48-49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48 (1).

Kim Jongin đặt Luhan ở trên giường nhà anh, muốn đứng dậy uống nước, vừa mới đứng lên, chỉ thấy bàn tay Luhan đã túm chặt lấy sơ mi bên hông không chịu buông. Bất đắc dĩ, Kim Jongin đành phải ngồi trở lại đầu giường, ôm lấy đầu anh, cứ như vậy lẳng lặng mà chờ đợi.

Kim Jongin vốn dĩ không bật đèn, thuận theo chút ánh sáng len lỏi qua rèm cửa, nhìn thấy Luhan có chút thống khổ mà cau mày, giống như là gặp phải cơn ác mộng. Dùng đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày, chầm chậm ôm lấy, sự căng thẳng của đối phương trong nháy mắt cũng giãn ra rất nhiều.

“Nếu như tôi đi rồi, anh phải làm sao bây giờ ?” Jongin sắc mặt cứng ngắc bị một cử động rất nhỏ của đối phương làm cho chấn động, trong nháy mắt vẻ mặt chầm chậm thoải mái, bất đắc dĩ mà nhìn khuôn mặt nghiêng của Luhan đang nhắm nghiền mắt.

Bởi vì phải làm việc cả đêm, Kim Jongin cũng cảm thấy cả cơ thể mình đang ở tình trạng mệt mỏi quá độ. Muốn ngủ một giấc cho đến chuyến bay ngày mai, nhưng sống chết cũng không nỡ nhắm mắt.

Cái cảm giác nhìn một cái lại muốn nhìn thêm nữa, từng phút từng giây đều quanh quẩn trong đầu Jongin, thật lâu cũng chẳng buông rời.

Quả thật, cậu là một kẻ ích kỉ, ỷ vào giao ước “lưu manh” giữa hai người. Kim Jongin có thể không hề kiêng kị gì mà ôm lấy thân thể này nhưng lại chẳng cho anh một lời hứa hẹn nào. Rõ ràng biết bản thân không thể cho anh sự ấm áp cả đời này, nhưng là trong nháy mắt không thể lay chuyển được sự rung động, liều mạng muốn đem cả đời này gửi hết cho anh trong vài ngày. Chỉ là lúc bắt đầu, lúc cậu không đưa ra bất cứ quyết định là lúc, nó đã giúp cậu cự tuyệt tình yêu của người yêu cậu.

Trong đầu rõ ràng nghĩ, có lẽ Do Kyungsoo sẽ khiến Luhan hạnh phúc hơn, có lẽ bản thân đến cùng rút lui vẫn là tốt hơn, có lẽ đối với cậu ngày đó rời xa cũng sẽ trở nên hào hiệp…nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ, đối diện với khuôn mặt kia, khi chạm vào làn da trắng xanh của anh, tất cả mọi cách đều như nước đổ ra biển lớn, đó là một nơi rất xa so với lí trí.

“Kì thực tôi hối hận rất nhiều chuyện.” Kim Jongin dùng tay vuốt nhẹ mái tóc rối trước trán Luhan, thấp giọng chầm chậm bộc lộ :

“Hối hận….sau không gặp anh sớm một chút. Hối hận….sao chúng ta không gặp nhau lúc tốt đẹp nhất. Hối hận khi lần đầu tiên gặp anh, lại không nhìn rõ ánh mắt anh.”

Kim Jongin nghĩ, nếu như trái tim cậu vẫn chưa bị thế giới này làm vẩn đục, thì có lẽ cậu đã không đem tất cả hành động của Luhan xuyên tạc thành thấp hèn đê tiện, càng không có cái hành động mãnh mẽ trừng phạt như sau đó, đương nhiên cũng sẽ không có những rung động mãnh mẽ ẩn giấu.

Một lần, hai lần, ba lần…những sự rối loạn đó, đã khẳng định mọi thứ sau này giữa bản thân và Luhan sẽ vô cùng ghập ghềnh. Xem như là một ám chỉ của ông trời, sự mù quáng của ngươi sẽ bẻ gãy tất cả khả năng yêu thương. Cho dù một ngày nào đó hai người có thổ lộ hết nội tâm trong lòng, muốn ở bên cạnh nhau, thì tất cả mọi thứ đã trả sẽ trở thành trở ngại của ngươi.

Huống chi, bản thân vốn đã bị ngăn cản.

Nơi bản thân sống như một hầm băng. Tất cả sự hào hiệp chỉ là vỏ bọc của một diễn viên hoàn toàn sự tê liệt nháy mắt ở bên ngoài. Cậu sớm muộn gì cũng phải quay lại hầm băng vì những người lãnh huyết bên trong mà nối dõi tông đường. Một ngày cậu chọn lựa trốn chạy, kết quả chắc chắn sẽ là mang theo miếng ngọc vỡ Luhan. Thế giới này, cậu không có sợ hãi ai, nhưng với sự tính toán của cha cậu. Nhìn bề ngoài, có vẻ như ông là một người cương trực mạnh mẽ, nhưng nếu như có người cản trở con đường ông đạt được lợi ích, thì tất cả mọi người sẽ bị ông phá vỡ. Giống như anh hai, biểu hiện rõ ràng mình thích nam giới cả nhà đều đã nhìn ra, nhưng là sau khi cha cậu “giải quyết” xong chuyện của Key, Kim Jongin còn thông qua một con đường đặc biệt biết được. Cho mãi đến hôm nay, anh hai vẫn không hiểu rõ, Key là một đại minh tinh như vậy, làm sao có thể bị một phóng viên nhỏ hủy diệt ?

Rõ ràng cả đời này muốn che giấu tình cảm thật của bản thân, dù sao thứ này dưới điều kiện thực tại tuyệt đối là một vật phẩm vô cùng xa xỉ, nhưng là Luhan à Luhan, thứ nhỏ bé này đã bị anh hủy diệt, cũng chỉ sau hai ba giọt nước mắt, đã đem tất cả chấp nhận, chẳng thể nào che giấu.

“Thế nhưng….tôi thật sự không hề hối hận vì đã quen biết anh.” Kim Jongin cúi đầu, hôn một cái lên trán Luhan, Luhan vốn đang gắt gao nắm lấy áo sơ mi của đối phương, giống như là trong giấc mơ hiểu rõ gì đó, liền buông tay. Giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống mặt Jongin, một đường, lại nóng hổi.

Kim Jongin sững người, trong lòng chua xót nói không ra.

“Xin lỗi, đã khiến anh gặp tôi.”

Kim Jongin buông cánh tay ôm Luhan ra, giúp anh đắp chăn. Đứng dậy đi ra khỏi phòng vài bước, lại liền quay trở lại, vốn muốn hôn lên môi anh, lại đột nhiên nhớ tới nụ hôn của Luhan trên mặt mình, giống như là bị sự thuần khiết đó làm cho suy nghĩ u mê, Jongin đành hôn nhẹ lên trán Luhan.

Từ đầu giường tìm được điện thoại di động của Luhan, gọi một cuộc cho Byun Baekhyun. “Anh là Byun Baekhyun ?” Kim Jongin một bên mặc áo khoác ngoài, một bên cầm lên chìa khóa xe. Nghĩ Luhan ở bên cạnh cũng không đến mức không thể tự chăm sóc cho chính bản thân, nhưng nghe nói tới em rể anh cũng gọi là thân thiết, liền gọi đi một cuộc điện thoại.

“Là tôi, cậu cầm điện thoại của anh vợ tôi, nhưng cậu không phải làm anh ấy, tôi có thể hỏi cậu là ai không ?” Byun Baekhyun ở đầu kia nói cực nhanh, khiến đầu Jongin choáng váng.

“Tôi là ai không quan trọng.” Kim Jongin sốt ruột mà nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ em vợ Luhan như nào lại lằng nhằng như vậy.

“Cậu là Kim Jongin ? OMG, rốt cuộc đã xảy ra chuyện kinh khủng gì, cậu lại có thể qua đêm ở nhà anh vợ tôi ? Nhà họ tôi còn chưa có ở qua đêm, hai người rốt cuộc là quan hệ gì ?” Thuộc tính nghề nghiệp của Byun Baekhyun quả nhiên lộ ra.

“Tôi nói rồi, tôi là ai không quan trọng ! Anh qua đây đi, tôi cúp máy trước.”

“Được, tôi đi, nhưng là cậu phải cho tôi một tin tức. Ví dụ như, bộ phim điện ảnh ở Mĩ có phải hay không có vốn đầu tư của cậu, người nhà mới cho cậu diễn ? Còn có cậu có quan hệ ngoài luồng ? Cậu có phải hay không là con nuôi của nhà Kim ? Tháng sau cậu khẳng định sẽ cùng cô gái con nhà tỷ phú ở Mĩ kết hôn ? Cậu thích đàn ông hay là phụ nữ …?”

“Tặng anh một tin — tôi thích đàn ông.” Không đợi Byun Baekhyun phản ứng lại, đầu kia điện thoại đã ngắt. Chỉ lưu lại Byun Baekhyun đang há hốc miệng đủ để nhét được cả quả trứng gà.

OMG, Kim Jongin thích đàn ông, sau đó Kim Jongin qua đêm ở nhà Luhan, sau đó Kim Jongin và Luhan… OMG.

Byun Baekhyun bày ra tư thế thái cực quyền, muốn bình phục tâm tình khó nói nên lời trong lòng lúc này. Một nhân viên tới phòng phó tổng biên tập đưa hồ sơ, trông thấy Byun Baekhyun như vậy lại càng hoảng sợ. “Phó tổng biên ? Anh làm sao vậy ? Mọi người đều xuất phát rồi, đang đợi anh !”

“Xuất phát đi đâu ?” Byun Baekhyun nhìn thấy có người bên cạnh, lại thay đổi vẻ mặt tương đối bình thường mà nói.

“Về chuyện Luhan bị bắt lại, nghe nói nhân viên thụ án đang trên đường qua TIME rồi. Mặc dù chúng tôi đều biết Luhan cùng phó tổng biên có quan hệ, nhưng là sự tình trước mắt, chúng ta tuyệt đối không thể chậm hơn chỗ khác.”

Byun Baekhyun nhíu mày, vốn muốn uống nước, kết quả lại bị nghẹn, nuốt không được nhổ không xong : “Như nào mà không có ai nói với ta ! Chuyện xảy ra khi nào ? Phó tổng biên ta chỉ để làm trang trí sao ?” Byun Baekhyun nổi giận gầm lên một tiếng.

“Chúng tôi…chúng tôi nghĩ anh hẳn đã biết sớm hơn chúng tôi….”

Đẩy cấp dưới bị mắng chửi tới ủy khuất ra, Baekhyun áo ngoài còn không khoác kích động chạy ra ngoài. Thuận tay ngắt cuộc tới tới thứ 18 của Lay. Lái xe đi về hướng nhà Luhan, lại có một cuộc gọi tới, tưởng là Lay, muốn ngắt điện thoại, kết quả là nhìn thấy một dãy số lạ. Sợ làm lỡ chuyện công tác, Byun Baekhyun ấn trả lời.

“Chào cậu, đây là cục cảnh sát, xin hỏi cậu là Byun Baekhyun ? Chúng tôi hôm nay sẽ tiến hành điều tra lại vụ việc của vợ cậu là Lulin, hi vọng cậu có thể đến, tới lúc đó, Luhan, cùng cha mẹ đều sẽ có mặt.”

Đây là quy trình làm việc của bộ tư pháp, bọn họ căn bản sẽ không cho Byun Baekhyun quá nhiều thời gian trả lời, chỉ thông báo thế mà thôi. Suy nghĩ tới nửa buổi, Byun Baekhyun trả lời : “Xin lỗi, tình huống của tôi cho chút đặc biệt, chắc là không đi được, hơn nữa, với người vợ đã qua đời, tôi vẫn còn chút ám ảnh. Không thể tham dự, xin lượng thứ.”

“Bởi vì cậu cũng không phải trực tiếp tham gia vào vụ án, cho nên lần này điều tra cũng không nhất thiết phải tham gia, nhưng nếu như cậu có manh mối gì, chúng tôi hi vọng cậu có thể bổ sung, cảm ơn đã hợp tác.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Byun Baekhyun vô cùng khách sáo mà ngắt điện thoại, dẫm lên chân ga càng mạnh.

Byun Baekhyun vừa đưa xe tiến vào khu nhà Luhan, thì xe của Kim Jongin lại từ bên cạnh đi ra.

Nhìn đồng hồ, đã 9 giờ hơn. Kim Jongin gọi một cuộc điện thoại cho trợ lí, bảo anh trực tiếp mang vali tới sân bay. Diana sẽ ra tiễn, Kim Jongin không hề nghĩ tới. Lúc trước nghe cô nói sẽ về Mĩ sớm hơn mình, hai người sẽ ở Mĩ gặp nhau, cũng không nghĩ rằng cô vẫn ở đây, mà còn không có ý định quay về.

“Anh nghĩ em đi trước rồi.” Kim Jongin cầm lấy đơn đăng kí của trợ lí đưa qua, có chút kinh ngạc nhìn Diana.

“Bố mẹ nói bảo em ở lại chuẩn bị chuyện đám cưới, nếu chú rể đã không để tâm, em đành phải đích thân làm.” Giữa lời nói, rõ ràng có chút chua xót trong lời đối phương.

“Sau một tháng huấn luyện khép kín, anh sẽ quay lại nói rõ với em.” Diana cười mà như không đột nhiên ôm lấy thắt lưng Jongin, khiến Jongin đang nói chuyện dừng lại một chút : “Không nên làm chuyện quá khác thường, đừng vì có cha mẹ nâng đỡ mà em nghĩ mình muốn làm gì thì làm. Nên nhớ, anh cũng không phải cục cưng ngoan ngoãn gì.” Kim Jongin khẽ nhếch miệng, vỗ lên sau lưng Diana.

“Em sợ sao, anh yêu à, tiểu thư khuê các như em như nào mà phải làm ba cái chuyện không biết xấu hổ ấy, những hành động đó không phải chỉ có những kẻ dơ bẩn mới làm sao ? Ví dụ như nói việc quyến rũ chồng người khác.” Diana khẽ cười, kéo cánh tay Jongin, vừa thâm tình mà ngắm nhìn khuôn mặt Jongin, vừa nghiến răng giận dữ mà nói : “Anh là của em, vĩnh viễn là của em, bất luận kẻ nào muốn cướp đi người bên cạnh em, em sẽ khiến người đó chết không tử tế !”

“……” Kim Jongin nhìn Diana, liếc nhẹ cô một cái. Đeo kính râm, đi về hướng cửa đăng kí.

“Anh dường như đã quên nói một câu, Jongin.” Diana chạy chậm hai bước, kéo cánh tay Jongin, thấp giọng có chút kiêu ngạo.

Vốn định gạt tay đối phương, nhưng lại nghĩ trước mặt đông người, lại cảm thấy không ổn, Jongin chỉ nhẹ nói ra một câu : “Anh yêu em.” Liền khẽ gạt tay mà đi.

Checkin xong, lúc máy bay sắp cất cánh là lúc, Jongin đột nhiên đẩy trợ lí một cái : “Vince anh đừng đi Mĩ cùng tôi, cầm danh thiếp của tôi đi tìm Kim Jongdae, nếu như Luhan xảy ra chuyện gì, bảo anh ta giúp đỡ giải quyết. Đúng rồi, nếu có chuyện quá khẩn cấp, bảo anh ta tìm Kris, Chanyeol và Lay thương lượng.”

Trợ lí Vince có chút nghĩ không thông đã bị đẩy xuống máy bay, không thể hiểu nổi việc Luhan gặp chuyện cùng với cậu chủ có quan hệ gì. Lại còn phải cần đến người anh họ Kim Jongdae mà mấy năm rồi cậu chủ không gặp.

Nhớ tới Kim Jongdae là một thiên tài về phương diện pháp luật, lúc trẻ vì có quan hệ căng thẳng với cha dượng mà bỏ nhà đi, sau lại vì nhà họ Kim không thể chấp nhận việc cậu lấy một kĩ nữ làm vợ, liền cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ.

Tuy rằng cậu ta về phương diện đối nhân xử thế có chút thần kinh, nhưng về phương diện xử án hoàn toàn là tuyệt hảo, từ trợ lí luật sư mà khởi nghiệp, chỉ trong vòng ba năm liền trở thành đối tác trẻ nhất của một viện hành chính rất uy tín. Rõ ràng đang làm rất tốt, đột nhiên có một hôm cậu cậu tuyên bố khắp mọi nơi sẽ không vì những kẻ có tiền cặn bã trong xã hội này mà phục vụ, rời khỏi viện hành chính, từ biệt thự dọn vào một mái nhà rách nát. Chuyên vì người nghèo mà kiện tụng.

Kim Jongdae cùng Kim Jongin kì thực không quá quen thuộc, nhưng là công lao to lớn của đối phương lại nghe nhiều đến quen tai. Sau đó Kris tại SMS phạm vào một vụ án mạng, người đã chết cùng “kiến trúc thượng tầng” của quốc gia có tồn tại mối quan hệ rắc rối. Cuối cùng vụ án không thể lợi dụng người phía sau, chỉ có thể chui vào lỗ hổng của pháp luật mà phá mở.

Vừa khéo, lúc đó tìm đến vài luật sư hữu danh vô thực, khiến vụ án đã mù mờ càng thêm giằng co. Để giúp bạn, Kim Jongin đã từ bỏ tất cả sự rụt rè cố ý đi đến nhà Kim Jongdae “cầu” hắn xuống núi. Ở giữa cũng có rất nhiều chi tiết rối rắm, song có điều dù sao cũng là anh em họ có quan hệ huyết thống, hơn nữa Kim Jongdae ở nhà họ Kim cũng không có mấy người để ý, hắn với em họ Kim Jongin cũng tính như là một, liền đồng ý xuống núi, giúp Kris đánh thắng vụ “cấp trên cặn bã.”

Từ sau đó, hai người dần dần cũng coi là quen thuộc, dịp lễ tết, Kim Jongin cũng sẽ đến nhà người kia uống vài chén gì đó.

Vince cầm tấm danh thiếp trong tay suy nghĩ đi ra khỏi sân bay, kết quả đụng phải Diana vẫn đứng im ở chỗ cũ.

“Anh ấy quả nhiên vẫn là không yên tâm về tôi.” Diana cười gượng mà đoạt lấy tấm danh thiếp có tên Kim Jongdae ở trong tay Vince, không đợi Vince chặn lại, đã bị đối phương xé rách.

“Diana tiểu thư, cô làm vậy, rất khó cho tôi.” Vince đã nhận lời giao phó gì đó của cậu chủ, nhưng lại không được đắc tội tới vợ tương lai của cậu chủ, lo lắng không biết nên làm sao.

“Yên tâm, xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không đổ lên đầu anh, tôi cho anh nghỉ một tháng, rời nơi này càng xa càng tốt !” Diana mỉm cười vỗ vỗ lên vai Vince, đeo kính, quay đầu đi còn nói thêm một câu : “Chuyện hôm nay nếu dám tiết lộ nửa lời, anh biết sẽ như nào chứ ?”

Vince vẻ mặt nịnh bợ cười, vội vã trả lời : “Tôi biết, đương nhiên biết rõ.”

Nhìn bóng dáng Diana nghênh ngang rời đi, cả người Vince liền run rẩy, nghĩ sẽ ở lại tìm mấy người bạn của cậu chủ, hay là cứ như vậy rời đi ?

Ngày thứ hai sau khi Jongin rời đi, cả thành phố không có ai dám đứng lên bào chữa cho Luhan. Mặc dù đã từng là ngôi sao quốc dân nhỏ tuổi, mặc dù gần đây được đề cử ở giải Kim Ngưu, mặc dù cậu còn có một đám “ nhân sĩ cấp trên” ủng hộ. Thế nhưng lúc này, tất cả mọi thứ đều như chết hết, giống như cả thế giới này đều mong muốn cậu chết đi.

Oh Sena vừa từ phòng thẩm vấn đi ra đã được bảo vệ thông báo em trai cô đang ở cửa sau chờ cô. Chị ba Oh vừa rồi lăn qua lăn lại tới vô cùng mệt mỏi bất đắc dĩ mà xoa xoa thái dương, bỏ mũ xuống đi ra khỏi phòng.

