Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối giờ tý, Bạch Ngọc Đường vẫn còn nằm trên giường chưa ngủ. Hắn dự định đêm này sẽ đi thám thính nội viện của Thương Ưng trại. Hôm đầu tiên đến phải truyền công cho Triển Chiêu, hơn nữa vừa đến đã động thủ nếu để lộ dấu vết dễ bị nghi ngờ, hắn kiên nhẫn đợi qua hai ngày, hôm nay hành động là thích hợp.
Nhẩm tính canh giờ, Bạch Ngọc Đường trở mình xuống giường, âm thầm thay ra y phục dạ hành, cầm theo kiếm của Bạch Phú, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Bầu trời đang âm u, không gian tối đen không có lấy một ánh sao rất thích hợp dạ thám. Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng bên cạnh rồi thu hồi ánh mắt, nhún mình lẩn vào bóng tối.
Bạch Ngọc Đường vừa rời đi chưa đầy một khắc, cánh cửa phòng bên cũng không một tiếng động mở ra, một hắc y nhân nữa lại xuất hiện trên hành lang, cũng nhìn thoáng qua cánh cửa phòng bên cạnh, cũng thu hồi ánh mắt rồi vút một tiếng biến mất vào bóng tối.
Bạch Ngọc Đường trước tiên đến kiểm tra thư phòng của Nhạc Phong, hơi bất ngờ vì nơi này hoàn toàn không có thủ vệ. Cho dù có vẻ như không có thứ gì quan trọng, Bạch Ngọc Đường vẫn cẩn thận tiến vào xem xét. Thư phòng không lớn, thư án, giá sách, nhuyễn tháp, tranh chữ, họa đồ … tất cả đều trông rất bình thường. Bạch Ngọc Đường vẫn đang tìm kiếm thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, dù rằng rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nhận ra có người đến. Không có thời gian để suy nghĩ xem là ai, hắn yên lặng phóng mình lên xà nhà, từ bên trên nhìn xuống.
Người đến cũng mặc y phục dạ hành, tuy rằng đã bịt mặt, tuy rằng ánh sáng vô cùng yếu ớt, Bạch Ngọc Đường vẫn dễ dàng nhận ra ngay, đó là Triển Chiêu. Nhíu mày khó chịu, Bạch Ngọc Đường rất muốn biết tại sao Triển Chiêu đi dạ thám lại không nói với mình, lần trước ở Nhạn Phong trấn cũng vậy, hắn không ép buộc y cũng không định để hắn theo. Rốt cuộc có xem mình là bằng hữu không chứ?
Trong lúc Bạch Ngọc Đường còn đang một mình giận dỗi, Triển Chiêu đã quan sát một lượt căn phòng. Một trong những bức tranh chữ treo trên tường y nhìn rất quen mắt, lại nhìn con dấu đóng bên dưới, thì ra là bút tích của phụ thân y Nhạc Diện Sơn. Triển Chiêu đứng nhìn bức tranh hồi lâu, trong lòng tranh đấu xem có nên thu hồi nó không.
Cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng, Triển Chiêu dời mắt khỏi bức tranh, tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Bạch Ngọc Đường vẫn còn nằm trên xà nhà quan sát, hắn vừa vô tình nhìn thấy phía trên xà nhà đối diện, sát mái có một cái ròng rọc nhỏ, nhìn kỹ hơn, trên ròng rọc quấn một sợi dây, dựa vào ánh sáng phản xạ có thể đoán là dây kim loại, sợi dây chạy dọc theo xà nhà, biến mất vào một lỗ nhỏ trên vách tường. Bạch Ngọc Đường thấy vậy vội vàng nhìn lại bố trí căn phòng, lập tức nhận ra có nguy hiểm.
Triển Chiêu bên dưới vẫn đang cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, hiện tại y đã chuyển ra sau bình phong, ở cạnh vách tường phía nam xem xét một bức tranh thủy mặc khá lớn, bức tranh vẽ núi non trùng điệp, ở giữa tranh vắt ngang một dòng sông uốn lượn, bút tích không tính là cao thâm gì, cái khiến Triển Chiêu chú ý là độ lớn của bức tranh, có vẻ rất giống một cánh cửa.Nhìn quanh, thấy cạnh bức tranh đặt một cái giá nến, bên trên còn nửa đoạn nến chưa đốt hết, Triển Chiêu đưa tay thử xoay nó một chút.
Cạch .. cạch .. cạch ......
Tiếng cơ quan mở ra vang lên khắp căn phòng, bức tranh trước mặt Triển Chiêu roẹt một tiếng bị kéo lên cao, để lộ hàng hàng lỗ nhỏ đều tăm tắp, bên trong mỗi lỗ đều là mũi tên phát ra hàn quan lành lạnh.Trên cột nhà, vách tường lẫn bàn ghế xung quanh đêu xuất hiện vô số những cái lỗ tương tự.
Mọi thứ diễn ra cực nhanh, Triển Chiêu vừa xoay chân đèn, tay vẫn còn chưa rút lại, cơ quan ám khí đã mở ra gần xong, y chưa kịp làm ra phản ứng thì một bàn tay từ đâu xuất hiện, có chút thô bạo giam y vào một lông ngực ấm áp quen thuộc. Triển Chiêu chỉ cảm thấy mình bị kéo khỏi chỗ đang đứng, sau đó nghe một tiếng vang như có cánh cửa nào đó được mở ra, tiếp theo là cảm giác đang rơi tự do, cùng lúc đó là vô số âm thanh phóng ám khí vang lên trên đầu.
Vừa rơi xuống Triển Chiêu đã lập tức nhận ra người đang ôm mình là ai, không nói lời thừa liền vận khí khiến cơ thể nhẹ bớt, rút kiếm cắm vào thạch bích làm giảm lực rơi, người phía sau cũng nhanh chóng phối hợp, hai người hữu kinh vô hiểm đáp xuống mặt đất.
“Ngươi không sao chứ?” - Bạch Ngọc Đường chân vừa chạm đất liền đẩy Triển Chiêu ra kiểm tra khắp người y, lo lắng hỏi. Vừa rồi chỉ cần chậm một giây là Triển Chiêu liền bị đâm thành con nhím, hắn đến bây giờ cả người vẫn còn run rẩy không kiềm chế được.
“Ta không sao” - Triển Chiêu bình tĩnh đáp lời.
Bạch Ngọc Đường thấy y không có gì, trái tim vừa mới trở về lồng ngực lập tức nổi lên nộ hỏa, mở miệng liền mắng - “Ngươi cái tên ngu ngốc, cơ quan như vậy cũng để bị lừa, ta thật không hiểu lúc trước ngươi làm sao vượt qua hết cơ quan trên Hãm Không Đảo”.
“Ta ..” - Triển Chiêu nghẹn họng, chẳng lẽ nói với hắn ta chỉ vượt qua được cơ quan do ngươi bố trí mà thôi.
Bạch Ngọc Đường mắng như vậy nhưng bản thân cũng không để ý, cơ quan vừa rồi nếu không phải quan sát từ trên xuống cũng không dễ nhìn ra, bản thân hắn là may mắn mới phát hiện mà thôi.
“Sao ngươi đi dạ thám mà không nói với ta?” - Triển Chiêu lúc này mới nhớ đến vấn đề này, lập tức hạch tội.
Bạch Ngọc Đường liếc y trắng mắt đáp - “Nếu ta biết ngươi cũng đi dạ thám nhất định sẽ rủ ngươi đi cùng”
Triển Chiêu nghe xong chỉ nhìn trời không đáp, lần này cả hai người đều định bí mật một mình hành động, nói thế nào cũng là không đúng, cho nên rất ăn ý không nhắc đến vấn đề này nữa.
“Chúng ta đang ở đâu?” - Triển Chiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa hỏi vừa lấy hỏa tập ra quan sát tình hình xung quanh, bọn họ đang đứng trong một thạch thất hình tròn, đường kính chừng hơn một trượng, xung quanh ngoài thạch bích ra thì không còn gì khác.
“Cơ quan vừa rồi thiết kế rất tinh vi, đường sống duy nhất chính là rơi xuống dưới này, mà chỗ này là dùng để nhốt người” - Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa cùng Triển Chiêu chia nhau mỗi người đến một bên thạch bích tìm kiếm mấu chốt cơ quan. Tuy nói là chỗ nhốt người, nhưng thông thường còn có công dụng để chủ nhân thoát thân khi nguy cấp cho nên chắc chắn có chỗ mở cửa, chỉ là được ẩn giấu rất kỹ, nếu không biết tường tận khó mà tìm được.
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên là chuyên gia trong chuyện này, qua chưa đến một khắc đã tìm thấy chỗ mấu chốt. Hắn cẩn thận gỡ một viên gạch trên tường ra, để lộ một mặt tròn bằng đá có khắc hình âm dương ngư. Bạch Ngọc Đường khẽ cười, nhẹ nhàng xoay thạch bàn sang phải bốn mươi lăm độ, sau đó tách hai phần âm dương ngư ra, thạch bích bên cạnh liền di chuyển, để lộ một lối đi sâu thẳm.
“Đi thôi” - Bạch Ngọc Đường quay đầu mỉm cười với Triển Chiêu, gọi y nhanh chân lên.
“Ừm” - Triển Chiêu gật đầu, tiến đến sóng vai cùng Bạch Ngọc Đường bước đi.
Đường hầm hình vòm, không khí thông thoáng sạch sẽ, có lẽ được sử dụng rất thường xuyên. Cứ theo đường hầm đi tới, đến lỗi rẽ nào Bạch Ngọc Đường cũng gần như lập tức chọn được hướng đi, hai người không tốn bao nhiêu thời gian phía trước đã xuất hiện một cầu thang dẫn lên trên.
“Ngươi nghĩ phía trên là chỗ nào?” - Triển Chiêu vừa nhìn cánh cửa cuối cầu thang vừa hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Ta không biết, nhưng ta biết hiện tại chúng ta cách nội viện Thương Ưng trại bảy dặm về phía Bắc” - Bạch Ngọc Đường đứng ngay cạnh Triển Chiêu, thong dong đáp.
“Phía bắc...” - Triển Chiêu trầm ngâm nhớ lại, phía bắc sơn trang là một cánh rừng rậm rạp nằm cạnh hồ nước.
“Đừng nghĩ nữa, đi lên xem sẽ biết” - Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, bước lên cầu thang, cẩn thận đẩy chiếc cử sập ra xem tình hình xung quanh,thấy an toàn thì mở hẳn cửa ra, nhảy lên trước.
Triển Chiêu lên theo, phát hiện hai người đang ở trong một thạch thất khác, phía đối diện còn có một cánh cửa không biết thông đến nơi nào, căn phòng dài năm trượng rộng ba trượng, xung quanh kê một ít giá sách và tủ gỗ, rương hòm, giá binh khí … trông qua có lẽ là kho chứa đồ vật quan trọng. Bạch Ngọc Đường không đợi Triển Chiêu đã tiến đến bắt đầu tìm kiếm, lúc nãy bọn họ làm cơ quan trong thư phòng khởi động, không bao lâu sẽ có người đến đây xem xét, cho nên phải nhanh tay lên. Triển Chiêu cũng hiểu được điều này, nhìn sơ qua gian phòng rồi cũng bắt đầu kiểm tra.
“Mèo con, xem cái này” - Bạch Ngọc Đường phát hiện một ngăn chứa bí mật trên tường, lên tiếng gọi Triển Chiêu qua.
“Phát hiện cái gì?” -
Đợi Triển Chiêu chạy đến, Bạch Ngọc Đường đã lấy được vật cất giấu ra, là một cái hộp gỗ dài hai xích rất nặng, trên nắp trang trí bằng hình một con vật kỳ lạ. Con thú nhìn qua giống như rồng, nhưng phần mõm hơi dài và mảnh hơn hình rồng bình thường, không có sừng, phần bờm bị thay bằng một đám gai hung tợn, trong miệng ngậm một hạt châu màu trắng ngà. Triển Chiêu nhìn con vật trên nắp hộp, ký ức tuổi thơ lại lần nữa ùa về, suýt chút nữa đã thốt lên tên con vật, may mà còn kịp thời kiềm chế lại.
“Đây là rồng sao?” - Bạch Ngọc Đường bị hình dáng con vật làm cho hoang mang.
Triển Chiêu ngần ngừ một chút mới nói - “Chắc là một loài rồng nào đó, không giống như đồ vật của Trung Nguyên”.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy liền vỡ lẽ - “Có khi nào là đồ vật của quốc gia phía nam mà Hoàng Nhã Liên nói đến không? Bên trong là bản đồ đến cổ mộ mà bọn chúng đang tìm?”
“Có lẽ thế” - Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường không để ý sự bối rối trong mắt Triển Chiêu, hắn cẩn thận quan sát chiếc hộp, trong đầu vô số ý nghĩ xoay chuyển, sau đó mỉm cười lạnh lùng nói - “Ngươi nói xem … nếu chúng ta mang thứ này đi, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Mang về đi” - Triển Chiêu không cần suy nghĩ nói, đó là vật tổ tiên Nhạc gia truyền lại bao đời nay, bản thân y là truyền nhân duy nhất, y có nhiệm vụ phải thu hồi nó.
Vừa đúng Bạch Ngọc Đường cũng có ý này, hắn không chút chần chờ gật đầu. Đám người của Trần Hùng cũng Thương Ưng Quân đều đang tìm thứ này, nếu tìm không thấy, nhất định không tha cho Nhạc Phong, hắn chỉ cần ngồi nhìn chúng tàn sát lẫn nhau là được, nói không chừng vật này còn có thể dụ con rắn độc phía sau màn xuất hiện nữa, đúng là tiện lợi đôi đường.
“Nhanh lên, có người đuổi theo” - Triển Chiêu lắng tai nghe âm thanh trong đường hầm vọng tới, lên tiếng giục Bạch Ngọc Đường, đồng thời giơ chân đạp một cái tủ có vẻ rất nặng, chiếc tủ nặng nề di chuyển, sau đó ngã rầm một tiếng chận lại cánh cửa hầm hai người vừa từ đó đi ra.
“Được” - Bạch Ngọc Đường không nói lời thừa, dùng một mảnh vải gói chiếc hộp lại đeo lên người, sau đó kéo tay Triển Chiêu hướng cánh cửa còn lại chạy đi. Hành lang này không dài, chạy vài bước liền đến ngã rẽ, vừa chuyển hướng liền nhìn thấy một cửa đá khác.
Bạch Ngọc Đường bước lên muốn mở cửa đá để Triển Chiêu ở phía sau cảnh giới, nhưng cánh cửa bị cái gì cản lại, rất nặng, dù hắn vận nội lực cũng đẩy không ra, mà phía sau, âm thanh truyền đến cho thấy có người đang hợp sức phá cánh cửa sập bị Triển Chiêu chặn lại, chiếc tủ sợ là không chặn được bao lâu nữa. Triển Chiêu không đợi Bạch Ngọc Đường lên tiếng đã tiến qua giúp đỡ, dù là hai người hợp lực, tốc độ mở cửa cũng không phải là nhanh.
Phanh một tiếng vang dội, chiếc tủ bị người chấn bay khỏi chỗ, để lộ ra miệng hầm bên dưới, Nhạc Phong cùng Nhạc Duy Gia dẫn theo vài đệ tử Thương Ưng trại phi thân lên. Mà bên ngoài, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng mở được một kẽ hở đủ lớn để lách mình qua. Bạch Ngọc Đường để Triển Chiêu ra trước, bản thân âm trầm nhìn lướt qua thân ảnh Nhạc Phong đang chạy tới rồi cũng nghiêng mình xuyên qua cánh cửa đuổi theo.
Bên ngoài quả nhiên là rừng rậm, thạch động hai người vừa chạy qua xuyên ra từ trong núi đá, cánh cửa được giấu sau một đám cây bụi và dây leo vô cùng ẩn mật. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phóng mình lên tầng cây cối rậm rạp, nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây chạy đi, vô thanh vô tức, một chút dấu vết cũng không để lại. Với khinh công của hai người, trên giang hồ rất ít người có thể theo kịp, cho nên không mấy khó khăn đã cắt đuôi đám người đuổi theo.
Chạy chừng hơn một khắc, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều rất ăn ý dừng lại, bởi vì bọn họ phát hiện phía sau có tiếng đánh nhau, âm thanh binh khí va chạm trong đêm tối rất rõ ràng. Triển Chiêu ngồi trên một cành cây, ngực dựa vào thân cây, Bạch Ngọc Đường ngồi ngay sau lưng y, một tay hắn nắm lấy cành cây trên đầu giữ thăng bằng, một tay đặt hờ lên hông Triển Chiêu, cùng y nghiêng đầu lắng nghe. Tư thế này người khác nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng ám muội, nhưng đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại không có chút cảm giác đột ngột nào. Qua nhiều năm gần gũi trong mộng cảnh, khí tức của người kia đã trở nên quen thuộc như từng hơi thở của bản thân vậy, cho nên Triển Chiêu trong lúc vô thức mới dễ dàng thân cận Bạch Ngọc Đường, cho nên Bạch Ngọc Đường mới không chút kỳ quái mỗi khi bị Triển Chiêu ôm, càng không chút keo kiệt ôn nhu của mình đối với y. Lý trí chưa nhận ra được, nhưng linh hồn đã dễ dàng mở rộng đối với người kia, không hề phòng bị.
“Ngươi đoán là ai đang đánh nhau” - Bạch Ngọc Đường thì thầm thật nhỏ vào tai Triển Chiêu.
Triển Chiêu bị hơi thở Bạch Ngọc Đường phun lên vành tai, cảm giác kỳ quái làm y thoáng ngẩn người nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trầm ngâm nói - “Không biết, nhưng có lẽ một phương là người của Thương Ưng trại đang đuổi theo chúng ta”.
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói với Triển Chiêu - “Ngươi về trước đi, ta ở lại xem xét tình hình rồi trở về”.
“Không được” - Triển Chiêu không cần suy nghĩ lập tức phản bác, y vốn không muốn hắn vướng vào chuyện này cho nên mới định một mình đi dạ thám, hiện tại càng không thể để hắn một mình ở lại.
Bạch Ngọc Đường cau mày, chuyện trả thù cho Nhạc gia là chuyện hắn đã quyết định phải tự tay đi thực hiện, cho nên không muốn Triển Chiêu bị vướng vào mớ thù hận này. Theo góc nhìn của hắn, chuyện điều tra này với Triển Chiêu chỉ là công vụ phải làm, chỉ cần hắn thay y thực hiện, vậy thì sẽ không liên lụy đến y nữa, nhưng con mèo cứng đầu này cứ trọng nghĩa khí, hắn nên làm sao đẩy y ra đây?
Trong khi hai người ở đây dây dưa, trận chiến phía xa lại thêm kịch liệt, dường như có thêm người gia nhập vòng chiến, cả tiếng kêu la thảm thiết khi bị thương cũng đã vang lên. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ăn ý đồng thời quay lại, tạm thời không có cách khiến người kia lập tức rời đi, vậy thì cùng hành động sẽ tốt hơn.
Vô thanh vô tức tiếp cận chiến trường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận ra song phương đang giao chiến quả nhiên có người của Thương Ưng trại, phe còn lại đều mặc hắc y, bịt mặt, có lẽ người Thương Ưng trại tưởng nhầm là hai người vừa từ trong mật thất chạy ra cho nên mới ra tay. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đám người bên dưới, nói khẽ với Triển Chiêu - “Ở yên đây, ta quay lại ngay” - sau đó dưới ánh mắt lo lắng của Triển Chiêu, hắn chuyển vòng qua chiến trường sang một hướng khác. Tính toán hướng gió xong, Bạch Ngọc Đường chọn một chỗ thuận lợi, từ trong người lấy ra một lọ thuốc màu trắng, rắc thuốc bột bên trong ra. Bột thuốc theo gió bay đi, không chút dấu vết bám lên người những kẻ tham chiến bên dưới. Rắc hết nửa bình thuốc, Bạch Ngọc Đường hài lòng đóng nút bình lại, nhẹ nhàng trở lại chỗ Triển Chiêu.
“Đi thôi” - Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho Triển Chiêu, hai người liền yên lặng rời đi, đám người bên dưới từ đầu đến cuối đều không thể phát hiện ra.
“Lúc nãy ngươi làm gì?” - Đi được một đoạn khá xa Triển Chiêu mới lên tiếng hỏi, vừa rồi quá tối y không nhìn thấy được chuyện Bạch Ngọc Đường làm.
“Ta rắc một ít Thảo Dung Hương lên người bọn chúng” - Bạch Ngọc Đường vừa di chuyển vừa trả lời.
“Đó là cái gì?” - Triển Chiêu đối với phương diện này thực sự không thông hiểu.
“Một loại bột phấn điều chế từ vài loại hoa, bình thường không mùi không vị, chỉ có một loại giáp trùng gọi là Tuất Nhĩ có thể nhận ra, hơn nữa cách trăm dặm vẫn có thể tìm được mục tiêu” - Bạch Ngọc Đường cẩn thận giải thích.
Triển Chiêu hơi ngạc nhiên nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, y chưa từng nghe hắn nhắc đến, giọng nói mang theo nghi hoặc - “Ngươi có nuôi giáp trùng?”
“Không có, là Bạch Phú nuôi, lọ dược phấn này cũng là lấy của nó” - Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm đáp.
Triển Chiêu nghe vậy liền cho hắn một ánh mắt xem thường, lớn như hắn còn đi bóc lột đồ của đệ đệ, không biết xấu hổ.
Chẳng mấy chốc, hai người đã về gần đến chỗ ở, từ xa đã thấy vài nhóm đệ tử Thương Ưng trại đang đến từng tiểu viện khám xét. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý tăng nhanh tốc độ chạy về. Lúc hai người từ cửa sổ nhảy vào phòng Bạch Ngọc Đường, người của Thương Ưng trại đã đến trước cửa tiểu viện, đang nói chuyện với Triển Hiên.
Không có thời gian để nghĩ nhiều, Triển Chiêu vội nói với Bạch Ngọc Đường đang tìm chỗ giấu chiếc hộp - “Nhanh, cởi hắc bào trên người xuống”
Bạch Ngọc Đường hiểu ý, đem chiếc hộp giấu vào trong giường rồi nhanh chóng cởi y phục trên người ra, lúc này bên ngoài đã có tiếng đập cửa gọi người dậy. Triển Chiêu cởi đồ xong mới nhớ ra hai thanh kiếm vốn không phải của hai người đang nằm trên bàn, bị người nhìn thấy sẽ nghi ngờ, vội vàng đem cầm chúng lên, leo qua Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên giường vào bên trong giấu kiếm chung với hộp gỗ, y vừa giấu xong, người bên ngoài cũng đã không kiên nhẫn tông cửa xông vào.
Lục Kiến vốn là đệ tử nhập thất của Thương Ưng trại, hắn hôm nay không có phiên trực, đang ở trong phòng tĩnh tâm luyện công thì nội viện truyền tin tới có người đột nhập khố phòng, trại chủ dẫn người đuổi theo đang giao chiến với bọn chúng, sai một người trở về bảo bọn họ đến chỗ khách nhân lục soát một vòng, đặc biệt phải chú ý người hiểu biết về cơ quan trận pháp. Lục Kiến liền dẫn theo vài người đi thực hiện nhiệm vụ, đến chỗ Triển gia và Hãm Không Đảo, hắn nhớ trong đó có một người là Bạch Ngọc Đường được liệt vào những người am hiểu cơ quan thuật nhất võ lâm, cho nên trong lòng thầm để ý một chút. Đến lúc gọi cửa phòng, người bên trong vẫn chậm chạp không có xuất hiện, nghi ngờ trong lòng hắn càng tăng, gọi đến lần thứ hai liền đạp cửa xông vào. Cứ tưởng sẽ nhìn thấy một căn phòng không người, nào ngờ ... hắn nhìn thấy cái gì đây a?!
Triển Nam Hiệp vốn  phải ở phòng cách vách lúc này lại đang ngồi bên trong giường của Bạch đại hiệp, dáng vẻ giống như vừa giật mình ngồi dậy, lý y trên người lộn xộn giống như bị ai đó thô bạo cởi ra, hai mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn hắn. Mà chủ nhân căn phòng, Bạch Ngọc Đường Bạch đại hiệp đang ngồi bên ngoài giường, lý y xem như chỉnh tề, nhưng nét mặt tuyệt đối là lạnh ở mức đông chết người. Lục Kiến còn chưa biết phải phản ứng thế nào, Triển đại hiệp bên kia đã đỏ bừng mặt, dứt khoát giơ tay kéo màn xuống che lại thân hình bản thân. Kế tiếp, Lục Kiến nhìn thấy Bạch đại hiệp vén màn, bước xuống giường, lấy ngoại bào treo cạnh giường khoát vào, chậm rãi bước ra chỗ Lục Kiến khiến hắn vô thức lùi ra sau cửa. Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, cũng bước ra khỏi cửa, giơ tay đóng cửa lại.
Lục Kiến nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng. Nếu hiện tại Bạch Ngọc Đường tức giận cho hắn một chưởng hắn sẽ hoàn toàn không ngạc nhiên, bất cứ nam nhân nào bị phá ngang như vậy cũng khó mà không tức giận được.
“Có chuyện gì?” - Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng không có tức giận đánh người, chỉ lạnh lùng phun ra một câu.
Lục Kiến trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội khách khí đáp - “Bạch đại hiệp thứ tội, do trong trại có người đột nhập, trại chủ ra lệnh chúng ta kiểm tra sự an toàn của khách nhân một chút, đã quấy rầy .. nhị vị rồi”.
“Chúng ta đều không có việc gì” - Bạch Ngọc Đường lại lạnh lùng nói.
“Vâng, chúng ta sẽ rời đi ngay, chúc các vị ngon giấc” - Lục Kiến nhanh chóng đáp, sau đó dẫn người ... bỏ chạy.
………………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thumieu