Phiên ngoại - Lâm Hàm (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Lâm Hàm (5)
Lần đó, khi Tiêu Trì đến cứu các nàng đã nhắc đến ý nghĩa liên quan đến miếng ngọc bội này. Đây là đôi ngọc bội Phụ Hậu truyền lại cho các nàng, yên nó như người không thể tặng. Sau khi Phụ Hậu qua đời, các nàng đem ngọc bội kia coi như sinh mạng, chưa bao giờ để rời khỏi người mình. Tiêu Trì nói, như vậy sẽ cảm thấy Phụ Hậu luôn ở bên cạnh, trong lòng mới cảm thấy an ổn.

Đại khái thì Tiêu Hàm cũng nghĩ như vậy chứ? Cho nên nàng tùy hứng đánh cuộc một cái, đánh bạo hướng nàng yêu cầu.

Nàng cho rằng Tiêu Hàm cho dù không lập tức cự tuyệt, cũng sẽ do dự cân nhắc, hoặc nói lời dịu dàng từ chối. Nhưng mà lại không giống suy nghĩ của nàng, lúc nàng vừa nói ra yêu cầu này, thì nữ nhân kia lại như một tiểu hài tử vui vẻ như cầm được kẹo đường trong tay, thật giống như trên cõi đời này không có cái gì đáng hơn chuyện vui vẻ này của nàng.

Tiêu Hàm đột nhiên ôm lấy nàng, dùng hết khí lực ôm lấy, thật chặt trong ngực. Minh Lâm bị nàng ôm không nhúc nhích được, trong đầu mơ màng cũng không biết tránh né, nhưng cũng không cần thiết tránh né.


"Hảo hảo hảo, cho nàng, muốn cái gì cũng cho nàng, muốn mạng ta, ta cũng cho nàng!" Nàng không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng, giống như chờ ngày này đã lâu.

Minh Lâm còn có thể nói gì? Mở miệng cũng không thể nói được. Nàng đào một cái hố cho mình nhảy vào, lại không nghĩ rằng Tiêu Hàm cũng sẽ không dừng bước mà nhảy theo nàng, lúc này muốn đuổi ra ngoài thì cũng không còn cách nào để đuổi nữa.

Hoàn toàn không thèm để ý đến đại thần cả triều mặt mày ủ dột, Tiêu Hàm hưng phấn hận không thể đặc xá lớn cho thiên hạ. Vì để thú được Minh Lâm lập Hậu, cũng phải thỏa hiệp một vài chuyện để nàng ấy ở trên lần nữa, nàng cũng không có một câu oán hận nào. Mấy vị đại thần kia biết là không cản được nàng, không thể làm gì khác hơn là lần nữa ra thêm vấn đề làm khó, vậy mà nàng vẫn vui vẻ đáp ứng hoàn toàn.

Hoàng Hà thiên tai lũ lụt, Tây Bắc hạn hán, Man Di xâm nhiễu.... đều là đại sự ưu quốc ưu dân, là chuyện phiền phức khó giải quyết, Tiêu Hàm mở miệng toàn ứng, cam kết nhiều tiếng nói năng có khí phách, trong lòng thầm hạ quyết tâm, phải làm cho các nàng không còn gì để nói mới ngừng!

Đại điển phong Hậu đúng kỳ hạn bắt đầu, hôm đó cả nước vui mừng tung hô, may là trước miệng văn võ đại thần phản đối, lúc này mặt cũng ngập tràn gió xuân. Hoàng đến ngự giá thân chinh ba tháng dư thừa, cuối cùng san bằng tiểu tộc Man Di, Phiêu Kỵ tướng quân người trước sĩ tốt, công không chỉ có một.

Cái gọi là Phiêu Kỵ tướng quân, chính là Minh Lâm.

Hôm nay, cũng nên che miệng đám người này rồi chứ?

Tiêu Hàm dắt tay Minh Lâm bước chân kiên định đi đạp lên những bậc thang dài cầu kì. Qua vài tháng chinh chiến, người này lại gầy đi không ít, vì nàng ngăn tên cản đao từ trước đến giờ đều rất nghiêm túc, vết thương trên người không biết lại thêm mấy vệt, nàng đau lòng nằm đầu giường chờ đợi nàng đủ mọi khổ sở, cho dù kiên cường đến mấy cũng không nén được lệ trong lòng.

Cũng may, thời gian cực khổ đã qua, rốt cuộc nàng cũng được như hiện tại dắt tay nàng ấy, quang minh chính đại đi trước mắt mọi người được chúc phúc, bước đến đại điện thiêng liêng.


Cho đến khi lễ thành hôn, mọi nghi lễ phiền phức cũng xong trong một lần, hoàng hôn cũng buông xuống. Tiêu Hàm tuy rất là mệt nhưng cũng phải quay về Dưỡng Tâm điện của mình, vì trong lòng có chút kích động không kiềm chế được nên khiến cho bước chân của nàng cũng loạn cả lên. Nàng không dám uống nhiều rượu, giữ cho đầu được thanh tỉnh, chỉ muốn dành cho người kia một đêm động phòng hoa trúc hoàn mỹ.

Đẩy cửa vào, nữ nhân mà nàng nhớ thương từ lâu đang ngồi trên giường, nhìn nàng đi tới, khẽ mình mỉm cười, đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống. Tiêu Hàm lại có chút bất mãn thuận thế xoay người đem nàng đè dưới thân ngón tay có chút lạnh lướt qua gò má trắng nõn bóng loáng của Minh Lâm, ánh mắt mê luyến sâu đậm thâm tình.

Nàng vui mừng, rất vui mừng, cũng bàng hoàng, nghĩ cũng sợ. Bao nhiêu tháng quá, các nàng phải đi từng bước một mới qua được đến ngày hôm nay, giống như là một giấc mơ, nàng rất sợ khi tỉnh lại thì mọi thứ sẽ không còn là sự thật nữa, hết thảy trong,nháy mắt biến thành hư không.

Nàng nhìn Minh Lâm rối rắm, tất cả mọi tình cảm đều viết trên mặt. Rốt cuộc hiểu rõ đến rơi nước mắt là một thứ tâm thình ra sao, hôm nay chóp mũi Tiêu Hàm chua xót, giống như lúc Minh Lâm bị trọng thương bất tỉnh, không nhịn được mà lệ tràn đầy khóe mi.

''Nàng hôm nay rất đẹp.'' Tiêu Hàm thì thào nói, ''Ta nhớ đến hình dáng nàng mặc hồng trang, xinh đẹp khiến lòng người điên cuồng.''

Khi đó, nàng vẫn còn là tù binh, nàng ép nàng ấy phải mặc trang phục rực rỡ của nam nhân, chợt Tiêu Hàm bị nàng ôm gọn trong tay, hô hấp cũng không thể.

''...'' mi mắt Minh Lâm rũ xuống, sắc mặt cũng đỏ lên. Nhưng chuyện đến bây giờ, trong lòng vẫn cón áy náy, nàng giương mắt lần nữa, hai tay nâng lên hai gò má trước mặt, ''Thật xin lỗi, ta.... Không thể cho người hài tử được.''

Hoàng thất vô hậu là đại kỵ, nàng hiên tại cũng không thể nói đẩy Tiêu Hàm ra ngoài được. Tiêu Hàm không yêu nam nhân, nàng cũng không thể buộc nàng ấy cùng nam nhân hợp hoan.

Nhưng Tiêu Hàm lại giơ một ngón tay ra đè lên môi nàng, mỉm cười lắc đầu, sau đó đứng dậy đem đến cạnh giường hai ly rượu giao bội bằng vàng, một ly để lên tay nàng, ''Hôm nay đối với nàng mà nói, chính là đại điển phong Hậu, nàng đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là một đêm động phòng hoa trúc. Uống cạn ly rượu giao bôi này, thì đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, được không?''

Nến đỏ sau màn trướng ấm áp, che đi cuộc triền miên đêm đó. Dịu dàng nhiễm đỏ khuôn mặt người yêu, từ trong đồng tử đối phương nhìn thấy hình ảnh chính mình, hơi thở dốc lại thêm nặng nề, động tình rên khẽ, phác hoạ lần lượt hình dạng của dục vọng, các nàng đuổi theo nhau đến tận trên mây, cho đến khi thỏa mãn, ôm nhau mà ngủ.

Nhưng không ai nghĩ đến, hai tháng sau, Minh Lâm chỉ hắt hơi một cái liền đau bụng đến té xỉu ven đường. Thái y chẩn bệnh, trong điện cả đám cùng qùy xuống, chúc mừng hỉ mạch.

Tin vui động trời, vào tai Minh Lâm lại như là tin dữ lấy mạng. Ngoại trừ cùng Tiêu Hàm ra nàng cũng chưa từng cùng người nào khác, hay nam nhân trong cung đụng chạm qua, làm sao lại thụ thai được?!

Đợi cho cung nhân trong điện rời đi hết, Tiêu Hàm thượng triều xong thì vội vã tìm đến. Trong lòng Minh Lâm cực kỳ khủng hoảng, nàng sợ Tiêu Hàm hiểu lầm, sợ sự thật trước mặt là bịa đặt, người kia sẽ không tin nàng.

Nhưng mà mọi chuyện tiến triển ngoài dự đoán, Tiêu Hàm từ ba bươcd thành hai bước xông thẳng tới giường của nàng, trong con ngươi vui mừng nhiệt huyết liếc qua cũng thấy ngay. Minh Lâm nghĩ mãi cũng không ra, ánh mắt không hiểu nhìn nàng, chỉ mong một lời giải thích.

''Là ta có lỗi với nàng, không nên lừa gạt nàng, thật ra thì, ngày thành thân hôm đó trong rượu ....''

''....''

''Ở Nam Man có một vị thần y, ta sai người đi tìm nàng, lấy ngàn vàng đổi lấy một lọ dược. Dược này chỉ có tác dụng khi hai nữ tử giao hoan có năng lực sinh hài tử, là dị thường hiếm thấy, hơn nữa tỷ lệ rất nhỏ. Ban đầu ta không dám nói, sợ làm nàng hy vọng rồi lại hụt hẫng, nhưng không ngờ, nhưng không ngờ...'' Nàng mừng rỡ đến không biết nói gì nữa, hai tay nắm lấy bờ vai đơn bạc của Minh Lâm, ''A Lâm, nàng giận ta không?''

Rốt cuộc lòng nàng cũng buông xuống, nhưng sao có thể giận Tiêu Hàm tự quyết định được chứ. Đây cũng là một tin tốt ngàn vàng khó cầu, nàng cũng không cần cảm thấy thiếu nợ lương tâm dày vò nữa.

Tuy là thiện hạ nữ tôn, nhưng chuyện sinh con, mọi nữ tử đều như nhau không thể tránh khỏi. Minh Lâm cũng từng cho là, cả đời này nành chinh chiến sa trường, vết thương vô số, sợ là cơ hội kia cũng không còn, sau khi gặp Tiêu Hàm, khi thay đổi cũng không dám vọng tưởng. Nhưng mà ngày hôm nay tin vui đến quá nhanh, làm cho nàng cũng không kịp thích ứng.

Cho đến tháng thứ mười mang thai, vào đêm hôm đó long tử ra đời, nàng có chút mơ hồ, không dám tin mọi thứ đều là sự thật.

''Đứa bé là nam hài hay nữ hài?'' Nàng nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng nghiêng đầu hỏi. Tiêu Hàm ngồi cạnh giường bồi nàng một đêm, trong thời khắc gian nan nhất cũng chưa từng xa rời, mà giờ khắc này lại được ôm đứa nhỏ nhăn nhúm xấu xí, trong lòng cũng không biết được sẽ xinh đẹp ra sao.

''Nữ hài, là nữ hài?''

Minh Lâm yên tâm vui vẻ cười một tiếng, ''Nhìn đáng yêu không?''

''Đáng yêu đáng yêu, Nhìn giống y A Lâm vậy đó!'' Tiêu Hàm không chút suy nghĩ liền trả lời, cánh tay nâng nâng sủng nịch hống bảo bối nhỏ khó chịu rên hự hự hụ hụ trong ngực.

''Thật?'' Nhưng Minh Lâm lại không tin.

''Đương nhiên là thật. Đây, cho nàng xem.'' Tiêu Hàm vừa nói liền đem tiểu sinh mệnh được bọc kỹ bằng chăn đệm đến bên cạnh Minh Lâm, vật nhỏ đen đen lại không trơn nhẵn nháy mắt lọt vào mắt Minh Lâm, lúc này trên mặt nàng đầy hắc tuyến = =|||  hồ nghi Tiêu Hàm bị hạnh phúc che mắt rồi. Người nọ vẫn còn dương dương tự đắc, ''Có đúng không, thừa kế vẻ đẹp của nàng, cùng suất khí của ta, cô nương này ngày sau rất ghê gớm đó nha.''

''...'' Minh Lâm mệt mỏi nhắm mắt, thật không biết Tiêu Hàm từ chỗ nào nhìn ra mấy thứ đó.

Từ đó, Tiêu Hàm luôn chuyên cần chạy đến Du Nhiên điện, bình thường thì còn dọn tấu chương đến phê duyệt, chỉ cảm thấy cứ một khắc không nhìn thấy bảo bối của hai nàng thì chuyện gì cũng không làm được.

Hôm đó lại đúng lúc vừa vào cửa đã nhìn thấy Minh Lâm đang ngồi dựa giường chuyên tâm cho tiểu gia hỏa bú sữa, trong đầu Tiêu Hàm lúc này lại ngây ra như bị đánh một cái, từ từ đi tới, đôi mắt cứ thế mở to thêm nhìn tiểu gia hỏa ngậm mút cái viên thịt hồng phấn kia, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Minh Lâm ngẩng đầu một cái nhìn thấy ánh mắt xanh biết của Tiêu Hàm đang trong tình trạng vô cùng đói khát, lúc này thầm nghĩ không tốt, nhưng mà tiểu gia hỏa kia lại không biết gì cứ ngậm chặt chỗ kia của nang không chịu buông, khiến cho gương mặt anh tuấn của Minh Lâm đỏ đến mang tai.

Tiêu Hàm cảm thấy như mình đang ghen, đây là lần đầu nàng nhìn thấy bộ ngực sữa vĩ đại như vậy, nhưng cũng chỉ dám ghen tị trong lòng. Cuối cùng nàng lại ăn dấm chua của khu nữ nhà mình, nói ra chỉ sợ thiên hạ chê cười.

''Người, Nhìn cái gì vậy...?'' Bên người trải qua chuta lúng túng, Minh Lâm cúi đầu oán giận nàng.

''Ta thấy nàng ta uống rất vui vẻ, định thương lượng, để nàng ta giữ lại cho ta một hớp.'' Tiêu Hàm cười đến không tim không phổi, lưu manh mặt dày đùa bỡn làm người đỏ đến mang tai.

''...Người, chớ có nói bừa!''

Đợi cho tiểu gia hỏa bú no liền đưa cho Thừa Phong bế xuống dưới, Tiêu Hàm cười ngồi xuống đem Minh Lâm ôm vào lòng, ''Tướng quân của ta, tại sao đã lâu như vậy rồi da mặt còn mỏng thế, nhìn thật ngứa ngáy trong lòng.''

Minh Lâm nghe không phục liếc trắng nàng một cái, ''Làm gì có ai lại giống như người, sắc đảm bao thiên?''

Tiêu Hàm cười ha ha, ''Sắc đảm bao thiên? Không không không, như vậy còn chưa đủ, ta sẽ cho A Lâm xem một chút cái gì gọi là sắc đảm bao thiên.'' Lời này vừa nói ra, trong lòng Minh Lâm lập tức gõ chuông báo động.

''Người, người có ý gì, Tiêu Hàm ta cảnh cáo người, người chớ...'' có trời mới biết lời nàng vừa muốn nói ra, sẽ làm thành chuyện gì nữa, nhưng mà không kịp chống cự, nàng bị đề dưới giường bốn hướng thoát không được, vạt áo bên ngoài bị người nọ thoát ra, nơi mẫn cảm vừa bị bú xong được một tay áp lên xoa nắn, không tự chủ được mà run rẩy, ngay cả từ vừa đến miệng liền biến thành nghẹn ngào mắc cỡ.

''Người A Lâm càng lúc càng nhạy cảm.'' Khóe miệng Tiêu Hàm cong lên cười tà, ''Không biết tư thế vào từ đằng sau, có tăng thêm kích thích không?''

"Người... hỗn đản... a ..." Nàng cắn môi dưới, eo bị Tiêu Hàm ôm trong tay không nhúc nhích được, nơi tư mật cố tình bị ma sát, nàng gối đầu lên đệm chăn, không nhìn thấy tình huống phía sau, chỉ thấy ngượng ngùng dị thường.

"A Lâm nhỏ tiếng một chút, tiểu thái nữ còn đang ngủ bên ngoài, đánh thức nàng không tốt đâu!"

Minh Lâm ngây người một chút, "Người nói gì?"

"Ta nói, ta muốn lập hài tử làm thái nữ, sau này, sẽ tiếp nhận thiên hạ thịnh thế phồn hoa." Tiêu Hàm cười nói, nhưng lại cúi đầu ác ý bên tai nàng nhắc nhở, "Bất quá bây giờ, A Lâm đừng có phân tâm, nếu không..."

"Ưm ừm..."

"A Lâm, nàng yêu ta không?"

"... Yêu... a... đừng, ưm...."

"Hửm?"

"Yêu!" Nàng cũng không dám nói quanh co nữa, cắn răng mà thốt lên, đi kèm theo là tiếng rên khe khẽ dài miên man, khiến nàng chỉ muốn vùi đầu vô gối, cũng không dám ngẩng lên.

Tiêu Hàm nhìn nàng ngượng ngùng cười, dịu dàng ôm trong ngực, tràn đầy đều là ôn tình.

Ta cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro