31-33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31(1). Cô nương ốc nhồi.

Tình hình quay phim của Tử Thao hôm nay rất không tốt, một phần là vì thắt lưng bị thương, còn một phần là do lo lắng về Xiaozi. Nhìn Luhan đã hoàn thành xong các cảnh quay đang từ biệt mọi người, Tử Thao vẫn đang ngừng ở cảnh hai, không có cách nào diễn tiếp được.

“Tử Thao ? Cậu làm sao vậy ? Những động tác như này, bình thường cậu diễn một lần là xong mà.” Tổ đạo diễn không nhịn được mà nói, nếu như nói là từ đầu còn có thể nhân nhượng vì cậu bị thương, nhưng là cảnh quay quá lâu rồi khiến ông bực bội, có theo cả đoàn làm phim cũng thấy bất mãn.

Vốn lúc đầu Tử Thao hơi khom lưng đột nhiên đứng thẳng, nở nụ cười xin lỗi với mọi người, cắn răng, tiếp tục hơn hai giờ, không muốn làm sai nữa. Khi đạo diễn hô ngừng là lúc, Tử Thao cảm thấy thắt lưng bản thân đã không còn sức lực, toàn bộ tê liệt. Khoác áo khoác ngoài chuẩn bị rời khỏi, Tử Thao nhận được một cuộc gọi của Kris, không ấn nghe ngay, suy nghĩ tới nửa ngày, cuối cùng vẫn nghe máy.

“Kết thúc rồi đúng không ?” Đầu dây bên kia nói rất thấp, có vẻ như là tùy ý hỏi.

“Vẫn…vẫn chưa.” Tử Thao nói dối, cậu muốn lát nữa sẽ đi xe tới bệnh viện thăm Xiaozi.

“Được, kết thúc thì gọi điện cho tôi.” Không đợi Tử Thao có phản ứng, đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.

Tử Thao nghe âm thanh du du vang lên sau khi ngắt máy, ngây người, cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy tình hình đã như vậy, làm một nam tử hán đại trượng phu đã nói thì phải giữ đúng lời, nếu không dám đối mặt, là quá kém rồi.

Kris nói bản thân hắn rất đơn giản, hắn mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu như không chiếm được thứ gì, thì sẽ không để bản thân bị kiềm chế mà nghĩ ra muôn nghìn cách để chiếm lấy, mặc cho quá trình này rất tàn ác.

“Cho nên Hoàng Tử Thao, cậu tốt nhất là tuân thủ giao ước của chúng ta.” Kris đưa tay đặt lên vai Tử Thao, chỉ nhẹ một chút, mà Tử Thao lại giống như bị điểm huyệt không thể cựa quậy.

Tử Thao tuy là một người đơn giản, nhưng cũng ở trong ngành mấy năm, về quan hệ nhân quả, cái này cậu hiểu. Nhưng là vì Xiaozi, cậu muốn dùng chiến thuật trì hoãn vài ngày, xem xem đến cuối cùng có thể dùng phương thức giải quyết “bình thường” mà không dùng đến thể xác không.

Kris nhìn thấu tâm tư Tử Thao, nhưng là không có phá bỏ, tuy là Kris biểu hiện cho Tử Thao vài ngày suy nghĩ, thế nhưng chính là ngay tối hôm đó, những bức ảnh ướt át của Xiaozi bắt đầu bị tung lên mạng, lúc đầu chỉ là một hai tấm, sau đó là cuộc oanh tạc có quy mô, khiến cho Xiaozi từ trước đến nay luôn là cư dân mạng tích cực phải đem từng cái từng cái ảnh xóa sạch trong nước mắt. Cô đứng bên cửa sổ khóc, Tử Thao tiến lại gần, thì Xiaozi lại lùi về phía sau.

Kì thực là Xiaozi đơn phương chiến tranh lạnh, Tử Thao không nói một câu, Xiaozi bắt đầu khóc, đến cuối cùng im lặng mới chọn lựa cách tốt nhất.

“Chúng ta chia tay đi.” Xiaozi cau mày, thấp giọng nói, đứng cách Tử Thao mười bước : “Em thực sự chịu không nổi.” Xiaozi đột nhiên tan vỡ mà ngồi thụp xuống, kêu lớn như cuồng loạn.

“Còn có anh mà ! Nếu như em cảm thấy chịu không nổi, anh sẽ giúp em !”

“Giúp như nào ? Còn có một nghìn bức ảnh cần xóa, hình tượng em khổ sở gây dựng sáu năm trời, trong nháy mắt bị sụp đổ.” Xiaozi nghẹn giọng, muốn trốn tránh Tử Thao đang bước tới, liền tiếp tục nói : “Còn có ánh mắt đồng tình của anh, anh là bạn trai em, anh hẳn là nên phẫn nộ vứt bỏ em, chứ không phải ấm áp mà khuyên bảo ! Vì sao anh lại đối tốt với em như vậy ? Anh bảo em phải làm thế nào ? Thanh thản mà tiếp nhận ý tốt của anh sao ?”

Tử Thao lặng người, lẩm bẩm đầy yêu thương : “Nhưng em là bạn gái anh, sau này sẽ trở thành vợ anh, mẹ của con anh, nếu như anh không yêu em, vậy thì là ai ? Xiaozi, đừng như vậy nữa….” Tử Thao liền nhích dần về phía trước, Xiaozi càng sợ hãi lùi về phía sau nắm lấy tay thành ban công, làm bộ động tác muốn nhảy xuống.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Tử Thao liền không dám tiến về phía trước nữa, chỉ nhìn lan can bên cạnh, và gió thổi tung mái tóc Xiaozi, nở nụ cười buồn bã.

“Cuộc đời…..có rất nhiều thứ tồn tại, mà không thể xóa bỏ, cho dù con người ta có giả vờ quên đi, thì những thứ đáng ghét đó vẫn ở đây !” Xiaozi đặt tay lên ngực mình, không khóc, đột nhiên mỉm cười nhìn Tử Thao : “Anh xứng đáng có một người tốt hơn, hãy quên em đi, như một người khách qua đường.”

Tử Thao vươn tay muốn nắm lấy cánh tay Xiaozi, thì như cứng người lại nơi đó, tiến không được mà lùi cũng không xong. Nước mắt ào ạt chảy xuống, muốn ngừng mà không thể, đây là Xiaozi, đang ở trước mặt cậu khóc, bản thân có bao nhiêu ngu ngốc, rõ ràng là người đàn ông của cô, lại không thể bảo vệ cô không bị quấy rối, mà lại khiến cô đứng trước sự tan vỡ của cuộc đời.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, mọi thứ rồi sẽ qua.”

Tử Thao dùng cánh tay lau nước mắt, ngoảnh lại nhìn Xiaozi, nói ra những lời này, liền rời khỏi chung cư tới tìm Kris. Hôm sau, những bức ảnh được lưu truyền trên mạng được chứng thực là sản phẩm của photoshop, cũng chỉ sau một đêm, tất cả những “phân rõ thị phi” chính nghĩa lẫn phi chính nghĩa đều quay ngược hướng.

Tử Thao còn không dám nhìn mặt Xiaozi, chỉ gửi một tin nhắn cho cô, vỏn vẹn bốn chữ : Chúc em hạnh phúc.

Kris ngồi trên ghế sofa nhìn Tử Thao gửi tin nhắn khuôn mặt đặc biệt đau buồn, không nói gì, cứ thế đi qua, ôm đầu cậu vào lồng ngực mình. Tử Thao trong lòng chán ghét muốn đem phá hủy hiện thực, nhưng phá hủy xong rồi thì sao ? Mọi thứ có khôi phục lại như quỹ đạo bình thường không ? Tử Thao không muốn nghĩ nữa, trong cuộc đời lần đầu tiên cậu hiểu rõ hàm ý bốn chữ “vô năng vi lực”(bất lực không thể làm gì).

Bản thân cùng Kris hiện tại là quan hệ gì ? Tử Thao không biết, cuộc sống vẫn không có thay đổi, thậm chí yên bình hơn trước, Kris cũng không có giống cầm thú như trong tưởng tượng, chỉ là có một tối nào đó đột nhiên gọi điện, nói sẽ qua chỗ cậu một lúc, hoặc là lái xe thẳng đến nhà cậu, ngồi cả đêm. Tử Thao cũng không muốn biết, thế nhưng mà mỗi lần con Porche kia đi tới, cậu không muốn nhìn cũng khó.

Ngày đầu tiên đi làm sau khi bị thương thắt lưng, còn chưa có ăn sáng, thì đã nhận được một cuộc điện thoại từ Kris :

“Kết thúc, tôi qua tìm cậu.”

“Được.” Tử Thao có chút yếu ớt trả lời một câu rồi vội vã cúp máy, vì đang chờ trợ lí Vương Giang, cậu bần thần nhìn đã 10h hơn mà vẫn chưa ra khỏi nhà, gọi một cuộc điện thoại cho Vương Giang thì đầu kia đã tắt máy, lúc đang buồn bực, thì có người gõ cửa, lúc mở cửa cậu nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt thanh tú tròn tròn như chiếc bánh bao, đeo kính lộ vẻ chín chắn.

“Xin chào, tôi là người ông chủ Kris gọi qua làm quản lí mới cho cậu, tên là Kim Minseok, gọi tôi Minseok là được rồi.” Minseok mỉm cười nhìn Tử Thao, cậu vẫn đứng ngây người tại chỗ, căn bản không biết phản ứng như nào.

“Vương Giang đâu ?” Tử Thao có chút kinh ngạc, tầm mắt lướt qua người Minseok nhìn ra bên ngoài, có phải hay không Vương Giang đang đùa mình.

“Cậu ta chuyển đi rồi.”

Lời vừa nói ra, Tử Thao liền sững lại, hôm qua Vương Giang còn gọi điện cho cậu ồn ồn ào ào, như nào hôm nay đột nhiên rời đi. Gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia vẫn là âm thanh tắt máy, Tử Thao chỉ cảm thấy chuyện mấy ngày nay quá mơ hồ, tựa như đang xem một bộ phim điện ảnh vậy.

Tuy rằng đối với Vương Giang đột nhiên biến mất, Tử Thao có chút bất an, nhưng sự chuyên nghiệp của Kim Minseok quả thật cao hơn người quản lí trước của cậu một khoảng lớn. Quá trình công việc đều hết sức quy tắc, ngay cả làm việc với đoàn làm phim cũng rất chuyên nghiệp, không có chỗ nào quá dài dòng.

Lúc Tử Thao đang trang điểm, Kim Minseok ở một bên vừa lắng nghe yêu cầu của đạo diễn, vừa gõ bảng thông báo giúp.

Sau khi kết thúc, Tử Thao muốn đi viện thăm Xiaozi, mặc dù đã nói dối Kris, nhưng căn bản cậu không thể vượt qua được người người quản lí mới “tiểu thanh tân” cực kì thông minh đang ngồi bên cạnh, lúc đi ra khỏi bãi đỗ xe, cậu đặc biệt lo lắng.

Kết quả Minseok gỡ kính, nhìn Tử Thao nói : “Hiện tại đã hết giờ làm, tôi sẽ không can dự vào chuyện riêng của cậu. Mặc dù là người do ông chủ Kris bảo tới, nhưng phụ trách tôi vẫn là cậu, cho nên không cần lo lắng về tôi, cậu muốn làm gì thì cứ làm.” Khoát tay với Tử Thao, Minseok chỉ đi lướt qua xe cậu không tiến vào, quay người đi theo hướng khác, chắc là đi gọi xe.

Người quản lí có suy nghĩ như vậy, Tử Thao trong lòng bỗng cảm thấy cảm khái con mắt tinh tường của Kris, nhưng mà lại nghĩ, càng lo lắng không yên. Cho dù Kim Minseok ở ngoài miệng nói rằng mặc kệ chuyện của mình, nhưng dù sao cũng là người của Kris, giống như một quả bom hẹn giờ trong nhà mình vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ giết chết người.

Lúc xe tới bệnh viện, cậu thấy một đám phóng viên đang trực ở ngoài, liền đeo kính và khẩu trang vòng ra cửa sau đi vào, không hề nghĩ tới ở cửa sau cũng bị bắt gặp.

“Hoàng Tử Thao ! Hoàng Tử Thao ! Cậu đến thăm Xiaozi là xuất phát từ hổ thẹn sao ? Xiaozi tự sát cùng cậu có quan hệ hay không ? Hai người thật sự đã chia tay sao ?….” Các phóng viên bắt đầu chĩa micro vào cậu, kết quả là kéo theo rất nhiều paparazzi ở cửa trước cũng chạy tới, Tử Thao bị kẹt giữa đám người, không thể di chuyển.

Tử Thao nắm chặt kính, che miệng, muốn thoát khỏi đám paparazzi có phần điên cuồng này, nhưng bởi vì thắt lưng đau khiến cậu không có chút sức lực, một bên nói “cho tôi ra”, một bên dùng cánh tay thúc vào những người này.

Giữa lúc hỗn loạn, bỗng có hai người mặc đồ đen cao lớn vọt tới, dùng cơ thể mở một đường ra cho Tử Thao, lúc Tử Thao đi ra, nhìn lại vẫn thấy hai người kia đứng đó, chặn đám phóng viên lại.

Đứng ở kia, Tử Thao chỉ cảm thấy lạnh cả người, rút điện thoại trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại cho Kris, mới chỉ vang một tiếng, đối phương liền nhấc máy.

“Kết thúc rồi sao ?” Đối phương điềm tĩnh hỏi.

“Vẫn…….vẫn chưa………ấn nhầm số.” Tử Thao lập tức ngắt máy, trong đầu vẫn kêu gào. Vừa mới xảy ra chuyện, Tử Thao cảm thấy dường như là Kris có khả năng xuất hiện, thế nhưng đối phương đâu có lí do để làm vậy ? Rõ ràng biết bản thân lừa anh ta qua thăm Xiaozi, vẫn còn phái những người này qua giúp mình, thật sự chuyện này cậu nghĩ không thông.

Thở dài, Tử Thao vẫn đứng ngây ngốc suy nghĩ, sau lại không muốn nghĩ nữa, giống như từ nhỏ đến lớn đều vậy, có lẽ thế giới này thật sự có người gọi là cô nương ốc nhồi(*).

Tháo kính cùng khẩu trang, Tử Thao nhắm mắt chuẩn bị tâm lí, tiến vào thăm Xiaozi.

(*): Nhân vật cổ tích của Trung Quốc, được ông trời phái xuống giúp anh chàng nghèo nhưng chăm chỉ. Ở đây ám chỉ Kris giống như cô nương ấy xuất hiện giúp Tử Thao thoát khỏi đám đông phóng viên *=))*

-

Chương 31(2). Tan biến.

Tháo kính cùng khẩu trang, Tử Thao tiến vào phòng bệnh của Xiaozi, trong phòng không có người, giường chiếu vắng vẻ rất hỗn loạn, tủ đầu giường mở ra là hoa cùng trái cây, như vậy hẳn là mấy ngày nay đều có người qua thăm cô. Ngồi trong phòng đợi, đột nhiên từ WC truyền tới âm thanh khiến Tử Thao giật mình, vội vã tiến vào trong.

Chạy ào vào trong, mọi thứ khiến Tử Thao hoảng sợ, Xiaozi đang cầm giấy bạc cùng bật lửa hít bạch phiến (hay còn gọi là heroin 4). Trong nháy mắt Tử Thao đi qua cầm lấy thứ trong tay Xiaozi, ném vào bồn cầu rồi giật nước.

“Em đã từng cam đoan với anh, sẽ không dùng thứ này nữa !” Tử Thao xoa đầu, gào thét như bệnh nhân tâm thần, lúc đầu khi quen Xiaozi, cậu biết, khi còn trẻ cô vì gặp phải người không tốt, liền nhiễm phải bệnh này, nhưng là rất nhẹ, chỉ là nghiện ở mức độ đầu, làm bạn gái Tử Thao nhiều năm, cậu cũng không có nhìn thấy Xiaozi vì chuyện gì mà điên cuồng tới vậy. Nhưng hôm nay là sao vậy ? Cô đang dùng bạch phiến.

Mặc dù Tử Thao chưa từng đụng thứ này, nhưng từ những người xung quanh cậu ít nhiều cũng hiểu được, một khi đã đụng tới bạch phiến, thì mức độ nghiện không hề đơn giản, đến cuối cùng sẽ mất mạng.

“Em có bảo đảm chúng ta sẽ mãi bên nhau sao ? ……Bảo đảm, nếu như có thể dùng lời để bảo đảm, thì thế giới này sẽ không có nhiều người vì thất vọng mà tự sát như vậy.” Xiaozi lúc này ngôn từ kích động không giống như người cậu nhìn thấy hai ngày trước, hiện tại lúc này cô như đang tự phỉ nhổ bản thân, có chút cảm giác cam chịu.

“Mặc dù hiện tại rất tàn ác, nhưng anh vẫn đang rất nỗ lực, qua cơn bão này, anh nhất định sẽ ở bên em, Xiaozi !” Tử Thao ngồi xổm ở kia, ôm lấy Xiaozi đang co rúm lại, âm trầm mà nói.

“Đã không còn nữa rồi….Tử Thao, anh đi đi.” Xiaozi mềm nhũn ngồi ở đó, muốn đẩy cánh tay Tử Thao đang ôm mình ra, Tử Thao muốn dùng lực ở thắt lưng, cuối cùng do quyết liệt quá nên đau đớn, trên đầu cũng xuất hiện một tầng mô hôi lạnh.

Làm diễn viên võ thuật lâu như vậy, bị thương kì thực cũng rất bình thường, đau là gì chứ, qua hai ba ngày, ắt sẽ khỏi. Nhưng là lần này, Tử Thao cảm thấy thời gian thắt lưng bị đau vô cùng lâu, ngay cả đau đớn cũng mãnh liệt hơn mọi lần.

Mỗi lần đau thắt lưng trước đây, Xiaozi đều cho cậu uống một loại thuốc nước đặc biệt, uống vào liền không đau nữa. Nhưng là Tử Thao phát hiện thời gian dài, thứ nước này giống như mật ngọt khiến người ta nghiện, hai ngày này, rất nhiều chuyện, thêm việc không ở cùng Xiaozi, mặc dù rất đau nhưng là không tìm đến thuốc, vẫn chỉ có thể như vậy chịu đựng.

“Hiện tại em muốn anh đi sao ?” Uống thuốc ngủ, khuôn mặt lúc trước đã quay trở lại, Tử Thao cảm thấy nếu như cậu thật sự quay bước đi, cậu căn bản là không dám tưởng tượng, bạn gái không biết sẽ biến thành loại gì, nhìn cô có phần sa ngã, ánh mắt Tử Thao ngập tràn sự đau thương.

Kì thực có thể ở bên cạnh Xiaozi, Tử Thao từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ đến.

Lúc trước cùng đóng phim, bản thân chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, mà Xiaozi lúc đó đã vô cùng nổi tiếng rồi. Hai người ngoại trừ có chạm mặt nhau vài lần, căn bản là cũng không có gặp nhau. Khi đã quen với Xiaozi rồi, thì bộ phim truyền hình kia cũng chính là tác nhân xúc tác, ở phim trường, nam chính trong quá trình chiến đấu với cậu mà bị thương ở tay, không chịu được mà mắng chửi Tử Thao hai câu, kì thực dựa theo tính cách của Tử Thao, nên nhẫn nại, đành cứ nhẫn nại như vậy, kết quả chuyện này khiến Xiaozi nhìn không chịu nổi, trực tiếp ra lí luận với nam chính, nói rằng anh chỉ ra mắt trước cậu ta hai năm mà thôi, với thân phận như vậy mà chèn ép cậu ta thì thật không ra gì, đều là người mới ai dám nói mình đứng trên. Sau đó nếu không phải là do Tử Thao kích động túm lấy Xiaozi, phỏng chừng cô sẽ mắng chửi tiếp.

Sau cảnh đó, Xiaozi tới trước mặt Tử Thao nói : “Anh mẹ kiếp có phải đàn ông không, là đàn ông, lần sau có người mắng chửi anh, anh phải đánh trả, bằng không nơi nào cũng sẽ có người cưỡi lên cổ anh.”

Vì vậy sau đó Tử Thao liền ghi nhớ Xiaozi có chút hung dữ kia, sau đó vài ngày, hai người từ người lạ biến thành bạn bè có thể nói vài câu. Nhìn thấy Xiaozi hút thuốc phiện, Tử Thao cảm thấy rất khó khăn, vài lần khuyên bảo cô không nên chơi với thứ không mấy tốt đẹp này, không được dùng nữa. Kết quả Xiaozi nói, đều là do lúc mới bắt đầu bị hãm hại, lúc đầu trong quán rượu chỉ dùng bột K, thời gian dài sau, liền đổi thành mê huyễn, sau nữa, bị đóng cửa trong phòng nói là muốn high. Nói đến đây Xiaozi vẻ mặt như là không có gì, Tử Thao đột nhiên muốn bảo vệ cô.

Nhìn mặt Tử Thao yếu ớt nói không lên lời, Xiaozi cũng đành nói đùa một câu : “Nếu như anh để em làm bạn gái anh, những thứ này, cho dù phải chết, em cũng cai.”

Tử Thao sửng sốt, chỉ cảm thấy quá đột ngột, không dám tin, thầm nghĩ Xiaozi muốn làm bạn gái mình ? Chuyện lớn như vậy khiến cậu hoảng hốt đột nhiên luống cuống : “Nhưng là….anh không có tiền…..cũng không có quan hệ xã hội…..còn có….”

Xiaozi nhìn người trước mắt, như là quyết tâm rất khó khăn : “Em chỉ cần anh. Vì từ nhỏ cho tới hiện tại, không ai đối tốt với em như anh cả.”

Tử Thao đột nhiên có một cảm giác chấn động, chỉ cảm thấy thế giới này căn bản không có gì là hoàn toàn trùng hợp, có những thứ gặp được, đó chính là số mệnh.

Khẽ gật đầu, Tử Thao và Xiaozi cứ như vậy mà trở thành người yêu “ngầm” trong nhiều năm.

Thầm nghĩ, cũng đã hơn hai năm. Hai năm này, Tử Thao vẫn phải dựa vào tên tuổi của Xiaozi, thông qua vài bộ phim truyền hình, từng chút từng chút một tiến tới vị trí ngày hôm nay, Xiaozi nói, chờ đến khi cậu hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh, thì cô sẽ rút khỏi ngành giải trí, làm một người vợ giúp chồng dạy con, nói tới đây, Xiaozi bật cười, cười đến vô cùng xán lạn.

Mỗi lần hồi tưởng tới đoạn đó, Tử Thao đặc biệt muốn tát bản thân mình, nơi này giống như địa giới bị con sóng ào ạt xô, cậu vẫn như trước không có trưởng thành như một người đàn ông, một người đàn ông có thể bảo vệ người con gái mình yêu thương.

“Em căn bản không phải là người phụ nữ tốt ! Thứ này em vẫn luôn dùng, cũng ba bốn năm rồi, làm thế nào có thể dứt bỏ hẳn chứ ? Còn có cái gọi là thuốc nước vạn năng kia, chỉ là cho một ít bột K loại thường pha vào nước, em thấy anh đau đến nửa đêm chẳng thể ngủ được, mới lấy ra từ tủ lạnh cho anh uống. Những thứ này tuyệt đối không phải là việc một người phụ nữ bình thường nghĩ tới. Em là một ngôi sao đã tắt, anh không thể cản được, trước đây chúng ta vẫn nói cái vòng tròn hắc ám này, anh không muốn nghĩ tới, sự đen tối thực sự chính là người phụ nữ đang nằm cạnh anh đây.” Xiaozi nhìn Tử Thao, như là muốn hoàn toàn cắt đứt sự tưởng nhớ của cậu, lời nói càng lúc càng hận.

Tử Thao nhìn Xiaozi, ngừng lại rồi nói : “Anh không tin.”

Giống như là đã đâm thủng cái lồng an toàn của đối phương, Xiaozi bộ dạng không có gì tiếp tục nói : “Anh cảm thấy anh nổi tiếng là do anh tự dựng lên sao ? Đó là do em ngủ cùng đạo diễn Tôn Giang. Trong cái ngành này có nữ minh tinh nào không như vậy ? Chỉ cần trong lòng có dục vọng, cùng với sự sa ngã của bản thân, lúc trước đáp ứng làm người yêu anh, chỉ là hứng thú nhất thời, hiện tại em chơi đủ rồi, đôi cánh anh cũng đủ cứng cáp, chúng ta đã bên nhau rồi chia tay, đừng có quấn lấy em nữa !”

Nhìn người kia sững sờ, con mắt kiên định vững chắc, Hoàng Tử Thao không hề động đậy, Xiaozi giống như bị tâm thần mà hét lớn : “ Cút đi ! Tôi uống thuốc ngủ không có chút quan hệ nào đến anh ! Tôi chỉ là chán sống rồi, muốn chết ! Cút đi, cút !”

“Nhìn anh, Xiaozi, những lời này tuyệt đối không phải là do em nói ra, có phải là ai ép em ! Có phải là…” Tử Thao ôm đầu, mờ mịt mà đứng dậy đi về phía trước.

“Hoàng Tử Thao, anh thật sự biến bản thân thành ngốc sao ? Còn muốn tôi nói lại mấy lần, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ yêu anh, quên những lời lúc trước tôi nói đi, trở về thế giới của anh, nơi đây không hoan nghênh anh nữa.”

Giữa lúc hai người giằng co, không ai tiến cũng không ai lùi, điện thoại Tử Thao chợt vang lên, cầm lên xem, là Kris. Lần này, Tử Thao không nghĩ gì liền trực tiếp nhấc máy.

“Quay xong chưa ?” Âm thanh u ám đầu kia vang lên, lúc này như vết đâm cuối cùng vào thần kinh yếu ớt của Tử Thao.

“Có phải là ngươi ? ! Có phải là ngươi ? !” Tử Thao nhìn Xiaozi ngồi trong góc phòng, nét mặt tuyệt vọng mà hét lớn vào điện thoại.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Âm thanh trầm thấp của Kris pha lẫn tiếng cười nhẹ.

“Rõ ràng biết ta tới bệnh viện thăm Xiaozi, nhưng lại cứ công khai để ta qua đây, là ngươi cố ý để ta tới, ngay cả Tô Nhiên cũng là ngươi phái tới đúng không ? Xiaozi có phải là ngươi uy hiếp ? Ta chửi cả tổ tông nhà ngươi Kris !” Lúc câu chửi cuối cùng vang lên, Xiaozi từ mặt đất đứng dậy, nắm lấy cánh tay Tử Thao, một bên làm động tác “suỵt”, một bên nôn nóng : “đừng nói đừng nói…….”.

Túm lấy tay Xiaozi, cũng không quan tâm đầu kia im lặng, Tử Thao tiếp tục mắng chửi những lời không êm tai : “Kris, ngươi nghe, ta mặc dù ở cùng với ngươi, nhưng không có nghĩa là ta yêu ngươi, cả đời này ta chỉ yêu một người phụ nữ là Xiaozi, cho dù quá khứ cô không tốt, cho dù cô có nghiện, cho dù cô có khiến ta bị tiêm nhiễm, ta vẫn yêu cô ấy, những thứ ngươi làm muốn cắt đứt suy nghĩ của ta, càng khiến ta thêm hận ngươi.” Tử Thao hét đến khàn giọng. Miệng thở dốc, Xiaozi đỡ lấy tay cậu, ánh mắt nhòa lệ.

“Cậu rõ cậu đang làm gì chứ ?” Nghe xong một trận chửi mắng của Tử Thao, đầu kia điện thoại vang lên âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi mà tiến tới.

“Cả đời này ta chưa có lúc nào tỉnh táo như vậy.”

Tử Thao ngắt máy, nắm lấy bờ vai Xiaozi, trong ánh mắt tràn ngập dứt khoát : “Nếu như chúng ta có thể chạy trốn, đến một nơi hoang vắng với một cuộc sống chẳng giàu có, em có nguyện ý đi cùng anh không ?”

Xiaozi không nói gì, nhưng là thanh âm nghẹn ngào, muốn khóc, lập trường trong lòng cô đã biểu thị rõ, đến cuối cùng cô nắm lấy cánh tay Tử Thao, vừa khóc vừa nói : “Sao anh có thể ngốc như thế, đồ ngốc, cho anh đi thì đi đi.”

“Hứa cả đời này, chính là cả đời.”

Tử Thao ôm lấy Xiaozi, thay quần áo giúp cô, vì cửa trước cửa sau của bệnh viện đều có người, hai người liền thuận theo lối thoát hiểm mà bò ra, lúc đến góc đường, hai người nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Như là đối với hai bên, đây chính là từ bỏ tất cả rồi phải không ?

Từ bỏ, có vài thứ, nếu như bạn không dùng phương thức thích hợp để đạt được, nó sẽ vĩnh viễn mất đi.

Tiêu đề mục xã hội ngày 2 tháng 5 năm 2012, một đường đỏ rực minh tinh Tử Thao cùng Xiaozi vô cớ biến mất, có người nói là bị bắt cóc, có người nói là bị giết, ngoại trừ “biện tam lang vô sỉ” Byun Baekhyun của , không ai cảm thấy đây là một vụ bỏ trốn theo trai, dù sao đây cũng là một giả thuyết rất ác, người trong ngành này ai dám nguyện ý từ bỏ tiền tài địa vị vẻ vang như này chứ ?

Đáp án là, không có ai.

Chương 32. Yêu đương đúng là cánh cửa kĩ năng sống.

Byun Baekhyun gần đây rất phiền muộn, bất kể cả trong công việc hay cuộc sống.

Rõ ràng Tử Thao cùng Xiaozi đều biến mất có điểm đáng ngờ, cậu vốn định phái mấy phóng viên chủ lực đi theo, dựa theo mạch suy đoán “bỏ nhà theo trai”, triệt để truy lùng, thế nhưng tổng biên tập liên tục phản đối, nói cậu nên dùng đầu nghĩ xem Xiaozi có khả năng bỏ nhà theo Tử Thao hả ? Hai người cùng biến mất chỉ là sự trùng hợp. Huống chi hiện tại cũng có rất nhiều báo từ bỏ rồi, mấy thứ này không cần phải đi sâu như vậy, lúc thích hợp thì nên chuyển hướng, cho nên gần đây phóng viên của rất nhiều tạp chí đều chĩa về hướng thông tin các nữ minh tinh lấy chồng đại gia.

Họp xong về các chủ đề, Baekhyun phẫn nộ mà quay về văn phòng, vừa rồi bị mắng chửi chưa đủ phát điên, thì phóng viên Tiểu Trương đã đã đưa một nhân viên giao hàng tới.

“Cậu là Byun Baekhyun ?” nhân viên người đầy mô hôi đưa ra một tờ giấy nhìn Baekhyun.

“Là tôi.”

“Cái này là hóa đơn một nghìn bông hồng, phiền cậu kí vào đây.” Baekhyun vốn dĩ đang cười, trong nháy mắt liền cứng ngắc, có chút giật mình. Nhận hóa đơn, Baekhyun nhìn tên người gửi : nổi tiếng không cụ thể.

“Xin hỏi chút, người gửi đồ là ai vậy ạ.” Baekhyun cố nén sự nhẫn nại cuối cùng, nghiến răng hỏi.

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ phụ trách đưa, tên người gửi là nổi tiếng không cụ thể, họ là nổi tiếng, tên là không cụ thể. Hoa hồng chúng tôi sẽ đưa vào luôn.” Không đợi Baekhyun cự tuyệt, chú đưa hàng đã bắt đầu không chịu được mà sai những người anh em đưa hàng lần lượt bê số hoa hồng vào lấp đầy cả phòng làm việc của Baekhyun, dẫn tới ngoài cửa một đám nữ nhân viên vừa đứng thèm nhỏ dãi vừa nói mát.

“Uầy, phó chủ biên của chúng ta đúng là có phúc, sướng như vậy.” “Thật đau lòng, một người đàn ông cũng có thể nhận được nghìn bông hoa hồng, tôi mới yêu cũng chỉ nhận được có một bông.”….

Phẫn nộ mà kí tên, cậu lập tức đóng cửa lại, nhìn căn phòng ngập tràn hoa hồng, Byun Baekhyun liền hắt xì một cái. Chỉ cảm thấy lúc nhân sinh không còn hi vọng gì nữa thì di động vang lên, cầm lên xem thì là một dãy số không biết.

“Alo, xin hỏi ai vậy” Baekhyun sốt ruột hỏi, lúc trước Baekhyun không có như vậy, dù sao làm phóng viên cái nghề mà gặp ai chẳng phải cười cúi đầu ba phân, nhưng là hôm nay vì không biết chọn đề tài gì, hơn nữa còn có nghìn bông hồng, tâm tình trong lòng thẳng xuống đến mức thấp nhất.

“Hoa hồng đến nơi chưa ? Chúc mừng sinh nhật, lão nam nhân.” Cái này vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, nhưng tuyệt đối là âm thanh khiến người khác phẫn nộ, trong nháy mắt truyền tới, khiến Baekhyun kích động muốn ném điện thoại.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì ?” Baekhyun thấp giọng, xoa đầu, chỉ cảm thấy tên khốn kia giống như con ngựa tà ác điên cuồng chạy, thực sự tiếp cận như thế này… Đồ khốn, nhưng… Một lần nữa.

“Không làm gì a. Em thích anh, anh lại rất thích em, sinh nhật em, anh đương nhiên phải tặng em chút quà.” Đầu dây bên kia bật cười, tiếp tục nói : “Tôi nay cùng ăn cơm nha ? Anh đặt chỗ ở Lafitian rồi.”

Baekhyun cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, nhìn trong phòng nồng nặc hoa hồng, phẫn nộ hét : “Ăn cái em gái nhà ngươi, thích cái em gái nhà ngươi, ngươi còn không rõ sao, giữa chúng ta hai lần con mẹ nó đều là hiểu nhầm, hiểu lầm hiểu không ? Ngươi cho rằng bạo cúc là yêu thật sự sao ? Nếu như dễ dàng như vậy thì ngươi trực tiếp quay về thời tiền sử đi, khắp nơi ngoài kia đều là tình yêu chân chính ! Đừng phiền ta, cẩn thận ta gán nhà ngươi làm nhân vật phản diện mà nguyền rủa !”

Lỗ tai Lay cũng rất nhanh bị đầu dây bên kia đánh rách tả tơi, vừa định nói gì, bên kia lại răng rắc cúp máy.

Linda nhìn ông chủ vừa rồi còn tươi cười vui vẻ gọi điện thoại, trong nháy mắt mây mù kéo tới, bàn tay trên tập tài liệu cũng run lên.

“Linda, cô từng yêu chưa ?” Lay xoa đầu, cầm đống tài liệu cô vừa đưa tới.

“Ông chủ, tôi đã 28 tuổi rồi, nếu nói chưa từng yêu không phải rất kì quái sao.” Linda mỉm cười đáp, trong đầu kì thực rất lo lắng, công ty vẫn luôn không chấp nhận chuyện yêu đương văn phòng, gần đây cô có cùng một quản lí hẹn hò, có phải hay không bị ông chủ phát hiện ?

“Vậy tôi hỏi cô một chuyện, ví dụ sinh nhật cô, người cô thích tặng cô một nghìn bông hồng, cô có vui không ?” À, ông chủ thì ra là đang thích một cô gái, không có biện pháp giải quyết, mới đi hỏi một người phụ nữ là mình.

“Cái này phải xem là dưới hoàn cảnh nào………trong lòng đương nhiên rất vui, thế nhưng nếu như tôi không muốn công khai, khiến cho nhiều lời không hay, biểu hiện ra mặt sẽ là không tốt.” Linda suy tư một chút.

“Tôi tại sao lại không hỏi cô sớm chứ, ai mà biết được tâm trạng cậu ấy lại nữ tính hóa như vậy.” Vội vã kí mấy chữ, mang theo áo khoác đi ra ngoài, Linda ở phía sau nhắc nhở hôm nay còn có cuộc họp cổ đông, Lay một bên hướng phía trước đi, một bên bảo cô thông báo cho tổng giám đốc Vạn Huy đi qua giúp đỡ. Linda nhìn bóng lưng phía sau đang chạy của ông chủ, trong lòng nghĩ “cô gái” nào mà hạnh phúc vậy, khiến “tâm trí” luôn nặng nề của ông chủ lại lộ ra phần “hồn nhiên” như thế, hẳn là một cô gái điên đảo chúng sinh…….

[Vì gái hay trai trong tiếng trung cũng gọi là “ta” hết nên nghe Lay nói Linda cũng vẫn nghĩ là con gái.]

Lay vừa đi xuống dưới lầu, đã thấy bà bác đại nhân dũng mãnh đứng kia, nhìn ngay thấy cậu.

“Bác…….., xa như vậy bác tới đây làm gì ?” Lay nhìn đồng hồ, cậu muốn tới tòa soạn của Baekhyun để gặp người kia, sợ một lúc nữa, người kia ra ngoài, sẽ không còn cơ hội nữa.

“Gọi điện cho cháu cháu đều nói bận bận bận, ta không đích thân đến một chuyến không được ?” Bà bác cau mày, nắm lấy cánh tay Lay, một bên chào hỏi một bên vẫy tài xế, sau đó đi đến bãi đỗ xe.

“Cháu….một lúc nữa cháu có cuộc họp….”

“Từ lúc nào mà bao nhiêu điểm xấu trên người Chanyeol cháu đều học được thế, suốt ngày họp, có lần nào là thật ?” Lúc này nói chuyện họp hành với ta không được đâu, hôm nay cho dù có họp gì thì cũng phải đi theo ta ! Xem mặt !” Lay bất đắc dĩ nghĩ, nhẽ ra lúc đầu không nên đáp ứng lời xem mặt của bác, rõ ràng biết bản thân nên đi, nhưng chân không nghe theo sai bảo của đầu, sống chết cũng không di chuyển một bước, đặc biệt lần trước sau khi đại chiến cùng Baekhyun 300 hiệp ở trong xe xong, ngay cả ý nghĩ cưỡng ép bản thân thuận theo ý bác cũng rụng như lá mùa thu — nên quét bỏ đều bị quét bỏ.

“Bác à, cháu hôm nay thật sự có chuyện, có thể đổi ngày không ?” Lay một nửa thương lượng mà nhìn bác, cuối cùng đối phương trực tiếp nhéo tai cậu.

“Không được !!” một tiếng gầm gừ, thế giới đều im bặt hết. Mặc dù Lay biết chỉ cần bản thân dùng chút sức, cho dù bà bác có túm chặt thế nào cũng không được, nhưng là đối với người cậu luôn kính trọng, Lay không thể làm được chuyện ngang ngược ấy.

Vừa lên xe, Lay liền thấy ngay Park Chanyeol một bộ ủ rũ ngồi ở phía sau, hai người biểu tình đồng mệnh tương liên, sâu sắc mà thở dài, song song mà ngồi xuống.

“Hai người ngoan ngoãn mà ngồi yên trong xe, ta ngồi xe sau với hai cô nương, nhớ kĩ nha tiểu tử thối, có gan chạy, mẹ già đánh chết các ngươi !” Bà Park khí phách mà đóng cửa trong nháy mắt, ngay cả vai tài xế phía trước cũng run lên.

Trên đường, hai người mới chịu mở miệng.

“Chúc mừng, anh cũng trúng đạn rồi.” Park Chanyeol vỗ vai Lay, vẻ mặt huynh đệ cùng chiến hào.

“Anh từ trước tới nay vẫn luôn khôn khéo như vậy…..” Lay một bộ vặn vặn cổ tay, sau khi Park Chanyeol nhìn cậu đầy khinh thường, Lay mới bắt đầu nghiêm chỉnh nói : “Huynh đệ, giúp anh yểm trợ, hôm nay anh thật sự phải rút lui !” Lay đột nhiên túm lấy áo Park Chanyeol, đè thấp âm lượng mà nói, vứt bỏ hình tượng.

“Anh làm sao ?” Park Chanyeol muốn sờ trán Lay, xem có phải sốt hay không, bị Lay không nhịn được mà đẩy ra.

“Có nói với cậu cậu cũng không hiểu, cậu là thằng đần trong chuyện tình cảm.” Lay coi thường bộ dạng của Chanyeol, khiến đối phương rất bi thương.

“Em là thằng đần á ?! Em là thằng đần á ? !!! Anh có lầm hay không ! Lúc em biết tán gái là lúc, không biết anh còn đang ngồi xó nào kìa, huynh đệ à, lịch sử tình yêu của em so với <Nhị thập tứ sử> quy mô còn vĩ đại hơn đó, lúc đó….”

“Đừng hét với anh, đừng hét với anh, tán gái ai mà không biết hả ! Bạn giường ai mà không tìm được, nói thực tế một chút, cậu có thể cam đoan người cậu thật lòng thích có chấp nhận cậu không ?” Lay nhíu mày nhìn Park Chanyeol.

Người đàn ông vừa rồi còn giương nanh múa vuốt kia triệt để tắt lửa. Nắm tay thành nắm đấm, nhìn ra ngoài cửa sổ, điệu bộ không còn lòng dạ nào : “Ai thích cậu ấy rồi ?! Đồ ngốc, không có mắt không có phẩm vị, ngu ngốc còn không có địa vị…” Người kia vốn là hỏi cậu vấn đề, kết quả Park Chanyeol lại tự suy tự nghĩ, bắt đầu tự lẩm bẩm.

Lay không để ý đến tên ngốc kia nữa, cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Baekhyun, kết quả đầu dây kia nhấc máy cũng không nhấc, trực tiếp ngắt luôn, gọi tới 22 lần cũng đều như vậy.

“Hum, không nhận là sao, không nhận là sao, chờ lúc anh trốn khỏi đám phụ nữ kia tới xem em làm thế nào ?” Lay tức giận mà gầm nhẹ vào điện thoại, cũng gia nhập đội quân “lầm bầm” không bình thường trong xe.

Hai quý công tử bình thường thông minh không thể thông minh hơn được nữa, lúc này trong mắt người tài xế đột nhiên biến thành hai kẻ thần kinh, khi xe rẽ, người tài xế vì chuyện này mà kinh hãi thiếu chút nữa đâm vào cột báo giao thông. Thật không dễ dàng gì mới tới được địa điểm đã định, nếu không phải lão bà bà qua bên này túm cổ hai người, thì bọn họ vẫn không có xuống xe.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng vô cùng đẳng cấp, trên dưới hai tầng là 70 80 chiếc chiếu lớn nhỏ. Ông chủ nhà hàng này là một người Nhật, năm đó bà bác ở Nhật hai năm học “khóa trình tân nương”, thầy giáo dạy chính là người này.

Do vài người dẫn dắt, bọn họ đi tới một phòng lớn nhất, lúc hai cô nương ngồi xuống, Lay và Chanyeol đều nhìn nhau một chút, quả là thể loại yêu thích của bà bác — hiền lương thục đức.

“Vị này là Thuần Tử, vị này là Mĩ Tử, hai người là chị em ruột, chờ sau khi các con kết hôn, thân càng thêm thân.” Bà bác mỉm cười nói, Lay và Park Chanyeol đang cầm chén uống trà liền trực tiếp phun một mặt đầy nước lên đối phương.

Có thể khiến cho cuồng phong tới mạnh mẽ hơn nữa được không ?

Chương 33. Không hẹn mà gặp.

Nếu không phải do một nghìn bông hoa hồng nổi da gà này nhắc nhở, thì Baekhyun thật sự đã quên mất sinh nhật mình. Nhìn một phòng hồng rực, thêm việc buổi sáng chọn đề tài không thuận lợi, Byun Baekhyun thẳng cầm chìa khóa xe bỏ mặc công việc, nếu không phải bị ép nóng nảy, cậu từ trước tới nay luôn coi công việc như sinh mạng thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện “khác thường” như này. Gọi điện thoại cho Luhan, muốn mời anh đi ăn bữa cơm, hôm nay cậu đã chuẩn bị dốc cạn máu, đi tới nhà hàng Nhật mới mở, chỗ đó thành thật là nơi ra vào của những nhà quyền quý, thế nhưng hôm nay Baekhyun quyết định sẽ tiêu trước tiền lương hai tháng, chỉ vì muốn trút hết sự khó chịu trong lòng.

Bởi vì Hoàng Tử Thao đột nhiên “mất tích”, phim của Luhan cũng phải ngừng lại, nói rằng trước khi tìm được diễn viên thay thế, chỉ có thể làm như này, chưa hề tính tới chuyện này, Baekhyun vẫn cứ muốn hẹn gặp với Luhan, trong lòng thầm nghĩ tới những ngày trước, thời gian hai người cùng rảnh là rất hiếm.

Lúc lái xe đi trên đường, Baekhyun đột nhiên nhớ tới một chuyện, Luhan và Oh Sehun cũng đã không gặp nhau hai tháng rồi, trước đây cậu đã muốn bản thân sẽ xây một đường cầu để cho hai người có cơ hội nói chuyện, dù sao cũng nhiều năm là bạn bè hỗ trợ cho nhau, đặc biệt là khi Luhan thảm hại tới mức tột cùng, mặc dù Sehun không biết rõ quá tỉ mỉ, nhưng so với trách nhiệm một người trợ lí thì bản thân cậu ta vẫn quan tâm rất nhiều, đợi Luhan đành lòng không đặng, nói rạn vỡ liền rạn vỡ, ít nhiều đáng tiếc. Không bằng thừa dịp hôm nay có cơ hội quý mọi người cùng nói chuyện, nói không chừng những khúc mắc nan giải sẽ dễ dàng được tháo gỡ.

Baekhyun cùng Sehun chưa đến mức quá thân thiết, nhưng mà nhiều năm vậy cũng tính là thường xuyên gặp mặt, không thể gọi là bạn bè nhưng ít nhiều cũng tính là người quen. Kì thực Baekhyun rất thích tính cách của Sehun, có sắc sảo nhưng lại không mất đi sự đơn thuần, trong quá trình sống chung căn bản không phí chút sức lực nào. Từ khi bước vào “vòng bát quái”, Baekhyun tiếp xúc cùng với một đám “kẻ gian” bảy tám cái đầu, đột nhiên gặp một người như Sehun, ít nhiều thấy mới mẻ, thành thật thì công việc quá bận rộn khiến cậu không có nhiều thời gian để giao tiếp, nếu có thể lấy ra được chút thời gian thì không chừng có thể cùng với tiểu tử đơn thuần này thành bạn rồi.

Một bên lái xe một bên gọi điện cho Sehun.

“Xin hỏi có phải là Oh Sehun ?” Số này trước đây Baekhyun có lưu, chỉ là chưa từng gọi.

“Là tôi. Xin hỏi ai vậy ?” Xem ra đối phương cũng không có lưu số mình vào điện thoại.

“Tôi là Byun Baekhyun, nếu như cậu quên thì tôi chính là em rể của Luhan.” Byun Baekhyun mỉm cười nhẹ nhàng nói, Sehun ở đầu dây bên kia chợt có chút xấu hổ.

“Xin lỗi, lúc trước em vội quá không lưu số anh, em làm sao mà quên anh được chứ, anh Baekhyun.” Oh Sehun thấp giọng lộ ra chút ngượng ngùng, Baekhyun đột nhiên cảm thấy bản thân đang đùa giỡn “tinh thần tiểu xử nam”, ít nhiều thấy không trượng nghĩa cho lắm.

“Không đùa nữa, Sehun, hôm nay tôi cùng Luhan ăn cơm, cậu có muốn qua ăn cùng ?” Baekhyun không nói hôm nay là sinh nhật mình, sợ tiểu tử kia nghĩ quá nhiều.

“……….”

Nghe thấy đầu bên kia trầm lặng, Baekhyun tiếp tục nói : “Nhiều năm qua, cậu đi cùng Luhan quả không dễ dàng, lúc răng còn chạm được tới lưỡi, ai mà không có xung đột, nói được ra là tốt rồi.” Baekhyun một bên quay vô lăng, đưa xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng Nhật Bản kia, cũng chưa xuống xe vội, ngồi trong nói chuyện điện thoại.

“Có những chuyện anh không hiểu đâu Baekhyun, là em không còn mặt mũi nào gặp lại anh ấy, hơn nữa nếu như Luhan hyung mà thấy em, hẳn sẽ rất phiền lòng.” Giọng nói Sehun có phần cô đơn, đầu kia điện thoại âm thành ồn ã vang lên bốn phía, phỏng chừng là đang ở quán cơm giúp đỡ cha mẹ.

“Mặc dù tôi không biết hai người phát sinh chuyện gì, nhưng là tôi chỉ muốn nói hai tháng qua tôi thấy, Luhan không ổn chút nào, lần trước tôi gặp anh, cũng phải gầy đi hơn chục cân, cảm thấy như chỉ cần cơn gió thổi qua cũng thổi bay anh đi được. Sehun, cậu gọi tôi một tiếng anh thì hãy nghe tôi một lần, qua đây, bất kể chuyện gì, lúc trước cũng từng là cộng sự.” Baekhyun lời nói rất thành khẩn, Sehun ở đầu kia cũng tỉ mỉ nghe, vốn đã quyết tâm cả đời này không gặp Luhan “làm phiền” anh nữa, nhưng khi nghe tới lời Baekhyun nói Luhan “có thể bị gió thổi bay đi”, trong lòng bỗng chốc run một cái.

Sau một lúc im lặng, Oh Sehun vô cùng xoắn xuýt nói ra một chữ : “Được.”

Baekhyun rất thỏa mãn với kết quả khuyên bảo của bản thân, nói cho Sehun địa điểm, rồi liền cúp máy. Lúc từ trên xe bước xuống, một chiếc xe khác vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, Luhan từ vị trí phó lái đi xuống, không nhìn rõ người lái xe là ai, chiếc xe liền cứ như vậy đi ra bằng cửa khác.

“Ai đưa anh qua vậy ?” Lúc Baekhyun cùng Luhan lên tầng, cũng chỉ là thuận miệng hỏi, Luhan thần sắc vội vàng ấp a ấp úng.

“Bạn….bạn, hôm nay thật nóng, nghe nói cửa hàng này không tồi ?” Luhan có chút nhìn trái phải mà nói, Baekhyun biết anh có chút cẩn thận nên cũng không hỏi nữa, nghĩ chắc là một người bạn, dù sao cũng phải có, cũng sắp 30 tuổi rồi, mới chỉ có hai cô bạn gái, kết thúc lại chẳng vui vẻ gì, hiện tại cũng nên có những mối quan hệ mới, nghĩ tới đây, Byun Baekhyun như là có “con gái” đang muốn gả chồng.

Hôm nay có rất nhiều người, trên dưới quá nửa ngồi chật kín. Theo lời của nhân viên hướng dẫn, tầng hai đã được bao trọn gói, cho nên các khách hàng đều chỉ có thể ngồi tầng dưới. Ở cửa hàng này, đám người phung phí đều thuộc tầng lớp trên, phi phú tức quý, minh tinh cũng có khắp nơi, cho nên cho dù đứng bên cạnh Baekhyun là Luhan mới được đề cử giải Kim Ngưu, cũng không có hiệu quả “được cho vị trí tốt”, chỉ có thể tìm được một cái bàn bốn người kín đáo ở trong góc mà ngồi xuống.

Đồ ăn còn chưa gọi xong, Oh Sehun đã tới, đứng bên ngoài cái bàn bốn người chả biết làm gì, Luhan ngồi kia nhìn thấy Sehun, lúc đầu sửng sốt, không có biểu hiện gì, cúi đầu nhìn menu, giả vờ gọi món.

Baekhyun đứng lên túm lấy Sehun ngồi xuống, gõ gõ lên bàn, thấp giọng nói : “Không phải giả bộ câm điếc gì nữa, rõ rành rành là bạn bè, có gì không thể hóa giải, đừng mang cả oán hận vào quan tài có được hay không ? Hôm nay là sinh nhật ta phải làm thật lớn, hai người hôm nay nhất định phải vui vẻ uống rượu, mọi chuyện đều nói cho rõ.” Baekhyun bên phải ôm Luhan, tay trái vỗ vai người đối diện là Sehun, bộ dạng hùng hồn, vốn dĩ lúc trước hai người có rất xấu hổ, cũng từ từ bình ổn lại.

Sau cùng, Luhan đưa menu tới trước mặt Sehun, nhẹ giọng nói : “Chúng ta cũng không xa lạ gì, em muốn ăn gì, tự chọn đi.” Khi nói những lời này, Luhan cũng không mang theo tâm tình gì.

Oh Sehun cảm động mà cầm thực đơn, khóe miệng hơi nhếch, giống như là muốn khóc : “Anh Luhan……em…….”

“Đừng nói nữa, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay chính là tiêu sạch tiền lương của Baekhyun, những cái khác, đều bỏ qua đi, nhắc lại cũng không có nghĩa lí gì.” Luhan bộ dạng cảm khái rất nhiều, nhấp một miệng trà.

Baekhyun thấy sự tình như vậy, rất cảm động, nhưng là nghĩ tới bản thân sắp tiễn hết số tiền, lại một trận đau lòng.

Lúc một đám người trên tầng chầm chậm đi xuống, Baekhyun đang một phát ăn ba miếng cá, Sehun cũng đang uống, Luhan đang cầm đũa nhìn ra ngoài cửa sổ như có suy nghĩ.

Có một số việc, rõ ràng là thật khéo trùng hợp, nhưng lại tập tụ năng lượng trong nháy mắt, bộc phát hiệu quả nói không nên lời.

Hai người không hẹn mà cùng đối mặt với nhau trong một giây, núi lửa bùm một tiếng, đột nhiên nổ tung.

Lay và Chanyeol gần như là đồng thời đi tới gian đó, khiến không gian đã nhỏ càng thêm nhỏ.

“U thích thú quá nhỉ, gái xinh đấy.” Baekhyun trực tiếp hất tay Lay đang đặt trên vai mình, con mắt nhìn thẳng, lườm về phía hai cô gái đứng đó không xa.

“Bỏ tôi ra Park Chanyeol, anh đừng có mẹ kiếp chạm vào tôi.” Sehun lùi lại cách xa Chanyeol, thầm nghĩ hôm nay thật không dễ dàng gì làm tan biến những hiểu lầm trước đây với Luhan, vì sao Park Chanyeol này lại chạy tới làm loạn.

Không đợi hai nam chính khổ sở có phản ứng gì, bà bác Lay đứng ở kia đã sớm không chịu được, mẹ Park Chanyeol, cứ như vậy xách túi, đoan trang bước vào.

“Hai thằng ranh con, mau bỏ tay xuống cho ta, trước đông người còn ra thể thống cái gì nữa !” mẹ Chanyeol túm lấy tay một người, kéo ra ngoài, Lay làm động tác tay như là sẽ gọi điện cho Baekhyun, còn Chanyeol làm động tác “cắt cổ lấy máu” với Sehun.

Byun Baekhyun với Oh Sehun song song cúi đầu, một chút phản ứng đều không có, ngược lại Luhan ở bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn hai người bị kéo đi trong nhà hàng. Chỉ cảm thấy đó là hai người cậu gặp ở SMS sao ? Mặc dù Park Chanyeol vẫn là nóng nảy như trước, nhưng rõ ràng là có cảm giác bị quản, Lay lại càng không khôn khéo như cậu gặp lúc đầu, trở nên có chút….ngớ ngẩn.

“Cái kia, anh có thể hỏi một chút không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ? Anh không sao hiểu nổi.” Luhan cầm lấy đũa, vốn là muốn gắp cá, sau lại buông xuống.

“…..” hai người đều im lặng.

“Hai người đã không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nữa.” Nhìn Baekhyun bên cạnh, rồi lại nhìn Sehun đối diện, cũng mang theo vẻ âm trầm.

“Em gặp phải du côn” “Em gặp phải biến thái”

Kết quả hai người cùng đồng thanh mà nói ra một câu như vậy.

“Sau đó ?” Luhan nhíu mày nhìn hai người.

“Không có sau đó, sau đó anh ăn cơm của anh đi, em dùng lực lượng Altman diệt trừ thế lực ác đó rồi, cuối cùng thế giới đã yên bình trở lại.” Baekhyun gắp một miếng bỏ vào trong đĩa của Luhan, bộ dạng cười cợt “ăn cơm cũng không lấp nổi miệng của anh”.

Ngược lại Oh Sehun lúc trước vẻ mặt hòa dịu vì chuyện vừa rồi, đột nhiên có chút cứng ngắc mà im lặng, cúi đầu, không có ý nghĩ muốn ngẩng lên.

Qua mười giây, Sehun chậm rãi nói ra một câu : “Luhan, em thích anh từ lâu lắm rồi. Anh chấp nhận em nhé.” Lời nói ra lúc mọi người đều đang im lặng, Luhan sốc nặng cùng với Baekhyun không biết phản ứng như nào, không đợi không khí lạnh xuống. Park Chanyeol từ ngoài cửa liền xông vào, lập tức kéo Sehun đang ngồi ở kia lên, chạy ra bên ngoài, giận dữ hét : “Sao em có thể tỏ tính với anh ta ? !”

Oh Sehun túm lấy tóc Park Chanyeol, một bên chửi bới một bên phản kháng. “Tôi làm sao mà không thể tỏ tình ? Anh tính cái gì, bỏ tôi ra, anh là con rùa vương bát đản !”

Luhan muốn đứng dậy, liền bị Baekhyun kéo cậu ngồi xuống : “Có những chuyện, vẫn là để bọn họ tự giải quyết vẫn tốt hơn.”

Nhìn bóng hai người chạy ngày một xa, Luhan suy nghĩ, như thế này thật sự tốt chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro