Chapter 8: kẻ độc ác nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc về tới Cần Thơ là trời đã tối rồi, cô xuống xe ở ngoài cổng đợi người ra mở cửa

Thì gặp Trí cũng vừa về tới với bộ dạng say bí tỉ

Trúc: anh hai , có sao không?

Trí: ai đây?

Rồi ăn ta ối lên người cô, Mực vội chạy lại phụ kè vào nhà

Tí : dạ thưa cậu ba mới về

Trúc: đừng làm cho mọi người thức dậy, anh mau đưa cậu hai về phòng đi

Mực: dạ thưa cậu, vậy tôi ngủ ở đâu ạ

Trúc: anh cứ ngồi đây đi lát Tí ra sẽ sắp xếp cho anh

Cô liền đi ngay xuống nhà củi thì gặp dì tư

« mô phật cô về rồi, trời phật còn thương người mà»

Trúc: dì đừng nói lớn tiếng, tôi dì lấy đồ ăn nước uống mang qua phòng giúp tôi

Dì năm: dạ ...cậu để tôi đi làm ngay

Xong cô đi Nhanh ra nhà củi nhưng nó bị khóa rồi

« Lành...lành...em có nghe không? Lành...»

Lành đã kiệt sức rồi nên tai có nghe cũng không mở mắt ra nổi,

Trúc vội đi lại đóng củi lấy cây búa chặt đứt dây xích rồi chạy nhanh vào ôm lấy người Lành

« em mở mắt ra nhìn cậu đi..Lành..»

Lành nói rất khẽ trong hơi thở yếu ớt

« cậu ba...em đang mơ phải không?»

Trúc: em đừng sợ có cậu đây rồi

Cô liền cổng Lành về phòng mình, đi lấy khăn ướt lau mặt tay chân cho cô mà đứt từng đoạn ruột

« sao lại đối xử với em như thế này chứ?»

Lành được trúc chăm sóc nên cũng đã tỉnh táo lại một chút

« em không phải mơ phải không?, là cậu...phải không??

Trúc nhìn cô mà khóc: khờ quá...sao em không biết chăm sóc cho mình gì hết vậy...để ra nông nổi này hả

Lành vội ngồi dậy ôm xiết lấy người cô : em nhớ cậu lắm...nhớ lắm...

Trúc: cậu cũng vậy...

Dì năm bước vào: tôi có nấu cháo gà cho Lành

Trúc: dì để trên bàn đi..

Lành vẫn không buôn nên cô gỡ tay cô ra

« em ăn đi, đói lắm phải không?»

Lành vội ôm lấy người cô : em không thấy đói...em chỉ muốn ôm cậu như vầy thôi

Trúc: cậu ở đây có biến mất đâu mà em sợ...mau ăn đi...

Lành : cậu ăn gì chưa, chắc là chưa rồi đường xa chắc cậu mệt lắm phải không? Để em đi nấu gì cho cậu ăn

Cô bước xuống giường liền ngã xuống đất

Trúc: em coi ,đi còn không vững mà còn ,mau ngồi yên đi

Cô đi qua bàn bưng cháo qua rồi xé nhỏ thịt gà bỏ vào tô rồi thổi từng muỗng xúc cho Lành ăn

« có ngon không?»

Lành gật đầu trong nước mắt

Trúc: đừng khóc, em khóc làm cậu khóc theo bây giờ

Lành vừa ăn vừa nhìn Trúc không chớp mắt

« nếu có thể em hy vọng thời gian sẽ dừng lại ở đây mãi mãi...»

Trúc cười: được rồi ,uống nước đi rồi ngủ một giấc

Lành nắm lấy tay cô: sao cậu biết mà về

Trúc để mâm qua bàn rồi ngồi uống nước

«là Tí đã lén cho cậu hay»

Lành: vậy cậu có tin em không?

Trúc : cậu vẫn chưa nghĩ gì về chuyện đó hết

Lành liền bước xuống giường đi lại qùy xuống trước mặt cô

« em bị oan ,em không có làm gì có lỗi với cậu hết, em xin cậu tin em có được không?» (khóc)

Trúc: cậu không nói là không tin em, vì cậu đã quá rõ con người của em và anh Trực...sao hai người có thể làm mấy chuyện đó được

Lành thật sự rất vui mừng vì điều này

« em cám ơn cậu, cám ơn cậu ..»

Trúc: đứng lên đi, cậu về cũng là vì em thôi

Lành: em biết mà...

Cô choàng hai tay qua cổ Trúc ,hai ánh mắt đang say đắm nhìn nhau

Lành: em thương cậu...nhớ cậu nhiều lắm...

Trúc không nói gì vì bản thân cô cũng không biết phải nói gì trước tình cảnh chớ trêu này nữa

Lành hôn nhẹ lên môi cô ,rồi lại hôn sâu hơn Trúc không có bất cứ phản ứng nào hết

Vì cô đang suy nghĩ, có nên cho Lành biết mình là con gái không, nếu để cô ấy biết thì mọi chuyện sẽ đi đến đâu

Liệu cô và em ấy sẽ phải làm gì để có thể nhìn mặt mọi người,

Lành vẫn đang hôn say đắm tuy cô không hề biết Trúc đang nghĩ gì mà không đáp trả

« có phải cậu không tin em?»

Trúc như chợt thoát ra vòng suy tư đó, vội đẩy người cô ra quay lưng lại

« à không phải, cậu rất tin em»

Lành nhìn thái độ hững hờ của Trúc mà buồn

« nếu tin sao cậu lại lạnh nhạt với em»

Trúc: em đã chịu khổ hai ngày nay rồi giờ thì nghỉ ngơi đi

Lành: cậu nói dối...rõ ràng cậu không tin em ...vậy em cũng không muốn sống nữa...

Lành vội bỏ chạy ra đến bờ sông, Trúc cũng đuổi theo

« em nghe cậu đi đừng làm chuyện dại dột»

Lành: bây giờ không ai tin em hết, kể cả cậu ... Nếu vậy thì em sẽ chết để chứng minh cho cậu thấy em đối với cậu là một lòng một dạ sắc son trước sau như một

Trúc: em điên đủ chưa ...

Trúc quyết định nói hết sự thật ra vì không muốn làm hại cô nữa

Trúc: em chứng minh gì chứ, đúng là đồ ngốc mà...vì người như tôi mà phải chết thì em là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này đó

Lành: phải, em rất là ngốc ...khi thương cậu..

Rồi nhảy xuống sông, Trúc vội nhảy theo giữ lấy người cô

« em nghe tôi nói có được không?»

Lành: em không nghe, không muốn sống nữa..

( không ngừng xô đẩy người trúc)

Trúc: em thôi đi (tát mạnh vào mặt lành)

Cô vội cởi hết cúc áo ra : em nhìn cho kĩ đi...nhìn thật kĩ vào...xem tôi là ai

Lành nhìn mà vô cùng sốc hai tay bịt lấy miệng mình

« không phải...không phải...cậu gạt em ...sao lại có chuyện này được...chắc em đang mơ rồi...không phải ...không phải đâu»

Trúc: phải đó là sự thật...tôi là con gái nên tôi không thể nào thương em được

Lành vội tát mạnh vào mặt Trúc: nếu cậu là con gái sao còn làm vậy với tôi hả?...cậu phá hủy cuộc đời tôi hả?

Trúc: tôi xin lỗi.... xin lỗi em

Lành cười lớn trong cơn đau đớn tột cùng trong con tim dại khờ của mình

« cậu đã làm gì tôi thế này ,cậu thật độc ác mà...tất cả mọi người chỉ hành hạ tôi về thể xác nhưng cậu lại giết chết mọi yêu thương ,ước mơ của tôi..sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy hả...cậu nói đi...nói đi...»

Trúc nhìn cô đau đớn mà cảm thấy tội lỗi vô cùng

« em nói không sai tôi là kẻ ác độc nhất, vì vậy tôi xin em hãy quên đi ...xóa sạch đi ...đừng nhớ gì đến loại người như tôi nữa...»

Trúc vội móc hết tiền trong túi quần ra nhét vào tay rồi ôm lấy người cô

« hãy quên tôi đi, hãy đi đến một nơi thật xa nơi mà mọi thứ sẽ làm cho em vui vẻ hạnh phúc hơn...đừng trở về cái nơi địa ngục này nữa...hãy bắt đầu một cuộc sống mới ....»

Rồi quay lưng lại cài cúc áo lại định đi thì bị Lành ôm chặt

« em không thể nào quên cậu được, em không thể...»

Trúc đã khóc cùng cô : em phải sống thật tốt có biết không?

Rồi gỡ mạnh tay lành ra đi lên bờ

« cám ơn em...tôi sẽ không bao giờ quên em...»

Rồi bỏ chạy thật nhanh về nhà, Lành đã khóc rất rất nhiều

Tí: cậu bị sao vậy?

Trúc: tôi không sao...hãy bảo Mực dậy đưa tôi về Tiền Giang ngay đi

Tí: trời khuya lắm rồi, hay cậu đi thay đồ ngủ một giấc sáng mai hả đi

Trúc: không tôi muốn đi ngay bây giờ

Tí : vậy chuyện Lành cậu tính sao?

Trúc: tôi đã cho tiền và bảo em ấy đi rồi, anh đừng lo

Tí nghe nói cũng yên tâm đi gọi Mực, còn cô thì đến gõ cửa phòng cha mình

Ông Kinh: ai mà giờ này gõ cửa phòng tao

Trúc: dạ thưa cha là con, Trúc

Ông Kinh ngạc nhiên vội ra mở cửa: sao con về giờ này...

Trúc: con có chuyện muốn thừa với Cha

Kinh: chuyện gì mà phải về nhà giờ này

Trúc: con đã thả Lành đi rồi

Kinh: con to gan thật đó

Trúc qùy gối xuống đất: Lành là một người con gái hiền lành lại rất thương con nên tuyệt đối không có chuyện em ấy lén lúc mèo mỡ với anh Trực đâu thưa cha

Kinh: đàn bà một khi đã ham muốn rồi thì không có cách gì ngăn cản đâu

Trúc: con xin lấy tính mạng của mình ra để bảo đảm cho em ấy...

Kinh: xem ra con trai của ta cũng suy tình lắm rồi

Trúc: con đối với Lành chỉ có cảm giác thương xót và ái nái thôi , nếu không phải tại con đã làm hại đời con gái của em ấy thì sẽ không có những chuyện rắc rối như vầy

Kinh: chuyện đó là do ta sao con lại bảo là do mình

Trúc: con xin cha nghĩ tình con mà tha cho Lành đi...em ấy sẽ không ở đây nữa

Kinh: nếu con nói vậy thì cha cũng sẽ chiều ý con

Tí: dạ con chào ông, cậu ba mau ra xe đi

Kinh: con định đi về Tiền Giang vào giờ này sao ?

Trúc: dạ phải...lúc đi con có bảo đi một lát thôi

Kinh: con ở rễ có tốt không?

Tí rất muốn nói nhưng bị cô lắc đầu

« rất tốt...thôi con đi đây»

Kinh đi ra tiễn cô, Tí mang túi đồ đạc quần áo đồ ăn để lên xe

Trúc: Mực mình đi thôi...anh chạy chậm thôi ra bờ sông đi

Mực: dạ tôi biết rồi thưa cậu

Lành đã lên bờ nhưng vẫn còn ngồi ở đó thì thấy xe của Trúc đến

Trúc đi xuống: anh lái xe lại đằng kia đi

Mực nghe lời cho xe chạy lại đằng xa, Lành đang ngồi co người lại vì lạnh
Trúc vội cởi áo khoác lên cho cô

« tôi có nhờ dì năm thu dọn quần áo cho em, còn có một ít lương khô nữa em hãy thay đồ rồi đi đi...»

Lành nhìn Trúc mà không nói gì hai mắt đã đỏ và xưng lên

Trúc: tôi không có gì ngoài cái đồng hồ này em hãy giữ lấy khi nào có việc thì bán nó đi

Nói xong trúc đứng dậy đi lại xe, Lành nhìn theo từ phía sau mà nước mắt ở đâu cứ tuôn trào ra

Lành: cậu có thể nói cho em biết? Cậu có thương em không?

Trúc nghe nhưng vẫn không trả lời, chạy thật nhanh lên xe

« làm ơn cho xe chạy nhanh đi»

Mực tuy không nghe thấy là giữa hai người họ đã nói chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt của Trúc là cũng đủ hiểu

Xe về lại nhà ông Bá cũng vừa sáng, cô đi ngay vào phòng, Chi vẫn còn ngủ,

Chú chó hôm qua bị Chi cho người cuộc ở phía sau nhà ,sủa in ỏi nên cô vội ra xem

Trúc bồng nó lên mà hôn ,nó xem ra rất thích cô nên không ngừng dụi mặt vào người cô

« ngoan quá ...cái chân bớt đau chưa...để cậu xem nào...»

Chi bị tiếng cười đùa của cô và con chó làm tỉnh giấc, định bước lại cửa sổ chửi một phát

Thì cô bỗng nhiên đứng lặng mà say xưa ngắm nhìn cái vẻ mặt anh tú vô cùng đẹp trai của Trúc

Nụ cười còn đẹp hơn ánh nắng mùa thu , cô như bị thôi miên đi sát lại cửa sổ để quan sát rõ hơn

Trúc: xem ra vết thương của con đã đỡ nhiều rồi...

Con chó con tuy chân bị thương nhưng không ngừng chạy giỡn xung quanh người Trúc tiếng sủa vui tai của nó cộng thêm tiếng cười giòn giã của cô làm cho Chi cảm thấy vô cùng yên bình

Và môi cô cũng đã cười theo Trúc, Cuội vác đóng củi trên vai đi ngang qua

Trúc : để cậu tiếp cho...

Cô đỡ bó củi xuống rồi chia hai nó ra

« còn nhỏ nên làm việc nhẹ thôi»

Cuội: ấy cậu đừng làm vậy ông biết sẽ mắng tôi cho coi

Trúc ôm lấy bó củi: ông chưa dậy đâu, con đừng lo mà qua nay có coi bài không?

Cuội vò đầu: dạ...có....mà sao khó nhớ quá cậu ơi

Trúc cười: chỉ cần siêng năng là được rồi

Cuội: mà con nghe nói cậu về Cần Thơ mà sao về sớm vậy?

Trúc : à ..cậu về thăm bà một chút, biết bà không sao nên mới về đây

Chi nhìn vẻ mặt không vui của Trúc mà lo lắng

Lam: cô dậy rồi sao?

Chi: hình như anh ta về nhà rồi phải không?

Lam: cô nói cậu Trúc phải không?

Chi: còn ai nữa

Lam: em cũng vừa mới gặp anh Mực nên mới biết là cậu về rồi

Chi: có nghe Mực nói gì không?

Lam: dạ không

Chi vội thay đồ đi ra phía sau tìm nhưng Trúc đã đi đâu rồi nên cô đi vòng ra phía trước thì gặp Mực đang lau xe

Chi: có việc gì mà cậu về gấp rồi lên sớm quá vậy Mực?

Mực: dạ thưa, tôi cũng không rõ giữa

Chi: anh đi theo mà không biết là sao?

Mực: dạ chuyện của cậu tôi làm sao dám hỏi thưa cô

Trúc đang vác bó củi : muốn biết gì thì hỏi trực tiếp tôi đi...đừng làm khó người khác

Rồi vác bó củi đi thẳng ra phía sau với bộ mặt cao có, Chi liền đi theo

«anh đừng hiểu lầm tôi chỉ quan tâm anh thôi»

Trúc ném bó củi xuống, cả người đều là mồ hôi:

« phải cô rất quan tâm đến tôi, ở căn nhà này ai cũng quan tâm tôi hết á...nên tôi đi đâu làm gì cũng bị các người giám sát áp đặt hết»

Chi: anh nói vậy mà nghe được sao? Tôi thấy anh đi đi về về một cách gấp ráp , sợ nhà anh hay má anh có chuyện gì nên mới hỏi

Trúc nói lớn tiếng: cô im đi, cô muốn nhà tôi má tôi có chuyện lắm phải không?

Chi tức đến điên người: phải, tôi lúc nào cũng muốn nhà anh má anh có chuyện hết đó rồi sao?

Trúc định tát vào mặt cô nhưng lại thôi không nói tiếng nào rồi bỏ vào phòng ngồi khóc

Chi biết mình đã quá lời rồi nhưng không biết phải làm sao nữa , nên bỏ đi ra chỗ hẹn gặp phong

Vừa thấy Chi là anh ta vội ôm hôn liên tục

« anh bỏ em ra đi...em đang bực mình đây»

Phong: để xem ai dám chọc giận đại tiểu thư của tôi đây

Chi làm mặt giận không thèm ngó tới

Phong liền hôn và áp cô vào thân cây

« khóc khăn lắm mình mới gặp nhau
Em đừng làm mất hứng có được không?»

Chi như bị những nụ hôn và những hành động mơn trớn của phong làm tê dại

Phong vội đẩy cô ngã xuống bụi cây mà tháo nút áo cô ra thì có vài người đi làm đồng đi ngang qua nói chuyện lớn tiếng làm cả hai giật mình vội đứng dậy

Phong đi ra trước còn Chi thì núp lại đợi cho không còn ai hết cô mới lén đi về

Khi về tới phòng thì thấy Trúc đang nằm ngủ ở dưới nền đất bên cậu là chú chó con

Chi đi lại gần một cách nhẹ nhàng rồi nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trúc mà thấy có chút tội lỗi, vì cô vừa mới đi gặp nhân tình trong khi chồng mình thì nằm ngủ co ro dưới đất

Cô đứng dậy lấy cái mền xuống đắp lên người Trúc, lúc này cô mới thật sự nhìn rõ gương mặt của Trúc

Gương mặt mà cô ngày nào cũng bắt buộc phải gặp phải sống chung, cô đưa tay khẽ gạt nhẹ giọt mồ hôi trên trán của Trúc

Làm trúc khẽ nhúc nhích con chó bỗng nhiên thức dậy nhìn cô

Chi nói nhỏ: nè sao nhìn tao ....tao có làm gì chủ mày đâu

Con chó con vì còn say ngủ nên cũng chẳng buồn sủa, nó bò sát vào lòng Trúc nằm xuống ngủ

Nhưng hai mắt như đang giám sát Chi, nên cứ ráng mở lên rồi sụp xuống đâu cả ba bốn lần mới chịu ngủ

Chi khẽ bún nhẹ vào đầu nó: người gì không biết tới chó mà cũng giống y chang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro