong vòng tay của chúng ta...có được không em?

Chi òa khóc ôm lấy người cô gật đầu lia lịa : được....được

Trúc đã cười trong niềm hạnh phúc vô bờ bến : em đang mang thai , không được khóc đâu ...nín đi...khóc xấu lắm

Chi: em không khóc nữa...giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi

Trúc lấy gối : em nằm đi , từ từ thôi (cười)

Chi: mình nằm xuống ôm em có được không?

Trúc: em không nói tôi cũng muốn làm như vậy , trời mưa được ôm vợ ngủ thì còn gì bằng (cười khoái trá)

Chi kê mặt vào lòng ngực của Trúc rồi nhắm mắt lại một cảm giác thật yên bình

Trúc vuốt nhẹ lên vai và quay người ôm trọn cơ thể của Chi

« ngày mai sẽ có cầu vồng xuất hiện, nắng sẽ lại rực rỡ sau cơn mưa dong, tôi , em và con của chúng ta sẽ có những ngày tháng yên bình hạnh phúc ...nhất định sẽ có:)»

Chi cố ép chặt người mình vào lòng cô mà những giọt nước mắt trào dâng ra khóe mi

****

Sáng hôm sau trúc dậy từ rất sớm cô làm tất cả công việc nhà từ giặt đồ xách nước làm đồ ăn sáng để sẵn cho Chi rồi đi cùng Lực đến gặp quản đốc của kho lương thực

Dĩ nhiên là cô được nhận vào làm rồi , họ giao cho cô toàn bộ sổ sách hóa đơn xuất đi và chuyển đến của toàn bộ kho lương thực lớn nhất nhì ở sài gòn.

Lực là người chỉ huy nhóm người bóc vát và vận chuyển lương thực đến các tiệm đầu mối nên anh ta rất bận rộn

Trúc nhìn đóng sổ sách cao như núi và số hóa đơn cần phải làm gấp để cho lực đem giao mà thở dài rồi bắt tay vào việc ngay lập tức

Chi dậy thì trời đã lên cao rồi cô nhìn xung quanh không thấy Trúc đâu chỉ thấy nồi cháo thịt bằm còn âm ấm trên bàn

Thì chị cát gõ cửa : hồng ơi , em dậy chưa

Chi: dạ, chị đợi em một chút

Cô thu xếp mền và vén màn xong đi ra mở cửa : chị vào đi

Cát mang một giỏ xách đầy đưa cho Chi : chồng em nhờ chị bán dùm chiếc nhẫn rồi đi mua cho em những thứ cần dùng , còn tiền dư nè em cất đi

Chi: chị có biết chồng em đi đâu rồi không?

Cát lại bàn ngồi và uống nước : anh lực chồng chị dắt cậu ấy đi làm rồi đa

Chi ngạc nhiên: đi làm, mà làm gì vậy chị?

Cát: nghe nói là tính toán sổ sách gì đó, mà thôi em đừng lo có anh lực thì không ai dám bắt nạt chồng em đâu

Chi: em sợ, anh Duy làm không nổi thì cực lắm đa

Cát cười : công nhận hai vợ chồng em làm chị ganh tị lắm đa, biết quan tâm yêu thương lo lắng cho nhau còn gì hạnh phúc hơn nữa

Chi: chị có biết khi nào thì ảnh mới được về không?

Cát: chắc ba bốn hôm gì đấy ...

Chi: trời đất, sao lâu vậy đa?

Cát nhìn vẻ mặt của cô mà cười : thì cũng giống chồng chị vậy thôi, lúc đầu chị cũng không quen em xem giờ thì ở nhà một mình có sao đâu?

Chi: không được, em không cho anh ấy đi làm ở đó , chị dẫn em đến chỗ đó được không?

Cát kéo người Chi rồi xuống ghế : sao không thể vắng hơi chồng được hả đa (cười)

Chi: dạ không phải, em lo anh ấy không tự chăm sóc cho mình được thôi

Cát: cậu ấy là đàn ông thì có gì mà lo, lo cho em trước đi ...Duy nhờ chị mua thuốc bổ ...đủ thứ cho em hết đây này....thương lắm đa...cậu ấy bảo lần đầu làm cha nên không biết phải chăm lo cho em và con như thế nào ...nên bảo chị cái gì cần thiết cho em và cái thai thì cứ mua hết...anh lực mà chu đáo được một hai phần của chồng em thì chị ăn chay ba năm luôn đó đa

Chi nhìn những thứ đang được chị cát để trên bàn cho cô mà hai mắt ngầu ngầu đỏ

Cát: cảm động lắm phải không? Đàn bà sướng hay khổ đều phụ thuộc vào tấm chồng ...chị thấy em bỏ nhà đi theo cậu ấy là đúng rồi đó đa

Chi cười: dạ phải, mà chị ơi , chị có thể nói với anh Lực cho chồng em chiều tối về nhà ngủ không? Em ngủ một mình sợ ma lắm

Cát nhìn cô mà cười tươi rối: chị cũng không biết nữa, nếu cậu ấy được nhận vào làm sổ sách gì đấy chắc không phải ở lại giữ khoảng đâu?

Chi : thật không chị ?

Cát: ừ, mà em có thường bị nôn ối không?

Chi: dạ có, khó chịu lắm...ăn uống gì cũng không được hết

Cát: em chịu khó đi một hai tháng đầu thôi ...à nhớ đừng làm việc nặng đi đứng cẩn thận một chút...có gì thì hỏi chị liền nha

Chi: dạ em cám ơn chị nhiều lắm, mà chị ơi chỗ làm có xa không chị ...em muốn đem cơm cho chồng em

Cát: xa lắm, em lại mang thai nữa đi đứng bất tiện lắm đa mà chồng em biết chị chỉ thì sẽ phiền trách

Chi đang lo không biết Khi cơn nghiện tái phát thì trúc phải làm sao? Thêm cô là con gái sống chung với cảm đám đàn ông thì có nhiều bất tiện mà mình thì không biết gì về đường xá ở đây

Cát: nếu em sợ thì tối qua ngủ ở nhà chị

Chi: dạ, để em xem tối nay chồng em có về không đã

Cát: ừ , còn đây là thuốc bổ em nhớ nấu uống nha ...do em đang trong giai đoạn thai nghén không ăn uống gì được nên phải uống mới được...

Chi: dạ, em biết rồi

Cát : thôi chị về đây

***

Sĩ đang đi tìm kiếm rắc rao khắp nơi bắt đầu cho người đi sâu vào các ngõ hẻm nhưng vẫn chưa có tin tức nào hết

Nên y đi lại nhà bà ba ,

Dì năm: cậu đến đây chi nữa hả?

Sĩ: bà ba đâu rồi mau gọi bà ta ra gặp tôi nhanh lên

Dì năm: bà không khỏe không muốn tiếp khách cậu mau về dùm cho

Sĩ liền tát vào mặt bà: khôn hồn thì làm theo lời tôi nếu không tôi cho bà xuống dưới đoàn tụ ông bà

Bà ba mặt mày xanh xao vừa đi vừa học :

« dù gì thì cậu cũng nên đối đãi kính nhường với người đáng tuổi mẹ mình chứ đa»

Sĩ nhìn bà mà cười : chỉ mấy ngày không gặp mà bà tàn tạ vậy đa

Bà ba lại ghế ngồi : cậu tìm thấy con tôi chưa?

Sĩ cũng ngồi xuống đối diện với bà : con bà biết thuật tàn hình hay sao vậy đa? Cả cái sài gòn nhỏ bé này cũng không thể tìm ra được nên mới đến đây thỉnh giáo , xin bà chỉ cho

Dì năm: chỉ e là cậu mất công rồi đó đa, không chừng cậu mợ tôi đã đi xa lắm rồi (cười)

Sĩ nhìn bà: chuyện đó là không thể nào, vì tất cả ngỏ ra vào sài gòn đều được kiểm soát nghiêm ngặt nhất , con ruồi cũng qua không lọt nữa nà

Bà ba : tôi cũng muốn tìm nó đây (ho ) cậu cứ đi tìm đi mà tôi thấy dì năm nói đúng đó đa...không chừng nó đã đi khỏi sài gòn rồi đó đa

Sĩ : không thể nào, tuyệt đối là không thể, nhất định là ở quanh đây...hay là bà đang che giấu bọn họ...nếu vậy thì mau giao họ cho tôi...

Bà ba: cậu nói đùa không vui chút nào, nếu tôi biết nó ở đâu thì tôi đã bắt con tôi về và giao chi cho cậu rồi để rồi phiền phức

Dì năm: tôi nói cho cậu biết, mợ Chi rất thương cậu Trúc...cho nên cậu biết đều thì buông tha cho họ đi

Sĩ đập mạnh tay xuống bàn:

« thương gì cái thứ bán nam bán nữ đó, chắc chắn các người đã bỏ bùa mê thuốc lú cho Chi, nên cô ta mới ngu si bỏ chốn ...

....tốt nhất là con gái bà biến mất luôn đi nếu rơi vào tay tôi thì tôi sẽ cho cô ta chết không chỗ chôn...»

Dì năm: cậu biết rồi sao?

Sĩ: khôn hồn thì trả chi về cho tôi để tôi bắt được thì thảm lắm đa »

Bà ba: tôi xin cậu thanh cho con tôi đi, tôi sẽ đưa nó đi thật xa không xuất hiện trước mặt chi nữa có được không?

Sĩ cười nham hiểm: nếu tôi lột sạch quần áo của cô ta ra trước bàn dân thiên hạ ...Bà nghĩ gia đình của ông bá sẽ làm gì? Còn Chi khi đó có đủ can đảm chạy đến che chở hay là xấu hổ đến chết (cười)

...thú vị hơn là con gái của bà sẽ ra sao? Bà và bà (dì năm) có tưởng tượng được không?

Dì năm : cậu có phải người không hả?

Bà ba qùy xuống trước mặt hắn: tôi xin cậu, tôi lại cậu ...tha cho con tôi một con đường sống đi...hay là một mạng đổi một mạng có được không?

Sĩ dùng chân đạp vào người bà ngã vào ghế : được thôi, nếu trong vòng ba ngày cô ta mang chi về trả cho tôi thì tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho ...còn không thì tôi thấy cô ta ở đâu thì nơi đó sẽ có máu ( cười lớn rồi bỏ đi)

Dì năm lại đỡ bà ba: bà có sao không?

Bà ba nắm chặt lấy tay bà: dì cũng nghe rồi, hắn nhất định sẽ giết Trúc, giờ không thể để nó ở bên cạnh Chi được , dì làm ơn mau nói cho tôi biết nó đang ở đâu đi?

Dì năm: tôi nói rồi, không biết thật mà, cậu ấy chỉ bảo nơi đó an toàn thôi chứ không nói chỗ nào hết

Bà ba vô cùng lo lắng : vậy thì mau đi tìm nó đi....bảo nó tránh xa con Chi ra

Dì năm: giờ biết cậu ở đâu mà tìm...

Bà ba ho liên tục : làm ơn giúp tôi đi giờ tôi chỉ có thể tin mình dì thôi làm ơn đi tìm nó...nếu để hắn tìm được nó thì chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi

Dì năm: tôi nói thật, tôi không biết cậu ở đâu hết nhưng cậu có nói là sẽ trở về thăm bà...nên tôi nghĩ mai mốt là cậu ấy sẽ về đây thôi...

Bà ba: xung quanh đây đều là người của sĩ ...nó mà về chẳng phải tự chui vào giỏ sao? Không được...tôi phải đi tìm nó...

Dì năm: bà bị bệnh nặng như vậy thì đi đâu được chứ, được rồi tôi sẽ đi kiếm cậu ba có được chữa, bà về phòng nghỉ đi

Bà ba: dì phải bảo nó tránh con Chi ra nghe

Dì năm: tôi biết rồi

****
Không bao lâu sau thì Lành cũng đến tìm bà ba, vì cô không thấy Tân về báo tin nên lo lắng , tự mình đi đến ngôi nhà ở ngoại ô thì thấy nhà cửa bị đập phá còn có vỏ đạn nữa

Lành: dì năm

Dì năm: là con sao Lành

Lành: dì, đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao dì ở đây? Còn cậu ba và Chi đâu rồi?

Dì năm: họ đang lẫn chốn ở đâu đây hả gì á ,dì cũng không biết nữa

Lành: cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?

Dì năm: sĩ đã tìm đến đó truy bắt cho bằng được cậu mợ...cũng may là họ chạy thoát

Lành tức : lại là tên khốn đó, hắn ăn gan hùm hay sao mà lộng hành dữ vậy

Dì năm: lành , bây giờ chỉ có con mới có khả năng giúp cậu ấy đối phó với sĩ mà thôi

Lành: hắn dù gì cũng là lính của Phi nên con không tiện xen vào nhưng con sẽ không bỏ mặc cậu ba mà không lo

Dì năm: bây giờ bà ba, bệnh nặng lắm đa , bà cũng biết lỗi rồi nên ăn năng lắm

Lành: ăn năng thì đã quá muộn rồi, bà ấy đã hủy hoại cậu ba rồi...còn gì nữa chứ

Dì năm: sĩ đã biết cậu là con gái rồi

Lành đang uống nước nghe nói mà bị sặc : dì...Dì nói gì?

Dì năm: sĩ đã biết cậu ba là con gái rồi

Lành: như vậy thì nguy rồi đa, sao hắn biết chứ

Dì năm: giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa, vì khi nảy hắn đến đây bắt bà ba giao người

Lành : hắn dám

Dì năm: hắn bảo nếu trong vòng ba ngày mà không trả mợ chi về thì hắn sẽ giết cậu ba cho bằng được...cả sài gòn đâu đâu cũng có người của hắn...không chừng việc con đến đây hắn đã biết rồi đó đa

Lành tức điên người: hắn đúng là tên khốn kiếp mà trước kia chi bảo con không nên tin tưởng vào con người của hắn nhưng con đã chủ quan không nghe

Dì năm: lành con mau nghĩ cách khống chế hắn đi...

Lành: con sẽ nghĩ cách nhưng giờ không biết Trúc sao rồi? Con lo quá dì ơi

Dì năm: con yên tâm đi , cậu ba gần cai nghiện thành công rồi và đang ở một nơi rất an toàn trong sài gòn

Lành: sao dì biết?

Dì năm:cậu có về đây thăm bà ba một lát rồi đi...nhưng cậu ấy không nói cho tôi biết nơi ở

Lành: xem ra thì sĩ đang có mưu đồ đen tối với Chi và gia đình chồng con...nếu không ngăn chặn thì chắc chắn hắn sẽ trở thành mối hiểm họa kinh hoàng

Dì năm: hay con nói với ngài thống đốc

Lành: hắn là thân tính của chồng con nếu con không có chứng cứ mà nói thì phi sẽ không nghe đâu...à mà dì có gặp Tân không , trước ngày con về nhà chồng, con có sai anh ta mang tiền thuốc men cho cậu ba

Dì năm: không có, mà chính ngày đó sĩ đã dẫn người đến đó để vây bắt chúng tôi

Lành: đã mấy ngày rồi mà anh ta vẫn chưa về tìm con không biết đi đâu rồi nữa?

Dì năm: có thể Tân đến đó không thấy nên đi kiếm cậu mợ ở đâu đây trong khu vực sài gòn rồi không chừng

Lành: Tân là người rất nhanh nhẹn chắc là vậy rồi ...còn phần Sĩ con sẽ nghĩ cách cho anh Phi đều hắn về long xuyên ....chứ để hắn tự tung tự tác ở đây thì cậu ba chỉ có nước chết

Dì năm: tất cả đều trông chờ vào con , lần này cậu ba có thể vượt qua hay không điều phụ thuộc vào con hết đa

Lành: nếu cậu ba có về thăm bà ba thì dì hãy tìm cách giữ cậu ấy lại...con sợi sĩ sẽ nói hết sự thật với gia đình chồng con ...

....lúc đó người muốn cậu chết sẽ không chỉ mình hắn nữa mà là cả nhà anh Phi...

...nên phải tách hai người họ ra, để phòng khi Phi biết chuyện không tìm được cậu sẽ dễ đối phó»

Dì năm: giờ dì đang chờ cậu ấy đây

Lành: mục đích của sĩ là chi , cho nên chỉ cần chi quay về thì cậu sẽ được an toàn rời khỏi đây

Dì năm: khó khăn lắm cậu mợ mới được ở bên nhau...ông trời có mắt không vậy? Sao để kẻ ác hoành hành còn người hiền lành có tình thì gặp gian truân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro