Chapter 6: Oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái màn đóng lại Chi hoàn không biết Trúc có tự tử thật không nên cố giật rất mạnh cái tay bị chói

Do trong lúc bức bách nên cô mạnh mẽ lạ thường dây trói bị giật lỏng ra nên cô nhanh chóng cởi chói

Nhảy ngay xuống giường thì thấy Trúc đang ngồi đằng bàn định đâm cái kéo xuống lòng ngực của mình

Cô vội chạy lại giật cây kéo mà không ngừng la lớn với hy vọng ở ngoài chạy vào tiếp

« có ai không mau vào đây đi nhanh lên...»

Trúc không buông: cô tránh ra đi...chẳng phải cô muốn tôi chết sao...

Chi: trời ơi...có ai không mau vào đây đi...

Lam ở ngoài nghe thấy: bà ơi hình như có chuyện rồi...chúng ta có nên vào không ?

Bà Phụng bảo lam: con điên sao giờ mà vào lỡ hai đứa nó đang làm đó đó thì sao? Cứ ở yên đó đi...kệ nó muốn la gì la đi

Sau một hồi thì chi cũng lấy được cái kéo

Trúc: cô muốn gì hả?

Chi: anh có phải đàn ông không?, sao hở một cái là đòi chết

Trúc : tôi vốn có phải đàn ông đâu

Chi: cái gì? Anh nói gì vậy?

Trúc: à...thì tôi là đàn ông mà có tí quyền gì đâu...bị các người bức bách đến nông nỗi này còn gì? Có đáng mặt nam nhi đâu:(

Chi: tôi nói cho anh biết nếu muốn chết thì đi ra ngoài mà chết đừng chết ở đây, tôi sợ ma lắm

Trúc: ma sợ cô thì có...mà cô có bị gì không sao lại nói chuyện bình thường như vậy hả?

Chi sợ bị lộ tẩy nên: nào giờ tôi rất tỉnh chỉ có anh bị điên thôi

Rồi cười chọc quê trúc

Trúc: phải đó tôi điên mới lấy cô...

Bà Phụng: trúc con xong chưa?

Trúc : dạ chưa...Bà ơi hay để sau khi trị khỏi bệnh cho cô ấy được không? Con năng nỉ đó

Bà Phụng: nếu con không thể tự mình làm thì bà sẽ vào giúp cho con

Cả trúc và Chi đều hốt hoảng đẩy cửa lại

Chi: trời ơi :((bà muốn ép chết con mới chịu hả?

Trúc: bà ơi chuyện đó không thể ép là làm được đâu...

Bà Phụng kêu người tông cửa vào

Chi liền chốn xuống gầm giường, còn trúc thì không biết chốn vào đâu hết

Bà Phụng: con mau chui ra cho bà nhanh lên

Chi: không con không ra có chết cũng không ra

Trúc vội qùy xuống: bà ơi...thật sự chuyện này là không thể ...con...

Bà Phụng: có gì mà không thể...chỉ cần hai đứa lên giường là xong rồi có gì khó đâu nào

Đám gia đinh trong nhà nghe bà Phụng nói mà bụm miệng lại cười

Làm trúc xấu hổ muốn độn thổ,lam cuối xuống

« cô mau chui ra đi...nếu không bà nổi giận đó»

Chi: không ...bảo bà đưa hắn đi ra đi

Bà Phụng thấy bọn người làm cứ cười hoài nên vội kêu họ đến lôi chi ra

Cuối cùng thì chi cũng bị lôi ra: nội ơi con không muốn đâu...hắn thấy ghét lắm...

Trúc: nội thấy rồi cô ấy không có chịu con sao làm được

Câu nói của Trúc làm cho bọn gia đinh cười ra tiếng luôn, bà Phụng cũng không ngoại lệ

« các người cười cái gì? Chưa thấy vợ chồng người ta cải vã sao? Còn đứng đó làm gì mau ra ngoài đi...»

Tất cả bọn đi lui ra ngoài, bà Phụng đi lại nắm lấy tay Chi

« cháu bà đã lớn rồi...thì phải ngoan mới được...nếu con mà cãi lời ta thì ta sẽ chết cho con vui đó...»

Chi: bà ...con...không chịu đâu...ngoài chuyện này ra con sẽ nghe lời bà hết...Bà đừng bắt ép con được không?

Bà Phụng : trúc con mau qua đây

Trúc sợ nên không dám qua: bà đừng ép con được không?

Lam vội đi lại đẩy người trúc lại

Bà Phụng: biểu hai đứa động phòng có biểu đi chết đâu mà cứ làm ta nổi điên vậy hả?

Chi: con...con không muốn...

Trúc: con sợ lắm...

Bà Phụng: ai cũng vậy hết...lúc đầu thì sợ ...ngại ngùng chứ khi đã ân ái xong rồi thì có mà dùng búa chặt cũng không đứt ra

Chi: bà thôi đi có được không?

Bà Phụng: nếu vậy thì ta sẽ bảo người vào giúp hai đứa

Trúc: bà có cần phải làm tới mức đó không? Chắc chết mất...sống sao nổi..

Lam nhìn bộ dạng bị ép của Trúc mà cười hoài

Bà Phụng kéo Chi lại giường: con mau ngoan ngoãn nằm xuống đi...hay là ta kêu người chói hai tay hai chân con lại

Trúc nhân lúc đó chạy ào ra ngoài thì bị người làm bắt lại

Lam: hai người nhẹ tay thôi...không được làm cậu bị thương

Bà Phụng vội cằm bình rượu lại ép cho cô uống bằng được

« rượu sẽ làm con can đảm hơn ...mau lên giường với vợ của con đi...nhanh đi con ...tốt nhất là cho ta tin vui luôn càng tốt (cười)»

Còn trúc thì ho quá trời vì bị sặc
Bà Phụng: lên đi Chi đang đợi con kìa

Chi cũng chịu nằm xuống nhưng cứ quắn lấy cái mền vào người

Bà Phụng nói vào tai cô: con đừng sợ chỉ đau một chút thôi...nhanh lắm

Chi nghe bà nói mà mặt đỏ hơn cả quan công : con không muốn...con không muốn...

Trúc cũng đã lên giường nhưng cứ bị Chi đẩy ra

Bà Phụng vội kéo màn lại: nội sẽ ngồi đằng cửa nên hai đứa phải nhanh lên nếu không bà sẽ đến giường giúp hai đứa đó

Lam đứng cười từ nay giờ , cô vội bắt ghế cho bà ngồi rồi đi ra ngoài đóng cửa lại

Trúc mở màn ra thì thấy bà ngồi ngay cửa...liền kéo màn lại

« sao ông trời cứ bắt tôi làm những chuyện không thể... không vậy trời»

Chi ngồi sát vào cạnh giường: đừng đụng vào tôi...cũng không được nghĩ gì đen tối nghe không?

Bà Phụng: hai đứa còn làm gì nữa...Trúc con phải chủ động đi chứ

Trúc cả người toát mồ hôi : bà đừng ép từ từ con làm ....

Chi: bà ơi tha cho con lần này đi...

Bà Phụng vội đi lại vén màn lên làm cả hai giật mình

Trúc: bà làm gì vậy?

Bà Phụng: nếu vậy để ta giúp cho

Chi: con lạy nội đó...làm ơn đi được không?

Trúc đột nhiên thấy cây kéo khi nảy liền nảy ra ý tưởng, cô vội đè người Chi xuống

« bà có thể ra ngoài được không khi nào xong con sẽ cho bà hay»

Bà Phụng liền bịt mắt lại: được...được bà ra ngay đây... Chi còn khờ lắm nên dịu dàng với nó một chút biết không?

Khi cánh vừa đóng lại, Chi không ngừng chống trả đẩy mạnh người trúc vào vách tường

Trúc:[ a....cô có thể nhẹ hơn không?

Chi: tôi như vậy là đã nhẹ với anh lắm rồi

Bà Phụng vẫn ở ngoài cửa nghe động tĩnh

Chi: anh định làm thiệt hả? ( kéo chăn gối hết vào người)

Trúc: còn khuya, hạn con gái đanh đá như cô có sắp hàng dài đi chăng nữa tôi cũng không thèm

Chi: nói được thì làm được đó

Trúc: cô yên tâm đi...giờ thì cô hãy phối hợp với tôi đi

Chi lấy hai tay ôm ngực: gì hả?

Trúc: đầu nghĩ gì vậy? không nghe nội cô nói gì sao ,nếu tôi và cô mà không động phòng thì bà ấy sẽ giám tại giường đó

Chi: vậy phối hợp sao

Trúc lấy cây kéo rồi tháo băng tay ra

« cô mau la đau đi...lâu một chút..»

Chi: mắc gì tôi phải la đau

Trúc: thì làm chuyện đó đó phải đau nếu cô không la bà không tin đâu

Chi : được rồi...la thì la....á đau quá ...đau quá...anh nhẹ chút đi...á...

Trong lúc chi giả vờ la đau thì cô vội lấy kéo cắt vào bàn tay rồi cho máu nhiễu xuống chiếu, bị đứt nên rất đau nhưng cô không nói gì hết

Chi không dám nhìn hành động vừa rồi của Trúc nó làm cô nổi da gà ớn ốc

Trúc: cô băng bó lại dùm tôi đi...

xong rồi Trúc giả vờ như đang thở dốc , ở bên ngoài bà Phụng nghe được tiếng kêu đau của Chi sau đó thì im lặng luôn nên bà mừng thầm vì nghĩ cả hai đã hòa hợp rồi

Bà Phụng: lam con mau đi nấu đồ bổ cho cô cậu đi ...để lát nữa cô cậu dùng nấu thêm nước nóng nữa.

Chi: anh có phải đang đau không? Mà sao phải làm vậy hả?

Trúc: cô giả bộ không biết hay không biết thật?

Chi: có gì thì nói luôn đi...mệt chết

Đánh vào tay đau của Trúc làm cô la lớn

« a.. .a...a...cô điên vừa phải thôi...»

Bà Phụng vừa nghe tiếng : ra rồi...thành công rồi....lại trời cho cháu tôi có tin vui luôn đi....con cúng con heo quay»

Chi liền đá cô ngã xuống giường thì bà Phụng bước vào

« vất cho cháu rễ tôi rồi...nào nào con qua đây ngồi đi...»

Trúc: bà xem cô ấy đi.... xong rồi là đá con xuống giường liền à

Chi vẫn không ra: anh ta là đồ đáng ghét

Bà Phụng cười: hai đứa thôi đi...chuyện nên làm cũng đã làm rồi...sau còn cải nhau...

Trúc: em nghe chưa sao còn ngồi đó ra đây rót nước cho tôi đi

Chi: đừng có mơ

Bà Phụng đi lại giường mở màn ra nhìn Chi thì thấy quần áo vẫn còn nguyên nên cũng nghi ngờ, không tin

« sao con vẫn còn mặc đồ»

Chi: bà lạ chưa ...chẳng con không nên mặc đồ

Nên bà vội hỏi: con còn thấy đau không?

Chi: có gì đâu mà đau..

Bà Phụng: thì ...cái đó nó có còn đau không?

Chi: cái đó là cái gì mới được chứ

Trúc sợ Chi làm hỏng chuyện nên chạy vội lại giường ôm cô

« chắc em còn đau lắm phải không? »

Chi không biết cái gì luôn : phải đó tôi đang đau lắm anh tránh ra đi...

Trúc giả vờ kéo cái chăn ra ,cố ý cho bà Phụng thấy vết máu trên chiếu đây là kinh nghiệm mà cô rút ra từ vụ lần trước với Lành

Trúc: em đừng giận...lần đầu là vậy đó

Chi: nói gì vậy? (Chao mày nhìn Trúc)

Bà Phụng đã nhìn thấy vết máu nên cũng tin là họ đã hòa hợp rồi nên vô cùng hài lòng mà cười tươi rói

Trúc: nội đừng làm cho cô ấy ngại nữa
Bà Phụng: thôi được rồi hai đứa con mau đi tắm đi rồi ra lại tổ tiên

Sau khi tắm xong cả hai phải thấp nhang trước bàn thờ tổ tiên

Bà Phụng: xin ông bà phù hộ cho hai vợ chồng nó sống thuận hòa yêu thương nhau đặc biệt mau có tin vui

Trúc và Chi không ai nhìn mặt ai hết, và thời gian cứ như vậy mà trôi đi đã gần ba tháng

Nhà ông hội đồng Kinh, bà ba đang đọc lá thư của Trúc gửi về, cô nói là mình rất khỏe cuộc sống vẫn bình thường mong bà đừng lo

Lành mang trà vào: con mời bà dùng trà

Bà ba: trúc ,nó bảo là sống rất tốt (cười) vậy ta cũng bớt lo

Lành: dạ thưa..cho con hỏi cậu có hỏi gì tới con không ạ?

Bà ba nhìn cô mà cười: không ,nó không nhắc gì tới bây hết

Lành nghe mà buồn vô cùng: dạ con cảm ơn bà...con đang nấu dang dở dưới bếp nên giờ con đi đây

Bà ba: sao, con giận cậu ba vì không nhắc tới con phải không?

Lành: dạ , dạ con nào dám...

Bà ba: được rồi cái này nó gửi cho con

Lành: là gì vậy bà?

Bà ba: là thư nó viết kèm theo cho con

Lành: dạ con cảm ơn bà

Cô nhận lá thư rồi chạy ra ngoài rất nhanh mà vui mừng khôn xiết. Nhưng cô để đến tới mới lấy ra đọc trước ánh đèn dầu

Lá thư rất ngắn chỉ là những dòng chữ hỏi thăm, dặn dò cô hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình thôi nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm Lành vội cùng hạnh phúc

Lành: cậu ...có biết em nhớ cậu lắm không?

Rồi cô lấy giấy viết thư định là sẽ nhờ bà ba gửi cho Trúc, nhưng rõ ràng là cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng không hiểu sao không thể viết được câu nào cho ra hồn hết

Thì Trí bước vào phòng ôm cô

« em đang làm gì vậy?»

Lành giật mình đẩy mạnh hắn ra

« dạ là cậu hai sao?»

Trí: sao? em nghĩ là thằng Trúc đúng không? , ( cười) chắc em cũng biết giờ nó đang ở rễ nhà ông hội đồng Bá rất tốt mà...nó không nhớ tới em đâu...để cậu hai chăm sóc cho em nha

Lành: khuya rồi cậu mau về phòng nghỉ đi...để người khác nhìn thấy thì không hay lắm

Tri đi lại đóng cửa : ai mà thấy (cười) cậu hai thích em lâu lắm rồi ,vì vậy giờ này cậu mới qua đây với em nè...ngoan đi cưng cậu sẽ thương em nhất

Lành : cậu đi ra đi nếu không tôi la lên đó...

Trí: đừng có mà có rượu mời không uống lại uống rượu phạt nha

Lành: cậu đừng quên tôi đã là người của cậu ba rồi...ông cũng đã nói tôi không cần phải chịu sự sai khiến của ai trong nhà trừ bà ba ra nên tốt nhất cậu mau về phòng của mình đi

Trí vô cùng tức giận: mày tưởng đem thằng Trúc và ông ra thì tao sợ à..ở nhà này sớm muộn gì cũng thuộc về tao à...nên thuận tao thì sống nghịch tao thì chết

Hắn vội đè người cô xuống giường không ngừng xé áo , Lành cố chống trả và kêu cứu thì bị hắn tát vào mặt và bịt miệng lại

Cái áo của cô đã bị hắn giật rách một bên vai , hắn cứ cuối xuống hôn một cách thô bạo nhất

Trực đi ngang nghe có tiếng động trong phòng cô nên gõ cửa ,Lành cố gắng xô hắn ngã ra rồi chạy lại cửa

Trực : cô bị sao vậy?

Lành không ngừng khóc núp sau lưng trực : cậu hai muốn cưỡng bức tôi làm ơn giúp tôi với

Trực: cậu có bị điên không ?cô ấy đã là người của cậu ba rồi, hai người lại là anh em nữa , làm như vậy chẳng khác nào loạn luân

Tri: mày là cái thá gì mà lên tiếng, tốt nhất là câm cái miệng lại rồi cút đi

Trực: nếu để cha biết thì cậu chết chắc đó

Trí: mày dám...

Trực: cha rất ghét những chuyện thế này, Lành đã là người của cậu ba rồi , tất nhiên ai cũng biết chỉ là họ không muốn nói ra vì sợ cha la thôi, tuy Trúc đã có vợ rồi, không ở đây nữa, nhưng cô ấy vẫn không đi mà ở đây chăm sóc má ba chứng tỏ cô ấy là người trọng tình trọng nghĩa với Trúc nhà mình cho nên tôi thấy cậu phải tôn trọng cô ấy như một đứa em dâu trong nhà mới phải đó đa

Lành: dạ thưa cậu hai tuy con chỉ là kẻ ăn người ở trong nhà nhưng con đối với cậu ba là một lòng một dạ, trong lòng của con chỉ có mỗi một mình cậu ba thôi...con tuyệt đối trung thủy giữ gìn đức hạnh của mình nên con xin cậu hai nghĩ chỗ tình nghĩa với cậu ba mà đừng hành xử như vậy nữa...con xin cậu

Trí : trung thủy ...tao có nghe lầm không? Thứ hạ tiện như mày mà nói tới đức hạnh sao...tức cười thiệt đó đa

Nói xong hắn đi nhanh ra cửa hô lớn cho mọi người biết

« bây đâu hết rồi mau chạy ra đây bắt đôi cẩu nam nữ này cho tao»

Trực vội đánh hắn thì, ông Kinh cùng mọi người cũng ra tới

Kinh: có chuyện gì mà tụi bây đánh nhau vào giờ này hả?

Trí: cha con thấy anh ta và con Lành đang làm chuyện xấu hổ trong phòng

Trực tức quá đắm hắn một cái: đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng ...cha không phải là cậu ta...

Trí: cha và mọi người cũng thấy rồi hắn vừa bước ra từ phòng con Lành...không tin cha vào xem đi ...

Chị cả nhào lại đánh tới tấp vào người Trực : tôi nghi lắm mà...suốt ngày cứ để ý tới nó...

Bà Tư: mau lôi con Lành ra đánh chết nó cho tao

Lành: con lạy ông con lại bà...con và cậu Trực không có làm gì hết

Chị cả đi lại tát liên tục vào mặt lành,

Trực vội cản lại : không phải đâu ,mình nghe tôi nói đi là cậu hai đó....

Trí : chị cả chính mắt em nhìn thấy.. nên anh ta muốn giá quạ qua cho em đó

Chị cả nghe mà vô cùng tức giận : sao ? Binh nó phải không? Tôi cho anh biết tay

Bà ba vừa tới liền: dừng tay đã xảy ra chuyện gì vậy?

Kinh: bà xem chuyện tốt mà con Lành nó làm kìa

Trực : cha , con và Lành thật không có làm gì hết...

Lành bị đánh đầu tóc rối bờ ,mặt mày bị trầy sướt gớm máu, lê đầu gối lại gần bà ba

« con lạy bà, xin bà tin con đi... con không có làm gì với cậu Trực hết là do cậu hai muốn...»

Kinh: căm miệng lại cho tao, mày còn dám nói dốc láo trước mặt bà ba nữa hả?

Bà Tư: ngay từ đầu tôi nói rồi cái loại hư đốn rẻ tiền như nó thì đuổi đi cho rồi...giữ lại nhà mần chi giờ thì tốt rồi

Bà ba nghe thấy tưởng thiệt liền tát Lành một cái làm cô ngã xuống đất

Lành vội qùy lạy: bà ơi không phải...con không có làm như vậy...con bị oan ...oan cho con lắm Bà ơi... ông ơi...

Trực nhìn Lành mà không thể nhịn nổi nữa nên lớn tiếng :

« các người có phải là người không hả? »

Rồi kéo người Lành đứng lên

« cô đừng ngốc như vậy nữa, tất bọn họ sẽ không tin chúng ta đâu....cho dù cô qùy lạy van xin thế nào đi nữa cũng vậy thôi....vì tất cả bọn họ không phải là người...là cầm thú...»

Kinh vô cùng tức giận : mày dám ...bắt nó lại cho tao...

Tuy tụi thằng Tí không muốn nhưng không thể làm gì khác liền bắt Trực lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro