Chapter 9: Tiểu Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho tới nữa đêm Chi cảm thấy khác nước, xuống giường đi qua bàn thì nghe tiếng thở khó nhọc của Trúc

Nên mở đèn dầu cao lên cuối xuống xem thử thì thấy trán của Trúc đỗ rất nhiều mồ hôi cả người nóng ran nhưng lại co tròn vì lạnh

Chi: anh có sao không?

Trúc không trả lời, nên cô lay nhẹ

« nè anh có sao không? Nè...»

Bị chi lay động : tôi không sao...cô đi ngủ đi

Chi: cả người nóng ran như vầy mà không sao, mau lên giường đi tôi kêu người vào

Trúc: không cần...cứ mặc tôi

Chi: anh còn giận tôi sao?

Trúc kéo cái mền lên trùm lại

Chi: anh mau ngồi dậy đi lên giường mà ngủ ở dưới đất lạnh lắm

Chi vội lôi con chó con qua bên rồi kéo người Trúc

« mau lên giường đi»

Trúc : tôi ngủ dưới đất quen rồi...nên cô đừng làm phiền tôi có được không?

Chi không thể kéo nổi nên vội đi ra ngoài, định gọi Lam nhưng thôi tự cô đi nấu nước nóng đem vào phòng

Vắt khô cái khăn lau mặt cho Trúc, Chi thấy bực vì cái con chó đó cứ nằm kè kè sát vào người Trúc

Nên bắt nó bỏ ra ngoài rồi đóng cửa lại, cô đi lấy thêm mền đắp lên người Trúc nhưng xem ra không khả quan rồi vì bị nóng lạnh mà còn nằm đất nữa sẽ bị nặng hơn

Cô vội kéo người Trúc ngồi dậy thì bất chợt Trúc ôm chặt lấy cô

« anh làm gì vậy? Mau bỏ tay ra »

Trúc thì thào: xin lỗi...xin lỗi...

Chi: xin lỗi gì chứ...mau buôn ra

Sau đó Trúc ngã người xuống đất kéo luôn Chi kết quả là môi đã chạm môi

Chi như bị đứng hình cô không dám thở mạnh và cử động mà xoe tròn mắt nhìn Trúc

Đang không biết phải sao thoát ra thì bị trúc ghì xuống ôm luôn cả người

Chi: anh..làm gì vậy?

Trúc kéo sát cô vào người: tôi lạnh lắm...lạnh lắm...

Hai gương mặt đã chạm vào nhau hơi thở nóng bỏng và vòng tay xiết chặt của Trúc làm cho Chi vô cùng bối rối

Chi cố đẩy từ từ nhưng cũng vô dụng, vì cơn lạnh đang lan rộng nên Trúc cố kéo sát người Chi vào hơn nữa để sưởi ấm

Mặt cứ dí sát vào hõm cổ của Chi

« làm ơn hãy ôm tôi có được không?»

Chi nghe nên nhẹ nhàng ôm lấy người cô vào lòng

« có đỡ hơn không?»

Trúc gật nhẹ đầu ,không hiểu sao trong lòng của Chi như đang dâng trào lên một cảm giác hạnh phúc khó tả, cô bắt đầu kéo mền lên đắp lại cho cả hai.

Sáng hôm sau, Lam vào phòng để gọi cả hai ra ăn sáng với ông Kinh và bà Phụng thì gặp cả hai đang ôm nhau ngủ nên vội đúng cửa lại

Bà Phụng: sao tụi nó chừa dậy hả?

Lam : dạ chưa...để lát nữa con mang vào sau

Kinh: hai đứa này ..không xem người lớn ra gì mà...để ta vào kêu tụi nó dậy

Lam: ấy ấy không được đâu thưa ông

Bà Phụng: gì mà không được hai đứa nó ngày càng lười mà

Lam: chắc cậu Trúc qua đi đi về về nên mệt không thêm một chút thôi thưa bà thưa ông

Bá: đúng là hôm qua nó đi về trong đêm luôn thưa má...hay cứ để nó ngủ thêm đi

Bà Phụng nghe nói vậy cũng thôi, Trong phòng lúc này Chi đã thức dậy rồi nhưng không dám nhúc nhích vì Trúc vẫn còn ôm lấy người cô

Chi nhìn sát gương mặt của Trúc rồi đưa tay sờ nhẹ lên trán mà mừng thầm vì không còn nóng nữa

Trúc bất ngờ kéo người cô sát lại nên môi theo đà mà chạm vào nhau ,nhận thức được sự bất thường nên Trúc vội mở mắt ra

Thấy mình đang hôn Chi liền xô cô ra ngồi dậy kéo mền quắn vào người

« cô...cô..làm gì vậy hả?»

Chi cũng mắc cỡ lúng túng đáp: có làm gì đâu

Trúc: còn chối nữa sao...cô vừa mới hôn tôi còn gì?

Chi nhìn bộ dạng của Trúc: tức cười chưa, rõ ràng từ đêm qua tới giờ anh không ngừng ôm xiết lấy tôi mà ngủ ngon lành ...giờ thì nói cái kiểu tôi là người thừa nước đục mà thả câu không bằng á...

Trúc: cô nói suốt đêm qua sao...

Chi đứng dậy: ừ suốt đêm

Trúc: vậy cô có làm gì tôi không?

Chi đi lại gần: anh bị điên hả tôi thì làm được cái gì chứ

Trúc: cô có sờ người hay cởi áo tôi ra không?

Chi đánh vào đầu cô: anh tưởng tôi là loại đàn bà hư hỏng sao? Uổng công tôi chăm sóc cho anh suốt cả đêm

Trúc : vậy con chó của tôi đâu rồi ...tôi nhớ để nó nằm kế bên mà

Chi giả vờ không biết: chắc nó đi ra ngoài rồi...mà anh lạ thật tôi chăm sóc cho anh cả đêm sáng ra anh không có lấy một câu cảm ơn tử tế mà hỏi con chó là sao?

Trúc vội chạy ra ngoài kiếm nhưng không thấy

Trúc: Lam em có thấy con chó con cậu mang về không?

Chi: em có thấy không?

Lam: em không thấy có thể nó chơi vòng vòng đây thôi để em đi kiếm

Trúc vừa đi vừa kêu nhưng không thấy nó chạy ra , Chi cũng đi kiếm

« chó con mày đâu rồi mau ra cho tao nhờ đi»

Chi bỗng dưng nghe tiếng rừ của nó sao khóm hoa xanh rờn liền bồng nó lên thì bị gai tre cắm xung quanh quẹt một đường dài trên mu bàn tay

« thì ra mày chốn ở đây, làm tao kiếm gần chết...»

Con chó con dường như biết cô không phải người xấu nên cũng ngoan ngoãn nằm trên tay cô

Trúc chạy vội lại bồng con chó mà không thèm để ý tới cô luôn

« mày đi đâu vậy hả?...cậu còn tưởng con bỏ cậu mà đi rồi chứ»

Chi: nó mà đi đâu được

Trúc: để cậu đi lấy đồ cho con ăn nha chắc đói lắm rồi phải không?

Chú chó đó vui mừng đến nổi cứ liếm vào mặt Trúc, Chi thì tức tối

« xem đi coi con chó còn quan trọng hơn mình nữa ,biết vậy làm thịt nó cho rồi luôn đi»

Lam: tay cô bị trầy rồi

Trúc tuy đang bồng con chó nhưng khi nghe lam nói tay Chi bị trầy

« lam ,em mang con chó này xuống bếp kiếm gì cho nó ăn đi »

Lam: dạ được mà sao cậu không đặt tên cho nó đi

Trúc: ừ hen, đặc tên gì đây

Chi: tôi thấy nó rất giống anh nên gọi là Tiểu Trúc luôn đi

Lam nghe Chi nói mà bật cười,

Trúc: cô điên hả...sao lấy tên tôi đặt tên cho con chó được

Chi vừa cười vừa nói: tôi thấy anh giống nó lắm đấy

Trúc bực mình: vậy tôi sẽ gọi nó là Tiểu Chi...

Chi: anh dám

Trúc: nó là tôi mang về nên gọi sao là tùy ý tôi...Lam em mau cho tiểu Chi của cậu ăn đi

Chi tức chạy lại đánh vào người Trúc thì chân nọ vấp chân kia kết quả là té ngay xuống đất

Trúc: cô có sao không?

Chi: anh tránh ra đừng đụng vào người tôi....a...cái chân của tôi

Trúc cười: đáng đời...

Chi: anh ...

Cô chưa nói hết câu nữa là đã bị Trúc bế sốc lên

«chắc bị bông gân rồi ...»

Chi không hiểu sao mình lại không có chút phản ứng nào hết khi anh ta bế người mình lên

Đây là lần thứ hai cô để anh ta chạm vào người mình cảm thật sự rất lạ dường như là rất vui, cô khẽ đưa tay vòng sau cổ anh

Trúc bồng Chi về phòng đặt cô ngồi lên giường ,cả hai vẫn không nói gì hết

Trúc khụy gối xuống đất ,nâng chân cô lên rồi từ từ xoa bóp những cái đầu đau buốt

«a nhẹ thôi...»

Trúc: phải xoa bóp đều thì mới hết xưng

Tuy trúc không ngước mặt lên nhưng khi nhìn đôi bàn tay thon dài và trắng dịu dàng kia đủ để cô nhận ra anh là một người rất chu đáo

«anh có chuyện gì buồn phải không?»

Trúc: không có, sao cô hỏi vậy?

Chi: không tại tối qua anh cứ nói xin lỗi....xin lỗi..nên....

Trúc liền đứng dậy: vậy sao, chắc tôi đang nằm mộng rồi nói linh tinh thôi

Rồi lấy thuốc đỏ đi lại giường ngồi kéo tay Chi lên vừa thổi vừa chấm đều lên vết trầy, Chi thật sự bị cảm động vì hành động này

Trúc: xong rồi giờ cô đừng để đụng nước có biết không?

Chi gật gật cái đầu: tôi biết rồi

Trúc: tôi đi tắm đây lát nữa tôi sẽ đến trường

Chi: khi nào anh mới về

Trúc: cô lại muốn giám sát tôi

Chi luống cuống giải thích: không phải...tôi không có ý đó...

Trúc: tuy tôi ở rễ nhà cô nhưng tôi cũng cần có không gian riêng, cũng cần có tự do cá nhân của mình vì vậy làm ơn hãy cho tôi thở với ...tôi sắp bị chết ngạt rồi...

Chi nghe trúc nói mà có cảm giác vừa bị dội một ráo nước lạnh vào mặt nhưng cô không hề cảm thấy tức giận

Trúc lại tủ lấy đồ rồi đi vào nhà tắm, Chi ngồi ở ngoài thì lam mang thức ăn vào

«em mời cô cậu dùng cơm..»

nhìn đồ ăn là cô cảm đói rồi : ừ em để đó lát cậu tắm ra rồi ăn

Lam để trên bàn rồi ra ngoài, một lát sau Trúc cũng ra Chi nhìn mà mãn nhãn với vẻ khôi ngô tuấn tú của Trúc

Trúc: cô nhìn gì vậy?

Chi: à...không ăn mau ăn đi

Trúc: cô cứ ăn đi...tôi chưa đói

Chi: tối qua tới giờ anh có ăn gì đâu

Trúc không trả lời mà chải tóc rồi kéo hai bên dây thắt dọc vai, cài vào con đĩa ở lưng quần nhưng xem ra hơi khó nên Chi vội lại nắm lấy nó định kéo dùm cô

Nào ngờ tay trúc lại nắm phải tay cô ,một luồn điện mới lạ chạy băng qua tim của cả hai làm họ ngượng ngùng

Chi: để tôi giúp cho

Trúc nhìn cô qua gương rồi cũng để yên cho cô làm, Chi đi ra phía trước mặt kéo dây áo xong còn chỉnh sửa cổ áo rất tỉ mỹ

Lần đầu tiên kể từ khi về nhà này, Trúc mới phát hiện ra Chi quả thật rất đẹp rất dịu dàng như vậy.

Đang nhìn Chi say đắm thì cô ta ngước lên làm cô luống cuống nhìn sang hướng khác

Chi: anh ăn một miếng rồi đi cũng không muộn mà

Trúc đi lại lấy cái cặp rồi nói: đường khá xa tôi phải đi cho kịp giờ

Cô đi lại lấy đôi giày ra mang vào nhưng do nó bị dơ rồi nên ngồi xuống phủi vài cái rồi đi

Chi đi vội theo Trúc ra tới cửa lớn

Chi: anh thật không đói sao?

Trúc: không, trễ rồi tôi đi đây

Chi không hiểu sao mình lại lo lắng quan tâm anh ta nữa, thấy Trúc chạy nhanh ra cổng nhưng không thấy chiếc xe đạp đâu hết nên cô vội kêu Lam ra hỏi

« xe đạp của cậu đâu rồi sao không thấy»

Lam: cậu bảo là bị người ta lấy rồi

Chi: lâu chưa sao không ai nói với cô một tiếng

Lam: dạ tại tưởng cậu nói với cô rồi vì xe mất cũng khá lâu rồi

Chi: hóa ra không ăn mà đi luôn vì sợ trễ là vậy

Lam: em có nói là cậu nói lại với ông đi rồi ông sẽ mua cho chiếc xe mới nhưng cậu nhất quyết không chịu còn không cho em nói lại với ông và bà nữa.

Trúc: anh ta đúng là ngốc mà, sĩ diện quá rồi

Lam: trời thì đang nắng lại xa mà đi bộ chắc mệt lắm

Chi: anh ta có tiền mà ,đón xe ngựa đi cũng được không sao đâu?

Lam: cô không lo sao?

Chi giả vờ như không để ý tới: lo gì, tốt anh ta đừng có về luôn đi đỡ phiền

Lam: theo em biết thì trên người cậu ấy không có tiền đâu

Chi: sao em biết

Lam: nghe thằng Cuội bảo hôm qua cậu ấy muốn nhờ nó đi mua thuốc cho tiểu Chi nhưng móc hết túi quần ra không có một đồng nào hết

Chi: chẳng phải hàng tháng cha tôi đều cho tiền anh ta sao?

Lam: đúng là vậy nhưng cậu ấy thường mua đồ lặt vặt cho tụi con nít xung quanh nên ....

Chi tỏ ra bực bội: hết tiền sao không nói...Thôi mặc kệ anh ta đi

Rồi bỏ vào phòng ngồi ăn một mình, nhưng cô ăn không vô nổi mặc dù đang đói

Chi: anh ta muốn làm cho mình thương hại đây mà...

Cuội bước vào: dạ thưa cô, có cái ông bán nước hoa hôm bữa tới tìm cô

Chi : sao lại đến đây...

Cuội: dạ cô nói gì?

Chi: à không có gì? Mà ông và bà có nhà không?

Cuội: ông đi ra thăm đồng từ sớm rồi còn bà thì nghe nói là đi chùa

Chi nghe nói mà bớt rung: được rồi em kêu anh ta đợi tí cô ra liền

Phong không ngồi đợi mà đi thẳng vào phòng luôn:

«dạ thưa cô đây là những mẫu nước hoa mới nhất được nhập về từ Pháp»

Chi : ờ được rồi, anh để đó đi...Cuội con đi làm việc đi

Cuội nghe lời đi ra nhưng cũng thấy nghi nghi

Vừa thấy cuội đi ra là phong nhào tới ôm lấy người cô mà không ngừng hôn hít

Chi: anh làm gì vậy? Buôn ra đi

Phong: anh nhớ em quá ...

Chi đẩy mạnh người anh ta ra: anh thôi đi, ở đây là nhà của tôi đó...nếu để người khác biết thì chết cho mà xem

Phong: em sao vậy? Tại anh nhớ em quá nên mới

Chi: sao này anh làm ơn tôn trọng tôi một chút đừng hở cái là ôm ấp như vậy nữa

Phong thấy thái độ khó chịu của Chi mà cáo nhưng vì mục đích hôm nay là tiền nên anh ta cố gắng nhỏ nhẹ

« được... được ...sau này anh sẽ không như vậy nữa...em đừng giận (nắm lấy tay Chi)»

Chi: sao anh đến đây chẳng phải đã nói không được đến nhà tôi rồi mà

Phong: em còn nói , chúng ta hẹn nhau hồi nào hả?

Chi: ấy chết em quên mất

Phong: anh ngồi đợi mõi mòn ở bờ ruộng bị kiến lửa cắn te tua luôn mà không thấy em đến nên anh mới bạo gan tìm đến đây

Chi: em xin lỗi

Phong làm mặt giận: anh biết em không hề nhớ anh mà buồn thiệt đó đa

Chi vội qua năng nỉ: em xin lỗi anh đừng giận nha

Phong quay lại ôm cô: khờ quá anh sao giận em được

Chi vui mừng vì điều đó: anh hẹn em có việc gì không?

Phong đẩy cô ra: bộ có việc gì mới hẹn gặp anh sao

Chi nhìn lên cánh tay y thì thấy có vết bầm dài

« anh bị người ta đánh hả?»
Phong: à không có gì chỉ bị bầm chút thôi

Chi: có phải anh lại mượn tiền bọn cho vay nặng lãi không?

Phong gật đầu: em cũng biết rồi giờ làm gì cũng khó khăn, anh định mượn số vốn hùng hạp làm ăn với bạn bè nào ngờ thua lỗ nên

Chi đi lại tủ mở gương ra lấy đưa cho anh ta một cộc tiền

« anh cằm lấy trả nợ đi»

Phong mừng rỡ khôn xiết vội hôn lên má cô thì Lam đi vào nhìn thấy

« anh vừa làm gì vậy hả?»

Chi vội bịt lấy miệng cô: em nhỏ tiếng thôi

Phong cười tươi rói: anh đi đây, cám ơn em

Lam: cô nói đi chuyện này là sao?

Chi vội đóng cửa lại: cô xin em đừng nói lớn...nếu để mọi người biết sẽ lớn chuyện đó

Lam tỏ ra vô cùng thất vọng: hóa ra là cô giả điên là vì người đàn ông đó sao? Cô làm em thất vọng quá

Chi: cô biết mình giả điên đánh lừa hết mọi người là sai nhưng ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác

Lam: cô và người đàn ông đó lén lúc qua lại lâu rồi phải không?

Chi gật đầu, Lam: vừa rồi em thấy anh ta cằm tiền ,là cô cho anh ta đúng không?

Chi: tại anh ấy cần vốn làm ăn

Lam: cô đúng là ngốc mà hạng người như vậy cũng thương được sao?

Chi: đủ rồi em đừng quên thân phận của mình, chuyện của tôi không tới lượt em nói đâu có nghe không?

Lam khóc: phải, cô nói đúng tí nữa là em đã quên thân phận tôi đồi của mình rồi...chỉ là con ở thì có quyền gì mà khuyên bảo chủ nhân chứ

Chi: em đi ra ngoài cho tôi, còn nữa chuyện vừa rồi coi như chưa từng nhìn thấy không được nói với ai hết có nghe không?

Lam nhìn Chi mà ấm ức: dạ ,tôi nghe rồi thưa cô...nhưng tôi hy vọng cô mở to mắt ra nhìn xem ai mới là người mà cô nên quan tâm

Rồi đi vội ra ngoài không may đụng trúng người cuội

« bị cô mắng phải không?»

Lam: đừng có mà nhiều chuyện

Rồi bỏ đi nước một làm cho Cuội khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro