Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Dương Xuân để ý đến nét mặt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kỳ lạ liền hỏi - “Hai đệ làm sao thế? Cô nương này có vấn đề gì sao?”
Triển Chiêu miễn cưỡng cười lắc đầu - “Không có gì. Có lẽ đệ đã làm quan, không tính là người giang hồ nữa nên không được mời”.
“Không phải đâu, thiếu gia cũng có thiệp  mời nè, lần này ta đến tìm thiếu gia chính là vì việc này đấy.” - Triển Húc lên tiếng, đồng thời lấy một thiệp mời trong túi ra đưa qua.
“Thiếu gia, huynh cũng có” - Bạch Phúc cũng lấy ra một cái thiếp tương tự đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu đón lấy, khó hiểu hỏi - “Sao bây giờ đệ mới đem ra?” - Mà bên kia, Bạch Phúc cũng nhận được ánh mắt nghi hoặc của Bạch Ngọc Đường.
Triển Húc sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói - “Đệ nghĩ là không cần thiết nữa”.
Bạch Phúc đứng cạnh cậu cũng gật đầu phụ họa. Biết được thiếu gia mình đang dây dưa với nam tử khác, đem thứ này ra không phải chọc giận thiếu phu nhân tương lai sao, đâu có ai ngốc mà tự tìm đường chết chứ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không truy cứu lý do, đồng thời đem thiệp mở ra xem. Bên trong cũng chỉ vài câu khách sáo thông thường mời đến dự tiệc, chuyện kén rể cũng không có nhắc trực tiếp, chỉ nói bóng gió vài câu Nhạc Hi Tâm bệnh lâu năm mới khỏi, muốn gặp gỡ với hào kiệt thiên hạ để mở rộng tầm mắt.
Khép tấm thiệp lại, Bạch Ngọc Đường hoang mang nhìn sang Triển Chiêu. Chuyện nương tử hắn chỉ có mình y biết, nên lúc này hắn lại vô thức hướng ánh mắt về phía y. Thế nhưng Triển Chiêu không có nhìn qua hắn, tấm thiệp đang cầm xem đột nhiên trượt xuống, cánh tay y giơ trước mặt cũng vô lực thả rũ, đầu gục xuống trước ngực.
“Triển Chiêu”.
“Triển huynh đệ”.
“Thiếu gia”.
Mấy tiếng gọi hốt hoảng đồng thời cùng vang lên, những người trong phòng đều cuống cuồng nhào đến bên giường. Người ngồi gần Triển Chiêu nhất là Âu Dương Xuân, nhưng hắn lại không nhanh bằng Bạch Ngọc Đường, vừa động thân thì bóng trắng đã xuất hiện cạnh Triển Chiêu, lo lắng đỡ y lên kiểm tra thân nhiệt.
Triển Chiêu vẫn bình thường, chỉ qua vài giây đã tỉnh lại, ngước mắt lên thấy mọi người đều đang nhìn mình, mặt liền đỏ lên.
“Mèo con, vừa rồi ngươi làm sao vậy?” - Bạch Ngọc Đường hỏi, giọng nói vẫn mang theo nỗi kinh hoàng chưa tiêu tan.
Triển Chiêu càng thêm ngượng ngùng, lí nhí nói - “Ta chỉ là … ngủ gục thôi” - (+_+)
Những người khác nghe xong thì ngây ngẩn, nhưng không có ai cười. Triển Chiêu là ai? Cơn buồn ngủ như thế nào mới khiến y không chống cự được mà ngủ gục? Chuyện này không bình thường chút nào.
Âu Dương Xuân lo lắng nói - “Tại sao lại thế này? Ta nhớ có lần đến chỗ sư phụ đệ lúc đệ đang phát bệnh, tình trạng không phải thế này”.
Triển Chiêu cười khổ đáp - “Đệ cũng không rõ, trước đây mỗi lần phát bệnh kinh mạch đều bị thương tổn, thân thể đau nhức không cách nào ngủ an giấc, lần này thì ngược lại, không có đau đớn, chỉ thấy buồn ngủ không cưỡng lại được”.
Âu Dương Xuân nhìn thần sắc Triển Chiêu, cảm thấy y hiện tại ngoại trừ thiếu chút tỉnh táo ra thì hoàn toàn không có vấn đề gì, lo lắng trong lòng với đi một chút, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò - “Đệ vẫn là nên báo tin cho Chung tiền bối để lão nhân gia biết thì hơn, có vấn đề gì cũng kịp thời xử lý”.
Triển Chiêu vẫn chần chờ chưa trả lời thì Triển Húc đã lên tiếng - “Âu Dương đại ca yên tâm, sáng nay đệ đã viết thư báo cho lão gia rồi”.
Triển Chiêu nghe vậy không vui trách - “Sao đệ lại tự tiện như vậy, huynh hiện tại vẫn ổn, không có việc gì đừng làm phiền mọi người”.
Bạch Ngọc Đường vẫn yên lặng làm gối dựa cho Triển Chiêu nãy giờ đột ngột lên tiếng, giọng nói ẩn ẩn giận dữ - “Không có việc gì? Ngươi như thế này còn nói không có việc gì? Đợi mất nửa cái mạng mới là có việc gì sao?”
Theo tính cách của Triển Chiêu, mọi người đều nghĩ y sẽ im lặng nhường nhịn, nhưng họ lại không biết, Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường sẽ không giống người khác. Cho nên Âu Dương Xuân và Triển Húc lần đầu tiên trong đời thấy Triển Chiêu không khiêm tốn nhường nhịn. Y trợn to đôi mắt mèo cãi lại - “Ta hiện tại không phải chỉ buồn ngủ thôi sao? Ngủ đủ giấc rồi thì mọi việc đều ổn, báo cho cha rồi trong nhà còn không biết loạn thành cái gì, nếu cuối cùng không có việc gì chẳng phải khiến cho mọi người bị phiền nhiễu không đáng sao, chưa nói đến còn khiến cho Chung gia gia phải xuất sơn, lão nhân gia lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả ẩn cư cũng không được yên thân, ngươi thấy đáng không?”
Đương nhiên Bạch Ngọc Đường cũng không phải kẻ hiền lành, người duy nhất khiến hắn phải im miệng cũng chỉ có nương tử mình. Triển Chiêu đương nhiên là nương tử hắn, nhưng hắn không biết, cho nên không tính. Vì vậy Bạch Ngũ gia không khách khí đáp trả - “Ngươi nghĩ không đáng? Vậy ngươi có bao giờ hỏi xem người nhà của ngươi cảm thấy có đáng hay không? Bọn họ chắc chắn nguyện ý tiêu phí chút thời gian cũng không mong ngươi có chuyện ngoài ý muốn. Ngươi không nên chỉ nghĩ một phía như vậy”.
“Nghĩ một phía? Ta chỉ là lo lắng trước sau cho chu toàn, chuyện gì cũng nghĩ kỹ thiệt hơn mới làm. Hiện tại còn chưa xác định được tình trạng này là tốt hay xấu đã báo với mọi người, không phải quá hấp tấp sao?” - Triển Chiêu đã bắt đầu tức giận.
“Như vậy là hấp tấp, nếu như đợi đến lúc ngươi kiểm tra rõ rồi lại không cứu kịp nữa thì làm thế nào?” - Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không chịu thua.
“Tình trạng của ta chẳng lẽ ta còn không rõ, như thế nào lại không cứu kịp chứ?”
Âu Dương Xuân mở to mắt nhìn một người mà hắn vốn cho là khiêm tốn hữu lễ cùng một người mà hắn luôn nghĩ là kẻ lãnh đạm vô tình cứ ngươi một câu ta một câu mà cãi nhau. Vấn đề là hai người còn đang trong tư thế rất … ừm … ái muội, cho nên tình cảnh quỷ dị khiến cho hắn không biết làm sao xen lời, càng không biết nên nhìn vào đâu. Bối rối đưa mắt sang Triển Húc dò hỏi, nhóc kia lại nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình, còn tên tiểu tử nhà họ Bạch vẫn yên lặng từ đâu thì đang trốn sau lưng Triển Húc che miệng cười, bộ dạng cố gắng không phát ra tiếng rất khổ sở.
Còn may, Triển Chiêu đang bệnh cho nên nói không được mấy câu đã choáng váng, Bạch Ngọc Đường lo lắng cũng không nói thêm nữa, cuộc cãi vã cứ thế kết thúc êm đẹp. Âu Dương Xuân cảm thấy bây giờ mà mình còn tiếp tục ngồi lại thì thật không phải phép, cho nên đứng dậy nói - “Triển huynh đệ nghĩ ngơi đi, nếu được thì hẹn gặp lại ở Thương Ưng trại, nếu cậu không đến, xong việc ta sẽ ghé Biện Lương, đến lúc đó nhất định phải uống say một bữa”.
“Nhất định. Triển Chiêu đa tạ đại ca đã đến thăm” - Triển Chiêu cười đáp lễ.
“Bạch Ngũ Gia, cáo từ” - Âu Dương Xuân chào Bạch Ngọc Đường, tên này vẫn dùng bộ dạng cũ, gật đầu đáp lễ không có lên tiếng, nhưng lúc gật đầu còn kèm theo nửa nụ cười cho thấy hắn đối với Âu Dương Xuân đã vừa mắt hơn một chút.
Âu Dương Xuân đi rồi, hai nhóc Triển Húc và Bạch Phú không muốn làm kỳ đà cũng chuồn mất, trong phòng lại chỉ còn hai người. Bạch Ngọc Đường vẫn giữ tư thế cũ mà trầm tư, nghĩ đến Nhạc Hi Tâm, đến nương tử mình. Hắn rất hy vọng người ở Thương Ưng trại kia chính là nương tử mình, vậy thì hắn có thể nhìn thấy hình dáng của nàng rồi. Nhưng hắn lại sợ nếu người đó thật là nương tử, vậy vì sao nàng gạt mình? Vì sao còn muốn kén phu quân? Hắn nên đối mặt với nàng như thế nào đây? Suy nghĩ cứ lẩn quẩn, trăm mối tơ vò, càng nghĩ càng loạn.
Triển Chiêu đương nhiên biết Bạch Ngọc Đường đang nghĩ cái gì, cố chống đỡ chút tỉnh táo cuối cùng nói với hắn - “Từ giờ đến lúc đại hội còn hơn nửa tháng, mà từ Biện Lương đến Thương Ưng trại cũng không xa, chúng ta giải quyết chuyện trong kinh xong rồi đến đó cũng không muộn. Nghĩ ngợi lung tung cũng không ích gì, chi bằng đi xem một chuyến cho rõ ràng đi”.
Tất cả rối loạn trong lòng Bạch Ngọc Đường vì một câu của Triển Chiêu mà hoàn toàn tiêu biến. Đúng vậy, hắn nghĩ nhiều để làm gì, cứ đi xem một chuyến, có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi, hắn tin tưởng nương tử tuyệt đối sẽ không lừa dối mình. Nghĩ thông rồi, ưu tư trong lòng cũng vơi bớt, hắn chuyển mình xuống giường, lấy chén thuốc bắt Triển Chiêu uống cho hết, sau đó đặt y nằm ngay ngắn nói - “Ngươi ngủ đi, ta ra ngoài luyện công một chút sẽ trở lại ngay.”
Triển Chiêu đã sắp chìm vào giấc ngủ, nghe vậy lầm bầm nói - “Nếu ngươi có ra ngoài nhớ mua cho ta một ít mứt đào, thuốc thật đắng” - nói xong thì đã vùi đầu vào chăn mà ngủ.
Bạch Ngọc Đường bật cười thành tiếng, Triển Nam Hiệp không chỉ là con mèo thích làm nũng, mà còn là con mèo sợ đắng nữa. Hắn đắp chăn cho Triển Chiêu cẩn thận rồi mới rời đi, muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện rồi quay lại trông nom, để y một mình thật không yên tâm.
…………………………..
“Ta không ngờ Triển đại hiệp lại sợ đắng đấy” - Bạch Phú đứng cùng Triển Húc ở quầy bán bánh mứt, tò mò ngó số bánh kẹo Triển Húc đang chọn. Hai đứa đang luyện công ngoài sân thì Bạch Ngọc Đường ra, sai cậu đi mua mứt đào cho Triển Chiêu, Triển Húc thấy vậy liền chạy theo, vì vậy mới có tình cảnh hiện tại.
Triển Húc cười cười nói - “Đại hiệp thì cũng là người thôi, ai chẳng có chút tật xấu. Thiếu gia nhà ta từ nhỏ tuy rất hiểu chuyện rất ngoan ngoãn, nhưng mà được một đám đại lão gia, lão gia cùng với thiếu gia sủng đến không có thiên lý nên tính tình đôi khi cũng rất trẻ con, nhất là khi ở cùng với người thân, thiếu gia sẽ có điểm ỷ lại, thỉnh thoảng còn biết làm nũng nữa”.
“Cái gì mà đại lão gia rồi lại lão gia?” - Bạch Phú có chút mơ hồ.
“Đại lão gia là thần y Chung Hựu Chung tiền bối, Nam Cung Cảnh Nam Cung tiền bối cũng tức là sư tổ của thiếu gia, còn lão gia là Kỷ tiền bối cùng hai vị lão gia nhà ta.” - Triển Húc liệt kê một hơi.
“Làm nũng là thích ôm ôm cọ cọ giống như huynh ấy làm với thiếu gia nhà ta đấy à?” - Bạch Phú gật gù, đông người cưng chiều như vậy mà vẫn không hư hỏng, khó trách người ta được làm đại hiệp.
“Đương nhiên là không, cho dù với nhị thiếu gia là người thân thiết nhất, huynh ấy cùng lắm cũng chỉ nói đùa vài câu, vòi vĩnh chút đồ tốt thôi, với ngũ gia là đặc biệt.” - Triển Húc bĩu môi nói, sau đó nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đăm chiêu nói tiếp - “Ta cứ luôn có cảm giác bọn họ vốn đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy, giống như lúc nãy, cái kiểu cãi nhau đó …” - nói đến đây lại ngắt ngứ không tìm được từ ngữ thích hợp.
“Ta biết, đại thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau cũng là bộ dạng đó đấy” - Bạch Phú nhún vai nói, tiện tay lấy thêm vài cái bánh mình thích nhét hết vào tay Triển Húc.
“Chính là như thế, cảm giác cứ như là phu thê nhiều năm rồi vậy. Này, ngươi có nghĩ bọn họ kiếp trước đã là phu thê không, cho nên vừa gặp đã thân thiết như vậy” - Triển Húc gật mạnh đầu, miệng tiếp tục huyên thuyên.
“Có thể nha, nếu không cũng là oan gia từ kiếp trước, kiếp này đến trả nợ. Ta còn chưa từng thấy thiếu gia quan tâm ai đến vậy, còn tự tay chăm sóc nữa, cả ăn cháo uống thuốc cũng tự mình chăm nom” - Bạch Phú thấy Triển Húc đã trả tiền cho lão bản xong thì nhanh tay cướp lại túi bánh mình chọn bốc ăn, vừa nhai vừa nói.
Triển Húc không để ý đến hành vi láu cá của Bạch Phú, hai tay ôm một đống bánh mứt đủ loại đi song song cùng nhau trở lại. Vừa đi được vài bước, bỗng nghe phía trước truyền lại tiếng huyên náo, dòng người trên đường cũng bị tắt nghẽn. Hai nhóc nhìn nhau một cái, Triển Húc bận ôm đồ không thể chen lấn chỉ có thể nhún vai bất lực, Bạch Phú bĩu môi, thoắt cái đã len thẳng lên phía trên xem xét. Triển Húc đứng tại chỗ đợi, nhưng qua vài giây đã nghe trong tiếng ồn ào có cả âm thanh rống giận của Bạch Phú, cậu liền lo lắng chen lên xem.
Giữa đám đông đứng vây xung quanh có hai nhóm người đối diện nhau. Bạch Phú đứng đầu một bên, sau lưng cậu ta là một thiếu niên chừng mười bảy mươi tám đang ngồi bệch dưới đất, trên trán bị thương máu chảy không ngừng, bên cạnh còn có một đứa bé trai chừng mười ba mười bốn tuổi, cả hai đều mặc quần áo gia đinh cùng một kiểu. Cậu bé nhỏ tuổi quỳ cạnh đỡ thiếu niên bị thương, đồng thời dùng ánh mắt hung hăng nhìn qua đám người bên kia.
Đứng đối diện bọn họ là hai tên công tử dẫn theo vài gia nhân, Triển Húc nhận ra hai người này, một là Trần Vân của Trần gia, một là Lý Nhiên Thuận của Lý gia, đều là con cháu thế gia.
Triển Húc sắc mặt âm trầm đến cạnh Bạch Phú hỏi - “Chuyện gì thế?”
“Hai người này vô ý làm bẩn y phục của họ Lý, chúng liền đánh người ta thành như vậy” - Bạch Phú nghiến răng nói.
Triển Húc nghe xong nhìn qua hai tên bên kia, hừ lạnh một tiếng, sau đó chuyền số bánh mứt trên tay sang cho Bạch Phú cầm, bản thân ngồi xuống giúp người bị thương băng bó.
Trần Vân thấy thái độ của cậu, cảm thấy bản thân bị khinh thường liền híp mắt lên tiếng - “Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ là Trần Vân thuộc Trần gia ở Bạch Mai, lúc nãy hai tên gia đinh này vô lễ với Lý công tử cho nên chúng ta chỉ giáo huấn một chút, huynh đệ không cần tức giận”.
Triển Húc nghe vậy chỉ cười lạnh không nói, Bạch Phú lại không có phần trầm ổn đó, tức giận rống lên - “Vô lễ? Đang yên đang lành hai tên gia đinh chạy đến vô lễ với đám người hung thần ác sát các ngươi làm gì? Vô ý đụng trúng ngươi một cái cũng gọi là vô lễ? Vậy xin hỏi quý công tử là thiên kim tiểu thư hay cành vàng lá ngọc, chạm nhẹ cũng không được?”
Bạch Phú vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên tiếng cười của người vây xem khiến Lý Nhiên Thuận kia thẹn đỏ cả mặt, nghiến răng lên tiếng - “Nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc cũng là hạ nhân của nhà nào đó, cón dám ở trước mặt bổn công tử ăn nói vô lễ, muốn chết phải không?”
Bạch Phú tròn mắt, quả thật trên người cậu mặc đoản bào đen rất bình thường, trông không khác hai gia đinh ở sau lưng là mấy, thế nhưng cậu cũng không phải loại hiền lành ai muốn nói gì thì nói, bàn chân vừa chuyển đã như cái bóng, dùng một tốc độ không tin nổi nhẹ nhàng áp sát Lý Nhiên Thuận, cho hắn một cái tát vang dội, sau đó quay lại chỗ cũ trong chớp mặt.
“Như Ảnh Tùy Hình?” - Trần Vân vừa nhìn thấy đã chấn kinh kêu lên.
Triển Húc cũng đã đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu chắp tay nói - “Hai vị, tại hạ Triển Húc, thư đồng của tam công tử Triển gia ở Thường Châu, bên cạnh là Bạch Phú, hắn là thư đồng của Bạch ngũ gia ở Hãm Không Đảo, tin rằng các vị đều đã nghe danh. Bằng hữu của ta tính tình nóng nảy không kiềm chế được tức giận, mong hai vị thứ lỗi”.
Trần Vân và Lý Nhiên Thuận đưa mắt nhìn nhau. Ở Giang Nam có năm thế gia lớn nhất chi phối kinh tế của cả vùng bao gồm Lô gia ở Hãm Không Đảo, Bạch gia ở Kim Hoa, Triển gia ở Thường Châu, Lý gia ở Hoàng Lưu cùng Trần gia ở Bạch Mai. Trong đó, Hãm Không Đảo và Bạch gia quan hệ mật thiết, Lý gia và Trần gia dùng thông hôn để liên minh, riêng Triển gia lại luôn đứng ở thế trung lập không tham gia phân tranh. Hiện tại người của Triển gia và Bạch gia xuất hiện cùng nhau, cử chỉ còn thân thiết như vậy khiến bọn họ không thể không để tâm.
“Tam công tử Triển gia không phải là Triển Nam Hiệp sao? Hiện tại người ta là quan tứ phẩm đấy. Còn ngũ  gia Hãm Không Đảo chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường mà” - Một hán tử đứng trong đám đông nhỏ giọng nói với người đi cùng, nhưng giọng hắn lại ồm ồm khiến cho mọi người đều nghe thấy.
“Ngươi không biết à? Bạch Ngọc Đường cũng chính là nhị thiếu gia của Bạch gia ở Kim Hoa, cùng với Triển Chiêu và hai vị công tử kia trong ngũ đại gia tộc là đồng bối đấy” - Người đi cùng hắn cũng lanh mồm nói.
“Đồng bối? ta thấy mới thật buồn cười, ngươi xem, thư đồng của Triển gia và Bạch gia so với bọn họ còn có khí thế hơn” - hán tử không quan tâm người khác có nghe lời mình nói hay không, thẳng thắn nói.
“Làm sao mà so, làm sao mà so” - người kia giả giọng điệu than thở nói - “Hai vị kia là đại hiệp, anh hùng xuất thiếu niên, đương nhiên thư đồng đi theo cũng không thể tầm thường rồi”.
Trần Vân và Lý Nhiên Thuận càng nghe càng tức giận, nhưng lại không tìm được cách nào phản bác. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong thế hệ mình là hai nhân vật nổi danh nhất, dù không tham gia chính sự của gia tộc nhưng sức ảnh hưởng tuyệt đối không nhỏ, bọn họ có thúc ngựa cũng theo không kịp, cho dù chỉ là thư đồng của người ta cũng không phải kẻ như bọn họ có thể đối đầu. Đánh không lại, cãi cũng không có lý, cuối cùng hai người Trần Vân đành phất tay áo bỏ đi, Triển Húc và Bạch Phú cũng mặc kệ bọn họ, lo giúp người bị hại băng bó vết thương.
“Tiểu nhân tên là Hàn Lập, lần này đa tạ ơn cứu mạng của hai vị ân công” - Người thiếu niên lớn hơn liên tục cảm tạ.
“Chuyện nhỏ thôi, ngươi sau này cẩn thận một chút, thấy mấy tên công tử kiểu đó thì tránh xa ra, bên người còn dẫn theo trẻ nhỏ, ít gây chuyện tốt hơn” - Triển Húc vừa lắc đầu nói, vừa liếc mắt nhìn đứa bé kia, từ đầu đến cuối nó đều không nói một lời, nhưng ánh mắt dữ tợn vẫn dán lên vết thương trên đầu thiếu niên kia.
Vết thương đã được xử lý tốt, Hàn Lập liền cáo từ, bọn họ đi ra ngoài mua đồ cho gia chủ, nếu về trễ sẽ bị phạt. Khi hắn vừa đứng lên, một mảnh mộc bài nhỏ cỡ hai ngón tay từ trên người rơi xuống. Triển Húc tiện tay ngồi xuống nhặt giúp, nhưng vừa nhìn thấy hoa văn trên mộc bài, hai mắt đã mở lớn. Cố nén kinh ngạc trong lòng, cậu nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười đưa trả vật trên tay cho Hàn Lập, yên lặng nhìn hai người kia quay lưng đi.
Bạch Phú đứng cạnh nhận ra Triển Húc có gì đó không ổn, huýt cùi chỏ vào hông cậu hỏi - “Sao thế?”
“Không có gì, chúng ta cũng về thôi” - Triển Húc lắc đầu, quay lưng đi che giấu sự hoang mang trong đáy mắt. Mộc bài vừa rồi có khắc hình một con ưng màu đen, Triển Húc đã từng nhìn thấy nó vài lần trong phòng của Triển Chiêu, chính biểu tượng của Thương Ưng tướng quân Nhạc Diện Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thumieu