Chương 1: Lí do của một con đĩ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần chia tay nào của ả trời cũng mưa.

Chia tay mối tình đầu, cái thời ả trong veo như những tia nắng đầu mùa, ả khóc. Rất nhiều. Trời hôm đó mưa tầm tã, nước mắt lẫn trong nước mưa, mặn đắng, chua chát.

Khi khóc, hãy đứng dưới trời mưa vì như vậy sẽ chẳng có ai biết là ả đang khóc. - Ả nhủ.

Mối tình thứ hai của ả kết thúc, trời đổ mưa như trút. Ả gào trong tiếng mưa. Đau nhói nơi nồng ngực.

Tình yêu còn đâm chồi trên tấm thân mà ả nghĩ giờ nó nhơ nhuốc?

Nếu thằng đàn ông đè lên người ả đã có người yêu thì tại sao ả lại không?

Hi vọng cuối cùng để ả có thể bám víu mong manh như những tia nắng còn sót lại. Nắng tắt và trời đổ mưa.

Ả ghét mưa. Ả hận đàn ông. Và ả làm đĩ.

--

Một chiều đông lạnh, mưa phùn.

Ả ngồi bó gối trong chiếc chăn nhung đỏ sậm, mơ màng nhìn qua khung cửa sổ mờ mờ trắng xám. Sự thật là ả ghét mưa ghê gớm, mưa gợi cho ả bao cái khốn nạn giày xé trái tim ả, mưa cuối đông lạnh và rả rích thấm đều vào da thịt ả như những nhát dao cứa sâu vào tâm hồn còm cõi của ả. Ả ghét mưa. Trong mưa ả thấy mình nhơ nhuốc, lẻ loi và cô độc.

Đã thành thói quen, ả không làm đĩ vào những ngày mưa.

Ả di tay trên tấm kính cửa số, làn hơi sương chiều cuối đông đọng lại theo dấu tay ả

“ Khánh”. Ả nhếch môi cười.

Thằng đàn ông cuối cùng trong cuộc đời ả, cái thời ả vẫn tin vào cái thứ cảm xúc gọi là tình yêu, hắn tên Khánh.

Tởm hơn cả loại đàn ông đè lên người ả để lấy đi cái đời con gái của ả là cái loại luôn mồm nói yêu, luôn mồm nói không quan tâm ả là đàn bà hay không, ấy thế mà khi bế nhấc cái thân hình của ả lên giường, hì hục như một con thú, phát điên dại khi phát hiện mình không phải là người đầu tiên. Chửi ả: Đồ đĩ.

Cười cho cái sự đời: Loại đàn bà mất trinh chưa chồng là đĩ, vậy loại đè ngửa cái con đĩ như ả gọi là gì?

Ả cười khanh khách, thì ra tận cùng của những lời hoa lá hứa hẹn ấy là cái màng trinh mỏng. Chẳng phải những gã đàn ông đến với ả thực chất là cần một con đĩ không hơn không kém. Cần đĩ ư? được thôi. Ả sẽ làm đĩ.

Cuộc đời ả, vốn dĩ cũng chẳng còn gì để mất.

---

Một chiều nắng vàng hiếm hoi những ngày đông và ả có khách.  Tung tăng chiếc túi xách trắng và bộ váy đen bó chặt, đường cong lộ rõ, ả sexy và xinh đẹp.

Dừng chân trước cánh cửa ô tô lạ, ả khẽ cúi người soi mình trước tấm kính, thản nhiên tô đậm lại lớp son môi.

Tấm kính khẽ hạ xuống, một cậu thanh niên áng chừng kém ả một hai tuổi ngồi trong chiếc ô tô lạ mở to đôi mắt ngạc nhiên. Thoáng chút bối rối, ả nhún vai, ghé sát thì thầm:

      -   Chưa nhìn thấy ai tô son môi bao giờ hả ?

Cái lắc đầu nhẹ hồn nhiên của đối phương khiến ả phì cười.

-        À, vậy lần sau cứ đỗ xe vô tội vạ như thế này để chị thi thoảng ra tô môi son cho nhìn nhé! - Ả nháy mắt tinh nghịch.

Khẽ mỉm cười, ả quay gót, cuộc hẹn 6 giờ 30 đang đợi ả.

Nắng chiều chiếu xen nhẹ qua khung cửa sổ khách sạn tầng 5 phòng víp, nắng cuối đông lung linh và thơm đến lạ thường. Không biết là mùi nắng hay mùi đặc trưng của căn phòng Vip làm cho vóc dáng gã đàn đang quay lưng lại với ả trở nên kì bí đến lạ.

Cửa phòng đã khoá trái, ả ném chiếc túi xách lên giường, văng mình xuống tấm đệm, nhìn gã đàn ông - vẫn đang trong tư thế quay lưng lại - ả mỉm cười, cất giọng:

-        Thế nào, chúng ta bắt đầu thôi chứ?

Chừng năm giây sau giọng nói ngọt lịm cuả ả, người đàn ông lạ mới quay đầu lại. Gã nở một nụ cười. Đẹp quá. Quen thuộc quá. Khốn nạn quá.

     -      Chào em. Đã lâu rồi không gặp.

Nụ cười của một con đĩ trên mặt ả thoáng tắt, đôi mắt to kì dị của ả phút chốc cay xè, nước mắt chực rơi và cổ họng thì nghẹn ứ.

 Không. Danh phận là một con đĩ không cho phép ả được yếu mềm lúc này. Ả nhếch môi cười, cái giọng ngọt ngào ban đầu của ả lệch lạc, ả lên tiếng.

-        Bây giờ thế nào? Chơi hay nghỉ?

  Hàng lông mày gã đàn ông trước mặt ả hơi nhếch lên, đôi mắt đảo qua một vòng vẻ khó hiểu, bất thình gã cười lớn:

- Hạ Băng, anh hẹn gặp em chỉ là muốn nói chuyện với em.

Ả khẽ nhổm người dậy, kéo nhẹ chiếc váy áo trên vai, lộ ra bờ vai thon trần, nhẹ nhàng bước lại gần gã đàn ông trước mặt. Đôi mắt to tròn của ả nửa mê hoặc nửa sắc bén.

- Sao. Anh gọi một con đĩ như tôi ra chỉ là để nói chuyện thôi ư? Hay là anh đang cần một màn dạo?

Với đôi tay run run, người đàn ông trước mặt ôm chặt bờ vai của ả, giữ ả ở một khoảng cách nhất định trước khi ả tiến lại gần hơn nữa.

-        Hạ Băng. Nghe anh. Đừng hành động như thế nữa.

-        Anh thì biết cái gì về tôi.

Ả bất ngờ hất tay gã đàn ông, nước mắt mà ả có gắng gói gém lăn dài trên má.

     -    Anh dạy tôi trở thành một con đĩ và giờ thì anh quay lại nói tôi đừng làm đĩ nữa à? Anh tự cho mình cái quyền cho tôi có nên hành động như một con đĩ nữa hay không từ bao giờ thế?

    - Hạ Băng, chuyện đó…

    - Chuyện đó làm sao? Thằng đàn ông sau anh chửi tôi: Đồ đĩ. Anh biết cảm giác của tôi thế nào không?

Im lặng, cái sự im lặng mà ả ghét. Cái sự im lặng như bóp méo chính khuôn mặt của gã đàn ông trước mặt ả. Gã khóc. Ả đau. Trời mưa.

Quá khứ như một cuộn phim quay chầm chầm trong tâm trí ả. Nước mắt, ga giường trắng, trái tim đau nhói, trời mưa. Cái khác là người đàn ông trước mặt ả đổ sụp, toàn thân gã run run.

Ả nhếch môi cười.

   - Anh không cần diễn nốt cái vai mà anh bỏ dở đâu. Gượng gạo lắm. Đững có bắt mình làm những việc mà anh không muốn chứ?

   - Hạ Băng, anh xin lỗi.

   - Haha, anh xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì? Xin lỗi vì đã biến tôi thành một con đĩ à? Vậy thì không cần đâu, anh mà là lí do để tôi làm đĩ ư? Không bao giờ.

   - Anh xin lỗi … Nhưng…xin em hãy hiểu cho anh.

   - Hiểu cho anh? Vậy ra hôm nay anh hẹn tôi dưới cái tên Giám đốc kinh doanh cốt là để tôi không né tránh anh sau ba năm anh mất tăm mất tích, và để nói với tôi hãy cố gắng hiểu cho anh ư? Được thôi, tôi hiểu cho anh. Giờ thế nào, bắt đầu với vai diễn một con đĩ ngủ với đại gia sau 3 năm quay trở về nước chứ?

   - Hạ Băng.

Tiếng quát lớn có phần chua xót của người đàn ông với khuôn mặt khổ sở khiến cả căn phòng trống rỗng.

-        Xin em….

-        Xin tôi ư? Anh đang xin một con đĩ đấy à?

-        Anh xin lỗi, nhưng… anh yêu em!

Ngoài trời mưa như trút, tiếng mưa táp vào tấm cửa kính rào rào, tiếng cánh cửa phòng mở toang. Tiếng nấc và tiếng những giọt nước mắt bay trong gió.

Không chút đắn đo, ả lao người lên chiếc mercedes đang chầm chậm tiến tới.

-        Làm ơn, đi nhanh giúp tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kio