Phiên ngoại - Tương Trì (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Tương Trì (1)
Khi đó là tháng ba yên hoa, cả người nàng khoác chiếc áo ngân bào (màu bạc), thoải mái ngồi trên lưng ngựa, đi trên đường lớn của kinh thành.

Danh tiếng bên ngoài của Vinh thân vương, mặc dù không ít đều là dễ nghe, nhưng đi trên đường như vậy, cũng chỉ có một thân một mình, đi trên đường lớn đến phía trước mở đường, không ai dám ngăn cản.

Nàng cũng không có ý gì, nhưng vẫn khiến cho dân chúng ngầm ngưỡng mộ, cho đến một khúc quanh có một bóng người nghiêng ngả lảo đảo lọt vào mắt nàng, hơn nữa không hề có ý dừng lại mà xông thẳng đến.

Tiêu Trì nhíu mày một cái, tay kéo dây cương lại, thật may là nàng đi chậm, còn dừng kịp. Nhưng mà người kia lại dính máu, tóc dài rối tung, đứng trước ngựa nàng lảo đảo ngã xuống, hai đầu gối nện xuống mặt đất, y phục vốn tả tơi cũng không che nổi thân nàng, dưới mắt hai tia máu dưới đất khắc sâu trong mắt.

Vô hình khiến trong lòng nhói lên, nàng không để ý cũng chỉ thở một cái vì đau đớn. Lúc này người trên phố lại nhiều thêm, phần lớn là đến xem náo nhiệt, lại khiến nàng không thoát thân được.


Trong lòng nàng bắt đầu khó chịu đột nhiên người này xuất hiện quấy rầy hứng thú lười biếng của nàng, lại mang đến một đống phiền toái cho nàng. Nhưng mà cũng chỉ than phiền như vậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen của kia người kia thì lại tan thành mây khói.

Bộ dạng người kia như thế nào Tiêu Trì cũng không biết rõ, nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt, cũng đã khơi mào toàn bộ hứng thú trong nàng.

Sau đó người đi theo nàng nói gì đó, Tiêu Trì cũng chỉ nghe thoang thoáng, nàng từ trên cao nhìn xuống người kia đang sa sút im lặng đối mặt với nàng, cho đến khi nàng còn đang mơ hồ khó hiểu nghĩ thành tỉnh táo, khóe miệng mang theo nụ cười khó hiểu không biết ý ngón tay vì sao.

Nàng phát hiện trong mắt người kia cũng không hiểu, sau đó Tiêu Trì nói một câu quyết định là của nàng.

Nhảy xuống ngựa, Tiêu Trì thong thả nhẹ bước đến chân nàng, hơi cúi người, tùy ý đưa ra đôi tay thon dài đẹp mắt đến, "Ngươi là của ta."

"..." Người kia cũng không có tiếp nhận hảo tâm đưa tay ra đỡ của nàng, đôi mắt quật cường có chút mê man nhưng vẫn tỏ rõ lập trường của mình :Nàng không phải của ai hết!

Hiếm thấy được một người không thức thời như vậy, Tiêu Trì cũng không giận, nàng lại cúi người thấp thêm một chút, không ngại máu tanh dơ bẩn hôi thối trên người nàng ta suy nghĩ thấp giọng nói: "Hay là ngươi muốn bị các nàng mang về, hửm?"

Những lời này rất có lực uy hiếp, cho đến khi Tiêu Trì túm lấy người nàng kéo từ đất lên bế lên ngựa, ngoại trừ lúc đầu còn giãy dụa, thì nàng cũng ngoan ngoãn dị thường.


Một nữ nhân luân lạc đến đây, khắp người là ngạo khí nữ tử, trong lòng sao lại tuyệt vọng như vậy? Nhưng mà Tiêu Trì lại ngửi thấy vui mừng.

Chẳng qua Tiêu Trì cũng không đoán được, nàng trút bỏ đi thân mình dơ bẩn, cuối cùng nhìn lại tốt đến như vậy! Bất tri bất giác cũng biết được tại sao những người cố gắng hết sức cũng muốn bắt nàng về, khi cả người nàng nhẹ nhàng khoan khoái đứng trước mặt Tiêu Trì, nàng liền không nhịn được muốn đưa tay vuốt ve gò má trắng bóng của nàng ta.

Chỗ đó còn lưu lại vết roi nhạt, khiến người nhìn thấy đau lòng xót xa. Nàng giống như đang đánh giá một báu vật quý trọng, không chớp mắt, yêu thích không buông tay, nhưng mà khuôn mặt người kia ban đầu không cảm giác sau đó lại trở nên phòng bị, lui về phía sau một chút, ánh mắt tố cáo tội nàng. Lúc này Tiêu Trì mới phát hiện, tay mình cũng đã giơ được một nửa sắp chạm được vào mặt nàng, chỉ là lại thất bại trong gang tấc.

"Tên ngươi là gì?" Tiêu Trì cười một tiếng, thu tay về không nhìn ra sự lúng túng.

"..."

"Sao vậy, ngay cả tên cũng không muốn nói? Sau này, ngươi ở trong phủ của ta, ta nên gọi ngươi như thế nào?"

"Để ta đi."

Nhưng mà nàng hoặc là không nói, còn không thì khiến cho Tiêu Trì cứng họng. Giọng nàng cũng giống như người nàng trong trẻo lạnh lùng, không nóng cũng không lạnh.

Tiêu Trì cũng không ý thức được sắc mặt đang cười của mình đã cứng lại, viết rõ ràng chữ 'thật mất hứng'. Không biết tại sao, nghĩ đến người này do tự tay mình cứu được lại muốn rời đi, khiến lòng nàng hoảng hốt.

"Ngươi cứ như vậy muốn đi sao?"

"Ừ." Nàng ta không suy nghĩ liền trả lời, bị ép lưu lạc đến đây, nàng đã sớm muốn có tự do rồi.

Sắc mặt Tiêu Trì lại u ám, nhưng trong lòng nàng lại không chút nào sợ hãi. Sau một lát lâu, tiếng cười lơ lãng của Tiêu Trì liền chấm dứt, "Được." Nàng ung dung đáp ứng, "Bất quá, ngươi vẫn phải nói trước cho ta biết, ngươi tên gì?"

"Cố Vân Tương."

"Cố Vân Tương." Tiêu Trì đọc lại cái tên này lần nữa, sau đó suy nghĩ một chút liền an bài, "Sau này, ngươi ở Tây sương phòng, cách tử viện của ta một căn."

"Ngươi!" Nàng đột nhiên trừng Tiêu Trì, không dám tin nàng lật lọng.

Tiêu Trì cười hào phóng, "Có gì không ổn sao?"

"Không phải vừa rồi ngươi nói..."

"Ta đổi ý." Tiêu Trì nhìn thần thái ít ỏi trên mặt nàng, tâm tình cũng tốt lên. Cất bước ép đến gần nàng, bề ngoài người kia trấn định, trong lòng như chim sợ ná bắn, sợ là chịu khổ không ít, "Ngươi là do ta dùng bạc chuộc về, nếu ngươi muốn đi, phải đem bạc trả lại cho ta, có thể đi ngay. Còn để ngươi đi như vậy? Bổn vương cũng không có chuyện tiêu tiền như rác."

"..."

Đó cũng chỉ là thủ đoạn nàng muốn giữ nàng ta lại, Tiêu Trì cũng cảm thấy mình chẳng có tự hào nào, nhưng mà cũng không thể mặt dày chống chế, có lẽ từ giờ phải để lỡ nàng ta.

Nhưng mà nàng cũng không dám nghĩ đến, tên họ Cố Vân Tương cũng nhu mì, nhưng lòng cũng không nhu mì kiên định không thay đổi như thế, mặc cho nàng dùng đủ mọi cách lấy lòng, nàng vẫn như vậy không nóng không lạnh.

Nàng muốn thừa dịp đêm tối, cùng ở trong phòng với Cố Vân Tương xúc tiến tâm sự, nhưng mà trời vừa chập tối, người kia liền mở cửa đuổi khách, nhiều lần như vậy. Sau đó nàng lại mượn cả vườn xuân sắc, cùng tay nàng tay trong tay thưởng ngoạn, nhưng người kia vẫn cứ cách xa nàng, một mình mượn cảnh cô đơn.

Tiêu Trì cũng không ngờ được, có một ngày lòng chỉ vui chơi lại biến thành chân ý. Nàng lông bông, cũng có nhiều thiếu nữ tử qua người, đưa tay kéo, không lưu hương không lưu tinhfm nhưng mà lần này lại khác.

Nàng ảo não ngồi trước cửa uống rượu, đếm kỹ đã bao nhiêu ngày người kia không nói chuyện cùng nàng, lần trước đã nói những gì, Cố Vân Tương chữ quý như kim, khiến nàng gọi đi gọi lại đã sớm thuộc lòng trôi chảy.

Tiêu Trù cũng không muốn ra cửa săn bắn nữa, hồng lâu kinh thành cũng quên đi bóng người qua lại của nàng, khi lòng dạ một ý, thì lại bị người không coi trọng, mặc kệ không để ý.

Có lẽ mọi người đều như vậy, cầu mà không được.

Ngàng còn nghĩ ràng so với hiện tại tình huống càng xấu hơn, nhưng mà hôm đó tâm tình đau khổ uống hơi nhiều, nhìn ngọn đèn cũng nhiều thêm mấy cái, trong đầu mơ hồ không tự chủ được. Cú như thế đẩy cửa xông vào, leo lên giường Cố Vân Tương, nửa đêm đánh thức người ta đè dưới thân, nàng nhớ đến cũng chỉ mơ hồ, sau đó mới từ từ nhớ lại từng chút một.

Tiêu Trì chưa từng chật vật qua như vậy, cũng chưa phải là từng trải qua được nam nhân nữ nhân cầu lấy, càng không hề sử dụng cách cứng rắn ép đối phương ở lại cạnh mình. Nhưng mà đêm hôm đó, nàng ngàn lần vạn lần không nên, nhưng mà vẫn làm.

Cửa phòng mở toang, ánh trăng rọi vào, trên mặt đất là từng lớp từng lớp lụa mỏng trắng bạc, chậm rãi rơi xuống, trong người khô nóng rối bời. Tiêu Trì đỏ mắt nhìn khuôn mặt người kia không như thật, nhưng nàng biết người kia tên Cố Vân Tương, rất lâu sau đó, trong đầu nàng liền bị cái tên này xâm chiếm không chừa chỗ trống.

"Chưa bao giờ có ái dám cự tuyệt ta, dựa vào cái gì, ngươi lại không như các nàng?" Nàng đau khổ hỏi, đôi mắt Cố Vân Tương vẫn sáng rực trong đêm đen, như đoạt mất tâm hồn người. Chính là thứ Tiêu Trì rất yêu thích, nàng nhịn không được liền cúi đầu hôn, hơn từ khóe mắt cho đến trấn, hôn qua chiếc mũi đẹp mà cao. gương mặt trơn mềm, nhất là đôi môi mỏng mà nàng đã sớm nhớ đến.

Mùi vị là như vậy, nên hình dung ra sao đây, say rượu cũng không giống thật. Nàng hoàn toàn không để ý phản kháng của đối phương, tùy tâm tùy ý mà làm, nhưng nàng vẫn trước sau như một thật ôn nhu, so với bất kỳ người nào thì cũng phải ôn nhu hơn.

Bộ dạng Cố Vân Tương không tập võ không bằng nàng, phản kháng cũng không được gì, vô lực để nàng trêu cợt. Nàng biết Tiêu Trì vẫn có ý niệm đối với nàng, nàng cố làm như không thấy, nhưng mà nàng lại không nghĩ đến có ngày lại không như ý muốn của nàng, đối với nàng làm ra loại chuyện mập mờ như vậy.

"Vân Tương, Cố Vân Tương, ta nên làm gì để giữ ngươi..." Nỗi thương tâm của nàng không thể che dấu, khiến Cố Vân Tương cho là nàng một khắc sau có thể vùi đầu khóc đến ra lệ.

"..." Nhất thời nàng quên mất muốn đẩy Tiêu Trì ra, chưa từng nhìn thấy bộ dạng nàng không ai giúp, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua bởi vì người này là thương tâm khổ sở.

Nhưng mà... cho dù mình tiếp nhận Tiêu Trì thì như thế nào? Bên cạnh nàng nhiều người như vậy, tóm lại sẽ có ngày quên đi nàng, nàng cần gì phải thương khổ chứ? Bất quá bây giờ có cầu mà không cam lòng, nếu nói là thích, ái mộ, Tiêu Trì đối với nàng có mấy phần đây?

Cũng không để cho nàng mở miệng, Tiêu Trì lại hôn liên tục, cuối cùng nàng cũng không phản kháng, nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng.

Nhưng Tiêu Trì lại dừng không đúng lúc, nàng vốn đã buông lòng, tùy ý nàng ta lần này, nhưng mà người kia lại say khướt, nhưng chỉ làm được một nửa, liền úp người lên người nàng, ngủ! Tay còn đang ở trong lối vào ấm áp của nàng, khiến khuôn mặt trong trẻ của nàng đỏ không ra dạng, bị Tiêu Trì đè nàng có đẩy cũng không ra, chỉ nhúc nhích nhẹ cũng chạm đến chỗ nhạy cảm của nàng, khiến nàng vô lực run rẩy.

Cuối cùng Có Vân Tương bất đắc dĩ thở dài một cái, chỉ có thể mở to mắt nhìn đầu giường, động cũng không động được, một lúc lâu sau cũng chậm rãi mà buồn ngủ.

Ngày hôm sau, Tiêu Trì lại tỉnh trước, xoa cái đầu đau như muốn nổ tung, mở mắt vẫn còn nhìn thấy người bên cạnh đang còn ngủ say, cả người cũng bối rối, cúi đầu nhìn xuống, cả người y phục lộn xộn không chịu nổi, nhất thời nghĩ tới ngàn kiểu.

''Ta, Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.'' Đợi cho đến khi Cố Vân Tương tỉnh, thì nàng liền mở miệng chắc chắn.

Nhưng Cố Vân Tương chỉ nhìn nàng một cái, ''Không cần.''

Không biết được hai chữ không cần này của nàng chạm đến chuyện gì, hai tay Tiêu Trì nắm chặt lại thành quyền, không tự chủ được khí huyết dâng trào, ''Vì sao không cần, Cố Vân Tương, Ta thích ngươi, người không hiểu sao?''

''Ta không thích ngươi.'' Nàng trực tiếp từ chối, trong lời nói cũng không chừa chút mặt mũi nào.

''Ngươi vẫn cứ cứng lòng như vậy, không thể mềm lòng một chút được sao?''

''...'' Cố Vân Tương nhắm hai mắt lại, mở ra lần nữa vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, đáp một nẻo, ''Đêm qua, cái gì cũng không phát sinh.''

Tiêu Trì đóng sập cửa lại ra ngoài. Không quen biết, người ngồi trong phòng ngây ngốc hồi lâu mới tỉnh hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro