7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Harry vừa đặt chân vào phòng sinh hoạt chung, cậu đã gặp phải "gà mẹ" Hermione.

- Sao, bồ có "thu hoạch" được gì không Harry?

Đối với sự lo lắng thái quá của Hermione, Harry chậm rãi lắc đầu:

- Không, lúc mình tỉnh dậy ở thư viện, Draco vẫn còn đang đọc sách.

Hermione trông thất vọng ra mặt:

- ...Vậy sao?

Cô tặc lưỡi một cách miễn cưỡng:

- Dù sao bọn mình cũng đâu thể thành công ngay từ lần đầu tiên được. Đành thua keo này rồi bày keo khác vậy...

Tuy giọng cô vừa đủ to để Harry có thể nghe được, nhưng dường như cô trang tự an ủi chính bản thân mình thì đúng hơn. Cả hai rơi vào sự im lặng bức bối khó xử.

Không chỉ Hermione, bản thân cậu cũng cảm thấy hụt hẫng. Mặc dù cậu đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần rằng cậu sẽ không chữa bệnh, cậu và hắn chỉ có thể là bạn bè, bạn bè không hơn không kém, nhưng tại sao khi đối điện với sự lạnh nhạt của Draco, sao cõi lòng cậu vẫn quặn đau và con tim vẫn không ngừng thổn thức?

Có lẽ, cậu chưa bao giờ ngừng yêu hắn...

Dẫu cho Harry có buông bỏ, trái tim cậu vẫn chưa bao giờ ngừng hướng về hắn, tựa như hoa hướng dương chưa bao giờ ngừng hướng về phía Mặt Trời.

( Tui thiệt sự mệt mỏi với hai người này lắm!!! Tiểu Har à, Draco đã "lỡ" dính thính của cậu từ lâu lắc lâu lơ rồi là đằng khác kia!!)

Đến khi sự hụt hẫng và thất vọng đã phần nào nguôi ngoai, Harry nhìn quanh quất, tha thiết tìm một chủ đề nào đó để nói. Cuối cùng, Harry phá vỡ sự im lặng:

- ...Hermione, Ron đâu?

Harry hỏi, mặc dù cậu đã phần nào đoán được câu trả lời. Khóe mắt cô đã hơi hoe đỏ. Không ngoài dự đoán, Hermione không dám nhìn thẳng vào mắt Harry. Cô nàng lúng túng rõ rệt:

- Ron ấy hả? Ừ thì- anh ấy đang ở trong ký túc xá...

Harry ngồi xuống cái ghế bành bên cạnh cô, cậu nhỏ giọng:

- Hai bồ lại cãi nhau nữa à?

- Ừ... - Hermione buồn rầu nói -Mình thật sự không thể hiểu được làm sao anh ấy có thể thốt ra những lời lẽ như vậy về Pansy. Mình không thể ngờ được...

Hermione gục đầu xuống vai, và Harry mừng là mái tóc đã che khuất khuôn mặt cô nàng.

- Bồ biết tính Ron mà, bồ ấy đôi khi cũng hơi... quá đáng thật.

Harry chỉ biết nói như vậy để an ủi Hermione. (Mặc dù nó chả khiến cô khá khẩm lên là bao. Cậu không giỏi an ủi người khác cho lắm)

Lần duy nhất cậu thấy cô mất kiểm soát như vậy là vào buổi Dạ vũ năm ngoái. Rốt cuộc là Ron đã nói những lời tệ hại ra sao mà có thể khiến Hermione khóc đến mức này? Harry thật sự không thể tưởng tượng nổi...

*-*-*

Draco tặc lưỡi. Hắn nghĩ dạo này mình điên rồi! Tâm trí hắn cứ ngày ngày quanh quẩn về Harry, hắn luôn nghĩ đến cậu một cách vô thức. Thật ra tình trạng này đã từng xảy ra một lần rồi...

Ừ thì, Draco luôn muốn kết bạn với Harry, và hắn nghĩ đơn giản rằng đó chỉ đơn thuần là cảm giác là mong muốn được làm thân, được kết bạn. Và một khi cậu và hắn trở thành bạn bè thì mọi chuyện sẽ kết thúc hẳn. Tuy nhiên, hắn lầm. Từ khi hắn và cậu trở thành bạn bè, mọi chuyện dường như xảy ra theo chiều hướng hoàn toàn quái đản hơn nhiều. Hắn còn nghĩ đến Harry với tần suất ngày càng dày đặc, thậm chí hôm nay hắn còn hôn Harry nữa chứ!

Dạo này đã có quá nhiều chuyện xảy ra với hắn. Có lẽ hắn cần thư giãn đầu óc một chút.

Draco thở hắt ra, hắn đóng quyển Độc dược Nâng cao sang một bên, nhanh chóng di chuyển về phòng sinh hoạt Slytherin. Cả quãng đường Draco đi lơ ngơ, và đến tận năm phút hắn mới nhận ra mình đã đứng trước bức tranh năm ngoài phòng sinh hoạt Slytherin.

- Thuần huyết.

Hắn lơ đãng đọc mật khẩu và tiến vào trong. Cả phòng sinh hoạt chung chỉ có Harry và Granger. Granger đang khóc (Draco đoán rằng cô vừa cãi nhau với Weasley) và Harry có lẽ đang an ủi cô.

Thế là tâm tình mới khá hơn một chút của Draco liền tuột dốc không phanh. Sự tức giận trào lên, cuồn cuộn trong lòng hắn như làn sóng dữ. Draco một mạch bỏ về kí túc xá, chẳng thèm ngoái nhìn lại.

Draco vò đầu, đóng mạnh cửa phòng. Hắn thậm chí còn chẳng biết lý do mình tức giận! Đó chỉ là một hành động rất chi bình thường mà bạn bè hay làm với nhau!

Hắn tự thuyết phục mình rằng Granger có đang buồn khổ và Harry thì an ủi cô, bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, thế thôi!

Draco quệt mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, hắn thậm chí chẳng nhận ra mình đã nín thở nãy giờ.

Có lẽ hắn nên đi tắm. Một Malfoy lúc nào cũng phải ra ngoài trong tình trạng hoàn hảo nhất..

Nhưng đời không như là mơ. Hắn chỉ vừa cởi hai cúc áo trên cùng, cánh cửa đột nhiên bật mở và một giọng nói vang lên sau lưng hắn:

- Draco?

*-*-*

- Draco?
Hắn quay lại nhìn, điều đó càng khiến Harry lúng túng hơn. Cậu chắc chắn mặt mình đã nóng đến mức có thể đem chiên trứng được rồi. Harry xấu hổ cúi đầu xuống, Draco tính gián tiếp giết cậu bằng cái nhan sắc này à? 

Cậu lúng túng lên tiếng:

- Ờ- cậu đang thay đồ hả? -Harry hỏi, hơi bị thừa, mặt vẫn đỏ ửng- Vậy thì mình đi-

- ...Ai cho phép cậu đi?

Draco mỉm cười đắc thắng. Mỡ cũng đã dâng lên tận miệng. Một con mồi béo bở như vậy, không ăn thì cũng thật phí...

Ngay lúc Harry chưa kịp phản ứng, hắn liền đẩy cậu vào tường.

- Chắc cậu cũng biết, cơ thể của tôi không phải thứ để thiên hạ tùy tiện dòm ngó, đúng chứ. Vậy thì e rằng, hôm nay cậu đành phải chịu thiệt một chút rồi...

Harry khó nhọc lên tiếng:

- Tôi không phải một kẻ biến thái. Cậu tính làm gì?

Harry tránh nhìn thẳng vào mắt hắn. Chẳng hiểu tại sao nó luôn mang lại cảm giác dè chừng, như thể tất cả mọi bí mật của cậu bị hắn nắm thóp trong tầm tay một cách dễ dàng.

Hắn nhìn vào cậu con trai nhỏ hơn. Đôi mắt xanh biếc của cậu đã phủ thêm một tầng nước, khiến nó càng thêm mị hoặc:

- Cậu nghĩ tôi đang làm gì, Pottah?...

Draco lên tiếng, giọng khản đục. Hắn nâng cằm của cậu lên, khiến cậu phải nhìn trực tiếp vào mặt hắn. Mặt hai người gần nhau đến nỗi Harry có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt. Giọng nói khàn khàn của hắn có sức hút với cậu một cách lạ thường.

- ... Hay là, cậu thích tôi?

Harry chột dạ, cậu chối phăng:

- Không có. Tôi không có-

Draco để ngón tay trên môi Harry,  chặn lại lời cậu.

Draco mỉm cười hài lòng:

- Cơ thể cậu thành thật hơn nhiều đấy, Đầu Sẹo. Cậu có vẻ rất tận hưởng mà. Trong túi cậu có đũa phép, đứng chứ?

Hắn buông Harry ra. Ngay lập tức cậu chạy như bay ra khỏi phòng để lại Draco, tâm trạng vui vẻ lạ thường.

*-*-*

Draco hôm nay bạo quá. "Ăn đậu hủ" người ta những hai lần một ngày.

Chúc mừng Lễ Quốc Khánh!!
Tui tình cờ đăng đúng dịp lễ cho mấy bồ nè.
*-*-*

2/9/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro