50-52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50.

Mọi người thương lượng chuyện tiếp theo tối nay sẽ đến biệt thự Viễn Sơn, Kim Jongin thuận theo đó đưa Kim Jongdae tới cục cảnh sát tìm Luhan.

Đúng lúc đó, Oh Sehun gọi điện thoại tới. Park Chanyeol đang gọt giũa đối sách tối nay sao cho hoàn mĩ, kết quả không có nghe thấy tiếng chuông, người gọi điện cũng rụt rè, cảm thấy chuông vang ba bốn tiếng mà không ai nghe, liền cúp máy.

Park Chanyeol nhìn một cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đứng dậy đi ra hành lang, gọi ngược lại.

“Vừa rồi bận bàn bạc tình hình cụ thể, không nghe thấy tiếng điện thoại.” Không đợi đối phương nói gì, Park Chanyeol liền giải thích rõ.

“Tôi biết….tôi biết mọi người đang bàn chuyện của anh Luhan, chị ba nói với tôi rồi. Tôi vừa mới giao hàng xong đi ngang qua SMS, chỉ muốn hỏi mọi người…như nào rồi.” Âm thanh đối phương có phần run rẩy, như là quyết tâm thật nhiều mới dám gọi điện thoại, có chút co rúm lại.

“Ở dưới tầng đợi anh.”

“A ? Mọi người bận, mọi người bận, thật sự..không cần…”

“Anh bảo em đợi anh thì cứ đợi anh ! Không cần nói mấy lời vô ích như vậy ? !” Park Chanyeol có phần nôn nóng, đặc biệt là vừa mới trải qua chuyện kia.

“Được…được rồi.” Ngắt điện thoại, Park Chanyeol nói với mọi người trong phòng phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ quay lại.

Lúc Park Chanyeol ra tới cửa SMS, liền nhìn thấy ngay Oh Sehun đang đứng ở kia, nhất thời trong ngực có chút bị đè nén liền cởi khuy áo trên cổ.

Oh Sehun thoạt nhìn có phần lo lắng, liên tục xoa tay, không ngừng đi lại loanh quanh. Khi Park Chanyeol xuất hiện trước mặt cậu là lúc, cậu đứng sững người, cả hai đều không biết nên biểu hiện gì với đối phương.

“Xin lỗi, ở thời điểm quan trọng như này lại gọi điện thoại cho anh…” Oh Sehun cau mày, có chút rối rắm mà lẩm bẩm : “Nhưng tôi thật sự…” Không đợi cậu nói nốt chữ cuối, Park Chanyeol đã trực tiếp kéo lấy Oh Sehun tiến vào con ngõ nhỏ bên cạnh, dựa vào vách tường chật hẹp, ôm lấy bả vai đối phương, để cả người cậu dán chặt vào trong lòng mình.

Vốn Oh Sehun muốn giãy dụa rời khỏi Park Chanyeol, nhìn thấy ánh mắt vô cùng lo lắng của đối phương, liền từ bỏ mọi suy nghĩ, cứ như vậy để mặc anh ôm lấy. Lồng ngực người kia nóng hầm hập, thuận theo hơi thở dốc càng nóng hơn, hai cánh tay càng dùng sức ôm chặt lấy Oh Sehun.

“Rốt cuộc…rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” hai cánh tay Oh Sehun đặt ở bên hông Park Chanyeol, hoàn toàn không biết nên đặt ở đâu, thuận theo hơi thở mà cảm thấy mất tự nhiên, Oh Sehun không thể không hỏi một câu.

“Em vì sao yêu Luhan ?” Lúc Park Chanyeol lo lắng nói ra một câu như vậy, thì cả cơ thể Oh Sehun cũng đều cứng ngắc, lúc này đây lại hỏi cậu vấn đề này, Oh Sehun thật sự có chút sợ hãi.

Làm trợ lý cho Luhan nhiều năm, Oh Sehun mặc dù ở giữa nơi đó chỉ là một kẻ nhỏ bé, nhưng là có rất nhiều thứ nhìn được rõ ràng.

Luhan hiện tại tình hình phức tạp, mà tuyệt đối nếu chỉ dựa vào năng lực của chính cậu thì không có cách nào làm được. Lúc trước biết tâm tính của công tử bột Park Chanyeol, theo đuổi một người đều như theo đuổi một món hàng, nếu không có hứng thú, thì đã sớm bỏ lại. Lần này, Park Chanyeol lại có thể đứng ra giúp Luhan là lúc, trong lòng Oh Sehun có chút kinh ngạc, hơn nữa trong nháy mắt, ít nhiều có chút cảm động.

Lúc trước cũng đã nói qua, Oh Sehun là một người theo chủ nghĩa quan hệ nhân quả, trong quá khứ cậu đã dùng quan điểm này mà có dụng tâm với Luhan. Lúc này đây cậu cũng dùng “quan hệ nhân quả” giống như vậy để đặt trên mối quan hệ giữa cậu và Park Chanyeol, trong lúc nhất thời lại có loại ảo giác từ trước tới nay chưa từng có. Đó là, mặc dù bản thân không thể nào lập tức thích anh ta, nhưng người này đối với bản thân không có ác ý, sau này hai người nói không chừng có bao nhiêu khả năng.

Nói không chính xác có thể trở thành bạn, tốt nhất là không phải loại lên giường với nhau.

Thế nhưng ngay lúc Oh Sehun đang lo lắng bàn tính là lúc, đối phương đột nhiên hỏi chính mình vì sao lại thích Luhan ? Anh ta có phải hay không cảm thấy nếu như hai người không có “sau đó”, thì sẽ mặc kệ ? Oh Sehun lúc này là ích kỉ, vừa nghĩ tới Park Chanyeol không quản hậu quả gì, cậu liền cảm thấy hoảng sợ.

Suy nghĩ cả buổi, có chút sợ nói sai, Oh Sehun cẩn thận mà trả lời : “Đều đã là quá khứ, tôi không phải nói với anh, mối tình đơn phương của tôi đã kết thúc rồi sao ?”

“Đừng hồi hộp, bất luận như nào, anh cũng sẽ giúp em, hiện tại em hãy nói thật với anh.”

Trầm mặc một lát, Oh Sehun lúc này mới chậm rãi mở miệng : “Anh ấy…rất lương thiện, rất dịu dàng, khiến người khác có ham muốn bảo vệ.” Park Chanyeol ôm lấy bờ vai Oh Sehun, trong nháy mắt khẽ run lên.

“Anh…rất nham hiểm, không lương thiện, chẳng thể nào khiến người khác có ham muốn muốn bảo vệ…cũng không trách được, cho tới nay em lại ghét anh như vậy.” Park Chanyeol cười ra tiếng, cúi đầu khẽ cong khóe miệng, nhìn Oh Sehun.

“………” Oh Sehun muốn cãi lại, rồi lại không biết phải giải thích từ đâu. Cuối cùng chỉ im lặng.

“Lần sau nếu gặp một kẻ như anh thì phải chạy thật xa, nếu đấu không lại, thì gọi–.”

Park Chanyeol biểu tình cứng ngắc, lời không sao nói rõ được, khiến vẻ mặt Oh Sehun lộ ra chút hoang mang.

Kì thực có rất nhiều chuyện, Park Chanyeol không muốn cậu hiểu rõ, trong thế giới của bọn họ, yêu đương là một vật phẩm xa xỉ, số người có cũng vô cùng có hạn. Thầm nghĩ cứ chơi thôi, nếu gặp được người mình thích, quả nhiên là may mắn, gặp không được thì chỉ có thể trách bản thân sinh ra là kẻ ăn chơi, ông trời cho hạnh phúc mới là lạ.

Đêm nay, biểu hiện ra ngoài thì đúng là một nhóm người đi giúp Luhan “tìm nhân chứng”, nhưng cậu và Lay đều hiểu, trên thực tế đó cũng chính là lúc bọn họ cùng những người trong gia đình lật ngửa toàn bộ ván bài. Đá chọi đá có hai khả năng xảy ra, một là cá chết lưới rách, hai vẫn chính là cá chết lưới rách.

Park Chanyeol kì thực đang suy nghĩ một phương án bổ trợ. Nếu nhất định phải có một kẻ trúng đạn ngã xuống, thì ai sẽ làm “anh hùng”.

Cùng người ngoài đá chọi đá, Park Chanyeol không e ngại, nhưng người ngồi ở trong biệt thự Viễn Sơn chờ cậu chính là người mẹ đã sinh dưỡng cậu hơn hai mươi năm, cậu không thể không suy nghĩ có tính người một chút, với tính cách của mẹ, một người có thể đứng ngoài pháp luật mà thương xót, nếu hai người cùng lúc làm ra chuyện khác thường, bà sẽ nổi trận lôi đình, cuối cùng sẽ có khả năng hủy diệt tất cả mọi người.

Lúc Lay và Kim Jongin nói những lời kia, Park Chanyeol kì thực rất sửng sốt, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không lý giải được chút manh mối nào.

Kết luận cứ vậy được đưa ra, Park Chanyeol từ trước tới nay chưa bao giờ thẳng tcậu vô tư được như Lay, tuy rằng nhiều năm qua hai người đều là ỷ vào thế lực của bản thân để làm tổn thương người khác, đùa giỡn nam nữ con nhà lành, Lay vẫn là chuẩn bị kĩ nếu như người nhà không can dự vào, cậu về cơ bản tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu. Mà bản thân chính mình lại là người rất nhiều lần cưỡng ép người khác, đặc biệt là trong chuyện với Oh Sehun.

Lúc này đây có thể buông tay không theo đuổi Oh Sehun, từ cách nhìn của chị gái, dựa trên góc độ lớn là không cam tâm. Đồng thời bản thân sau khi tỉ mỉ suy nghĩ, cũng tìm không ra được lí do nào khác tốt hơn.

Chơi đùa bao nhiêu năm, dối trá bao nhiêu năm, cậu thực sự đã quên nhân loại còn có những tình cảm đơn thuần nhất.

Nhìn Lay có thể hét lớn : “Tôi yêu cậu ấy, ai ngăn cản cũng không có tác dụng !” những lời như vậy, Park Chanyeol ở trong lòng không ngừng hâm mộ. Cậu vẫn luôn nghĩ, nếu như Oh Sehun cũng buông tất cả để cùng bản thân được tự do, cậu còn có thể làm trăm cách dây dưa quấy rầy như hiện tại không ?

Đáp án cậu thực sự không biết.

Park Chanyeol thật rất sợ hãi, sợ tình cảm của chính mình chỉ có ba phút, vì ba phút này, cậu lại để lỡ tình yêu chân thực của những người xung quanh cả đời.

Nhiều năm qua chỉ biết đòi hỏi nhận lấy, Park Chanyeol không biết làm cách nào để quay trở lại là một Park Chanyeol thực sự muốn làm vật hi sinh, nghĩ bản thân nếu cứ như này buông tay, nói không chừng là tốt cho tất cả mọi người.

“Một người giống như anh, gặp phải một lần, đã là rất xui xẻo rồi, anh lại còn nguyền rủa tôi gặp thêm một lần nữa.” Oh Sehun cười nhẹ ra tiếng, cả cơ thể đều thả lỏng, có chút oán giận mà nói.

