Phiên ngoại - Tuyết Dương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Tuyết Dương (2)
Minh Tuyết cả ngày không có ở trong phủ tình huống cũng vô tình trở nên thường xuyên, trong lòng Hà Dương luôn có một cổ ưu thương nhàn nhạt không nói ra được, nhưng khi đối mặt với Minh Tuyết, lại theo bản năng không có biểu lộ ra. Mỗi lần Vương Thuần cho người đến đón nàng vào trại lính, nàng còn phải đứng trước cửa diễn tiết mục đưa tiễn mười dặm, đối đãi với người cũng vô ích, liền cúi đầu thở dài, chậm rãi quay về phủ.

Chuyện này cũng từ từ thành thói quen, thứ tình cảm trong đầu đó cũng không thể nói rõ được giống như nó đang âm thầm thay đổi và mở rộng hơn. Làm cho Vương Thuần có làm thành hòa thượng cũng không nghĩ ra, mỗi lần gặp trên đường, rõ ràng cách không xa, gọi nàng cũng không thấy đáp lại.

''A Ngốc.'' Ngày hôm đó Minh Tuyết quay về, như thường lệ không khách khí đẩy cửa đi vào, nhảy vài cái nhảy đến bên cạnh Hà Dương. Lúc đó nàng không yên lòng mà xem sách, lúc bị Minh Tuyết giật đi thì mới phát hiện mình cầm ngược.

Trên mặt nhất thời kéo ra một nụ cười ôn hòa, ''Về rồi, có mệt không?''


''Không mệt, hôm nay không đi trại lính, vào cung gặp tỷ tỷ, mang lễ vật về trả cho A Ngốc.''

''Lễ vật?'' Hà Dương không khỏi tò mò, lòng tràn đầy mong đợi cũng đã khắc trên mặt. ''Lễ vật gì?'' Tiểu gia hỏa này còn muốn mang lễ vật đến cho nàng. Nhất thời trong lòng nàng thêm vui mừng a, nhưng mà nghĩ lại, ai kia lại tính mang thứ đồ hiếm lạ gì đến chỉnh nàng không phải chứ?

Chỉnh thì chỉnh đi, nàng đưa đồ thì chắc cũng là đồ tốt.

''Vậy người nhắm mắt lại chờ ta một chút.''

Hà Dương liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, bên tai nghe tiếng bước tiểu gia hỏa kia đi ra ngoài, đứng ngoài cửa sờ sờ một cái rồi mới quay lại, theo đó là mùi thơm mê người, Hà Dương không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

''Ngửi thử xem.'' Minh Tuyết cầm ly rượu hạ thấp xuống, hương rượu đậm đà mới mẻ ăn mòn khứu giác của nàng.

''Đây là...?'' cuối cùng không nhịn được nàng liền mở mắt ra, Minh Tuyết đang cười má lúm đồng tiền như hoa nhìn nàng.

"A Ngốc có thích không?"

Nàng cũng lười đi uốn nắn lại cách gọi của Minh Tuyết, theo bản năng liền gật đầu liên tục, "Thích, thích." Đây chính là nhất phẩm hiếm thấy được cất dấu trong cung, so với bảo bối nữ nhi hồng nàng cất dấu còn quý hơn nhiều, thường chỉ có đi dự cung yến may mắn lắm mới được thưởng thức, ngay cả một chút cũng không đủ nghiền. Nhưng mà Minh Tuyết lại mang về hai vò, vậy mặt mũi phải lớn như thế nào mới có được a? Nàng đúng là chiếm được thứ đáng giá.

"Cái này để bồi tội chuyện lần trước, có đủ chưa?"

"Đủ đủ đủ."

"Vậy ta bồi A Ngốc uống rượu được không?"

"Hảo hảo hảo."

Cầm rượu vui vẻ nói đúng là thú vui lớn trong đời người, rượu là Hà Dương, nhưng cũng khó có dịp được uống vui vẻ như vậy. Nhưng mà đau đầu cũng đến rất nhanh, nàng cũng không thể đoán được cạm bẫy gì đang chờ trước mặt nàng.

Sáng ngày hôm sau, xém chút nữa là trễ nãi việc lâm triều, vốn dĩ còn đang sợ hoảng hồn, vội vàng đứng dậy tính cách đi xin tội, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình còn có một cô nương trong trẻo như nước yên lặng ngủ.


Trong lòng lộp độp một cái, nàng lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Đêm qua, đã xảy ra chuyện gì?

"Ưm..." người bên cạnh liền có động tĩnh, Minh Tuyết mặt đầy bất mãn rên rỉ trở mình, lông mi tinh tế run lên, mắt mở hờ nhìn Hà Dương ánh mắt ngây ngốc trước mặt, "A Ngốc..."

Lại là cái tên nàng ghét nghe nhất, âm thanh cực nhỏ, nhưng lại như là đổ mật.

"Ngươi, ngươi làm sao lại..." ổ trên giường của ta?

Nàng còn chưa nói xong, Minh Tuyết còn nằm trong chăn cánh tay giơ ta tùy ý vòng lên hông nàng, cả người nàng nhất thời cứng đờ, cũng không dám động đậy.

"A Ngốc chăn này thật ấm a, giường của  A Ngốc cũng mềm nữa, A Ngốc cũng rất mềm..." Nàng ta ở trên người nàng cọ tới cọ lui, cũng không biết là đã tỉnh ngủ chưa, hay là đang cố ý đùa bỡn nàng. Ngay cả cái bàn tay nhỏ bé kia cũng không yên phận, thò vào trung y mà sờ lưng của nàng, chơi thật vui vẻ.

"..." nàng cứng người một hồi, mới chợt tỉnh ngộ.

Cố gắng trăm cay ngàn đắng mới đem tám cái tiểu móng vuốt trên người gỡ ra, nàng luống cuống chân tay mặc y phục tử tế, rửa mặt cũng chỉ qua loa cho xong, búi tóc còn xiên vẹo liền đi ra khỏi cửa, mới phát hiện còn một chân chưa đi giày, vội vàng quay lại mang vào.

Tiểu gia hỏa trên giường đá nàng xuống giường ra cũng bắt đầu tỉnh, nàng ta hất cằm liền cười nhạo nàng, cố tình còn ôm bụng cười thật lớn, mặt Hà Dương đỏ đến mức không chỗ chui xuống, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"A Ngốc, đi sớm về sớm a."

Nàng đi ra tới ngoài cửa, nghe được câu này còn tranh thủ quay lại, hung ác nói: "Sau này không cho phép ồn ào như vậy nữa!"

Nhưng mà có được không đó? Minh Tuyết đã sớm biết ăn no, đợi trời tối, Hà Dương đuổi nàng quay về phòng. Nàng chân trước ngoan ngoãn quay về phòng, nhưng mà sau khi tắm lại mặc một lớp y phục mỏng, bàn chân nhỏ không đi hài liền xông vào phòng nàng.

Khi đó Hà Dương đã ngủ, trong phòng cũng tối thui, nghe cửa phòng có người mở ra, còn tưởng là trộm vào, nào biết giây kế tiếp thì có bóng người đến bên giường của nàng, vén chăn lên chui vào.

Thân thể lạnh như băng kia không chút tự giác nào toàn bộ đều dán lên người đối phương để lấy hơi ấm, trong phút chốc lại cắn răng nghiến lợi, nhẫn nại đâu chỉ có một nửa?

"A Ngốc..." Nàng mềm mỏng gọi nàng ta, đầu tóc mềm mại vào ngực nàng tìm một vị trí thoải mái. Đôi mắt thật to trong bóng đêm vẫn sáng rực, nhìn vào trong mắt Hà Dương như bị câu mất hồn.

Nàng muốn đẩy nàng ta ra, nhưng lại không dám chạm vào thân thể nhỏ bé kia, sợ mình chạm vào sẽ không muốn buông. "Ngươi... ta, ta không phải đã nói..." Nàng khẩn trương nói không mạch lạc, nhưng trong lòng lại có sự vui vẻ vô hình.

"A Ngốc...." Nàng vẫn chưa ăn lửa khói nhân gian bao giờ ánh mắt mong chờ nhìn nàng, gọi nàng, nhìn không ra là có ý gì.

"Tại sao không ngủ trong phòng mình?" Nàng nhìn Minh Tuyết một hồi, cuối cùng cũng thua trận mở miệng trước, thở dài một cái, để tiểu gia hỏa tùy ý ôm nàng.

"Ta sợ."

Sợ? nàng ta ở trong phủ bao lâu rồi, nói sợ cũng không nên là lúc này chứ?

"Sợ cái gì?" Nàng vẫn dịu dàng hỏi nàng ta, trong lòng cũng biết rõ, hai nữ nhân ôm nhau ngủ trên giường như vậy cũng không được, nhưng cũng không thể cứng lòng mà đuổi nàng đi.

"Sợ tối, sợ lạnh." Nàng ủy khuất thấp giọng hề hề nói, dừng lại một chút, "Gần đây cũng không ngủ được, trong đầu có phiền muộn."

Hà Dương liền đau lòng, do dự hồi lâu mới giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai nàng, "Có chuyện phiền lòng gì nói ta cho ta nghe đi."

Đột nhiên Minh Tuyết ngẩng đầu lên, xích sát lại gần người nàng thêm một chút, "Ta phát hiện, ta không thích sư phụ tướng quân."

"..." Lời nói của nàng ta liền khiến nàng cứng họng, hồi lâu cũng không biết làm gì. Nguyên lại, nàng ấy vẫn luôn thích Vương Thuần sao?

Minh Tuyết nhìn nàng một hồi, sau đó lại cúi xuống, chôn mặt trong khuỷu tay nàng, ngửi hương rượu nhàn nhạt trên cơ thể nàng, âm thanh nhỏ đến nỗi nàng cũng nghe không rõ, "Ta hình như, thích A Ngốc."

Nàng vạn lần ngàn lần cũng không nên nghe lời nàng ấy nói, có nghe được thì cũng nên giả vờ như không biết. Nhưng nàng lại không thể khống chế được nhịp tim đang đập rất nhanh trong ngực mình, không thể khống chế được sự vui mừng của ngày này.

"A Ngốc?"

Âm thanh nàng ấy như là độc dược dẫn dụ nàng phạm tội, thân thể mềm nhũn cọ lên người nàng, căn bản là cướp đoạt hết lí trí của nàng! Nàng vốn là người định lực không đủ, sao có thể trốn đi được?

Nàng nuốt nước miếng ực một tiếng, không nhịn nổi, đưa tay nâng khuôn mặt xinh đẹp kia lên, cúi đầu xuống thử thăm dò, giống như nếm một chút rượu trước.

Không giống như hương vị của rượu, nhưng mà ăn rất ngon.

"Cảm giác thế nào?"

"Ừm..." Nàng vừa hiểu ra, gật đầu cho phép. Ngưng lại vỗ một cái mới có phản ứng, vấn đề kia cuối cùng lại xuất phát từ miệng của Minh Tuyết. Đêm tối khá tốt, nháy mắt nàng liền đỏ mặt rất dễ bị phát hiện, nhưng mà nhiệt độ trên người đang bị cọ sát lấy đi, đại khái Minh Tuyết cũng cảm thấy thoải mái, nàng lại giống như hồi sáng tám tiểu móng vuốt lại bớm lấy eo nàng.

Nàng đây thật là... không nên mà! Nói thế nào, Minh Tuyết vẫn còn là một hài tử a! Nàng như vậy, sau này có phải sẽ bị trị tội hay không? Dù sao nàng cũng là muội muội Minh tướng quân, mà nữ hoàng lại yêu Minh tướng quân...

"Thích thì tốt." Nhưng Minh Tuyết căn bản cũng không biết được nàng đang lo lắng, ngược lại còn có chút vui vẻ, hai tay đột nhiên ôm chặt cổ nàng, "Đến lượt ta ăn A Ngốc rồi."

Nàng thật nói gió thì chính là mưa, vừa dứt lời liền cắn môi Hà Dương, vừa liếm mút vừa hôn, lại không mục đích, kì kèo hồi lâu cũng dày vò đôi môi nàng sưng đỏ.

Cuối cùng Hà Dương cũng không nhịn được nữa, đột nhiên xoay người, đem tiểu thân thể đặt dưới người, nàng phải nói cho người này biết, đùa với lửa là phải trả giá đắt.

Minh Tuyết lại không biết mình vừa kéo hỏa lên người, trong mắt tràn đầy mong đợi, si ngốc nhìn Hà Dương, há miệng, nói một câu, "A Ngốc muốn, làm xong thì phải chịu trách nhiệm với ta."

"..." Nàng đúng là thua nàng ấy rồi. Nhưng chuyện đã đến nước này, thì phải làm gì để dừng lại? Tuy tuổi nàng lớn hơn nàng ta rất nhiều, nhưng đã nhiều năm cùng rượu làm bạn, cũng chưa nếm qua mùi vị tình yêu lần nào.

Nàng cẩn thận động chạm, rất sợ hài tử mềm mại kia bị nàng làm đau, cứ mỗi một cái nghẹn ngào của Minh Tuyết lại dẫn dắt đi lí trí của nàng, nàng nghĩ mình hẳn là yêu thích tiểu nha đầu này mất rồi. Vì thích nên khi Vương Thuần đến nàng ăn dấm chua, thích cũng không muốn nàng bị tổn thương dù nửa điểm, chịu trách nhiệm thà để mình khổ sở nhẫn nại chịu đựng cũng không muốn cưỡng ép phá đi trinh tiết của nàng.

"Ta, ta không sợ đau, thật..." Minh Tuyết hai mắt ngấn lệ mông lung hướng nàng chắc chắn, nàng muốn trở thành người của Hà Dương, thật ra thì cũng không sớm trước đó một hai ngày gì. Lần đầu tiên nàng còn chê bai nàng ta đầu óc ngốc nghếch, nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng nàng ta ngơ ngác như vậy thật là khả ái, bình thường nàng hay khi dễ nàng ta, nhưng đến lúc này lại cam tâm tùy nàng ta khi dễ mình.

"A ư....ưm ô...."

"Đau không?"

"Đau!" Giọng nàng khản đặc nức nở, sự kiên nhẫn vừa rồi cũng không còn thấy nữa.

Hà Dương nhìn bộ dạng nàng, hận cái tay mình đi vào không đúng, hối hận đến tím cả ruột, "Đừng khóc, đừng khóc, chút nữa đến ngươi, có được không?"

Minh Tuyết hồ nghi nhìn nàng, miệng còn đang khóc, "Thật sao?"

"Ừ, thật."

Nàng cũng sớm biết, câu trả lời này sẽ phải trả giá lớn. Lần đầu tiên của nữ nhân, thật là... không chịu nổi!

"A Ngốc sau này sẽ là người của ta!" Sau chuyện này nàng ta luôn miệng liên tục tuyên bố chủ quyền, Hà Dương làm chuyện xấu sau lưng lại vờ như không biết, trong lòng cũng đã tự tuyên bố, vào cung nhìn thấy Tiêu Hàm đều chỉ biết cúi đầu, không dám ngẩng lên mà nhìn, rõ ràng chính là đang chột dạ.

Sự lo lắng này cứ bám lấy cho đến khi Minh Tuyết vào cung ngửa bài với Minh Lâm, miễn cưỡng lo lắng cũng hạ xuống. Nữ hoàng lại luôn nhìn nàng với ánh mắt biểu tình 'Ngươi giỏi lắm', khiến nàng cúi đầu thấp đến nỗi tưởng như sắp rớt khỏi cổ, chân mềm nhũn đến nỗi đứng cũng không thẳng.

Nhưng mà cuối cùng lại được mãn nguyện, khi nhìn thấy Vương Thuần lại có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không sợ nàng ta đem tiểu phu nhân nho nhỏ nhà mình đoạt đi!

Nhưng hôm đó sau khi lâm triều trở về, nàng ôm vẻ mặt đau khổ quay về, Minh Tuyết từ xa nghênh đón, cảm giác trong lòng không ổn, sắc mặt vui vẻ cứng đờ, túm vạt áo nàng kéo kéo hỏi: "Sao vậy?"

Hà Dương cũng không đành lòng nói, chuyện này trước kia, đối với nàng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ lại có ràng buộc ở nhà, lại không muốn buông ra.

"Bệ hạ đã chọn ngày thân chinh, thề phải san bằng tiểu tộc Man Di, đến lúc đó, ta cũng phải đồng hành."

"Vậy ta cũng phải đi!"

"Không được!" Nàng cự tuyệt không cho hỏi lại, sau đó mới thấy mình hơi nặng giọng, nhìn biêu tình Minh Tuyết có chút mất mát, trong lòng lại cảm thấy hối hận, "Hành quân gian khổ, khó khăn trùng trùng, ta không yên tâm ngươi, nữ hoàng cũng sẽ không cho phép ngươi đi."

"..." Minh Tuyết liền cúi đầu, chóp mũi đau xót, nước mắt liên tục rơi xuống

Hà Dương nhìn thấy đau lòng, nhưng cũng không có cách nào khác. Nàng nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, lau nước mắt đi, "Ngoan ngoãn, chờ ta trở về."

Nàng còn có thể nói được gì nữa, hít mũi một cái, "Vậy ngươi đi sớm quay về."

"Được."

"Sau khi quay về, ngươi đến thú*(cầu hôn đó mấy má) ta được không?" Minh Tuyết lại nói.

Hà Dương ngây người một chút, đột nhiên nàng ấy lại nói đến chuyện này, nàng cũng chưa kịp nghĩ đến. Nhưng mà nghĩ lại, còn có chuyện gì tốt hơn như vậy nữa?

"Được!" Nàng đáp ứng đầy khí phách.

Nàng liền nín khóc mà mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro