Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nhanh không chậm, một bữa cơm tối nửa canh giờ hơn đã hoàn thành. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dự định đêm nay đi dạ thám nên không muốn uống nhiều, Mặc Ngữ cũng muốn tỉnh táo tùy thời tiếp ứng chỉ uống vài chung rồi thôi, Hàn Chương và huynh đệ Đinh gia uống chưa tận hứng liền quyết định mua thêm rượu về chỗ trọ uống tiếp. Lúc mọi người đứng dậy rời bàn, Tương Bình gọi Bạch Ngọc Đường lại bảo có chuyện muốn dặn dò.
“Về trước đi, ta nói với tứ ca mấy câu sẽ trở lại” - Bạch Ngọc Đường nói nhỏ với Triển Chiêu xong liền bước theo Tương Bình ra ngoài.
Tương Bình đưa Bạch Ngọc Đường đến một góc yên tĩnh, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng thầm vui mừng. Bạch Ngọc Đường hiện tại tuy vẫn lãnh đạm như trước, nhưng ánh mắt đã bớt đi mông lung vô định, thêm một phần nhu hòa vui vẻ, cho hắn đi cùng Triển Chiêu quả rất có tác dụng. Nghĩ đến Triển Chiêu, y lại không nén được thở dài, hỏi Bạch Ngọc Đường - “Tứ ca cũng không muốn mào đầu vô nghĩa, huynh nhìn đệ từ một đứa bé lớn thành một thanh niên còn chưa từng thấy đệ tốt với ai như vậy, Triển Chiêu đối với đệ rốt cuộc là gì?”
Bạch Ngọc Đường đối với câu hỏi của Tương Bình không chút ngạc nhiên, hắn cũng hiểu mình đối xử Triển Chiêu thật sự khác thường, các ca ca trước sau cũng hỏi cho nên thản nhiên đáp - “Đệ từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một vị bằng hữu này, không tốt với y thì tốt với ai? Triển Chiêu thân thể không tốt, lại không biết chăm sóc bản thân, đệ đã nhìn thấy cũng không thể không quan tâm”.
Tương Bình nghe xong gật đầu, Triển Chiêu đứa nhỏ này quả thật nhìn bề ngoài không quá khỏe mạnh. Sau đó khẽ cười nói - “Có thể được đệ xem làm bằng hữu, Triển Chiêu cũng thật lợi hại.Trước đây các huynh cố ý để đệ làm quen với không ít người đồng lứa, cũng không có ai nói được với đệ quá mười câu”.
Bạch Ngọc Đường cũng cười theo nói - “Triển Chiêu khiêm tốn hữu lễ nhưng cũng không như bọn hủ nho lễ nghi cứng nhắc, ngược lại cư xử có chút phóng khoáng tùy ý, ở cùng rất thoải mái” - Triển Chiêu là do nương tử hắn đích thân yêu cầu hắn kết bạn, hắn nào dám không nghe. Hơn nữa, hắn quả thật cũng rất thích y.
Tương Bình gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở - “Đệ thích thì tốt, nhưng tứ ca vẫn muốn nhắc nhở đệ, đệ đối tốt với Triển Chiêu như vậy chỉ sợ y sẽ hiểu lầm cái gì, nên cẩn thận nói rõ thì hơn”.
“Hiểu lầm?” - Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi lại.
Tương Bình thở dài - “Đúng vậy, đệ xem y là bằng hữu, y chưa chắc đã nghĩ như vậy. Huynh biết đệ không quan tâm người ngoài nhìn thế nào, nhưng Triển Chiêu nghĩ như thế nào nhất định phải để ý, đừng để đến lúc đó lại khó xử”.
Bạch Ngọc Đường có hơi hoang mang, nhưng nghĩ lại Triển Chiêu đều biết việc nương tử hắn, sẽ không hiểu lầm lung tung đâu. Nhưng nghĩ lại, Triển Chiêu ỷ lại vào hắn như vậy quả thật hơi bất thường. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tâm bắt đầu dao động.
Tương Bình thấy hắn như vậy, nhẹ nhàng khuyên nhũ - “Đệ nghe lời tứ ca, chuyện gì cũng nên nói rõ ràng một chút, đừng mập mờ như vậy, đến lúc vỡ lỡ lại càng khó giải quyết”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn không lo lắng cái gì, chỉ sợ không khéo làm Triển Chiêu tổn thương. Một người tốt lành như y, hắn luyến tiếc để y chịu khổ, càng không nguyện ý làm y thương tâm.Quyết đinh xong, hắn nói với Tương Bình - “Tạ tứ ca, may mà có huynh nhắc nhở, đệ nhất định sẽ nói chuyện với y rõ ràng. Hy vọng chỉ là chúng ta nghĩ nhiều.”
Tương Bình thấy Bạch Ngọc Đường hiểu được rồi thì yên tâm nói - “Hiểu rồi thì tốt, huynh cũng là muốn tốt cho hai đệ, mong hai đệ có thể làm hảo bằng hữu. Được rồi, ta biết đêm nay các đệ có việc phải làm, nhất định phải cẩn thận đấy. Ca về đây”.
Bạch Ngọc Đường tiễn Tương Bình đi rồi thì trở về phòng, thấy Triển Chiêu đang loay hoay với gói hành lý trên giường lên tiếng hỏi - “Lại làm cái gì đấy?”
Triển Chiêu không xoay người lại trả lời - “Ta chuẩn bị hắc y để lát nữa dạ tham, ngươi cũng chuẩn bị đi”.
Bạch Ngọc Đường nghe xong liền sững người, y phục của hắn luôn là màu trắng, màu khác còn không có nói gì đến hắc y. Triển Chiêu đặt bộ quần áo đã chuẩn bị xong lên giường, quay lại thấy thần tình của hắn thì buồn cười hỏi - “Sao thế?”
“Ta không có hắc y” - Bạch Ngọc Đường chớp mắt đáp.
Triển Chiêu bật cười - “Không phải chứ. Bạch ngũ gia, người giang hồ ai lại không chuẩn bị một vài bộ hắc y trong hành trang, ngươi không chuẩn bị, đến nơi mới đi mua không sợ bị tra ra à?”
Bạch Ngọc Đường không để ý đáp - “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện dạ tham. Không sao, mặc thế này đi cũng được”.
Triển Chiêu bất đắc dĩ nói - “Ngũ gia, ta biết khinh công của ngươi lợi hại, nhưng vạn nhất bị phát hiện thì làm sao? Bứt dây động rừng không phải là việc tốt đâu.”
“Nhưng ta không có hắc y” - Bạch Ngọc Đường vô tội nói.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ nói - “Để ta sang mượn Mặc đại ca cho ngươi, huynh ấy nhất định có”.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hắn tuyệt không mặc đồ của người khác. Định mở miệng ngăn Triển Chiêu lại thì Bạch Phú thò đầu vào cất tiếng chào - “Thiếu gia, Triển đại ca”.
“Chuyện gì thế?” - Bạch Ngọc Đường quay ra hỏi.
Bạch Phú bước vào, mang gói đồ đang cầm trên tay đặt lên bàn nói - “Đệ mang hắc y qua cho thiếu gia lát nữa đi dạ tham. Đệ biết huynh không chú ý mấy thứ này nên chuẩn bị sẵn”.
“Tiểu Phú thật chu đáo” - Triển Chiêu mỉm cười khen.
Bạch Phú được khen ngượng ngùng nói - “Là đại thiếu gia từng dặn dò ta nhất định phải để ý, những thứ lặt vặt thiếu gia không để tâm chuẩn bị thì ta phải quản”.
Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn nhìn bộ hắc y trên bàn, chất liệu thượng đẳng không khác quần áo hắn mặc thường ngày, hẳn là chuẩn bị từ nhà mang đến,Tiểu Phú cũng thật cẩn thận.
“Được rồi, các huynh đi nhớ cẩn thận, ta về phòng đây, Tiểu Tường ca đòi học chơi mạc chược, thiếu ta thì không chơi được đâu” - Bạch Phú thấy không còn việc gì liền chuồn mất để lại Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trợn mắt nhìn nhau, tưởng tượng đến Triệu Trinh ngồi chơi mạc chược với đám Triển Húc, có cảm giác rất … Triển Chiêu không nhịn được bật cười - “Cái tên đó nhập vai thật tốt”.
“Hoặc là nói đấy mới chân chính là bản thân y” - Bạch Ngọc Đường ý vị thâm trường nói.
Triển Chiêu chỉ lắc đầu không nói, Triệu Trinh trải qua tháng ngày trong cung cũng thật không dễ dàng.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là mím môi nói ra - “Triển Chiêu, ngươi có nhớ lần trước ngươi đến Tuyết Ảnh Cư rồi chạy vào phòng của ta không?”
Triển Chiêu hơi ngạc nhiên đáp - “Đương nhiên nhớ, ta còn chưa nói, phòng của ngũ gia quả thật rất đặc biệt nha”.
Bạch Ngọc Đường đạm cười - “Ta luôn thích màu trắng, bởi vì thế giới mộng cảnh có nương tử ta xung quanh cũng toàn một màu trắng như thế, mà hồn phách nương tử ta có màu lam nhạt”.
Triển Chiêu lòng đã biết nhưng vẫn rất tự nhiên gật gù - “Ra là thế, cho nên cái chăn đặt giữa giường mới có màu lam”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu nói tiếp - “Lúc ấy ngươi còn chiếm mất giường của ta”.
“Ngươi còn ghi hận?” - Triển Chiêu cười.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trầm ngâm nói - “Lúc ta bước vào, nhìn thấy ngươi nằm đó cứ nghĩ ngươi là nương tử ta”.
Triển Chiêu ngạc nhiên ngước lên nhìn Bạch Ngọc Đường, trong đầu chợt hiểu ra rất nhiều thứ, cũng hiểu được hắn muốn nói cái gì. Y mím môi nói - “Vậy ra mấy hôm nay tốt với ta như vậy đều là vì nhầm lẫn?”
Bạch Ngọc Đường cười khổ - “Không phải, ta biết mình nhầm lẫn, cho nên mới đem chuyện nương tử kể cho ngươi nghe, dùng cách này đánh tan ảo giác trong lòng mình. Nhưng mà, vẫn có nhiều lúc mang ngươi thành Hi Tâm mà …. Ta xin lỗi” - Bạch Ngọc Đường cuối cùng không thể nói hết, đây là lỗi của hắn, Triển Chiêu có tức giận hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Triển Chiêu trong lòng rất buồn cười, thầm nói ta chính là Nhạc Hi Tâm đây, cho nên ngươi một chút cũng không nhầm lẫn đâu. Y cầm ấm trà lên, vừa rót một chung cho Bạch Ngọc Đường vừa nói - “Chung quy lỗi là do ta giành giường của ngươi mới ra chuyện, ta xin lỗi mới đúng”.
“Ngươi không giận?” - Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn Triển Chiêu.
“Không có, nói thế nào đều là ta chiếm tiện nghi, vì cái gì lại giận ngươi?” - Triển Chiêu cười, nghĩ nghĩ cảm thấy đã đóng kịch thì cứ đóng cho trót đi, tỏ vẻ băn khoăn nói tiếp - “Chuyện này nương tử ngươi sẽ không để tâm đấy chứ?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu nhè nhẹ - “Không có, chuyện ta làm hằng ngày đều kể cho nàng nghe, nàng không có tỏ vẻ gì không vui cả. Quan hệ giữa ta và Hi Tâm tuyệt đối không cách nào cắt đứt được, ta yêu nàng bao nhiêu, Hi Tâm  hẳn là cảm nhận được”.
Triển Chiêu nghe lời hắn chỉ thấy tâm nhoi nhói, mãi mới lấy lại giọng điệu bình thản, y khẽ cười - “Vậy thì ngươi lo lắng cái gì? Định sau này không tốt với ta nữa?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười - “Ý của ta không phải như vậy. Ta chỉ có một cái bằng hữu, đương nhiên muốn đối tốt với ngươi, chỉ là sợ ngươi hiểu lầm cái gì”.
“Ta có cái gì để mà hiểu lầm, người nghĩ nhiều rồi” - Triển Chiêu liếc xéo hắn.
“Là ta nghĩ nhiều” - Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm chung trà lên uống.
Triển Chiêu cũng tự mình rót trà uống, trong lòng một mảnh bình thản. Y sẽ không như một tiểu cô nương âu sầu vớ vẩn chạy đi tự hỏi Bạch Ngọc Đường là yêu Triển Chiêu hay yêu Nhạc Hi Tâm. Y chỉ biết, Bạch Ngọc Đường yêu mình, đối tốt với mình, vậy là đủ rồi. Nếu những thứ kia vốn là của y, y có gì không dám nhận?
………………….
Giữa giờ Tuất, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thay hắc y, lặng lẽ tiềm nhập Vân gia. Hai người chia nhau tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm được những tên cầm đầu đang ăn uống tại hậu viện. Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường nấp vào một vòm cây rậm rạp gần đó, lắng nghe tiếng nói chuyện vọng lại.
“Trần công tử không cần nghĩ nhiều như vậy, đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, chủ thượng sẽ dễ dàng hoàn thành nghiệp lớn. Đến lúc đó, Trần gia dĩ nhiên đại phú đại quý, ai sẽ dám chọc vào các vị?” - Một giọng nam nhân có chút trầm khàn vang lên, kèm theo là tiếng phụ họa của vài người khác, nam nữ đều có.
Triển Chiêu nghe xong nhíu mày, bọn họ đến trễ rồi. Nếu những người kia đã bắt đầu tán gẫu, sợ là chính sự đều đã bàn xong.Y đưa mắt nhìn sang Bạch Ngọc Đường, thấy hắn cũng đang trầm tư suy nghĩ thì không làm phiền, tiếp tục nghe ngóng. Quả nhiên như y dự liệu, bọn họ nói đều là mấy chuyện trà dư tửu hậu, không có việc gì quan trọng, nhưng Triển Chiêu vẫn nghe ra được một ít manh mối. Đầu tiên, bọn họ có một chủ thượng, người này địa vị cực cao, hơn nữa lần này không có tham gia hành động. Triển Chiêu rất thắc mắc, là ai mà lợi hại như vậy, không hề xuất lực vẫn có thể sai khiến nhiều người như vậy bán mạng vì mình. Thứ hai là chuyện chúng muốn làm sợ là không đơn giản. Triển Chiêu đã nghe mấy lần bọn họ nhắc đến gia tộc vinh hiển, kiến công lập nghiệp, thống nhất võ lâm … Nếu không phải bọn chúng đang hoang tưởng thì chính là đang mưu tính tày trời. Nhiều người như vậy, đương nhiên không có chuyện họp lại hoang tưởng, cho nên Triển Chiêu tin chắc chuyện này phức tạp hơn y tưởng rất nhiều.
Ngồi đợi thêm nửa cảnh giờ, những người đang tụ họp cuối cùng tản ra. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bàn bạc một chút, quyết định theo dõi mẫu tử Lý gia.
Hoàng Nhã Liên và Lý Nhiên Thuận thong dong trở về tiểu viện, vừa đi còn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
“Thuận Nhi, không dễ có một lần con được thay Lý Thanh ra ngoài làm việc, nhất định phải cố gắng thật tốt, tương lại Lý gia ta không tầm thường, vị trí tộc trưởng con nhất định phải nắm chắc” - Hoàng Nhã Liên vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Lý Nhiên Thuận đang dìu mình dặn dò.
Lý Nhiên Thuận ngoan ngoãn đáp lời - “Mẫu thân yên tâm, nhi tử nhất định tận lực” - Sau đó nghĩ đến cái gì, lại nói tiếp - “Chỉ là, nhi tử vẫn có điểm chưa hiểu”.
“Là cái gì?” - Hoàng Nhã Liên hỏi.
“Nhi tử chung quy vẫn chưa nghĩ ra. Năm xưa Nhạc Diện Sơn đã có đầy đủ bản đồ kho báu, cũng biết rõ cách vào trong, kho báu cũng là nằm trên vùng đất do hắn chưởng quản, vì cái gì hắn không đến tầm bảo? Cho dù không có tâm tham lam, nhưng dâng thông tin lên hoàng thượng để lãnh thưởng vẫn được. Đằng này hắn cái gì cũng không làm, cả bản đồ cũng giữ kín như vậy, đến chết cũng không lấy ra? Cả Mạnh Quân Tường cũng vậy, hắn trộm được bản đồ mang đi, vẫn chỉ mai danh ẩn tích, chưa hề vọng động đến kho báu” - Lý Nhiên Thuận mang nghi hoặc trong lòng nói ra.
Hoàng Nhã Liên nghe xong khẽ cười đáp - “Nhạc Diện Sơn đương nhiên không dám động vào nơi đó. Gia tộc của hắn vốn là có nhiệm vụ thủ hộ nơi đó, đời đời truyền xuống, cho nên hắn mới có được bản đồ. Còn Mạnh Quân Tường, hắc, hắn là một tên nhu nhược, phỏng chừng hiện giờ vẫn đang cắn rức lương tâm vì đã hại hảo huynh đệ của mình đi, làm gì có dã tâm đi tìm kho báu”.
“Đời đời truyền xuống? Nơi đó rốt cuộc cất chứa thứ gì mà cả một gia tộc tình nguyện đời đời thủ hộ chứ?” - Lý Nhiên Thuận kinh ngạc hỏi.
Hoàng Nhã Liên không trả lời ngay mà cẩn thận kéo nhi tử của mình về đến chỗ ở, vào phòng đóng cửa lại mới nói - “Chuyện này sợ là chủ thượng cũng không biết được. Năm xưa bao vây Nhạc gia, phụ thân ngươi cũng có tham gia, lúc lục soát thư phòng của Nhạc Diện Sơn bí mật lấy được một quyển sách viết về nguồn gốc của nơi đó. Theo như quyển sách thuật lại, vào thời viễn cổ, khi mà Trung Nguyên vẫn còn chia năm xẻ bảy thì ở phía nam đã có một quốc gia thống nhất vô cùng phồn thịnh. Trong quốc gia đó, thân phận cao quý nhất không phải hoàng tộc, mà là vu sư, nghe nói bọn họ có thần thông quảng đại không thua gì thần tiên trên trời. Thế nhưng không hiểu vì sao trong nước đột nhiên xảy ra nội loạn, vu sư tham chiến tử trận gần hết, quốc gia đó cũng diệt vong. Mà nơi chúng ta muốn đến chính là nơi chôn cất tất cả vu sư đã chết trong đại chiến lần đó, tất cả bảo vật thuộc về bọn họ cũng bị chôn cùng. Cho nên ngôi mộ đó mới cần được thủ hộ cẩn thận như vậy. Trong đó không chỉ có tài bảo vô số, thứ quý giá nhất chính là những bảo bối của vu sư kia. Chỉ cần chiếm được một hai kiện, thống nhất thiên hạ có khó gì?”
Lý Nhiên Thuận càng nghe càng kinh hãi, không ngờ lại có một nơi cất giấu bí mật bậc này, khó hiểu hỏi - “Chuyện quan trọng như vậy sao phụ thân không bẩm báo với chủ thượng?”
Hoàng Nhã Liên lắc đầu, nhi tử nàng so với Lý Thanh vẫn là còn kém một chút. Nhưng dù thế nào, nàng cũng chỉ có một đứa con này, vội vàng dạy dỗ - “Thuận Nhi, chủ thượng kỳ thực cũng không đáng tin, muốn Lý gia chúng ta không có kết cục như Nhạc gia và Miên gia, chúng ta nhất định phải giữ lại vài con bài chưa lật, có biết chưa? Đi chuyến này, mục đích chính của chúng ta không phải là tài bảo, mà là những món thần khí kia”.
Triển Chiêu càng nghe, phẫn nộ và bi thương lại càng dâng cao trong ngực. Y luôn tự nhận là một người lãnh tỉnh, cho nên mới có thể bình tĩnh từng bước điều tra oan khuất của gia tộc mình như vậy. Nhưng khi chân chính đối mặt với sự thật, y lại không cách nào kiềm chế tâm tình. Có lẽ sẽ có người cười nhạt nói một câu thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nhưng chỉ những ai đã từng trải qua cảnh tan nhà nát cửa mới hiểu được sự thống khổ và phẫn hận của kẻ sống sót. Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân hiền từ, vú nuôi yêu chiều, các thúc bá hòa ái … những thân nhân vô cùng thân thiết của mình qua một ngày bỗng nhiên đều không còn, chỉ còn lại một mình với mối thù nặng như thái sơn, ai có thể hiểu? Ai có thể hiểu? Triển Chiêu từ khi mở mắt ra một lần nữa đã không nghĩ đến chơi đùa, mỗi ngày đều là học hành cùng rèn luyện. Khuôn mặt không cam lòng của cha, tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ trong lần ly biệt cuối cùng vẫn văng vẳng bên tai. Triển Chiêu không quên được, cũng không muốn quên. Y thời thời khắc khắc đều nhắc nhở mình, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của hai người, cho dù người quan trọng nhất trong đời mình là Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng đem để xuống vị trí thứ hai, chỉ khi báo được thù rồi, y mới tính đến hạnh phúc của bản thân. Vậy mà, bằng ấy mạng người, bằng ấy thống khổ, chỉ vì một cái tàng bảo đồ. Triển Chiêu biết rõ bản thân nên bình tĩnh, nhưng y vẫn để bản thân mất kiểm soát. Trong cơn thống khổ, y vô thức tìm kiếm điểm tựa duy nhất trong lòng mình.
Bạch Ngọc Đường vẫn chăm chú lắng nghe Hoàng Nhã Liên nói thì một bàn tay lạnh băng đột ngột nắm lấy tay hắn siết chặt. Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn sang Triển Chiêu bên cạnh, dưới ánh sáng yếu ớt của sao trời, hắn thấy khuôn mặt y tái nhợt, môi mím lại đè nén đau đớn, đôi mắt gắt gao nhìn hắn đầy thống khổ. Bạch Ngọc Đường hốt hoảng, thầm nghĩ không phải hàn khí của Triển Chiêu lại phát tác đấy chứ? Không rảnh tiếp tục nghe lén, hắn vội vàng mang Triển Chiêu rời khỏi Vân gia.
Triển Chiêu dù thần trí không rõ vẫn nhớ phải giữ im lặng, Bạch Ngọc Đường không mấy khó khăn đã mang y về đến khách điếm. Không kinh động đám người Mặc Ngữ, Bạch Ngọc Đường đưa đưa Triển Chiêu về phòng của hai người, nhẹ nhàng đặt y lên giường rồi cẩn thận kiểm tra cơ thể y. Không xem thì thôi, vừa xem xong Bạch Ngọc Đường không tránh khỏi phát hoảng. Không chỉ hàn khí phát tác, nội công của Triển Chiêu cũng có dấu hiệu nghịch chuyển, khí tức rối loạn, là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Bạch Ngọc Đường bối rối không biết phải làm sao. Tình trạng Triển Chiêu hiện giờ vô cùng nguy hiểm, cách tốt nhất là có người giúp y áp chế hàn khí, bình ổn khí tức. Nhưng nội công y đang chạy loạn trong kinh mạch, muốn áp chế thì người giúp phải có nội lực cao hơn y một bậc mới được. Mà Bạch Ngọc Đường tuy kiếm pháp miễn cưỡng cùng Triển Chiêu đánh ngang tay, nội lực lại thua y một chút, bây giờ hắn ra tay chỉ sợ không cứu được người mà cả mạng mình cũng không giữ được.
“Mèo con, Triển Chiêu” - Bạch Ngọc Đường lay nhẹ Triển Chiêu, thử gọi vài tiếng nhưng y một chút phản ứng cũng không có. Đôi môi y mím chặt, hai mắt nhắm nghiền, ở đuôi mắt, từng giọt từng giọt lệ thủy lặng lẽ chảy xuống. Tâm Bạch Ngọc Đường như có ai cào xé, hắn thở dài thì thầm - “Coi như kiếp trước ta nợ ngươi” - Vừa nói, vừa đỡ Triển Chiêu ngồi dậy, để y dựa vào người mình, lại lẩm bẩm một câu bên tai y - “Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hôm nay cùng ngươi đồng sinh cộng tử, nếu có kiếp sau cũng đừng quên người bằng hữu này” - Nói xong thì không chần chờ nữa, đặt tay lên lưng y bắt đầu truyền công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thumieu