“Chị ba ! !” Oh Sehun vẫy vẫy tay, Park Chanyeol ở bên cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhún vai với Oh Sena.

“Hai người tới làm gì ? Mau về đi, em tiện nói với anh rể em một tiếng, chị đêm nay chắc sẽ không về được.” Oh Sena vỗ vỗ vai Sehun, ánh mắt hướng tới Park Chanyeol tỏ ý cậu mau đem tiểu tổ tông này về.

“Chị, chị biết em tới làm gì mà, em muốn biết anh ấy như nào rồi ?” Oh Sehun đẩy cánh tay Chanyeol đang khoác trên vai mình. Đau đớn phía sau còn chưa có tiêu tan, cậu với Park Chanyeol còn đang chiến tranh lạnh.

“Nhưng là chức trách công việc, chị thật sự không thể nói cho người khác, qua hai ngày sự việc rõ rệt, em cái gì cũng biết thôi, nhanh, cùng Chanyeol về nhà đi.” Chị ba một bên đẩy Sehun ra ngoài, một bên nói.

Sehun cau mày hét lớn : “Đừng có coi em như trẻ con chứ ! ! Em cũng có quyền lợi được biết, mặc dù bọn em không thể ở bên nhau, nhưng là anh ấy….anh ấy dù sao cũng là ông chủ cũ của em, em quan tâm một tí cũng không được sao.” Oh Sehun lo lắng mà khoát tay, bộ dạng giống như rất nhanh sắp khóc.

Oh Sena vốn không biết nói thế nào, bị em trai nói như vậy, càng thêm khổ sở.

Park Chanyeol một túm ôm lấy thắt lưng Sehun, túm cậu rời xa khỏi chỗ của Oh Sena, cũng không quản đối phương giãy dụa như nào, mạnh mẽ gào lớn : “Em rốt cuộc có muốn biết hắn ta như nào hay không ?”

Oh Sehun bị Park Chanyeol đột nhiên hét lớn, lại càng hoảng sợ, sững sờ, gật gật đầu.

“Muốn biết thì thành thật một chút ! ! Ở đây đợi anh !” Park Chanyeol cau mày dùng tay chỉ vào mặt Sehun, đối phương co cái cổ lại, gật đầu.

Park Chanyeol chỉnh chỉnh lại cổ áo, hai tay đút vào trong túi quần, đi tới trước mặt Oh Sena, mỉm cười nói : “Chị hãy hiểu cho em trai chị, cậu ấy là lo lắng đến rối rắm, nếu chị nói với em, em ít nhiều có thể giúp một chút.”

Oh Sena khẽ nhếch nhếch khóe miệng, nhìn bát muội đang đứng nghiêm cách đó không xa, lại nhìn “tên lưu manh” trước mặt có chút vui mừng, khẽ cười ra tiếng : “Nó hiện tại nghe lời cậu ? Tiểu tử cậu, thủ đoạn không tồi.”

“Đa tạ chị ba khen ngợi, mọi thứ em đều có thể kiểm soát được, cho dù nó hơi điên điên. Nói chuyện Luhan đi, nếu như hắn thật sự bị phán hình phạt gì đó, phỏng chừng Oh Sehun sẽ đem tất cả tội lỗi mà đổ lên đầu em.” Park Chanyeol gãi đầu, cười lớn mà nói.

Oh Sena thở dài, nhìn hai bên trái phải một chút, thấp giọng nghiêm mặt nói : “Hiện tại tất cả điều tra trong cục đều hướng phía không thuận lợi với Luhan, chính sách phương châm trước mắt đã xác lập, chị có thể khẳng định mà nói, lần này Luhan hẳn đã không phải đắc tội với chỉ một người, mà là một đám người. Hiện tại luật sư trong cả thành phố đều không dám giúp Luhan kháng án, cho dù cậu ta muốn xoay chuyển, cũng không có con đường nào.”

“Em nghĩ chỉ là Diana, nhưng là nhìn tình huống hiện tại, hẳn không giống một mình cô ta làm ra, dù sao cha cô ta cũng là kẻ giàu có ở Mĩ, ở chỗ này ít nhiều cũng vô dụng. Theo dõi chiều hướng hai ngày này, còn có tình hình chị vừa nói, em gần như đã tìm ra chút manh mối.”

“Manh mối gì ?”

“Phỏng chừng cha của Jongin cũng tham gia vào chiếc cuộc.” Park Chanyeol nhíu mày, nhìn Oh Sena, bộ dạng nếu như là cha Jongin, thì lần này Luhan coi như chết chắc rồi.

“Chị thực sự cũng rất muốn giúp Luhan, nhưng hiện tại chị ở trong cục cũng chỉ là một thân một mình, căn bản không thể hành động. Chị thấy cậu cũng không giống một người nghèo khó không có chỗ nào để đi mới đến nhà chị, hẳn là cũng có nhiều cách. Hiện tại trước sẽ không truy cứu mục đích của cậu, giúp đỡ Luhan, cậu ấy thực sự rất đáng thương.” Oh Sena vỗ vai Park Chanyeol, bộ dạng chị sẽ không vạch trần cậu, nhưng ít nhất cậu phải phát huy tác dụng.

“Em sẽ giúp, bởi vì đồ ngốc kia, em cũng phải giúp thôi. Huống chi, đẩy Luhan rơi vào tình huống này, cũng cùng em có chút quan hệ.” Dù sao cũng là cậu làm ra bữa tiệc đó, đẩy hắn và Jongin vào mối quan hệ dây dưa lấy nhau.

Park Chanyeol nhìn Oh Senhun đợi chờ sốt ruột ở phía xa, trong đầu cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nếu như không có bữa tiệc đó, thế giới hiện tại sẽ như thế nào ?

Ai mà biết.

Chương 48 (2).

Ngồi ở tầng trên cùng của SMS, tựa trên ghế sô pha rộng rãi, Park Chanyeol nhận lấy ly rượu Lay đưa qua.

“Vừa rồi lúc cậu vào, có phải hay không nhân viên ở cửa tưởng cậu là sửa điều hòa ? Con mẹ nó cười chết tôi, cậu lại có thể không truy cứu, cứ vậy mà thả tiểu tử đó đi, thật không bình thường.” Lay bật cười, đánh giá bộ trang phục “nhanh gọn” trên người Park Chanyeol, nghĩ quả thật như mưa hồng trên trời rơi xuống. Đây là một người tốt nghiệp ở Parsons, tam thiếu gia nhà họ Park đối với y phục cực kì chú trọng mà cũng có ngày như này.

“Vậy các cậu đúng là không biết lối sống sinh hoạt bình thường đi, cái này gọi là phục vụ takeaway, nhìn rõ, phía sau còn viết vài chữ lớn ‘nhà hàng Ngô Kí Trà’, mua nhiều tặng nhiều, mua theo đoàn tặng ưu đãi.” Park Chanyeol uống một ngụm rượu, nhếch mày, nhìn Lay.

“Không thể nào, lần trước nghe cậu nói, tôi nghĩ là cậu nói chơi thôi. Bác đồng ý cho cậu hạ mình theo đuổi đàn ông ? Thôi giết tôi đi.” Lay ngồi vào bên cạnh Park Chanyeol, bộ dạng như hãy tha cho tôi.

“Mẹ tôi không biết, công ty hiện tại là chị gái giúp. Dù chưa thành công, đồng chí…nhưng vẫn là cần nỗ lực.” Park Chanyeol thở dài, nghĩ hai ngày nay đủ các loại rắc rối phức tạp, nhất thời suy nghĩ hỗn loạn không gì sánh được.

Ngày hôm đó lúc sáng sớm, Park Chanyeol nhìn người sau khi làm tình xong, Oh Sehun giống như con bạch tuộc quấn lấy trên người mình mà nằm ngủ, trong đầu lộp bộp một hồi, nghĩ trời xanh a mặt đất a, cái này có tính như là đi tong rồi không. Cái đuôi lòi ra chưa giấu được, con mẹ nó đã lộ ra hết. Thế này nếu như bị đuổi đi, không phải là tự mình chuốc lấy sao ?

Rõ ràng nghĩ mày không nhịn được thì chết sao hả, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt lờ đờ say của Sehun, trong đầu một âm thanh khác thoáng chốc leo đến đỉnh não, hô to một câu : “Chết cũng phải thượng !”

Vì thế, chuyện muốn chết cứ như vậy mà xảy ra.

Park Chanyeol vừa mới tỉnh, Oh Sehun liền theo cũng tỉnh trợn tròn mắt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chiến tranh cân não vài phút, Oh Sehun lại có thể không phát điên, không gào thét, không chửi bới….chỉ bình tĩnh mà thổi nhẹ ra một câu xa tắp :

“Tôi mệt rồi, không muốn đấu với anh, mặc kệ hôm qua ai đúng ai sai, tôi cũng không truy cứu, anh cút đi.” Oh Sehun xoa xoa mái tóc rối tung, bọc lấy ga giường, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Kết quả Park Chanyeol từ phía sau túm lấy ga giường.

“Là em đêm qua cầm lấy tay anh không chịu buông ! Còn nói bảo anh phải có trách nhiệm với em, em như nào có thể phủ nhận chứ ?” Park Chanyeol hiện tại đã không quan tâm như nào nữa, chỉ cảm thấy nếu cứ như này mà buông tay, bị đuổi đi, thì có lẽ cả đời này hai người chẳng thể gặp lại nhau nữa.

“Mẹ nó đừng nói dối tôi, mặc dù tôi uống nhiều đến mất cảm giác, tôi cũng không bao giờ nói ra mấy câu như vậy.” Oh Sehun lúc đầu còn có chút hoang mang, sau suy nghĩ kĩ, hai người còn có gì chưa làm ? Bây giờ xấu hổ thẹm thùng có phải muộn rồi không, liền cứ thế không mặc gì mà đi vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa phòng tắm, Oh Sehun chỉ nói một câu : “Trước khi tôi ra, anh dọn dẹp lại, rồi cút đi !”

Park Chanyeol duỗi chân, tựa vào đầu giường, hoàn toàn không chú ý tới hành động “ngạo kiều” của Sehun, mở tivi xem mục tin tức. Oh Sehun ở trong phòng tắm kích động rửa sạch những gì Park Chanyeol để lại ở phía sau, một bên mắng chửi, nghĩ bản thân như nào có thể bày ra bộ dạng không mặt mũi như vậy.

Đẩy cửa ra, Oh Sehun đã tính toán cách để đuổi cái người đàn ông đã cùng cậu đồng quy vu tận này đi,  kết quả từ bản tin trên tivi một giọng nói cứng ngắc nói ra một câu, khiến cậu như quên hết mọi việc :

“Bản tin ngày 4 tháng 6 năm 2012, phúc thẩm lại bản án 3 năm trước của người được đề cử giai nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại giải Kim Ngưu – Luhan, dưới cái chết ngoài ý muốn của em gái, Luhan bị nghi là cố ý mưu sát.Hiện người tình nghi đã được đưa đến cục cảnh sát, đợi bước xét xử tiếp theo.”

Oh Sehun gần như là lẻn đến trước mặt Park Chanyeol, đoạt lấy điều khiển, chuyển sang kênh khác, nhưng vẫn có tin tức đó. Oh Sehun cả người ngã xuống, con mắt thẳng nhìn lên trần nhà, Park Chanyeol vuốt nhẹ lên cánh tay cậu, cậu cũng có phản kháng.

Lúc Park Chanyeol mặc quần áo, Oh Sehun vẫn chăm chăm nhìn trần nhà không đổi.

Park Chanyeol hiểu rõ Oh Sehun đã lơ mơ rồi, cái đầu đất với tế bào não vô cùng thiếu thốn kia phỏng chừng lúc này đã chập mạch. Park Chanyeol thu hồi lại vẻ cười đùa lúc trước, khôi phục lại tư thế lão luyện của Park tổng, cho Sehun một chủ ý : “Anh mới xem tin tức, xe cảnh sát trong đó rất giống ở cảnh cục của chị ba, bằng không chúng ta tới xem một chút ?”

Oh Sehun gật gật đầu, có chút run rẩy mà cài nút áo sơ mi, lăn qua lăn lại hơn mười phút, một khuy cũng cài không xong. Park Chanyeol thở dài, ngồi ở đầu giường, để hai chân người kia chen giữa đầu gối mình, giống như là giúp một đứa trẻ ở mẫu giáo mặc quần áo, một bên giúp cậu mặc quần, một bên giúp cậu cài từng khuy từng khuy một. Đây chính là Oh Sehun, còn giúp cậu ta mặc quần áo, từ nhỏ đến lớn, Park Chanyeol nhiều nhất cũng chỉ là giúp phụ nữ cởi quần áo, đôi khi còn không cần bản thân động thủ….

Oh Sehun cúi đầu, nhìn bàn tay Chanyeol đang cài áo cho mình, ngập ngừng từng chữ hỏi : “Luhan, anh ấy sẽ…sẽ xảy ra chuyện sao…nếu như là mưu sát…là phải vào tù sao…”

Park Chanyeol nghĩ thầm, vào tù là cái gì, phỏng chừng bị bắn chết còn có thể.

Nhưng là đối diện với đôi mắt đã sắp muốn khóc của Sehun, đành phải an ủi nói : “Nếu như không có chứng cứ, không ai có thể làm gì Luhan của em, đừng gấp, còn có anh mà.”

Truyện này trước đây Park Chanyeol cũng biết, dù sao cũng là trong phạm vi, Luhan lúc đó mặc dù đã giảm nổi tiếng nhiều, nhưng ít nhiều còn có uy lực, chuyện giết chết em gái ruột của mình dù sao cũng là chuyện vô cùng chấn động. Ngôi sao vi phạm luật sao đó là chuyện phạm pháp lúc đó cũng không tính là ít, lúc đó chuyện của Luhan cũng không tính là quá nặng nề, huống chi người bị hại là người thân của cậu, rất nhiều người cảm thấy ngộ sát chính người thân, đã là một sự trừng phạt nghiêm nghị rồi, cuối cùng chỉ có thể nói “vi phạm lệnh cấm” quá hại người, cũng không nhiều người đi vào truy cứu sâu. Nhớ lúc đó Luhan chỉ bị phạt một số tiền lớn, tránh đi nửa năm, cũng không có động tĩnh về án phạt khác.

Sau ba năm, bản án này lại bị đưa lên chương trình nghị sự, nhất định không phải là bộ tư pháp ăn no rửng mỡ, khẳng định là có kẻ cố tình làm.

Kì thực trong hai năm qua Luhan không có nhiều người ghét bỏ. Có cũng chỉ là hai loại, một loại là trong vấn đề sự nghiệp, một loại là trong tình cảm.

Nếu như nói chuyện xảy ra trước giải Kim Ngưu, Park Chanyeol rất khó xác định cụ thể người ghét Luhan là ai, dù sao cả khu rừng lớn như vậy, thiếu gì kẻ muốn dùng cách xấu để túm ngã đề cử của người khác. Nhưng Luhan lại không được giải ở giải Kim Ngưu, hơn nữa việc tìm sợi tơ nhện trên cành cây hiển nhiên có chút ngu ngốc [蛛丝马迹: sợi tơ nhện, ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng]. Xem ra người kia cũng không phải là vì sự nghiệp của Luhan, vì vậy khả năng thứ hai lại hiện lên — Người nọ đã biến Luhan thành cái gai trong mắt, cái loại không nhổ được ra thì không vui.

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Park Chanyeol, chính là Diana.

Kim Jongin kì thực cũng không có đặc biệt đem mối quan hệ của cậu với Luhan thông báo với mấy người anh em, nhưng là bản thân Chanyeol, Lay, còn có Kris, trong lòng đều biết rõ. Dù sao cũng cùng nhau lớn lên, rất nhiều thứ không cần bạn phải nói, thì chỉ cần một hai chi tiết nhỏ cũng đủ để hiểu hết câu chuyện của bạn. Vài lần, Park Chanyeol đã nhìn thấy Luhan ở trong xe của Jongin, đối với mấy cái câu hỏi về quan hệ của hai người, Kim Jongin đều chỉ trầm mặc không nói.

Với Kim Jongin lúc đó, im lặng càng là một sự khẳng định.

Lúc đó Lay có nói với Park Chanyeol, cái này tuyệt đối là một tai họa, sắp kết hôn, còn quan hệ với một người đàn ông khác, với cá tính chua ngoa của Diana, Luhan khẳng định là chết chắc.

Cũng chỉ sau thời gian hai tháng, cái miệng quạ đen của Lay con mẹ nó lại linh nghiệm như vậy.

Mặc dù Park Chanyeol không có tiếp xúc với Luhan nhiều đến mức thích người kia, nhưng là Oh Sehun thích. Nếu như hắn xảy ra chuyện, thì hỗn tiểu tử này phỏng chừng sẽ chôn theo hắn luôn. Vậy cậu Park Chanyeol phải làm như nào ? Cậu không muốn khổ sở chuẩn bị kĩ lưỡng lâu như vậy cuối cùng lại chỉ mang về được một cỗ thi thể, cậu cũng không có thói quen quan hệ cả người chết.

Có thể là vì chuyện này của Luhan khiến cho cả linh hồn bay đi mất. Oh Sehun ngày hôm nay đứng trước mặt Park Chanyeol đều ngoan ngoãn muốn chết, nói gì cũng nghe, chỉ vì Park Chanyeol nói với cậu một câu : “Còn có anh mà.”

Nghe chị ba nói cụ thể tình hình bên trong, Park Chanyeol xoa đầu, nghĩ bản thân phỏng chừng phải làm đục nước một chuyến rồi. Cùng Diana đấu, Park Chanyeol cảm thấy bản thân có chút mềm lòng, dù sao đây cũng là trong nước, cậu Park Chanyeol như nào lại không có khả năng đối phó với một người phụ nữ thậm chí không có khả năng tháo dây xích. Kết quả hỏi tới đây, lại nghĩ tới ông già nhà họ Kim. Cái này tuyệt đối không thể dựa vào một mình cậu mà giải quyết được. Kì thực suy nghĩ tỉ mỉ, phỏng chừng cả Lay, hợp tác thêm cả Kris, mới đủ sức để đấu lại con cáo già dày dặn kinh nghiệm chiến trường.

Cái này vốn không phải là chức trách của Park Chanyeol, dù sao cậu và Luhan quan hệ cũng chỉ vài bữa cơm, bản thân làm gì mà phải dốc toàn lực ra giúp như cha ruột chết. Kết quả khi đối diện với Sehun nhỏ đang túm lấy tay áo mình, toàn bộ lí do con mẹ nó đều bị chó gặm mất. Ai, từ lúc thích tiểu tử thối này, Park Chanyeol cảm thấy bản thân đã dần dần cùng một giuộc với “nhân loại”, nghĩ lúc đầu cậu phi thường kiêu ngạo bản thân khi nghĩ tới cái danh hiệu dũng mãnh “cầm thú giữa cầm thú”.

“Anh Luhan thế nào ? Sẽ không có chuyện gì chứ ?” Oh Sehun túm lấy tay áo Park Chanyeol, sinh thời đây là lần đầu tiên thấy cậu mềm yếu nói với bản thân như vậy, xương cốt Park Chanyeol cũng tan ra rồi.

“Không có việc gì, việc giao hàng hai ngày tới em giúp anh đi, anh phải tìm vài người quen, nhanh chóng đưa Luhan ra ngoài.” Park Chanyeol vỗ nhẹ lên đầu Sehun, cố gắng bỏ qua hết các chi tiết khác, nghĩ thầm cho dù có nói với người kia, cậu phỏng chừng cũng là cả đầu lơ mơ, vẫn là giữ lại cái đầu có chút ăn hại kia để đem đi đưa cơm đi.

“Nhưng, anh không phải nói anh đã bị đuổi ra ngoài rồi sao ? Mấy người kia sẽ giúp anh sao ?” Oh Sehun giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, anh đê tiện mặt dày, lúc trước còn khiến em thê thảm như vậy, hiện tại cứu một người không giống như chơi đùa.” Park Chanyeol dùng tay ôm lấy mặt Sehun, muốn hôn một cái, cuối cùng lại nghĩ, thật không dễ dàng gì Oh Sehun này mới không coi mình là kẻ địch, bản thân không thể tự tay hủy diệt bầu không khí tuyệt vời của hai người ngày hôm nay. Cắn răng một cái, đành buông tay.

“Cảm ơn anh.” Oh Sehun kéo cánh tay Park Chanyeol, khẽ mỉm cười mà nói một câu như vậy, Park Chanyeol trong nháy mắt cảm thấy bản thân tung bay trong gió.

Mẹ nó, Park Chanyeol cũng không biết ba chữ “cảm ơn anh” lại đẹp tuyệt vời như vậy, chỉ là nếu như đổi thành ba chữ “em yêu anh” thì tuyệt hơn. Vừa nghĩ lúc sáng sớm người này còn chửi cậu cút đi, cũng là ba chữ không sai lệch.

Gọi điện cho Lay, người này đường dây vẫn luôn bận, cuối cùng đành phải trực tiếp tới thẳng SMS. Bởi vì lo lắng nên chưa kịp thay quần áo, Park Chanyeol mặc nguyên đồng phục giao cơm mà đi vào. Kết quả chưa vào đến cửa đã bị bảo vệ ở cổng ngăn lại, nói tiên sinh đây quần áo không tiện, rất không thích hợp vào khách sạn.

“Cậu mới tới hả ? Ta cho dù trần truồng cũng không ai dám cản ta !” Park Chanyeol thầm nghĩ thời nay sao có lắm kẻ hợm hĩnh nhìn người khác như con rệp vậy ? Cuối cùng nghĩ một lúc, lại thấy giống bản thân mình ngày trước, liền nhịn lại.

Người quản lí đại sảnh đi qua vốn lúc đầu là muốn gọi bảo vệ đuổi người gây rối đi, kết quả lại nhìn thấy Park Chanyeol, cả người đều cứng lại.

“Park thiếu gia ! Thật sự xin lỗi, là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm.” Nói xong câu nói, quản lí đại sảnh liền trực tiếp giật lấy biển tên của người mở cửa, “Cậu đến bộ nhân sự lĩnh tiền lương tháng này, xong có thể đi được rồi.”

Người mở cửa ngây người nhìn tình hình trước mặt, có chút không biết làm sao.

Nếu như trước đây, đuổi việc người kia có thể khiến Park Chanyeol hết tức không ? Như thế nào cũng phải cho hắn hai quyền rồi khiến hắn không thể nào tìm được việc ở thành phố này mới hết giận đi ? Nhưng là nhìn người này cũng không quá 20, đột nhiên nhớ tới Oh Sehun, trong lòng cũng nghĩ nhịn lại.

“Cậu ta cũng không sai, ta hôm nay ra ngoài có chút vội vàng, trả bảng tên lại cho cậu ta, lần sau đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác là được.” Park Chanyeol thở dài, lắc lắc tay, quản lí đại sảnh cũng chấn kinh rồi.

“Park thiếu gia tấm lòng thật tốt (câu này như thế nào nghe không được tự nhiên lắm), còn không mau cảm ơn Park thiếu gia, không truy cứu lỗi lầm của cậu !” Quản lí đại sảnh ra hiệu ánh mắt cho người kia, cậu bé liền vội vàng cúi người : “Cảm ơn Park thiếu gia, cảm ơn Park thiếu gia.”

Park Chanyeol nhìn người kia một cái, nghĩ thầm bản thân từ lúc nào đã trở nên…tốt đẹp như này ?

Cao**, đều là tại tổ tổng Oh Sehun kia hại cậu.

“Cậu đến tìm tôi cũng không phải là vì khoe khoang thành quả chiến đấu của cậu đi ?” Lay một bên cùng Park Chanyeol nói chuyện, một bên tiếp tục bấm vào dãy số kia. Cái này cũng giải thích rõ vì sao máy cậu luôn trong tình trạng bận.

“Có liên quan tới Luhan.” Lời Park Chanyeol vừa nói ra, Lay vừa rồi còn biểu hiện vui vẻ liền nghiêm trọng lại.

“Khó đấy.” Lay buông điện thoại xuống, chỉ nói ra hai chữ, liền tiếp tục uống rượu.

“Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi hiện tại là bất đắc dĩ rồi.” Park Chanyeol uống rượu, liếc mắt nhìn Lay : “Cậu hiểu mà, để có được nụ cười người kia, hào ngôn dĩ xuất (lời đã nói ra không thu lại được).”

“Một mình Diana còn được, cậu cũng biết tính của cha Jongin rồi, lạnh lùng tới chết. Nếu như đơn giản là hợp nhất tài sản, chúng ta cũng không thua gì, nhưng là bộ não của chú Kim, thật sự không phải là giỡn chơi, đùa chết cậu, cậu còn phải ở dưới âm phủ nhớ cho kĩ sự tốt đẹp của ông.” Lay nhếch miệng, khẽ cười nhìn Park Chanyeol tiếp tục nói : “Trước khi cậu làm, tốt nhất nên cân nhắc thật kĩ bản thân ruốt cuộc thích tiểu tử kia nhiều như thế nào, nếu chỉ là giỡn chơi, tốt nhất giờ rút lui đi, so với việc kia cái giá còn thấp hơn.”

Lay phun ra lời nói châm chọc tới hỏng bét, Park Chanyeol cau mày, đầu suy nghĩ rối rắm.

Chính vào lúc này, sau khi Lay đã gọi tới N cuộc gọi không có kết quả, con mẹ nó cuối cùng người kia cũng chủ động gọi lại rồi ! Lay vừa rồi vẻ mặt còn bình tĩnh lập tức biến thân thành Ultraman (siêu nhân điện quang), bấm trả lời với tốc độ ánh sáng.

“Baekhyun, em…em yêu à ! Em như nào cứ ngắt điện thoại của anh !” Nhìn Lay bộ dạng nịnh nọt, Park Chanyeol đột nhiên cảm thấy bản thân ở trước mặt Oh Sehun còn có tự trọng hơn.

“¥@%#¥@#%”

“Anh biết….”

“#@¥#%¥……%”

“Được, trước khi ngắt máy, em có thể nói với anh một chữ không ?”

“Cút ! !”

Lúc trước âm thanh trong điện thoại vang lên không rõ, thế như chữ cuối cùng, Park Chanyeol cách xa như vậy cũng nghe được rõ ràng. Lúc Lay phẫn nộ cầm điện thoại đi qua, Park Chanyeol đánh một tiếng : “Uầy, thánh tình yêu !” Kì thực Park Chanyeol trong lòng rất sung sướng, thì ra không chỉ có mình mình bị hét “Cút”.

“Cút qua một bên !” Lay tức giận gào một tiếng, ngồi xuống đối diện Park Chanyeol, lại uống một ngụm rượu, liếc nhìn, lúc sau mới nói ra một câu : “Lần này, tôi không giúp cũng không được. Cậu gọi điện thoại cho Kris với Do Kyungsoo, bảo bọn họ qua đây, xem mấy người chúng ta có nghĩ ra được cái gì bảo toàn bản thân trước mắt không, nghĩ cách cứu Luhan ra.”

“Vừa rồi cậu còn nói khó lắm, như nào giờ còn hăng hái hơn cả tôi vậy ?”

“Ngạo kiều lãnh đạo đã chỉ thị, tôi nếu mà không làm, thì thời gian lần sau được cùng lên giường sẽ còn xa hơn. Vậy không bằng giết tôi đi !”Lay thở dài, bất đắc dĩ mà trả lời.

“Đồng chí….cậu nỗ lực lên.” Park Chanyeol cùng Lay cạn chén, khẽ cười ra tiếng, trong lòng hai người ai cũng nghĩ tới có một ngày, bọn họ sẽ đồng thời không phải lo chuyện này nữa.

Trước khi nhận được điện thoại của Park Chanyeol, Kris mới từ công ty về nhà, cố ý đi vòng qua phòng khách, tránh khỏi hai người em gái đang ở nhà chờ mình, đến vườn sau.

Hoàng Tử Thao thấy Kris tiến vào, không lấy làm nghi ngờ sửng sốt, chỉ khe khẽ nhìn qua một cái, rồi lại quay đi, tiếp tục đối diện với khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Kris nhìn thức ăn đặt trên bàn, giống như là đã được đụng vào vài miếng.

“Hôm nay thế nào ?” Kris cởi áo khoác treo lên mắc treo ở cửa, thong thả bước tới trước mặt Hoàng Tử Thao.

“Cũng được.” Giọng nói Tử Thao khô khốc phát ra hai chữ, có chút khàn khàn, còn có chút yếu ớt : “Đã…đã không còn đau nữa.”

Kris ngồi xuống phía trước Hoàng Tử Thao, nắm lấy mặt cậu, dùng đôi môi thử nhiệt độ trên trán của đối phương. Tử Thao cũng không có giãy dụa, có thể là bởi vì gần đây cũng quen rồi, có thể là thân thể có chút lạnh, được người kia chạm nhẹ một cái, cả cơ thể cũng ấm áp lên nhiều.

“Nhớ kĩ lời chú Trần nói, không chỉ phải ăn cơm, mà nước cũng phải uống, thuốc cũng phải uống.” Kris khẽ nói, đứng lên lấy từ trên giường tấm da hổ đặt lên người Tử Thao.

Tử Thao mở miệng muốn nói gì đó, nhưng là đối diện với ánh mắt của Kris, liền ngừng lại, giống như mất ngôn ngữ.

Chính vào lúc này, điện thoại vang lên. Là Park Chanyeol, đối phương cũng không nói rõ cụ thể, chỉ nói rằng có chút phiền toái nhỏ liên quan đến Luhan cần phải giải quyết, cậu tốt nhất qua đây một chuyến.

Kris nói với điện thoại một chữ “được”, rồi vội vàng ngắt máy.

“Muốn đi sao ?” Tử Thao ngẩng đầu nhìn Kris, lo lắng nói một câu.

“Ừ.” Kris có chút kinh ngạc với câu nói này của Tử Thao, dù sao từ trước tới nay lâu như vậy, Tử Thao đều biến Kris thành không khí, hôm nay lại quan tâm khác thường như vậy, có chút khiến người ta không biết làm sao. Cũng không muốn nói quá nhiều, dù sao cũng là huynh đệ anh em xảy ra chuyện, bản thân giúp đỡ dàn xếp mà thôi.

“Là Luhan sao ? Tôi vừa nghe tới cái tên Luhan, tin tức trên tivi cũng nói tới.”

“Đúng vậy.” Kris từ ngạc nhiên biến thành kinh ngạc.

“Anh ấy là người tốt, hãy giúp anh ấy. Cả lâu rồi tôi cũng không gặp Luhan, nhớ giúp tôi chào anh một câu.” Đôi môi khô khốc của Tử Thao khẽ mỉm cười, khiến cả người Kris cũng run lên.

“Được, tôi biết, cậu nghỉ sớm đi.” Kris ngừng lại một chút độgn tác xỏ giày, trong đầu bất giác cũng thấy nhẹ nhàng nhiều.

Kris vừa đi ra khỏi cổng, cũng chỉ khoảng 10 phút sau, cánh cổng lại bị mở ra.

“Quên đồ sao ?” Tử Thao ngẩng đầu, nghĩ là Kris, nhưng không phải, trước mắt cậu là khuôn mặt của một cô gái trẻ.

“Này ! Ngươi là ai ? Ở nhà của anh trai ta làm cái gì ?” Cô gái nhỏ bộ dạng ương bướng đứng chống nạnh, vẻ mặt bực tức mà quát về hướng Tử Thao.

“……….” Tử Thao kí thực muốn trả lời, thế nhưng dùng hết tất cả ngôn từ trong đầu cũng không nói ra được lí do, dù sao bản thân Hoàng Tử Thao cũng không rõ bản thân cậu ở lại ngôi nhà này làm gì.

“Ngươi câm điếc sao ? ! Để trốn vào đây, ta còn đặc biệt bảo quản gì đi mua cho ta ít đồ, nhìn trên người ngươi còn có tấm da hổ ! Xem ra, ta gần như đã rõ, ngươi chính là kẻ trộm !” Tiểu cô nương túm lấy Hoàng Tử Thao gầy gò yếu ớt, đem cậu đẩy ra ngoài cửa.

Tuy rằng hiện tại cơ thể Tử Thao vô cùng suy nhược, nhưng là để đối phó với một tiểu cô nương thì vẫn được, nhưng không biết có phải là do tâm tính thúc giục, cậu cứ như vậy mặc ý cho cô gái này la lối om sòm.

Hoàng Tử Thao nhìn thẳng về phía cánh cửa, nghĩ thầm, nếu như ra ngoài, đó chính là tự do.

Trong nháy mắt bị đẩy ra, Hoàng Tử Thao bị cơn gió chẳng kiêng dè gì thổi sượt qua những vế thương trên người, không khỏi mà ho một tiếng. Bàn chân trần chạm lên nền đất lạnh lẽo, cả người đều run lên.

“Từ cửa sau cút đi ! Đừng có bước vào nhà họ Ngô nửa bước !”

Hoàng Tử Thao khẽ mở miệng, hướng tới phía cô gái trẻ gật gật đầu. Cô gái nhìn Tử Thao đi chân trần, liền chạy lại lấy một đôi dép, ném xuống đất.

“Tuy rằng ngươi rất ghê tởm, nhưng xét thấy ngươi còn chưa trộm cái gì, Thụy Giai cô nương sẽ thưởng cho ngươi đôi dép ! Đừng có chậm chạp đứng đấy nữa !”

Trong nháy mắt cánh cửa sau được mở, Hoàng Tử Thao trong lòng hai loại tình cảm đan xen, một loại là mừng rỡ khi có được tự do, một loại là cái cớ trống rỗng.

Cuộc sống, tiếp tục ra sao, Hoàng Tử Thao nhìn về phía xa, muốn khóc lại muốn cười.

———

* Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa : chỉ người nhà giàu có khốn khó đến đâu thì ít nhất cũng có cái hơn người nghèo. (theo baidu ^^~)

** cao : có vẻ là một câu chửi thề.

Chương 49.

Luhan ngồi trong phòng thẩm vấn bốn phía đều là quạt thông gió, cậu dùng tay đỡ lấy đầu mình, nghe những cảnh sát ở trước mặt lặp đi lặp lại những câu vụn vặt.

“Hãy nói rõ cụ thể một chút mối quan hệ giữa cậu và em gái cậu.”

“Tôi nói lần này là lần cuối, mối quan hệ của chúng tôi là anh em chân chính.” Luhan cau mày, ngẩng đầu nhìn người cảnh sát đầy hăm dọa, cực kì phiền phức khi nói ra một câu như vậy.

“Xin bình tĩnh hợp tác với công việc của chúng tôi.”

“Bảo tôi làm sao hợp tác ? ! Các người ở trong lòng đã kết luận tôi là một kẻ biến thái ! Bảo tôi làm sao mà bình tĩnh ?” Luhan đập lên bàn, không còn sự bình tĩnh nhiều ngày, đã ở trong trạng thái không bình thường.

“Chu Quân, cậu ra ngoài trước, tôi muốn một mình nói chuyện với Luhan.” Oh Sena mang theo công văn từ ngoài cửa tiến vào, nhìn về phía cảnh sát đang ngồi là Chu Quân kia, bảo cậu đi ra trước.

Luhan nhìn thấy Oh Sena, vừa rồi còn bị sự thù địch trong lòng làm kích động giờ cũng yếu đi rất nhiều, tức giận, cậu có chút mệt mỏi mà tựa vào ghế, cả người đều buông thõng.

“Cậu ta không có ác ý, chỉ là làm việc theo thông lệ mà thôi. Luhan, tôi biết sự khó xử của cậu, quả thực có rất nhiều người chê cười cậu, nhưng đứng ở góc độ của tôi mà nói, tôi vẫn là hi vọng thông qua một vài tiểu tiết nhỏ để tìm được lỗ hổng. Dù sao nếu như chỉ trông cậy vào nhân viên công tố vì cậu mà lật lại vụ án, vậy quả thực là Thiên Phương Dạ Đàm(*).” Đã cùng Luhan nói rõ tình hình của cậu hiện tại – không có luật sự riêng can thiệp, hiện tại chỉ có thể chấp nhận ZF (**) do công tố viên chỉ định. Chính là đi trên một con đường phi thường khó khăn, dù sao cũng sẽ không có cơ quan nào vì một kẻ rành rành đang phạm tội mà cung cấp cho nguồn tài nguyên hữu dụng.

“Tôi…biết, chỉ cảm thấy thật phiền muộn.” Luhan vò rối tóc, ngẩng đầu miễn cưỡng cười nhìn Oh Sena : “rất mệt nữa, thật sự tôi không muốn nghĩ tới những thứ rối rắm bên trong.”

Oh Sena bất đắc dĩ liếc nhìn Luhan, nghĩ nếu như nói cho Luhan, ngoài bố mẹ cậu ra thì hiện tại tất cả đều đang quay lưng lại cậu, tất cả đều cho rằng quan hệ giữa cậu và em gái là không bình thường, cậu sẽ phản ứng như thế nào, hẳn là sẽ sụp đổ hơn cả bây giờ. Nghĩ đến như vậy, Oh Sena liền nhịn xuống việc muốn nói tất cả tình hình cho cậu, chỉ cảm thấy để cậu thêm thoải mái một ngày cũng tốt.

“Tôi không có ý gì đặc biệt, chỉ là hi vọng cậu có thể nghĩ kĩ một chút, lúc trước Lulin có từng tiết lộ qua với cậu một chi tiết nào về những bức ảnh này. Các chuyên gia kĩ thuật đã xác định những bức ảnh này, hoàn toàn không hề bị chỉnh sửa.”

Luhan lấy tay xoa đầu, trầm lặng gần một phút đồng hồ, nghe thấy ngoài cửa có những bước chân đi qua đi lại, chậm rãi nói : “Trước khi tôi nói những lời tiếp theo đây, chị có thể tắt máy ghi âm đi, được không ?”

Luhan ngừng lại, đột nhiên vẻ mặt chăm chú dò hỏi. Oh Sena cũng không hỏi gì, không chút do dự đứng lên dùng tay ấn ngắt máy ghi âm ở không xa, hất hàm ý bảo đối phương nói tiếp.

Như là một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Luhan ngẩng đầu nói :

“Là Lulin…lúc trước khi cưới Baekhyun, từng có một người bạn trai, tên là Tào Tuấn. Bình thường là một người rất tốt, nhưng là mỗi khi uống rượu sẽ làm ra vài chuyện rất khác thường, Lulin đã từng nói qua với tôi, cậu ta từng chụp vài bức ảnh không tốt lắm của Lulin. Sau khi bọn họ chia tay, tôi sợ em gái sẽ chịu ảnh hưởng bởi việc này, đã từng đích thân bí mật đi tìm hắn, kết quả thì không hay lắm, cùng hắn đánh nhau một trận. Sau đó tôi đưa hắn ít tiền, hắn mới đưa phim gốc lại cho tôi. Tấm ảnh này chính là một bức trong những bức đó, bởi vì rõ ràng là thật, tôi nghĩ nhân viên giám định sẽ nhìn ra được, sợ nói ra cha mẹ với em rể Baekhyun biết, khiến bọn họ khó chịu, sẽ càng khổ sở hơn. Hiện tại, tôi nói với chị những lời này, là tin tưởng chị, chỉ hi vọng chị có thể biết được chân tướng sự thật. Tôi vẫn hi vọng chi tiết này được giữ kín, không nói ra ngoài.”

Oh Sena nhìn thoáng qua Luhan, lo lắng mà nói : “Tôi hiểu, dù sao cũng là người đã qua đời, lại dùng cái loại xấu xa của thế tục để quấy nhiễu sự yên nghỉ của cô ấy, ít nhiều cũng là thiếu kính trọng. Nhưng năm đó Lulin cũng coi như là người bị hại, mặc dù có đưa mọi việc ra ánh sáng, đối với danh dự của cô thực ra cũng không phải chịu ảnh hưởng gì. Huống chi còn có thể cứu cậu ra khỏi tù, cái này ít nhiều có giá trị. Kì thực chồng của Lulin là Byun Baekhyun cũng biết, kì thực vừa rồi cậu ta có qua đây, nói về chuyện những bức ảnh, nhưng cậu ta chỉ vỏn vẹn là biết, chứ với những chi tiết cụ thể bên trong thì lại không rõ, cho nên tôi mới thử hỏi xem cậu có rõ hay không.”

Luhan nhìn Oh Sena, nhíu mày bất đắc dĩ hỏi : “Tôi rốt cuộc đã mạo phạm tới ai ? Không thể cứ đẩy tôi tới bước đường cùng như vậy ?”

“Tôi biết, cậu hiện tại có quyền biết rõ tình hình của bản thân. Là cha của Kim Jongin và hôn phu của cậu ta. Bọn họ đã chuẩn bị kĩ từ trên xuống dưới rồi, buổi thấm vấn ngày mai, mục tiêu chính là khiến cậu không thể ra khỏi ngục tù.” Oh Sena nói từng chữ từng chữ, khiến Luhan vốn đang hoảng hốt trong nháy mắt kinh ngạc mở lớn hai mắt, cả người vô lực mà tựa trên ghế.

Ngửa đầu, cũng chỉ qua hai phút, Luhan mỉm cười, nhếch môi, giãn lông mày, nở nụ cười thư thái.

Oh Sena ngồi đối diện Luhan lại càng hoảng sợ, nghĩ rằng đối phương vì đã quá mức hoảng sợ mà rối loạn thần kinh, liền dùng tay vỗ nhẹ lên mặt cậu : “Cậu không sao chứ ? Kì thực quan hệ giữa mấy người, tôi cũng không quan tâm, dù sao cảnh cục chúng tôi cũng không phải tạp chí bát nháo ; thế nhưng hiện tại đã có một lỗ hổng để giải quyết vụ án. Nếu như cậu buông tay thứ gì đó theo ý của bọn họ, nói không chừng bọn họ có thể sẽ nới lỏng truy cứu cậu.”

“Tôi vốn đã muốn buông tay….thôi được, tôi sẽ buông tay.”

Luhan thở dài, thầm nghĩ chờ trước khi người kia kết hôn, sẽ giải thích rõ ràng. Còn chưa kịp nói ra, đã bị bắt rồi…Cậu Luhan là ai ? Là một kẻ kiêu căng và có tự trọng, mặc dù tuổi tác chưa đến mức quá già, nhưng đã trải qua đủ thứ chuyện như một người năm sáu chục năm trải qua. Nhưng bất luận như nào, sự bướng bỉnh của cậu vẫn còn – từ trước tới nay ăn mềm không ăn cứng, nếu bọn họ có ý định thương lượng, có lẽ Luhan đã sớm im lặng rút lui, không muốn liên lụy nữa, nhưng hiện tại lại đem việc của cậu và em gái ra khiến Luhan vô cùng không thoải mái. Sau khi biết rõ tình hình theo lời của Oh Sena nói ra, càng có những ý nghĩ đặc biệt quá khích – cho dù có phải mặc áo tù, cậu cũng không bao giờ nhận tội trước bọn họ.

Luhan cảm thấy, đây chính là ý trời, cậu hiểu.

Cười gượng vài tiếng, nhìn vào mắt Oh Sena, trong ánh mắt Luhan mang theo vài tia tuyệt vọng : “Mấy ngày này trong trại giam tâm trạng tôi cũng rất bình tĩnh, với cái chết của em gái cho tới nay tôi vẫn thấy thẹn trong lòng, ngược lại ở đây tôi cảm thấy bản thân thoải mái lên nhiều. Chị cũng không cần phí quá nhiều sức lực, yêu như nào cứ để như vậy đi, nếu như phán tội tôi, tôi chấp nhận, dù có tử hình, tôi cũng nguyện ý.”

Oh Sena kì thực muốn nói, ngoài kia có rất nhiều người đang giúp cậu, ngay cả những người thuộc tầng lớp trên như Park Chanyeol, Lay, Kris cũng đều bỏ tiền ra giúp cậu. Nhưng đối với đôi mắt đã khép chặt của Luhan, chẳng lời nào có thể nói ra được. Chỉ cảm thấy cái sự tuyệt vọng khô héo này đang lan ra xung quanh Luhan, khiến người bên cạnh muốn khuyên giải cậu đều không còn lập trường gì nữa.

“Tôi ra ngoài trước, Luhan, cậu hiện tại quan trọng nhất chính là nghĩ thông suốt bản thân mình muốn gì.” Lúc đẩy cửa ra, Oh Sena còn nói thêm một câu : “Tiếp tục sống tuyệt đối không chỉ là vì cậu, còn có vì tình yêu của những người quan tâm đến cậu.”

Oh Sena vừa ra khỏi cửa, liền gọi điện cho Park Chanyeol, nói một chút về người tên Tào Tuấn đã chụp những bức ảnh của Lulin để bọn họ lưu ý một chút, trước khi ngắt máy, Oh Sena còn nói thêm một câu : “Luhan hiện tại tình hình rất kém, nếu như không nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giải quyết, cậu ta thậm chí còn có khả năng tự sát.”

Ngắt điện thoại của chị ba, Park Chanyeol thở dài nhìn Lay, còn có Kris.

“Nhanh nghĩ ra cách gì đi, bằng không, đợi đến nếu cứu người ra, Luhan chỉ còn là một cỗ thi thể. Kyungsoo nói hiện tại cậu ta đang ở Mĩ, sẽ có người khác đại diện thay cậu ta qua đây. Chúng ta trước không đợi nữa, nghĩ ra hai phương án rồi nói tiếp.” Park Chanyeol buông điện thoại và ly rượu xuống, vẻ mặt có chút khẩn trương mà nói.

“Tôi đã cùng bên kia đánh tiếng, nếu chúng ta có bằng chứng khác, bọn họ sẽ không làm quá ý kiến chỉ đạo. Cũng chỉ là nói thôi, bọn họ từ thiên về phía nhà họ Kim, giờ biến thành phía trung lập.” Kris xoa chiếc nhẫn trên tay, trầm thấp nói.

“Nhưng hiện tại chính xác thì người nhà Luhan đã bị họ Kim khống chế, chỉ có vài tấm ảnh kia làm đầu mối, quả thực phạm vi quá hẹp. Còn có vấn đề luật sư, Lay cậu bên kia có tin tức gì không ?”

“Mẹ kiếp, quên đi, mấy công ty lớn đó con mẹ nó còn dám đấm tôi một cái sau lưng. Giờ tôi đang tìm cách liên lạc sang Mỹ, nhưng cũng không khả quan là mấy.” Uống một hớp rượu, Lay ngả đầu ra sau nói, “thực ra tôi chưa nói cho các cậu biết, có một giải pháp cực dễ dàng, đó là khuyên gia đình Luhan hãy từ bỏ hoàn toàn rồi xem phản ứng của bên kia. Nếu giải quyết theo phương pháp hòa bình không cần đổ máu, đương nhiên, là cách tốt nhất.”

Trong lúc vài người đang bàn bạc, cánh cửa đột nhiên mở ra.

“Luhan sẽ không buông tay, tôi cũng sẽ không để anh ấy buông tay !” Âm thanh của Kim Jongin nhẹ nhàng tiến vào trước, rồi người mới tiến vào, phía sau chính là Kim Jongdae.

“Này ! Điện thoại cậu vẫn liên tục không có sóng, như thế nào mẹ nó lại đột nhiên quay về !” Vài người nhìn thấy Kim Jongin thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc sững sờ, Park Chanyeol một bên vỗ vai cậu, một bên to tiếng hỏi.

“Do Kyungsoo thông qua hãng hàng không nhà cậu ta, để tôi lấy danh nghĩ là ‘Do Kyungsoo’ mà quay trở về. Như này tôi cũng không phải ghi chép lại quá cảnh gì, cha tôi cũng sẽ không biết tôi đã về.” Kim Jongin kéo Kim Jongdae, giới thiệu qua : “Kris các cậu hẳn là biết nhau rồi, Kim Jongdae, hai tên khốn nạn kia một là Park Chanyeol, còn lại là Lay.” Kris khẽ mỉm cười bắt tay với Jongdae, hai người còn lại cũng giơ tay ra.

“Phiền phức như vậy ? Chỉ có điều, nếu như để cha cậu biết cậu vì Luhan mà quay trở về, phỏng chừng sẽ dùng hỏa lực càng thêm mãnh liệt. Phần thắng 10% ban đầu có lẽ cũng sẽ tiêu tan mất.” Park Chanyeol với tay lấy hai ly rượu, một ly nhét vào trong tay Jongin, một ly đưa cho Jongdae, liền bị đối phương lễ phép từ chối.

“Sợ bọn họ hoài nghi, tôi đã lấy lí do vì tập luyện mà tắt máy. Lúc trước tôi thực sự đã nghi ngờ, nên để Vince về trước, sau đó tôi thông qua vài cách khác liên lạc với Jongdae, Vince lại không tìm anh ấy, tôi liền biết, Diana có dính líu đến, sau đó Do Kyungsoo nói với tôi, cha tôi đã hành động rồi.” Kim Jongin ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi tiếp tục đưa cho Park Chanyeol nhờ cậu rót thêm.

“Kì thực bọn tôi lúc đầu đều cảm thấy rất may mắn vì cậu không ở trong nước, dù sao không có sự tham gia của cậu, trò hề này rốt cuộc có đi tới đâu cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa cậu và gia đình. Hiện tại cậu nên suy nghĩ kĩ một chút, nếu đã xác định nhúng tay vào việc này, thì chính là biểu hiện “chiến tranh” bắt đầu rồi đấy !” Lay nhíu mày, cùng Jongin cạn một chén.

“Tôi biết.”

Kì thực Kim Jongin vẫn luôn suy nghĩ, nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.

Ngồi trên máy bay bay đi Mĩ, cậu đã nghĩ rất nhiều. Từ nhiều năm nay sống như cái xác không hồn, nghĩ mỗi ngày đều như dẫm lên những cái đao nhọn, còn có những ngày tháng hiểu lầm rắc rối với Luhan.

Ngồi phía trước mình là một đôi đang dựa vào nhau ngủ say, trong nháy mắt, cậu bị hình ảnh rất đỗi bình thường này làm cho chấn động. Tỉ mỉ suy nghĩ, kì thực cậu cũng không muốn làm một ngôi sao quốc tế gì, làm thiếu gia nhà họ Kim con mẹ nó cũng không có hứng thú, càng không muốn có quan hệ gì với một cô gái con nhà tỷ phú Mĩ. Chỉ hi vọng yên ổn bảo vệ được cái gì đấy, ví dụ như trong đêm khuya vắng lặng ôm lấy bờ vai của một người, để anh nghỉ ngơi trong lồng ngực mình ; muốn khi người nào đó khóc thì sẽ an ủi anh ; muốn khi anh cười, cũng sẽ cảm nhận được sự vui vẻ đó…

Bay còn chưa được nửa chặng đường, cậu đã cảm thấy hối hận. Chỉ muốn quay về, chỉ muốn cùng anh nói rõ ý nghĩ chân thực nhất của bản thân.

Thời khắc đó cậu cảm thấy, nếu như buông tay Luhan, thì đó chính là một chuyện phá hoại nhất mà Kim Jongin cậu làm trong cuộc đời này.

Vì vậy vừa xuống máy bay, Kim Jongin liền muốn mua vé bay ngược lại. Kết quả Do Kyungsoo xuất hiện.

Kì thực Jongin cũng không có kinh ngạc mấy, dù sao đây cũng thuộc tài sản của công ty Độ Luân, cậu ta xuất hiện ở sân bay nhà cậu ta cũng không có gì bất ngờ.

Do Kyungsoo nhìn thấy Jongin việc đầu tiên chính là đấm người kia một phát.

“Cậu mẹ kiếp chết đi cho rồi ! Luhan sắp bị cậu giết chết rồi cậu biết không ?” Kim Jongin vốn muốn đánh lại đối phương, kết quả vì câu nói này liền bối rối sững người không biết làm sao.

“Luhan…anh ấy làm sao ?”

“Làm sao ? Trong lòng cậu lẽ nào không biết ?”

Một người là minh tinh điện ảnh, một người là ca sĩ nổi tiếng, ở sân bay như vậy ảnh hưởng sẽ không tốt, có vài khách du lịch đã dừng lại mở điện thoại chụp ảnh. Do Kyungsoo nhìn tình hình vậy cũng không ổn, trực tiếp túm lấy Kim Jongin lôi vào phòng Vip chỉ có quản lí của hãng hàng không mới được vào.

“Là Diana sao ?” Kim Jongin nhíu mày, nhìn Do Kyungsoo đang đóng cửa, trầm giọng hỏi.

“Không chỉ có cô ta, cha cậu cũng tham gia. Ngày hôm qua Luhan đã bị bắt, tôi đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho mọi mối quan hệ nhờ họ can thiệp, nhưng không có hiệu quả mấy. Lúc trước Park Chanyeol vừa gọi cho tôi, bọn họ cũng đang nghĩ cách.” Do Kyungsoo cố gắng thông qua cách thức giản lược nhất nói rõ tình hình hai ngày vừa rồi, cuối cùng tổng kết lại một câu : “Nếu như lần này Luhan chết, thì chính là do cậu đã tạo quan tài cho anh.” Do Kyungsoo chỉ vào Jongin, trong mắt là sự căm hận khó nói nên lời : “Nếu không phải bao nhiêu năm qua cậu là bạn tôi, thì hiện tại mẹ nó tôi muốn một dao giải quyết cậu.”

Kim Jongin tựa ở trên cửa, chầm chậm nói : “Bọn họ là đang ép tôi.”

“Cậu còn do dự cái gì Kim Jongin ! Nếu tôi là cậu, dù là lên trời xuống đất tôi cũng sẽ không để bất cứ một ai làm tổn thương người tôi yêu dù chỉ một chút ! Lần trước…cậu khiến anh trở nên như vậy, gào khóc mà nói rằng đã yêu một kẻ khốn nạn tên Kim Jongin, hỏi tên khốn nạn đó có thể hay không vì anh mà đừng kết hôn ! !” Do Kyungsoo lúc hét lên câu này, đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân, cả người tựa trên ghế sô pha, suy yếu mà nói : “Tôi vốn định nghĩ cách tà ác một lần trong đời, nghĩ hai người có lẽ sẽ không đến được, anh sẽ trở thành của tôi. Thế nhưng hai ngày rồi mỗi lần ngủ lại mơ thấy anh ở trong lòng tôi nói tên cậu, tôi mẹ nó cảm thấy tất cả sụp đổ, cậu biết không, cậu là một thằng khốn ! Tôi…thật sự cho rằng bản thân sắp phát điên rồi…”

Kim Jongin sững sờ, nhìn Do Kyungsoo không ngừng xoa đầu tự lầm bầm “sắp bị các người ép phát điên rồi.”

Luhan nói yêu cậu.

Một Luhan đã từng nói quên mất cách yêu như thế nào rồi, như nào lại yêu mình. Nửa đêm hôm đó, linh hồn cô đơn tự đếm nhịp tim của chính mình lại có thể muốn cậu không kết hôn mà ở lại bên cạnh anh.

Kim Jongin có một chút hoang mang chạy đến trước mặt Do Kyungsoo, lay lay bờ vai cậu, không thể tin được mà hỏi : “Là thật sao ? !!! Là thật sao ? !!!”

“Tôi chỉ hi vọng nó là giả !” Do Kyungsoo đẩy Kim Jongin ra, nhìn đối phương bộ dạng sung sướng như phát điên, nhất thời trái tim ghen ghét lại nổi cuồng phong, vừa mới kích động, liền giống như mất ngôn ngữ. Không biết nói như nào, bản thân là đúng hay sai.

Chỉ cảm thấy Kim Jongin giống như là phát điên, xoay người chạy ra ngoài. Do Kyungsoo nhảy dựng lên, túm lấy Jongin : “Tôi đã giúp cậu dùng thân phận của tôi điền phiếu đăng kí, máy bay sau một giờ nữa sẽ quay lại. Mặc dù tôi biết cậu sẽ cùng người nhà lật ngửa ván bài, nhưng là đề phòng chú Kim sẽ đột nhiên ra tay, cậu vẫn là trầm lặng một chút.”

Nhìn người bạn đã chơi với mình hơn hai mươi năm, vì chính mình mà chuẩn bị tốt mọi thứ, trong lòng Kim Jongin ngũ vị phức tạp. Do Kyungsoo là thực sự thích Luhan, vì anh, dùng hết cả tấm lòng. Thế nhưng dưới tình hình hiện tại lại có thể giúp đỡ, nhất thời Jongin có chút cảm động ôm lấy bờ vai Kyungsoo.

“Cậu mẹ nó là huynh đệ quá tốt !”

“Đừng buồn nôn như vậy ! Tôi đã nói rõ với cậu, lần này giúp cậu không có nghĩa là tôi sẽ rút lui, nếu như cậu làm hỏng chuyện này, tôi mẹ nó sẽ theo đuổi Luhan ! Không cần biết là phải tốn bao nhiêu công sức !” Do Kyungsoo lại đẩy Jongin ra, hướng tới cậu đấm thêm một phát.

Park Chanyeol, Lay, Kris đại khái nói qua tình hình chuẩn bị hiện tại của mỗi người. Kim Jongdae ở bên cạnh vẫn lắng nghe trực tiếp bổ sung : “Hiện tại các cậu đã làm cho bên tư pháp về phe trung lập rồi, như vậy hiện tại đối với việc biện hộ của tôi sẽ rất đảm bảo. Hiện tại toàn bộ án kiện, Luhan thiếu nhất là người làm chứng. Các cậu phải làm, chính là tìm được người tên Tào Tuấn, đồng thời bất luận thông qua thủ đoạn gì, phải khiến hắn mở miệng làm chứng. Chỉ có điều nếu như có người đã nắm được những bức ảnh, thì chắc chắn họ đã nắm được Tào Tuấn trong tay, cái khó của việc này, hẳn các cậu đã rõ.”

“Vừa rồi tôi đã gọi điện cho vài người đứng đầu trong các bang phái, anh em bọn họ bước đầu xác định, Tào Tuấn vẫn ở trong thành phố. Chỉ là đã bị giam lỏng ở biệt thự số 48 Viễn Sơn.” Kris buông điện thoại, nói qua về tình hình vừa nhận được.

Vài người đều hướng ánh mắt tới Park Chanyeol.

“Như nào lại ở trong khu bất động sản nhà tôi ? Không phải lão Kim làm đấy chứ ?” Nói xong, Park Chanyeol vỗ vỗ đầu, vẻ mặt sáng tỏ, vài người khác tựa trên sô pha cũng thở dài.

“Bà bác thân yêu của tôi ơi, lúc này rồi còn quấy rối cái gì đây !” Lay vẻ mặt bất đắc dĩ mà buông ly rượu : “Cái này ngay cả lão thái thái đều phá rối rồi, tôi đột nhiên hiểu rõ Luhan vì sao lại bị lôi ra làm đao chắn.”

“Sát nhất cảnh bách, dĩ cảnh hiệu vưu.(Giết một người để răn đe trăm người, lấy đó làm cảnh cáo)” Kris dùng giọng nói âm trầm làm lời kết thúc.

Lời vừa nói ra, trong phòng liền yên lặng như tờ.

“Nhưng chuyện đã như vậy, tôi chỉ có thể càng kiên trì, cho dù các cậu như nào, tôi cũng đã tính mất cả chì lẫn chài.” Kim Jongin đứng lên, quay đầu, nhìn vài người anh em trên ghế sô pha : “Kì thực các cậu không cần cùng tôi chịu liên lụy, chuyện này do tôi làm ra, thì sẽ do chính tôi chặn lại.”

“Cậu cảm thấy chuyện tới ngày hôm nay, chúng tôi còn có thể không quan tâm sao ? Xảy ra với cậu, cũng có một ngày sẽ xảy ra với chúng tôi, hiện tại chính là cơ hội diễn tập chiến đấu thực tế.”

Park Chanyeol không lên tiếng, ngược lại Lay lại mở miệng trước. Nói xong lời này, vài người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mang theo một cơn gió thê lương.

Khiến mọi chuyện bắt đầu, thì đều sẽ có kết thúc, vô luận có tốt đẹp hay không.

(*) Thiên Phương Dạ Đàm : chính là chuyện nghìn lẻ một đêm, ở đây là nói về nếu chỉ trông cậy vào nhân viên công tố thì đây là một í kiến vô cùng hoang đường.

(**) ZF : nơi người dùng internet thảo luận về chính trị và xã hội, một mặt một số trang web dùng để tránh sự sàng lọc của “chính phủ”, mặt khác là người dùng internet cũng không dám bình luận trực tiếp, nên dùng “zf” để thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro