Chapter 5: có phải điên không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để ngăn cản sự điên cuồng của Chi ,Trúc buộc phải đè giữ cô lại

« nếu cô cứ điên như vầy thì tôi không chịu nhượng bộ đâu ...có nghe không»

Chi: nếu không buôn tôi ra nếu không anh sẽ phải hối hận đó...

Trúc: cô bị điên phải không?

Chi cười khà lên: anh điên á...

Rồi cô chửi như chưa từng được chửi ,Trúc cũng ráng chịu nhưng Chi lại lôi má và dòng họ tám đời của cô ra mà chửi tan nát

Nên cô lấy tay bịt miệng Chi lại thì bị cô ta cắn đến chảy máu,

«cô đúng là đồ điên mà...»

Chi thì cười khoái trá: tôi nói cho anh biết đừng chọc giận tôi nếu không anh sẽ chết rất khó coi

Trúc tức sắp phát điên ,liền đi lại xé cái màn ở đầu giường ra rồi nhanh chóng bắt chi lại cuộc chặt vào giường

Vì sợ cô lại chửi mắng in ỏi nên trúc lấy cái khăn trong túi quần mình ra nhét vào miệng cô luôn

Bên ngoài thấy đột nhiên im lặng nên ông bá

« Chi con không sao chứ...»

Trúc: dạ không sao...vợ con ngủ rồi mọi người về phòng đi

Bà Phụng: vậy con có sao không?

Trúc: dạ không sao...nội đừng lo

Lam: cậu thật không sao?

Trúc: ừ, bị trầy sướt thôi không sao đâu

Bá: vậy con và Chi ngủ luôn đi...

Thế là họ cũng chịu đi về nghĩ, Trúc vội đi lại giường lấy cái chăn và cái gối xuống đất nằm để mặc cho Chi nằm trên đó

Sáng sớm hôm sau , Lam đi vào nhìn thấy liền lại cởi chói cho Chi, sau đó cô bưng cả thao nước đổ ào xuống mặt Trúc rồi đứng ôm bụng cười

Trúc bật người dậy trong tức tối

« sao tôi có thể ở chung nhà với con điên này được chứ?»

Lam vội đi qua phủi phủi thì bị cô đẩy ra

« tôi hỏi em có phải cô ta bị điên không?»

Lam không dám nói chỉ gật thật nhẹ cái đầu

Trúc : thì ra ngay từ đầu các người đã âm mưu lừa gạt gia đình tôi đúng không? Bắt tôi phải lấy cái con điên này ...không được tôi sẽ hủy hôn..

Lam xuống nước năng nỉ: cậu đừng giận thật ra cô chủ của em hiền lắm

Trúc: cô ta mà hiền thì tôi đâu bị đánh tơi bời như vầy...

Chi lấy cái thao ném qua trúng lưng trúc : cút đi....ra khỏi nhà tôi ngay ,
có nghe không?

Trúc ức đến sắp điên nên : cô nghĩ tôi muốn sống với hạn người như cô sao? không cần đuổi tôi đi đây ...

Lam chạy theo cản lại: cậu không được đi...Bà và ông sẽ nổi giận đó...

Trúc: rõ ràng các người là đồ lừa gạt mà cho nên người nổi giận là tôi mới đúng...

Trúc đi rất nhanh ra nhà lớn định thoát khỏi nhưng ông bá cho người bắt lại

« con rể của ta sao lại muốn bỏ đi hả?»

Trúc nhìn ông ta không một chút sợ sệt: tôi không muốn sống với một người vợ bị điên...

Bá cười to: con và Chi đã làm lễ thành hôn rồi hết ...ta cũng đường đường chính chính rước con về đây...

Trúc: do ông đã cố tình gài bẫy gia đình tôi...

Ông liền nháy mắt với tên gia đinh hắn liền đá mạnh vào chân làm cô ngã khụy xuống đất, hai cái đầu gối đập mạnh như muốn nát ra ,cô đau đớn nhăn mặt

Ông ta lại ngồi ghế đối diện với cô
« chưa ai dám nói ta lừa gạt cả...con cũng gan lắm...»

Trúc: ngay từ đầu các người đã dấu chuyện con gái mình bị điên ...rồi bắt tôi về ở rễ ...Ông thật thâm đọc đó đa

Lam đi cùng bà Phụng ra tới, ông bá nghe Gil nói mà tức giận đập tay xuống bàn

« là cha của cậu đã đồng ý cuộc hôn nhân này... tôi không hề ép ông ta»

Trúc: bắt tôi rá nợ mà còn bảo là không ép...cái lý lẽ này ở đâu ra vậy thưa ông hội đồng..

Ông Bá đập mạnh cái tách trà xuống đất

Bà Phụng: con đừng tức giận để ta nói chuyện với cháu nó

Bá: má liệu sao thì liệu nếu nó không nghe lời thì con sẽ thẳng tay hơn đó

Rồi ông bỏ đi, bà Phụng vội đi lại đỡ Trúc đứng dậy rồi cho gia đinh lui đi hết trừ Lam

Bà Phụng: con ngồi xuống ghế đi rồi chúng ta nói chuyện với nhau

Trúc: bà cũng thấy rồi không phải con không muốn ở lại mà là do cháu của bà không hề thích con...

Bà Phụng: bà biết con đã chịu ấm ức khi phải lấy cháu gái của ta...nhưng con hãy nể mặt ta mà ở lại đây có được không?

Trúc nhìn bà mà có chút động lòng: nhưng cô ấy ...

Bà Phụng: thật ra cháu của bà nó mới phát bệnh khoảng ba năm nay thôi, lúc trước nó là một cô gái rất dịu dàng dễ thương

Lam: dạ phải đó thưa cậu...cô rất tốt bụng nhưng không hiểu sao bây giờ lại ra nông nổi này...cậu thương mà nghĩ lại có được không?

Trúc: nhưng mà cô ấy không chịu chứ...không phải là do..tôi...

Bà Phụng: con và nó đã làm lễ rồi hơn nữa ở cái xứ này giờ ai mà không biết nó đã lấy con làm chồng...nếu con bỏ nó mà đi thì nó sẽ bị người ta cười nhạo...sao dám nhìn ai...đời người con gái quan trọng nhất là danh tiết ...con cũng là người thi nhân đạt lễ chắc con cũng biết sự quan trọng của nó mà phải không?

Trúc nghe bà nói mà có chút thông cảm

Lam: tuy cậu và cô con chưa động phòng nhưng cũng đã gán nghĩa vợ chồng với nhau rồi...cô tuy thần trí không tỉnh táo nhưng là một người rất tốt...nên con xin cậu ở lại

Bà Phụng: ta sẽ cho người tìm danh y để trị bệnh cho nó ...con đừng lo

Trúc vốn lấy cơ hội này để bỏ chốn nhưng giờ cô đã bị bà Phụng thuyết phục, thêm nữa nếu Chi bị điên cũng tốt vì cô không phải chung đụng như vợ chồng thật sự

Trúc: những gì nói rất thấu tình đạt lý con đây cũng không dám không nghe nhưng cô ấy cứ đánh con hoài sao con chịu nổi

Bà Phụng: thật ra con chỉ cần nhường nhịn nó một chút thì nó sẽ không đánh con đâu

Trúc: con luôn nhường nhịn đấy thôi nhưng bà xem đi ...chỗ nào cũng bị cô ấy cào quào ra như vầy

Bà Phụng nhìn thấy liền bảo lam đi lấy thuốc lại bôi cho cô

Bà Phụng: con là người thông minh nên bà nghĩ con sẽ biết cách ứng phó với nó mà phải không?

Trúc: nếu bà nói vậy thì có thể cho con ngủ riêng với cô ấy không?

Lam: hai người là vợ chồng sao ngủ riêng được

Bà Phụng: được...nếu con muốn vậy thì ta sẽ để cho con ngủ đối diện với phòng của nó nhưng ban ngày con phải luôn bên cạnh nó ...con chịu không?

Trúc: được cứ làm như bà nói đi...

Lam: vậy giờ cậu qua phòng ăn sáng với cô con đi nha...

Trúc: sao phải ăn riêng với cô ấy ?

Bà Phụng: vì nó không muốn ăn ở ngoài ồn ào nó không chịu nổi

Trúc: cô ấy có cho con ăn cùng không?

Bà Phụng: vậy phải xem người chồng như con có đủ bản lĩnh không?

Thế là cô đi trở về phòng thấy Chi mà ớn trong người

Chi: đi đi ai cho quay lại hả cái thằng kia

Lam: cậu ngồi đi...con lấy đũa cho

Chi liền đánh vào tay Lam làm đôi đũa rơi xuống đất rồi cười khoái trá

Lam: dạ xin lỗi cậu...con bất cẩn quá..để con đi lấy đôi khác...

Trúc: không cần đâu...

Rồi giật lấy đôi đũa từ tay Chi,

« chúng ta là vợ chồng thì nên chia sẻ ngọt bùi với nhau có phải không?»

Chi nổi điên lên hất đỗ hết đồ ăn xuống đất

« bây giờ anh ăn cho tôi...»

Lam kéo giữ người Chi lại : cô ...em xin cô đừng làm vậy nữa có được không?

Trúc nhìn Chi mà cười một cái: tốt thôi bây giờ không còn cái gì để ăn hết...vậy thì nhịn luôn đi

Lam: cậu đừng giận con bảo nhà bếp đem thức ăn khác lên cho

Trúc: không cần cô út không muốn ăn thì thôi đi...em lui xuống đi ...nên nhớ không ai được phép mang đồ ăn cho cô ăn hết có nghe không?

Lam: vậy cô sẽ đói...còn cậu nữa

Trúc: em không cần lo...cô ấy đã có cậu lo rồi không chết đối đâu...

Chi: anh là gì mà lo cho tôi...cút ...cút nhanh lên....cút...

Đi lại xô đẩy người trúc ra cửa,

Lam: cô đừng làm vậy nữa bà sẽ giận đó...

Chi bỗng dưng ngồi xuống đất khóc la: tất cả các người hùa nhau ăn hiếp tôi mà....tôi không muốn sống nữa...

Lam vội năng nỉ, Trúc thấy vậy liền kéo lam ra khỏi phòng

« sao này không được sự cho phép của cậu em không được vào đây biết không?»

Lam: cậu định làm gì?

Trúc: đi làm việc của em đi...cho dù cô ta có điên thì cũng là vợ cậu em đừng lo

Lam nghe lời đi ra ngoài rồi đóng cửa lại,

Trúc: bây giờ cứ ngồi đó khóc cho đã đi..

Chi ngay lập tức đi lại nắm lấy đầu trúc

« tôi sẽ cho anh chết thật khó coi...»

Trúc: buôn tôi ra...cô điên đủ chưa

Cô liền tát mạnh vào mặt Chi ,Chi thật sự bị bất ngờ vì chưa ai dám đánh cô

Trúc: tôi nói cho cô biết ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cuộc hôn nhân này rồi...nói đúng như cái cách mà các người làm đó là bắt tôi ở rễ trừ nợ...

Chi nhìn Trúc không chớp mắt rồi khóc ầm lên,

« anh đồ xấu xa...xấu xa...»

Trúc chỉ còn cách lại dỗ ,thì bị cô cắn mạnh vào cánh tay đến chảy máu

Bà Phụng chạy vào kéo Chi ra, nhưng trúc bảo là không cần...một hồi lâu không thấy Trúc phản ứng gì hết nên chi mới chịu buôn ra

Bà Phụng : con điên vừa thôi chứ, Trúc nó là chồng con đó muốn cắn chết nó sao

Chi lau nước mắt: con không muốn lấy anh ta nội đuổi anh ta đi đi...con ghét anh ta...

Bà Phụng ngay lập tức tát vào mặt cô

« con im đi...ta nói cho con biết ..con có muốn hay không muốn gì cũng phải làm vợ nó...»

Lam đang băng vết thương lại cho Trúc

« cậu đừng giận cô con nha...cô không cố ý đâu»

Trúc không nói gì, bà Phụng vội kêu gia đinh bắt chói Chi lên giường

Chi không ngừng kêu la khóc ầm ĩ, bà Phụng liền kêu lam bịt miệng cô lại, họ chói hai tay lên đầu giường còn hai chân xuống cuối giường

Xong bà bảo tất cả lui ra, đi lại nắm lấy tay trúc

« bà có hai người cháu gái, chị nó thì có chồng rồi...còn nó là đứa mà bà thương yêu nhất...»

Trúc nghe bà nói mà khó hiểu

Bà Phụng: bà tin con tin vào nhân cách của con nên ta mới chọn con làm chồng của nó...nó cần một người chồng yêu thương nó bảo vệ nó nên ta hy vọng con dùng trái tim mình mà cảm hóa nó có được không? (Khóc)

Trúc nhìn bà không mà mũi lòng

Bà kéo Cô lại giường: con và nó vẫn chưa làm lễ động phòng có thể vì vậy mà nó chưa có cảm tình với con...cho nên bây giờ con hãy làm những việc cần làm để cho con và nó hòa hợp với nhau...

Trúc lúng túng: bà...à...con...con không làm được đâu

Chi thì lắc đầu lia lịa, giẫy dụa quyết liệt

Bà Phụng nghiêm mặt lại: ta cho phép con làm vậy ...nên không cần phải ngại

Trúc: bà à làm vậy không được đâu...con không làm được đâu...

Bà Phụng: chẳng phải lên giường là xong sao?

Trúc: nhưng cô ấy không muốn mà...con không muốn ép uổng ...với lại chuyện này đồn ra ngoài cả con và cô ấy làm sao ngẩng đầu lên được

Bà Phụng xô người cô ngã lên giường tay vô tình chạm vào eo chi

Trúc: bà ơi con không làm được đâu...con ....

Bà Phụng vội kéo màn xuống rồi nói nhỏ vào tai cô

« lần đầu con hãy nhẹ nhàng với cháu của bà một chút...nó còn dại lắm...»

Trúc nghe bà nói mà đỏ bừng cả mặt vội nắm chặt lấy tay bà

« bà ơi...Bà tha cho con lần này đi được không?...con...sợ lắm...»

Tuy đang cảm thấy buồn cười trước hành động lúng túng vụng về của Trúc nhưng bà cũng ráng cứng rắn nghiêm nghị

« con nghe bà đi...có gì bà chịu trách nhiệm cho...»

Trúc: vẫn không chịu buôn ra : bây giờ bà bắt con chết còn dễ hơn là bắt con làm chuyện đó đó nữa...con xin bà ...

Bà Phụng gạt tay cô ra : con nghe cho kỉ ta cho con thời hạn là kể từ bây giờ cho tới khi mặt trời lặn mà vẫn chưa hòa hợp với nó thì ta sẽ bắt cha con phải trả hết nợ nếu không ta kiện cho ông ta tán gia bại sản...

Trúc: bà ...sao bà có thể làm vậy được...Bà...Bà...

Bà Phụng vội đi ra ngoài khó cửa phòng lại rồi kêu lam đem thức ăn vào cho Trúc

Lam mang thức ăn vào phòng thì thấy Trúc ngồi ở cạnh bàn

« cậu ăn đi ạ...»

Trúc vội chạy ra cửa nhưng bị khóa lại rồi

Lam: cậu đừng chạy vội ích thôi...

Trúc quay qua năng nỉ cô: em cũng không muốn cô em không vui mà đúng không vì vậy hãy ra năng nỉ bà được không ...cậu xin em đó

Lam: cậu mới về nên không biết nào giờ bà nói một là một không ai dám nói hai đâu kể cả ông cũng vậy

Trúc vội cùng thất vọng thở dài làm lam cười : cậu với cô đã là vợ chồng rồi không sớm thì muộn cũng phải làm chuyện đó đó thôi mà...

Trúc: có ai cứu tôi không ?

Lam vỗ vai cô: cậu đừng lo mau mau đi bà đang canh ở ngoài cửa ...

Chi đang cố kêu lam nhưng lam không nghe mà cũng chẳng dám làm trái ý bà

Bà Phụng: lam ,con còn không mau ra cho cậu với cô làm việc hả?

Lam cười một cái rồi đi ra ngoài. Trúc không biết phải làm sao nữa

« chết ...chết ...lần này chết...chắc rồi..»

Cả buổi rồi mà vẫn không nghĩ ra cách nào hết ăn cũng chẳng vô, còn Chi thì càng căng thẳng hơn cô đã khóc suốt từ nảy giờ.

Trúc đi nhẹ lại giường đưa tay vén một bên màn thì thấy Chi đang khóc

« tôi còn chưa khóc nữa mà em khóc là ý gì hả? Nói đi...điên mất thôi...»

Chi nhìn Trúc mà nước mắt cứ tuôn trào ra làm cô cũng cảm thấy cay ở khóe mắt

« em khóc thì có tác dụng gì...»

Chi như muốn nói gì với cô nên

Trúc: muốn nói gì với tôi phải không?

Chi gật đầu, Trúc liền mở mở khăn ra

Chi: cuối mặt xuống đi

Trúc không biết cô muốn nói cái gì nữa nên cũng nghe lời cuối xuống, thì bị Chi phun ngay nước bọt vào mặt

« cút đi...tránh xa tôi ra...»

Trúc thật sự không ngờ mình lại bị người ta phỉ nhổ đến như vậy, cô nhìn Chi mà không nói lời nào hai tay nắm chặt lấy chiếu , nổi ô nhục mà lần đầu tiên trong đời cô phải chịu nó thật không thể chấp nhận được nên khóe mắt cứ cai xòe cho đến khi nó động lại thành giọt chảy dài xuống má.

Chi nhìn nó mà cảm thấy tội lỗi, cái cảm giác hối hận đang bao trùm

Trúc: tôi biết cô cũng bị ép buộc nên mới phải lấy một người như tôi...tôi cũng chẳng khác gì cô...mà thôi đi nói chuyện với một người điên như cô thì cũng có tác dụng gì đâu

Cô liền ngồi dậy lấy tay lau mặt rồi rồi đi lại tủ lục kiếm lấy ra một cây kéo cắt vải

Đi chậm lại giường , Chi đang rất sợ Trúc sẽ giết chết mình nên hoảng hốt la thì bị tay Trúc bịt lại

« cô đừng sợ...tôi không làm hại cô đâu...tôi hy vọng sao khi tôi chết cô có thể mang xác tôi về Cần Thơ được không?»

Chi nhìn sâu vào mắt cô rồi lắc đầu lia lịa ,

« tôi không muốn phải sống dối trá như vầy nữa nên chỉ có cách này mới giải quyết được thôi ( cố không khóc)»

Chi rất sợ nên không ngừng vùng vẩy tay chân , Trúc sợ cô la nên nhét cái khăn trở lại vào miệng

Rồi hạ màn xuống, ánh mắt tuyệt vọng ngấn lệ của Trúc khi cái màn buôn xuống làm cô cảm thương





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro