Part EIGHT (28-30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28. Không đúng lúc.

“Hai người làm gì vậy ? !” Cha Oh Sehun hét đinh tai nhức óc khiến Sehun vốn đang cứng đơ người trong nháy mắt tỉnh lại. Vội vã giãy ra khỏi lồng ngực Park Chanyeol, đến lúc này cũng không có quên phải cầm hộp giao hàng lên. Park Chanyeol vẫn rất bình tĩnh, từ trong xe đi ra, mỉm cười nhìn cha Sehun.

Hai người bảo vệ vừa bị Park Chanyeol đuổi ra ngoài nhìn thấy tình hình như vậy cũng từ xa chạy tới, đứng ở phía sau Chanyeol.

“Bác trai, cháu và Sehun đã lâu không gặp, thật kích động.” Chanyeol túm lấy cánh tay Sehun, choàng tay qua vai cậu, nhếch môi, khẽ nhìn cha cậu cười.

Cha cậu cau mày, trên mặt biểu lộ đủ loại không tin, ngoảnh đầu trừng mắt, nhìn con trai mình, như là tìm chứng cứ. Oh Sehun thở dài một hơi, cúi đầu, nghĩ xem nên làm gì giờ. Nếu như nói là đối phương truy đuổi chặn đường mình, hơn nữa còn cùng người này lên giường, cha cậu nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nếu như lần trước chỉ là tạm thời bị đá ra khỏi cửa, thì lần này cậu dự đoán sẽ vĩnh viễn không bao giờ vào được nhà họ Oh nữa  ; Nếu như chiều theo ý tứ của Park Chanyeol, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng dù sao bố cậu cũng sẽ cho qua, chờ sau này tên hỗn đản kia không còn hứng thú nữa, nói không chừng chuyện này có thể thần không biết quỷ không hay mà quên đi, coi như là giải pháp vẹn cả đôi bên.

Xem như là cố gắng tới cùng, Oh Sehun khẽ mở miệng nói một câu : “Dạ…là vậy……bọn con là “bạn bè” cực kì cực kì tốt.” Hai chữ bạn bè này, Sehun nói ra khá khó khăn.

Cha cậu bởi vì những lời này của con trai, lông mày cũng có chút dãn ra.

Cha cậu vốn vẫn đang tiếp tục nghi hoặc, như là cảm thấy bản thân quá là chuyện bé xé ra to, dù sao thì hai người đàn ông ôm ấp thành một cũng là chuyện bình thường (?), bọn họ lúc còn bé không phải cũng đều như vậy ? Chỉ là gần đây con trai mấy lão bạn chiến hữu đều có tin chấn động, cho nên mới mẫn cảm như vậy. Cha cậu nhíu mày, đi qua vỗ vỗ vai Park Chanyeol, nghĩ ấn tượng lần trước gặp tiểu tử này cũng không tồi, vẻ mặt chân thành không giống như mấy kẻ lừa đảo, không còn nóng giận như vừa rồi, ân cần mà nói : “Là chị tư nó nói, nó nhìn thấy Sehun bị đưa vào xe, ta không yên tâm nên qua xem. Xem ra ta lo lắng quá nhiều rồi, cậu là Park Chanyeol đúng không ? Là người thanh niên lần trước bảo chúng ta đưa hàng ?”

“Đúng vậy, bác trai, lần trước vội vàng quá chưa kịp cùng bác nói chuyện, lần này có cơ hội, chúng ta cùng ăn bữa cơm được không ? Cả các chị với các anh rể, còn có bác gái.” Park Chanyeol được giáo dục tốt bắt tay với cha cậu, một bên thân thiện mời cơm cả nhà họ Oh. Miệng nói ngọt tới một tầng đường hóa học, ngọt tới phát độc. Không còn là kẻ vừa rồi bá đạo bạo miệng ở cùng Sehun nữa, lúc này ánh nắng kia rọi sáng vào nụ cười Park Chanyeol chiếu thẳng tới ánh mắt Sehun.

“Tính toán nhiều làm gì, tới nhà ta ăn cơm, bác gái ngươi tuy là không nấu ăn ngon lành gì, nhưng là cũng vừa miệng. Vừa hay hôm nay là sinh nhật ta, cậu qua đi, chúng ta uống hai chén.” Bác trai đúng là kiểu người ưa thích đám đông, nếu như gặp được người hợp gu, thì với ai cũng hào sảng. Từ lần trước nhìn thấy Park Chanyeol, ông đã cùng mẹ Sehun nói, nhìn xem con nhà người ta, có giáo dục, có tướng mạo, còn có tiền đồ, quan trọng chính là khí phách đàn ông, cái này không giống với con nhà mình, con nhà mình ý hả, từ nhỏ đã yếu ớt, thấy người lạ thì đỏ mặt thẹn thùng như khuê nữ. Lúc này đây tuy rằng là có cảnh giác với Park Chanyeol, nhưng chính là từ miệng con trai nói ra, sau khi nói hai người là bạn, thiện cảm lần trước tiếp tục tăng, khuôn mặt càng dạt dào tình cảm với Chanyeol.

“Vậy thật tốt quá ! Bác trai sinh nhật vui vẻ, nếu như bác thích uống rượu, vậy thì bác chính là có phúc rồi. Cháu lần trước có đi Thượng Hải, mang về vài bình rượu thuần chất tính ra cũng đã 80 năm, tuyệt đối hợp khẩu vị bác, đêm nay chúng ta tuyệt đối không say không về !” Park Chanyeol cười to thành tiếng, Oh Sehun đứng sau cha cậu, mặt lườm Chanyeol, muốn nhanh đem hắn thiêu cháy.

Con tắc kè hoa hai mặt, rõ ràng vừa rồi còn bốc lên nước đen, lần nào gặp cũng đụng tay đụng chân với mình, đỡ lời giúp hắn, cũng chỉ là lo lắng không muốn người nhà trong nhà biết được mấy chuyện mất mặt này. Tên hỗn đản này lại có thể thật tình cho rằng, mình với hắn trở thành bạn bè. Gặp biết bao kẻ không biết xấu hổ rồi, nhưng người đến mức này thì đúng là lần đầu tiên.

Nghìn vạn lần không muốn cùng cháu trai kia diễn kịch, Oh Sehun liền cầm hộp cơm lái tiểu cừu đi, còn chưa đi được nửa bước đã bị cha cậu túm lại. “Con không cần đi giao hàng nữa, đem vào cho anh rể tư, rồi đưa Chanyeol về nhà mình, để mẹ con chuẩn bị vài món !” Hộp cơm trên tay Oh Sehun bị cha cậu giật lại, một tay đẩy mình tới trước mặt Park Chanyeol.

Oh Sehun lúc này, căn bản không có cách nào hình dung được tâm tình của mình. Rõ ràng Park Chanyeol với mình là địch không phải là bạn, rõ ràng là hắn khiến cậu trở nên thê thảm như vậy, không thể tiếp tục công việc ban đầu, phải chạy về nhà xin giúp đỡ. Rõ ràng là hắn khiến cuộc sống của cậu lâm vào hoàn cảnh hỗn loạn không thể yên tĩnh. Nhưng lúc này cậu lại không có cách nào nói hết toàn bộ cho người nhà của mình, chuyện càng khiến Oh Sehun không nghĩ tới là, tiểu tử này trình độ ít lời liêm sỉ, lại có thể muốn mua chuộc người nhà mình ? Tiếp tục ở trước mặt mình làm mưa làm gió ?

Vẻ mặt căm hận mà nhìn Park Chanyeol, Sehun khoanh tay, gần như dùng âm thanh nhỏ nhất cảnh cáo Park Chanyeol : “Gặp là được rồi, nhanh cút đi, cút được bao xa thì cút đi từng ấy.”

Park Chanyeol một tay ôm lấy vai Sehun, cũng không quan tâm đối phương trắng mắt nhìn mình có bao nhiêu lợi hại, một bên cười cười nhìn bác trai đứng ở quán ăn không xa vẫy tay, một bên nhẹ giọng nói với Sehun : “Nếu ta nói không làm ?”

“Park Chanyeol !” Oh Sehun nổi giận gầm lên một tiếng không thể chịu nổi, khiến cha cậu vừa đi vào quán ăn liền quay đầu lại. Oh Sehun buộc lòng phải mỉm cười, ngoài cười mà lòng thì không túm lấy cà vạt của Park Chanyeol kéo về hướng nhà mình.

“Như này thật ngoan nha ! Để cha cậu thấy nhiều thì không tốt !” Park Chanyeol biểu tình lo lắng dùm cho Sehun, khiến có người buồn nôn.

“Tránh ra, không ai ở đây cả, không phải giả bộ trước mặt tôi. Nếu như anh không đi cha tôi nhất định sẽ liên tục mắng chửi tôi, cho nên đêm nay dùng cơm xong thì cút đi càng xa càng tốt.” Oh Sehun bỏ cánh tay Chanyeol, đối phương dường như đã thôi phản kháng, ngay lúc đó Sehun liền muốn đá hắn một cước, nhưng là vì có bảo vệ hai bên nên không được, bèn đấm một đấm, liền bị Park Chanyeol dùng mắt nhìn thấy.

Nhà họ Oh ở một tiểu khu cách quán ăn không xa, Park Chanyeol liền đuổi hai bảo vệ kia về nhà lấy mấy bình rượu qua đây, bản thân lại cùng Sehun đi về nhà. Mẹ cậu mở rộng cửa vừa nhìn thấy Park Chanyeol mắt rất nhanh rực sáng, cũng không buồn nghe rõ tiểu tử nhà mình nói cái gì, trực tiếp kéo Park Chanyeol ngồi lên sofa, túm lấy tay cậu bắt đầu nói chuyện, thúc giục Sehun số khổ pha trà bưng nước.

“Ta nghe bác trai nói rồi, quả thực là một đứa trẻ đáng yêu, thế nào lại cùng “đại khó chịu” nhà chúng ta trở thành bạn bè ? Đứa nhỏ này từ nhỏ sống khép kín, thật không nghĩ tới cậu lại làm bạn với nó ?” Oh Sehun đứng ở phòng bếp, một chút cũng không muốn ra ngoài. Cha mẹ người khác đều coi con cái họ là kho báu, kết quả đến cha mẹ mình, tất cả mọi thứ thường lệ đều bị phá sạch. Park Chanyeol kia tốt lắm hả ? Thế nào mà vừa mở miệng, cha mẹ đều bị mất đi sức phán đoán căn bản nhất, trực tiếp đem hạ gục mình.

“Sehun không hề khó chịu chút nào, đặc biệt là rất quý cháu.” Lúc nói những lời này, Park Chanyeol nhe hết cả hàm răng, liếc mắt nhìn Oh Sehun đang đứng trong phòng bếp điên cuồng trừng mình.

Chứng kiến tình cảnh như vậy, Sehun từ tức giận biến thành phẫn nộ, tìm trong phòng bếp một vòng, trực tiếp múc một muôi muối, nghĩ cho dù không thể lập tức khiến hắn chết đi, cũng phải khiến hắn đau khổ một phen. Lúc ra đến cửa bếp, cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại cho thêm muôi nữa.

Đem chén trà dựa theo sắp đặt mà đặt lên bàn, Oh Sehun đứng một bên, ngoắc ngoắc Chanyeol bảo cầm chén trà mình đưa lên uống, lúc đưa lên đến miệng, âm thanh từ cửa của chị bảy lớn đột nhiên truyền tới, Park Chanyeol buông chén trà xuống.

Oh Sehun nhíu mày, nắm tay thành quả đấm, chỉ cảm thấy trong ngực bùng lên ngọn lửa.

“Này, bát muột, đưa bạn về mà cũng không nói với mấy chị một tiếng, nếu không phải là cha nói, mấy chị đây thật không biết cậu còn có người bạn đẹp trai như này. Park Chanyeol đúng không ? Đẹp trai quá đi !” Chị bảy chỉ lớn hơn cậu một tuổi, bởi vì tuổi tác không cách biệt, cho nên từ nhỏ đến lớn hai người rất có tiếng nói chung, bình thường cũng không có xưng lớn nhỏ, hơn nữa chị bảy lại là một người khá tùy tiện, lúc biết Park Chanyeol là bạn mình là khi, rất tự nhiên vỗ vai Chanyeol, cười lớn : “Trà cậu vẫn chưa uống đúng không ? Cho tôi đi, khát lắm rồi.” Park Chanyeol khẽ cười nhìn chị bảy, biểu lộ ý tùy chị.

Chị bảy cầm chén trà lên, Oh Sehun bản thân hoảng hốt, nhanh tay đoạt lấy, “Em pha trà cho cậu ấy ! Chị khát thì em đi pha cho chị !” Mẹ tôi ơi, chị bảy à chị bảy, tới thời khắc mấu chốt, chị như nào lại xuất hiện làm loạn !

“Êy, có bạn rồi thì ngay cả chị uống một ngụm cũng không được ! Cậu ta với em có quan hệ gì a, em làm gì mà phải che chở cậu ta thế ? !” chị bảy biểu tình cười đùa, ngăn Sehun đang kéo tay chính mình, tiếp tục ở đó mà trêu ghẹo.

“Không được !! Trà này nhất định phải để cho cậu ấy uống !!” Oh Sehun gần như hét lên, vốn dĩ mẹ cậu ngồi ở kia không quản mấy đứa con đang trêu đùa cũng bị giật mình, mấy người đều dùng ánh mắt dị thường nhìn Sehun, bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất xấu hổ.

Oh Sehun vừa định giải thích, Park Chanyeol liền đứng dậy, đi tới trước mặt chị bảy, dáng dấp rất xin lỗi cầm lại chén trà, một hơi uống hết sạch, ngay cả mắt cũng không chớp. Sehun nhận lại chén trà, nhìn xuống đáy chén cũng không còn một chút cặn muối nào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trước mặt không biết là người hay là gì.

Rõ ràng……rõ ràng vừa rồi cho rất nhiều muối, anh ta làm sao mà thậm chí nét mặt cũng không đổi uống hết một hơi ? Sau khi uống xong còn mỉm cười nhìn mình thích thú như vậy, một chút tức giận cũng không có, bắt đầu cười nói vui vẻ cùng mẹ cậu. Nhận những chén trà trên bàn, Sehun dáng vẻ bực tức quay lại phòng bếp. Chị bảy vừa nhìn việc này, liền cũng đi theo Sehun.

“Hai người rốt cuộc là quan hệ gì ? Nói ! Cha mẹ nhìn không ra, nhưng đừng có nghĩ lừa gạt được con mắt hủ nữ ta đây.” Chị bảy véo tai Sehun, vẻ mặt biểu tình như nếu cậu muốn gạt chị thì cậu chết chắc.

“Chị muốn cái gì ? Đam mỹ tiểu thuyết xem nhiều lắm à ?” Oh Sehun liếc chị cậu một cái, mở vòi nước bắt đầu rửa chén.

“Lúc trước chị tới phòng trọ cậu thuê, thấy quyển <nghiên cứu văn hóa đồng tính> là vì tên này sao ?” Sehun vừa nghe thấy lời này, lập tức run lên, nhưng lại vẫn như cũ không có ngừng động tác rửa chén. Thì ra chị bảy cũng thấy rồi, lúc trước vì quá thích Luhan, thầm nghĩ muốn làm thế nào để biểu lộ với anh, muốn biết phải làm như nào, liền mua một đống sách đĩa về phương diện này, chỉ cảm thấy có thể đảm nhiệm phần “công”, có thể đẩy Luhan xuống, kết quả là đến cuối cùng vẫn chưa dùng được.

“Chị nói vớ vẩn gì vậy, cậu ấy chỉ là một người bạn bình thường qua nhà ăn cơm, ngay cả bạn cực thân còn không được tính nữa là.” Nói xong những lời này, Oh Sehun ngừng lại, bất đắc dĩ nói thêm : “Cho dù em thật có thích đàn ông, cũng sẽ không tìm hắn.”

Chị bảy nghe thấy lời này, nhìn Sehun, cười nói : “Vậy cậu chính là nghiệp chướng nặng nề rồi, chị cảm thấy tiểu tử kia vừa ý cậu.”

Oh Sehun sững người, sau đó là giật mình, cuối cùng là ngạc nhiên, nghĩ quả nhiên là thế giới của hủ nữ không dễ dàng tìm kiếm, vĩnh viễn hai người đàn ông đều là không bình thường, ngay cả mối quan hệ gần như nổ tung giữa cậu và Park Chanyeol, đều có thể bị họ YY một chỗ, rốt cuộc có đang thưởng thức hay không ? Lúc trước để chị nhìn thấy ít đồ linh tinh lộn xộn, chị ta đều là không nghe, kết quả bây giờ ngay cả thế giới quan nhân sinh quan giá trị quan cũng bị bóp méo rồi.

Thở dài, Sehun cười : “Cả thiên hạ này đều yêu em, được chưa ? Mau đi đi chị bảy, cái loại người này, cũng sẽ không tồn tại trong thế giới của chúng ta.”

Đẩy chị bảy khỏi nhà bếp, Sehun đứng trước cánh cửa, nhìn mẹ cùng một đám chị gái vừa về đang cùng nói chuyện với Park Chanyeol, nghĩ không lâu trước cậu cùng kẻ kia phát sinh mọi thứ, đột nhiên có chút cảm xúc trống rỗng nói không ra lời.

Hắn thích mình ? Con mẹ nó bớt nói đùa đi.

Chương 29(1). Cậu vẫn là không hiểu.

Không muốn đi ra ngoài cùng Park Chanyeol hai mặt ba dạ kia thông đồng, Oh Sehun đứng ở cửa bếp núp gió, đến cuối cậu quá chán liền đem ra ba củ khoai tây, đem mấy thứ này biến thành đầu Park Chanyeol, bên nạo bên đâm.

Cũng không biết lúc nào, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua, nhè nhẹ nghiêng đầu nhìn, Park Chanyeol không biết từ đâu đi vào, đứng áp sát vào người Sehun, miệng cười yếu ớt.

“Ngươi….” Oh Sehun vừa định hỏi ngươi tiến vào làm gì, kết quả đối phương không nói không rằng, trực tiếp hôn lên đôi môi kia.

“Tôi khát.” Park Chanyeol mạnh mẽ dùng đầu lưỡi mở miệng Sehun, đón ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dùng đầu lưỡi khiến nước bọt trong miệng hai người hợp làm một. Vị mặt chát kia như thủy triều mà chảy qua, khiến Sehun cau mày.

Đây là một phòng bếp khép kín, mặc dù bọn họ đứng ở góc bếp, cùng phòng khách tạo thành một góc chết, nhưng mà nếu có người đứng lên đi qua bên này, chắc chắn sẽ thấy hình ảnh hiện tại của hai bọn họ. Tuy rằng muốn vội vã đem đẩy người này ra, nhưng lại sợ giãy dụa quá kịch liệt hoặc là vang lên âm thanh khiến cho mọi người bên ngoài chú ý. Oh Sehun chỉ có thể dùng im lặng mà chống cự, dưới tình hình phát hiện ra mình không còn chút sức lực, cậu gần như cam chịu để mặc hắn, hôn đủ rồi, thì sẽ buông.

Kết quả hôn xong thì hỏi ra cũng gần năm phút, đến cuối khiến cho Sehun có chút không thở nổi. Park Chanyeol cũng vì vậy mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước trực tiếp ném cậu lên bàn chỗ tủ bát, rời khỏi miệng cậu, một bên hôn lên cổ, một bên cởi quần.

Oh Sehun trong lúc hoảng loạn, túm lấy tóc Park Chanyeol, gần như là mang theo hết tuyệt vọng, gắt gao mà nhìn kẻ kia.

Đối phương đầu tiên là sửng sốt, sau đó như là rất khó khăn để quyết định, dùng tay đem chính chiếc cúc mình vừa cởi ra cài lại, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Sehun biểu tình vẫn như cũ, đột nhiên lấy tay che đi đôi mắt đối phương, hết sức cô đơn mà thở dài : “Em ghét tôi lắm sao ?”

Động tác ấu trĩ khiến người khác khó hiểu, Sehun sững người vài giây, túm lấy tay đối phương, từ trên bàn nhảy xuống. Liền đi ra khỏi phòng bếp.

Phía sau Park Chanyeol lại tiếp tục lo lắng hỏi, dường như là cảm giác nếu không biết đáp án sẽ không từ bỏ :

“Em ghét tôi sao ?”

Oh Sehun đang bước chân ra, đột nhiên vì câu nói kia mà ngừng bước, ngay cả đầu cũng không quay lại, phi thường lạnh lùng mà nói : “Không chỉ là ghét, mà là ghét tới mức buồn nôn.” Dứt lời liền đi về phía phòng khách, chỉ để lại Park Chanyeol đang ngây ngốc ở kia.

Mấy người chị nhìn thấy Sehun từ phòng bếp đi ra, lại nhìn thấy Park Chanyeol đi theo phía sau, chỉ thấy rằng sắc mặt hai người đều rất xấu, cũng không muốn hỏi gì. Mấy người chị cùng mẹ đi vào bếp, Park Chanyeol ngồi trên sofa phía bên trái nói chuyện với cha cậu, Oh Sehun ngồi phía bên phải nhàm chán xem tivi.

Mặc dù Chanyeol vẫn cười nhe răng như cũ, nhưng rõ ràng có cảm giác không giống lúc trước tràn đầy vui tươi. Ngoài dự liệu của Sehun, Park Chanyeol không vì câu nói kia mà rời khỏi nhà cậu, mà lại ngồi bên cạnh mời cha cậu uống rượu. Nhà họ Oh đều là nữ, chỉ có duy nhất đứa con trai là Oh Sehun lại không thể uống rượu, cho nên bình thường cha cậu đều không được uống đến mức thỏa thích. Park Chanyeol hôm nay không chỉ nói năng vào hạng nhất mà ngay cả tửu lượng cũng vào loại cực phẩm. Hai người một bên trò chuyện mấy vấn đề của đàn ông, một bên uống rượu do Chanyeol cố ý sai bảo vệ mang tới, uống tương đối ngang nhau. Một đám phụ nữ ăn xong liền quay về nhà, trên bàn chỉ còn lại cha cậu và Park Chanyeol, còn có Oh Sehun ngồi ở bên cạnh vô cùng buồn chán mà không thể đi.

Lúc bữa cơm ngừng lại, thì cũng đã gần nửa đêm, Park Chanyeol uống quá say nói phải đi, kết quả là bị cha Sehun giữ lại, nói hôm nay cậu ở lại ngủ cùng Sehun, đều là đại nam nhân không có vấn đề gì.

Lúc đó Sehun khiếp sợ suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, Park Chanyeol liếc Sehun, quay đầu hướng phía bác trai mỉm cười : “Vẫn là không nên, để cháu gọi người qua đón là được rồi.”

“Cậu như nào lại ngang bướng vậy, có phải là sợ ta hay không ?” Cha cậu khí khái hào hùng túm lấy tay Chanyeol không để cho hắn đi, giữa trận giằng co, Sehun liền mở miệng.

“Ngủ lại đi, ngủ ở phòng tôi, tôi ngủ phòng khách.” Oh Sehun bất đắc dĩ nhìn Chanyeol, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, mặc dù cực chẳng đã để cái người này ngủ lại, nhưng suy nghĩ đến tâm tình cha, vẫn là bản thân chịu thiệt một tí, sáng sớm mai, ai về nhà người nấy, mẹ ai người nấy tìm.

Park Chanyeol hiển nhiên vì câu nói này của Sehun mà sửng sốt một chút, cha cậu cũng ngừng giằng co. Đến cuối cùng Park Chanyeol vẫn là gọi một cuộc điện thoại thông báo về gia đình, thuận theo ý của cha cậu.

Oh Sehun một mực đứng giúp đỡ ở bếp, Park Chanyeol đang nằm trên chiếc giường đơn của Sehun, nhìn đồ đạc bày biện đơn giản trong phòng, trên tường còn treo tấm poster Luhan rất lớn khiến Chanyeol nhìn tới gai mắt. Nhắm mắt cảm nhận mùi vị quen thuộc trên tấm nệm kia, cơn buồn ngủ không biết đã kéo dài bao lâu, cửa mở.

Oh Sehun đẩy cửa bước vào, bật đèn trong phòng. Đi tới bên tủ quần áo lấy ra chăn bông và gối bên trong, một chút cũng không có ý muốn dừng lại, trực tiếp đi ra ngoài.

“Đừng đi !” Có thể là vì uống quá nhiều rượu, hai chữ này Park Chanyeol nói ra có chút run rẩy, Sehun chỉ ngừng lại một chút, rồi tiếp tục đi ra ngoài, không có tí nào mảy may ảnh hưởng bởi câu nói kia, vừa mới ra khỏi phòng, một tiếng “oa” nôn ọe trong phòng khiến Sehun cau mày. Vội vã đặt chăn gối xuống, có chút không cam mà quay lại, nhìn kẻ kia đang nôn ở trên đầu giường.

Lúc ăn cơm buổi tối mặc dù không muốn nhìn người này, nhưng con ngươi vẫn cảm nhận được, đối phương gần như uống tới chết, một bàn đầy đồ ăn cũng không đụng, chỉ cùng cha cậu tiếp rượu, lúc này nôn hết ra mật vàng càng kiểm chứng những gì cậu đã thấy trước đó.

“Đừng có con mẹ nó nôn trong phòng !” Sehun túm lấy Chanyeol đã say đến mức không rõ phương hướng, dìu cánh tay hắn, muốn đưa vào nhà vệ sinh, kết quả cả người Park Chanyeol ôm lấy eo Sehun, sống chết cũng không di chuyển.

“Đừng đi……đừng đi………đừng đi !” Park Chanyeol liên tục lặp lại những lời này, dường như là đang rên rỉ trong mơ, hơi rượu phả ra khiến Sehun một trận lảo đảo.

“Ngươi rốt cuộc muốn như nào ?” nhìn hai con mắt bị rượu kích thích tới đỏ ngầu, Oh Sehun bực bội thấp giọng nguyền rủa. Muốn túm lấy cánh tay hắn, nhưng lại phát hiện ra hắn ôm càng lúc càng chặt, cả cơ thể đem cậu áp lên giường, dùng hai chân kiềm chế hai chân đối phương, Oh Sehun cảm thấy cơ thể mình như bị chặt đứt rồi.

“Tôi sẽ không làm gì em, cứ để tôi ôm em như vậy là được rồi.”Park Chanyeol ôm Sehun vào lồng ngực mình, khép đôi mắt đỏ ngầu lại. Lo lắng mà nói, như là kiềm chế cái gì đó, chưa nói một chữ, lại có chút cảm giác nghiến răng giận dữ.

Oh Sehun vừa chạm vào cơ thể Park Chanyeol vì rượu mà trở nên nóng rực, liền sản sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Nhưng theo sự ngừng lại trong động tác của đối phương, cảm nhận thấy nhịp đập trái tim an tĩnh của đối phương, thậm chí khi ngẩng đầu cũng thấy vẻ mặt kia dường như không có chút lo sợ nào, dĩ nhiên là một cảm giác bình yên hiếm thấy.

Hắn rốt cuộc làm sao vậy ?

Oh Sehun cau mày nghĩ, nghĩ mãi, cũng mệt rồi, liền cứ vậy mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

-

29(2).

Luhan trên đường đi xuống bãi đỗ xe, liền mua một tờ báo ngày hôm nay. Tiêu đề giải trí là : nữ minh tinh Xiaozi hẹn hò với Luhan, dọn đồ khỏi nhà bạn trai cũ Hoàng Tử Thao. Tiêu đề kinh tế là : Kim thị và tập đoàn Hải Sâm hợp tác, Kim Jongin cùng con gái tỉ phú Mỹ Diana kết hôn trong tháng này.

Luhan xoa xoa đầu, đem tờ báo ném vào trong thùng rác, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Phía sau lưng có chút đau đớn, sáng sớm lúc ra ngoài có uống vài viên thuốc giảm đau, hiệu quả cũng chẳng rõ ràng, cũng không phải đánh đấm như Tử Thao, nên cũng sẽ không ảnh hưởng tới những cảnh quay hôm nay. Vốn lúc đầu sáng nay cậu không cần tới, nhưng nghĩ tới việc vừa từ Tây Sơn trở về cậu đã nghỉ hai ba ngày rồi, nếu như vẫn tiếp tục xin nghỉ, là bản thân sẽ cảm thấy rất xấu hổ, liền kiên trì chịu đựng.

Về chuyện trong hai ngày, Luhan không muốn nhớ lại, một phần là vì trong nhân vật chính có kẻ tên là Kim Jongin, còn cậu lúc đó đã mất hết nhận thức, rất nhiều việc cũng nhớ không rõ. Loáng thoáng có thể nghe được những lời thì thầm bên tai, nhưng đơn thuần chỉ là nghe chứ không có chút gì nhập tâm được, sau đó rất lâu, cũng không biết tại sao bản thân lại đang nằm viện, mở mắt liền thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng đứng ở đầu giường, trong nhất thời có chút mơ hồ.

“Sao tôi lại ở đây ?” Luhan xoa đầu trong tình trạng không nhớ rõ.

“Là có một người họ Do đưa cậu tới.”

Có đúng là Do Kyungsoo đưa cậu qua ? Nghĩ đến đây, Luhan bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là cảm thấy nên đối tốt với anh ta hơn một chút, vài ba lần cho người này leo cây, đến cuối cậu ta vẫn là không tính chuyện lúc trước đối tốt với mình, người như vậy trong hoàn cảnh này, Luhan gần như là tìm không ra.

Cùng đoàn làm phim xin nghỉ, nằm ở viện suốt một ngày, Luhan liền trở về nhà. Nghĩ nên gọi một cuộc điện thoại cho Kyungsoo cảm ơn, sau lại nghĩ gọi rồi thì biết nói gì ? Do dự một hồi, cuối cùng cũng chỉ gửi một tin nhắn : Cảm ơn, chờ khi nào cậu rảnh, tôi mời cậu bữa cơm.

Cũng chỉ sau một phút, đối phương liền gọi lại, nhìn màn hình điện thoại lóe lên, Luhan không tự nhiên mà nhức đầu, nhìn một hồi lâu, nghĩ bản thân không nên làm thế, cuối cùng vẫn nhấc máy.

“Anh cảm thấy khá hơn chưa ? Bởi vì có tour lưu diễn châu Á nên tôi phải đi trước, để anh ở viện một mình.” Âm thanh Do Kyungsoo vang đến rất mệt mỏi, thế nhưng sự quan tâm Luhan vẫn nghe ra được.

“Tốt hơn nhiều rồi, tôi đã xuất viện, có thể đưa tôi vào viện đã là rất cảm ơn cậu rồi, tôi nhất định sẽ mời cậu một bữa.” Luhan không có nhiều bạn, đặc biệt là sau khi Sehun rời đi, một kẻ quan tâm Luhan như Kyungsoo, gần như là không có. Lúc này trong nháy mắt Luhan cảm thấy có thể làm bạn với một người như Do Kyungsoo, cũng không tồi.

“Không cần khách khí như vậy, chỉ cần anh làm bạn với tôi, thì tôi phải cảm tạ trời đất rồi.”

“Cậu đã là bạn tôi rồi, thật sự.” Luhan hết sức thành thật nói.

Kyungsoo ở đầu kia điện thoại như là bị chấn động một lúc, ngừng một lát, có chút kích động mà hỏi : “Vậy sau này, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt không ?”

“Đương nhiên có thể.” Luhan cười lớn, nghĩ một ca sĩ lớn cực kì nổi tiếng đang ở trên đỉnh vinh quanh lại cũng có lúc ngượng ngùng như vậy, quả thật là chuyện khó tin.

“Tôi thật rất kích động, để tôi yên tĩnh chút.” Do Kyungsoo cười ngốc rồi tiếp tục nói : “Tuần này tôi có buổi diễn mở màn, anh có thể qua xem tôi diễn không ? Anh bạn !” Kyungsoo có chút dè dặt hỏi, nuốt nước miếng một cái.

Luhan trầm mặc một hồi, cẩn thận suy nghĩ, lúc Kyungsoo cũng không hi vọng gì nữa, liền trả lời một câu : “Được thôi, chỉ là tôi không phải khán giả tốt đâu, ít nhiều năm rồi chưa từng xem biểu diễn.”

“Không sao ! Chỉ cần anh tới là tôi đã thấy rất vui rồi !”

Do Kyungsoo ở đầu kia cao hứng nói, Luhan ở đầu này bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ cũng lâu rồi không ra ngoài tiếp xúc, nếu như bản thân cứ bế tắc mãi như vậy, như vậy có lẽ sẽ hiểu nhầm sự tồn tại của bản thân.

Lúc đến phim trường, nhân viên đã qua nói chuyện cùng Luhan, Tử Thao vốn đang ngồi trên ghế đọc kịch bản, nhìn thấy Luhan tới, rất nhiệt tình bắt chuyện chào hỏi, nhưng là Luhan rõ ràng cảm nhận thấy ánh mắt vô hồn của đối phương, tương đối trống rỗng.

Luhan mỉm cười đi tới trước mặt Tử Thao, cùng cậu nói chuyện tình hình quay trong hai ngày qua, cũng mới biết, đối phương cũng vừa nghỉ ngơi hai ngày, ngoài những cảnh của nữ chính Tô Nhiên, tất cả những cảnh của hai nam chính đều phải ngừng lại.

“Thắt lưng em hôm đó có chút vấn đề, hôm nay vẫn phải quấn băng mới tới được.” Tử Thao bất đắc dĩ mà xoa bóp nhẹ vào vùng eo sau. Nói những lời này, Luhan cảm thấy từ ngữ của Tử Thao có chút mập mờ, lại nghĩ tới tiêu đề giải trí của báo sáng nay, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc. Về scandal của mình và Xiaozi, cái loại tin tức vô căn cứ này căn bản không thể tin, Tử Thao hiểu rõ mọi chuyện cũng sẽ không để tâm trong lòng, trọng điểm là ở đoạn sau : Dọn sạch khỏi nhà bạn trai Hoàng Tử Thao, khiến Luhan rất ngờ vực. Nhưng đến cuối vẫn là nén lại ham muốn biết rõ sự tình, nghĩ dù sao cũng là việc riêng nhà người ta, bản thân quá nhiều chuyện thật không có nhân phẩm.

Giữa lúc hai người đứng trò chuyện, Tô Nhiên cũng đi qua, không còn ngọt ngào như lần đầu tiên gặp mặt, lúc này vẻ mặt Tô Nhiên xanh tím, mang theo chút khí sát người. Không đợi Luhan phản ứng, Tô Nhiên liền tát một cái trực tiếp lên mặt Tử Thao.

“Anh là kẻ thay lòng đổi dạ ! Nói chia tay là chia tay, anh biến Xiaozi thành cái gì ? !” Như là chất chứa tâm tình từ rất lâu, Tô Nhiên lại tát cái nữa lên mặt Tử Thao.

Hoàng Tử Thao đứng ở đó, dại ra nhìn Tô Nhiên, “xin lỗi…..”, Tử Thao che mặt, lí nhí nói, cắn chặt răng, không những không đánh trả, thậm chí kẻ bị đánh còn chủ động xin lỗi.

“Anh nói một câu xin lỗi là xong sao ? Xiaozi đêm qua uống bao nhiêu thuốc ngủ anh biết không ? !” Tô Nhiên nói hết câu thì nước mắt cũng tự động rơi, câu nói đó thật không nên nói trước nhiều người như vậy, dù sao cũng là bí mật, ngày mai không cẩn thận lại bị đem lên mặt báo, nhưng cảm thấy tâm tình Tô Nhiên lúc này đã không thể ngăn lại, lúc này cô chỉ muốn trút hết ra.

Sau khi nghe thấy việc Xiaozi uống thuốc ngủ, Tử Thao rõ ràng kinh hãi, liền quay người, vừa mới bước ra ngoài mười bước, lại lập tức quay lại, ngồi trên ghế, vò rối mái tóc, gầm nhẹ một tiếng sụp đổ.

Lúc phó đạo diễn Tôn Khoa đi qua, chỉ có Luhan là tỉnh táo nhất. Tôn Khoa dùng ánh mắt hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Luhan liền đi tới bên cạnh bảo cảnh của cậu để cậu diễn trước, cho hai người này bình tĩnh một chút.

Tôn Khoa hiểu ý, liền sắp xếp lại các cảnh quay một lần nữa, bắt đầu diễn cảnh của Luhan.

Luhan nhìn Tử Thao cùng Tô Nhiên cứng ngắc ngồi kia, chỉ cảm thấy quả nhiên, mỗi người đều có chuyện không vừa lòng, chỉ hi vọng bọn họ có thể yên ổn mà vượt qua bức chắn, đương nhiên bản thân mình cũng vậy.

Chương 30(1). Qua năm tháng.

Nếu như trừ việc Tử Thao cùng Tô Nhiên hôm nay làm mặt lạnh ra, thì những cảnh quay của Luhan hôm nay đều tương đối thuận lợi. Lúc đóng bảng cảnh quay cuối cùng, Luhan nhìn đồng hồ : 6h30. Còn gần một tiếng nữa buổi diễn của Do Kyungsoo mới bắt đầu, cậu vội vàng thay trang phục, rửa mặt, bắt đầu lái xe đi. Lúc rẽ không biết là do ảo giác hay là thật, Luhan lại thấy được một người đứng cạnh chiếc Porche, dường như là Kris đang đợi người. Cũng chỉ ngẩn người vài giây, không suy nghĩ nữa, nghĩ thầm cậu ta có ở đây hay không có chẳng có một cọng lông quan hệ nào với bản thân. Cũng không dừng lại, đi thẳng hướng sân vận động.

Mặc dù lúc trước Luhan biết Kyungsoo rất nổi tiếng, nhưng không nghĩ tới được mức độ này, ở cửa là hàng ngàn vạn fan hâm mộ cầm biển cổ vũ, mua một quả bóng vổ vũ, miệng thổi bóng, Luhan cầm trong tay vé vip nên được đi bằng đường đặc biệt, căn bản là cũng không thể đi ngang qua hàng vạn fan được. Lúc Luhan còn nổi tiếng, thì những đứa trẻ này có khi còn chưa biết gì, cho nên căn bản Luhan không hề nghĩ tới có người sẽ nhận ra cậu.

“Xin hỏi, anh là Luhan sao ?” một cô gái thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn cầm một quyển sổ tới trước mặt Luhan.

Vốn Luhan đang cùng nhân viên đi đến cổng đặc biệt, vì câu nói này mà dừng lại, dù sao cũng là người của công chúng cũng nên có ý thức, Luhan nhìn fan hâm mộ, có chút vui vẻ bất ngờ, lễ phép mà quay lại : “phải, là tôi.”

“Phiền anh có thể kí cho em không ?” Cô gái ngượng ngùng mà nói.

Tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng Luhan cũng không biểu hiện ra ngoài, bình tĩnh mà cầm quyển sổ cùng bút của đối phương : “Có thể.”

Lúc Luhan đang kí, fan hâm mộ kia đột nhiên hỏi một câu : “Cái này…em có thể hỏi anh một vấn đề không ?”

Luhan không ngẩng đầu, vừa kí vừa trả lời một chữ “Được.”

“Xin hỏi, scandal của anh và Kyungsoo của chúng em là thật sao ?” Cô gái dè dặt hỏi, Luhan vì câu nói này mà ngưng lại, vốn đang viết thêm một câu chúc ở phía dưới, cuối cùng chỉ có thể ngừng lại, không thể buông bút.

Đem quyển sổ trả lại cho cô gái, Luhan mỉm cười nói : “Chúng tôi chỉ là bạn.”

“Nhưng anh đang cầm trong tay vé Lover của buổi biểu diễn hôm nay.” Cô gái chỉ vào chiếc vé trong tay Luhan, cảm giác có chút ước ao thèm khát.

Luhan cầm chiếc vé lên xem, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không muốn cùng fan hâm mộ này dây dưa, liền đi theo nhân viên vào trong. Trên đường, Luhan có rất nhiều nghi ngờ nghẹn lại trong đầu rất không thoải mái, thừa lúc nhân viên còn đang đi cạnh mình, Luhan liền hỏi “vé Lover” là cái gì.

“Cái này mỗi lần chỉ gửi cho “người yêu” của ca sĩ, nhưng không phải ca sĩ nào cũng có người yêu, cho nên biến thành trò đùa trong giới fan, lần này vé Lover của Do Kyungsoo bị đẩy tới giá trên trời, cuối cùng lại không cho một fan hâm mộ cuồng nhiệt mà lại cho cậu. Do Kyungsoo bảo chúng tôi ra đây đón cậu, chính là sợ những fan hâm mộ kia gây khó dễ cho cậu.” Người nhân viên mỉm cười nhìn Luhan, biểu tình bất đắc dĩ.

Luhan có chút kinh ngạc, nhìn vị trí kia, nhưng lại rất chậm chạp không muốn ngồi xuống, tới gần thời gian biểu diễn, những người ngồi ghế vip đều đã tiến vào, Luhan cuối cùng cũng không còn cách nào ngồi vào vị trí thực sự là “nơi đầu ngọn gió” kia. Trước khi bắt đầu, Luhan gần như biến thành bia ngắm của hàng vạn fan hâm mộ, bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm như thiêu đốt, cậu rất muốn rời khỏi nơi này.

Trước khi bắt đầu chỉ vài phút, Luhan vẫn như cũ quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa ra, kết quả là bắt gặp hai người đang tiến vào. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai cái bóng kia càng lúc càng gần, Kim Jongin dẫn theo Diana hướng vào tầm mắt Luhan, trong nháy mắt, Luhan sững người, thậm chí quên mất cả việc quay đầu lại không nhìn nữa. Tầm mắt hai người cứ thế chiếu thẳng lên cậu, Diana ở bên cạnh nhíu mày kéo cánh tay Jongin, cậu ta lúc này mới quay đầu, theo cô ngồi vào vị trí.

Luhan chầm chậm thấy đau đầu, nghĩ tới việc muốn ra khỏi đây còn phải đi qua hai người kia. Sớm biết như vậy thì lúc đầu đã không đáp ứng lời mời của Kyungsoo, chỉ cảm thấy lần tiếp theo nhất định phải cẩn thận. Sau khi khiển trách mình một trận, Luhan vẫn là ngồi im ở đó, đợi Kyungsoo khai màn.

Những ánh đèn trên sân khấu đồng loại bật, âm nhạc vang lên rất sống động, Do Kyungsoo bắt đầu bằng bài hát cũ rất nổi tiếng <Let’s party tonight> thiêu đốt toàn bộ bầu không khí trong hội trường. Phía dưới khán đàn liên tiếp vang lên những tiếng thét chói tai, khiến Luhan triệt để hiểu rõ Kyungsoo được yêu thích tới cỡ nào. Từ ca khúc nhanh tới ca khúc chậm, những fan hâm mộ cuồng nhiệt ở dưới đều cùng hát theo. Vốn lúc đầu thần kinh cậu rất không thoải mái, vì những âm thanh kì diệu kia của Kyungsoo khiến cậu dễ chịu hơn ít nhiều, bất giác cũng mê hoặc nghe tới hai ba giờ. Trong quá trình, Luhan như là sợ hai người phía sau, từ đầu đến cuối nhìn thẳng phía trước, không dám động đậy, kiên trì như vậy, cổ cũng như sắp gãy.

Nghĩ phải kiên trì tới phút cuối, kết quả toàn sân vận động vì một câu nói của Kyungsoo, bản thân cậu lại bị rơi vào vực thẳm.

“Hôm nay đến đây có rất nhiều người bạn của tôi, có những người lâu năm, có những người đã tạo ra tôi bây giờ, mỗi lần đều muốn cảm ơn đến họ, lần này tôi cũng không có gì đặc biệt để nói. Hôm nay tôi chỉ muốn nói tới một người, anh ấy tới hôm nay khiến tôi rất hưng phấn đến nỗi mấy ngày đều mất ngủ, trong tim tôi, vẫn lưu lại một vị trí vô cùng đặc biệt cho anh ấy, cho dù anh không chấp nhận, tôi vẫn cảm thấy vừa lòng, chỉ hi vọng tình cảm trong im lặng này có thể duy trì thật lâu. Tiếp đây, tôi muốn gửi bài hát <Qua năm tháng> tới anh ấy, đồng thời cũng gửi tới những người bạn của tôi.”

Do Kyungsoo cầm micro, bởi vì vừa rồi hát nhanh nên có chút thở dốc, nhìn chằm chằm tới vị trị vip của Luhan, những ánh đèn trong sân cũng chiếu thẳng tới hướng Kyungsoo nhìn. Luhan cau mày, muốn chửi thề, cố ý cúi thấp đầu xuống, chỉ cảm thấy nếu như trước mặt có hố sâu thì cậu cũng sẽ tiến vào. Những fan xung quanh mặc dù nhỏ giọng lầm bầm, nhưng là âm nhạc vừa vang lên, cũng không ồn ào nữa, đèn dần tối. Luhan nhìn chằm chằm dưới chân, thuận theo tiếng nhạc, tâm tình cũng trôi nổi.

<Qua năm tháng>

Tôi từng có một giấc mơ

Trong giấc mơ em là con đường có phong cảnh khiến con người không muốn ngắm nhìn nhất

Còn tưởng rằng chỉ cần có một trái tim kiên trì

Sẽ có thể phủ kín quang cảnh trong tim

Người đời nói tin yêu đừng quá cố chấp

Khi mọi thứ bắt đầu thì cũng là lúc hạ màn

Nhưng là vì sao

Vì sao

Trái tim tôi chẳng thể theo gió mà bay đi

Nỗi niềm tương tư

Vẫn bao phủ lấy tôi

Có lẽ năm nay

Có lẽ kiếp này

Tôi chỉ có thể ôm lấy bóng hình em.

Luhan bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn ánh sáng trên khán đài, lúc đầu trong lòng có xấu hổ, nhưng vì khúc nhạc du dương này mà thấy cay cay sống mũi. Khi quay đầu lại lau nước mắt, lại thấy đôi mắt của Jongin đang nhìn chằm chằm mình, cậu ta giống như là vì mình đột ngột rơi nước mắt mà bị hù dọa, liền đứng bật dậy, kết quả là bị Diana gắt gao kéo lại không thể di chuyển.

Luhan dùng khăn tay lau nước mắt, không đợi Kyungsoo hát xong, liền quay người đi ra, lúc đi ngang qua người Jongin, hắn đột ngột kéo tay Luhan.

“Anh làm sao vậy ?” Bỏ qua Diana đang kéo lấy tay chính mình, Jongin kéo tay Luhan không để cho cậu đi.

“Mắt gần đây bị sưng, hai người cứ xem, tôi đi trước.” Mặc dù lúc trước có cùng người này quấn quýt và đối địch rất nhiều lần, nhưng lúc này là bạn tốt của đối phương, khiến Luhan cảm thấy ngưỡng mộ. Huống chi Diana ngồi ở bên cạnh, nhiều lời không tốt sẽ khiến cô nghi ngờ. Vì vậy trong lòng tuy rất khó chịu, nhưng vẫn lễ phép quay về.

“Bên ngoài trời mưa, tôi đưa anh về.” Jongin cầm lấy áo khoác ở bên cạnh đi theo anh.

Luhan nhìn Jongin đang đi ra ngoài theo mình, lại nhìn Diana sắc mặt tối đen ở bên cạnh, lắc lắc đầu. “Cậu vẫn là nên ở cạnh Diana tiểu thư, trước khi cưới ít có cơ hội như này.” Bởi vì câu nói này, Kim Jongin liền ngừng lại, đứng im ở đó, một bưới cũng không chuyển.

Xoa xoa đầu, Luhan ra khỏi sân vận động, nhân viên nói bãi đỗ xe đã đóng rồi, nếu như muốn đi vào lấy xe phải đợi lúc buổi diễn kết thúc, đồng thời đây là vùng ngoại thành, nếu muốn gọi xe phỏng chừng phải đi qua hai trạm. Luhan nghĩ tới nửa ngày, cắn răng mở có một cái ô đơn, cũng không quản ngoài trời mưa to như nào, vẫn là cứ như vậy đi ra ngoài.

Jongin ngồi ở kia con mắt mặc dù vẫn đang nhìn, tai dù vẫn đang nghe, nhưng lúc này lại cảm thấy như thế giới đã trống rỗng rồi. Sau khi anh đi ra khoảng ba bốn phút, Jongin cũng đột ngột đứng dậy cầm áo chạy ra ngoài, Diana kéo tay Jongin, âm thanh mặc dù thấp nhưng vẫn có chút thảm thiết : “Đừng ép em, Jongin.”

Kim Jongin ngừng lại, đến cuối vẫn là mặc áo khoác vào, đẩy tay Diana, bên tai cô nói một câu : “Em ngồi đây đợi anh, anh đi rồi sẽ về.” Cũng bất chấp vẻ mặt buồn bã lúc này của cô, chỉ cảm thấy bản thân đúng là mê muội rồi.

Rõ ràng ngày hôm đó chứng kiến thần sắc sụp đổ của đối phương, cùng sự run rẩy tuyệt vọng, cậu nghĩ sẽ không dây dưa nữa, gọi một cuộc điện thoại cho Kyungsoo bảo đưa Luhan tới bệnh viện, lái xe đi sau bọn họ, nhìn anh được Kyungsoo bế vào.

Nghĩ sẽ không có cảm tình gì với người này, giờ đây lại mềm lòng, chỉ là cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương, người bình thường cũng sẽ vươn tay giúp anh ta như vậy mà thôi. Tất cả hành động lúc này, cũng chỉ là vì thời tiết đáng chết, bầu không khí đáng chết, nhiệt độ đáng chết….Khi tất cả mọi thứ rời xa rồi, thì toàn bộ lo lắng không hợp với lí trí cũng sẽ rời xa. Dù sao, cậu là Kim Jongin đứng ở đỉnh kim tự tháp, mà người kia chỉ là một kẻ bị cuộc sống vứt bỏ mà thôi.

Kì thực trước lúc tới xem biểu diễn, cậu cũng không biết là Luhan sẽ qua. Khi không có bất cứ sự chuẩn bị gì lại nhìn thấy khuôn mặt của Luhan, toàn bộ sự kiên định của bản thân trong nháy mắt bị phá nát. Từ lúc nhìn thấy bóng dáng ấy, toàn bộ ánh mắt của Jongin không có cách nào rời được, cho dù Diana có dựa vào vai cậu, anh vẫn là như vậy, vẫn hướng cao đầu về phía khán đài kia.

Cho tới khi, anh khóc. Vì ca khúc <Qua năm tháng>.

Trong lời nói của Kyungsoo có chút kích động, làm anh em đã nhiều năm rồi, Kim Jongin biết nếu như không phải là rất thích, cậu ta sẽ không đứng trước mặt mọi người mà nói hết ra nỗi lòng mình. Huống chi còn hát ca khúc mà cậu không nguyện ý hát <Qua năm tháng> kia. Do Kyungsoo như vậy từ sau khi bạn gái bị bệnh ung thư máu mà qua đời, bụi phủ lâu như vậy, hôm nay lại vì một kẻ gọi là hết sức “đặc biệt” mà hát ra. Trong nháy mắt, tâm tình của Jongin cũng run lên.

Nhìn Luhan đi ra, Jongin ngồi không yên, chỉ cảm thấy trái tim như là bị nghìn vạn con kiến cắn, muốn biết, anh ra ngoài rốt cuộc làm gì. Hoặc là càng nói càng muốn biết, trái tim bản thân rốt cuộc là muốn gì.

-

Chương 30(2). Hãy nhớ yêu cầu tôi ngừng lại.

Mưa càng lúc càng to, Luhan bật chiếc ô trong suốt mỏng manh đứng bên đường lớn, theo lời người nhân viên là chỉ cần đi qua hai trạm mà vì cơn mưa xóa nhòa tất cả nên dường như càng lúc càng xa. Quay đầu lại nhìn ánh đèn sáng rực trên sân vận động, rồi lại quay đi, dù chết cậu cũng sẽ không quay lại.

Ven đường, Luhan nỗ lực đón xe, vì xe đều đi với tốc độ quá nhanh, chớp mắt là đã vượt qua. Lúc tới ngã tư, đột nhiên nổi một trận gió lớn, Luhan toàn thân đã ướt sũng khổ sở cầm chắc cán ô, đến cuối cũng không có hiệu quả gì, hô một tiếng, cả cái ô cũng bị thổi bay đi.

Ngẩng đầu nhìn cơn mưa trút xuống tầm tã, Luhan lớn tiếng kêu : “Ông trời ơi ! Có phải ông muốn chơi đùa ta đến chết không !! Làm đi !! Ông có nghe thấy ta nói hay không ?”

Giữa đường quốc lộ mênh mông, vẫn trống trải như trước ; cơn mưa lớn, vẫn ào ạt rơi… Toàn bộ hiện thực cũng không có vì tiếng phẫn nộ của Luhan mà thay đổi. Cậu giống như là đã tuyệt vọng rồi, thông suốt mọi chuyện, đứng bên đường, một bước cũng không động, mở lớn mắt chịu đựng sự gột rửa của cơn mưa.

Kim Jongin từ sân vận động chạy ra, nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, khẽ cau mày. Hỏi nhân viên bảo vệ một câu, nói là bãi đỗ xe đã đóng cửa, Luhan cầm chiếc ô đơn đã đi về phía con đường lớn. Kim Jongin mắng chửi một câu, dùng thủ đoạn nửa uy hiếp nửa “dụ dỗ” nói với bảo vệ đưa xe mình ra. Theo hướng họ chỉ mà bắt đầu lái xe.

Mưa to đến mãnh liệt, như trút nước không thể cứu vãn. Cần gạt nước liên tục chuyển động, đèn xe rọi sáng giúp Jongin tìm người cho dù Luhan có khăng khăng chạy mất. Cuối cùng, tại một góc đường âm u, Kim Jongin nhìn thấy Luhan đang cầm cán ô, mờ mịt đứng dưới mưa.

Vội vã xuống xe, từ phía sau cốp lấy ra một chiếc ô đi tới trước mặt Luhan, lúc mở ra che trên đầu anh là lúc, Luhan giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Jongin.

“Anh điên rồi sao ? Mưa lớn như này, lại không đợi kết thúc rồi hẵng đi !” Jongin hét lên, âm thanh vì cơn mưa lớn mà trở nên lộn xộn dị thường.

Luhan không nói gì, ném chiếc ô không thể dùng trong tay xuống, đẩy Jongin ra, cứ như vậy mà trực tiếp đi vào cơn mưa, cho dù phía sau Jongin có hét lớn thế nào, cũng không thấy anh quay đầu.

Jongin chửi một tiếng, bước chậm đuổi theo, túm lấy cánh tay, quay đầu cậu lại, để ánh mắt Luhan trực tiếp nhìn vào mắt mình.

“Bỏ tôi ra, Kim Jongin, tôi chết thì có liên quan gì đến cậu ?! Cậu có biết là tôi ghét cậu như nào không, rõ ràng ngoài miệng nói chán ghét, nhưng rồi lại ba bốn lần tới tìm tôi, cậu có biết hay không…..biết hay không…….” Câu cuối “biết hay không” nghẹn ngang miệng khiến Luhan nói không ra lời, nước mưa ào ạt chảy dài theo gương mặt Luhan, trong ánh mắt sưng đỏ long lanh, không biết là nước mắt hay là mưa.

“Theo tôi về, lên xe rồi nói.” Jongin túm lấy cánh tay Luhan, nhưng lại phát hiện ra đối phương như là bất động, ngồi thụp xuống đất, mặc cho Jongin kéo như nào cũng không di chuyển.

“Tôi không đi, cho dù quay về nhà cũng chỉ có một mình, thà rằng cứ ngồi đây, cho tỉnh táo.” Luhan ngẩng đầu, mặc cho nước mưa xé rách cơ thể cậu, Jongin cầm cổ tay Luhan đã cảm thấy thân thể anh lạnh buốt rồi.

Nhìn sự tuyệt vọng trong mắt Luhan, Jongin đột nhiên nghĩ tới ngày hôm đó sau khi bị sốt, người kia liều mạng muốn tìm cái chết, gần như không có lưu luyến bất cứ thứ gì với thế giới này, là một kẻ liều mạng muốn được giải thoát. Như là tâm tình bị kích động, sau khi đối phương nói xong câu kia, Jongin liền lập tức hỏi : “Anh như nào lại ở một mình !”

Nói dứt lời, bản thân Kim Jongin sững lại một chút, như là loạn ngôn, tiếp tục nói : “Rõ ràng, Kyungsoo thích anh, còn có quản lí lúc trước, còn có Xiaozi, còn có Vương Gia Thành, bao nhiêu kẻ gặp anh một lần đều bị anh bắt làm tù binh.” Kim Jongin lau nước trên mặt, vừa nói xong bản thân cũng cảm thấy không thích hợp, những thứ này rõ ràng là trước đây bản thân chỉ trích anh, là chứng cứ nói người này, vì sao giờ lại thành một thứ “an ủi” anh ta.

Luhan bật cười, nhếch môi, âm thanh càng lúc càng lớn, cho dù nước mưa có rơi vào trong miệng cậu, cũng không thể cản trở được cậu đang cười sằng sặc. Cười rồi lại cười, một luồng nhiệt trào lên miệng cậu, Kim Jongin ngồi xổm xuống, đem tiếng cười hỗn loạn của đối phương, nước mưa cùng nước mắt mạnh mẽ ôm vào ngực mình.

“Tôi còn xứng đáng được yêu sao ?”

Âm thanh khàn khàn kia, truyền tới tai Jongin, trong nháy mắt khiến toàn thần kinh cậu nổ tung. Đối phương nhìn mờ mịt vào cơn mưa lớn, cả bờ vai run lên, trái tim Jongin đột nhiên cũng run rẩy.

“Ai đó có thể nói với tôi, tôi vẫn xứng đáng được yêu sao ? !” Luhan vừa rồi còn bật cười tới đau thương đột nhiên thu người vào lồng ngực cậu, dường như hơi thở cũng không bình thường, càng không ngừng hỏi, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng : “Kim Jongin, cậu không phải là ghét tôi sao, có lẽ tôi thực sự là loại thấp kém giống như cậu nói, thật hay cậu cũng không chịu được, vì như vậy, nên đến cuối cùng tất cả những người nói yêu tôi đều rời xa tôi, không đúng, Lulin là do tôi đâm chết.”

Nói đến đây, Luhan cười nhẹ, ôm lấy đầu Jongin, cậu tiếp tục nói : “Cậu biết không, tôi đã giết chết em ruột mình, còn tôi vẫn sống, sống rất tốt, tôi vẫn sống, tôi mẹ nó….vẫn còn sống.”

Luhan một bên vừa gào thét, một bên vừa đấm vào ngực chính mình, càng đấm càng mạnh hơn, Kim Jongin ngây người ở kia vội vàng túm lấy tay cậu, đặt ở trên người chính mình : “Anh đánh tôi đi, đánh tôi đi, tôi làm bao nhiêu chuyện có lỗi với anh, cứ dồn hết lên người tôi.”

Như là đột nhiên tìm được nơi trút giận, Luhan liền đánh lên người Jongin một cái, càng giống như là áp lực bị dồn nén lâu nay được giải phóng, Luhan dùng sức toàn cơ thể, hỗn loạn đấm lên người Jongin, một tiếng hét lên, dùng hết sức lực cuối cùng, toàn thân ngã rạp xuống, bị Jongin ôm lấy, cứ như vậy bế vào trong xe.

Đặt Luhan ở ghế phó lái, bản thân quay về ghế lái xe, hai người cứ ngồi ngây ngốc như vậy nhìn vào xa xăm. Luhan nghiêng người, ngả đầu lên đùi Jongin.

Jongin sửng sốt, chợt bừng tỉnh, đặt tay lên trán Luhan, muốn dùng tay kia khởi động xe, kết quả bị Luhan hung hăng mà nắm lấy đến không thể dịch chuyển.

“Là… cậu sao?” Bởi vì vừa rồi gào khóc trong mưa, cổ họng Luhan lúc này đã có chút khàn khàn.

“Uhm ?” Giữa yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa, Jongin gần như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của đối phương khi nói câu này.

“Tôi đứng ở lối ra của cái chết, nhìn xung quanh là một màn đen, chầm chậm đi tới, phía trước là hố sâu mênh mông, chỉ cần nhảy xuống, là được giải thoát rồi. Thế nhưng phía sau, nơi có ánh sáng đột nhiên truyền tới một câu nói, chân như bị ma ám đưa tôi đến đó….”

Jongin nhìn Luhan dùng ngữ điệu tự thuật kể lại câu chuyện, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật sự rất tàn nhẫn, bất giác bàn tay vuốt lên đầu anh trở nên nhẹ nhàng, ấm áp.

“Sau đó thì sao ?” Jongin lựa lời, giống như đột nhiên biến thành thính giả, chỉ cảm thấy, giữa mưa gió như này, đây lại là việc duy nhất cậu có thể làm. Lần đầu tiên, cậu không có vì sự đụng chạm xác thịt với người này mà bùng lên dục vọng ham muốn.

“Có người nhẹ nhàng nói với tôi : ‘Đừng sợ, còn có em. ‘ là.. cậu à ?” Nói đến đây, Luhan dừng lại một chút : “Bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi như thế.”

“……….”

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

“Sehun vì sao tốt với tôi tôi biết, Baekhyun vì sao tốt với tôi tôi cũng biết, ngay cả Do Kyungsoo đối tốt với tôi, tôi cũng biết. Tôi thật sự rất ích kỉ, rõ ràng cái gì cũng biết nhưng lại không chấp nhận, chỉ vì tôi quá cô đơn, tôi sợ họ tới rồi sau đó lại rời đi.”

Luhan ngừng lại, nhắm mắt, đột nhiên than nhẹ : “Kết quả, là nên đi, vẫn là nên đi. Cho nên khi cậu nói tôi hèn hạ là lúc, tôi không có phản bác lại.”

Kim Jongin muốn nói gì đó bác bỏ lời anh, đến cuối miệng đột nhiên bị tay Luhan che lấp.

“Lúc ở bên cậu, tôi có một cảm giác an toàn dị thường, bởi vì cậu không thích tôi, cũng không thể thích tôi, cho nên tôi không có áp lực phải báo đáp cậu. “ Luhan kéo tay Jongin, như là đột nhiên nắm được thứ giải thoát bản thân, gắt gao nắm lấy, “vì trái tim tôi đã chết rồi, đối với những người yêu tôi, thứ tôi chỉ có thể gửi cho họ, là sự tổn thương.”

Jongin kinh hãi ngồi đó, lúc cảm nhận được cánh tay đối phương đang kéo mình là khi, sự lạnh lẽo len lỏi vào từng khớp xương, rốt cuộc sao logic lại bất thường như vậy, sau cùng vẫn không buông tay anh, chỉ cảm thấy đặc biệt yêu thương.

Luhan nheo mắt, rõ ràng là đang cười, nhưng nước mắt lại không tự chủ vỡ òa. Jongin đặt tay lên con mắt ướt đẫm của anh, khom lưng, hôm lên đôi môi vẫn đang muốn nói kia.

Sự va chạm giống như chuồn chuồn đậu trên mặt nước, buông tay, đối với Luhan đang nằm trên đùi mình, nhìn không rời, Jongin không chút thay đổi mà nói :

“Tôi không thích anh, trước khi trái tim của anh sống lại, hãy để tôi chăm sóc anh.”

Luhan nhìn Jongin, ngừng lại hai giây, dùng đôi tay run rẩy ôm lấy thắt lưng đối phương, cảm thấy cơ thể nam tính của đối phương truyền tới sự ấm áp vào cơ thể cậu.

Luhan muốn nói, đừng đùa nữa, cậu rõ ràng là một người sắp kết hôn, sao có thể chơi trò chơi này. Đến cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ cảm thấy rất lạnh, chỉ muốn tìm một nơi ấm áp, có lẽ ở đó không có “yêu”, có lẽ cậu không đủ chân thành, nhưng nơi này đối với Luhan mà nói, là an toàn nhất, là nơi không có gánh nặng, bởi vì cậu căn bản không cần hoàn trả.

“Nhớ yêu cầu tôi nếu muốn ngừng lại.” Luhan vùi đầu vào hông cậu, chậm rãi nói với Jongin, kì thực càng giống như nói với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro