34-38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34. Không rõ.

Bị Oh Sehun rành rành mà cự tuyệt, khiến Park Chanyeol buồn bực lửa bốc lên trong lòng tới ba ngày. Tam công tử nhà Park gia trong tình trường từ trước tới nay luôn đánh đâu thắng đó, hiện tại lại bị một kẻ trợ lí nhỏ ngốc nghếch đá. Sỉ nhục không thể gột sạch càng không chịu được, cậu ngồi ở quán ăn đêm uống tròn ba ngày, ngày thứ tư quay về nhà liền bị mẫu thân đại nhân vừa mới từ Nhật Bản về túm ở đầu giường.

“Dậy, thay quần áo, đi xem mặt !” Túm lấy cổ tay Park Chanyeol, khiến hai người bảo vệ cũng phải qua giúp đỡ, trực tiếp đem quần áo trùm vào người Chanyeol kéo ra khỏi chăn.

“Lão thái thái ! Tâm tình con không tốt, mẹ có thể đi tìm cháu trai mà chơi được không !” Mẹ cậu căn bản từ trước đến nay không quan tâm con trai gào thét gì, trực tiếp từ trong tủ lấy ra sơ mi cùng áo vest ném lên người Chanyeol.

“Tâm tình ngươi vẫn không tốt ? Sinh ngươi ra hơn hai mươi năm ta có nói tâm tình ta không tốt không ? Ta tìm ai nói lí lẽ ? Ban đầu vốn không muốn cho tiểu tử nhà ngươi kết hôn sớm hơn Lay, nhưng là hôm nay có cơ hội hiếm có, nếu như chuyện này bị ngươi đập bể, sau này đừng có mà gọi ta là mẹ, ngay cả tang lễ của lão thái thái ta ngươi cũng không cần đến…….”

Mắt trái Chanyeol giật liên hồi, chỉ cảm thấy lão thái thái một ngày diễn 800 vở như vậy, cậu đã tự động có công lực miễn dịch, về cơ bản là mặc kệ bà nói gì, cởi áo khoác liền chạy, kết quả bà Park trực tiếp ngồi xuống kêu gào :

“Ối mẹ ơi, người phụ nữ như tôi sao số khổ vậy, ta không nên so bì với đám phụ nữ chết tiệt kia, không nên gả đến nhà họ Park các ngươi, không lấy họ Park các người, ta sẽ không phải chịu đựng đám đàn ông vô tâm kia, cũng không phải sinh hạ ra cái thứ bại gia như ngươi…….”

Âm thanh kia càng lúc càng thê lương, căn bản bà muốn làm kinh động tất cả những người trong nhà này, Park Chanyeol không khỏi xoa mày, nghĩ bản thân ở ngoài sấm rền gió cuốn, bốn phía uy phong, tám phía khôn khéo, trái phải thuận lợi, … Đến cuối cùng không những ngay cả một người đàn ông còn không thắng được, giờ đây ngay cả một người phụ nữ cũng chịu bó tay, lẽ nào cậu chính là “anh hùng nhụt chí” trong truyền thuyết sao ?

Ôm lão thái thái đang ngồi dưới đất đứng dậy, Park Chanyeol bất đắc dĩ mà nói : “Đừng khóc đừng khóc, con đi, con đi !”

Cũng chỉ trong nháy mắt, bà Park đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, vẻ mặt bình thản, người phụ nữ vừa mới điên rồ kia, tựa như là một ảo giác.

Lúc cùng Lay chạm mặt, Park Chanyeol rõ ràng cảm thấy tình trạng đối phương cũng không tốt, vốn định đùa giỡn một phen nhưng lại bị chọc lại, một câu “thằng đần tình cảm” của người kia đã hoàn toàn làm tổn thương lòng tự trọng của Park Chanyeol.

Lúc đầu vì ba ngày chè chén mà cậu có chút quên mất kẻ đã sỉ nhục mình kia, kết quả vì câu nói này, khiến phiền muộn ba ngày trước một lần nữa ứ đọng trong lòng.

Lúc Lay nói “người trong lòng”, Park Chanyeol kì thực đã bị dọa tới sợ rồi.

Đùa giỡn các em gái, từ trước tới nay cậu vẫn là hơn Lay. Lay bề ngoài là ngoan ngoãn lễ phép nhưng thật chất là kẻ bại hoại có văn hóa, còn bản thân cậu bề ngoài trông vô văn hóa, đã thế bên trong lại càng biến chất hơn. Từ trước tới nay hai loại người này trong lĩnh vực “tán gái” luôn dùng tốt, về cơ bản đều có thể dụ dỗ đủ loại mĩ nữ. Kết quả thì Lay là loại người, lại có thể cùng cậu nói “người trong lòng”, đây là một loại phối hợp thật đáng dọa người nha, nhưng mà dù vậy, rõ ràng vẫn là khiến Park Chanyeol không nên ảo tưởng, cậu nhớ tới cái kẻ thích trợn trắng mắt kia, đôi mắt ấy khóc trước mặt mình lại tựa như con thỏ, kẻ mà cơ thể trắng như tuyết.

Ấy, bản thân như nào lại có “người trong lòng” ? Nhiều lắm là vì chưa từng gặp qua cơ thể cực phẩm như vậy, là do dục vọng theo bản năng mà quấy phá thôi ? Trăn trở như vậy, xoắn xuýt một hồi…..

Lên lầu nhìn thấy hai cô gái Nhật Bản, lúc đưa trà lộ ra cánh tay cũng rất trắng (đương nhiên vẫn là không trắng bằng Sehun…), nếu như ngày trước cho dù là gặp mặt các cô nương không thành, thì vẫn nên là đến khách sạn một lần, kết quả là bây giờ Park Chanyeol ngây ngốc tìm không được chút hứng thú nào từ bản thân, chỉ nhìn chằm chằm tay cô gái kia rồi ngẩn ngơ. Lay khẽ đấm cậu một cái, ở bên cạnh nhỏ tiếng nói : “Không phải là thích cô nương nhà người ta rồi đấy chứ ?”

Âm thanh này rất nhẹ, nhưng là mấy người trong phòng đều nghe thấy.

Bà Park cực kì hưng phấn, kéo tay Thuần Tử qua đứng cạnh Park Chanyeol, bên kéo bên nói : “Thuần Tử là một cô gái tốt, hai người mà thành, ta thật yên tâm.”

Park Chanyeol đang đơ đột nhiên bị mẹ kéo qua như vậy, nhìn cô gái được gọi là “Thuần Tử”, Park Chanyeol chậm rãi hỏi một câu : “Cô dưỡng da tay như thế nào vậy ?”

Vài người ngồi bên cạnh thiếu chút nữa là nằm úp sấp trên bàn.

“A…dùng nước vo gạo…..” Cô nương ban đâu bộ dạng rất ngại ngùng liền xấu hổ trả lời Park Chanyeol, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

Park Chanyeol gật gật đầu, nghĩ hèn chi tay Sehun trắng như vậy, là cậu ta cả ngày ở nhà vo gạo giúp quán rồi ? Gạo làm ra cơm thịt gà chính là do đôi bàn tay kia vo sao ? Cơm thịt gà…..

Park Chanyeol càng nghĩ càng như ngựa thần lướt trong gió, khóe miệng khẽ vẽ lên ý cười, hồi tưởng lại món “cơm đùi gà tình yêu” như sóng tràn bờ kia, hoàn toàn quên mất buổi gặp mặt lúc này vẫn đang tiếp tục.

Buổi gặp mặt vốn có chút nhạt nhẽo, sau khi bốn mắt nhìn nhau đầy xấu hổ cứ từ từ như vậy mà tiến tới kết thúc. Lão thái thái rất không cam lòng mà nhìn thành quả của hai tiếng mười phút không ra đâu vào đâu, trong lòng tính toán, lần này không thành, lần sau tiếp tục đến.

Bà Park kết luận buổi gặp mặt nhạt nhẽo này là do tinh thần hai cậu trai không tốt, kết quả lúc xuống lầu nhìn thấy con trai mình cùng cháu trai điên cuồng như báo săn châu Phi, khiến bà hoàn toàn bị hiện thực đánh sụp, theo khẽ hở giữa cái bàn khép kín, bà nhìn thấy hai cậu trai trẻ.

Park Chanyeol gọi một người là Oh Sehun, Lay gọi một người là Byun Baekhyun.

Căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, mấy người này tuyệt đối không phải là “quen biết” đơn giản như vậy, tất cả những ánh mắt kia đều tóe ra lửa mà chỉ có những lúc phát tình mới có.

Chỉ sợ lửa cháy tràn lan, bà Park liền giả vờ bình tĩnh đi vào tóm người, khi còn trẻ được tập huấn một lớp phòng thân cuối cùng cũng có thể dùng, nếu không thì hai thân thể to lớn này chỉ cần một người xoay người thôi phỏng chừng bà sẽ ngồi bệt luôn tại chỗ.

Hao tổn hết tâm sức mà kéo người ra, gần như là mang tính chất bắt cóc rồi kéo luôn hai người bảo vệ lên xe, không muốn để cho hai tiểu hỗn đản kia chạy.

Park Chanyeol nhìn lão thái thái hùng hùng hổ hổ đi vào chiếc xe tiếp theo, lại nhìn Lay, hai người “ăn ý” mà gật đầu, âm thầm không nói mà bắt đầu “bao búa kéo”, cái này là bọn họ từ nhỏ đến lớn vì muốn thoát khỏi ma chưởng lão thái thái mà chơi trò “trò chơi yểm hộ” —- ai thua, thì phải chịu tội thay cho người kia.

Ba trận thắng hai, Park Chanyeol vẻ vang mà chiến thắng, Lay cam chịu mà xoa đầu, nghĩ thầm cái trò này từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thắng được tên hỗn đản Chanyeol…

Thuần thục mà giải quyết hai bảo vệ bên người mình, Lay chế ngự tài xế phía trước, để hắn mở cửa xe sau, Park Chanyeol tốc độ nhanh như vậy mà nhảy xuống khỏi ô tô, ống tay trên áo bị rách một miếng, lộ ra cả da, chảy cả máu.

Ôm cánh tay đi vào quán ăn, vô cùng mất mặt mà ghé tai vào cửa sổ bên cạnh bàn, sau khi nghe thấy câu “em thích anh lâu lắm rồi” của Sehun, cậu càng không ngừng được, không nghĩ gì mà chạy vọt thẳng vào. Một phát túm người kia đứng dậy, thật muốn xem não của tiểu tử thối này rốt cuộc để làm gì ? Quý công tử hoa lệ tốt bụng lại không muốn, kẻ trước mắt này kĩ năng trên giường yếu kém sao ? Lẽ nào Ngô bát muội vẫn còn trông chờ vào khí phách làm “công” trong tình yêu với Luhan sao ? Kì thực, Park Chanyeol muốn nói làm công thật ra mệt chết đi được….

“Buông ta ra !” Oh Sehun đột nhiên cấu chặt tay Chanyeol, kết quả là giật tay mình lại.

Park Chanyeol “a” một tiếng mà buông tay, Oh Sehun ngã ngồi dưới đất, lúc đứng lên định chạy, lại nhìn thấy một vệt máu đang lưu lại trên cánh tay Chanyeol. Ngơ người, nhất thời không biết nên làm thế nào. Về sau cậu nghĩ một lúc, tiểu tử này khiến bản thân mình chảy “máu” vẫn còn ít sao ? Thương cái rắm, vì vậy không dao động mà tìm cách rời xa hiện trường gây án.

Oh Sehun một bên đi xa khỏi Park Chanyeol, một bên cầm điện thoại gọi cho Luhan, vừa mới nói một câu : “Anh Luhan….”, Park Chanyeol vốn đang đau đớn đứng ở kia như là bị bật trên lò xo một bước dài bước tới, một tay kéo lấy vai người kia, một tay giật lấy điện thoại trong tay, dùng lực ném đi như “đánh golf”.

Oh Sehun kinh ngạc nhìn điện thoại đang bay trong không trung, khẽ há miệng, vừa muốn tức giận, kết quả lại bị Park Chanyeol trực tiếp hôn lên đôi môi kia, giống như là dùng hết tất cả sức lực, hút hết không khí của đối phương.

“Vì em, tôi thần sắc hốt hoảng, tinh thần rệu rã, đập xe, nghe lén, tức giận, tan vỡ, đau thương…. Nếu như cái này là báo thù lúc đầu tôi cường em, em thành công rồi đấy, Oh Sehun, em con mẹ nó thành công rồi !” Park Chanyeol cắn lên khóe miệng đối phương thấp giọng lẩm bẩm, máu trên cánh tay của đối phương phủ lên áo sơ mi của Sehun dính vào cơ thể cậu, có chút ấm áp, tản ra khắp nơi. Oh Sehun vốn muốn giãy dụa thoát ra trong nháy mắt ngơ người, không có cách nào cựa quậy.

Cau mày nhìn người đàn ông trước mắt tựa hồ như vẫn đang sụp đổ, Oh Sehun lại có chút luống cuống. Muốn giơ tay làm gì đó, lại nhìn thấy trong lòng bàn tay mình, là một nắm tóc vừa túm được xuống từ đầu anh ta.

“Ngươi…ngươi mau buông ta ra, chảy máu rồi !” Sehun kéo cánh tay của Park Chanyeol đã không còn cảm giác, dựa theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, hảo tâm mà nhắc nhở.

Tuy rằng cậu rất nhiều lúc đều nguyền rủa rằng kẻ này nên sớm chết đi, nhưng đừng để người khác nhìn thấy có được không ? Tìm một xó nào mà tự bản thân giải quyết có được không, cậu Oh Sehun bình sinh sợ nhất là thấy máu, giết một con gà cũng như là sinh mệnh cậu. Vì điều này, cha cậu không ít lần mắng cậu, nói cậu một chút khí phách đàn ông cũng không có, cái loại này mà ở thời cổ đại, thì sẽ là trực tiếp đưa thẳng vào trong cung làm thái giám.

Dù vậy, Oh Sehun vẫn không có thay đổi suy nghĩ sát sinh, mặc dù trong lòng vẫn nghĩ mệt muốn chết.

Rất bản năng cởi áo sơ mi trên người mình, toàn bộ đặt lên miệng vết thương chảy máu của Chanyeol, đối phương vì máu chảy nhiều, môi đã bắt đầu trở nên trắng, đột nhiên cậu dường như đã quên đấy là “kẻ thù” của bản thân, đặt cánh tay của hắn lên vai mình, tìm ra đường chính, chặn lại một cái xe để tới bệnh viện.

Ở trên xe, Park Chanyeol đặt toàn bộ đầu lên hõm cổ Sehun, khóe miệng cứ thế mà nhếch lên ý cười, cuối cùng lại có thể bật ra thành tiếng.

“Còn cười được nữa ?” Oh Sehun liếc mắt nhìn ra cửa sổ muốn làm giảm bớt sự chán ghét trong lòng mình, nghĩ thầm đây không phải là Park Chanyeol, chỉ là một bệnh nhân, chờ hắn khỏe rồi, cậu sẽ lại xem hắn là thằng khốn.

“Nếu như biết em sợ như vậy, tôi đã sớm ở trước mắt em đổ chút máu rồi.” Park Chanyeol một tay ôm lấy eo đối phương, một tay vuốt lên mặt Sehun, nhợt nhạt mà nói.

Sehun muốn gỡ cái tay kia ra, kết quả bị bàn tay lạnh ngắt kia hù dọa tới sợ, cuối cùng chỉ biết nắm chặt lấy, ngẩng đầu nhìn Park Chanyeol từ trước tới nay luôn ương ngạnh ngang ngược lúc này lại đang nở nụ cười yếu ớt, cả cơ thể mềm nhũn, lại có chút kinh hãi, nghĩ hắn ta sẽ không muốn đi chứ ?

“Bác tài…bác tài ! Làm phiền nhanh một chút ! Anh ta….có lẽ sắp chết rồi !”

Đây là hình ảnh mà Oh Sehun thích nhất trong giấc mộng — Kẻ địch không đội trời chung Park Chanyeol mệnh yểu, nhưng là vì sao đặt tới trong tình hình thực tế, trong lòng cậu lại níu chặt lấy hoảng loạn.

Chương 35. Vĩnh viễn ?

Đại khái là qua hơn mười phút, Oh Sehun có gọi một cuộc điện thoại cho Luhan vốn đang lo lắng càng thêm sốt ruột, đầu bên kia cũng chỉ có nói một câu : “anh Luhan…” rồi mất tiếng, gọi lại, liền biến thành tình trạng tắt máy.

Luhan nhìn Baekhyun, có chút hoang mang mà nói : “Không phải xảy ra chuyện rồi chứ ?” Mặc dù Luhan không biết giữa hai người Oh Sehun và Park Chanyeol đến cuối cùng có phải là anh tình tôi nguyện hay không, nhưng là trước đây bản thân không có tín nhiệm với tính cách của Chanyeol, hôm nay đột nhiên lại vậy, xác thực khiến người khác kinh hãi.

Baekhyun cũng nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của Sehun, vốn nghĩ cả hai đều đã trưởng thành, rất nhiều chuyện cần dùng lí trí giải quyết, kết quả cũng vì đột nhiên âm thanh có chút bất an, đương nhiên không muốn Luhan phải lo lắng, trên miệng vẫn giả vờ bình tĩnh mà nói : “Hẳn là không có chuyện gì, nếu không chúng ta cùng ra ngoài xem rốt cuộc chuyện như nào.”

Luhan gật đầu, Baekhyun cầm theo túi, hai người cứ như vậy bước nhanh ra bên ngoài, tới cửa tìm hai vòng cũng không thấy người, trên đường thì hỏi vài bà bác có thấy hai cậu con trai rất cao hay không ? Bà bác suy nghĩ tới nửa ngày, chỉ về hướng đông mà nói : “Có phải hai cậu con trai đánh nhau ? Nếu đúng thì, tôi thấy họ gọi xe đi về hướng đông rồi.”

Bà bác chầm chậm mà quay về, đột nhiên ngẩng đầu nhìn kĩ khuôn mặt Luhan, lập tức mở to hai mắt, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi : “Ôi mẹ ơi, đây có phải là Luhan không ? ! Lúc cậu còn nhỏ tôi thích cậu muốn chết ! Tôi và bạn tôi đều rất thích cậu ! Luhan, kí cho tôi một chữ đi !” Luhan mấy trăm năm không có fan đột nhiên gặp một bà bác say mê mình từ nhiều năm trước, quả thực kinh động một phen. Đối phương nắm tay cậu sống chết không buông, đến cuối còn gọi điện thoại kéo thêm vài chị em vây đến.

Giằng kéo một trận, Luhan quả thực không thể chống lại được “lực lượng” các bà bác, nhẹ tay thì không được, mà nặng tay thì làm thương người ta. Baekhyun ở bên cạnh cũng có chút không biết làm sao, dù sao cũng là hai người đàn ông cùng một đám các thím, thế nào cũng cảm thấy không tôn trọng. Chỉ sau ba phút các bà bác bắt đầu kéo tới, càng vây lấy Luhan chặt hơn.

“Tôi là hội trưởng hội fan của cậu ! Chúng tôi mấy chị em đều là thành viên chủ chốt !”

“Lúc còn nhỏ nghĩ cậu lớn lên sẽ giống anh ta, nhưng không biết vì sao cậu càng lớn càng giống Quách Đức Cương…”

“Luhan a, cậu cũng sắp 30 rồi, như nào mà vẫn dễ thương thế !”

“Chúng tôi lúc trước chính là “hội mười hai bà bác yêu Luhan” a! Lúc đó mỗi thông báo của cậu đều có chúng tôi !”

…..

Baekhyun muốn tiến lên giải cứu, kết quả lại bị vài bà bác dũng mãnh đẩy ra không thể tiếp cận nổi Luhan, cuối cùng Luhan ở trong đám chị em phụ nữ, hét lên một câu : “Baekhyun ! Em đi tìm xem Sehun ở đâu ! Đợi anh “trốn” ra khỏi sẽ gọi điện cho em !”

Luhan một bên cố gắng mỉm cười chống lại sự nhiệt tình của các bà bác, một bên chịu sự tấn công của những “fan nhiệt huyết”, không biết từ lúc nào đã cầm tới trăm quyển vở. Luhan thầm nghĩ, bản thân nổi tiếng vậy sao ?

“Tôi là chủ tịch hội quản lí của khu này, tôi chuẩn bị đem quyển vở được Luhan kí tên lên làm phần thưởng cho màn biểu diễn các hộ gia đình liên hoan cuối năm nay.” Bà bác miệng cười vô cùng hưng phấn, tim đập liên hồi.

Luhan mặc dù cảm thấy hình ảnh vậy có chút quỷ dị, nhưng là vẫn cười, trong lòng cũng không nghĩ gì. Nghĩ “fan mười hai năm trung thành” như này thật không dễ dàng gì, nói không cảm động là nói dối, nhưng là bọn họ vẫn cứ vây lấy cậu, khiến cậu cảm thấy không ổn, dòng người qua lại nhìn đám bà bác hò hét chói tai với cậu, ít nhiều có chút ngạc nhiên.

Bởi vì ít nhiều năm không kí tên, tốc độ của Luhan vẫn là có chút chậm, gần 20 phút, kí cũng chưa được 50 cái. Giữa lúc cực kí mệt mỏi, điện thoại của Luhan vang lên, nở nụ cười xin lỗi với các bà bác, giơ tay làm động tác “suỵt”, mấy bà bác liền dùng tay ôm ngực, trong miệng hét lên “dễ thương”.

Luhan thầm nghĩ sắp 30 rồi thì dễ thương chỗ nào ? Không khỏi cảm thán một chút là các fan thật không có lí trí, cho dù có 50 cũng sẽ như vậy.

Cầm điện thoại lên, nhìn ra là Kim Jongin.

“Có thể lát nữa tôi sẽ đưa Diana đi xem lễ đường, không thể tới đón anh được, xin lỗi.” Jongin thấp giọng nói, xuyên qua ống nghe, truyền tới tai Luhan, đâm một cái.

“Không sao, cậu bận việc cậu, thật ra lúc tới cũng không cần phải đưa tôi đi. Cái kia, tôi có chút việc bận, liên lạc với cậu sau.” Chỉ sợ người kia lại nói ra điều gì chói tai, giữa lúc đối phương còn im lặng Luhan liền quả quyết ngắt máy. Ngây ngốc nhìn điện thoại, trong lòng như này là sao chứ ? Rõ ràng là bản thân yêu cầu loại quan hệ này, đến cuối vẫn là bản thân khó chịu trước.

Cơn mưa ngày hôm đó, đã làm lộ ra hết sự cô quạnh của Luhan. Đem đầu vùi vào trong ngực nóng bỏng của người kia, cả cơ thể đều bốc cháy, sát lại gần, chủ động hôn lên đôi môi kia. Lúc đối phương hôn đáp trả, Luhan cảm thấy đặc biệt vui mừng vì cậu và Jongin đều là diễn viên tốt, thế nên cho dù những thứ định sẵn có kém thế nào, đều có thể giải thích được hết sức tự nhiên.

Từ khoảnh khắc bắt đầu, bọn họ đã giả vờ yêu nhau, giả vờ ôm nhau, giả vờ hôn nồng nhiệt, giả vờ dùng thân thể sưởi ấm cho nhau,… Mặc dù lúc nửa đêm, đột ngột mở mắt thấy Jongin đang ôm mình vùi sâu vào lồng ngực, sẽ có cảm giác như đang nằm mơ.

Nhắm mắt lại, Luhan đem khuôn mặt mình áp lên ngực đối phương, bàn tay đan vào giữa những ngón tay của người kia. Có lúc sẽ đánh thức hắn, trong giấc ngủ, Kim Jongin giật mình tỉnh giấc, híp mắt nhìn người trong ngực, là ở nơi người kia sẽ không nhìn thấy cậu đang nhoẻn miệng cười.

Loại trạng thái này giằng co trong bao lâu, Luhan đã quên rồi, giống như mười mấy năm thật dài, mà lại cũng giống như một phút ngắn ngủi.

Lúc Byun Baekhyun hi vọng Luhan có thể cùng ăn cơm, là lúc Jongin nằm bên cạnh ôm lấy thắt lưng Luhan mà ngủ. Để không đánh thức hắn, Luhan nhẹ đẩy tay đối phương, đứng dậy đi tới hành lang rồi mới nghe máy, hàn huyên một lúc, khi ngắt điện thoại, Jongin đã đứng sau lưng cậu, vuốt ve thắt lưng của Luhan.

“Tỉnh rồi ?” Luhan xấu hổ cười yếu ớt, ngăn lại vết tích chà xát liên tục từ tay đối phương. Không biết vì sao chỉ từ trên giường xuống, đối với động tác hai người thân thiết như này Luhan lại có bản năng muốn gạt bỏ, “Hôm nay tôi không ở lại ăn sáng cùng cậu, có người muốn tôi ra ngoài.” Luhan một bên cầm khăn bông đi tới phòng tắm, một bên không dám nhìn vào mắt đối phương, thấp giọng như đang tự kể.

“Tôi biết.” Jongin cũng cùng Luhan bước vào phòng tắm, hai người xấu hổ nhìn nhau, Luhan vẫn mở miệng trước.

“Tôi….tôi muốn tắm rửa trước, cậu…có thể có thể….” Không đợi Luhan nói xong, Jongin đã trực tiếp đẩy Luhan tới góc phòng tắm, vội vã hôn lên đôi môi đang hé mở kia, để toàn bộ những lời muốn nói ra đều nuốt vào trong bụng hai người, Jongin một bên đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Luhan, một bên dùng tay vuốt ve cơ thể đối phương, chiếc quần ngủ vừa mới mặc vào đã bị Jongin kéo xuống hơn nửa. Màn này lại khiến cho Luhan nhớ tới buổi đêm nhiệt huyết hôm trước. Như là xấu hổ không chịu nổi, lại giống như cảm thấy lúc này không thích hợp, Luhan có chút khước từ mà lẩm bẩm : “không….không được…”

“Đều giao cho tôi đi, tôi sẽ rửa anh thật sạch sẽ.” Jongin tóm lấy bắp đùi Luhan, đặt lên hông mình, lối vào chật hẹp vì sự chà xát quá độ đêm qua mà giờ vẫn mềm nhũn.

Luhan vốn đang đẩy cánh tay đối phương, trong nháy mắt liền nắm chặt lấy bờ vai kia, chỉ một chút, ngay lúc đối phương lưu lại trên thân mình một dấu hôn. “Ân………a……..” Luhan cau mày, cảm nhận được sự đột ngột của đối phương, giật mình một cái, quả nhiên là bất luận làm bao nhiêu lần, vẫn không thể nào thích ứng được hoàn toàn với sự đau đớn nói không lên lời này.

“Vẫn đau sao ?” Jongin một bên dùng miệng hôn lên khuôn mặt đầy mồ hôi của Luhan, một bên nhỏ tiếng hỏi.

“Ừ..” Luhan ngẩng đầu, cắn khóe môi, gật gật.

Lần đầu tiên, Jongin dịu dàng như vậy nhìn Luhan, mang theo chút ánh nhìn thương tiếc, đem cả khuôn mặt Luhan ngả lên vai mình, nhỏ giọng nói : “Đừng cắn môi anh, nếu có đau, cứ cắn lên vai tôi.”

Luhan vô cùng xấu hổ mà nhìn thân thể khỏe mạnh sáng bóng của đối phương, chỉ muốn khước từ, kết quả bởi vì đối phương tập kích bất ngờ, mà trở nên mất kiểm soát, cắn một phát lên vai của đối phương.

Mạnh mẽ hướng về phía trước, sau lưng Luhan áp vào công tắc vòi hoa sen, dòng nước ấm phun lên cơ thể hai người, dội ướt toàn bộ dục vọng, Jongin ôm lấy cơ thể đối phương, ôm tất cả trên hông mình, theo dòng nước như mưa chảy xuống, cảm nhận được ngọn lửa bốc lên trong lòng.

“Được….được rồi…….không được………a” Luhan thấp giọng mà cầu xin, cuối cùng lại biến thành đơn âm tiết, vang vọng không ngừng trong phòng tắm.

Làm cái này, lại là hơn một giờ đồng hồ.

Sau khi kết thúc, giúp Luhan tắm rửa sạch sẽ, Jongin lại muốn giúp cậu thay áo khoác tắm, kết quả bị khước từ : “Lần này, cậu cứ ở bên ngoài chờ tôi.” Luhan đẩy Jongin ra khỏi phòng, một bên thay quần áo, một bên nhìn cơ thể đầy vết tích hoan ái trong gương, đột nhiên trong lòng đặc biệt khó chịu, bọn họ quả là diễn viên giỏi, ngay cả “động tác diễn” như vậy mỗi ngày đều có thể hoàn thành tới không chê vào đâu được…

Khi bước ra ngoài, Jongin vẫn đang mặc bộ mà đêm qua hai người tình cảm mãnh liệt, quần áo đối phương vẫn nằm trên sofa. Nhìn Luhan sắc mặt có phần yếu ớt, Jongin nhìn đồng hồ, mặt không chút thay đổi mà nói : “Anh muốn đi đâu ,tôi đưa anh đi.”

“Không cần, tôi tự lái xe đi cũng được.” Luhan mạnh mẽ cười một cái rồi bước ra ngoài, kết quả vẫn là có chút lảo đảo.

Jongin cau mày, vội chặn lấy thắt lưng Luhan, có chút bực mình mà nói : “Không ngang ngạnh như vậy thì anh sẽ chết hả ?”

Luhan ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia, dĩ nhiên không có dũng khí cự tuyệt, cứ như lẽ thường phải làm theo sát hắn xuống tầng, lên xe của hắn, nghĩ nghĩ, Luhan đều cảm thấy kì quái, bản thân rốt cuộc là đụng phải cái cửa tà gì, lại cứ thuận theo ý hắn như thế. Có thể là do cái khí chất của hắn ở trên người mình không dễ dàng cự tuyệt.

Mới vừa vào bãi đỗi xe, Luhan liền nhìn thấy xe của Baekhyun, muốn từ từ nhảy xuống khỏi xe, kết quả bị Jongin kéo tay nói thêm một câu : “Khi nào đi gọi điện cho tôi tôi qua đón.”

Luhan chỉ muốn nhanh xuống xe, mặc dù lúc nghe thấy câu đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, liền nhớ lại, a, đây chỉ là một vở kịch, liền lại lạnh xuống. Nhìn đôi mắt kiên định của đối phương, Luhan gật đầu, nói : “Được.”

Không phải đang diễn sao ? Hắn diễn tuyệt đối cũng không tồi.

Cũng chỉ sau ba giờ, đối phương liền gọi một cuộc điện thoại tới “hủy bỏ”, kì thực Luhan một chút cũng không khó chịu, cho tới nay cũng không có hi vọng xa vời gì, vậy sao lại có thể thất vọng. Hắn Kim Jongin không phải là gì của mình, có thể mang thân phận của kẻ đối địch, để bản thân diễn vở kịch dịu dàng lâu như vậy đã là đặc cách rồi, bây giờ ngươi còn muốn cái gì nữa ?

Muốn vĩnh viễn sao ?

Luhan không nhịn được cười khúc khích một tiếng, nhìn những bà bác từng ấy năm vẫn còn thích mình như vậy, lòng thầm nghĩ, đây mới là vĩnh viễn.

“Các bác sẽ vĩnh viễn yêu tôi chứ ?” Luhan bỏ điện thoại xuống, nhặt lên một quyển vở, tiếp tục kí cho các bác, kết quả mười hai người vì câu nói này của Luhan mà điên cuồng.

“Sẽ !!! Chúng tôi vĩnh viễn yêu cậu !!!”

Luhan cười, cười tới đặc biệt xán lạn. Cuối cùng lại rơi nước mắt.

Là xúc động sao ? Luhan tự nói với chính mình.

Chương 36. Đếm nhịp tim… tình yêu ?

Trên đường đưa Luhan đi gặp bạn, Jongin và Luhan ở trong xe đều không nói câu nào. Đột nhiên lúc đèn đỏ, Luhan không cài dây an toàn cả cơ thể ngã về phía trước, đầu thiếu chút nữa là va vào kính chắn gió. Jongin quay lại mặt không chút biểu tình, khẽ cúi đầu, thuận theo thắt lưng giúp anh cài dây an toàn. Luhan sững người, nhìn người đàn ông rất gần đang làm một việc “không phù hợp”, trong lòng dĩ nhiên là một trận tim đập nhanh.

Đoạn đường phía sau, càng thêm xấu hổ.

Không dễ gì tới được nơi hẹn, nhìn Luhan khó khăn xuống xe, Jongin đột nhiên cảm thấy thương tiếc, muốn tí nữa sẽ tới đón anh, không có khách khí mà đề nghị, lần này Luhan dễ dàng gật đầu.

Đóng cửa xe, Jongin đeo kính râm, nhìn người kia chạy như thoát khỏi, ôm chầm lấy người đàn ông khác, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Nghĩ mấy ngày nay phát sinh đủ thứ chuyện, lại có loại ảo giác như bị ngăn cách.

Jongin thật sự không biết bản thân cùng với anh ta sẽ đi tới được ngày hôm nay. Chỉ cảm thấy, mặc dù cái cảm giác coi thường người này đã ăn sâu vào trong cậu, nhưng không cách nào quên được những giọt nước mắt trên mặt anh. Đó là sự đẹp đẽ mang theo chút thảm thương, giống như những cánh hoa rơi trên mặt đất sau trận cuồng phong, không trọn vẹn, nhưng lại yêu nghiệt chết người. Lần này, cậu bại trước bản năng của chính mình, lí trí nói cậu nên rời xa, nhưng cơn dục vọng trong lòng lại như cơn cuồng phong quét qua không thể kìm nén, cuốn lấy tất cả những quy tắc trong người Kim Jongin, biến nó trở thành đống hoang tàn.

Sau đó, giữa đống hoang tàn nở ra một đóa hoa, chính là nước mắt của Luhan.

Với việc bọn họ thân mật, làm tình, ngay từ đầu chỉ nghĩ là duyên phận ngắn ngủi một hai ngày, lại không ngờ biến thành sự chờ đợi mỗi ngày của Kim Jongin. Mặc dù người trong nhà đã giúp cậu chọn ra hôn ước, cậu lại không có cách nào để tâm. Mỗi ngày đều nghĩ tới cơ thể kia, khuôn mặt kia, và cả những giọt nước mắt.

Đưa Luhan đi xong, Jongin mặc dù nói là sẽ đem xe về gara nhưng lại không có đi, trực tiếp đỗ xe ở bãi đỗ xe công cộng gần đó, chỉ nghĩ tới việc lát nữa kết thúc sẽ qua đón anh. Lúc đang định nằm trong xe nghe nhạc, đột nhiên điện thoại của Diana gọi tới, đầu dây kia đều là sự oán giận, mặc dù nói trước kết hôn thì hai người nên hạn chế gặp mặt, nhưng đã qua một tháng rồi, cũng không gặp được hình bóng người kia, ít nhiều có chút nói không nổi ? Qua đây cùng em đi xem lễ đường.

Jongin vốn định cự tuyệt, nhưng Diana ở đầu dây bên kia dường như là cảm nhận được sự im lặng của Jongin, đã sớm ngăn lại miệng đối phương : “Jongin, có phải hay không anh đã hối hận việc cùng em kết hôn rồi ? ! Nếu như anh muốn hủy hôn, em sẽ chết cho anh xem !” Gần đây Diana rõ ràng lộ ra việc mắc chứng cuồng loạn, chỉ cần là hai người nói chuyện điện thoại, đối phương đều không quá mười phút đầu là yên dịu, trong khoảng thời gian còn lại, đều là Diana nghi ngờ cùng phẫn nộ. Jongin cảm thấy việc này rất khác thường, chí ít cùng với người phụ nữ độc lập trước đây cậu quen là khác xa.

Trong lòng mặc dù có phản cảm, nhưng Jongin hiểu rõ trách nhiệm của mình, hơn nữa mối quan hệ không rõ ràng với Luhan trong nhiều ngày qua, dĩ nhiên trong lòng Jongin đối với Diana có chút hổ thẹn.

“Sao có thể hối hận chứ ? Em đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ anh qua đón em, chúng ta cùng đi xem.” Jongin xoa xoa vùng lông mày, trầm thấp mà an ủi Diana.

“Jongin, vì anh em có thể từ bỏ cả thế giới, đừng rời xa em !” Diana thoáng nghẹn ngào khàn giọng nói, Jongin liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy, đầu đau muốn nứt. Định nói gì đó, Diana lại đã lại tiếp tục : “Em có thể chịu đựng được anh ở bên ngoài vui chơi, nhưng chỉ cần anh nhớ đường về là được.”

Jongin vì câu nói này mà lặng người, cậu biết Diana là một phụ nữ thông minh, rất nhiều thứ nếu như không trong phạm vi kiềm chế sẽ vượt quá phép tắc, gần đây có thể là cô đã cảm nhận được vị trí của mình đang bị đe dọa, nên mới biểu hiện ra tính khí “trẻ con” ấy. Hai người cứ như vậy mà cầm điện thoại trầm mặc rất lâu, Jongin chậm rãi nói : “10 phút nữa, anh sẽ qua tìm em.”

Không đợi Diana nói gì, Jongin liền ngắt máy.

Kì thực trước khi gọi điện cho Luhan, Jongin ngồi trong xe suy nghĩ rất lâu. Vốn không muốn nói với anh bản thân đi đâu, nhưng là nghe thấy âm thanh của đối phương, Jongin đột nhiên có ham muốn dò xét thái độ của đối phương, đem chuyện “cùng Diana đi xem lễ đường” nói ra, đồng thời âm thanh cũng cao lên mấy độ.

Đối phương ngừng một lát, cũng không có thay đổi tâm tình gì, trả lời như là “trả lời vấn đề của cánh phóng viên”, đến cuối còn lấy “không có thời gian gì” ra mà vội vã ngắt điện thoại. Jongin nhìn điện thoại vang lên âm thanh du du, tâm tình vốn có chút không thoải mái, đột nhiên trở nên càng tồi tệ, một bên túm chặt vô lăng, một bên chửi ầm lên : “mẹ kiếp ! mẹ kiếp ! mẹ kiếp !”

Lúc đánh xe ra khỏi bãi đỗ, cũng vì tức giận mà có chút run tay, đánh vô lăng quá sức, quay đầu, liền va chạm với một chiếc xe đang tiến vào. Chủ xe xuống xe, trực tiếp chặn lại lối đi của Jongin, không muốn cho cậu qua.

“Này ! Không có mắt hả ! Đâm rồi còn không biết hả ?! Còn muốn chạy ?!” Trước đây không phải là Kim Jongin chưa từng gặp qua chuyện này, nhưng vì là người của công chúng, khi phát sinh xung đột, hầu như là, cậu sẽ chọn lựa cách dàn xếp ổn thỏa. Nhưng là hôm nay, cậu cảm thấy trong cơ thể bản thân đang phát hỏa, nhìn người đàn ông đứng trước xe mình mắng chửi, Jongin tháo kính, đẩy cửa, dễ dàng nhảy xuống, túm lấy cổ áo người đứng trước xe kia, đấm hắn một đấm.

“Mày…mày đã đụng xe người khác còn đánh người ?! Mày….mày không phải là Kim Jongin sao ?!” Người đàn ông ôm lấy khuôn mặt vừa bị Jongin đánh, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy không phải là nam minh tinh đang nổi tiếng thế giới sao ? Người bị hắn đụng xe chính là Kim Jongin….

Trong mắt người đàn ông lóe ra một chút tôn sùng với Jongin, giây tiếp theo lại trở thành sợ hãi, cú đấm thứ hai cũng vì đối phương nhận ra Jongin mà ngừng lại, người kia tiếp tục hét vào mặt cậu. “Mày….mày…cẩn thận tao chụp ảnh tung lên mạng, cho mày chết, không chỉ đụng xe, còn đánh người !” người đàn ông lùi lại về phía xe, phút cuối còn không quên chụp lại một tấm ảnh.

Không đợi Jongin tiếp tục cho hắn một đấm, Kris không biết từ đâu đột nhiên chạy tới, túm lấy điện thoại của người chủ xe, trực tiếp lên gối, dứt khoát làm vỡ tan. Sau cùng cầm ra một nắm tiền nhét vào trong tay người đàn ông kia, âm trầm nói : “Đây là tiền điện thoại và sửa xe, còn lại là tiền thuốc, chuyện hôm nay hãy quên đi.” Kris túm lấy cổ áo người đàn ông kia, nói từng chữ một.

“Tao….dựa vào cái gì mà phải nghe mày ?” Người đàn ông bị khí thế của đối phương ép chặt, nhưng là chạm tới danh dự của đàn ông, nghĩ thầm xe bị đụng rồi, điện thoại bị nát rồi, mặt cũng bị đánh, cuối cùng ngay cả chửi cũng không dám, cái này có phải là quá khinh thường ?

“Tôi là Kris của tập đoàn Viễn Đông.”

Người đàn ông vừa rồi còn kiêu căng lúc này lập tức im lặng, một bên nuốt nước bọt một bên gật đầu. Số tiền kia trong nháy mắt như là khoai nướng bỏng tay, bị người đàn ông vội vàng đặt vào trong túi Kris : “Ngô….Ngô tổng, tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, số tiền này tôi không dám nhận, vậy, hai người nói chuyện tôi đi trước.”

Người đàn ông vội vã chui vào trong xe, lại bị Kris túm lại, đem số tiền hắn vừa đưa mình ném lại vào trong xe hắn. “Đồ của ngươi là do chúng ta làm hỏng, tiền này nhất định phải đưa ngươi, quản chặt cái miệng ngươi là được.” Kris u ám nói, người đàn ông kia vội vàng cúi đầu, khuôn mặt tươi cười, là vậy là vậy, nào dám mạo phạm người của Ngô tổng a.

Nhìn chiếc xe chạy trối chết ra khỏi bãi đỗ, Jongin lúc này mới chậm rãi nói với Kris : “Cảm ơn.”

Kris cau mày nhìn Jongin, người bạn hắn đã quen hơn 20 năm, vẫn cảm thấy sự tàn ác ngày hôm nay đặc biệt nghiêm trọng, sắp bắt kịp bản thân mình rồi : “Cậu từ trước tới nay luôn rất cẩn thận, hôm nay là sao vậy ?”

“Tâm tình không tốt, muốn trút hết ra, là hắn xui xẻo, lúc này gặp phải tôi. Cậu như nào lại ở đây ?”

“Gặp người.” Kris lựa từ mà nói, bước lên phía trước, cầm khóa xe hướng tới phía thang máy.

“Cậu có vẻ bận rộn, gần đây mọi người như nào, lâu lắm không tụ tập rồi, đợi chuyện của tôi và Diana xong xuôi, chúng ta lại gặp gỡ.” Jongin vỗ lên vai Kris.

“Được.” Hai người vừa mới quay lưng mỗi người một hướng, Kris đột nhiên ngừng lại, không rõ vì sao lại hỏi : “Cậu thực sự yêu Diana sao ?”

Kris từ trước tới nay chuyện nam nữ đều che đậy kín kẽ, hôm nay lại đột nhiên mở lời, hỏi một vấn đề đơn giản như vậy, khiến Jongin có chút kinh ngạc, ngừng lại.

“Đừng nói đùa nữa, cái thứ “yêu” còn tồn tại sao ?” Jongin cười nhạo, nghĩ năm đó, mấy người bọn họ mỗi lần nói chuyện phiếm lại đánh đấm là lúc, đều đem chữ “yêu” trở thành trò đùa cuối cùng, những công tử nhà giàu này đều đùa giỡn không biết chán những người ở bên.

Kris nhìn vào mắt Jongin, cũng không nói gì nữa, chỉ lắc đầu, rồi ấn lên nút thang máy ở bãi đỗ xe.

Trên đường lái xe đến đón Diana, Jongin đột nhiên nhớ lại câu nói “Cậu thực sự yêu Diana sao?” là lúc, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Luhan, anh khóc, tuyệt vọng, phẫn nộ, cười yếu ớt, vô lực, cùng với hình ảnh con người đêm hôm đó, khi anh ngả đầu lên ngực cậu, dùng miệng đếm số nhịp tim.

“1,2,3…128, 129,…..301….” Âm thanh mềm mại, như là khúc hát ru đẹp đẽ nhất, khiến Jongin đặc biệt yên ổn, thực sự, trong nháy mắt, Jongin thật sự muốn vĩnh viễn, gần anh, ….ngay cả với tình yêu.

Không có mở mắt, chỉ là dùng tay càng ôm chặt lấy Luhan, khiến đôi tai anh áp chặt lên ngực cậu, âm thanh càng rõ ràng hơn.

Đón Diana tới xem lễ đường, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, còn chưa xem hết một vòng, Jongin đã muốn đi. Nhìn kim đồng hồ ngừng động không ngừng, trái tim cũng như cỏ đang mọc dần.

“Jongin, anh cảm thấy nơi này như nào ?” Diana nhẹ nhàng nói, Jongin lúc này hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nhìn thấy miệng cô mấp máy, ngơ người. “Này ! ! Jongin ? ! Anh sao vậy ?”

“Hả ? ! A, anh đột nhiên nhớ ra, Vương đạo diễn hôm nay có tìm anh ăn cơm, thời gian cũng sắp tới rồi, không đi không được.” Jongin bối rối mà nhìn đồng hồ, đã lùi bước tiến ra bên ngoài.

“Jongin….Thôi bỏ đi, anh đã vội vàng như thế, anh đi đi, nhớ xong việc qua tìm em.” Diana nhìn Jongin, như là hi vọng đối phương có lương tâm mà lưu lại, chờ đợi.

“Được, anh đi rồi về.”

Nhìn Jongin chạy như bay ra ngoài, Diana đứng đó lúc đầu còn cao quý trang nhã đột nhiên rơi hai hàng nước mắt. Cô nhíu mày, một bên khóc, một bên căm hận mà gọi một cuộc điện thoại.

“Alo ? ! Peter hả ? Tôi là Diana, chuyện lần trước tôi nói với anh anh làm tới đâu rồi ? Nhớ kĩ, tôi muốn kẻ tên Luhan đó thân bại danh liệt ! !”

Chương 37. Một kẻ náo nhiệt.

Trời đã bắt đầu tối, đèn cũng được thắp lên, Jongin gọi một cuộc điện thoại cho Luhan, phát hiện đầu dây kia liên tục bận, Jongin cũng không ngắt máy, cứ như vậy mà gọi vào số đó. Ước chừng lúc này hẳn anh đã về nhà rồi, liền đánh xe trực tiếp tới nhà Luhan. Kết quả khi tới dưới lầu, nhìn đèn nhà Luhan vẫn tối om. Xoa đầu một chút, quay người lên xe chuẩn bị đi đón cái người đã mất tích này, cũng không biết đây là loại cảm giác gì, khiến Jongin bị thu hút bởi ánh đèn của khu vui chơi công cộng dành cho thiếu nhi trong góc khu.

Cũng chính lúc này, dãy số liên tục gọi kia cuối cùng cũng có tín hiệu. Không hề dừng lại, Jongin thuận theo ánh đèn yếu ớt đi tới cánh cổng nhỏ, kết quả nhìn thấy Luhan đang ngồi trên xích đu nghe điện thoại của mình.

“Alo ?” Âm thanh Luhan có chút trầm thấp, một âm đơn khàn khiến trái tim Jongin đột nhiên bị bóp nghẹt.

“….Anh đang ở đâu ?” Jongin ôm cánh tay, đứng ở trong bóng tối nơi góc khuất, nhìn bóng dáng giống như có chút cô đơn kia, chỉ cảm thấy chân bất động chẳng thể bước. Nghe thấy âm thanh của anh, cậu muốn mở miệng nói : “Tôi tới rồi”, nhưng sống chết lại không nói ra nổi, đến cuối cùng vẫn hỏi một câu xấu hổ kia.

“Ăn cơm với bạn.” Luhan thấp giọng nói, vùi đầu vào trong điện thoại, một chút cũng không do dự mà nói khiến Jongin lúc này đây rất dễ dàng vạch trần lời nói dối của anh, nhưng lời nói dối đó lại khiến Jongin không có cách nào tức giận, chỉ biết thay anh khổ sở. Rõ ràng chỉ có một mình, nhưng lại giả bộ náo nhiệt, khiến người khác nhìn không nỡ.

“Uhm, tôi xong việc rồi, qua đón anh nhé ?” Jongin thuận theo ánh sáng yếu ớt, nhìn dưới ánh đèn, Luhan nở một nụ cười đau khổ, muốn đưa tay nắm lấy cái gì đó, cuối cùng chỉ có không khí trong tay. Tự thấy bản thân lúc này hành động như thằng ngốc, cuối cùng lại thấy tức cười.

“Không cần, tôi tự về cũng được. Còn có chuyện gì không ? Nếu không có gì tôi cúp máy, bạn đang gọi.” Luhan khẽ nhếch mép, giả bộ bình tĩnh nói vào điện thoại. Khóe miệng cử động một chút, như là làm ra một quyết định khó khăn biết bao, Luhan tiếp tục nói thêm một câu : “Tôi nghĩ, về sau chúng ta đừng nên gặp mặt nhau nữa, Jongin.”

Âm thanh Luhan nhỏ dần, Jongin đều có thể cảm thấy đối phương đang hít một hơi sâu.

Jongin sững người vài giây, chỉ biết cầm điện thoại trầm mặc nhìn bóng dáng không có sức sống đang ngồi trên xích đu, không phục mà hỏi một câu : “Vì sao ?”

Câu nói “vì sao” của Jongin đối với Luhan có chút bất ngờ, từ những gì cậu thấy, đối phương là loại người mà chỉ cần bản thân cậu nói gì thì người kia liền nghe theo không hỏi lại, huống chi chuyện lúc trước ở bên nhau đối phương cũng chỉ là ỡm ờ, ở cùng bản thân lâu như vậy đã là kì tích, nhìn phản ứng của đối phương mấy ngày rồi, không phải là đã chán với mối quan hệ nam nam bất chính này rồi sao ? Dù sao bản thân và Kim Jongin không giống nhau, hắn là ngôi sao quốc tế không một vết nhơ, tương lai không xa cũng sẽ lấy vợ, cuộc sống phải là không mĩ mãn sao ?

“Vốn dĩ không phải là nên kết thúc sao ? Hơn nữa cậu còn kết hôn, chúng ta không thể như vậy được.” Luhan cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã lên, âm thanh có chút quạnh quẽ.

“Còn có lí do nào khác không ?” Jongin cầm điện thoại, từ sau lưng Luhan, chậm rãi từng bước từng bước tiến tới gần, thanh âm cũng tiến gần, nhưng đối phương vẫn như lạc vào cõi thần tiên, không phát hiện ra phía sau lưng có người.

“Lí do ?” Luhan nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày trời cuối cùng mới nói một câu : “Tôi muốn ở một mình.”

Lời này là Luhan nói với Jongin, kì thực cũng là nói với chính mình.

Bởi vì chỉ có một mình, mới không có tổn thương, không có li biệt, không có đau khổ, không có thất vọng. Chỉ có một mình, sẽ không vì khi những âm thanh trôi qua mà cảm thấy cô đơn. Chỉ có một mình, thì sẽ không khiến người khác thấy được sự đau đớn trong mình mà chế giễu. Cũng chỉ có một mình, mới có thể khiến Luhan ôm trọn được cảm giác an toàn cuối cùng.

Jongin đứng phía sau lưng Luhan, đứng im ở đó, không nói gì. Luhan tiếp tục thì thầm lẩm bẩm vào điện thoại : “Đã một mình ba năm rồi, ba năm nữa cũng sẽ chẳng để ý, lại ba năm nữa, vẫn là ba năm. Có lẽ như vậy cả đời, cũng rất tốt.”

Jongin dùng chất giọng âm trầm chậm rãi nói vào điện thoại : “Không có ai nguyện ý ở một mình.” Nói xong liền từ phía sau ôm lấy Luhan.

Luhan chưa hề chuẩn bị tâm lí liền đơ người, cứ như vậy nắm lấy điện thoại, không dám quay đầu, không dám cử động, cũng chẳng dám nói, chỉ sợ giấc mộng trong nháy mắt này lập tức tan biến, thoáng cái sẽ tỉnh lại. Luhan vừa rồi vẫn còn nói cười trong điện thoại lúc này vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là sự ấm áp quanh vòng eo ngày một ấm, nghẹt sống mũi.

Jongin ngồi ở phía sau, vòng tay túm lấy điện thoại của Luhan, đem đôi bàn tay lạnh lẽo của anh ấn vào trong lòng bàn tay mình. “Tôi nói rồi, trước khi trái tim của anh sống lại, tôi sẽ không đi. Tôi là Kim Jongin, lời đã nói ra, từ lúc đó chẳng thể rút lại.” Jongin cọ đầu mình vào sau gáy Luhan, lực ôm thắt lưng đối phương ngày một chặt, khiến Luhan có cảm giác bản thân mình sẽ nghẹt thở mất.

“Sống lại thì làm gì, đến lúc đó cũng sẽ chết thôi.” Luhan muốn tiếp tục nói, trong nháy mắt, Jongin lấy tay che miệng Luhan, để đầu anh ngả ra sau nằm trọn trong lồng ngực mình,cảm nhận được nhịp đập thình thịch của trái tim.

“Ít nhất, cũng đã từng sống.” Jongin vuốt ve gương mặt Luhan, thuận vuốt lên khóe môi anh, Luhan vốn đang cứng ngắc, đôi mắt mơ mơ màng màng, liền quay người lại, nhìn người đàn ông lúc này có phần khiến cậu đoán không ra, tâm tình thật là phức tạp. Cậu ghét chính mình, nhưng là đôi khi quá thương yêu ; rõ ràng muốn rời xa, nhưng mỗi giờ mỗi khắc lại muốn thật gần ; biết rõ những chuyện mờ ám của bản thân căn bản người khác không thể phát hiện, nhưng không dám phá vỡ….

“Cậu….” Luhan đơn độc nói một chữ, Jongin liền điên cuồng ôm chặt lấy anh áp sát lên môi người kia, tựa vào gốc cây bên cạnh, cứ như vậy hôn lên.

Luhan muốn khước từ, nhưng cơ thể vì sự cuồng nhiệt của đối phương mà ngày một trở nên ấm áp, cuối cùng lại có chút say đắm mà ôm lấy cổ đối phương, khiến nụ hôn thêm sâu.

Đêm trăng, vô cùng, gió nhẹ, người thưa, có loại chân tình ở trong bóng tối như thủy triều mà dâng.

Chương 38. Bộ bộ vi doanh (thận trọng).

Sau khi chia tay Jongin, Kris liền tiến thẳng tới phòng khách. Một người đàn ông nhìn thô tục đang đường hoàng nhìn ngó xung quanh phòng, nhìn thấy Kris đi vào liền vội vàng đứng dậy, vừa xoa hai tay vừa đi tới trước mặt Kris, nịnh nọt mà nói :

“Ngô tổng, xin chào xin chào, nghe nói ngài muốn gặp tôi, tôi lập tức qua ngay.” Người đàn ông khom cúi đầu muốn bắt tay với Kris, Kris liếc mắt nhìn hắn, quay người rời đi, ngồi lên ghế sofa.

Tay người đàn ông vẫn giơ ra trước, cuối cùng có chút hậm hực, vội vã đi qua, Kris lạnh lẽo mà nói : “Trương Hưng đúng không ?” từ hộp xì gà rút ra một điếu, Trương Hưng vừa gật đầu vừa nói phải phải phải, rồi bật hộp quẹt giúp Kris châm lửa.

“Ngươi biết Hoàng Tử Thao và Xiaozi hiện tại ở đâu ?” Kris nhíu mày, hút xì gà, nghĩ bản thân đã sử dụng rất nhiều cách, cuối cùng chỉ có đường này là có thông tin, người của viện trinh sát tìm được tên côn đồ Trương Hưng này, hắn là một tên tiểu tốt của Đế Đô Hồng bang, bình thường mèo mả gà đồng gì cũng trộm, mấy năm nay cũng tìm đường làm ăn, nhưng là vì hắn cũng chẳng quản được cái miệng mình, gặp chuyện là làm, không biết lãi lười được bao nhiêu.

“Đúng vậy, tôi là người cấp bạch phiến cho Xiaozi, lúc đầu có ngắt một tháng, vừa rồi, cô lại liên lạc lại với tôi, cho nên lại nối lại.” Trương Hưng vắt chéo chân khiến Kris thấy rất không thoải mái, nếu không phải hiện tại trên người đàn ông này nắm giữ đầu mối, thì Kris đã đem đá hắn đi rồi.

“Bao nhiêu tiền ?” Kris dập lửa ở xì gà, nhíu mày hỏi.

“Chỉ cần là Ngô tổng muốn biết, tiểu nhân nào dám nhận tiền của ngài, có thể giúp việc cho ngài là vinh dự của tôi.” Trương Hưng tiếp tục muốn nịnh bợ, kết quả nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, triệt để mà ngậm miệng.

“Ta cũng không để người khác làm không công.” Kris nhìn Trương Hưng, đứng dậy sửa lại ống tay áo tiếp tục nói : “Nhưng đồng thời, nếu làm không hài lòng ta, trừng phạt lên bội lần.”

Trương Hưng từ anh em trong Hồng Bang được biết thủ đoạn của Kris này rất hiểm ác, chỉ cảm thấy nếu người như này gia nhập hắc đạo, đừng nói là Hồng bang Thanh bang, ngay cả đối chọi với mafia cũng sẽ tuyệt đối không thua kém. Kris nhiều năm nay cũng có liên hệ với giới xã hội đen, không những là Kim chủ của hồng bang, mà cho dù là đối thủ của hồng bang là thanh bang cậu cũng từng giúp đỡ, trong bạch đạo càng có quan hệ với những nhân vật đình đám, thật có thể nói là một tay che trời cả hắc lẫn bạch.

Lần này có thể giúp người như vậy làm việc, Trương Hưng nửa mừng nửa lo, mừng là bởi vì có thể thoát khỏi được số phận tiểu lâu la trong nội bộ bang phái, lo là nếu làm hỏng chuyện của hắn, phỏng chừng cái mạng nhỏ của mình cũng chẳng giữ được.

“Tiểu nhân hiểu, hiểu rồi.”

“Nói cụ thể một chút tình hình bọn họ.” Kris đứng bên cửa sổ, nhìn xa xăm, nhớ đến ngày đó nghe được tiếng chửi rủa của Tử Thao trong điện thoại, quả thực lúc đó có kích động muốn giết đôi cẩu nam nữ đó, thế nhưng nghĩ lại, khiến bọn họ chết thì dễ dàng quá. Không đem hai người quỳ xuống trước mặt, thì bọn họ hẳn không biết bản thân đã mạo phạm tới ai rồi.

“Bọn họ dừng chân tại một làng chài, chắc là còn chút tiền, nếu không thì Xiaozi đã không tìm đến chỗ tôi lấy thuốc. Còn có chính là, Hoàng Tử Thao cũng nghiện luôn rồi.” Kris bất chợt xoay người, cau mày nhìn Trương Hưng, đột nhiên túm lấy cổ áo hắn.

“Ngươi nói gì ?” Kris có chút kích động, nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Cái….cái kia, Hoàng Tử Thao….. chính là người ở cạnh Xiaozi…rất giống như cũng bị nhiễm rồi.” Trương Hưng có chút kinh sợ mà cúi đầu, Kris hất vai đối phương, có chút bực bội mà bước đi xung quanh phòng.

“Bao lâu ?”

“Chắc là mới gần đây….lần trước tôi nghe Xiaozi nói…như là Hoàng Tử Thao muốn chứng minh việc nghiện cũng có thể cai, vậy nên bản thân cũng hút…”

Kris một đạp đạp lên bàn trà cạnh sofa, những mảnh kính rơi lả tả trên sàn nhà, mắng chửi một câu : “Đồ ngu xuẩn ! !” Trương Hưng đứng bên cạnh, nghĩ thầm tâm tư của Kris quả nhiên là không ngờ tới, tâm tình bất định như vậy.

“Ngươi tiếp tục giúp ta quan sát.” Kris túm lấy cổ áo, khôi phục tiếp tục nói : “Nhưng là mẹ kiếp không được đưa thứ kia cho bọn chúng nữa, bằng không nếu để ta biết được, trực tiếp giết chết ngươi !” Kris chỉ vào Trương Hưng, ánh mắt như là phun ra lửa.

Vốn tưởng sự báo cáo chân thực của bản thân có thể đổi lấy một chút sự tán thưởng hoặc hảo cảm từ phía Kris, cũng không ngờ đối phương càng phẫn nộ, không khỏi một hồi run rẩy : “Vâng….vâng…”

“Còn có chuyện này, nếu dám để cho người ngoài biết, ngươi biết sẽ như thế nào chứ ?” Kris tựa toàn thân lên ghế sofa, có chút cạn kiệt sức lực mà nói.

“Tôi biết tôi biết tôi biết.” Trương Hưng hoảng loạn mà lau mồ hôi, không ngừng gật đầu.

Kris vung tay, không nhịn được mà nói : “Để lại địa chỉ của bọn họ, ngươi có thể cút rồi.” Kris vừa dứt lời, Trương Hưng liền vội vàng run rẩy viết lên tờ giấy, rồi chạy vội ra ngoài, lúc trước khi ra tới cửa, thiếu chút nữa là sợ đái ra quần.

Kris thở dài một hơi, xoa xoa lông mày, nghĩ tên ngốc này rốt cuộc muốn làm cái gì ? Là vì yêu sao ? Ngay cả cái thứ kia cũng dám thử ? Hắn biết giữa hai người Xiaozi và Tử Thao nhất định là có cảm tình, bằng không lúc hắn cường Tử Thao ở trước mặt Xiaozi, biểu tình của đối phương đã không tan vỡ như thế. Hắn cũng biết bản thân là một tên khốn, mà giữa những chuyện này tên khốn càng có khả năng cắt tuyệt hết mọi thứ với Tử Thao. Nhưng Xiaozi so với chính mình có bao nhiêu thích hợp ?

Bản thân nghiện thì không có gì để nói, nhưng ngay cả tên ngu kia cũng dính vào. Muốn đem thứ này biến thành trò chơi của mọi nhà sao ? Trong đầu là đá sỏi hay bị xe nghiền sạch rồi. Cho dù có khát vọng dịu dàng như thế nào cũng con mẹ nó đừng thử cái phương pháp đó.

Từ từ đứng lên, cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc tới cục trưởng cục cảnh sát.

“Cháu ngoan cũng có thời gian gọi điện cho ta sao ?” Cục trưởng cầm điện thoại mỉm cười trêu chọc.

Kris có chút nặng nề mà nói : “Lần này gọi điện là muốn nhờ chú Lưu một chuyện.”

“Chúng ta còn có cái gọi là xin nhờ không xin nhờ sao, cháu nói đi.” Thành phố từ trước tới nay luôn có rắc rối với mạng lưới quốc tế, thương nghiệp cũng bị liên lụy, Kris tự nhiên cũng là không ngoại lệ, từ cha hắn lúc khởi nghiệp, cậu cùng Lưu Trung lúc đó vẫn là phó cục trưởng là người hỗ trợ đắc lực, khi cha cậu đột ngột qua đời, nếu không nhờ chú Lưu ở bên hỗ trợ, phỏng chừng cậu đã không nhanh chóng tóm được hai kẻ mặt người dạ thú bà hai cùng chú ruột kia.

“Chú giúp ta phái vài người tới số 18 thôn ***, có kẻ giấu thuốc phiện, nữ thì bắt lại, nam thì đưa đến chỗ ta.”

Lưu Trung trầm lặng vài giây, chỉ hỏi đúng một câu có chính xác hay không, sau khi khẳng định đáp án chính xác, chỉ nói một từ : “Được.” Rồi không hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa.

Ngắt máy, Kris xoa xoa cằm chính mình, nghĩ kế tiếp nên làm thế nào, càng nghĩ càng đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro