Chương 10. " Anh ấy là anh họ của em."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Ả khẽ cựa mình dậy, đôi mắt mệt mỏi cố chắp vài ba ảo ảnh trước mặt thành một. Là Phong.

Toàn thân ả mỏi nhừ trong khi có cảm giác buốt lạnh từ sống lưng lên tới tận óc, mê dại.

-        Chị Hạ Băng.

Giọng Phong trầm trầm pha lẫn những tia vui mừng ngóng đợi, ả gượng dậy nhưng toàn thân mỏi mệt không thể cử động, chợt, bàn tay của ả cảm nhận được cái nắm tay rất chặt của Phong. Phong cười, một nụ cười có phần mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng không hề che đi được đôi mắt bình yên đến lạ thường.

Ả không nói gì, đôi mắt to kì dị ngày nào giờ nhìn Phong lấp lánh nước.

- Chị muốn đi thăm mẹ chị đúng không chị Hạ Băng? - Phong nhìn ánh mắt của ả, phán đoán.

Ả gật đầu nhẹ. Viền mắt hơi thâm giờ chực đỏ mọng lên.

- Chị ngồi dậy được không?

Ả lắc đầu.

- Vậy để em đi kiếm chiếc xe lăn nào đã nhé.

Phong bình tĩnh, cất giọng nhỏ nhẹ, rồi cậu mới buông tay ả. Bàn tay Phong tê dại và chẳng còn cảm giác. Đã ba ngày nay, bàn tay ấy vẫn luôn để trong một tư thế. Và cũng ba ngày nay, cậu hầu như không ngủ được dù chỉ một phút. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh Hạ Băng yếu ớt lại hiện nên trong tâm trí cậu, và cậu ở đó là để nắm lấy bàn tay kia.

Phong đẩy chiếc xe lăn từ ngoài cửa vào phòng, nhẹ nhàng đỡ ả ngồi lên chiếc xe, rồi nhanh chóng đưa ả đi.

Hai ngôi mộ, một mới, một cũ nằm tận trên đỉnh đồi heo hút. Gió cuốn vào nhau cuộn xoáy thành những âm thanh vi vu nghe đến buồn lòng. Ả quỳ gối trước hai nấm mộ, không khóc.

Phong đứng lặng phía sau nhìn bóng dáng ả trải dài theo ánh nắng sớm mai. Phong biết, trong suy nghĩ của người con gái ấy, mẹ cô đã đi về nơi hạnh phúc vĩnh hằng.

***

  Xế chiều, trời bắt đầu nhiều mây và có vẻ như sắp mưa, hai người bác thấy ả về cũng lẳng lặng, trầm ngâm không nói gì. Có đôi chút ngạc nhiên, nhưng ả cũng không hỏi, điều duy nhất ả muốn lúc này là được trở về.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, chiếc ô tô từ từ lăn bánh, chạy về phía con đường ngoằn ngoèo và khó đi ban đầu. Lần này, ả không quay mặt ra ngoài cửa xe, ả xoay người quay về phía Phong, đôi mắt khẽ nhắm lại.

Phong cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào con đường phía trước. Hơn bao giờ hết, cậu phải hoàn toàn tỉnh táo vào lúc này.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng trắng quen thuộc. Mưa vẫn rơi như trút, gió vẫn rít lên từng tiếng, lạnh lùng.

-        Chị ở nhà một mình ổn chứ?

-        Ừ.

-        Vậy em về trước nhé.

-        Ừ.

-        Phong…..

Bước chân Phong dừng lại trước cửa phòng, giọng ả yếu ớt cất lên.

-        Cám ơn em.

Phong mỉm cười, xoay người và khẽ đóng cánh cửa lại. Cậu biết, người con gái ấy muốn ở một mình. Chỉ là, đang cố tỏ ra là mình mạnh mẽ thôi.

Giờ thì Phong đã hiểu cảm giác đau mà không thể khóc. Đau mà vẫn cố tỏ ra là mạnh mẽ. Đau mà vẫn nói mình không sao.

Cảm giác đó thật ra là cảm giác lạc lõng, là cô đơn, là lạc lối.

Cô đơn không phải là ở một mình. Không phải là không thể có ai để cùng nói chuyện. Cô đơn là cảm giác đứng giữa dòng người tấp nập, chợt nhận ra mình chẳng có mối liên hệ nào với thế giới này.

Hạ Băng là một cô gái cô đơn như thế. Đơn giản rằng, thật ra cô ấy sống là bởi sự ràng buộc: Nhất định phải sống. Sống chỉ là: bởi có người bạn thân hi sinh mạng mình để cứu mạng sống cô ấy, bởi có người mẹ lúc tỉnh táo vẫn gọi tên cô ấy, là bởi hai người bác mà cô vẫn luôn nói với họ: “ Cháu sống rất tốt.” Và cũng là bởi,…Tình yêu!

Tình yêu là gì mà khiến con người ta đau lòng đến như vậy khi chia tay?

Phong không biết.

Cậu chỉ biết rằng cũng vì bởi tình yêu mà cậu có thể hiểu trái tim người con gái ấy, có thể  hiểu ánh mắt của cô, hiểu lí do vì sao cô nhìn cuộc sống một cách sượng sùng đến như vậy, hiểu vì sao cô chọn con đường ấy, vì sao cô lại nhìn mọi người bằng con mắt lúc nghi ngờ, lúc đề phòng rồi lại sợ sệt.

Khi con người ta mất niềm tin, thì vô tình con người ta mất đi tất cả.

Tình yêu thật thiêng liêng. Tình yêu thật đáng sợ.

---

Buổi sáng ngày thứ tư, ả mới đẩy cửa phòng ra ngoài.

Ả gầy đi trông thấy. Cảm giác người nhẹ bỗng và dù cổ họng có đắng ngắt, miệng khô và bụng trống rỗng, ả cũng không có ý định ăn một thứ gì đó.

Ả chậm rãi mở cửa tủ, rót một cốc nước lạnh.

… “choang”….

Chiếc cốc trên tay ả rơi vô thức xuống. Ả thẫn thờ nhìn những mảnh thuỷ tinh đang vương vãi đầy trên nền nhà. Linh tính như có điều chẳng lành, ả sợ sệt nhặt những mảnh vỡ.

Bàn tay ả run run, máu nhỏ từng giọt trên nền gạch trắng, mảnh thuỷ tinh vô tình đã cứa vào tay ả tự lúc nào.

Di động trong chiếc túi cạnh bàn rung lên từng hồi rồi lại im lặng. Ba hôm trước, ả tắt nguồn và sực nhớ ra điện thoại có chế độ tự khởi động lại.

Ả với tay lấy chiếc điện thoại. Ả sững sờ. 12 cuộc gọi nhỡ từ hai số máy lạ. Số lạ đầu tiên gọi một cuộc gần nhất cách đây ba ngày, số thứ hai gọi liên tục vào những ngày sau đó.

Đoán là có chuyện chẳng lành. Ả nhấp vào số máy lạ thứ hai. Số gọi cho ả nhiều nhất.

-        Alo. Tôi là Hạ Băng.

-        À, cô là Hạ Băng. May quá. Chúng tôi liên lạc với cô mãi mà không thể được.

-        Cô là…?

-        Tôi là y tá bệnh viện…XX…

-        Bệnh viện?

-        Cho hỏi cô có phải là người nhà của anh Trần Đình Phong không ạ?

-        Đúng. Là tôi. Có chuyện gì vậy?

-        Anh Phong bị tai nạn ô tô ba ngày trước. Chúng tôi…

-        Là bệnh viện nào vậy?

***

Phòng hồi sức.

Ả hít một hơi thật sâu và tự dặn bản thân phải mạnh mẽ. Khẽ đẩy cánh cửa bước vào, ả sững sờ khi thấy Phong đang tựa người vào chiếc gối trên giường bệnh đọc sách. Cậu ấy gầy đi nhiều quá.

Thấy ả, nét mặt Phong có chút bất ngờ, rồi cố nở một nụ cười, cậu lên tiếng.

-        Mới ba ngày mà trông chị tệ quá.

Ả đóng cánh cửa phòng, chậm rãi tiến lại gần chỗ Phong, kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống.

Phong đặt quyển sách sang một bên, thoáng thấy nét mặt của ả, Phong lúng túng.

-        Em xin lỗi. Chị mệt như vậy mà vẫn phải vào thăm em… Em…

-        Chị xin lỗi.

Phong ngước đôi mắt lúng túng nhìn ả, đôi mắt ả vẫn nhìn vào khoảng không vô định phía trước. Im lặng một lúc. Ả nói tiếp.

-        Vì chị mà em bị tai nạn đúng không?

-        Không. Tại em. Tại em không cẩn thận thôi. - Phong cuống quýt.

-        Đi đứng như thế đấy. Chị đã nói em đúng là đồ con nít mà.

Phong hơi nhạc nhiên sau câu nói gần như quát của ả, rồi như chợt hiểu ra, cậu cười hì hì.

-        Thì thỉnh thoảng con nít cũng phải phá phách chút ít chứ.

Ả lừ mắt nhìn Phong, cất giọng lo lắng.

      - Em bị đau ở chỗ nào vậy?

Phong giơ chiếc chân trắng xoá của mình ra khỏi chăn, cười hỉ hả.

-        Đây nè chị.

-        Bộ em vui lắm hay sao mà lại cười?

-        Vui. À. Không vui.

Ả nhìn Phong, chỉ biết lắc đầu. Cho dù mọi chuyện có tồi tệ thế nào đi nữa, Phong vẫn tìm ra được lí do để cười và vượt qua nó. Phong là một chàng trai mạnh mẽ như thế.

Cánh cửa phòng bất ngờ mở, đến giờ kiểm tra sức khoẻ. Phong ngước mắt nhìn ả, ả mỉm cười, vỗ nhẹ đầu Phong, nói nhỏ: - Yên tâm, chị sẽ ở ngoài đợi em.

Phong cười, và nếu như trái tim ả không tự cho phép mình cái quyền quên đi quá khứ, thì ả đã có thể nhận ra, đó là nụ cười ấm áp và hạnh phúc nhất.

---

Trước của phòng, ả ngồi im lặng trên chiếc ghế chờ. Y tá thay phiên nhau mở cánh cửa phòng bệnh rồi lại hối hả chạy ra khiến ả không an tâm. Một cô y tá cầm một quyển sổ ghi chép gần đó tiến lại gần phía ả, hỏi.

-        Xin lỗi, nhưng chị có phải là Hạ Băng?

-        Vâng, là tôi. Cô là…?

-        Tôi là người đã gọi điện cho cô hai tiếng trước.

-        À. Vậy bệnh của Phong, cậu ấy có ổn không?

-        Cậu ấy bị gẫy chân. Lẽ ra cậu ấy cũng không hôn mê lâu như vậy đâu, trước đó cậu ấy bị suy nhược cơ thể. Và tay phải của cậu ấy gần như bị tê cứng. Tôi thấy hơi khó hiểu, với lại cậu ấy không có người thân ở đây, nên tôi gọi cho cô vì người cuối cùng cậu ấy gọi trước khi tai nạn là cô.

Ả sững người khi nghe lời nói rành mạch từ cô ý tá trước mặt, thì ra, bàn tay mà ả vẫn luôn nắm chặt khi đang mê man ba ngày trước là bàn tay của Phong, thì ra, mọi chuyện đều bắt đầu từ ả.

- Cô Hạ Băng, cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô cũng không được khoẻ, hay là cô…

- Cô biết vì sao cậu ấy bị tai nạn không?

Câu hỏi bất ngờ của ả khiến người nữ y tá có chút ngập ngừng, rồi như cố nhớ ra một điều gì đó, nữ y tá chậm rãi.

-        Tôi nhớ không nhầm thì tối hôm đó trời mưa, cũng khá là muộn,  người lái xe tải đâm phải cậu Phong đưa cậu ấy đến đây. Cậu ấy ướt sũng. Hình như là khi cậu ấy đang chạy qua đường thì phải…À. Kem. Đúng rồi, cậu ấy đi mua kem.

Ả thẫn thờ. Thì ra số điện thoại lạ đầu tiên gọi ả vào tối ba hôm trước kia là của Phong, ả nhớ lại nét mặt bí ẩn của Phong khi mượn điện thoại của ả chụp khóm hướng dương vài ngày trước đó. Và ả cũng nhớ, ả đã từng đi ăn kem với Phong. Ả nhớ, là ả từng nói khi ả buồn nhất thì ả sẽ ăn kem và quán kem mà ả thích nhất là quán kem gần đường đến quán tạp hoá bán hướng dương hôm nào, tồi tệ hơn cả, đó cũng chính là nơi Phong gặp tai nạn. May mắn là Phong không sao, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, liệu ả có thể tha thứ cho bản thân mình?

- Cô Hạ Băng, cô không sao chứ?

Ả khẽ gật đầu, nhìn cô y tá bên cạnh, rồi cất giọng yếu ớt.

- Tôi không sao….Cám ơn cô.

Tiếng bước chân nữ y tá xa dần, đầu óc ả như tê dại. Cảm giác trống rỗng, mơ hồ, có chút gì đó quen thuộc. Lần nữa, ả cảm thấy chính mình như vừa gây ra tai nạn cho những người xung quanh ả.

-        Chị Hạ Băng.

Ả ngước đôi mắt lấp lánh đầy nước nhìn Phong, nghẹn ngào.

- Chân em đang đau như thế, ra ngoài này làm gì?

- Em khám xong rồi. Ổn cả rồi. Không thấy chị vào nên em ra tìm chị. - Phong đẩy chiếc xe lăn lại gần ả, trên môi nở nụ cười quen thuộc.

- Phong, chị có đáng không? - Ả nhìn vô hồn vào khoảng không trung trước mặt, chậm rãi cất lời.

Phong có chút ngạc nhiên, rồi đôi mắt cậu lại sáng lên.

-        Đáng chứ. Chị là…là người duy nhất em quen khi về Việt Nam mà. - Phong cười xoà, giọng nói vẫn không tránh khỏi chút gượng gạo.

-        Thật sao? - Ả nhìn Phong.

-        Vâng.

Bất chợt, ả mỉm cười. Bất chợt đứng dậy, rồi lại bất chợt quay lại nhìn Phong.

-        Chị mua cho em chút cháo nhé.

Phong vẫn cười, gật đầu.

Nhìn dáng người mảnh khảnh của ả xa dần và lẫn vào dòng người đang xuống cầu thang bộ, Phong thấy lòng mình tái tê.

Phong hiểu, cảm giác của người con gái ấy là như thế nào. Cảm giác nơm nớp lo sợ khi nghĩ vì mình mà người khác bị thương, cảm giác tội lỗi, rồi tâm hồn và nội tâm đa chiều của cô ấy lại cho phép mình nghĩ đó chỉ là sự thương hại mà người khác dành cho cô ấy. Chưa bao giờ, Phong hiểu người con gái ấy như lúc này.

---

Đã hơn tuần nay, ả đều đặn vào thăm Phong. Đầu hè, thời tiết khá dễ chịu, nắng trong vắt và tinh khôi. Phong thích nắng lắm. Chiều nào, ả cũng giúp Phong lên tầng thượng để ngắm bình minh và lặng im nghe tiếng Phong hò hét trên sân thượng.

Đôi lúc, ả thấy Phong trẻ con ghê gớm.

-        Chị đã bao giờ hò hét như vậy chưa?

-        Uh . Ngày xưa thôi.

Ả cười gượng, lim dim đôi mắt lặng người cho những cơn gió tung bay những lọn tóc đen lánh. Cảm giác bình yên, cảm giác thân quen và cũng có phần chua xót.

- Chị Hạ Băng.

- Uhm.

- Sao chị lại khóc?

Ả giật mình, mở mắt. Lúng túng lau hai hàng nước mắt chảy dài trong vô thức, nói nhỏ.

- Là gió đấy em.

Phong im lặng. Đôi mắt nâu nâu dõi theo những tia nắng vàng tươi buổi sớm lung linh dưới những tán cây bên dưới. Phong hiểu, sự thật không phải là như vậy.

Chân của Phong cũng đã dần đi lại được, nhìn nét mặt hí hửng của Phong, ả thấy trong lòng rạo rực hẳn.

Ả không đi làm cũng được một khoảng thời gian, cạnh Phong, ả chưa từng nghĩ mình làm nghề đĩ thực sự. Và Phong, cũng chẳng bao giờ hỏi ả về cái công việc mà ả đang làm. Vô tình nghĩ như vậy, vô tình tin như vậy, cho đến khi chiều nay, khi ả chuẩn bị đến bệnh viện thăm Phong thì nhận được điện thoại của Trâm.

      - Chào em gái, dạo này có vẻ em bận lắm thì phải.

Câu hỏi của Trâm khiến ả có chút ngạc nhiên. Từ bao giờ cô ta lại quan tâm đến sự vắng mặt của ả như vậy? Trước giờ, Trâm có bao giờ ưa ả.

-        Có chuyện gì chị nói luôn đi.

Cá giọng chanh chua ở đầu dây bên kia thoáng im lặng một lúc, rồi sau đó, một tiếng cười đầy ẩn ý vang lên.

-        Công việc của em. Lần trước chị đã nói với em về chuyện quán Bar có người mua cho em rồi đúng không? Chắc hẳn em cũng biết đó là giám đốc Anh Quân?

-        Em đã gặp người đó rồi. Mọi chuyện đến đây là chấm dứt.

-        Không chấm dứt như em nghĩ đâu em gái ạ.

-        Ý chị là sao?

-        Lần trước, ở khách sạn Bella. Giám đốc trẻ của em, Anh Quân có vài vụ xích mích với Trần Bình vì em thì phải. Kể ra thì em cũng có năng khiếu đấy. Nhờ em mà vụ quán Bar trở nên hay hơn bao giờ hết.

-        Chị nói sao?

-        Quán Bar đó trước là của “má” nhưng sau “má” chuyển sang cho Trần Bình. Lão  ta cũng chẳng sử dụng nó làm gì nên cũng định giao lại, nhưng khi biết người mua lại nó là vị giám đốc trẻ Anh Quân của em nên lão ta đâu có ngu mà bán lại cho cái đứa đã làm mất danh dự của lão và đấm vào mặt lão trước chỗ đông người. Thế nên vài hôm trước, vị giám đốc trẻ Anh Quân của em tới để xem lại hợp đồng, nhưng lúc đó người của Trần Bình ở quán cũng đông. Nên là…

-        Đã xảy ra chuyện gì?

-        Không chết được đâu mà lo em gái à. Mà việc cũng xảy ra cũng vài hôm rồi. Chị gọi để thông báo cho em biết Trần Bình chính thức gạch tên em ra khỏi danh sách...

..tút…tút…tút….

Chiếc điện thoại trên tay ả bất ngờ rơi xuống đất. Đầu ả như quay cuồng, còn trái tim thì đau nhói. “ Không chết được đâu mà lo em gái à.” Gã làm gì? Rốt cuộc thì gã đã làm gì? Ả đâu cần gã chen vào cuộc sống của ả? Đâu cần gã phải giúp ả? Đâu cần…

Gã giờ ra sao?

Bố mẹ của ả ra đi vì cái sự nông nổi tuổi trẻ của ả, rồi đến Quốc Anh cũng vì cứu ả mà ra đi, và giờ là đến gã???

Thà gã cứ ra đi, cứ lạnh lùng, cứ vô tình như trong suy nghĩ của ả còn hơn là khiến ả phải thấy gã bị thương vì ả. Ả đâu muốn như vậy, ả đâu muốn.

Và, cảm giác lúc này của ả là gì?

---

Đứng trước cửa phòng bệnh của Phong, ả hít một hơi thật sâu, nhẹ đẩy cửa bước vào.

-        A chị Hạ Băng.

Ả mỉm cười đáp lại tiếng reo của Phong, cất lời.

- Hôm nay em được ra viện đúng không?

- Vâng. - Phong cười, ánh mắt lấp lánh.

- Em làm xong hết thủ tục chưa?

- Rồi chị ạ. À. Chị Hạ Băng - Phong ngập ngừng - Chị gọt táo cho em ăn được không?

Ả đưa mắt nhìn Phong, chẳng có chủ đích buồn cười nhưng khoé môi vẫn nhấc lên thành một điệu cười kì lạ.

- Thật tình. Hôm nào chị chẳng gọt cho em ăn.

- À…Uhm…Hôm nay có chị họ em đến.

- Chị họ em đến nên em bắt chị gọt táo hả? - Ả ngạc nhiên.                 

Mặt Phong hơi đỏ ửng lên, Phong vén chiếc rèm cửa bên cạnh cửa sổ, giọng tỉnh queo.

-        Dù gì thì đây cũng là lần cuối em ở bệnh viện. Chị ..giúp em chút đi.

Ả phì cười, rồi như sực nhớ ra điều gì, ả thắc mắc.

- Chị tưởng em không có người quen ở Việt Nam?

- Chị họ em mới ở bên Pháp về. Thăm em. A. Chị ấy đến rồi kìa…

Ả đưa mắt hướng theo tầm nhìn của Phong, ngoài cửa, một người phụ nữ kiều diễm đang mỉm cười. Rồi bất chợt, người ấy quay sang ả. Hai ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau. Ả sững người.

- Hạ Băng?

- Chị Y Cúc.

Phong không khỏi ngỡ ngàng khi thấy chị họ mình và người con gái mà Phong yêu lại quen biết nhau. Phong ấp úng.

-        Hai người…hai người biết nhau sao?

Người phụ nữ ngoài cửa cố trấn tĩnh lại, cô tươi cười nhìn Phong.

-        Em họ. Hôm nay em ra viện rồi nhỉ?

-        Vâng. - Phong hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời thành thật.

-        À, chị có một em gái ở dưới, nó theo chị sang đây. Đang đứng ở ngoài cửa, em ra xem con bé có chạy lung tung không giúp chị nhé.

Phong đưa mắt nhìn Hạ Băng, rồi cũng hiểu ra ý, cậu đáp -“ Vâng” rồi nhẹ nhàng kéo cánh cửa đi ra ngoài.

Trong căn phòng trắng tinh, hai người phụ nữ đứng lặng nhìn nhau, ánh mắt như có hàng ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào.

-        Hạ Băng, lâu rồi chị không gặp em. Cũng phải gần…uhm, 7 năm rồi đấy.

Người phụ nữ kiều diễm mỉm cười, phá vỡ không gian im lặng và sự gượng gạo đang dần bao trùm căn phòng nhỏ. Ả tiến lại gần chiếc ghế, kéo một chiếc cho người đối diện, và ngồi cùng người phụ nữ kiều diễm ấy.

Xoay tròn cốc nước trong tay, ả chậm rãi hỏi người bên cạnh.

-        Chị sống tốt chứ?

-        Ừ, tốt.

Ả mỉm cười. Cả khoảng không lại bao trùm bởi sự im lặng và sự gượng gạo. Những dòng kí ức quay lại như thước phim quay chậm trong tâm trí hai người phụ nữ.

Người phụ nữ bên cạnh ả là chị ruột của Anh Quân - Y Cúc.

Ngày đó, nhân dịp về Việt Nam triển khai kế hoạch kinh doanh, gia đình Anh Quân từ Pháp trở về, và đó cũng là ngày đầu tiên ả gặp bố mẹ của Anh Quân. Lúc đó, ả mới biết gia đình Anh Quân quyền lực như thế nào. Bố mẹ Anh Quân đều là doanh nhân, họ thành đạt và đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Cách sống, cách nói chuyện và cả con mắt nhìn người của họ hoàn toàn khác, và đó là rào cản tình cảm giữa ả và Anh Quân. Bố mẹ Anh Quân không hề thích ả. Đơn giản, bố mẹ ả không phải là những người kinh doanh.

Có những lí do tưởng chừng như là không thể xảy ra, nhưng nó lại nghiễm nhiên trở thành rào cản duy nhất giữa tình yêu của họ. Người duy nhất ủng hộ tình yêu của họ là chị gái của Anh Quân. Chị Y Cúc.

Rồi, mặc cho gia đình đã chuẩn bị thủ tục để sang Pháp định cư, Anh Quân vẫn nhất quyết ở lại. Tình yêu của họ nồng cháy là như thế.

-        Hạ Băng, chị có nghe qua chuyện của em. Em…

-        Mọi chuyện qua rồi chị ạ.

Ả ngắt lời người phụ nữ bên cạnh, rồi lại đột ngột quay người sang, nắm lấy bàn tay của người phụ nữ ấy.

- Chị Y Cúc. Anh Quân…Em…Anh ấy không sao chứ?

Khi hỏi câu hỏi đó, chính ả còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng điều ả chắc chắn lúc này, liệu Anh Quân có rời xa ả. Vĩnh viễn.

-        Nó đang nằm điều trị ở bệnh viện ..XX… Cũng không sao em ạ.

Ả cảm giác thấy người nhẹ nhàng hẳn, rồi chợt nhận ra ánh mắt khác thường của người bên cạnh, ả với tay lấy cốc nước, lại xoay xoay nó trong tay.

- Hạ Băng. Em…

- Chị với Phong là chị em họ ạ?

Ả ngắt lời người đối diện, ánh mắt của người bên cạnh đủ để ả hiểu người phụ nữ ấy định hỏi gì, ả không muốn nghe những lời khẳng định mà chính bản thân ả không biết câu trả lời cho câu hỏi ấy có thực sự là tồn tại hay không.

- Ừ.

- Thật là trùng hợp. - Ả mỉm cười.

- Em với Phong là…?

- Phong như là em trai của em vậy.

Ả cười, ánh mắt hướng về khung cửa sổ. Người phụ nữ bên cạnh ả chợt cầm lấy tay ả, cất lời.

- Hạ Băng, có chuyện này chị cần nói cho em biết. Anh Quân….

-        Bỏ em ra, em không muốn đứng sau cửa nghe lén thế này đâu.

Tiếng nói trong trẻo lạ lẫm vang lên, và theo ngay sau đó “ cạch” - tiếng cửa phòng mở tung.

Ả ngạc nhiên quay ra, cạnh cánh cửa là Phong với ánh mắt chợt lúng túng, phía trước là một cô gái xinh xắn, tóc nâu xoăn trẻ trung và ánh mắt có vẻ tức tối.

     - Chị Y Cúc. Bao giờ thì chúng ta đi thăm anh Anh Quân vậy? Em chờ nãy giờ rồi.

Câu hỏi của cô gái lạ khiến người phụ nữ lúng túng, vội nói.

-        Giờ chị em mình đi.

Tiếng nói trong trẻo lại vang lên.

      -   Chị Y Cúc. Cô gái bên cạnh chị là ai vậy?

      -  Là….

-        Là bạn anh.

Người phụ nữ chưa kịp giải thích thì tiếng của Phong đã vang lên. Có chút bất ngờ, người phụ nữ nọ quay sang nhìn ả, cất lời.

-        Giờ chị qua sang thăm Anh Quân. Em với Phong làm thủ tục ra viện rồi về trước đi nhé.

-        Vâng. Em….

Ả chưa kịp nói hết câu, cô gái trẻ cạnh Phong lần nữa lại lên tiếng.

- A. Em biết rồi. Chị này là bạn gái anh phải không anh Phong. Xem ra anh cũng có mắt chọn người đấy.

Nụ cười tươi rói xuất hiện trên đôi môi của cô gái trẻ, ánh mắt cô lấp lánh nhìn ả. Cuộc nói chuyện bất ngờ khiến ai cũng ngạc nhiên và lúng túng, duy chỉ có nụ cười của cô gái trẻ đó là vô tư như vừa phát hiện ra một điều lí thú.

-        Chị Y Cúc, Hạnh Nhi. Hai người đi thăm anh Anh Quân đi. Không lại muộn.

Tiếng Phong vang lên, cậu đưa mắt sang nhìn ả, rồi lại nhìn người chị họ.

---

Cô gái tên Hạnh Nhi vừa ngoái cổ quay lại nhìn ả vừa chạy vội theo đuổi kịp bước chân người phụ nữ phía trước.

Ả và Phong đứng trước cửa phòng bệnh, im lặng nhìn bóng hai người khuất dần. Phong hồn nhiên quay sang ả.

- Chị Hạ Băng. Chúng ta về thôi.

- Cô gái vừa rồi là…

- À. Đó là Hạnh Nhi. Bạn của anh họ em. Bạn bên Pháp đấy. Nghe tin anh họ em bị thương vậy là bay từ Pháp về đây cùng với chị họ của em để thăm anh ấy. Cô ấy yêu anh họ em, nhưng…

- À. Ra là vậy.

Ả khẽ cười. Thì ra, cô gái trẻ trung và xinh xắn đó là người yêu của gã. Ở bên Pháp. Vậy mà… Vậy mà lần đầu tiên gặp lại ả khi ở khách sạn, gã còn cầm lấy bàn tay ả mà nói:

“ Anh yêu em.” Thật buồn cười.

Và chỉ cách mấy phút trước thôi. Ả còn lo cho bệnh tình của gã. Điều mà ả luôn thắc mắc; vì sao gã lại tìm mọi cách liên lạc với ả, gặp ả, mua lại quán Bar cho ả và giờ thì cũng bị thương vì ả. Vì sao gã lại làm thế? Hay chỉ là một chút ân hận cho những lỗi lầm trong qúa khứ?

Chiếc ôto dừng trước khách sạn mà Phong vẫn thuê ở ngay từ lần đầu về nước và cũng chính là nơi lần đầu tiên Phong gặp ả. Ả cũng hơi bất ngờ khi Phong vẫn ở nơi này một khoảng thời gian lâu như vậy. Dìu Phong vào phòng, ả nhìn qua căn phòng một lượt, thắc mắc.

-        Em vẫn ở đây sao?

-        Vâng.- Phong cười - cố nhấc chiếc chân vẫn còn bó bột của mình đến cạnh cửa tủ.

-        Chị về luôn giờ. Em đi nghỉ đi. Không capuchino nhé.

-        Ủa. Sao chị biết em định pha capuchino?

-        Nhìn mặt em là biết.

-        Lần này thì khác nhé. Capuchino đen. Sữa trắng. Hương bạc hà.

Ả sững người. Capuchino đen? Sữa trắng? Hương bạc hà?

- Một khám phá mới của em đấy. - Phong cười tười, tay vẫn khuấy cốc capuchino. - mà thật ra đó là một sở thích của anh họ em, em thấy khá ngon nên bắt chước. - Phong cười.

- Anh họ em?

- Vâng. Anh ấy làm cùng công ty với em. Thỉnh thoảng có qua chỗ em chơi. Anh ấy chỉ uống mỗi loại capuchino này thôi. Em cũng bị cái sở thích ấy cuốn theo.

- Anh Quân?

- À. Đúng rồi đấy chị. Tên anh ấy là Anh Quân. Mà em cũng đang thắc mắc. Sao chị với chị Y Cúc lại biết nhau vậy?

Thì ra Phong chưa hề biết mối quan hệ của ả với Anh Quân. Thì ra, đó là lí do cậu ấy vô tư đến vậy. Rốt cuộc, ả đang vướng vào chuyện gì thế này?

Phong là em họ của Anh Quân.

Ả đỡ lấy chiếc cốc capuchino từ tay Phong, mỉm cười, không trả lời.

- Chị Hạ Băng. - Phong ngập ngừng.

- Uhm.

- Những lời chị nói lúc ở bệnh viện là thật hả….Chuyện chị coi em như là em trai…

- Em nghe nén chứ gì? - Ả nhíu mày, lườm Phong.

- Không…Không. Mà thật ra là ……Có.

Ả phì cười, Phong lúc nào cũng vậy. Chẳng biết cách nói dối, chỉ cần tỏ rõ nét mặt đang tức giận với cậu ấy, thể nào cậu ấy cũng ỉu xìu mà thú nhận. Ả nhấp một ngụm capuchino, mỉm cười.

- Ừ. Mà sao? Em không thích làm em trai chị à? Nhóc?

Phong mỉm cười. Và nếu như hương capuchino quen thuộc kia không khiến tâm hồn ả xáo trộn, thì ả đã nhìn thấy ánh mắt lúng túng và nụ cười gượng gạo của Phong.

Hương capuchino khiến trái tim ả đau buốt.

Đột nhiên ả thấy khó thở. Nồng ngực đau nhói như có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Lúc đầu, ả tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng….cảm giác đau buốt dần lan tới tận óc. Ả bỗng thấy mọi thứ trở nên nhoè nhoẹt. Ả ngã khuỵ.

Phong hốt hoảng đến cạnh ả, chiếc chân vẫn còn băng bó khiến cậu không thể nhanh chóng đỡ lấy người con gái ấy, Phong giữ chặt lấy vai ả.

-        Chị Hạ Băng, chị làm sao vậy?

Ả thở hổn hển, hơi thở gấp gáp và đứt quãng, rồi cũng nhanh chóng như lúc cơn đau đến, nồng ngực ả đã bớt nhói đau, ả chỉ còn lại cảm giác hơi chóng mặt.

- Chị Hạ Băng. Bây giờ chúng ta đi bệnh viện khám lại.

- Chị không sao.

Ở cố gồng mình đứng dậy, bàn tay Phong vẫn giữ chặt vai ả. Ả xoay người, mỉm cười.

- Chỉ là chị hơi mệt. Chị về trước. Em nghỉ đi. Nhớ ba ngày nữa đi tháo bột đấy.

Rồi không kịp để Phong trả lời, ả vội vàng rời khỏi căn phòng.

---

Ả cảm thấy mình hơi khác lạ. Trước kia, ả cũng hay đau nửa đầu. Nhưng giờ, những cơn đau đầu kéo đến thường xuyên hơn, lồng ngực nhói đau và người thì lạnh toát.

Ả nghĩ, đó là bởi, ả vừa trải qua những chuyện mà ả không nghĩ nó lại có thể xảy ra.

Hơn hai ngày nay, ả chìm vào những suy nghĩ mơ hồ và đau xót.

Việc Phong bị tai nạn vì ả, rồi Anh Quân cũng vì ả mà bị thương. Chuyện họ là anh em họ.

Trái Đất này thật tròn. Người mà ta luôn né tránh thì dù có bằng cách này hay cách khác, ta với người đó vẫn có một sợi dây vô tình nào đó kéo lại gần.

Càng ngỡ ngàng hơn khi hôm nay, vừa chuẩn bị ra ngoài, thì bà lão hàng xóm đã lâu mà ả không gặp từ cái ngày bà xem bói cho ả khi lần đầu ả tới đây.

-        Vườn hướng dương của cô đẹp đấy. - bà lão đứng từ cổng nhìn vào, trầm trồ.

Ả dừng bước, mỉm cười với bà lão.

- Vâng.

- Hình như có vài bông hoa mới.

Ả kinh ngạc quay sang bà lão, ngạc nhiên.

- Làm sao mà bà biết được? Bà có bao giờ sang nhà cháu…À. - Ả ngập ngừng - Ý cháu là những bông hoa mới cũng không khác so vói những bông cũ là mấy.

Bà cụ cười móm mém, cất giọng bí ẩn.

-        Ta chỉ cần liếc qua là biết. Mà cô định đâu à?

-        À. Vâng. Cháu định ra ngoài có chút chuyện.

-        Đi gặp cậu thanh niên mua nhà cho chứ gì? - Bà lão buột miệng.

-        Cậu thanh niên mua nhà cho cháu?

-        Ôi thôi. Cái miệng hậu đậu của ta. Coi như ta chưa nói gì nhé. Ta đi trước.

-        Bà. Bà nói cho cháu biết. Ai đã mua nhà cho cháu vậy?

Ả chạy đến bên cạnh bà lão, nhìn người đối diện và nhất quyết chờ nghe câu trả lời. Bà lão thở dài, cất giọng.

- Cậu ta không cho ta nói. Giờ thì cái miệng của ta trót lỡ rồi. hazzz. Thì trước khi cháu định chuyển tới đây, có một cậu thanh niên trông khá lịch sự đã mua trước. Nhưng công việc cậu ta khá bận nên lúc đó cả ta và cậu ấy chưa làm giấy tờ xong. Hôm cháu hỏi căn nhà này, ta tưởng cậu ta sẽ khước từ như mấy vị khách trước, nhưng cậu ta lại đến nhờ ta bán lại cho cháu. Ta cũng khá bất ngờ, sau rồi đoán chắc anh ta định tán tỉnh cháu nên mới thế.

Nói đến đây, bà lão khẽ cười lên một tiếng, rồi lại nhíu mày nhìn ả.

-        Nhưng mà cháu cũng gớm thật. Được mấy tháng ta không có nhà là lại giở trò với cậu ấy.

-        Cháu?

-        Cái hôm trời mưa rất to đấy. Hôm đó ta mới ở dưới quê nên, thấy cậu ta quần áo rách nát, đứng dưới cổng nhà cháu. Nhưng không thấy cháu ra mở cổng, ta tưởng hai đứa cãi nhau. Ta định ra cho cậu ấy mượn cái ô, thì loáng một cái đã thấy một đám người mặc quần áo đen đến đưa cậu ta đi. Chẳng hiểu…hay là cháu thuê giang hồ đến đánh cậu ta à.???

Bà lão nhìn ả, ánh mắt nghi ngờ. Toàn thân ả cứng đờ, lẽ nào…lẽ nào…

-        Bà. Bà có nhớ tên người đó không?

-        Ta già rồi, để ta nhớ lại xem đã. Quân…cái gì Quân đấy.

-        Là Anh Quân ạ?

-        Đúng. Anh Quân. Là cậu ta. - Bà lão reo lên.

Chính ả cũng không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này là như thế nào. Đám người mặc áo đen đến đưa Anh Quân đi? Ai có thể đưa gã đi?

Hình ảnh đám người mặc áo đen khiến ả liên tưởng tới bố mẹ Anh Quân. Anh Quân là một thiếu gia nhà giàu, từ lúc bố mẹ Anh Quân trở về từ bên Pháp, bên cạnh Anh Quân lúc nào cũng có cả một đám người mặc áo đen đi bên cạnh. Khi bố mẹ gã quay lại Pháp vì công việc, cuộc sống của gã mới trở lại bình thường. Lẽ nào…?

Lần nữa, thì ra cuộc sống của ả chưa từng thiếu sự có mặt của gã. Định mệnh ư? Nên hận thù hắn hay nên mỉm cười với cái định mệnh này đây.?

Rốt cuộc gã đã gặp chuyện gì? Và đang cố chứng minh điều gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kio