Park Chanyeol thở nhẹ ra một hơi, nhìn thoáng qua đôi mắt cười của đối phương, đối diện với đôi môi đỏ hồng khẽ mở, liền cắn xuống một cái. Đây là chàng trai khó chịu đã quấn lấy những giấc mơ dắt linh hồn của mình đi, luôn luôn nói chán ghét, nhưng mỗi lần biển hiện vô lực cự tuyệt lại khiến Park Chanyeol khó có thể tự kiềm chế.

Oh Sehun vừa định giãy dụa, Park Chanyeol liền ở giữa đôi môi phát ra một âm thanh rất nhỏ : “Anh có thể sẽ chỉ dựa vào hồi ức này mà sống cả đời, em hãy cứ im lặng mà giúp anh một lần đi.”

Trong ngõ hẹp âm u thổi qua một trận gió nhỏ, một người nghẹn đắng trong lòng, và một người không biết làm sao.

Oh Sehun dùng tất cả sức lực trong cơ thể mình, thầm nghĩ, cậu vẫn là nên đi thôi.

Mặc dù không biết ý đồ của Park Chanyeol khi nói những lời này, nhưng Oh Sehun đã ngửi thấy mùi vị của sự ly biệt.

Rõ ràng phải rất vui vẻ khi không còn bắt gặp ánh mắt của đối phương như kéo dán dính trên người mình nữa, nhưng như nào suy ngẫm mãi lại chẳng cảm thấy vui.

Giữa hoang mang, Oh Sehun có chút buồn vô cớ mà nắm lấy áo sơ mi của Park Chanyeol để duy trì sự cân bằng của cơ thể, giống như là phá vỡ một chiếc bình để anh cứ như vậy hôn lên. Cảm thấy có đúng hay không con người là loài động vật biến thái nhất trên thế giới ? Rõ ràng không khí giữa hai người là bất hòa, chỉ vì có mối quan hệ thể xác một thời gian dài, lại có thể trở thành thói quen.

Nghĩ rằng về sau sẽ không gặp được sự ấm áp như này nữa, tất cả những tâm tình phức tạp cứ quẩn quanh lên tới đỉnh đầu, giữa sắp xếp lại mọi thứ, lại xen lẫn một chút oán hận.

-

“Luật sư Kim, anh cùng tôi vào thôi.” Oh Sena gọi Kim Jongdae đang đứng trước cửa, nhưng lại chặn Kim Jongin đang đứng phía sau lại : “Cậu ấy hiện tại tâm tình rất không ổn định, hơn nữa, còn có chút không muốn gặp cậu.” Oh Sena bất đắc dĩ mà nhún vai, chỉ vào ghế tựa trên hành lang, mỉm cười nói : “Chỉ có thể ủy khuất đại minh tinh của chúng ta ngồi đây chờ vậy.”

Kim Jongin sững người, muốn mắng chửi, cuối cùng vẫn là nhịn lại.

“Luhan anh ấy…không sao chứ ?” thầm nghĩ cậu Kim Jongin từ nhỏ đến lớn nào đã từng trải qua những việc như này, lúc nhỏ là thiếu gia lớn nhà họ Kim, đến đâu cũng được chào đón, về sau lại dốc sức làm ngôi sao, không phải trải qua địa vị thấp mà lên được vị trí cao, người phía trước hiển nhiên cũng không hiểu được chuyện người phía sau bị giày vò, nhưng hôm nay cũng không thể không lộ ra bộ dạng thấp kém nhất.

Nghe Chanyeol nói, Oh Sena là chị ba của Oh Sehun, nhân phẩm tốt, những ngày này đều rất chăm lo cho Luhan. Nói thẳng ra, nếu không có người phụ nữ này, có lẽ Luhan đã sớm sụp đổ hẳn rồi. Cho nên hiện tại mặc dù trong ngực cậu rất không thoải mái, nhưng chỉ có thể nhẫn nại. Từ biểu tình lãnh đạm của đối phương, Kim Jongin không khỏi suy đoán ra đối phương có sự thù ghét mình, dù sao người biết rõ sự tình bên trong đa phần đều sẽ đem sự trắc trở lần này của Luhan quy kết hết lên đầu mình, đương nhiên, cậu, Kim Jongin cũng biết điều này.

“Đã ba ngày không ăn cơm rồi, cậu nói cậu ấy có ổn hay không ?” Oh Sena nhíu mày, trước khi vào cửa, trừng Kim Jongin một cái.

Kim Jongin có chút vật lộn muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở vào.

Ba ngày không ăn chút gì, hiện tại anh suy yếu thành cái bộ dạng gì nữa ? Ngồi trên hành lang, cảm nhận được cơn gió từ ngoài đường lớn thổi vào, trong lòng Kim Jongin có chút ý vị nói không nên lời.

Kim Jongdae đại khái đi vào hơn mười phút liền đi ra, lắc đầu, thở dài thầm oán trách với Kim Jongin.

“Anh ấy nói gì ? Như thế nào mà nhanh như vậy đã ra rồi ?”

“Tôi cảm thấy, tâm Luhan đã chết rồi, đặc biệt là vừa rồi tôi mới biết, cha mẹ Luhan không biết là bị ai xúi giục, trở thành bên nguyên cáo (tức người tố cáo trước). Lúc tôi vừa bước vào, cậu ấy vẫn không bày tỏ thái độ gì, vô luận tôi nói gì, cậu ấy đều không phản ứng. Jongin, nếu tình trạng cứ như này, thật sự rất khó.”

“Anh ấy còn ở bên trong chứ ?”

“Còn, trại tam giam cho cậu ấy 25 phút, vừa rồi mới chỉ hết mười phút, cậu ấy hẳn là vẫn còn ngồi bên trong.”

Còn không đợi Kim Jongdae nói xong, Jongin liền kích động đẩy cửa vào, đối diện lại là Oh Sena đang muốn mở cửa ra.

“Cậu vào làm gì ? Ra ngoài cho tôi !” Oh Sena có chút hét lên một tiếng tức giận, Luhan đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn thấy Kim Jongin kích động chạy vào, đầu tiên là sững sờ tới chấn động, sau đó cả người liền đứng đậy muốn đi tới cánh cửa còn lại kia.

“Luhan ! ! Anh lẽ nào muốn trốn em cả đời sao ? !” Oh Sena dùng tay thúc vào ngực Kim Jongin, cảm nhận thấy khi đối phương hét lớn câu kia, cả cơ thể đều run lên, nhất thời cảm thấy có chút sợ, liền buông tay.

Luhan vốn đã đi đến cửa, đững sững người, cúi đầu quay lưng lại với Jongin.

Oh Sena chứng kiến bầu không khí trong phòng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, ra khỏi phòng, chỉ nói lại một câu : “Còn mười phút.” liền đóng cửa.

Bầu không khí cực kì yên tĩnh, âm thanh gió thổi tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ trong nhất thời bị khuếch đại rất lớn.

“Luhan, em sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương anh, nhưng trước tiên, anh phải tự mình mạnh mẽ.” Kim Jongin chầm chậm bước tới gần Luhan, giơ tay, muốn túm lấy cánh tay anh, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt trốn tránh của đối phương, liền cắn răng rụt tay lại.

“……..” Luhan không nói gì, chỉ có bả vai hơi run lên.

“Là em sai, là em từ trước tới nay vẫn dao động, chưa từng cho anh một lập trường kiên định, khiến anh không có cảm giác an toàn. Lần này, cũng là vì em, trút giận lên anh…” Kim Jongin tự trách mình mà gầm nhẹ, cho tới nay đều bình tĩnh và vững vàng lúc này lại giống như là bị kích nổ, nổ tung hết ra.

“Có quan hệ gì tới cậu ?” Luhan khẽ khịt mũi, có chút khô khốc mà nói : “Là chuyện của tôi, tự tôi có thể giải quyết, giải quyết không được là ý trời.” Như là hoàn toàn thay đổi hết vẻ mặt, Luhan quay đầu nhìn Jongin, cứng ngắc nhếch miệng cười : “Những gì cậu giúp tôi đều nhận rồi, chúng ta vốn không có quan hệ gì, cậu làm nhiều như vậy, tôi cảm thấy rất có lỗi. Có điều vẫn là cảm ơn cậu, đã giúp tôi tìm luật sư. Nhưng ở trên tòa, tôi không cần.”

Kim Jongin nhìn người đàn ông trước mặt biểu hiện như vậy, cả trái tim đều quặn lại. Cũng không quản trong phòng có bao nhiêu camera giám sát, hai ba giây liền bước tới, vội vàng ôm lấy anh.

“Buông tay, Kim Jongin !” Gầm nhẹ, chỉ sợ tiếng vang quá lớn ảnh hưởng tới Oh Sena đang ở ngoài cửa.

“Không !” Jongin nói ra câu này, không hề do dự.

“Tôi bảo cậu….buông tay….” Biểu hiện mạnh mẽ dần dần lộ ra vết rạn nứt, Luhan gần như tan vỡ mà ngồi sụp xuống, chỉ cảm thấy vô lực mà đẩy người đang ôm lấy mình ra : “Cậu là kẻ…vĩnh viễn nói đến là đến….đi là đi….nếu đã không có tương lai… cần gì phải cho tôi hi vọng….”

Luhan nghẹn lại, từng chữ từng chữ nói ra.

“Ai nói không có tương lai….chỉ cần người còn sống, thì sẽ có hi vọng, cùng lắm em sẽ không kết hôn, ngôi sao cũng sẽ không làm nữa. Đợi anh ra, chúng ta sẽ tìm một nơi không có ai hết, sống qua ngày, trở thành hai kẻ già vẫn muốn cùng một chỗ.”

Kim Jongin mỉm cười lau mặt Luhan, nhìn từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt đối phương, lấy tay chầm chậm lau đi.

“………” Luhan ôm lấy thắt lưng Jongin, tự đầu lên vai cậu, nhất thời cũng không biết nói gì cho đúng.

“Nghe lời em, phải sống thật tốt, nếu như trong tim anh không có hi vọng, em sẽ là hi vọng của anh.”

Kim Jongin dùng âm thanh trầm thấp, chầm chậm nói, lộ ra sự dịu dàng trước nay chưa từng có, Luhan vốn đang cúi đầu nghẹn ngào, bị những lời này đánh sụp phòng tuyến, cuối cùng càng không thể ngừng, ngược lại càng thêm nức nở.

Trong phút chốc, một người đàn ông, trong lồng ngực một người đàn ông khác, sụp đổ hoàn toàn.

-

Trên đường tới khu biệt thự Viễn Sơn, Park Chanyeol lái xe, Lay cùng Kris ngồi phía sau, mấy người từ trước tới nay luôn cùng nhau trò chuyện, lúc này lại có chút im lặng, rõ ràng đều cảm nhận thấy sự áp lực của bầu không khí xung quanh.

“Đi gặp mẹ Park Chanyeol, cũng không phải đi gặp Diêm Vương, nét mặt mấy người như nào lại vậy, uống rượu uống rượu, lúc trước ta ngồi trong xe lão Park, vẫn còn để vài chai sâm panh bên trong.” Lay ngồi xổm xuống bắt đầu mở rượu, liền bị Kris chặn lại.

“Vừa rồi cậu uống quá đủ rồi, cậu thấy, mọi người đều rất tỉnh táo. Đồng thời, tôi còn có một loại dự cảm không tốt lắm.” Kris âm lãnh mà nói, nắm lên tay cầm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lay có phần hậm hực mà buông chai rượu xuống, lầm bầm gần đây mọi người đều bị làm sao vậy. Người nào cũng như bị Lâm Đại Ngọc nhập. Park Chanyeol cùng Kris liếc mắt nhìn Lay, giơ lên nắm đấm, cũng không nói gì nữa.

Xe đại khái đã đi được hơn mười phút, điện thoại Kris liền đổ chuông, là chú Trần quản gia.

“Thiếu gia, vốn không muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng tôi thật sự không còn cách nào nữa, Hoàng Tử Thao biến mất rồi, tôi đã tìm kĩ trước sau đều không thấy. Thụy Giai, Thụy Giai cô nương nói, cô cho rằng cậu ấy là kẻ trộm, cho nên…” Kris vừa nghe thấy, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Cũng không có nói nhiều, Kris bình tĩnh mà ra chỉ thị : “Chú cho người đến quốc lộ 78 đón tôi.”

Park Chanyeol và Lay nhìn thoáng qua, thấy Kris đã ngắt máy, một lời cũng không nói ra.

Đến giao lộ quốc lộ 78, Park Chanyeol dẫm lên phanh xe, ngừng xe lại bên đường. Cú điện thoại vừa rồi, có lẽ là vì chú Trần quá hoang mang, nên thanh âm rất lớn, Park Chanyeol ngồi hàng trước còn có thể nghe rõ ràng, càng không cần phải nói tới người ngồi bên cạnh Kris là Lay.

“Thụy Giai tuy rằng tính trẻ con, nhưng cũng không đến mức ngốc nghếch, lời nói Hoàng Tử Thao trông như kẻ trộm như vậy có chút nực cười. Hiện tại là thời khắc quan trọng như vậy, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, tôi kiến nghị cậu nên điều tra rõ một chút.” Lay bắt chéo chân, một bên tựa vào ghế sau, một bên lo lắng dông dài mà nói.

“Tôi biết tất cả những người có quan hệ với Hoàng Tử Thao tại One, cần thì gọi điện cho tôi. Về phần tới biệt thự kia, cậu không cần bận tâm, hai bọn tôi là đủ đối phó.” Park Chanyeol từ đầu đến cuối lái xe không nói lời nào đột nhiên quay đầu nhìn Kris, nói ra một câu như thế.

Kris mặt không chút thay đổi gật gật đầu, chui ra khỏi xe :

“Nếu nhà họ Kim cùng nhà các người dám động đến việc của ta, ta một chút cũng không nói thân thích gì hết.”

Lúc này, Park Chanyeol cùng Lay đều vô cùng thèm khát được làm kẻ ngoài cuộc như Kris, dù cho có ác độc cũng không phải lo lắng gì.

Thế giới này chuyện bất đắc dĩ nhất cũng không thể hơn được chuyện này đi ?

Chương 51.

Xe vừa muốn dừng trước cổng biệt thự, Lay liền nhìn thấy một bóng người khác đặc biệt quen thuộc đang bước từ một chiếc xe khác xuống, là Byun Baekhyun.

Căng thẳng một chút, còn không đợi xe dừng hẳn, Lay liền đẩy mở cửa, kích động nhảy xuống, bỏ xa tiếng chửi bới liên tiếp của Park Chanyeol.

“Em như nào cũng tới đây ? !” Lay một tay túm lấy Byun Baekhyun, có chút kinh ngạc mà hỏi.

“Hử, xem anh nói những lời này, sao không bảo tôi như nào lại là paparazzi đi, đã biết rõ người kia bị nhốt ở đây, tôi không đến một chuyến, thì quá đáng tiếc rồi.” Byun Baekhyun trừng mắt một cái, đẩy Lay đang nóng lòng muốn thân mật với chính mình ra xa, nhìn Park Chanyeol từ trên xe bước xuống đi tới, đặc biệt lễ phép mà mỉm cười với cậu một cái.

“Như này, tôi vào đường cửa trước, dời sự chú ý của bọn họ đi, cậu và Byun Baekhyun đi vào từ cửa sau, Tào Tuấn hẳn là bị nhốt dưới tầng hầm của tòa nhà. Hơn một người cũng tốt, như vậy hai người có thể từ cửa sau giúp nhau trèo tường vào.” Park Chanyeol chỉnh lại tay áo, vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Trèo tường ? Cậu bảo tôi quần áo sạch sẽ đẹp đẽ như này mà phải trèo tường ?” Lay không thể tin tưởng mà liếc mắt nhìn Park Chanyeol, Byun Baekhyun ở bên cạnh nghe Lay nói những lời tự bình phẩm này, thiếu chút nữa đem cơm mấy ngày nay nhổ hết ra.

“Lẽ nào cậu muốn cầm thẻ mở cửa, nói cho họ biết là có người xông vào sao ?” Park Chanyeol bất đắc dĩ mà phun ra. Lay lúc này mới ngậm miệng lại. Phẫn nộ mà kéo Baekhyun đi về phía cửa sau.

Trên đường đi về phía cửa sau, Byun Baekhyun đột nhiên không nặng không nhẹ mà mở miệng : “Bà bác anh đúng là tài đại khí thô (chỉ người có tiền, khí thế hơn người), đến tạp chí của chúng tôi ném cho tôi 800 vạn bảo tôi rời xa anh.”

Lay sững người, vốn đang bộ dáng tươi cười, trong nháy mắt liền đông cứng, nghĩ thầm khả năng hành động của bà bác quả là quá ưu việt.

“Sau đó thì sao ?”

“Tôi nhận rồi thôi, có điều hiện tại nghĩ lại, chúng ta không có yêu đương gì, nhận tiền cũng có chút thẹn, cho nên quyết định, giờ gửi trả lại anh.” Byun Baekhyun rút tấm séc từ trong túi ra, muốn đưa trả cho Lay.

Lay vừa rồi còn chờ mong có thể xảy ra một đoạn đối thoại lãng mạn liền hoàn toàn vỡ mộng. Dựa vào mấy tình tiết phim truyền hình bình thường, Byun Baekhyun hẳn phải nói, “Em thích anh, mặc cho ai ngăn cản em cũng không quan tâm.” Sau đó thống khoái mà ném tấm séc vào mặt bà bác sao ? Hiện tại tình hình thực tế lại quỷ dị như này, quả thực có chút khiến Lay không hiểu nổi. Có điều vừa nghĩ tới vậy, khóe miệng Lay bất giác lại giương lên, nghĩ thầm người mình thích con mẹ nó quả thực không như vậy, mặc dù không đủ đẹp đẽ, nhưng vẫn là đâm sâu vào trái tim cậu.

“Em giữ đi, đợi ngày nào đó anh lưu lạc đầu đường xó chợ, lúc đó em nuôi anh, nói không chừng còn có thể dùng tới.” Lay không nói tiếp, thuận miệng trêu đùa.

Vẻ mặt Byun Baekhyun trong nháy mắt biến sắc, một tay liền túm lấy áo vest của Lay, đem tấm séc bỏ vào trong túi người kia.

“Anh sẽ không thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ yêu nhau đấy chứ ?” Byun Baekyun có chút xấu hổ hỏi, đối diện với ánh mắt Lay, trong nháy mắt lại nhìn đi chỗ khác.

“Lẽ nào không phải sao ? Em thích anh, anh thích em, như nào lại không thể ? Yên tâm, gia đình anh không có áp lực gì, mặc dù bà bác có cản trở, đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì hết. Hơn nữa công nghệ thụ tinh nhân tạo rất phát triển, chúng ta có thể…”

Không đợi đối phương nói xong, Byun Baekhyun liền đánh gãy lời đối phương, như sấm sét giữa trời quang mà nói ra một câu :

“Tôi hai ngày trước đã đi xem mặt, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì tôi sắp kết hôn rồi.” Byun Baekhyun ngẩng đầu nhìn Lay, cau mày, đột nhiên trái tim có một luồng khí nghẹn chặt lại, giữa phẫn uất, từ trong túi rút ra điếu thuốc, nhưng lại mãi không rút ra được bật lửa.

Lay ngây ngốc đứng im, thoáng cái đẩy đối phương áp vào trên tường, điều thuốc trong miệng đối phương vì hành động đột ngột như vậy mà rơi trên mặt đất.

“Em đang nói đùa với anh sao ? Kết hôn ? Em có lầm hay không ? !” Lay có chút tan vỡ mà nói : “Chúng ta lúc trước có cãi nhau ầm ĩ, nhưng là giữa chúng ta vẫn có cảm giác mà ? Lần trước lúc em túm lấy thắt lưng anh nói nhanh một chút, lần trước nữa…”

“Đừng nói nữa !!” Byun Baekhyun một cước đá lên bụng đối phương, tay kia bịt lấy miệng đối phương, có chút như bị tâm thần mà hét : “Đàn ông đều là dục vọng của động vật, nhất thời hưng phấn không nói ? Nhưng mà có thể cứ như vậy an an ổn ổn một đời sao ? Huống chi…tôi từ trước tới nay vẫn là thích phụ nữ, đột nhiên như này, tôi chịu không nổi.”

Lay vừa rồi không hề phòng bị đột nhiên bị đạp, cả người ngã xuống, Byun Baekhyun bất chợt có chút mềm lòng mà muốn tiến lên đỡ anh dậy, nhưng sau suy nghĩ lại, sợ lại khiến người kia hiểu lầm, vẫn là nhịn không đi về phía trước.

“Em hôm nay đột nhiên qua đây, chính là muốn nói với anh những lời như vậy sao ?” Lay khom lưng, có phần lạnh lẽo mà cười, hỏi : “Hoặc là nói, từ trước đến nay em đều cho anh một loại ảo giác, từ đầu đến cuối đều là trò chơi của một mình anh ?”

Byun Baekhyun cắn môi, đã không dám ngẩng đầu lên, bởi vì cậu cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói này của đối phương.

“Xin lỗi, tất cả những thứ cho anh trước đây đều là ảo giác.”

Kì thực Byun Baekhyun đã nghĩ qua việc cậu và Lay ở bên nhau, đồng thời còn mang theo một trái tim nghiêm túc ở bên trong.

Có lúc cậu thậm chí còn cảm thấy bản thân cùng với một người toàn tâm toàn ý vì mình như vậy mà ở bên nhau, cũng là một chuyện không tồi. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài Baekhyun luôn đối với người này rống hét không ngừng, nhưng cũng xem như là tinh anh trong quân đội của xã hội này, Lay lại chưa bao giờ tức giận gì với Baekhyun. Vô luận là trong trạng thái nào đối phương đều bao dung và nhường nhịn mình, đều khiến cho Byun Baekhyun cảm nhận được sự dịu dàng không nói nên lời.

Cho tới nay Byun Baekhyun đều là bảo vệ người khác, lúc này đây thực sự đã cảm nhận được mùi vị được che chở, cái cảm giác không được tự nhiên còn mang theo chút trầm mê.

Có lúc Byun Baekhyun thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy, hai người ngồi trên xích đu, tình cảnh giúp đỡ nhau khi về già, kết quả mơ còn chưa được một nửa, liền tỉnh giấc.

Kì thực bà bác Lay đối với bản thân cũng không có ác ý gì, lời nói cũng rất thực tế :

“Nói thật ra, ta đối với các cậu chơi bời những năm tháng còn trẻ thì không ý kiến, thế nhưng cậu vẫn phải suy xét một chút tình hình hiện tại của Lay, là hương hỏa cuối cùng của nhà họ Trương, hai người đàn ông tuy có thể nhận nuôi hoặc thụ tinh ống nghiệm, thế nhưng vẫn là bất thường, dưới tình hình như vậy, có thể duy trì một thế hệ, liệu có thể duy trì được thế hệ tiếp theo không ? Xin đừng thách thức truyền thống, gia tộc nào cũng có duy trì điều kiện này. Huống chi, Lay và cậu không giống nhau, sự nghiệp của Lay thuộc tầng lớp cao trong xã hội, kết cục lại nghịch hướng mà đi, tuyệt đối là điều mà tôi và cậu đều không thể dự đoán trước được.”

Nói xong những lời này, bà bác liền vứt xuống một tấm séc, nói những lời cũng không làm tổn thương người khác. Nói những đồng tiền này tuyệt đối không làm hạ thấp ý tứ của cậu, chỉ là tôi tìm không được cách nào tốt hơn để bù đắp sự tổn thương trong lòng cậu. Nói xong, bà bác Lay nắm lấy tay Baekhyun, ngấn lệ mà nói thêm một câu : “Cậu thanh niên, tôi đã được chuẩn đoán là bị ung thư hạch, bởi vì lan quá nhanh, có hôm nay mà chẳng có ngày mai. Cho nên những ngày này, tôi luôn tìm Lay và Chanyeol đi xem mặt, chỉ hi vọng có thể chứng kiến được bọn nó lập gia đình. Hiện tại, Lay cùng cậu lại quấn quýt một chỗ, cậu bảo tôi xuống kia làm sao ăn nói với anh trai chị dâu đã qua đời ? Hãy cho Trương gia một con đường sống, bà già này ở bên kia, cũng sẽ ghi nhớ lòng tốt của cậu !”

Byun Baekhyun mấy năm nay mặc dù là sóng to gió lớn gì cũng gặp qua, thế nhưng vẫn chịu không được người già muốn khóc ở trước mặt cậu. Nếu như người tới đây cùng cậu đá chọi đá, nói không chừng, cậu sẽ trực tiếp đem người đá ra ngoài cửa, thế nhưng bà Park cái gì cũng chưa làm, chỉ là đặt cậu vào hoàn cảnh giúp cậu phân tích, yêu cầu cuối cùng cũng đơn giản – đừng vì chơi đùa mấy năm tuổi trẻ, lại hủy diệt đi tương lai của một gia tộc.

Byun Baekhyun nhận tiền của bà Park, là để đối phương tin tưởng bản thân sẽ giữ lời, đem tiền gửi trả lại cho Lay, là vì cậu không phải là phụ nữ, căn bản là không cần phí chia tay gì gì đó để bù đắp tổn thương về mặt tinh thần. Dù sao, mặc dù cùng Lay có một chút mờ ám, bọn họ đều không có thừa nhận hai bên quan hệ gì, chỉ là trong những lúc ** thì sẽ hét lên những lời nóng bỏng mà bình thường khó nói ra thế thôi.

Byun Baekhyun và Lay không giống nhau, cậu khao khát tình yêu, nhưng càng tôn trọng trách nhiệm. Giữa cuộc sống hôn nhân với Lulin hài hòa nhiều năm, càng khiến Byun Baekhyun hiểu rõ rất nhiều lúc trách nhiệm so với tình yêu càng quan trọng hơn.

Cũng không quản sự lạnh lùng của Byun Baekhyun, Lay đứng ở đó, dùng âm thanh trầm thấp chậm rãi nói…

“Anh lần đầu tiên thích một người như vậy”

“…….”

“Em khóc, em cười, anh đều cảm nhận như chính bản thân anh…”

“……..”

“Đúng rồi, em thích màu đen và màu trắng, căn nhà mới mua kia, anh đã sửa lại tất cả theo sở thích của em.”

“……”

“Anh đã mua nhẫn cưới, lúc nào cũng mang theo người, nghĩ rằng một ngày nào đó em đột nhiên thông suốt, nói không chừng sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh.”

“……”

“Anh thậm chí đã nghĩ tới, nếu em không chịu nổi ánh mắt dò xét của những người xung quanh, anh sẽ đưa em đi…”

“…….”

Byun Baekhyun sững người ở phía trước, không dám quay đầu. Từng câu từng câu nói của Lay, đều khiến bả vai cậu run lên.

Lòng thầm nghĩ, đã sớm đưa ra quyết tâm không để người này mê hoặc rồi, nhưng là mỗi câu nói của anh đều như lưỡi kiếm đâm sâu trong tâm hồn mình. Đây chính là người tên Lay sao, là tên khốn lần đầu gặp đã cho rằng cậu yêu hắn, kiêu căng, vô sỉ, có đôi khi thủ đoạn cũng không quang minh chính đại. Mỗi lúc tính khí trẻ con, đều khiến người khác nghĩ không tới được đây là một người trưởng thành tốt đẹp có địa vị trong xã hội….

Lại có thể là người, khi bản thân sụp đổ nhất liền ôm lấy mà nói : “vỏ trứng vỡ rồi.”

Đã từng yên tĩnh ngồi ở bên cạnh lúc bản thân lưỡng lự nhất, chỉ vì muốn ngăn cản cơn cuồng phong ở trước mặt rít gào qua.

Liều mạng xé rách bộ vest trên người khi bản thân rơi vào hố, lưng trần cõng mình đi quãng đường hơn mười dặm.

Ở bên đường ngắt một bông hoa dại không biết tên mà nói là giống mình.

Đã từng một ngày gọi mười mấy cuộc điện thoại, mặc dù biết bản thân mình lúc tâm trạng tốt mới nhấc máy, hoặc không là thẳng thừng ngắt máy.

Dừng xe trước cửa nhà mình, chỉ vì muốn nhìn thấy hình ảnh bản thân đứng trên ban công chửi đuổi đi.

Là người tặng mọi người nước khi có phóng viên của tạp chí mình tới cổng SMS săn tin, nói mang về hỏi thăm phó tổng biên tập của các cậu…….

Đây là một tên khốn quá kiêu căng tự kỉ, nhưng Baekhyun lại không thể thừa nhận, đây là một người đàn ông khiến bản thân cậu căn bản không có cách nào cự tuyệt, mặc dù anh đã làm thay đổi tính hướng bình thường của bản thân hơn 20 năm qua.

Nhưng Byun Baekhyun cự tuyệt rồi, cậu thừa nhận, cậu là một người đàn ông không hiểu được luyến tiếc hạnh phúc, nhưng cho dù cậu đạt được tất cả những thứ cậu thích rồi thì sao ? Lúc nào trong cuộc sống cũng phải so hơn tính thiệt, nghĩ nếu không có chính mình Lay sẽ tốt hơn, tự mình dựng lên mọi thứ, Byun Baekhyun sẽ cả đời này sống trong hối hận của đau khổ.

Như vậy, còn không bằng cậu sớm buông tay, với điều kiện Lay như thế, hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ — tốt hơn, hợp với anh hơn.

Nhưng là nước mắt, lại vĩnh viễn không chịu được suy nghĩ của lý trí. Liều mình muốn chảy ra, phát hiện tuyến lệ đã bị một thứ tình cảm khác tiếp quản rồi, không thể sụp đổ hơn được nữa.

“Anh có thể hay không đừng mẹ kiếp ép tôi nữa, tìm một người phụ nữa kết hôn thì anh sẽ chết sao ? Ép một người đàn ông như tôi đến chảy nước mắt, anh cảm thấy rất anh hùng sao ?” Byun Baekhyun đột nhiên quay người, dùng tay áo lau nước mắt, chỉ vào Lay bắt đầu chửi ầm lên : “Anh đừng có con mẹ nó lại tới trêu đùa tôi ! Vốn đã thương lượng rõ rồi, hiện tại tôi nói rõ cho anh biết, giữa chúng ta không có khả năng ! Cùng lắm thì kiếp sau, tôi sinh ra là đàn ông, anh là phụ nữ, tôi sẽ trả nốt nợ còn thiếu anh !”

Lay bước tới như rập khuôn sẵn, đột ngột ôm lấy Byun Baekhyun đang cự nự, xoa nhẹ lên đầu cậu, đè xuống phẫn nộ trong lòng, bất đắc dĩ mà nói : “Nếu sinh ra, thì anh cũng phải là đàn ông, em là phụ nữ a ! Thực ra nếu như em cảm thấy áp lực quá lớn, anh sẽ buông tay, anh từ trước tới giờ không bức ép một ai.”

Byun Baekhyun vốn đang nghẹn dòng nước đắng ở trong ngực, sự chua xót trong lòng thời gian càng khó mà đè nén xuống được, liền đẩy Lay ra đi về phía trước, hơi khàn giọng mà trả lời : “Mặc kệ như thế nào, trước tiên phải tìm ra Tào Tuấn kia, tôi không hi vọng giữa lúc đó chúng ta lại không thoải mái, ảnh hưởng đến vụ án của Luhan.”

Lay không nói nữa, đi theo phía sau Byun Baekhyun, rõ ràng muốn lại gần, nhưng lại phát hiện không khí âm lãnh đã quẩn quanh hai người, trở thành ngăn cản, khó có thể tiêu tan.

-

Lúc Park Chanyeol từ cửa trước tiến vào, ánh đèn trong phòng vẫn tối. Mở đèn lên, lại nhìn thấy mẹ cùng chị gái đã ngồi trên sô pha, giống như là chờ mình rất lâu rồi.

“Ôi mẹ ơi, hai người muốn làm gì, làm con sợ muốn chết !” Park Chanyeol vuốt ngực, vẻ mặt sợ hãi trêu đùa nói.

Kết quả mẹ và chị gái từ trước tới nay luôn chiều chuộng liền không nói gì, chị gái đứng lên, bê từ bên cạnh ra gia phả của Park gia.

Bà Park chỉ tay vào Park Chanyeol, hét lớn một tiếng : “Quỳ xuống !”

Park Chanyeol vốn vẫn đang có ý cười, bất đắc dĩ, liền quỳ xuống gia phả, nghĩ thầm, quả thực khó thoát nổi cửa này.

“Ngươi là cái thứ bất hiếu ! Hôm nay lại dám tới đây, ta đã nói với lão Kim, con trai ta dù có lỗ mãng như nào cũng sẽ không vì người ngoài mà trở mặt với gia đình, ngươi xem tình hình hiện tại là cái gì ? Ta sinh dưỡng ra một thằng khốn hơn 20 năm lại có thể bức ta như này !”

“……..” Park Chanyeol biết họ hẳn là đã hiểu rõ tình huống hiện tại của Luhan, mấy người tham chiến, hẳn là đều đã ở trong sự giám sát của họ.

“Từ nhỏ đến giờ yêu cầu của ta với ngươi có nhiều không ?” Bà Park từ sô pha rút ra cành trúc, đi tới trước mặt Park Chanyeol.

“Không nhiều.”

Câu nói này là thật, tuy rằng Park Chanyeol từ nhỏ nghịch ngợm phá phách, ba ngày hai lần trong phòng lớn đập phá, đánh lộn ẩu đả không gì không làm được, nhưng mà mẹ với cậu vẫn rất khoan dung, trong mấy gia tộc xem như là rất hiếm có.

“Nhưng ngươi với ta thì sao ? ! Vì một người đàn ông, từ bỏ sự nghiệp ; vì cái kẻ Luhan hủy hoại gia đình người khác, cùng cha mẹ đối nghịch ; ta chưa từng hi vọng ngươi hiểu được…, nhưng ít nhất ngươi cũng nên hiểu nguyên tắc của Park gia.”

Một tay túm lấy áo sơ mi của Park Chanyeol, từ phía sau, bà Park hung hăng kéo, Park Chanyeol kêu lên một tiếng, sau lưng liền hiện ra một vệt dài máu.

“Roi đầu tiên, ta đánh ngươi quên mất nguồn gốc !”

“Roi thứ hai, ta đánh ngươi vì thích đàn ông !”

“Roi thứ ba, ta đánh ngươi hủy hoại gia đình !”

“Roi thứ tư …”

…….

Bà Park lúc còn trẻ là một luyện gia tử (theo phương ngữ Bắc Kinh thì có nghĩa là người có võ thuật), mặc dù nhiều năm “giả bộ phu nhân”, thân thủ vẫn không hề kém đi, lần trước tát vợ bé của cha một phát, khiến người phụ nữ đó hai ngày không xuống giường nổi, có thể coi như là nữ trung hào kiệt. Mạnh như vậy, lúc đánh hơn 30 roi, phía sau Park Chanyeol đã mơ hồ đầy máu, chị gái đứng ở bên đã có chút không chịu được liền nắm lấy roi da của mẹ : “Mẹ, không phải nói, chỉ là giáo huấn nó một chút sao, đánh như này độc ác quá…”

“Buông ta ra ! Ta chính là muốn đem thứ hỗn đản chưa từng được giáo dục này ra dạy lại hết ! Hôm nay không cho nó trăm roi, ta sẽ không buông tay !” Bà Park đẩy tay con gái, tiếp tục đánh.

“Chị, đừng lo…để mẹ đánh !” Park Chanyeol mạnh mẽ cắn môi, cả cơ thể đều kéo căng lại, mặc cho đòn roi của mẹ.

Nói cũng kì quái, mẹ càng mắng chửi như thế, đầu Park Chanyeol càng thông suốt. Mỗi lần đánh xuống, trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh một người, cứ như vậy giảm bớt cơn đau. Tựa như lần trước lúc bị thương nằm trên bàn phẫu thuật, ngắm nhìn người ngồi bên cạnh mình vậy.

Cậu biết sau lưng mình đã bắt đầu chảy máu, đau đớn theo xương cốt thấm vào trong tim, nhưng là cứ nhắm mắt lại, trong nháy mắt Oh Sehun tùy ý để cho chính cậu ôm lấy, tùy ý để cậu hôn môi, khiến tất cả mọi thứ tựa như trở nên không quan trọng nữa rồi.

Cho nên mẹ một bên vừa đánh, một bên vừa mắng chửi một câu : “Xem ngươi còn dám cùng cái đứa nhà họ Oh lêu lổng nữa không !” là khi.

Cậu lại có thể từ miệng run rẩy nói một câu : “Dám….”

“Ngươi nói cái gì ? Ngươi nhắc lại cho ta nghe ? !” Vốn hỏa khí trong người bà Park đã dần tiêu tan theo từng đòn roi, nhưng vì con trai nói những lời này, bà lại nổi điên lên, tiếp tục đánh xuống liên tiếp vài cái, khiến lồng ngực Park Chanyeol có loại cảm giác muốn nôn ra máu.

“Con nói, con dám.” Park Chanyeol cau mày, mỉm cười mà nói lên một câu, trong nháy mắt thấy thư thái.

Có lẽ là do trước đây, cậu quá nghi ngờ tình cảm của bản thân có thể duy trì lâu dài hay không, nghĩ hai người sẽ vì sự nhiệt tình hời hợt của bản thân mà không đi được tới kết thúc, nghĩ bản thân cùng cậu có thể chịu đựng được mọi lực cản hay không, nghĩ….

Nhưng là vừa rồi trong nháy mắt, Park Chanyeol đã hiểu rõ một chuyện. Trên thế giới sẽ không còn người thứ hai giúp cậu trị hết mọi đau thương như này nữa, Aoi Sora* không được, Mutou Ran* cũng không được…

Nếu như đây đều không phải là yêu, thì là cái gì ?

“Hôm nay ta sẽ đánh chết đồ ranh con nhà ngươi ! ! !” Bà Park trong nháy mắt nổi xung, phía sau lưng Park Chanyeol đã bị thương nhiều, nhưng cậu vốn bình tĩnh hiện nay vẫn rất bình tĩnh, giữa lúc đánh, roi trúc cũng bị đứt rời.

Nửa vai Park Chanyeol cũng đều hõm xuống, sắc mặt tái nhợt, mạnh mẽ lộ ra một ý cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị gái : “Đi ! …giúp mẹ cầm một cành khác, để mẹ…đánh cho đã !”

Chị gái buông gia phả xuống, vội vàng chặn trước em trai, nửa quỳ xuống : “Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, chuyện này cũng là tại con, là con ra chủ ý, để nó qua đoạt người về, sau đó con cho rằng nó chỉ là nhất thời ba ngày, chơi chán rồi thôi. Mẹ, mẹ cho nó chút thời gian, nó sẽ quên người kia…”

“Chị…em không muốn lừa hai người…cũng không muốn lừa chính mình….từ lần đầu thấy cậu ấy…em đã yêu cậu ấy rồi…em cũng muốn khiến cậu ấy yêu em.” Park Chanyeol cay đắng mà nói, cố nén chua xót trong lòng : “Cho tới nay, em đều là lảng tránh, cảm ơn chị, mẹ, chị đã khiến em dám nhìn thẳng mọi thứ.”

Cơ thể bà Park bỗng nhiên run lên, ngã ngồi trên đất, ôm lấy ngực.

“Tiểu tổ tông ngươi có thể nói ít đi một câu không !” Chị gái cũng cuống cuồng mà hét lớn : “Lúc mấu chốt này, ngươi muốn tức chết mẹ sao !” Chị gái đứng dậy muốn nâng mẹ lên, nhưng lại phát hiện đối phương cả người vô lực. Vội vàng chỉ vào cái túi bên cạnh, chị gái hét lớn về phía Park Chanyeol : “Đừng quỳ nữa, mau cầm lọ thuốc màu xanh trong túi lại đây ! Thêm cốc nước nữa !”

Park Chanyeol đang sững người vì câu nói này, vội vàng đứng dậy, cầm lọ thuốc, khập khiễng mà chạy tới trước mặt mẹ. Mẹ cậu từ trước tới nay thân thể rất khỏe mạnh, bình thường ngay cả cảm cũng rất ít, hôm nay lại như này, thật sự khiến Park Chanyeol kinh hãi.

Chị gái đặt viên thuốc vào trong miệng mẹ, lấy nước, mạnh mẽ đổ vào trong miệng bà.

“Mẹ…chị ?” Park Chanyeol nhìn chị gái, bà Park liềm túm lấy cánh tay con gái, không muốn để cô nói ra.

“Mẹ còn muốn giấu diếm nó tới khi nào ? Chanyeol đã không còn là trẻ con nữa, rất nhiều chuyện, nó nên biết !” Chị gái có chút kích động trầm giọng, nhìn Park Chanyeol : “Mẹ bị ung thư hạch, ba tháng trước đã được chuẩn đoán như vậy. Bởi vì lây lan quá nhanh, khả năng chữa khỏi là không có, chị lần này quay về, thực sự không chỉ vì tham gia đám cưới của Jongin, mà là chăm sóc mẹ.”

Park Chanyeol cứng đờ người, có chút không thể tin nổi.

“Như nào có thể ? Bố cũng không biết sao ….?”

“Mẹ không có nói với ai, sợ mọi người nghĩ quá nhiều.”

Nghe xong những lời chị gái nói, Park Chanyeol nhìn thoáng qua mẹ, bà đang thở dài, muốn đứng lên, Park Chanyeol ở bên này muốn đỡ lấy mẹ, kết quả bị mẹ đẩy thẳng tay ra.

“Cho nên…mẹ…mẹ mới muốn giúp chú Kim…” Bà là sợ chính mình sẽ đột ngột qua đời, không ai quản thằng khốn này, cho nên mới dùng cách như vậy để chặn lại nhuệ khí của mấy người bọn họ.

“Không chỉ là như vậy, mặc dù ta không thích mẹ của Jongin, nhưng là ta hiểu bọn họ. Rõ ràng có thể an ổn chứng kiến con trai cưới vợ, ôm cháu trai, vì sao nhất định phải nhường đường cho một người đàn ông !”

“Mẹ, nhưng nếu như hai người không phải vì yêu mà kết hôn, vậy cuộc hôn nhân đó sẽ khiến hai người càng đau khổ ! Cho dù có gia đình, có con cái, vẫn chỉ là khiến đau khổ kéo dài. Lẽ nào trong xã hội này, mẹ nhìn thấy còn không nhiều sao ?”

Bà Park hơi sửng sốt.

Đưa mắt nhìn đứa con bị mình đánh tới máu thịt mơ hồ, vô cùng kinh ngạc hỏi : “Ngươi nói yêu ?”

Đứa con trai mình từ trước tới nay luôn cho rằng yêu là hư vô, đột nhiên cùng mình nói một chữ “yêu”.

Trước đây bởi vì cha luôn ở bên ngoài tìm phụ nữ, Park Chanyeol luôn khuyên mẹ cùng ông ly hôn. Ban đầu bà Park nói vì yêu cho nên mới nhẫn nại là lúc, con trai vẫn còn ở trước mặt vẻ mặt không hiểu, thậm chí có chút trào phúng mà nói : “Cái thứ gọi là yêu về căn bản không tồn tại ! Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều dựa vào lợi ích mà hợp thành.”

Qua vài năm, đứa con trai với thái độ “người theo chủ nghĩa không yêu” càng ngày càng nghiềm trọng, bà Park gần như đã từ bỏ cùng cậu truyền thụ chữ “yêu”, kết quả hôm nay cậu lại đột nhiên thông suốt như vậy ?

Nghe mẹ đột nhiên hỏi ngược lại câu này, Park Chanyeol có chút xấu hổ mà gãi đầu : “Yêu, ai nói con không thể hiểu được chữ này. Kì thực lúc trước mẹ nói với con về chuyện cha mẹ bị ép trong xe, thật sự là rất..tuyệt.” Cậu đã hi vọng dùng câu chuyện này làm mềm lòng người đàn ông, kết quả ngược lại trái tim mình cũng mềm luôn.

Bà Park bất đắc dĩ mà sờ sờ khuôn mặt Park Chanyeol, đột nhiên sắc mặt dịu dàng mà thở ra một hơi : “Ta vốn cho rằng, ta sẽ không nhìn thấy ngày hôm nay.”

Park Chanyeol đột nhiên vì mẹ nói những lời này, liền khó chiu : “Mẹ, mẹ đừng nói những lời thật giống như muốn đi luôn. Bệnh thì luôn luôn có phương pháp chữa, trong nước không có, chúng ta sẽ đi Mĩ, Mĩ không có, chúng ta sẽ tìm một đội nghiên cứu ra loại thuốc mới, vẫn sẽ có cách. Những năm gần đây, con không biết đường mở miệng nói, con yêu mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Từ lúc sinh ra tới nay, Park Chanyeol lần đầu tiên nói với mẹ mình những lời này, trong nháy mắt, bà Park liền rơm rớm nước mắt, ôm lấy con trai mình, lòng thầm nghĩ, như nào không có ý tứ vậy.

Bản thân bao nhiêu năm dạy dỗ cũng không thấy được tiểu tử này thông suốt, không nghĩ tới để cho một đứa trẻ dạy hai ba ngày liền thì đã hiểu.

“Là nó sao ?” Bà Park nghẹn lời dùng tay quẹt nước mắt.

Park Chanyeol không có do dự mà gật đật đầu, bà Park vốn đã ngừng khóc càng thêm khóc lớn hơn, chỉ cảm thấy ông trời đối với bản thân quá bất công, rõ ràng con trai và cháu trai hẳn là nên thích một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, cũng không nghĩ tới lại đều bị đàn ông cướp đi.

Thế sự khó liệu a.

(*) Aoi Sora và Mutou Ran là 2 diễn viên film AV của Nhật Bản, tự google để biết thêm chi tiết =))

- Bởi vì mẹ Chanyeol theo đúng truyện là em gái cha Lay, nên Lay phải gọi là cô mới đúng, nhưng vì trong quá trình dịch mình nhầm thành bác, nên thôi cứ để tạm vậy-

Chương 52.

Kris ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, âm lãnh mà nhìn hai cô em gái họ. Thụy Giai vẫn lặng im cúi đầu nhìn mặt đất, Thụy Dung tuy không thể thấy gì, nhưng vẫn là cảm nhận được không khí lạnh lẽo trong phòng, chỉ có thể mạnh mẽ từ bỏ ý muốn cười.

“Chú Trần, đưa Thụy Giai về phòng, tôi muốn một mình nói chuyện với Thụy Dung.” Quản gia có chút kinh ngạc với hành động này của thiếu gia, rõ ràng thả người là Thụy Giai, vì sao thiếu gia lại muốn cô chị Thụy Dung ở lại.

Mặc dù nghi ngờ trùng điệp, nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh của thiếu gia, quản gia cũgn không thể làm trái, đành đưa tay mời Thụy Giai tiểu thư.

“Anh trai, người là em thả ! Cùng chị không có quan hệ, anh giữ chị lại làm gì !” Mặc dù đã cảm nhận thấy sự độc ác của anh trai, nhưng Thụy Giai vẫn không có chút sợ hãi mà đứng dậy, chặn trước mặt chị gái.

“Chú Trần ! Khi tôi nói dám không nghe sao ? ! Dẫn người ra !” Kris trầm giọng nâng tông lên hai độ, nhưng nhiệt độ trong ngữ điệu cũng đã thấp xuống dưới 0, khiến mỗi người trong phòng đều rùng mình.

Chú Trần một tay túm lấy Thụy Giai vẫn đang muốn nói tiếp, biểu tình trên mặt nhìn cô với ý tứ rằng thiếu gia vẫn còn đang nhẫn nhịn, nếu còn ngỗ nghịch, cậu ấy sẽ không quản lúc đầu có biết bao yêu quý, sẽ nghiêm khắc trừng phạt.

Thụy Giai là thật sự sợ hãi, sững người, Thụy Dung từ đầu vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng.

“Thụy Giai, nghe lời anh trai, em cứ đi trước, anh trai sẽ không làm gì chị.” Thụy Dung ngẩng đầu mỉm cười, Thụy Giai nhìn thấy chị gái mình cũng nói như vậy, liền không tính toán gì nữa, Hò hét theo quản gia trở về phòng.

Cửa vừa đóng, Kris liền mở miệng.

“Là Kim lão gia bảo em làm đúng không ? Biết anh sẽ không nghi ngờ gì Thụy Giai, đem mật mã cửa sau cho nó, rồi em liền kích động Thụy Giai mở cửa sau thả người. Hoàng Tử Thao vừa ra tới cổng lớn, liền bị người bắt đi.”

“Đây đều là anh phỏng đoán.” Thụy Dung trầm giọng trả lời, không có chút nào mảy may bị ảnh hưởng bởi lời nói của Kris.

“Bởi vì đây là suy đoán, anh mới để em an ổn mà ngồi đây, bằng không, anh sẽ không tốt như này mà thương lượng với em.” Kris cau mày, lời càng nói càng lạnh.

“Vì… vì một người ngoài, anh lại đối xử với em như này ?” Thụy Dung sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, vì câu nói này của Kris, đột nhiên có chút tan vỡ mà hô nhẹ một tiếng.

“Câu em nói không đúng lắm, so với cậu ta, em mới giống người ngoài.”

Thụy Dung nắm chặt nắm tay, nghĩ lúc trước khi cậu ruột nói những lời kia với mình, trong nhất thời cơn nóng giận bốc thẳng ra ngoài.

Lúc trước mẹ mình đã từng nói qua với cậu, trong những đứa trẻ của mấy gia tộc thì A Phàm của nhà chị lớn là giống với cậu nhất, mặt lạnh lùng, tâm kín đáo. Nhà mẹ đẻ của mẹ bên kia có một anh một chị, anh chính là người họ Kim bây giờ, chị chính là mẹ của Kris. Nhiều năm qua mặc dù quan hệ giữa mẹ và bọn họ không tồi, thế nhưng từ sau khi chị gái qua đời, bởi vì cậu năm đó ở nhà họ Ngô lại đứng về phe đối lập với Kris, cho nên quan hệ của Kris với cậu từ trước tới nay vẫn không tốt, nhiều lắm là gặp mặt gật đầu, bình thường căn bản không xuất hiện cùng nhau.

Cho nên hôm đó từ Mĩ quay về trong nước, sợ…., liền không có nói với anh trai, Thụy Giai và Thụy Dung liền đầu tiên là đi tới nhà cậu. Chuyện của Hoàng Tử Thao, chính là cậu nói cho cô biết.

Lão Kim thở dài : “Đứa cháu trai bên ngoại của ta, cái gì cũng tốt, chỉ là quan hệ cùng ta không được tốt. Bằng không, ta tự nhiên sẽ dùng cách bình thường nhất tác hợp hai người. Hiện tại cháu thì, tuổi tác cũng không nhỏ, nếu không đẩy nhanh một chút, tiểu tử Kris phỏng chừng cũng sẽ bay đi mất. Hiện tại trong nhà của nó, có một người tên Hoàng Tử Thao, khiến Kris tới thất điên bát đảo, lần này, cháu phải nghĩ cách mà giành lại.”

Thụy Dung tuy rằng mắt không tốt, nhưng là tai không điếc, đầu cũng suy nghĩ rất nhanh. Cố biết cậu nhất định là không muốn dùng đến người tên Hoàng Tử Thao, nhưng vì bảo vệ nhà anh trai tương đối nghiêm ngặt, đừng nói đi vào một người, ngay cả một con nhặng bay vào cũng khó. Lúc này đây kích động bản thân đem người ra, là chỉ đạo rõ ràng về Kris đối với hai chị em, đặc biệt là Thụy Giai không có một chút đề phòng.

“Anh trai từ trước tới nay, đều là cùng rất nhiều người có quan hệ, cháu tin lần này anh cũng chỉ là hưng phấn nhất thời. Cháu tin, đến cuối cùng anh ấy nhất định sẽ nghe theo ước hẹn ban đầu kết hôn với cháu.”

“Đứa ngốc của tôi, cháu vẫn còn tin ? Tin cậu, chuyện này nhất định phải chấm dứt, mới là ý chí chiến đấu.” Trong lòng tuy có chút ngờ vực, nhưng Thụy Dung vẫn không nói gì, chỉ cảm thấy cậu ruột đối với mình rất tốt, lại thêm chuyện Jongin và Diana ở trước, Thụy Dung không thể không bắt đầu làm đủ loại ngáng chân giữa Kris và người kia.

Kì thực trong xã hội thượng lưu của bọn họ, từ trước tới nay chuyện tốt thì không ra ngoài mà chuyện xấu thì truyền nghìn dặm, là đề tài cho một đám tiểu thư phu nhân lúc rảnh rỗi, cô tự nhiên cũng hiểu được. Lúc ở Mĩ, cô cũng biết, Jongin cùng một người đàn ông trong giới nghệ thuật có quan hệ, nghe nói là quan hệ rất sâu đậm đã muốn bỏ rơi Diana. Lần này Diana vẫn ở lại trong nước không quay về Mĩ, nguyên nhân trọng yếu chính là chịu không nổi bầu không khí đầy tin đồn bên này, dù sao từ trước tới nay cũng là “đại tiểu thư” nói xấu người khác, nào phải chịu ủy khuất như này. Thời gian dài vẫn ở lại trong nước chờ đợi, nghe nói là nghĩ cách làm thế nào để đá kẻ thứ ba, để quay về vị trí cũ. Từ trước tới nay vẫn luôn coi Diana là cô vợ trẻ của nhị thiếu gia nhà họ Kim, đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ. Mọi người đối với hôn lễ cuối tháng này kì thực đều không có gì lo lắng, chỉ cảm thấy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh Jongin của bọn họ tất nhiên không thể thay đổi, chắc chắn sẽ cùng tân nương sánh bước trên thảm đỏ.

Thuy Dung nghĩ, trước kết hôn xảy ra chuyện như này quá là xui xẻo, cô cảm thấy trước hết phải chuẩn bị thật tốt, mới không biến thành tình trạng giống như Diana.

“Được, cậu, cháu tin cậu.”

Trên đường tới nhà họ Ngô, Thụy Dung nói với Thụy Giai tình hình hiện tại. Trong nhà anh trai có một người tên Hoàng Tử Thao, nếu người đó không đi, bản thân khó mà trở thành bà chủ họ Ngô được.

Đứa trẻ Thụy Giai, kì thực rất đơn giản, những chuyện cô biết thì đó là chân lí. Từ nhỏ đến lớn, cô đều là ở bên cạnh chị gái Thụy Dung, lúc đầu có người nói anh trai sẽ kết hôn với chị gái là khi, cô rất vui, nghĩ những người mình thích sẽ gắn kết với nhau, liền đem chuyện này biến thành chuyện tốt nhất. Hôm nay đột nhiên nghe chị gái nói như vậy, Thụy Giai tự nhiên thấy rất tức giận, cuối cùng chỉ nói chị gái không phải lo lắng, em nhất định sẽ đuổi hắn ta đi, nhất định sẽ không phá hủy chuyện tốt của chị và anh trai.

Vì vậy Thụy Giai lấy lý do buổi tối muốn ra ngoài chơi, muốn lấy mật mã cửa sau từ Kris. Về cơ bản là không gặp bất luận trở ngại nào cứ vậy đem đuổi người đi.

Thuy Dung suy nghĩ mọi chuyện, vốn trong lòng còn có chút áy náy, kết quả bị anh trai nói “so với cậu ta, em mới giống người ngoài” liền hoàn toàn tức giận. Chỉ cảm thấy lúc đầu chấp nhận giúp cậu là một việc vô cùng sáng suốt.

“Anh làm tổn thương trái tim của em rồi ! Anh trai, em vẫn luôn cho rằng…” Thụy Dung bám chặt lấy sô pha, nhíu mày muốn khóc.

“Ẻm hẳn là phải cảm thấy may mắn, anh vẫn luôn coi em là em gái. Em gái nếu như tính toán thiệt hơn, ta cho rằng rất đáng yêu ; nhưng mà nếu như lấy thân phận người phụ nữ bên cạnh ta mà tính toán thiệt hơn, chỉ khiến ta căm ghét. Hiện tại, ta cho em một cơ hội, với thân phận em gái, nói tất cả mọi chuyện, bằng không, đừng trách ta trở mặt.” Kris bắt đầu xoay chiếc nhẫn trên tay, ầm trầm mà nói.

Đối với Thụy Dung, Kris không hoài nghi, là xác định tuyệt đối.

Lúc trước bản thân đã sắp đặt ngầm người ở bên cạnh lão Kim, người đó đã nói qua, Thụy Dung và Thụy Giai vừa về nước việc đầu tiên là đến nhà họ Kim, trước đây bọn họ đã giấu diếm. Lúc đó trong đầu Kris còn có chút nghi hoặc, nhưng xét thấy không có gì ảnh hưởng quá tới bản thân, liền cũng không quan tâm những lời này nữa. Không nghĩ tới cũng chỉ qua một ngày, hiệu ứng bươm bướm(*) này đã được phòng ngừa. Với đầu óc của Thụy Giai, chắc chắn lão Kim sẽ không lợi dụng làm đối tượng, mà giữa hai chị em, Thụy Dung lại có tâm tư kín đáo hơn.

“Nếu như em không nói, anh sẽ đánh em, hay là giết em ?” Thụy Dung tựa trên ghế, có chút cay đắng mà cười, nghĩ cô và anh trai đã quen biết hơn 20 năm, có ước hẹn bao nhiêu năm, cuối cùng còn không bằng một người đàn ông nghiện ngập ốm yếu, Đồng thời cũng nghe chú Trần nói, hai người bọn họ cũng chỉ quen được ba tháng.

Cô có chút không cam chịu, đặc biệt là giấc mộng nhiều năm như vậy, giật mình thức giấc trong nháy mắt, khiến cô khó mà chịu đựng nổi.

“Ta không đánh phụ nữ, em cũng sẽ giống như lão Kim, vĩnh viễn trở thành vị khách ta không hoan nghênh.”

Thụy Dung cứng người, thân thể run lên, sau cùng tuyệt vọng mà nói ra một câu :

“Nhà kho bỏ hoang ở Thành Bắc…”

Không đợi Thụy Dung nói xong, Kris đứng lên, cũng không quản Thụy Dung còn ngồi ở đó, từ trong tủ khóa dưới gầm bàm rút ra cây súng ngắn E500. Răng rắ hai ba lần liền lắp ráp xong nhét vào phía sau người, đi ra ngoài.

“Anh trai !” Thụy Dung ở phía sau hét lớn một tiếng, Kris dừng lại ở cửa, rồi càng bước ra ngoài nhanh hơn.

Mặc dù có thể liên lạc với bang phái đi giải quyết, nhưng lo lắng kĩ tới tình hình ngày hôm nay, Kris cảm thấy không thích hợp khi có người ngoài nhúng tay vào, hơn nữa Kris hiện tại đã phát điên rồi, cậu hiện tại muốn đích thân động thủ giải quyết đám ranh con này. Park Chanyeol và Lay hiện tại đang đối phó với “nhân chứng duy nhất” của Luhan, phỏng chừng lúc này cũng không thể giúp. Kris một bên lái xe, một bên gọi điện thoại cho Kim Jongin.

“Ở đâu ?”

“Cổng cục cảnh sát.” Sau khi chia tay Luhan, Kim Jongin vẫn ngồi im trong xe trước cổng cục cảnh sát. Bởi vì nhìn thấy tình hình hiện tại của Luhan, Jongin càng không an tâm, muốn đợi trong cảnh cục, kết quả bị Oh Sena đuổi ra ngoài, Kim Jongin không thể không lái xe tới trươc cổng chờ đợi, chỉ cảm thấy như này mới khiến cậu an tâm nhất.

“Chính là chuyện lúc trước đã nói rõ, hôm nay tôi chuẩn bị để cho người của cha cậu nhìn thấy chút máu, bằng không bọn họ quả thật sẽ không biết bản thân đã đắc tội tới người nào.”

“Đợi tôi, tôi cũng qua.” Không nghĩ tới Kim Jongin đột nhiên nói qua như vậy, Kris gọi điện thoại qua cũng chỉ là nói qua với anh em một tiếng, dù sao tình trạng hiện tại của Jongin cũng rất xấu hổ, để cậu can dự vào, là điều không tốt.

“……”

“Với tình hình hiện tại, phỏng chừng bọn họ đều nắm rõ mọi thứ rồi. Tôi cũng phải để cho bọn họ biết rõ thái độ hiện tại của tôi. Nói thật ra, tôi cũng nhịn rất lâu rồi.”

Hai người đều im lặng hồi lâu, cuối cùng khá ăn ý tương đối mà cùng ngắt máy.

Chính là anh em chân chính, không phải mối quan hệ dựa vào mấy chén rượu liền có, bọn họ vài người lúc còn trẻ, đã cùng nhau làm không ít chuyện vớ vẩn.

Lúc đó nội trong gia tộc mỗi người đều coi như là gió yên sóng lặng. Park Chanyeol học thiết kế trang phục đến thiết kế truyện cười cũng giỏi; tên khốn Lay học kinh doanh, cũng thường xuyên chọc cười mấy anh em; Kris cũng không có lạnh lùng như vậy ; Kim Jongin cũng chưa bắt đầu đóng phim ; Do Kyungsoo cũng chỉ là khi mọi người tụ tập lại mới mở miệng hát vài bài…

Những năm tháng đó, là năm tháng tuổi trẻ cuồng nhiệt nhất, trong tim mỗi người đều mang theo cả thế giới, tính tình táo bạo, uống rượu uống tới tự nhiên sẽ đụng phải vài trận cãi vã to tiếng. Đừng nhìn vài người bọn họ lúc bình thường nhìn người khác như nhìn chó, nhưng khi ẩu đả, đều có thể coi là chuyên nghành, dù sao từ nhỏ người trong nhà đều là sợ bọn họ bị bắt cóc, mấy người đều được chiến đấu chuyên nghiệp, huấn luyện, cùng với kĩ năng bắn súng chính xác. Mười mấy năm, trộm cướp thì không gặp, nhưng lại luyện thành mấy tên côn đồ.

Có một lần, Park Chanyeol cướp con gái của một đại ca xã hội đen, bên kia cử 100 người đến, nhét hắn vào vali, tiểu tử này gọi vài người các cậu qua, lấy năm đánh trăm, cuối cùng thực sự đánh không được, Kris mới gọi thêm anh em, nã một phát súng, đối phương mới tản đi. Bởi vì vài người bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì nhiều, những năm đó chuyện như vậy cũng xảy ra không ít.

Mấy năm nay, đều trưởng thành rồi, cho dù gặp phải cái gì không thoải mái, cũng không cần bọn họ mà sẽ đích thân động thủ. Chỉ là lúc nhàn rỗi đến vô tích sự, liền cầm súng tới trường bắn chơi đùa. Mặc dù trong nước đối với việc giữ súng hợp pháp không quá cưỡng chế, nhưng cơ bản là cũng không có cơ hội để nổ súng.

Hôm nay Kris giống như là thần kinh gì đó bị đẩy ra, cơn phẫn nộ năm đó, tất cả đều dâng lên, chỉ cảm thấy nếu như không cho đám khốn kia một chút màu sắc, bọn chúng thật là chuẩn bị thải lên trên đầu mình.

Tới nhà kho ở Thành Bắc, Kim Jongin đã lái xe tới trước, bởi vì là đến vội vàng, Kim Jongin và Kris đều là mặc âu phục, trước khi tiền vào nhà kho, hai người đều cởi bỏ áo vest, cởi khuya áo ở trên cổ và cổ tay áo sơ mi.

Giữa lúc Kris đang muốn tiến vào, Kim Jongin liền nắm lấy cánh tay người kia, phun ra hai chứ : “Chờ chút.”

Ánh sáng chiếc xe thể thao ở phía xa trong nháy mắt bay như tên bắn vọt tới lóa mắt, Lay và Park Chanyeol từ trong xe nhảy xuống.

“Bác tôi đã hoàn toàn phản chiến rồi, Tào Tuấn hiện tại rất an toàn, đợi đến phiên tòa ngày mai. Nếu không gọi điện cho Jongin, hai người bọn tôi vẫn còn không biết hai người lại kích động đơn độc hành động như vậy !” Lay xắn tay áo, rút ra khẩu súng ngắn K3360 : “Vốn không muốn để Park Chanyeol đến, tiểu tử này sau lưng bị đánh tới rách da, nhưng là vừa nghe thấy đánh nhau, cậu ta ngay cả mạng cũng không cần liền theo tôi tới.”

“Chuyện đánh đấm như này như nào lại không có bọn tôi ! Hai người thật không chịu suy nghĩ !” Park Chanyeol nhe răng cười lớn, theo cánh tay áo, lộ ra vải băng quấn trên cổ tay vô cùng rõ ràng.

Vài người còn không có trò chuyện xong, chợt nghe không xa có âm thanh nhỏ xào xạc. Kris dùng tay ra hiệu một cái, tất cả mọi người đều lên nòng súng, giữ trên ống giảm thanh, trốn vào trong góc hai bên kho hàng.

Cánh cửa nhà kho bị một người thoạt nhìn có vẻ là tiểu lâu la mở ra. Kris liền bước một bước dài, nắm lấy cổ áo đối phương, dùng tay khóa trên yết hầu, đem hắn kéo vào trong góc.

Đối phương vừa định hô lớn, Park Chanyeol liền nhét ống giảm thanh của súng mình vào trong miệng hắn, “Nếu như ngươi dám hô, ta hiện tại sẽ kết liễu ngươi !” Không lộ răng, Park Chanyeol không cười, vẻ độc ác trỗi dậy, lộ ra sự hủy diệt nói không nên lời. Cho dù phía sau lưng bị thương, cũng không làm giảm bớt đi một chút nào sát khí trên người cậu, người đàn ông bị dọa sợ hãi gật đầu.

“Bên trong có bao nhiêu người ? Hoàng Tử Thao bị nhốt ở đâu ?” Kris âm trầm hỏi, Park Chanyeol liền rút súng ra khỏi miệng hắn, dí lên trên ót đối phương.

Vốn tên lâu la này muốn ra ngoài đi tiểu nào đã chịu qua chiến tranh, sợ tới chút nữa là tè ra quần, run run rẩy rẩy mà trả lời : “Bốn mươi….hơn bốn mươi người….hắn bị nhốt trong kho…tầng cao nhất….cầu xin các ông đừng giết tôi, tôi chỉ là một kẻ nhỏ bé, kiếm miếng ăn cũng không dễ……”

“Không muốn để ngươi chết.” Kris nắm cổ áo nhấc bổng người đàn ông khỏi mặt đất, ném cho Lay : “Để hắn đưa cậu từ cửa nhỏ vào tìm người, bọn tôi sẽ vào từ cửa trước.”

“Này, mấy người là nghiện coi thường ta sao  ? Đi biệt thự Viễn Sơn ta cũng phải đi cửa sau.” Đồng thời còn trải qau một đoạn quá khư bi thương như vậy, bị đá, “Lần này ta ở tiền tuyết, Park Chanyeol sau lưng bị thương, để cậu ta đi.” Lay ném người đàn ông kia như ném giẻ lau cho Chanyeol.

“Tôi….” Park Chanyeol vừa mới muốn nói, thiếu gia ta kĩ thuật bắn chuẩn, kĩ thuật đánh nhau cũng hạng nhất, nhiều năm qua chưa có cơ hội lộ rõ, lần này như nào cũng phải thể hiện một chút, kết quả bốn người ba phiếu đối đầu một phiếu KO cậu.

“Một người giải quyết 15 người, cố gắng không để có người chết. Để giúp Chanyeol có thời gian, nhất định phải cố gắng tới cùng.” Khi Kris, Lay, Kim Jongin đứng ở cổng muốn tiến vào, mấy người làm một quy định nho nhỏ, hướng mắt nhìn nhau, thoáng gật đầu.

Kris đạp cánh cửa tiến vào, vốn đám tay chân phân tán bốn phía nhà kho liền lập tức tụ tập lại trước mặt.

“Các ngươi là ai ? !” Đại ca cầm đầu đi ra, nhìn vài người đứng trước mặt, nháy mắt thu vào hình ảnh Kim Jongin : “Đây không phải là tên diễn viên sao, là….”

Còn không đợi đối phương mở miệng, Kim Jongin liền nhấc tay, một súng bắn trúng đầu gối đối phương, chậm rãi lạnh lùng nói một câu : “Ngươi nhận lầm người rồi.” Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, chiến trận trước hết không phải cần chào hỏi trước sao, như nào đột nhiên đã thành như vậy. ?

“Mẹ kiếp, dám, đánh chết bọn **** kia.” Đối phương quỳ một chân, lấy tay ôm lấy đầu gối đang máu chảy ào ào, phẫn nộ rít gào. Một đám ở phía sau vốn vẻ mặt đang ngơ ngác nhìn nhau liền cầm lấy vũ khí, một hai đều bắt đầu chạy vọt về phía trước. Có vài tên chịu không nổi muốn nổ súng, liền bị tên cầm đầu ngăn lại, chỉ vào ba người mắng to : “Đều con mẹ nó thu súng lại cho ta ! Xảy ra chút tiếng động dẫn cớm tới ai dám chịu, chúng ta nhiều người như vậy, bọn chúng chỉ có vài kẻ èo uột mà cũng đánh không lại sao ? Thu hết lại cho ta ! !”

Kris nhìn Kim Jongin và Lay, bọn họ đều nhét súng của mình về lại phía sau, công bằng chiến đấu, để cho đám hỗn xược này thua cũng phải tâm phục khẩu phục.

Lay liên tục ba quyền tấn công vào hốc mắt người khác, đối phương liền ngã xuống. Bình thường sức lực Lay không có lớn như vậy, nhưng là vì hôm nay tâm trạng không thoải mái, trạng thái đánh nhau kịch liệt toàn bộ đều nổ ra.

Kris hai cước xông qua giải quyết hai người, lúc người thứ ba tiến lên, có chút không dám tiến thêm một bước nắm chặt quả đấm. Vừa đúng lúc Lay tạt qua đánh hắn nằm úp sấp.

Bởi vì Kim Jongin vừa rồi cho đại ca của bọn họ một phát súng, cho nên những em trai nhỏ phía sau như ong vỡ tổ ồ ạt vọt tới trước mặt cậu, từng đám từng đám xông tới phía trước. Từ trước tới nay Kim Jongin thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, hôm nay lại giống như là bị xúc động nào đó chạm tới thần kinh, trong nháy mắt biến thành người khổng lồ Hulk, căn chặt răng cau mày, ra từng quyền đều hiểm và chuẩn. Có thể là lúc nhận bộ phim hành động Mĩ, vì muốn hoàn thành những cảnh chiếc đấu bên trong, cậu gần đây có một khóa huấn luyện chuyên nghiệp khép kín, cho nên hôm nay trước nhiều người ồ ạt cùng xông lên là lúc, vẫn không có làm suy yếu nhuệ khí trong lòng cậu.

Đánh tới cuối cùng, giống như là thể lực có chút không chống đỡ nổi, Kris và Lay lúc này mới chạy qua đánh giúp.

Hai mươi phút tiếp theo, bốn mươi người đều bị đánh nằm úp sấp trên mặt đất, ba người mặc dù vẫn là đứng sừng sững, nhưng cũng là bị thương không ít. Ước chừng người cũng sắp được cứu ra, Kris liền lau máu trên mặt, một bên ý bảo Lay gọi điện cho Chanyeol, một bên túm lấy tên đại ca cầm đầu.

Lay làm một động tác tay OK.

Kris lúc này mới túm cổ áo người kia, âm lãnh mà nói : “Nói với người sai bảo các ngươi, để xem lần sau nếu còn dám đụng đến ta, ta sẽ làm ra cái gì.”

Đối phương đã bị trận chiến của vài người dọa tới sợ, vốn nhìn mấy người này so với loại công tử bột còn yếu hơn, cũng không nghĩ tới một hai lại hung hãn vậy, Đại ca cầm đầu vẻ mặt nịnh nọt gật đầu, không ngừng nói được, được, được, lời của anh hùng chúng tôi nhất định giúp đỡ.

Một túm ném người xuống, Kris đứng lên, cùng Kim Jongin và Lay muốn đi ra ngoài. Kết quả còn chưa có đi ra, vừa rồi tên cầm đầu vẻ mặt còn tỏ ra yếu ớt, cầm lấy súng, chỉ nghe “pằng” một tiếng, hướng tới ngực Kris bắn qua.

Lay liền đỡ lấy Kris đang ôm lấy ngực, Kim Jongin quay người lại, hướng phía người kia nổ súng, sau hai ba súng, liền không phân biệt nổi hai cánh tay và chân còn lại không bị thương của đối phương, hắn nằm úp sấp trên mặt đất, không cựa.

Lay kéo lấy Jongin còn đang muốn nổ súng, chỉ nói một câu : “Kris bị thương quan trọng hơn, đợi qua chuyện này, chúng ta sẽ tìm tên khốn đó tính sổ.”

Kim Jongin đem súng cất về phía sau, cùng Lay đưa Kris ra khỏi nhà kho.

Ngoài nhà kho, Hoàng Tử Thao đang đợi bọn họ ra nhìn thấy ngực Kris đẫm máu, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Chanyeol……. Đưa cậu ấy về giúp tôi…” Kris hơi nhắm mắt, nhìn Hoàng Tử Thao sững sờ ở kia, dùng bàn tay dính máu đẩy vai cậu.

Park Chanyeol chỉ nói một chữ “được”, liền túm lấy Tử Thao, muốn kéo cậu lên xe mình, Kết quả Hoàng Tử Thao sống chết cũng bình tĩnh, không động một bước.

“Đi mau !” Kris sợ đối phương chứng kiến thấy bộ dạng yếu ớt quá mức của mình, có chút căm phẫn mà gầm nhẹ, khí huyết vì vậy càng chảy mạnh, máu trên ngực chảy càng nhiều.

Vài người nhìn thấy tình hình như vậy, đều liều mạng kéo Hoàng Tử Thao đi, những người còn lại đưa Kris lên xe.

“Lão Park, nhanh đưa tiểu tổ tông này về, hai chúng tôi sẽ đưa cậu ta đi bệnh viện trước.” Lay khởi động ô tô, cự tuyệt mà đi, chỉ để lại Hoàng Tử Thao đứng đó, ngơ ngác ngóng nhìn.

Park Chanyeol kéo Hoàng Tử Thao lên xe.

“Hắn….sẽ chết sao ?” Xe vừa mới khởi động, Hoàng Tử Thao liền hỏi một câu.

“Người tốt mệnh không dài, tai họa rơi nghìn năm. Hơn nữa, nếu như cậu ta chết, cậu không phải sẽ vui mừng sao ?”

Nói Park Chanyeol không lo lắng chút nào là giả, nhưng là nhìn tình hình hôm nay, viên đạn lệch khỏi vị trí tim rất nhiều, không tính mất mạng, cùng lắm chỉ chảy chút máu, chỉ cần rửa sạch độc tố trong cơ thể, điều hòa lại nội tiết. Nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của đối phương, Park Chanyeol đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa, đặc biệt muốn biết, Kris vì tiểu tử này ngay cả mạng cũng không cần, cuối cùng bị bắn còn không quên bảo mình đưa hắn về nhà. Tiểu tử này ngược lại là đang nghĩ gì ?

Yên tĩnh vài phút, Hoàng Tử Thao lúc này mới chậm rãi mở lời.

“Tôi không biết nói những lời này với anh có thích hợp hay không. Đối với Kris, cảm giác của tôi rất phức tạp. Nếu như hắn chết, tôi sẽ đem sinh mệnh chính mình bồi thường cho hắn. Nhưng nếu hắn tiếp tục sống, chúng tôi cũng không thể ở bên nhau.”

Bàn tay Park Chanyeol đang lái xe đột ngột ngừng lại, bị Hoàng Tử Thao nói lại càng hoảng sợ. Cho tới nay, cậu chỉ cảm thấy Oh Sehun là một tảng đá, mặc cho ấm áp như nào cũng không tan chảy, cũng không ngờ, Hoàng Tử Thao này là một cái chày gỗ. Park Chanyeol cảm khái thở dài, nghĩ thầm đầu năm nay như nào lại có nhiều chuyện không thành thế.

“Mẹ kiếp, người vì cậu ngay cả chết cũng không sợ, cậu còn không muốn, cậu còn muốn cái dạng gì ?” Park Chanyeol có phần phẫn nộ mắng chửi, vết thương phía sau lúc này đột nhiên phi thường đau.

Hoàng Tử Thao nhìn thoáng qua Park Chanyeol đang phát hỏa, trong nhất thời, không có lời nào để nói.

Đúng vậy, cậu rốt cuộc muốn cái gì ? ! Hoặc là, cậu cái gì đều không muốn.

-

(*) Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.

đọc thêm tại đây : Hiệu ứng bươm bướm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro