Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió mùa hạ thổi qua mặt hồ làm dậy lên từng gợn sóng lăn tăn lan ra xa xa, mang theo hơi mát xoa dịu ánh mặt trời trên cao khiến lòng người thư thái. Mặt hồ bình lặng, vài khóm bèo chậm rãi trôi theo dòng, một chú cá không biết tên nhảy lên mặt nước đớp mồi ... khung cảnh xanh tươi trải dài trước mắt khiến người ngồi trên thuyền tâm tư cũng thanh thả theo.Triển Chiêu vẫn thấp giọng trò chuyện với Chung Hựu, Triển Hiên và Tương Bình trao đổi về hợp tác hải vận, những người khác hầu hết đều yên lặng ngắm cảnh hồ, chỉ có đám nhỏ ở đầu thuyền vẫn đang cười nói ầm ỹ, một khung cảnh êm đềm thuận hòa.
Chiếc thuyền vẫn không nhanh không chậm rẽ nước tiến lên, xa xa đã thấy cổng lớn Thương Ưng trại, một cái cửa sập thật lớn chắn giữ hẻm núi, hai bên là vách đá dựng đứng, trên đó dựng lên một cái chòi canh nhỏ cho đệ tử Thương Ưng trại canh gác. Cửa sập hiện tại đã được kéo lên cho thuyền tiến vào, sau cửa chính là một thủy lộ hẹp dài gần hai mươi trượng.
“Đây là cửa vào duy nhất?” - Triệu Trinh ngước mắt nhìn cánh cổng đang ngày càng gần, hỏi nhỏ Triển Húc.
“Hình như là thế, không nghe nói đến có lối vào nào khác, ngươi thấy đấy, xung quanh chỗ này đều là núi đá dốc đứng, muốn từ đó xâm nhập cực kỳ khó” - Triển Húc híp mắt nói.
“Dễ thủ khó công, bảo địa” - Triệu Trinh đánh giá ngắn gọn.
“Bên trong còn có vùng canh tác nông nghiệp, có thể tự cung tự cấp” - Triển Húc bổ sung thêm.
Triệu Trinh cười cười nhìn Triển Húc nói - “Ngươi không định ám chỉ cái gì đấy chứ?”
Triển Húc nhe răng cười - “Ngươi không sợ?”
Triệu Trinh vẫn giữ nụ cười tự tin như trước nói - “Bất quá là một cái hốc mà thôi, nhìn qua thì tường đồng vách sắt, nhưng không cẩn thận lại biến thành ba ba trong rọ”.
Triển Húc thấy không lay động được Triệu Trinh, bĩu môi không thèm nói nữa.
Lúc này thuyền đã sắp đến dưới cửa sập, phía sau lại có một chiếc thuyền khác nhanh chóng đến gần, bởi vì thuyền kia nhỏ hơn, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn nhiều, đến khi thuyền của Triển Chiêu vừa qua khỏi cửa, chiếc thuyền kia cũng nối gót ngay sau.
“Phía trước có phải Triển gia nhị công tử?” - Một giọng nói nam nhân thanh thuần vang lên, ở giữa hẻm núi đặc biệt vang dội.
Triển Hiên ngạc nhiên quay lại nhìn, con thuyền phía sau có chừng mười người, người lên tiếng vừa rồi là Trần Hùng, trưởng tử Trần gia, ngoài ra còn có đệ đệ gã Trần Vân, Lý Nhiên Thuận, môn chủ Di Hoa môn Lưu Trân, các chủ Thiên Ti các Vạn Thiên Hoành, Cung chủ Vẫn Nguyệt cung Chu Giản.
Triển Hiên hơi bất ngờ, nhưng vẫn lễ mạo đáp - “Chính là Triển mỗ, Trần đại công tử cũng đến tham gia đại hội lần này?”
Trần Hùng nhìn qua con thuyền phía trước, trong lòng âm thầm kinh hãi, Triển Hiên lại đi chung với người Hãm Không Đảo và Bạch gia, chẳng lẽ bọn họ thực sự kết minh? Nhớ đến lần trước Trần Vân ở Lạc Hà trấn trở về có báo gặp được người của Triển gia và Bạch gia đồng hành, hắn đã âm thầm lo lắng, hiện tại chỉ sợ chuyện hắn lo lắng đã thành sự thật. Trần Hùng trong lòng nghiến răng, nếu thật đúng như vậy, Trần gia thực sự sẽ khó mà yên ổn. Tâm tư xoay chuyển, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ cười đùa - “Đúng vậy, không ngờ nhị công tử cũng đến, có phải là muốn làm rể Thương Ưng trại?”
“Ha hả, nào có, chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi” - Triển Hiên không để ý đáp.
Triển Chiêu vốn ngồi quay mặt về phía trước, Trần Hùng chỉ thấy lưng y nên không để ý, đến khi Triển Chiêu vô tình quay lại nhìn gã mới nhận ra, khó hiểu nhíu mày. Địa vị của Triển Chiêu ở Triển gia người ngoài hầu như không biết.Y tử nhỏ đến năm mười sáu tuổi đều không hề xuất đầu lộ diện, chuyện trong tộc không hỏi đến.Trước khi y ra giang hồ, bên ngoài còn không biết Triển gia có một vị tam thiếu gia. Đến khi y nổi danh, người ngoài nhắc đến y đều chỉ nhớ danh hào Nam Hiệp, không mấy ai liên tưởng y với Triển gia. Lúc Triển lão gia chủ giao quyền kinh doanh tiêu cục cho Triển Hạo và Triển Hiên cũng không có phần của y, mà Triển Chiêu lại không hề để ý, còn chạy đến Khai Phong Phủ làm hộ vệ, thật sự rất kỳ lạ. Cho nên, hầu hết người biết chuyện đều cho rằng Triển Chiêu là một đứa con bị bỏ rơi, trong gia tộc hoàn toàn không có địa vị gì. Trần Hùng vẫn luôn cho là như vậy, hôm nay thấy Triển Chiêu và Triển Hiên đi chung một chỗ không biết quan hệ là như thế nào, nhất thời không biết nên đối xử với y làm sao cho đúng,làm không tốt khiến Triển Hiên phật lòng thì hỏng bét, hiện tại gã sợ nhất chính là cho Triển Hiên cái cớ để công kích Trần gia.
Nói thì chậm nhưng thật ra tất cả ý nghĩ chỉ lướt qua đầu Trần Hùng trong tích tắc, gã lập tức đã lấy lại nụ cười, giả vờ kinh ngạc nói - “Thật không ngờ Triển Nam Hiệp lần này cũng đến, thất kính, thất kính” - Gã chào là Triển Nam Hiệp, không phải Triển tam thiếu gia, ai cũng không bắt lỗi được.
Triển Chiêu biết Trần gia và Lý gia có liên can trong vụ án Nhạc gia năm xưa, đối với Trần Hùng không có hảo cảm, chỉ lạnh nhạt đáp - “Trần công tử không cần khách khí”.
Thái độ của Triển Chiêu khiến cho Trần Hùng không hiểu ra sao cả, mà Triển Hiên thấy Triển Chiêu không vui, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng vẫn là không thèm lên tiếng nữa, trong lòng lo lắng nãy giờ mình nói cười với tên kia có khi nào Tiểu Chiêu giận lây cả mình không.
May cho Trần Hùng, hắn duy trì tình trạng khó xử chẳng bao lâu thì thuyền đã ra khỏi hẻm núi, khung cảnh trước mắt đột ngột sáng ngời kéo hết chú ý của mọi người. Ánh mặt trời vẫn lặng lẽ thiêu đốt, phản chiếu lên mặt nước sóng sánh lay động. Bên bờ, từng dãy lầu các xen lẫn trong cây cối xanh tươi, những chiếc cầu cong cong bắt qua từng con mương nhỏ dẫn nước từ hồ vào vùng đất bên trong, khung cảnh thanh nhã uyển chuyển, cổ kính lại không thiếu phong lưu khiến lòng người ưa thích.
Hai chiếc thuyền chậm rãi tiến đến bến đò, trên đó đã có người đợi sẵn. Triển Chiêu nhìn người đứng đầu, nắm tay vô thức siết lại. Dung mạo đó, so với năm xưa thêm vài phần tang thương, đuôi mắt thêm vài nếp nhăn, chòm râu thêm vài sợi bạc, nhưng Triển Chiêu vẫn nhận ra, chính là Mạnh thúc đã dạy y những nét chữ đầu tiên trong đời. Mạnh thúc, rốt cuộc là vì sao?
Thuyền cập bến, Triển Chiêu thu lại tâm tình, cùng mọi người lục đục lên bờ, chuyện chào hỏi đều là để cho Triển Hiên và Tương Bình ra mặt, y và Bạch Ngọc Đường chỉ cần đứng phía sau là được, đến khi được hỏi đến mới lên tiếng một câu. Trong lúc đợi, Triển Chiêu nhìn qua những người bên cạnh Nhạc Phong. Đứng bên phải lão là một thanh niên chừng hơn hai mươi, giống Nhạc Phong đến tám chín phần, hẳn là nhi tử duy nhất của lão, Nhạc Duy Gia.  Nhạc Duy Gia lớn tuổi hơn Triển Chiêu, vậy là Nhạc Phong trước khi đến Nhạc phủ đã có vợ con. Nhưng Triển Chiêu nhớ đến năm ấy Nhạc Phong đến Nhạc gia chỉ có một mình, phụ thân y còn nhiều lần ngỏ ý muốn tìm thê tử cho lão đều bị lão tử chối. Nói như vậy việc lão đến Nhạc phủ là âm mưu từ trước, cố ý lấy được tín nhiệm của phụ thân y để hãm hại ông. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu buộc phải cúi đầu xuống mới che giấu được sát ý trong đáy mắt, nắm tay càng siết chặt.
“Triển huynh đệ” - Một giọng nói sang sảng vang lên từ con đường bên phải.
Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn lên, thấy người đến là ai liền nở nụ cười vui vẻ. Âu Dương Xuân đang nhanh chóng hướng bên này chạy đến, theo sau còn có Liễu Thanh, Trí Hóa, Thẩm Trọng Nguyên. Huynh đệ Đinh gia thấy đều là người quen liền bước sang, Triển Chiêu cũng chạy qua, tiện tay kéo theo cả Bạch Ngọc Đường.
Bằng hữu gặp lại, đương nhiên sẽ có một phen chào hỏi náo nhiệt.
“Triển huynh đệ, bệnh của đệ đã khỏi chưa?”
“Đinh Triệu Lan ... Này ... hai ngươi ai là Đinh Triệu Lan a?”
“Âu Dương, ngươi vỗ như vậy muốn đập gãy vai của ta à?”
“Thẩm đại ca lần trước đi Giang Tô có thu hoạch gì không?”
“Liễu Thanh, vò Hoa Điêu lần trước ngươi hứa với ta có mang theo không đấy?”
“A! Bạch ngũ gia, đã lâu không gặp”.
“Đã lâu không gặp”.
“................”
Ngoại trừ Triển Chiêu, năm người còn lại đều đồng loạt trợn to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Liễu Thanh có chút thụ sủng nhược kinh nuốt nuốt nước bọt. Bình thường chào tên tiểu tử này, nhận lại một cái gật đầu là xem như may mắn, có khi hắn tâm tình không tốt còn có thể bị lạnh nhạt không thèm nhìn đến. Lần này Bạch Ngọc Đường không chỉ gật đầu, còn là vừa gật đầu vừa cười vừa chào lại, này có phải Bạch ngũ gia không a?
Bạch Ngọc Đường đang bị Triển Chiêu liếc xéo, bất đắc dĩ nghĩ lại, có phải mình đối nhân xử thế rất tệ không, đến mức chào người ta một câu cũng gây sốc như vậy?
(Bây giờ chú mới nhận ra à?????)
“Khụ, ngũ gia cũng là đến xem náo nhiệt sao?” - Liễu Thanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi một câu bâng quơ.
Bạch Ngọc Đường cười đáp - “Là Triển Chiêu muốn đi xem náo nhiệt, ta đi theo thôi”.
Triển Chiêu nghe vậy trong lòng thầm bĩu môi. Ban đầu quyết định đi Thương Ưng trại là để xem Nhạc Hi Tâm, sao bây giờ biến thành y đòi xem náo nhiệt rồi?
Nhìn Bạch Ngọc Đường đứng giữa đám thanh niên, từ lời nói, cử chỉ đến nụ cười trên mặt đều bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng đối với người Bạch gia và Hãm Không Đảo, đấy chính là kỳ tích. Hàn Chương không có hình tượng kéo kéo tay áo Tương Bình lắp bắp không thành câu - “Tứ đệ, xem lão ngũ, xem lão ngũ ...”
Tương Bình vỗ vỗ cây quạt lên ngực mình kiềm chế xúc động, nhếch môi cười hỏi Hàn Chương - “Đệ ấy thay đổi như thế đều là nhờ Triển Chiêu cả, huynh còn muốn làm khó dễ người ta nữa không?”
Hàn Chương xấu hổ vò đầu, lúng búng nói - “Là ta sai còn không được sao”.
Nhạc Phong cũng nhìn qua, thấy vậy vuốt râu cảm thán - “Tuổi trẻ thật là tốt a” - Sau đó xoay sang Chung Hựu lễ phép mời - “Chung tiền bối, chúng ta không làm phiền thanh niên tụ họp nữa. Chỗ vãn bối có một ít trà Long Tĩnh hảo hạng, Chung tiền bối có hứng thú đến chỗ ….”
“Phụ thân” - Nhạc Phong nói chưa hết câu, một tiếng gọi dịu dàng đột nhiên vang lên, những người có mặt đều theo phản xạ nhìn qua.Trên chiếc cầu ngay cạnh chỗ Triển Chiêu đứng, một nữ tử do nha hoàn dìu đỡ bước qua. Nàng khoảng chừng mười tám, vận một bộ khinh trang màu trắng, chỗ tay áo và cổ áo thêu hoa lan màu vàng, mái tóc chỉ dùng một dải lụa màu cỏ úa buộc hờ sau lưng, trên tay còn cầm một chiếc khăn trắng, nhìn qua có vẻ yếu đuối nhu mì khiến người nhịn không được muốn giang tay che chở.
Triển Chiêu nhìn nàng ta liền hiểu tại sao Nhạc Phong đặt tên nàng là Nhạc Hi Tâm. Người này dung mạo so với gương mặt thật của Triển Chiêu giống đến bảy tám phần, dù hiện tại Triển Chiêu đã được Chung thần y chỉnh sửa dung mạo cho giống người Triển gia, khuôn mặt hai người vẫn có bốn năm phần tương tự, nói là huynh muội một nhà cũng không khiến người nghi ngờ. Mấy vị đại hiệp xung quanh đều tò mò nhìn người mới đến, sau đó rất đồng bộ quay nhìn Triển Chiêu, y chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ không liên quan.
“Tâm nhi, sao con lại ra đây?” - Nhạc Phong lên tiếng, giọng nói không giấu sự cưng chiều.
Nhạc Hi Tâm dừng lại trên cầu, mỉm cười liếc qua đám thanh niên đang đứng bên dưới, khi nhìn đến thân ảnh thuần trắng vô cùng bắt mắt của Bạch Ngọc Đường, hai mắt ngạc nhiên trừng lớn, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, thẹn thùng chạy đến chỗ Nhạc Phong, cúi đầu xấu hổ không nói.
Nhạc Hi Tâm không nói gì, nhưng ẩn ý trong cử chỉ của nàng thì ai cũng hiểu, nhất thời những ánh mắt với tâm tình khác nhau đều dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu híp mắt, hỏi khẽ Bạch Ngọc Đường - “Là nàng sao?”
Bạch Ngọc Đường siết nắm tay cố gắng bình ổn cảm xúc trong lòng. Cho dù đã biết là không phải, nhưng đến khi chân chính đối mặt với nữ tử có tên Nhạc Hi Tâm này, hắn vẫn không tránh được tâm tư xao động.
“Không phải nàng” - Bạch Ngọc Đường dứt khoát lắc đầu
“Ngươi chắc?” - Triển Chiêu không nhịn được mà nhếch môi cười, Bạch Ngọc Đường đang cúi đầu nên không nhìn thấy.
Bạch Ngọc Đường ngước lên, ánh mắt đã lấy lại vẻ bình thản vốn có, khẽ cười nói - “Cô gái này chưa đến hai mươi, tuyệt đối không phải”.
“À” - Triển Chiêu cười cười gật đầu.
Lời nói giữa hai người chỉ có vài người đứng gần nhất là nghe thấy, nhưng nghe xong cũng không hiểu gì nhiều. Có điều, nụ cười nhẹ nhõm của Triển Chiêu vừa rồi Bạch Ngọc Đường không nhìn thấy, người khác lại thấy nhất thanh nhị sở. Liễu Thanh nhướng mày với Âu Dương Xuân, lại đưa mắt nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý hỏi ngươi có biết chuyện giữa họ không? Âu Dương Xuân chỉ cười không nói, hắn không muốn nhiều lời chuyện của kẻ khác.
Ở bên chỗ Nhạc Phong, không ai nghe thấy lời Bạch Ngọc Đường nói cho nên cũng không để ý. Nhạc Phong lại một phen giới thiệu nữ nhi của mình, sau đó để Nhạc Duy Gia và Nhạc Hi Tâm tiếp đãi đám thanh niên, mình thì đưa Chung Hựu đi thưởng trà.
“Các vị, nếu không chê thì chúng ta ra hậu hoa viên uống rượu, để tại hạ vì các vị đón gió tẩy trần thế nào?” - Nhạc Duy Gia cất lời mời.
Đều là thanh niên cùng trang lứa, lại là ngươi giang hồ, ai cũng vui vẻ đồng ý rồi kéo nhau đi. Nhạc Hi Tâm đi cùng Nhạc Duy Gia ở phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc Bạch Ngọc Đường rồi cúi đầu bẽn lẽn cười, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám. Triển Chiêu không rảnh để ý đến nàng ta, y còn đang bận giới thiệu Mặc Ngữ với những người khác, còn Triệu Trinh vẫn là trộn chung với nhóm Triển Húc tốt hơn, ở phía sau nghe bọn nhỏ giới thiệu các hiệp khách phía trước.
Đến hoa viên, rượu thịt đều đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào. Thời gian gần đây Thương Ưng trại tiếp đãi khách nhân mỗi ngày, thức ăn và rượu luôn luôn có sẵn. Nhạc Duy Gia định mời Bạch Ngọc Đường đến ngồi cạnh mình tạo cơ hội cho muội muội. Rất tiếc, Triển Chiêu vừa vào bàn liền chọn chỗ ngồi đối diện Nhạc Hi Tâm, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ ngồi ngay cạnh y, Nhạc Duy Gia chỉ có thể cười khổ. Hắn lại không biết, màn kịch hay chỉ mới bắt đầu.
Triển Chiêu vừa ngồi xuống liền nhìn quanh, không thấy nhóm người Trần Hùng đâu thì kéo Bạch Ngọc Đường nói nhỏ vào tai hắn - “Người của Trần gia đâu?”
Bạch Ngọc Đường cũng thì thầm đáp lời - “Vừa rồi Trần Hùng nhờ một gia đinh dẫn về chỗ nghỉ rồi, nhìn có vẻ vội vã” - .
Triển Chiêu gật đầu rồi không nói gì nữa, ở đây nhiều người không tiện bàn bạc.
Khai tiệc đương nhiên sẽ do chủ nhân mời rượu mọi người, sau đó mọi người vừa kính rượu vừa trò chuyện rôm rả. Trên bàn hầu hết đều là đại hiệp nổi danh đương thời, nên câu chuyền xoay quanh võ công, lợi khí, độc dược, các môn phái … không khí vô cùng sôi nổi. Bạch Ngọc Đường vẫn ít nói như trước, nếu không có Triển Chiêu thường kéo hắn vào câu chuyện thì hắn sẽ không lên tiếng, lẳng lặng để ý thức ăn trong chén của Triển Chiêu.
Vừa lột vỏ xong hai con tôm, Bạch Ngọc Đường định bảo Triển Chiêu lấy khăn cho mình lau tay thì một chiếc khăn lụa được đưa đến trước mặt hắn, là Nhạc Hi Tâm mỉm cười đưa sang.
“Bạch công tử không ngại thì dùng cái này đi” - Thấy Bạch Ngọc Đường ngước lên nhìn mình, Nhạc Hi Tâm cúi đầu xấu hổ nói.
Triển Chiêu nhìn nhìn chiếc khăn, màu trắng sạch sẽ, bên trên còn thêu hai đóa hoa lan màu tím nhạt, y cười cười nói - “Khăn đẹp như vậy, lau hỏng thì thật đáng tiếc, hay là dùng khăn của tại hạ đi” - vừa nói vừa lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn, cũng bằng lụa trắng, ở mép khăn thêu một hoa văn màu lam nhạt, đơn giản nhưng thanh nhã.
Bạch Ngọc Đường thấy chiếc khăn Triển Chiêu lấy ra buồn cười nói - “Đó là khăn của ta”.
Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn lại cái khăn, vô tội nói - “Khăn của ngươi sao lại ở trong áo của ta?”
Bạch Ngọc Đường cấm lấy chiếc khăn lau tay, thản nhiên đáp - “Tiểu Phú lấy đồ đi giặt xong không phân ra, ngươi lại không xem kỹ đã bỏ vào túi”.
Bạch Phú ở bàn bên cạnh oan ức nhăn mặt với Triển Húc, hai người dùng đồ có phân ra đâu, bây giờ lại trách ta là sao? Thiếu gia huynh còn đang dùng dây buộc tóc của Triển đại ca kìa.
Bạch Ngọc Đường không đụng đến, Nhạc Hi Tâm cũng chỉ có thể ngượng ngùng thu khăn về, lại nhìn phía đối diện, Bạch Ngọc Đường lau tay xong liền gắp hai con tôm vừa lột vỏ bỏ qua chén của Triển Chiêu, y liền gắp trả lại hắn một con, Bạch Ngọc Đường lại gắp trở qua, hai người đôi co mấy bận, Triển Chiêu cuối cùng bại trận phải ăn cả hai. Nhạc Hi Tâm ganh tị cùng không cam lòng, cắn môi vài lần mới quyết định lên tiếng - “Bạch công tử, tám năm trước chúng ta ở Quý Châu từng gặp nhau, công tử có còn nhớ?”
Tiếng ồn xung quanh đột nhiên ngưng bặt, mọi người không hẹn mà cùng giữ im lặng nhìn sang. Bạch Ngọc Đường hoang mang nhíu mày, hắn hoàn toàn không có ấn tượng. Nhạc Hi Tâm thấy vậy vội nói thêm - “Lúc ấy công tử còn tặng ta một lễ vật”.
Vẻ hoang mang trên mặt Bạch Ngọc Đường càng tăng thêm, hắn tặng đồ cho người khác lúc nào mà bản thân hoàn toàn không nhớ chứ? Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó híp mắt nhìn Nhạc Hi Tâm đề nghị - “Đột ngột như vậy sợ là Ngọc Đường khó mà nhớ ra ngay, chi bằng cô nương lấy vật đó ra xem thử, có lẽ Ngọc Đường nhìn vật sẽ nhớ được”.
Nhạc Hi Tâm nhìn Triển Chiêu, ẩn ẩn hiểu được ánh mắt của y, trong lòng cũng lạnh xuống, cứng ngắt gật đầu, sau đó cẩn thận lấy trong hà bao ra một món đồ đưa qua. Bạch Ngọc Đường cầm lấy, đó là một cái hộp sắt nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, dày chừng một phân, bên trên có khắc hình một con chuột bên cạnh một chữ Ngọc. Bạch Ngọc Đường nhìn một lát, xác nhận đúng là đồ do mình làm ra, sau đó cũng nhớ được là mang tặng người ta trong tình huống nào.
Triển Chiêu không khách khí cướp lấy món đồ về tay xem thử, đó chỉ là một cái hộp ám khí Đường Môn loại nhỏ, so với tụ tiễn Triển Chiêu dùng kém hơn rất nhiều. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhìn chằm chằm con chuột trên thân hộp, mỉm cười giải thích - “Cái này quả thật là do ta tự tay tặng nàng. Năm đó đúng lúc ta về thăm nhà, phụ thân có việc phải đi Vân Nam liền dẫn ta theo chơi. Trên đường trở về ngang qua Quý Châu đụng phải một toán cướp đang hành hung một gia đình tiểu thương, chúng ta lúc ấy đến trễ, chỉ cứu được vị phu nhân và tiểu nhi nữ của họ, lúc rời đi ta mới tặng cho tiểu cô nương kia món đồ này để phòng thân”.
Nhạc Hi Tâm đối diện nghe nhắc đến tình cảnh năm ấy, không nhịn được khóe mắt vương lệ - “Hi Tâm chính là tiểu cô nương kia. Sau khi Bạch công tử rời đi, ta và mẫu thân định trở về quê ngoại ở Phúc Kiến, nhưng mẫu thân trên đường không chịu được đau thương sinh bệnh qua đời, ta một mình lưu lạc một thời gian thì được phụ thân nhận làm nghĩa nữ mang về Thương Ưng trại” - Nói xong thì lén nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, xấu hổ cúi đầu nói nhỏ - “Ơn cứu mạng của Bạch công tử, Hi Tâm chưa bao giờ dám quên”.
“Ta nhớ nàng vốn tên là Tú Nhi” - Bạch Ngọc Đường không có nhìn Nhạc Hi Tâm, giọng nói cũng không chứa cảm xúc gì.
“À… đúng vậy … Ta …” - Nhạc Hi Tâm lúng túng đáp.
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, sau đó ở trước ánh mắt của tất cả, lấy lại hộp sắt từ tay Triển Chiêu, nhanh gọn tháo phần nắp hộp có ký hiệu của mình, sau đó đưa phần còn lại cho Nhạc Hi Tâm nói - “Cô nương hiện tại cũng sắp thành thân rồi, giữ món đồ có ký hiệu của nam nhân khác sẽ khó xử. Món đồ này cô nương cứ giữ làm kỷ niệm, tại hạ sẽ cho người làm lại phần nắp khác gửi đến sau”.
Ai cũng không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ làm như vậy, nhất thời chỉ trố mắt nhìn hắn mà không kịp phản ứng, Nhạc Hi Tâm lại càng kinh hoàng thất thố không nói nên lời. Cuối cùng, Nhạc Duy Gia đành đưa tay đón lấy hộp sắt, thở dài nói - “Nắp hộp cũng không có gì phức tạp, Nhạc mỗ tự mình cho người làm một cái là được, không phiền đến Bạch ngũ gia”.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy chỉ gật đầu không nói, hắn thấy Triển Chiêu vẫn đang nhìn chằm chằm con chuột trên nắp hộp trong tay mình, mỉm cười nói - “Nếu ngươi thích hôm khác làm cho ngươi một cái mới” - vừa nói vừa bỏ chiếc nắp kia vào túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thumieu