Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu vẫn đang chìm ngập trong vô tận bi thương và phẫn nộ, cơ thể truyền đến từng hồi đau đớn và giá rét giống như có vô số mũi nhọn lạnh băng, chậm chạp mà tàn nhẫn khoan cắt cơ thể y, khiến cả linh hồn và thể xác đều phải thừa nhận vô tận thống khổ giày vò. Rồi bỗng nhiên, một dòng khí từ bên ngoài chậm rãi rót vào thân thể, ấm áp ôn nhu, bên trong lẫn theo khí tức quen thuộc vẫn hằng ngày ôm ấp dỗ dành từ khi y còn chưa có ý thức đến tận lúc trưởng thành, là khí tức mà y vô vàn lưu luyến ỷ lại. Dòng khí ấy bình ổn cảm xúc trong linh hồn Triển Chiêu, xoa dịu đau đớn của thân thể, từng chút từng chút đưa Triển Chiêu thoát khỏi trầm luân. Tâm tình bình yên thanh thản, thân xác khoan khoái dễ chịu, Triển Chiêu mang theo nụ cười ngọt ngào, cứ thế đi vào giấc ngủ.
Trước khi bắt đầu, Bạch Ngọc Đường đã chuẩn bị tâm lý rằng quá trình truyền công sẽ vô cùng hung hiểm, nhưng sự thật diễn ra lại trái ngược hoàn toàn. Không biết vì lý do gì, nội lực của Triển Chiêu vừa gặp phải nội lực của hắn lập tức trở nên ngoan ngoãn, yên yên tĩnh tĩnh quay đầu trở về đan điền, gặp phải hàn khí đang phát tác thì thuận tiện đẩy chúng cùng quay lại. Mặc dù lực đẩy không chút hăng hái, nhưng vẫn có tác dụng ngăn cản hàn khí tiếp tục khuyếch tán ra thêm. Đối với Bạch Ngọc Đường thì như vậy là đủ rồi. Hắn yên tâm đưa nội công lượn một vòng tất cả kinh mạch của Triển Chiêu, khiến nội lực của y đều ngoan ngoãn quay về, sau đó tiến đến giúp y bức lui hàn khí. Đến đây Bạch Ngọc Đường mới phát hiện, khi Triển Chiêu đang cùng hàn khí giằng co, nếu có nội lực của hắn thêm vào, hàn khí liền chậm rãi bị luyện hóa, dung nhập vào nội lực của y.
Bạch Ngọc Đường rất khó hiểu, nội lực của hắn không mang tính thuần dương hay nhiệt hỏa, không thể nào có tác dụng đặc biệt với hàn khí như vậy, nhưng chuyện xảy ra trước mắt không thể không tin, hắn chỉ có thể để đó từ từ tìm hiểu. Nhận ra tình huống này có lợi cho Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng không gấp rút bức lui hàn khí,mà từ tốn giúp Triển Chiêu luyện hóa hàn khí dung nhập nội lực, cho đến khi phát hiện nội lực của bản thân đã sắp cạn mới mạnh mẽ đẩy hàn khí về đan điền, sau đó chậm rãi thu công.
Bạch Ngọc Đường vừa rút tay, thân hình Triển Chiêu lập tức đổ ập vào lòng hắn. Mở mắt thấy Triển Chiêu đã ngủ say, hai mắt vẫn còn đẫm dấu lệ nhưng nét mặt đã không còn thống khổ như lúc đầu nữa, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười lầm bầm mắng - “Hay cho tiểu tử vô lương tâm ngươi, ta vất vả một buổi giúp nội công ngươi tăng tiến, ngươi ngược lại ngủ đến ngon lành.” - Miệng mắng nhưng tay lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho y, làm xong thì ngồi ngẩn người tại chỗ suy nghĩ mông lung. Hắn đã nghe Triển Húc nói qua, hàn khí của Triển Chiêu đã rất lâu không có phát tác, nhưng hắn ở cùng y chưa đến hai tháng, hàn khí đã phát tác hai lần, lần sau còn hung hiểm hơn lần trước. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Nghĩ mãi vẫn không tìm được nguyên nhân, lại nhận ra Triển Chiêu đã bắt đầu quấn lấy mình đòi ôm, Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn còn gần hai canh giờ mới sáng, hắn đặt Triển Chiêu nằm ngay ngắn lại rồi nằm xuống bên cạnh, đi vào mộng cảnh tìm nương tử.
…………..
Không ngoài dự liệu, Triển Chiêu hôm sau lại tiếp tục vùi đầu ngủ đến quên trời đất, Bạch Ngọc Đường có kinh nghiệm từ lần trước, ngoại trừ giờ ăn ra thì để yên cho y ngủ.
Buổi trưa, Triệu Trinh và Mặc Ngữ ngồi trong phòng vừa xem Bạch Ngọc Đường đút cháo cho Triển Chiêu, vừa nghe hắn thuật lại kết quả dạ thám đêm qua. Đợi Bạch Ngọc Đường nói xong, Triệu Trinh mới híp mắt nói - “Vậy là Nhạc gia năm ấy bị oan? Hừ, một cái bản đồ kho báu lại hại chết nhiều người như vậy, rốt cuộc bọn chúng đang mưu tính cái gì?”
“Còn nữa, Hoàng Nhã Liên có nhắc đến một người tên Mạnh Quân Tường, nghe cách nói có vẻ người này là mấu chốt trong vụ án Nhạc gia năm xưa, hơn nữa còn đang cất giữ bản đồ cổ mộ. Lần này bọn chúng đến chỉ sợ là để đối phó hắn” - Mặc Ngữ bổ sung vào.
Bạch Ngọc Đường gật đầu - “Chính là như vậy, hiện tại Mạnh Quân Tường chính là mấu chốt, chỉ cần tìm được người này, rất có thể tìm được bí mật phía sau án Nhạc gia năm xưa, còn có thông tin về cổ mộ kia nữa”.
Triệu Trinh sờ sờ cằm vừa suy nghĩ vừa nói - “Ta tương đối để ý mục đích của kẻ đứng sau tất cả chuyện này, chỉ sợ … Được rồi, để ta cho người điều tra” - Triệu Trinh nói xong không đợi người khác lên tiếng đã đứng dậy xoay lưng đi về phòng, Mặc Ngữ vội vàng đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thân phận của Triệu Trinh cũng không thấy lạ, y nhất định có cách tra ra nhanh hơn mình, vì vậy không nghĩ nữa mà chăm chú uy mèo. Im lặng chốc lát, Bạch Ngọc Đường lại thấy có gì đó không giống thường ngày, ngước mắt lên nhìn mới để ý Bạch Phú đang đứng một bên ngẩn người, không thấy Triển Húc đâu, hắn hơi cười hỏi - “Tiểu Húc đâu rồi? Hai đứa không phải luôn dính lấy nhau sao?”
Bạch Phú tự động bỏ qua câu sau của hắn, rành mạch trả lời - “Hôm nay nhị thiếu gia Triển gia đến, cậu ta ra cửa trấn đón rồi”.
“Nhị ca của Triển Chiêu?” - Bạch Ngọc Đường vừa cẩn thận đưa muỗng đến bên môi cho Triển Chiêu vừa lầm bầm trong miệng, trầm ngâm nghĩ đến Triển gia.
Trong ngũ đại gia tộc, Triển gia xem như một tồn tại đặc thù. Triển gia không mở bất cứ cửa hàng nào, các loại hình kinh doanh đều không tham gia, nhưng lại luôn đứng vào hàng ngũ đại gia tộc, hơn nữa bốn gia tộc khác đều không có ý định động vào, tất cả đều là dựa vào một thứ: Triển Gia tiêu cục. Đúng vậy, toàn bộ gia sản nhà họ Triển chỉ có một cái tiêu cục này, nhưng chỉ một cái tiêu cục đã đủ khống chế kinh tế của cả vùng. Trong cảnh nội Đại Tống, bất cứ thành trấn nào cũng có cơ sở của Triển Gia tiêu cục, đặc biệt ở Giang Nam, vận tải trên cạn lẫn đường thủy đều nằm dưới sự giám hộ củaTriển gia, cho dù quan phủ vận chuyển quan ngân cũng phải nhờ họ hỗ trợ. Triển gia là võ học thế gia, nhân tài lớp lớp xuất hiện chưa từng đứt đoạn, trên võ lâm cũng có tiếng nói không nhỏ. Người Triển gia hào sảng rộng rãi, bằng hữu vô số, tam giáo cửu lưu đều có, cho nên chỉ cần là đoàn tiêu treo lên tiêu kỳ chữ Triển, đi đến đâu cũng không sợ bị cướp. Hiện tại Triển Gia tiêu cục đã được giao cho hai ca ca của Triển Chiêu là Triển Hạo và Triển Hiên quản lý, hai người đó tuổi còn rất trẻ đã không làm trưởng bối thất vọng, quản lý đâu vào đó chưa từng có sai lầm.
Bạch Ngọc Đường hơi cười nhớ lại, mấy năm trước hắn dẫn người dẹp dọn hải tặc trên biển, khơi thông hải lộ khiến cho hải vận bắt đầu hồi phục, Lô gia và Bạch gia nhân đó độc chiếm con đường kinh doanh này, vậy mà Triển gia cũng không nói một câu nào không hài lòng, càng  không có hành động gì ngăn trở, thật sự rất hào sảng, nếu đổi lại là một trong hai nhà Lý Trần đã không dễ bỏ qua như vậy. Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, không biết có thể mời Triển gia hợp tác mở rộng hải vực hoạt động của Lô gia và Bạch gia lên phía Bắc không, với quan hệ giữa Triển Chiêu và hắn hiện tại, nói không chừng có thể.
Bạch Ngọc Đường còn đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng của Triển Húc ở bên ngoài vọng vào - “Tiền bối, là ở đây”
Cửa phòng vốn không đóng, Bạch Ngọc Đường nhìn ra liền thấy Triển Húc đang cung kính dẫn đường cho vài người phía sau. Đi đầu là một lão nhân râu tóc trắng xóa, khuôn mặt hiền từ, mặc một bộ trường bào màu lam nhạt thêu hoa văn trắng, nhìn qua có mấy phần tiên phong đạo cốt. Đi sau lão nửa bước là một thanh niên mặc võ phục màu đen, khuôn mặt có ba phần giống Triển Chiêu, chỉ là so với nét nhu hòa điềm đạm của y, người này thêm vài phần anh khí cùng sắc bén, nhìn qua là đoán được thân phận, nhị thiếu Triển gia – Triển Hiên, đi sau hai người còn có ba nam nhân khác nhưng chỉ dừng lại ngoài cửa không bước vào, hẳn là thủ hạ của Triển Hiên.
Triển Húc nhìn thoáng qua Triển Chiêu vẫn còn nửa mê nửa tỉnh nuốt cháo, cảm thấy nói với y cũng vô ích nên trực tiếp giới thiệu với Bạch Ngọc Đường - “Ngũ gia, đây là Chung Hựu Chung tiền bối cùng nhị thiếu gia nhà ta, Triển Hiên”.
Bạch Ngọc Đường chuyền chén cháo đang cầm trên tay cho Bạch Phú, chắp tay chào rồi lay nhẹ Triển Chiêu gọi - “Triển Chiêu, dậy đi, xem ai đến nè”.
“Ưm” - Triển Chiêu chỉ bất mãn hừ một tiếng rồi lại vùi đầu vào ngực Bạch Ngọc Đường tiếp tục ngủ.
“Mèo lười, dậy nào” - Bạch Ngọc Đường nhíu mày, gọi thêm lần nữa.
Triển Chiêu khó chịu bặm môi, không mở mắt ra ngược lại còn xoay người vòng tay qua hông Bạch Ngọc Đường, quấn hắn cứng ngắt. Bạch Ngọc Đường đen mặt, trong lòng có chút lo lắng. Hắn nhớ lần trước Âu Dương Xuân đến thăm, Triển Chiêu tuy không hẳn tỉnh táo nhưng vẫn có thể mở mắt nói chuyện, vì sao lần này ngay cả mở mắt cũng không nổi rồi?
Cử chỉ của Triển Chiêu thật sự dọa ngốc hai người mới đến. Triển Hiên giống như ngũ lôi oanh đỉnh đứng hình tại chỗ, trong lòng gào thét, tiểu đệ của hắn thì ra còn có thể đáng yêu đến thế này nha! Còn biết làm nũng nữa nha!!!! Nếu đệ ấy cũng ôm hông hắn dụi dụi vài cái như vậy, bảo hắn moi tim ra cho y hắn cũng đồng ý luôn nha!!!!!!!!
Chung thần y không như Triển Hiên, ông ngược lại cực kỳ lo lắng tình trạng của Triển Chiêu không bình thường, nhanh nhẹn bước đến ngồi xuống mép giường, vừa kéo tay Triển Chiêu ra bắt mạch vừa lo lắng hỏi - “Tiểu Chiêu, con làm sao lại thế này?”
Bất quá Triển Chiêu đang ôm Bạch Ngọc Đường, nhất quyết không buông tay, lão nhân gia tuổi cao lại không có võ công làm sao kéo ra được, lại khiến y càng ôm cứng hơn. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ phải điểm huyệt Triển Chiêu để y buông lỏng một tay, Chung thần y mới có thể bắt mạch.
Chung Hựu hai mắt khép hờ cẩn thận xem mạch, càng xem sắc mặt càng lộ rõ nghi hoặc. Ông nhìn sang Bạch Ngọc Đường hỏi - “Là ngươi truyền công cho Tiểu Chiêu?”
Bạch Ngọc Đường vội gật đầu - “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Chung Hựu hơi nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói - “Ngươi kể lại tình huống khi truyền công cho ta nghe xem”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mang tình huống của những lần truyền công cho Triển Chiêu, cả sự khác biệt trong tình trạng của Triển Chiêu sau đó đều nhất nhất kể rõ, sau đó hỏi thêm - “Tiền bối, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Triển Chiêu sẽ không sao chứ?”
Chung Hựu không trả lời ngay mà nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó như chợt nhớ đến cái gì, sửng sốt hỏi Bạch Ngọc Đường - “Sư phụ ngươi có phải họ Tần?”
“Đúng vậy, tiền bối biết gia sư?” - Bạch Ngọc Đường kinh ngạc đáp.
Chung Hựu dường như đã thông suốt, vuốt râu mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường hồi lâu, nhìn đến mức Bạch Ngọc Đường cảm thấy cả người đều không tự nhiên mới lên tiếng hỏi hắn - “Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?”
Bạch Ngọc Đường trong mắt xẹt qua chút đau buồn, thấp giọng nói - “Gia sư đã qua đời hơn hai năm trước”
Chung Hựu nét mặt thoáng qua chút ưu tư - “Đã đi rồi sao? Ài … cũng tốt, xem như một hồi oan nghiệt cũng đã kết thúc”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Chung Hựu. Sư phụ hắn là một lão giả do Lô Phương không biết ở đâu mang về Hãm Không Đảo gần hai mươi năm trước. Bạch Ngọc Đường thủy chung còn chưa biết tên của ông là gì, chỉ nghe Lô Phương gọi ông là Tần tiền bối. Lúc được cứu về, ông đã bị nội thương rất nặng, lại còn trúng độc, Mẫn Tú Tú phải tốn một phen công phu mới mang ông về từ quỷ môn quan. Tuy rằng giữ được mạng, ông vẫn bị bán thân bất toại phải ngồi xe lăn cho đến cuối đời. Lô Phương giữ ông lại trong nhà chăm sóc như trưởng bối, vô cùng cung kính. Đến khi Bạch Ngọc Đường bảy tuổi phát điên được đưa đến Hãm Không Đảo, ông tốn không ít công phu để hắn chịu nhận mình làm sư phụ, dốc lòng truyền thụ y bát của mình, sau cùng mới qua đời do tuổi tác. Sư phụ Bạch Ngọc Đường từ lúc bị liệt thì không rời khỏi Lô gia nửa bước, cho dù là người Hãm Không Đảo cũng không mấy ai biết về ông, trước lúc lâm chung ông còn bắt Bạch Ngọc Đường hứa sẽ không để người khác biết sư phụ của mình là ai. Cho đến hôm nay, Bạch Ngọc Đường chỉ gặp qua hai người nhận ra thân phận của ông, một là vị Đường trưởng lão mới gặp hôm qua, người thứ hai chính là vị Chung thần y này. Nghe Chung thần y nói, quá khứ của sư phụ hắn dường như có một hồi ân oán không rõ, chính vì vậy mà sư phụ hắn mới mai danh ẩn tích, buồn bã sống đến cuối đời? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, cái này có liên quan gì đến Triển Chiêu?
Chung Hựu nhận ra sự nghi hoặc trong mắt Bạch Ngọc Đường, mỉm cười giải thích - “Lúc nãy ta bắt mạch cho Tiểu Chiêu, phát hiện kinh mạch của nó bị hàn khí và nội lực chạy loạn làm tổn thương đang được chữa trị, tình trạng lại không giống như đã dùng qua thuốc điều dưỡng, vậy thì chỉ có thể là do nội công của ngươi tạo ra. Ta đã nghĩ đi nghĩ lại vì sao lại kỳ lạ như vậy, cuối cùng mới nhớ ra thiên hạ quả thật có một loại nội công có tác dụng đặc biệt này, chính là tâm pháp do sư phụ ngươi tự mình sáng tạo ra. Nội công của ngươi khi vào cơ thể Tiểu Chiêu sẽ giúp nó chữa trị những kinh mạch bị hàn khí làm tổn thương, hơn nữa còn có tác dụng hỗ trợ luyện hóa hàn khí. Lần đầu tiên ngươi truyền công trong nhà hoang, bởi vì thời gian truyền công quá ngắn, hàn khí vừa mới rục rịch muốn động đã bị ngươi áp chế về, cho nên không tạo ra ảnh hưởng gì trên cơ thể Tiểu Chiêu. Sau đó hàn khí thật sự phát tác, ngươi giúp nó áp chế nhưng nội lực của Tiểu Chiêu không có tham gia, cho nên nội lực của ngươi chỉ có tác dụng chữa trị kinh mạch, mà trong khi kinh mạch đang hồi phục, thân thể Tiểu Chiêu sẽ bắt buộc nó ngủ liên tục để dành năng lượng bồi bổ kinh mạch. Còn lần này, nội lực của Tiểu Chiêu đang chạy trong kinh mạch, ngươi lại truyền nội lực của mình vào, dĩ nhiên cả hai tác dụng đều bộc lộ, khiến cho nó lại ngủ sâu hơn một chút.”
- “Vậy Tiểu Chiêu không sao rồi?” - Triển Hiên không nhịn được xen lời.
Chung Hựu lắc đầu cười - “Không sao, ngủ đủ giấc là tốt rồi, đến lúc tỉnh lại nội công của nó lại tinh tiến không ít, chỉ là vất vả cho tiểu tử này” - Câu cuối cùng kèm theo giọng cười không che giấu khiến Bạch Ngọc Đường chỉ có thể cười khổ, hắn vất vả không ít còn Triển Chiêu thì thong dong hưởng thành quả, rất bất công.
Chung Hựu nhìn biểu tình của Bạch Ngọc Đường, cười cười tiếp tục nói - “Bởi vì ảnh hưởng của việc này, Tiểu Chiêu trong lúc vô thức sẽ rất thích gần gũi ngươi, cho nên mới nó mới hành động kỳ lạ như vậy”.
Bạch Ngọc Đường lại cười khổ - “Trong lúc có ý thức y cũng như vậy”.
Chung Hựu bật cười to, còn Triển Hiên thì liếc xéo Bạch Ngọc Đường, trên mặt viết rõ hai chữ ganh tị. Vì cái gì ha? Tiểu đệ hắn cưng hắn chiều hắn nâng hắn niu từ nhỏ đến lớn sao lại dễ dàng chạy đi thân thiết với người ngoài như vậy chứ? Triển Hiên rất rất không cam lòng. Nhưng mà … tiểu đệ nhà mình thích người ta, hắn có thể làm gì bây giờ!!!!!!!!
……………………….
Có lẽ do lần này nội lực của Bạch Ngọc Đường ở lại trong cơ thể Triển Chiêu thời gian rất dài, tốc độ chữa trị kinh mạch nhanh, cho nên y chỉ ngủ đến sáng ngày thứ hai liền tỉnh lại. Sau khi nghe Bạch Ngọc Đường nói lại tiền căn hậu quả, Triển Chiêu nhịn cười vỗ vỗ vai hắn nói - “Huynh đệ, vất vả rồi, sau này còn nhờ ngươi chiếu cố”, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn y. Đợi khi Bạch Ngọc Đường quay đi rồi, ý cười trong mắt Triển Chiêu lại đượm thêm một tầng ái ý dịu dàng. Ngọc Đường, duyên phận giữa chúng ta xem ra còn sâu dày hơn ta tưởng rất nhiều, mong là trời cao thương xót, đừng để phần duyên này phải mai một đi.
Triển Chiêu đã khỏe, đoàn người không còn lý do gì lưu lại Nhạn Phong trấn, rồng rắn cùng nhau tiến vào Thương Ưng trại.
Thương Ưng trại nằm trong một thung lũng bao quanh bởi ba ngọn núi, một nửa diện tích thung lũng lại bị bao phủ bởi một hồ nước, mà đường vào trại chỉ có thể dùng thuyền đi qua hồ nước này. Đoàn người đến bến thuyền liền có đệ tử của Thương Ưng trại tiếp đón, chèo thuyền đưa họ vào. Chiếc thuyền không nhỏ, đủ chỗ cho tất cả cùng ngồi. Bạch Ngọc Đường ngồi cùng Tương Bình và Hàn Chương, Triển Chiêu cùng Triển Hiên tháp tùng hai bên Chung thần y, Mặc Ngữ ngồi với huynh đệ Đinh gia, còn Đinh Nguyệt Hoa lại theo Triệu Trinh, Triển Húc, Bạch Phúc và Tiểu Phi ra đầu thuyền hò hét vớt cá bảy màu.
(Không biết bên đó có cá bảy màu không, có gọi giống bên mình không, ta là đang phang đại đấy)
Nhìn Đinh Nguyệt Hoa chơi vui đến mặt mày đỏ bừng, Triển Chiêu mỉm cười nói với Đinh Triệu Lan - “Nguyệt Hoa muội tử trông vui vẻ hơn mấy ngày trước nhiều”
Đinh Triệu Lan lắc đầu cười - “Tâm tư nữ hài tử thích tương tư vớ vẩn, qua rồi thì thôi, không có gì nghiêm trọng cả”
Triển Chiêu yên tâm gật đầu, không có gì thì tốt rồi. Y dùng một cái nón lá che nắng cho Chung Hựu, miệng cằn nhằn - “Không phải con đã báo tin rằng mình không có việc gì rồi sao? Sao gia gia còn chạy ra đây, bôn ba vất vả như thế thật không đáng”.
Chung Hựu cười mắng - “Tiểu tử con rất không có lương tâm, mấy năm rồi cũng không ghé thăm ta một lần, bây giờ ta đến thăm con cũng không cho?”
“Gia gia muốn gặp con chỉ cần báo một tiếng, con liền chạy về cho người gặp, không cần vất vả như vậy” - Triển Chiêu vội nói.
Chung Hựu mỉm cười xoa đầu y nói - “Ta không muốn làm lỡ việc của con, đi một chuyến thăm thú cũng không có gì không được, lão già này vẫn chưa đến mức không đi nổi. Tình huống của con kỳ lạ như vậy, đằng nào cũng phải đi xem con một cái mới yên tâm”.
“Gia gia …” - Triển Chiêu trong tâm ấm áp, hốc mắt cũng đỏ lên.
Triển Hiên vẫn ngồi bên cạnh quan sát hai người trò chuyện, Triển Chiêu hiện tại so với lúc ở nhà hồng hào khỏe mạnh hơn không ít, người cũng có da có thịt hơn. Hắn đã nghe Triển Húc kể lại mấy tháng nay Bạch Ngọc Đường chăm sóc Triển Chiêu chu đáo như thế nào, trong lòng đối với Bạch Ngọc Đường hảo cảm không ít, nhìn sang bắt chuyện với hắn - “Bạch huynh đệ bây giờ có phải cũng là quan tứ phẩm hộ vệ như Tiểu Chiêu?”
Bạch Ngọc Đường được hỏi đến, thành thật đáp - “Đúng vậy, nhưng hoàng thượng đã dặn ta chỉ hỗ trợ cho y thôi, mọi việc đều do y làm chủ”.
Triển Hiên nghe vậy rất hài lòng, gật đầu hỏi tiếp - “Vậy ba năm sau đệ có dự tính gì? Ở lại hay vẫn là về Hãm Không Đảo?”
Bạch Ngọc Đường cười cười - “Triển Chiêu ở lại bao lâu đệ sẽ ở lại bấy lâu, để y một mình thật không yên tâm”.
Triển Hiên nghe vậy bật cười to nói - “Hảo, có một câu này của đệ, Triển Hiên xem như có thêm một tiểu đệ, sau này có chuyện gì cứ báo với huynh một tiếng, nếu có thể giúp được huynh tuyệt sẽ không từ chối”.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy tâm tư liền động, cười nói - “Rắc rối thì hiện tại không có, nhưng đệ có một vụ làm ăn muốn mời huynh hợp tác, huynh có hứng thú không?”
“Hợp tác? Là chuyện gì đệ nói nghe xem” - Triển Hiên nhướng mày.
Bạch Ngọc Đường cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề - “Huynh cũng biết đấy, Bạch gia và Hãm Không Đảo đang phát triển hải vận, chúng ta muốn mở rộng lên hướng bắc nhưng nhân thủ không đủ, có vài hải vực còn đang bị hải tặc chiếm giữ, nếu có Triển gia giúp sức thì dễ hơn nhiều. Dĩ nhiên sẽ không để Triển gia giúp không công, phân chia lợi nhuận thế nào cứ để tính sau, bảo đảm không khiến huynh thất vọng. Huynh thấy thế nào?”
Không đợi Triển Hiên phản ứng, Triển Chiêu đã lên tiếng trước - “Hợp tác thế nào? Triển gia không có ai quen đi biển cả, hải thuyền cũng không có”.
Bạch Ngọc Đường buồn cười, nhưng vẫn cẩn thận giải thích - “Hãm Không Đảo sẽ cung cấp hải thuyền, Bạch gia phụ trách hàng hóa, Triển gia chỉ cần cho người theo hộ tống là được. Chúng ta có thể chở hàng thuê cho các thương nhân, còn có thể thông thương với Phù Tang nữa, lợi ích trong đó rất lớn”.
Triển Chiêu hiểu ra, gật đầu - “Cái đó thì không khó, Triển gia trước nay chính là làm ăn như vậy mà. Tình hình hải tặc trên biển thế nào? Nếu được thì cứ tiêu diệt một lần luôn cho xong”.
“Cái đó hiện tại chưa rõ, để ta báo với đại ca cho người đi điều tra qua một lần vậy” - Bạch Ngọc Đường đáp.
Mặc Ngữ cũng góp lời - “Chuyện này Triển huynh đệ trở về thử tâu với hoàng thượng xem, diệt hải tặc vốn là trách nhiệm của quân bộ, để ngài nói bên ấy cho quân giúp sức”.
Triển Chiêu liếc đuôi mắt nhìn Triệu Trinh vẫn đang vô tư vui đùa phía trước, gật đầu nói - “Được, để ta thử xem”.
“Nhị ca, huynh thấy thế nào?” - Triển Chiêu lúc này mới nhớ đến trưng cầu ý kiến của Triển Hiên”.
Đã nói đến mức này, Triển Hiên còn có thể từ chối sao? Chẳng mấy khi tiểu đệ để ý chuyện làm ăn của gia tộc, hắn sao có thể làm y mất hứng, vội gật đầu nói - “Không thành vấn đề, để ta viết thư báo với đại ca một tiếng”.
“Tứ ca, huynh thấy sao?” - Bạch Ngọc Đường cũng hỏi ý Tương Bình.
“Được, đương nhiên là được” - Tương Bình không chút do dự gật đầu như gà mổ thóc. So với Triển Hiên chỉ cảm thán một chút, Tương Bình và Hàn Chương có thể nói là bị Bạch Ngọc Đường làm cho cực kỳ chấn động, càng không nhịn được mà lệ nóng quanh tròng. Tương Bình trong lòng thổn thức không thôi, ngũ đệ nhà mình thật sự trưởng thành rồi, còn biết bàn chuyện làm ăn nữa. Đừng nói là một món lợi lớn như vậy, cho dù làm ăn lỗ vốn, y nhất định cũng gật đầu không chút do dự. Riêng Hàn Chương ánh mắt phức tạp nhìn Triển Chiêu. Triển gia trước nay đối với chuyện hơn thua giữa bốn nhà Bạch Lô Lý Trần vẫn luôn xem như không thấy, lần này lại đơn giản như vậy bắt tay với Hãm Không Đảo, ai cũng nhìn ra được là nhờ Triển Chiêu lên tiếng cùng Bạch Ngọc Đường tiền trảm hậu tấu, quan hệ giữa ngũ đệ hắn và Triển Chiêu đã tốt đến mức này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thumieu