Hoa Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Liên hôm nay sáng sớm đã đến tìm Đại Ngọc, cô kéo hắn lên hậu tráo lâu ( lầu hai) bón họ cùng đánh cờ , uống trà , người đẹp đánh rất khá nước cờ không hiểm ,mới mẻ, thông minh mẫn tiệp dị thường.
Hoa Liên thật sự phải tập trung , không hề coi thường đối thủ.
Cô rất từ tốn, dáng vẻ suy tư, ngón tay búp măn cầm lấy con cờ, mày hơi cau suy tính bước đường hãm hại người khác cũng khiến người ta nhìn đến ngây dại. Dù cô ta phong lưu nhưng không thể phủ nhận chỉ cần môt chút dịu dàng của co ta, nam nhân trên đời này đều bị che mờ mắt, hắn bỗng nhớ tới câu thơ

"Tư Đồ khéo tính nơi hồng quần/Chẳng dung đao kiếm chẳng cần binh/Tam chiến ải Hổ uổng công sức/Ca khúc khải hoàn Phụng Nghi Đình"

Hạ Yên miệng nhỏ nhắn khẽ cong nhẹ tựa hơi cười, như có như không.Có bón cho hắn ít bánh đậu do cô làm, hắn hận không thể cắn cái bàn tay nhỏ nhắn kia, Hoa Liên cảm thấy hắn như một vị vương tử, ham hoan ái, sẵng sàng bỏ gian sơn đổi mỹ nhân trong lòng.Thâm chí đàn ông vì có được nàng mà bất chấp tất cả giành giựt, giống như Đường Huyền Tông sủng hạnh Dương Ngọc Hoàn( Dương Quí Phi), thực chất là đã chiếm đoạt vợ của con trai. Mà Dương Ngọc Hoàn bước từ Phủ Thọ Vương lên giường trong tẩm cung của Đường Huyền Tông cũng đích thị tội danh loạn luân rồi.Trong khúc "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị miêu tả lênh láng đến tận cùng sự sủng ái mà Đường Huyền Tông đã dành cho Dương Ngọc Hoàn
(Đêm xuân sao ngắn trời ngỡ sáng, từ đó ông vua bỏ triều sáng, yến tiệc hoan lạc không ngừng nghỉ, tràn trề tình xuân đêm lại đêm. Hậu cung giai nhân trên 3 ngàn, 3 ngàn yêu chiều dồn mình nàng). Hoa Liên xét góc độ là một vị tưới quân, đầy sách lược, thông thái, nhưng hôm nay cảm thấy đối diện với tiểu mỹ nhân trước mắt quá dụ hoặc, biết sai vẫn cố chấp, đã vượt quá sức chịu đựng của ý, bao nhiêu hận ý trong lòng không có chút sức chống đỡ nào, mỹ nhân cười ,mỹ nhân nhăn mặt cũng đẹp mất hồn. Xem ra chỉ có hắn là tự chuốc khổ chính mình.Chưa trả được thù đã muốn ở bên cạnh mỹ nhân trầm luân, dây dưa không dứt, Hoa Liên cảm thấy cái chức danh Tổng Tư lệnh của hắn hôm nay thật là hèn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro