Phiên ngoại - Tuyết Dương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Tuyết Dương (1)
Nàng chưa từng nhìn thấy qua chợ đêm lại náo nhiệt như vậy, người đến người đi, ngựa xe như nước, đủ mọi thứ đồ chơi nhỏ làm cho nàng hoa cả mắt, đủ loại đồ ăn vặt thơm ngon hấp dẫn cãi mũi bụng đã no cũng không nhịn được mà kêu rột rột oán trách.

Kinh thành Tiêu quốc quả thật là một chỗ tốt, nàng qua lại trong đám người như cá gặp nước vui chơi thỏa thích, hoàn toàn quên mất sau lưng còn có một cái đầu ngốc tửu quỷ quân sư.

Trong đầu lại thoáng qua một ý nghĩ, muốn trêu chọc cái người ngốc kia. Minh Tuyết đột nhiên cúi thấp đầu tăng tốc độ vọt ra ngoài, quả thật không bao lâu, Hà Dương giống như kiến bò trên chảo nóng, bắt đầu nhìn ngó chung quanh tìm nàng.

Nhất định là nàng rất sợ, dù sao cũng là chỉ thị của nữ hoàng tỷ tỷ giao cho cái tên vô tích sự nàng, để lạc nàng ta, chỉ sợ là đầu nàng khó mà giữ được. Mính Tuyết núp trong chỗ tối, nhìn Hà Dương ở xa, che miệng cười. Lòng cảm thấy đủ rồi, mới đi đường vòng ra sau lưng nàng, làm bộ bất mãn vỗ vai nàng, "Ngươi đi đâu vậy, mới xoay người một cái đã không nhìn thấy ngươi?"


Nàng ác nhân cáo trạng trước, cho nên lời nói rất thật, Hà Dương cũng không suy nghĩ nhiều cũng cho là thật, cũng may rồi thở phào nhẹ nhõm một chút, hướng về nàng lời nói thành khẩn: "Ngươi chậm chút đi, ở đây nhiều người, coi chừng đi lạc."

Minh Tuyết không có ý gì, nhướng mày nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, nhìn cái sạp nhỏ có kẹo làm bằng đường liền nói: "Vậy ngươi mua cái đó cho ta, có được không?"

Hà Dương nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, biết nàng tâm tính hài tử còn chưa nhìn thấy đồ chơi mới mẻ kia, "Được rồi, ngươi muốn cái nào?"

Minh Tuyết gạt đám người kia ra đi đến trước mặt, măt linh hoạt đảo một vòng, chỉ vào con khỉ liền nói: "Ta muốn cái này."

Hà Dương tính tốt liền đáp ứng, vộ vả đưa tiền đồng cho người bán hàng, qua đầu đã nhìn thấy tổ tông đòi mạng kia đã chạy thật xa, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy cái gì cũng mới. Mặt Hà Dương cũng không biết phải làm sao, tranh thủ uống một ngụm rượu, nhấc chân đi theo.

Đi không bao lâu, Minh Tuyết lại dừng lại nhìn thấy món đồ chơi thú vị, hiếm có lại dừng bước, "Là vẽ bằng đường ư?" Nàng ngoắc tay gọi Hà Dương đến, "Ta muốn thêm cái này."

"Cái này?" Hà Dương liếc mắt nhìn, "Ngươi có đồ chơi làm bằng đường rồi, ăn còn không hết mà?"

Minh Tuyết không vui mặt ngây ra, "Ai nói ta không ăn hết, ta muốn ăn cái liền ngay bây giờ!"

"Ăn hết, răng của ngươi cũng sẽ gặp họa a."

"Mấy cái kia đều là nói nhảm? Ta không quan tâm, ta muốn cái này liền lập tức, ngươi có mua cho ta hay không?" Nàng bĩu môi, nghĩ thầm nàng ta nếu có tiền, vậy có cần phải làm quân sư đầu ngốc không, cả ngày chỉ biết giảng đạo, thật không có ý nghĩa gì.

"Mua mua mua...." Làm sao có thể không mua, nếu không mua thì tiểu tổ tông này sẽ đem nàng dày vò đến chết mất.


Sắc mặt Minh Tuyết thay đổi nhanh như sấm chớp, liền đối với nàng cười hì hì, hướng chủ hàng đường tranh nói: "Ta muốn hai cái, và này nữa." Nàng nói nói tay chỉ chỉ cầm lấy hai cây hình con vật, Hà Dương đứng sau nhìn không rõ, khi nhìn thấy nàng lấy hai cây, lại nhíu mày một cái.

Cho đến khi Minh Tuyết cầm hai cây trong tay quay đầu đem một cây đưa đến tay nàng, nàng mới nhìn rõ, nha đầu này cuối cùng lại mua cho hình đường vẽ hình con cọp, nhưng lại cho nàng là con chuột!

Đơn giản là nhịn nhưng không ai có thể nhịn nổi! Nhưng mà chỗ nào đến phiên nàng phát tác, tiểu nha đầu kia liền chạy đến chỗ đám người diễn tạp kỹ náo nhiệt làm như không có chuyện gì đùa bỡn.

"Oa~ ngươi xem kìa, người kia thật lợi hại, nàng ta có thể đem cây kiễm dài như vậy nuốt xuống bụng nha!"

Hà Dương không khỏi đỡ trán một cái, cúi đầu nhỏ giọng giải thích bí mật cho nàng, "Đó là giả, kiếm kia sẽ tự co lại."

"Giả?" Nhất thời trong lòng Minh Tuyết đầy giận dữ, "Lại là như vậy, ta phải đi vạch trần nàng!"

Nhìn thấy sắp không xong, Hà Dương nhanh tay lẹ măt, tóm lấy cổ áo nàng, vội vàng đem nàng lôi ra khỏi đám người.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi buông ra." Nàng vùng văng đẩy Hà Dương ra, thở phì phò trợn mắt nhìn nàng ta, "Sao ngươi lại cản ta? các nàng gạt tiền người ta, chẳng lẽ không cản lại?"

Hà Dương không biết nên nói nàng ngây thơ hồn nhiên, hay là hài tử không biết dạy, mọi bất quá cũng vì miệng ăn sinh kế, cần gì phải khó chịu đâm thọt phá đám người ta? Nàng thở dài lắc đầu, sợ nàng chỉ là hài tử nghe không hiểu, liền dút khoát cũng không nhiều lời, "Trời cũng muộn rồi, chúng ta về phủ trước thôi."

"Nhưng mà, ta còn chưa chơi đủ mà!" Nàng bất mãn cái miệng hồng phấn cứ đô đô lên, sáng rực như nước đào mật, khiến người ta không kiềm được muốn tiến lên cắn cho một cái.

"Tương lai còn dài, kinh thành này cũng không chạy được. Ngày khác ta sẽ mang ngươi ra."

Minh Tuyết cũng không có đề cấp đến tin hay không tin, chỉ giơ ngón út lên, "Ngéo tay!"

Hà Dương an bài cho nàng phòng khách tốt nhất trong phủ, cùng với phòng nàng bất quá cũng chỉ cách một cái sân nhỏ, buối tối đầu Minh Tuyết cũng không quen, nàng trẵn trọc trở người đến sáng mới ngủ được, nhưng về sau thì ngã đầu xuống đã gáy khò khò, Hà Dương đứng cạnh cửa muốn nói với nàng câu ngủ ngon, nhưng mà cũng không được.

Dường như nàng cũng không có an bài cho nàng việc học quá nhiều a, sao lại mệt mỏi đến như vậy?

Đêm đó cũng như bình thường Hà Dương đi kiểm tra quanh nhà nàng, liền thấy bóng người nho nhỏ chiếu lên của do ánh nếu, tay cầm trường kiếm, nghiêm túc đâm một cái xuống bụng mình. Nàng bị dọa sợ cả người nháy mắt mồ hôi nhiễm đầy y phục, co cẳng chạy đến, đẩy cửa đi vào.

''A Tuyết, A Tuyết! Ngươi làm cái gì vậy, ngươi sao lại...''  Nàng bị thương dị thường, trong lòng đau thương tràn ngập nhìn đôi mắt sáng rực của Minh Tuyết, nàng muốn cười nàng ta, cuối cùng cũng không cười được.

''Ngươi... Sao lại khóc?'' Nàng giơ tay lên lau mặt cho Hà Dương, người kia lúc này mới phát hiện có chỗ không đúng, 'xoẹt' rút trường kiếm Minh Tuyết đâm vô bụng, nhìn một cái liền hiểu.

Minh Tuyết lộ vẻ tức giận nhìn nàng, chê cười khoa chân múa tay, ''Ngươi nói là sự thật, cái kiếm này thật sự là giả...''

''Hồ nháo!'' Hà Dương buông nàng ra, lần đầu cả giận đập cửa mà đi. Minh Tuyết víu lấy cửa phòng nhìn nàng bỏ đi, trong lòng vừa buồn bực lại vừa hối hận.

Ngày kế đó, nàng dậy thật sớm, ở trong thư phòng chờ Hà Dương. Cho đến khi Hà Dương bãi triều quay về mở cửa liền nhìn thấy bộ dạng nàng nghiêm túc học.

Minh Tuyết nhích mi mắt nhìn nàng đang cố ý làm như không thấy mình bộ dạng lạnh lùng, trong đầu buồn bã không tư vị. Hà Dương chưa bao giờ nổi giận với nàng, lại càng chưa có thật lâu như vậy rồi lại không để ý đến nàng, tự mình ngồi vào chỗ, ngay cả một câu cũng không nói với nàng.

Minh Tuyết khẽ cắn răng, cuối cùng để sách xuống, định chủ động ra trận yếu thế. Nàng từ từ dời đến bên cạnh Hà Dương, đưa bàn tay nhỏ nộn nộn thịt kéo ống tay áo của nàng, ''A Ngốc....''

''Khụ khụ...'' Đột nhiên nàng lại đến xưng hô như vậy, kểu xưng hô này Hà Dương còn chưa nghe qua, chợt chính mình nghe thì sặc nước miếng đến khó thở.

Minh Tuyết vội vàng lấy lòng mang nước đến, cắn cắn lưỡi nghĩ thầm sao mình lại đem cái tên nghĩ trong đầu gọi ra chi vậy, vội vàng đổi lời nói: ''Không phải, là tiên sinh. Tiên sinh, ta sai rồi...''

''...'' Hà Dương vẫn quay đầu không có phản ứng với nàng, trong lòng sợ là đối với một tiếng 'A Ngốc' kia khó nà quên được!

''Ta thật sự sai rồi!'' Nàng đột nhiên tha thiết cầm đến sách thư đang đọc, ''Ngươi xem, vì nhận sai, ta đã dậy sớm rời giường học, là muốn để tiên sinh ngươi vui vẻ, người xem, vậy thì đừng giận nữa nha?''

Nàng nũng nịu kéo vạt áo Hà Dương lắc qua lắc lại, giọng điệu nhẹ nhàng ỏn ẻn khiến cho người nghe không chút đề phòng. Hà Dương trong lòng tự mắng mình một câu không có tiền đồ, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn nàng, thanh âm vẫn nghiêm túc, ''Qua bên kia nói nghe một chút, học cái gì rồi?''

''Thơ thì ta thuộc rồi, nhưng vẫn còn thắc mắc!''

  "Ồ? Có thắc mắc là chuyện tốt, ngươi nói đi, ngươi học thuộc lòng bài thơ đó xong, có thắc mắc gì nào?".

Minh Tuyết liền chắp hai tay vào nhau, giống như hài tử bắt chước người lớn học theo dáng vẻ của đại văn hào, khi ngẩng mặt khi cúi đầu, trầm bổng du dương đọc trôi chảy bài thơ "Tĩnh dạ tứ" sinh động như thật.

Hà Dương vừa nghe liền nhíu mày, vậy mà cũng theo đó rơi vào cảnh đẹp ý thơ, đến khi Minh Tuyết đọc xong mới chợt bừng tỉnh, dáng vẻ vẫn vương dư âm của bài thơ nhìn cô, "Thi tiên chính là thi tiên (hoặc Lý Bạch chính là Lý Bạch), quả đúng là lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu!".

"Nhưng thưa tiên sinh, ta có thắc mắc".

"Nói đi".

"Ta cảm thấy liệu có phải thị lực của Lý Bạch không tốt lắm, cơ mà xương cột sống của ông ấy nhất định rất tốt...".

"Ra ngoài!". 

''A Ngốc....'' nàng kinh hãi không biết mình có sai chỗ nào không, vội vàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hà Dương.

''Gọi tiên sinh!''

''A Ngốc tiên sinh...''

''...''

Cuộc sống vốn dĩ bình thường, cho đến khi bị uy hiếp, Hà Dương mới đột nhiên phát giác, cái người đáng yêu kia đã ở bên cạnh nàng hơn một tháng rồi. Khi nhìn thấy lại khiến cho nàng không bắt được.

Hôm đó, nàng quay về phủ, đi một vòng bên trong cũng không tìm được bóng dáng Minh Tuyết, gọi quản gia đến hỏi mới biết, trong lúc nàng không có ở đây thì Vương Thuần đã đến phủ đưa nàng ta đi rồi, đưa Minh Tuyết đến trại lính. Lúc này nàng mới nhớ đến, vị tổ tổng đòi mạng kia cũng không chỉ có một mình nàng mới là sư phụ.

Ngày đó hiếm thấy được Hà Dương không yên lòng ở trong thư phòng ngồi cả một buổi chiều, luôn cảm thấy chỗ trống kia thiếu một người nhỏ con, quay đầu có thể nghe được nàng gọi một tiếng 'A Ngốc tiên sinh', chỉ có thể lắc đầu một cái, nơi đó cũng không hề có một bóng người.

Nàng có phải gặp ma rồi không.

Cho đến khi trời rối, Vương Thuần mới đưa Minh Tuyết về. Hà Dương đứng cạnh cửa không ý thức được nhìn thấy Minh Tuyết nói từ biệt với Vương Thuần lại ánh mắt lại căm thù như vậy, tóm lại là nàng thiếu lễ, ngay cả việc thăm hỏi sức khỏe cùng Vương Thuần cũng không cần, xoay người đi thẳng vào nhà.

Tên khốn kia chính là đến cướp người mà!

Trong đầu Hà Dương chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu nói này, khiến cho nàng càng thêm bất an nóng nảy.

''A Ngốc.'' Minh Tuyết từ ngoài cửa chạy vào đuổi theo nàng, hai ba đã nhảy đến trước mặt nàng, nhìn sắc mặt nàng không tốt, chớp mắt hỏi, ''A Ngốc người sao vậy?''

Nàng ngẩng đầu không nhìn ánh mắt Minh Tuyết, làm như không có gì, ''Bên ngoài gió lớn, có chút lạnh.''

''À...'' Minh Tuyết cái hiểu cái không, ''Đúng rồi, A Ngốc ta có chuyện muốn nói với ngươi một tiếng.''

''Chuyện gì?''

''Ta lấy vò rượu ngươi ủ dưới giường, đi biếu sư phụ tướng quân. Ta thấy trên đó phủ đầy bụi, khẳng định thời gian cũng khá lâu, uống chắc là ngon...''

''Thật! Sao!'' Suýt chút nữa hai mắt nàng tối sầm tại chỗ, chân đứng không vững mà ngất đi. Đây chính là Nữ Nhi Hồng quý giá mà nàng ủ cả mười năm, vẫn không dám mở ra, niên đại cũng rất lâu rồi, tóm lại cũng là năm sáu chục năm lận, bây giờ lại bị tên tiểu hỗn đản này mặt không đỏ tâm không sợ nói với nàng, đã bị nàng ta lấy đi biếu người khác!!

''A Ngốc, A Ngốc người sao vậy?'' Nàng ân cần hỏi, trên mặt khẩn trương không hề giả tạo.

Hà Dương ruột gan đứt từng khúc nhắm hai mắt lại, lắc đầu vô lực khoát khoát tay, ''Ta muốn được yên tĩnh, cũng đừng hỏi ta muốn yên tĩnh là vì ai.''

''...''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro