Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chính Trị những năm ấy, Mạc- Lê phân tranh. Trịnh Kiểm dốc lòng đánh Mạc.

Chính Trị năm thứ tám, Trịnh Tùng đã là đứa trẻ trưởng thành cao lớn. Nàng chỉnh lại cổ áo cho con, miệng quở trách.

- Tính tình giống ai thế hả? Cứ lầm lầm lỳ lỳ. Lần này cùng cha và anh ra trận, con nhớ cẩn thận một chút.

- Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe.

Trịnh Tùng kiệm lời, nhưng nàng biết rõ lòng nó. Nó lúc nào chẳng lo lắng cho nàng, cha nào con nấy chẳng có sai.

Chính Trị năm thứ tám, Chính Trị năm thứ chín. Nàng hai lần ở phủ nghênh đón con trai cùng chồng chiến thắng trở về.

Trịnh Kiểm hai lần ôm lấy nàng, đều than thở sao nàng gầy quá.

- Thế năm nay có đi đánh nữa không?

- Không. Ở nhà chăm cho nàng mập lên rồi năm sau đi cũng chưa vội.

Nàng vuốt nhẹ mái đầu đã phủ hai thứ tóc, nhìn nếp nhăn nơi trán của hắn. Lòng buông ra tiếng thở dài.

- Nhìn em già lắm đúng không?

- Ngọc Bảo, nàng có sợ già không?

- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, bình tĩnh đón nhận, hà cớ phải sợ già.

- Ngọc Bảo, nàng lại không hiểu rồi...

Hắn ngược lại sợ già lắm. Nàng dẫu gì cũng nhỏ hơn hắn mười sáu tuổi,
lỡ hắn đi trước... thì quãng đời sau của nàng sẽ thế nào. Người con gái này, hắn luôn để tâm như thế.

Hắn biết rõ sự già nua đang bủa vây lấy mình. Nên mỗi lần rảnh rỗi, hắn đều dành hết cho nàng. Xuân, hạ, thu, đông, chừng ấy năm vẫn là chưa đủ. Hắn phát hiện bản thân tham lam lắm, lòng tham như con sâu đục khoét trái tim hắn. Thậm chí, với tài năng và sức lực của hắn. Hắn còn có thể lên được cái ngôi báu hắn phò tá vua Lê ngồi lên. Nhưng nếu lên ngôi vua, thì hắn phải nạp thêm nhiều thê thiếp... rồi nàng ấy sẽ thế nào. Nếu lên ngôi vua, người thích bình yên như nàng sao có thể sống được trong cung cấm, mà hắn làm sao đủ sức dung túng nàng trước văn võ bá quan.
Vạn nhất nàng xảy ra chuyện, hắn cần thèm chi cái ngôi báu ấy.

Thế nên... cái tham trong lòng hắn, từ đầu đến cuối đều là nàng.

Hắn đã dặn con cháu, cả đời Trịnh phò Lê. Không lên ngôi vua.

Cũng vì cái người trong lòng muốn thế.

Chính Trị năm thứ mười, chỉ muốn ở cạnh nàng.

Ngày ngày mắc võng ở phủ, tỉa hoa, chăm cây. Gối đầu lên đùi nàng trên võng, nhìn tháng năm trôi qua, để nàng nhổ tóc sâu trên đầu.

Chính Trị năm thứ mười một, ngồi trước hiên dõi mắt nhìn trời. Pháo hoa nổ rực rỡ một mảng sân, hắn cười trêu.

- Ta chỉ ăn có một miếng, nàng lại nỡ giận hờn.

- Em nào có. Thái y dặn không cho chàng ăn ngọt.

- Mứt bí lần này không ngọt, vị thanh.

Nàng ôm lấy hủ đựng mứt, bốc lấy một miếng nhỏ đưa cho hắn.

- Thế cho chàng thêm một miếng.

Hắn phì cười, nàng thật keo. Một miếng, vẫn là chưa đủ.

Ngậm miếng mứt trong miệng, để xua đi thứ chất lỏng tanh tưởi nơi miệng. Nhìn ngắm gương mặt mà thời gian tì vết vẫn chẳng thể đánh bại. Cứ thế này, thì tốt biết bao.

Xuân qua, hạ đến. Chớm hạ, hoa lựu nở đỏ rực nơi góc tường. Chớm hạ, cái người kia lại nằm nghỉ trong phòng. Mà cái kẻ ngắm hoa lựu chỉ được vài khắc, rồi nhanh chân bước đến nơi người đó nằm.

- Hoa lựu năm nay nở đẹp lắm. Chàng khỏe ít hôm rồi ra mà xem.

Tháng tư năm đó, binh biến xảy ra. Trịnh Kiểm mang bệnh đích thân ra trận, đánh phá các huyện Yên Mô, Yên Khang, Phụng Hoá, Gia Viễn, hạ lệnh thu thóc lúa rồi về.

- Bà làm gì thế ạ?

- Thêu túi thơm cho ông.

Ngước nhìn hoa lựu rực lửa, dưới ánh nắng mùa hè, sắc hoa như càng trở nên đậm nét hơn. Mà mũi chỉ của nàng, cũng ngày một hoàn thiện.

- Bệnh nên sợ ông mất ngủ, lấy ít hương hoa nhài cho ông an thần.

Chính Trị năm thứ mười một, trời ngả đông, nàng vùi trong lòng hắn mà than.

- Em chưa béo lên kịp mà chàng đã đi rồi. Lần này có đi nữa không?

- Không đi nữa, ở nhà với nàng. Chờ ngắm mùa hoa lựu tiếp theo.

- Chỉ sợ không đẹp như năm nay.

- Có hoa lựu ở nơi đây rồi, đẹp như thế kia mà.

Hắn cầm lấy túi thơm, rồi siết lấy cơ thể người trước mắt. Thơm quá, hắn nghiện bao năm rồi.

- Ngọc Bảo, đứa trẻ Trịnh Tùng đó, ta đặt chữ Tùng. Đều vì muốn nó trở thành cây to.

Cây càng to, càng lớn, càng đủ sức làm bóng râm cho nàng mắc võng nằm.

- Thân làm mẹ, Trịnh Kiểm, em chỉ mong Trịnh Tùng cả đời bình an.

Chính Trị năm thứ mười một Trịnh Tùng được nhận phong Phúc Lương hầu, đặc ân cho đeo ấn bình đông, mở phủ riêng.

Chính Trị năm thứ mười hai, cơ thể hắn có phần nặng nề. Nhưng vẫn theo nếp cũ, thích ra võng gối lên đùi nàng ngủ.

- Hoa lựu năm nay không đẹp như năm ngoái.

- Thế thì chờ năm sau.

- Quan gia giờ đầu hai thứ tóc, lại vừa được hoàng đế tôn là Thượng phụ Thượng tướng Thái Quốc Công. Sao mà cứ thích lén lấy mứt của em ăn thế.

Hắn ngậm miếng mứt trong miệng, khép hờ mắt, rồi bật cười mà nói.

- Ngọc Bảo, nàng thật keo.

Tháng chín mùa thu, hương bưởi bay khắp chốn. Nàng hái một rổ hoa nấu cùng bồ kết, tắm gội cho tóc đen.

- Gặp được Nguyễn Hoàng rồi, có vui không?

Bàn tay đang lựa hoa trong rổ của nàng khẽ run. Nàng mỉm cười đáp.

- Vui, nhưng cũng sợ.

- Ngọc Bảo, ta chẳng lầm lỡ nữa đâu. Sẽ không.

Nàng chỉ lại im lặng nhìn trời đất.

Trịnh Kiểm, thứ cho ta chẳng thể yêu chàng.

Một lần đau như thế, đời này chỉ một lần là đủ.

Dù cho, chàng yêu thương ta nhiều đến đâu.

Trái tim ta, chỉ đặt nơi đứa con trai của mình. Vô dục vô cầu, cầu chi tình yêu. Ta và chàng cũng đã già rồi, tri kỷ ở tuổi này hơn là thứ tình yêu sớm nở tối tàn.

Chính Trị năm thứ mười ba, hắn còm cõi gối đầu lên đùi nàng. Nheo mắt nhìn ánh nắng len lỏi qua hoa lựu bên góc tường.

- Hoa lựu năm nay nở đẹp.

- Ừ, ta thấy rồi. Thật đẹp...

Một năm qua, nuôi dưỡng Trịnh Tùng, hắn cũng đã an tâm phó thác phận mình.

- Nàng gả cho ta được bao nhiêu năm rồi nhỉ.

- Em không nhớ.

- Ta già cỗi, nhưng vẫn nhớ. Nàng gả cho ta, là một đời.

Nàng vuốt lên gương mặt của ông lão trong lòng. Đầu đã bạc, cả khóe mắt, vầng trán đều hiện hữu nếp nhăn.

- Nữ nhân như nàng, thật là bạc tình.

- Thái sư đang trách em?

- Muốn trách lắm, nhưng không nỡ.

Hắn nhìn ngắm góc mặt của nàng, vẫn cảm thấy mấy chục năm rồi ngắm chưa đủ.

"Đời ta có hai nỗi nuối tiếc.

Thứ nhất là chưa diệt được Mạc.

Thứ hai là chẳng nắm được trái tim nàng."

- Ngọc Bảo, dạo này ta hay nhớ lại chuyện của quá khứ lắm. Người sắp chết sẽ hay nhớ về những điều như thế.

- Nói như thế thì em phải chết lâu rồi chứ.

Hắn làu bàu, như trẻ nhỏ muốn được cưng chiều.

- Nàng ấy... sao lại khiến ta vừa yêu vừa ghét.

- Trước đây ta hay tự hỏi, bản thân ta nỗ lực như vậy, tại sao nàng chẳng chịu quên những chuyện xưa cũ đó. Đến giờ ngẫm lại, quá khứ vẫn ở đó, chẳng thể biến mất, chẳng thể chôn vùi.

Thế nên nàng nhớ đến nó
Thế nên nàng lãnh đạm như thế
Ta bây giờ chẳng oán trách điều gì
Thế nhưng, sau này ta mất rồi, những năm ở cùng ta, sẽ là quá khứ thế nào của nàng?

- Ta chỉ lấy của nàng một ít mứt, nàng lại chau mày. Thật xấu.

Hắn ngậm miếng mứt trong miệng, xua đi vị máu tanh ngập tràn trong yết hầu. Cố nhịn lấy cơn ho, lại bày ra vẻ mặt ranh mãnh trêu nàng.

- Ngọc Bảo, lần đầu ta gặp nàng không phải đêm tân hôn.

Hắn nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước kia gợn sóng, chợt có chút buồn cười.

- Cái hôm nàng ở phủ cha nàng hát với tỳ nữ thân cận, ta nghĩ ta đã để mắt đến nàng.

- Ngọc Bảo, kiếp này ta vẫn nợ nàng phải không?

Nàng cúi xuống, hôn lên đôi mắt đã nhìn thấu hết thảy hồng trần của đời người.

- Chỉ có nợ, mới có thể gặp nhau. Kiếp sau, nàng nhớ nhắc ta trả nợ đấy.

- Nàng thích ăn ngọt, nhưng từ dạo nàng chuyển qua ăn gừng và quế. Ta lại nghĩ, có phải là vì ăn ngọt để quên đắng, mà ăn đắng để quên ngọt hay không? Sau này ta dùng thử, cũng rất có công hiệu.

- Ngọc Bảo, gió hôm nay mát quá, tiết trời thật đẹp. Nàng hát một khúc đi, cái khúc ở phủ Nguyễn Kim nàng thường hay hát.

Hắn gối đầu lên đùi nàng, mắt khe khẽ nhắm lại nghe thanh âm.

Cái cô gái ngồi dưới tán xoan rất nhiều năm về trước, nói cười với tỳ nữ. Để rồi lọt thỏm vào trái tim hắn.

Cái người thích hoa cỏ, thích ăn mứt, thích nằm lười trên võng thưởng cảnh.

Cái người mang thai dễ mệt, làm hắn cuống cuồng tận chín tháng mười ngày.

Cái người duy nhất mà hắn đem tặng vòng phỉ thúy, phía sau còn khắc chữ Phúc.

Cái người dịu dàng với hắn một đời, ân cần một đời. Nhưng lại xa cách một đời.

Cái người gả cho hắn từng ấy năm, vẫn keo kiệt đến thế.

Cái người từng vùi vào lòng hắn mà khóc nức nở. Ló đôi mắt đen láy mà rụt rè hỏi hắn.

- Trịnh Kiểm, chàng có bỏ em lại không?

Hắn mấp máy môi, nhưng có lẽ, chẳng kịp, chẳng kịp nữa...

Ho khan từng quãng, rồi cứ thế gối đầu vào chân nàng mà thiếp đi một giấc thật sâu.

Chính Trị năm thứ 13, Trịnh Kiểm mất, hưởng thọ 68 tuổi, nắm quyền 25 năm trải 3 đời vua Lê Trang Tông, Lê Trung Tông và Lê Anh Tông.

"Chẳng tham nhà ngói bức bàn,

Trái duyên coi bẵng một gian chuồng gà.

Ba gian nhà rạ lòa xòa.

Phải duyên coi tựa chín tòa nhà lim. "

Giữa sân vườn của phủ, ánh nắng ấm dát lên hai thân ảnh ngồi dưới tán xoan. Có người phụ nữ nhìn nơi tường đỏ màu lựu, rồi tiếng hát nỉ non như muốn khóc. Nàng ngưng hát, mắt cúi đầu nhìn kẻ đã ngủ một giấc thật sâu.

- Trịnh Kiểm, em ăn mứt đắng để quên vị ngọt, nhưng mà chàng không biết loại đắng của gừng quế giúp chàng lắng lại cơn ho sao. Cái đắng có cả ngọt. Chàng chẳng lẽ không biết sao?

Rồi chẳng thấy ai trả lời, nàng run rẩy, hôn lên đôi mắt, đôi môi nhuốm máu đỏ đã im lìm cõi thiên thai.

- Trịnh Kiểm, chàng có bỏ em lại không?

- Chàng ác quá, Trịnh Kiểm ơi.

Nàng ngước mắt nhìn mặt trời chói mắt, sưởi đi những giọt nước trong vắt in hằn lên đôi má kia.

- Thật đắng...

Loại mứt gừng quế trộn lẫn với loại mứt quả nàng hay ăn thời con gái, đều đặt trong một hộp sứ hoa phù dung.

Mà tay nàng cầm, là loại mứt ngọt ngào đường.

-----

Nhiều năm sau đó, nàng đều ngồi dưới gốc xoan đợi chờ. Chẳng biết chờ gì, mà cứ chờ, cứ chờ như thế.

Ngày dài lê thê, thời gian trôi thật chậm.

Trịnh Tùng hay lui đến thăm nàng, dù nàng đã giận đứa nhỏ ấy rất nhiều năm.

Vì sự nghiệp, đánh đuổi cả anh trai cùng cha khác mẹ của mình, đoạt lấy binh quyền Nam triều.

- Người cha chọn, vốn dĩ chính là con.

"Cây tùng tán rộng, bóng râm lớn, đủ che chở nàng một đời. Đặt con là Trịnh Tùng nhé."

Nàng nhìn thấy đứa trẻ này thật giống người đó. Ánh mắt cũng lẫm liệt một đời, ánh mắt đó... nếu nhìn kỹ còn chứa cả nàng.

- Nếu sau này con vì sự nghiệp làm tổn thương người con gái con yêu, con sẽ rất hối hận.

- Mẹ à, con luôn nhìn cha làm tấm gương cho mình. Lòng cha chứa mẹ nên chẳng thiết tha thiên hạ, còn con, lòng này chỉ nguyện chứa mỗi thiên hạ. Mỹ nhân, cũng chỉ là bàn đạp để con quyền khuynh thiên hạ. Nhưng còn làm phu, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các nàng.

Nàng vuốt lên gương mặt của đứa nhỏ, mỉm cười rồi thở dài.

- Con vừa giống ông ấy, vừa giống ta. Cha con ghét cái thói lãnh đạm chẳng màng tình yêu này của ta. Còn ta ghét cái tính vì sự nghiệp mà nhẫn tâm của ông ấy. Hai cái này lại hợp nhất sinh ra con, đúng là thiên đạo trêu người.

- Sau này việc nước bận, con cũng không cần ghé thăm ta thường xuyên.

Với cả cuộc đời về sau của mẹ chỉ muốn tĩnh lặng tại chốn này, cùng với ông ấy. Chẳng muốn ai phiền hà.

Mười sáu năm kể từ khi người đó mất, nàng lại dùng một đời sống với hắn để nhớ lại những chuyện đã qua.

Mỗi ngày dường như quên một ít, tuổi già lại ngày một cận kề.

Thế mà, có rất nhiều lần nàng lại nhớ một ký ức, một hành động, một chi tiết lặp đi lặp lại nhiều lần. Những thứ nàng nhớ, đều mang lấy dáng dấp của người kia.

- Trịnh Kiểm, em bắt đầu sợ già, cũng bắt đầu sợ xấu rồi. Nếu chàng thấy em lúc này, chẳng biết có khen em xinh đẹp nữa hay không?

Ngày đó phủ đệ bốc cháy, cung nhân chạy loạn. Chỉ có nàng luyến lưu nơi này quá mà chẳng chịu rời đi.

- Nếu sống mà chẳng còn gì để nhớ, chẳng còn gì để tựa. Thì thà em xuống với chàng hay hơn, đem mảnh vườn của chúng ta xuống chỗ chàng.

Trịnh Kiểm.
Ngọc Bảo.

Mỗi một thân cây khắp mảnh vườn này, đều khắc tên em và chàng đó.

Cũng ở tuổi sáu mươi tám, em về lại trong vòng tay của chàng.

Mùa lựu đỏ đã về, lần này cùng chàng ngắm.

Mứt quả giấu trong tay áo, lần này đều cho chàng.

Trịnh Kiểm, chàng nói đời này chàng nợ em.

Nhưng Trịnh Kiểm, em thật ra mới là kẻ nợ chàng.

Niên hiệu Quang Hưng triều vua Lê Thế Tông, phủ đệ của Trịnh Tùng tại An Trường gặp phải hỏa hoạn, bà Ngọc Bảo bị chết trong đám cháy. Được truy tặng là Vương thái phi, thụy hiệu Từ Nghi.

Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.
Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tận.

Dịch nghĩa:

Kẻ vô tình đâu như (đâu thấu hiểu) nỗi khổ của người đa tình,
Một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ.
Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận,
Chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc.
(Ngọc Lâu Xuân)

Chấp bút tại đây.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro