Chương 2: Em chưa gặp con đĩ nào xinh như chị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: em chưa gặp con đĩ nào xinh như chị.

Ả khẽ cựa mình dậy trong khi có cảm giác đầu như muốn nổ tung. Toàn thân mỏi nhừ, mí mắt sưng mọng và cổ họng thì đắng ngắt.

Hốt hoảng. Đây không phải là nhà của ả.

      - Buổi sáng vui vẻ.

Mùi capuchino thơm phức và giọng nói leng keng như chuông gió khiến ả sửng sốt. Trước mặt ả, một cậu thanh niên có đôi mắt nâu, làn da trắng và nụ cười như thiên thần.

      - Chị uống capuchino chứ?

Lạ và quen, hình như ả đã thấy người thanh niên này ở đâu đó.

-        Cậu là…

-        Chị không nhớ em sao? Người trong ô tô nhìn trộm chị tô môi son đó. Chiều qua.

-        À…!!! Mà sao…cậu với tôi? Căn phòng…

-        Chị không nhớ gì hả? Tối qua, lúc chị chạy ra từ khách sạn đó, hình như chị tưởng xe em là taxi.

Hương capuchino ngọt ngào thoang thoảng, nó làm ả bừng tỉnh. Đúng, tối qua.

Ả nhớ, nhớ lại hình ảnh của gã đàn ông làm trái tim ả mòn mỏi, nhớ lời nói cuối cùng của hắn, nhớ cái tát mà ả không thể kiềm chế, nhớ tiếng gọi “Hạ Băng” của hắn khi đuổi theo ả. Và ả, lần nữa, chạy trốn.

- Chị nhớ ra mọi chuyện rồi chứ?

Chàng thanh niên kiên nhẫn nhìn ả, cậu kéo chiếc ghế gỗ ngồi cạnh giường. Đặt vào trong tay ả cốc capuchino ấm.

  - Ừ, nhớ. Hahaha. Mọi chuyện cứ diễn ra như trong phim ấy nhỉ.

  - Em cũng nghĩ như thế. Em tên Phong.

  - Chị là Băng.

Sau cái bắt tay, ả nhẹ nhàng đặt cốc capuchino lên chiếc bàn bên cạnh, gỡ lại mái tóc, xỏ chân vào đôi guốc được để sẵn bên dưới, nở nụ cười.

   - Cổ tích đến đây là hết rồi em, chị phải về bây giờ. Cảm ơn em vì capuchino ấm.

   - Khoan đã chị, ngoại lề cổ tích được không ạ, em tò mò chút, Quốc Anh là ai vậy chị?

Nụ cười đầu tiên mà ả cảm thấy thoải mái nhất vụt tắt, ả nhún vai.

-        à, đó là tên một người đã chết. Sao em hỏi vậy?

-        Thì tối qua, lúc chị sau rượu, chị khóc lóc và gọi tên người đó.

-        Chị say rượu nữa hả?

-        Vâng, lúc chị lên xe em, chị khóc và nói cho chị tới quán rượu. Không nỡ để chị ở lại một mình nên em đã uống với chị, chị say và em đưa chị về khách sạn này, nhưng em không có ý gì đâu, em ở phòng bên kia, sáng nay em qua phòng chị ai dè đúng lúc chị tỉnh, em…

Nhìn điệu bộ lóng ngóng giải thích cái điều mà vốn dĩ ả không hề hiểu lầm của người đối diện, ả phì cười.

-        À, ra là chị quên cái khoản uống rượu. Vậy kết thúc cổ tích ở đây được chưa nhóc?

Ả vẫy vẫy tay, nở một nụ cười.

- Chưa được, thứ nhất em không phải nhóc. Thứ hai chị làm gì vậy? Bao giờ thì chị em mình có thể gặp lại nhau?

Ả khoan mở cửa khi nghe thấy câu hỏi cuối của người thanh niên có khuôn mặt như thiên thần ấy, khẽ xoay người, đặt một tay lên cánh cửa, ả mỉm cười.

       - Chị là một con đĩ.

Khẽ nghiêng người và khép cửa, ả bước khỏi căn phòng, để lại sau lưng ánh mắt ngỡ ngàng của người còn lại.

Ả vừa bước được vài bước chân xuống cầu thang bộ.

      - Chị, chị ơi.

Trên tầng hai, một chiếc túi xách được tung xuống. Ả nhanh tay chộp lấy.

-        Chị để quên túi xách này. Mà nhân tiện, em chưa thấy con đĩ nào đẹp như chị.

Nụ cười của người thanh niên lạ thoáng làm ả bối rối, ả xinh đẹp, ả được khen nhiều, nhưng chưa lần nào ả thấy bối rối, lời khen của một cậu thanh niên trong veo này có cái gì đó rất khác với những lời khen đến từ những người khách mà ả từng rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kio